Chương : 53
Hạ Hàm lấy một tập hồ sơ từ chỗ bên cạnh trên băng ghế đưa ra trước mặt Quân Khải, hắn hơi hơi hất cằm, “Xem trước đi !”
Quân Khải không khỏi có chút hồ nghi mở ra, dần dần, lông mày anh càng lúc càng nhăn chặt. Sau một hồi, anh quay đầu nhìn về phía Hạ Hàm, “Cậu điều tra Lưu Lỵ Lỵ để làm gì ?”
Hạ Hàm có chút không tin được nhìn anh: “Làm gì là làm gì, tôi còn muốn hỏi cậu tại sao một chút hành động đối với nàng cũng không có nữa kìa ! Nàng sẽ ngay lập tức trở thành mẹ kế của cậu, bây giờ còn đang mang bầu em trai cậu, cậu không lo lắng nàng sẽ dùng âm mưu quỷ kế nào để cướp đi những thứ vốn thuộc về cậu ư ?”
Nếu quả thật là như thế, vậy thì Giản Quân Khải đã làm hắn thất vọng rồi.
Quân Khải hơi cúi đầu, không để cho người ta thấy rõ biểu tình trên mặt mình, “Mấy thứ đó đều là của ba tôi, tôi chưa từng cảm thấy chúng về mình bao giờ cả, ông ấy muốn cho ai là quyền của ông ấy, tôi chưa từng để ý.”
“Tôi khinh vào !” Hạ Hàm nhịn không được chửi ra tiếng, “Cậu thật đúng là một tên ngốc… ngoài dự kiến !”
Hắn không nói gì nữa nhún vai, tự mình uống tiếp rượu.
Quân Khải lại đột nhiên nở nụ cười, anh ngẩng đầu nhìn về phía Hạ Hàm, “Chuyện này nói như thế nào cũng là chuyện nhà tôi mà, cậu khẩn trương như thế làm gì chứ ?”
Hạ Hàm có chút tức giận nhìn anh, ánh mắt của hắn rất đẹp, bất kể là tình huống nào, cảm xúc nào, sẽ luôn mang lại cho người ta một loại cảm giác vừa đơn thuần lại trong sáng.
“Tôi tưởng chúng ta đã là bạn bè rồi chứ ? Lo lắng cho bạn bè là chuyện bình thường đi !”
Quân Khải cười vỗ vai hắn, không nói gì.
“Cậu xem hai trang đầu rồi thì lật qua tiếp đi !” Thấy anh một lúc lâu không nói gì, Hạ Hàm rốt cục nhịn không được phá vỡ sự yên tĩnh.
Nói thật, việc Hạ Hàm điều tra những thứ này Quân Khải đã sớm biết, cũng chỉ là một nữ nhân có tâm cơ tìm cách câu dẫn ông tổng một công ty sau đó từng bước một đi đến quá trình hôm nay thôi, anh vốn biết nữ nhân này không đơn giản, cho tới bây giờ đều biết.
Chỉ có điều nếu Hạ Hàm đã nói vậy, anh cũng đành lật lại hai trang trước, sau đó anh thấy được một cái tên ngoài ý muốn — Kiều Tân Hạo.
Anh nhịn không được ngẩng đầu lên nhìn Hạ Hàm.
Hạ Hàm thoạt nhìn giống như có chút xấu hổ, hắn cười gãi gãi đầu, “Ba trang sau là tư liệu về Kiều Tân Hạo, có vẻ cũng rất dễ đoán, cậu từ từ xem đi !”
Quân Khải ngẩn người, anh tạm thời áp chế đủ mọi loại nghi vấn vừa mới nảy lên trong lòng, bắt đầu cẩn thận xem. Càng xem chân mày anh càng nhíu chặt, đến cuối cùng sắc mặt anh đã lạnh băng tuyết.
Anh buông tập hồ sơ trong tay xuống, im lặng mà lạnh lùng nhìn về trước, trong đầu là đủ các loại suy nghĩ dây dưa lẫn lộn.
“Xem ra chúng ta phải tăng tốc rồi !” Hạ Hàm nhếch môi nở nụ cười, ánh mắt cười đến hơi híp lại, cong cong, cơ hồ làm cho những người nhìn thấy hắn cười cũng đều nhịn không được cong khóe miệng.
Chỉ là Quân Khải vẫn giữ nguyên khuôn mặt ân trầm như trước, anh quay đầu liếc nhìn Hạ Hàm, ánh mắt thâm thúy chợt hiện, “Cậu rốt cuộc là ai ?”
Ý cười của Hạ Hàm càng sâu, “Hạ Hàm a, tôi còn có thể là ai ?”
“Xem ra mục đích cậu tiếp cận tôi không đơn thuần cho lắm.” Trên mặt Quân Khải chậm rãi hiện lên vẻ tươi cười, ngữ khí của anh ẩn chứa ba phần trêu tức.
“Ừ.” Hạ Hàm nặng nề gật đầu, bộ dáng tỏ ra ngoan ngoãn. “Mục đích của cậu cũng đâu đơn thuần a ! Ngay từ đầu đã là nhìn trúng bối cảnh sau lưng tôi không phải sao ?”
“Ừ.” Giản Quân Khải cười đứng dậy, lời Hạ Hàm rất đúng, không sai một chi tiết. Không biết vì sao, anh đột nhiên cảm thấy cái người trước mắt này càng sinh ra nhiều hảo cảm hơn trước kia, anh hơi muốn câu lấy bờ vai của hắn, nhưng lại nhịn xuống được.
“Các tư liệu này tôi cám ơn ! Hôm nào mời cậu ăn cơm.”
Hạ Hàm cười khanh khách gật đầu, trong ánh mắt tràn đầy thần sắc chờ mong, “Đừng có giống như lần trước à nha, ngay cả cơm cũng không được thoải mái ăn.”
“Yên tâm đi !” Quân Khải nhẹ nhàng cười, xoay người ra khỏi quán bar.
Những tư liệu về Kiều Tân Hạo mà Hạ Hàm đưa cho anh, nói là tường tận thì không phải, thân phận bối cảnh toàn bộ đều không đề cập, chỉ là cường điệu miêu tả ba sự kiện. Thứ nhất, Kiều Tân Hạo đột nhiên trở lại Kiều gia, tính cách thái độ chuyển biến mạnh mẽ, hiện đã chấp nhận ở bên tiểu thư Tô Vũ vẫn luôn thích hắn. Thứ hai, Kiều Tân Hạo gia nhập công ty dòng họ, công ty trong vòng ba tháng đã vượt qua cửa ải khó khăn, tăng nhanh lợi nhuận. Thứ ba, Kiều Tân Hạo thi đậu đại học C ở Bắc Kinh.
Sắc mặt của Quân Khải rất không tốt, anh ngồi ở hàng ghế sau trên xe taxi, cau mày nhìn ra ngoài cửa sổ.
Anh không biết vì sao lại đột nhiên nhớ lại lần đó Kiều Tân Hạo đập cửa nhà anh tìm mình, có lẽ, Kiều Tân Hạo bây giờ đã biết được mọi chuyện trước kia, nói cách khác, tình huống hiện tại là… Cuộc đấu tranh giữa anh với hắn sẽ kéo dài từ kiếp trước cho đến tận đời này.
Như vậy… Kiều Tân Hạo có biết mình sống lại hay chưa ?
Anh bỗng dưng sinh ra một cảm giác nguy cơ khó hiểu, xem ra, cũng giống như Hạ Hàm nói, rất nhiều chuyện đều phải bắt đầu tăng tốc rồi.
…
Một buổi tối mát mẻ, Dư Hạc gối đầu lên chân Quân Khải nằm trên ghế salon nhàn nhã coi TV, dùng một đôi mắt to tròn nhìn chăm chú.
“Em có nghĩ cho đến bây giờ mình vẫn không cận thị không ? Có cấp bách phải đeo kính không ?” Quân Khải có chút bất mãn xoa cái đầu nhỏ của cậu.
Dư Hạc bĩu môi, nghe nói thế liền ngồi dậy. “Sao vậy, hôm nay trông anh không vui vẻ ?”
“Anh làm gì trông không vui ? Không có a !” Quân Khải cười cười, bỗng nhiên hỏi một vấn đề, “Tiểu Hạc em muốn vào đại học nào ?”
“Ừm…” Dư Hạc cúi đầu trầm tư trong chốc lát, sau đó ngẩng đầu cười với anh: “Quân Khải muốn vào đại học nào ?”
Quân Khải nở nụ cười, “Anh vào đâu em theo đó sao ?”
“Ừm.” Dư Hạc gật đầu, “Bất quá nếu như có thể ở Bắc Kinh là tốt nhất, đại học ở cùng vùng dễ thi đỗ hơn.”
Thành tích của cậu không cho phép chính cậu tùy tiện chọn trường a !
Ánh mắt Quân Khải hơi lóe lóe, “Tốt lắm, quyết định rồi nhé. Muốn đuổi kịp bước chân của anh, vậy em phải cố lên nha !”
Bắc Kinh C đại, đích thật là đại học mà kiếp trước Kiều Tân Hạo thi đậu, đương nhiên, một năm sau Dư Hạc tất nhiên cũng vào đại học này. Nhưng hiện tại…
Dư Hạc tắm xong xuôi khi bước ra ngoài liền nhìn thấy trong phòng không có một bóng người, cậu nhíu nhíu mày, đi đến trước phòng sách gõ cửa, sau đó đẩy cửa ló thân mình đi vào.
“Không đi ngủ sao ?”
Quân Khải xoay người cười với cậu, “Ừ, liền ngay đây. Em nhớ lau khô tóc đó, không thì ngày mai sẽ đau đầu.”
Tình tự của Dư Hạc nhất thời hơi giảm sút, cậu nhẹ nhàng “Ừm” một tiếng, xoay người đi ra ngoài.
Quân Khải tiếp tục nghiên cứu phần tài liệu Hạ Hàm đưa kia, đột nhiên trong lúc đó, thân thể anh như là bị cái gì đó kiềm chặt, gắt gao nhìn chằm chằm hai chữ trên hồ sơ —— Kim Hàng.
Là hắn ? Quân Khải chỉ cảm thấy trong đầu có vài thứ gì đó hiện ra.
Kiếp trước có một lần trong lúc anh đang mặt dày mày dạn quấn lấy Dư Hạc, thình lình nghe thấy tiếng “tách tách” chụp ảnh, sau đó anh từ trong bụi cỏ bên đường túm được một nam nhân đang cầm camera. Sau này anh mới biết, người này chính là kẻ về sau đăng tin lên báo về chuyện tính hướng của anh —— Kim Hàng.
Khóe miệng tươi cười của anh hơi nguy hiểm, thì ra Kim Hàng là người của Lưu Lỵ Lỵ a ! Anh đã bảo mà !
Trong khi đó Lưu Lỵ Lỵ giờ khắc này cũng đang mở máy tính, nhìn không chuyển mắt vào tư liệu về Quân Khải cùng Dư Hạc được gửi vào hòm thư, trên đó chói lọi viết bọn họ đã ở cùng nhau trên dưới một năm, đồng thời còn kèm theo vài tấm hình trông có chút thân mật, đi cùng nhau, Quân Khải sờ đầu Dư Hạc, Dư Hạc ôm lấy eo Quân Khải, bọn họ hai bàn tay nắm cùng một chỗ…
Lưu Lỵ Lỵ cười đến xán lạn, thật đúng là y hệt nàng đã nghĩ. Lần trước khi nàng lần đầu tiên nhìn thấy Giản Quân Khải cùng Dư Hạc, còn nghe được Hành Tri nói Giản Quân Khải là vì Dư Hạc mới vào một cái trường trung học như vậy, là nàng cũng đã bắt đầu cảm thấy quan hệ giữa bọn họ có điều bí ẩn. Không ngờ là cư nhiên đã bị nàng đoán đúng, bọn họ đích thật là loại quan hệ này.
Với hiểu biết của nàng đối với Hành Tri, một khi biết con ông hóa ra là một đồng tính luyến ái… Nàng nhẹ nhàng nở nụ cười, có một loại cảm giác như ‘đại cục đã định’ dần tràn vào đầu nàng, nàng bỗng nhiên cảm thấy con đường phía trước một mảnh quang minh, không còn một ai có thể ngáng chân nàng.
Đương nhiên, Lưu Lỵ Lỵ chắc cũng không ngốc đến độ sẽ đem phần tư liệu này cho Giản Hành Tri xem, dù sao thì đứa con trong bụng nàng cũng chưa biết là nam hay nữ…
Khoảng thời gian một năm trôi qua rất mau. Một năm này, nhìn mặt ngoài thì có vẻ như chưa có bất cứ chuyện gì phát sinh. Quân Khải cùng Dư Hạc vẫn giống như trước kia, mỗi ngày đến trường rồi tan học, cùng nhau vì thi vào đại học mà phấn đấu, ngày qua ngày trong yên lặng và tốt đẹp. Thế nhưng, cũng đồng thời trong lúc đó, hành động của Quân Khải ngày càng nhiều, công ty đầu tư mạo hiểm mà anh với Hạ Hàm cùng nhau khởi dựng cũng dùng một tốc độ khiến người kinh hãi nhanh chóng chen chân vào top hai mươi công ty đầu tư mạo hiểm đứng đầu nước Mĩ, nhưng cũng không ai biết vì sao mỗi một hạng mục bọn họ đều có thể tuyệt đối kiếm ra lợi nhuận. Đương nhiên, đó cũng không phải là con át chủ bài của Quân Khải, là một người trở về từ tương lai, do đã biết được tương lai nhiều năm như vậy, thì phòng điền sản tuyệt đối là một trong những lĩnh vực thích hợp để đầu tư nhất.
Còn Dư Hạc thì, nhờ có một số thủ thuật của Giản Quân Khải, ở thị trường chứng khoán dần vui vẻ tăng thu. Không hiểu sao, chuyện về cậu bắt đầu được người ta biết đến ngày càng nhiều, đám phóng viên hàng ngày tới muốn phỏng vấn cậu luôn làm phiền cậu không thôi. Mặt khác có một bí mật duy nhất mà cậu vẫn chưa cho Quân Khải biết chính là… Kể từ một năm trước, cậu cùng Kiều Tân Hạo liên lạc ngày càng nhiều, lúc mới bắt đầu chỉ là Kiều Tân Hạo đơn phương gửi tin nhắn cho cậu, sau lại gửi nhiều quá mức, Dư Hạc chịu không được đành phải hồi âm cho hắn. Cậu biết Kiều Tân Hạo đã có bạn gái, nên tự nhiên đã không còn cố kỵ với hắn như trước nữa. Về sau Kiều Tân Hạo bắt đầu ngẫu nhiên gọi điện thoại cho cậu, cậu cũng cùng hắn tán gẫu vài câu, tuy rằng cho tới hiện giờ đều chỉ nói những thứ có nội dung râu ria.
Thế nhưng, điều làm Quân Khải rối rắm nhất chính là, không biết do đâu, cậu luôn theo bản năng không muốn để Quân Khải biết chuyện này. Chỉ là… một loại bản năng không thể lý giải.
Quân Khải không khỏi có chút hồ nghi mở ra, dần dần, lông mày anh càng lúc càng nhăn chặt. Sau một hồi, anh quay đầu nhìn về phía Hạ Hàm, “Cậu điều tra Lưu Lỵ Lỵ để làm gì ?”
Hạ Hàm có chút không tin được nhìn anh: “Làm gì là làm gì, tôi còn muốn hỏi cậu tại sao một chút hành động đối với nàng cũng không có nữa kìa ! Nàng sẽ ngay lập tức trở thành mẹ kế của cậu, bây giờ còn đang mang bầu em trai cậu, cậu không lo lắng nàng sẽ dùng âm mưu quỷ kế nào để cướp đi những thứ vốn thuộc về cậu ư ?”
Nếu quả thật là như thế, vậy thì Giản Quân Khải đã làm hắn thất vọng rồi.
Quân Khải hơi cúi đầu, không để cho người ta thấy rõ biểu tình trên mặt mình, “Mấy thứ đó đều là của ba tôi, tôi chưa từng cảm thấy chúng về mình bao giờ cả, ông ấy muốn cho ai là quyền của ông ấy, tôi chưa từng để ý.”
“Tôi khinh vào !” Hạ Hàm nhịn không được chửi ra tiếng, “Cậu thật đúng là một tên ngốc… ngoài dự kiến !”
Hắn không nói gì nữa nhún vai, tự mình uống tiếp rượu.
Quân Khải lại đột nhiên nở nụ cười, anh ngẩng đầu nhìn về phía Hạ Hàm, “Chuyện này nói như thế nào cũng là chuyện nhà tôi mà, cậu khẩn trương như thế làm gì chứ ?”
Hạ Hàm có chút tức giận nhìn anh, ánh mắt của hắn rất đẹp, bất kể là tình huống nào, cảm xúc nào, sẽ luôn mang lại cho người ta một loại cảm giác vừa đơn thuần lại trong sáng.
“Tôi tưởng chúng ta đã là bạn bè rồi chứ ? Lo lắng cho bạn bè là chuyện bình thường đi !”
Quân Khải cười vỗ vai hắn, không nói gì.
“Cậu xem hai trang đầu rồi thì lật qua tiếp đi !” Thấy anh một lúc lâu không nói gì, Hạ Hàm rốt cục nhịn không được phá vỡ sự yên tĩnh.
Nói thật, việc Hạ Hàm điều tra những thứ này Quân Khải đã sớm biết, cũng chỉ là một nữ nhân có tâm cơ tìm cách câu dẫn ông tổng một công ty sau đó từng bước một đi đến quá trình hôm nay thôi, anh vốn biết nữ nhân này không đơn giản, cho tới bây giờ đều biết.
Chỉ có điều nếu Hạ Hàm đã nói vậy, anh cũng đành lật lại hai trang trước, sau đó anh thấy được một cái tên ngoài ý muốn — Kiều Tân Hạo.
Anh nhịn không được ngẩng đầu lên nhìn Hạ Hàm.
Hạ Hàm thoạt nhìn giống như có chút xấu hổ, hắn cười gãi gãi đầu, “Ba trang sau là tư liệu về Kiều Tân Hạo, có vẻ cũng rất dễ đoán, cậu từ từ xem đi !”
Quân Khải ngẩn người, anh tạm thời áp chế đủ mọi loại nghi vấn vừa mới nảy lên trong lòng, bắt đầu cẩn thận xem. Càng xem chân mày anh càng nhíu chặt, đến cuối cùng sắc mặt anh đã lạnh băng tuyết.
Anh buông tập hồ sơ trong tay xuống, im lặng mà lạnh lùng nhìn về trước, trong đầu là đủ các loại suy nghĩ dây dưa lẫn lộn.
“Xem ra chúng ta phải tăng tốc rồi !” Hạ Hàm nhếch môi nở nụ cười, ánh mắt cười đến hơi híp lại, cong cong, cơ hồ làm cho những người nhìn thấy hắn cười cũng đều nhịn không được cong khóe miệng.
Chỉ là Quân Khải vẫn giữ nguyên khuôn mặt ân trầm như trước, anh quay đầu liếc nhìn Hạ Hàm, ánh mắt thâm thúy chợt hiện, “Cậu rốt cuộc là ai ?”
Ý cười của Hạ Hàm càng sâu, “Hạ Hàm a, tôi còn có thể là ai ?”
“Xem ra mục đích cậu tiếp cận tôi không đơn thuần cho lắm.” Trên mặt Quân Khải chậm rãi hiện lên vẻ tươi cười, ngữ khí của anh ẩn chứa ba phần trêu tức.
“Ừ.” Hạ Hàm nặng nề gật đầu, bộ dáng tỏ ra ngoan ngoãn. “Mục đích của cậu cũng đâu đơn thuần a ! Ngay từ đầu đã là nhìn trúng bối cảnh sau lưng tôi không phải sao ?”
“Ừ.” Giản Quân Khải cười đứng dậy, lời Hạ Hàm rất đúng, không sai một chi tiết. Không biết vì sao, anh đột nhiên cảm thấy cái người trước mắt này càng sinh ra nhiều hảo cảm hơn trước kia, anh hơi muốn câu lấy bờ vai của hắn, nhưng lại nhịn xuống được.
“Các tư liệu này tôi cám ơn ! Hôm nào mời cậu ăn cơm.”
Hạ Hàm cười khanh khách gật đầu, trong ánh mắt tràn đầy thần sắc chờ mong, “Đừng có giống như lần trước à nha, ngay cả cơm cũng không được thoải mái ăn.”
“Yên tâm đi !” Quân Khải nhẹ nhàng cười, xoay người ra khỏi quán bar.
Những tư liệu về Kiều Tân Hạo mà Hạ Hàm đưa cho anh, nói là tường tận thì không phải, thân phận bối cảnh toàn bộ đều không đề cập, chỉ là cường điệu miêu tả ba sự kiện. Thứ nhất, Kiều Tân Hạo đột nhiên trở lại Kiều gia, tính cách thái độ chuyển biến mạnh mẽ, hiện đã chấp nhận ở bên tiểu thư Tô Vũ vẫn luôn thích hắn. Thứ hai, Kiều Tân Hạo gia nhập công ty dòng họ, công ty trong vòng ba tháng đã vượt qua cửa ải khó khăn, tăng nhanh lợi nhuận. Thứ ba, Kiều Tân Hạo thi đậu đại học C ở Bắc Kinh.
Sắc mặt của Quân Khải rất không tốt, anh ngồi ở hàng ghế sau trên xe taxi, cau mày nhìn ra ngoài cửa sổ.
Anh không biết vì sao lại đột nhiên nhớ lại lần đó Kiều Tân Hạo đập cửa nhà anh tìm mình, có lẽ, Kiều Tân Hạo bây giờ đã biết được mọi chuyện trước kia, nói cách khác, tình huống hiện tại là… Cuộc đấu tranh giữa anh với hắn sẽ kéo dài từ kiếp trước cho đến tận đời này.
Như vậy… Kiều Tân Hạo có biết mình sống lại hay chưa ?
Anh bỗng dưng sinh ra một cảm giác nguy cơ khó hiểu, xem ra, cũng giống như Hạ Hàm nói, rất nhiều chuyện đều phải bắt đầu tăng tốc rồi.
…
Một buổi tối mát mẻ, Dư Hạc gối đầu lên chân Quân Khải nằm trên ghế salon nhàn nhã coi TV, dùng một đôi mắt to tròn nhìn chăm chú.
“Em có nghĩ cho đến bây giờ mình vẫn không cận thị không ? Có cấp bách phải đeo kính không ?” Quân Khải có chút bất mãn xoa cái đầu nhỏ của cậu.
Dư Hạc bĩu môi, nghe nói thế liền ngồi dậy. “Sao vậy, hôm nay trông anh không vui vẻ ?”
“Anh làm gì trông không vui ? Không có a !” Quân Khải cười cười, bỗng nhiên hỏi một vấn đề, “Tiểu Hạc em muốn vào đại học nào ?”
“Ừm…” Dư Hạc cúi đầu trầm tư trong chốc lát, sau đó ngẩng đầu cười với anh: “Quân Khải muốn vào đại học nào ?”
Quân Khải nở nụ cười, “Anh vào đâu em theo đó sao ?”
“Ừm.” Dư Hạc gật đầu, “Bất quá nếu như có thể ở Bắc Kinh là tốt nhất, đại học ở cùng vùng dễ thi đỗ hơn.”
Thành tích của cậu không cho phép chính cậu tùy tiện chọn trường a !
Ánh mắt Quân Khải hơi lóe lóe, “Tốt lắm, quyết định rồi nhé. Muốn đuổi kịp bước chân của anh, vậy em phải cố lên nha !”
Bắc Kinh C đại, đích thật là đại học mà kiếp trước Kiều Tân Hạo thi đậu, đương nhiên, một năm sau Dư Hạc tất nhiên cũng vào đại học này. Nhưng hiện tại…
Dư Hạc tắm xong xuôi khi bước ra ngoài liền nhìn thấy trong phòng không có một bóng người, cậu nhíu nhíu mày, đi đến trước phòng sách gõ cửa, sau đó đẩy cửa ló thân mình đi vào.
“Không đi ngủ sao ?”
Quân Khải xoay người cười với cậu, “Ừ, liền ngay đây. Em nhớ lau khô tóc đó, không thì ngày mai sẽ đau đầu.”
Tình tự của Dư Hạc nhất thời hơi giảm sút, cậu nhẹ nhàng “Ừm” một tiếng, xoay người đi ra ngoài.
Quân Khải tiếp tục nghiên cứu phần tài liệu Hạ Hàm đưa kia, đột nhiên trong lúc đó, thân thể anh như là bị cái gì đó kiềm chặt, gắt gao nhìn chằm chằm hai chữ trên hồ sơ —— Kim Hàng.
Là hắn ? Quân Khải chỉ cảm thấy trong đầu có vài thứ gì đó hiện ra.
Kiếp trước có một lần trong lúc anh đang mặt dày mày dạn quấn lấy Dư Hạc, thình lình nghe thấy tiếng “tách tách” chụp ảnh, sau đó anh từ trong bụi cỏ bên đường túm được một nam nhân đang cầm camera. Sau này anh mới biết, người này chính là kẻ về sau đăng tin lên báo về chuyện tính hướng của anh —— Kim Hàng.
Khóe miệng tươi cười của anh hơi nguy hiểm, thì ra Kim Hàng là người của Lưu Lỵ Lỵ a ! Anh đã bảo mà !
Trong khi đó Lưu Lỵ Lỵ giờ khắc này cũng đang mở máy tính, nhìn không chuyển mắt vào tư liệu về Quân Khải cùng Dư Hạc được gửi vào hòm thư, trên đó chói lọi viết bọn họ đã ở cùng nhau trên dưới một năm, đồng thời còn kèm theo vài tấm hình trông có chút thân mật, đi cùng nhau, Quân Khải sờ đầu Dư Hạc, Dư Hạc ôm lấy eo Quân Khải, bọn họ hai bàn tay nắm cùng một chỗ…
Lưu Lỵ Lỵ cười đến xán lạn, thật đúng là y hệt nàng đã nghĩ. Lần trước khi nàng lần đầu tiên nhìn thấy Giản Quân Khải cùng Dư Hạc, còn nghe được Hành Tri nói Giản Quân Khải là vì Dư Hạc mới vào một cái trường trung học như vậy, là nàng cũng đã bắt đầu cảm thấy quan hệ giữa bọn họ có điều bí ẩn. Không ngờ là cư nhiên đã bị nàng đoán đúng, bọn họ đích thật là loại quan hệ này.
Với hiểu biết của nàng đối với Hành Tri, một khi biết con ông hóa ra là một đồng tính luyến ái… Nàng nhẹ nhàng nở nụ cười, có một loại cảm giác như ‘đại cục đã định’ dần tràn vào đầu nàng, nàng bỗng nhiên cảm thấy con đường phía trước một mảnh quang minh, không còn một ai có thể ngáng chân nàng.
Đương nhiên, Lưu Lỵ Lỵ chắc cũng không ngốc đến độ sẽ đem phần tư liệu này cho Giản Hành Tri xem, dù sao thì đứa con trong bụng nàng cũng chưa biết là nam hay nữ…
Khoảng thời gian một năm trôi qua rất mau. Một năm này, nhìn mặt ngoài thì có vẻ như chưa có bất cứ chuyện gì phát sinh. Quân Khải cùng Dư Hạc vẫn giống như trước kia, mỗi ngày đến trường rồi tan học, cùng nhau vì thi vào đại học mà phấn đấu, ngày qua ngày trong yên lặng và tốt đẹp. Thế nhưng, cũng đồng thời trong lúc đó, hành động của Quân Khải ngày càng nhiều, công ty đầu tư mạo hiểm mà anh với Hạ Hàm cùng nhau khởi dựng cũng dùng một tốc độ khiến người kinh hãi nhanh chóng chen chân vào top hai mươi công ty đầu tư mạo hiểm đứng đầu nước Mĩ, nhưng cũng không ai biết vì sao mỗi một hạng mục bọn họ đều có thể tuyệt đối kiếm ra lợi nhuận. Đương nhiên, đó cũng không phải là con át chủ bài của Quân Khải, là một người trở về từ tương lai, do đã biết được tương lai nhiều năm như vậy, thì phòng điền sản tuyệt đối là một trong những lĩnh vực thích hợp để đầu tư nhất.
Còn Dư Hạc thì, nhờ có một số thủ thuật của Giản Quân Khải, ở thị trường chứng khoán dần vui vẻ tăng thu. Không hiểu sao, chuyện về cậu bắt đầu được người ta biết đến ngày càng nhiều, đám phóng viên hàng ngày tới muốn phỏng vấn cậu luôn làm phiền cậu không thôi. Mặt khác có một bí mật duy nhất mà cậu vẫn chưa cho Quân Khải biết chính là… Kể từ một năm trước, cậu cùng Kiều Tân Hạo liên lạc ngày càng nhiều, lúc mới bắt đầu chỉ là Kiều Tân Hạo đơn phương gửi tin nhắn cho cậu, sau lại gửi nhiều quá mức, Dư Hạc chịu không được đành phải hồi âm cho hắn. Cậu biết Kiều Tân Hạo đã có bạn gái, nên tự nhiên đã không còn cố kỵ với hắn như trước nữa. Về sau Kiều Tân Hạo bắt đầu ngẫu nhiên gọi điện thoại cho cậu, cậu cũng cùng hắn tán gẫu vài câu, tuy rằng cho tới hiện giờ đều chỉ nói những thứ có nội dung râu ria.
Thế nhưng, điều làm Quân Khải rối rắm nhất chính là, không biết do đâu, cậu luôn theo bản năng không muốn để Quân Khải biết chuyện này. Chỉ là… một loại bản năng không thể lý giải.