Chương 147
“Phong, anh dậy rồi?” Diễm Tinh quay đầu nhìn Tần Phong cười nói.
Tần Phong đi đến cạnh ôm ngang eo cô vợ nhỏ, giọng nói mang theo trách cứ: “Dậy sớm như vậy? Sao không nằm với anh thêm một chút nữa!”
Khóe miệng Diễm Tinh khẽ giật khi nghe câu này của Tần Phong. Đại ca à, em biết anh không để ý Ngu Tư Vũ, em cũng vậy. Nhưng mà em cũng không quen thân thiết trước mặt bà ta đâu.
Ngu Tư Vũ người nãy giờ bị Tần Phong xem là không khí cũng không nhìn nổi cảnh này. Bà ta cười gượng một tiếng: “Dì không làm phiền nữa, hai đứa nói chuyện đi. Dì vào nhà chuẩn bị đồ ăn sáng.”
“Cảm phiền bà lần sau đừng đưa vợ tôi đi lung tung.” Tần Phong mặt không biểu cảm nói một câu với Ngu Tư Vũ.
“Được, được.” Ngu Tư Vũ nghe vậy cũng gật đầu rồi nhanh chóng đi ra. Trong vườn hiện tại còn mỗi Diễm Tinh và Tần Phong.
“Anh dọa bà ta như vậy, không sợ bà ta sẽ nói lại với cha hay sao?” Diễm Tinh nhìn bộ mặt
“Nói thì đã sao.” Ánh mắt Tần Phong chạy qua một tia lạnh.
Diễm Tinh đương nhiên cũng biết dù Ngu Tư Vũ có nói gì với cha Tần đi chăng nữa, cha Tần cũng sẽ không nói Tần Phong. Cô kéo tay Tần Phong: “Chúng ta cũng vào ăn sáng thôi.”
Cùng lúc đó tại Mã thị. Diệu An nhận được một cuộc gọi từ Quách Ngọc.
“Mã tiểu thư, không biết cô suy nghĩ thế nào về lời đề nghị hôm trước của tôi.”
“Tôi đồng ý!” Diệu An trầm ngâm một chút rốt cuộc hạ quyết tâm nói.
Bên này Quách Ngọc nở một nụ cười: “Được, hợp tác vui vẻ.”
“Hợp tác vui vẻ!” Khóe miệng Diệu An bên này cũng cong lên. Đáy mắt lóe lên tia tàn bạo.
“Chúng ta không nên gặp nhau tránh cho mọi người nghi ngờ. Còn về phần kế hoạch, chốc nữa người bên cạnh tôi sẽ tới nói rõ ràng với Mã tiểu thư.” Đầu dây bên kia nghe rõ ràng giọng nói của Quách Ngọc thể hiện mấy phần vui vẻ.
“Được, có điều tôi hiểu tính tình của Triệu Diễm Tinh. Cho nên nếu có gì trong kế hoạch không hợp lý, tôi có thể sửa lại chứ?” Diệu An thoải mái đồng ý. Cô đã suy nghĩ thông, làm gì phải làm triệt để tới cùng. Nếu đã quyết định đi trên con đường này, vậy càng phải triệt để cắt đứt hết tất cả. Nhất định phải một kích tất trúng.
“Đương nhiên là được. Nếu có Mã tiểu thư góp sức, tôi chắc chắn rằng kế hoạch này sẽ diễn ra tốt đẹp.” Quách Ngọc cười nói. Rồi hai người cũng không nói thêm gì nữa, ngắt điện thoại.
“Mã Diệu An đồng ý rồi?” Triệu Lâm Lam hiện tại đang ngồi đối diện với Quách Ngọc.
“Đúng vậy.” Quách Ngọc gật đầu.
“Chắc chắn Triệu Diễm Tinh không thể ngờ được rằng. Người bạn mà cô ta luôn tin tưởng lại phản bội lại cô ta!” Triệu Lâm Lam bật cười, nụ cười vặn vẹo lại tàn nhẫn.
Quách Ngọc không nói gì nhưng trong ánh mắt cũng dâng lên tia độc ác không kém.
Diễm Tinh và Tần Phong sau khi dùng bữa ở nhà chính Tần gia xong cũng đi làm.
“Tiểu thư, lúc nãy thư ký của Trương tổng Trương thị có gọi điện thoại tới ạ.” Tiểu Mỹ thấy Diễm Tinh tới liền nói.
“Trương tổng? Bên ấy nói gì vậy?” Diễm Tinh một bên lật tài liệu, một bên nhàn nhã hỏi. Thật ra hỏi thì hỏi như vậy nhưng cô cũng đã đoán được mấy phần nguyên nhân.
“Bên họ nói bên Trương đổng đang có một dự án cần tới nghệ sĩ làm người đại diện. Ông ấy muốn hỏi xem tiểu thư không biết có thể bỏ ra một chút thời gian bàn chuyện được không?”
“Chỉ vì mời một nghệ sĩ tới làm người đại diện mà chính Trương tổng phải ra mặt bàn bạc. Xem ra vì Trương Hằng, lần này Trương tổng thật sự đã lấy hết vốn liếng ra rồi.” Diễm Tinh bật cười.
“Chị gọi lại cho thư ký của ông ấy nói rằng em đồng ý, về thời gian sẽ báo lại với bên đó sau.”
“Vâng, tiểu thư.”
“Tiểu thư, chiều nay không có việc, tiểu thư có định tới Ellie không ạ? Trang phục làm cho bộ phim kia đã hoàn thành. Vy Vân muốn để tiểu thư xem xét trước khi chuyển đi ạ.”
“Được, chiều em sẽ tới Ellie. Tiện thể cùng Vy Vân bàn bạc chuyện tuần lễ thời trang sắp tới diễn ra ở New York.”
“Tiểu thư, lần này tiểu thư định lộ mặt ạ?” Tiểu Mỹ với quyết định này của Diễm Tinh thì hơi sửng sốt. Lần trước thiệp mời cũng về tay tiểu thư, có điều lần đó tiểu thư để Vy Vân và Trình Tuyết đại diện cho Ellie tham gia. Lần này tiểu thư vậy mà có ý định đi.
“Cũng đã giấu mặt lâu như vậy. Ellie hiện tại đã có danh tiếng, Hạo Tinh dần dần đi vào quỹ đạo. Hiện tại em có thể lộ mặt được rồi. Cũng nên để cho những người có ý định không tốt tới Ellie biết người đứng sau nó là ai.” Diễm Tinh cười gian ngẩng đầu nhìn Tiểu Mỹ.
“Tiểu thư nói đúng ạ.”
Chiều đó Diễm Tinh tới Ellie, sau đơn đặt hàng khiến người ta muốn chửi thề kia thì Ellie dạo này đều rất yên bình. Diễm Tinh đã quyết định, tuần lễ thời trang sắp tới cô và Trình Tuyết cùng Vy Vân sẽ đi. Vy Hân ở nhà quản lý Ellie.
Bàn bạc xong cũng đến giờ hẹn của cô và Nhu Nhi. Mấy ngày gần đây Nhu Nhi liên tục gọi điện nói chuyện. Hoặc lúc nào không thể gọi thì cũng nhắn tin cho cô. Cô biết Nhu Nhi sợ cô buồn, cho nên mới làm vậy. Hôm nay cô hẹn Nhu Nhi cũng là vì không muốn để cậu ấy lo lắng.
“A Tinh, chúng ta đi thôi. Hôm nay bổn cô nương sẽ chi trả toàn bộ chi phí cho chuyến đi này, cậu thấy sao?” Mạn Nhu đích thân tới Ellie đón Diễm Tinh. Cô biết hiện tại Diễm Tinh chưa muốn lộ mặt nên cô đợi Diễm Tinh ở dưới hầm gửi xe.
“Chính là Nhu Nhi đại nhân nói đó, chốc nữa đừng trách tại hạ chọn quá nhiều nha.” Diễm Tinh cười nhún vai nói.
“Đương nhiên rồi. Cậu thắt dây an toàn vào, chúng ta…xuất phát!” Mạn Nhu hai mắt sáng rực, cho thấy hiện tại cô vô cùng hưng phấn. Khi Diễm Tinh cài dây an toàn xong thì Mạn Nhu cũng đạp ga phóng đi. Chiếc xe màu trắng lao như bay ra khỏi trụ sở chính Ellie.
Mạn Nhu đưa Diễm Tinh tới trung tâm thương mại quen thuộc. Hai cô càn quét một vòng, trên tay cũng xuất hiện thêm mấy chiếc túi.
Mạn Nhu nhìn đống đồ trên tay Diễm Tinh, hai mắt trừng lớn. Giống như muốn đem đống đồ kia tất cả đều đốt đi. Sau đó tầm mắt đáng sợ đó dừng lại trên khuôn mặt đang cười tươi như hoa của Diễm Tinh.
Mạn Nhu nghiến răng gọi: “A Tinh…cậu tính cho tớ phá sản luôn có đúng không hảaaa!”
“Không phải Nhu Nhi đại nhân nói sẽ không trách cứ nếu tớ chọn quá nhiều sao? Hiện tại không giữ lời nữa?” Diễm Tinh làm bộ ỉu xìu nói. Vừa nói cô vừa muốn cất bước đi bộ dáng đáng thương: “Vậy thì tớ mang trả vậy. Không ngờ Giản tiểu thư lại là người không giữ lời hứa như vậy, haizzz.”
“Được, coi như cậu lợi hại, hừ!” Mạn Nhu hừ hừ giữ lại Diễm Tinh.
“Tớ đã bao tất cả, cậu ít nhất cũng phải mời tớ uống cốc nước đi chứ!” Mạn Nhu không cam tâm. Thế nào cũng phải bắt Diễm Tinh bỏ ra một cái gì đó.
“Được thôi, chuyện này đơn giản. Đi thôi!” Diễm Tinh cười cười xoay người bước đi.
Vào một quán cafe gần đó, Mạn Nhu cảm thấy thế nào mình cũng thiệt nói tiếp: “A Tinh, nãy giờ đi với cậu tớ thật đói bụng nha. Không biết cậu có thể mời người bạn này cả đồ ăn hay không?”
“À, cái này thì không được nha. Tớ còn phải về ăn tối với Phong ca ca nữa. Hôm nay tớ không có nói với anh ấy không ăn cơm nhà.” Diễm Tinh lắc đầu nói.
“Cậu đúng là có chồng quên bạn.” Mạn Nhu bĩu môi, cầm cốc nước lên uống một hơi như để hạ cơn giận trong lòng.
Diễm Tinh mỉm cười nhìn Mạn Nhu.
“Nhu Nhi, tớ thật sự không sao. Cậu không cần lo lắng cho tớ.”
Mạn Nhu nghe vậy, cô thu lại bộ dáng hùng hổ ban nãy: “Sau hôm đó An An có liên lạc với cậu không?”
“Không, cả An An và tớ đều cần có thời gian bình ổn lại. Hãy cho bọn tớ thêm thời gian đi. Hiện tại bọn tớ có lẽ không gặp nhau sẽ tốt hơn.” Diễm Tinh trấn an Mạn Nhu.
“Ừ, vậy cũng tốt. Tớ tin các cậu sẽ làm hòa với nhau.” Nghe thấy Diễm Tinh nói vậy Mạn Nhu chỉ biết bất lực thở dài. Hôm trước nói chuyện với An An, mong rằng cậu ấy thông suốt.
Hai cô gái biết không nên tiếp tục đề tài này nên cũng không nói nữa, mà chuyển sang chuyện lễ đính hôn sắp tới của Mạn Nhu và Tuấn Khải. Hai bên gia đình đã gặp nhau trao đổi, cũng vì đã thân thiết nên mọi chuyện vô cùng suôn sẻ.
Nói một hồi cũng đến lúc phải trở về. Mạn Nhu đi lấy xe còn Diễm Tinh ở bên ngoài chờ.
“Xin chào Doris tiểu thư.” Lúc Diễm Tinh đang đứng đợi Mạn Nhu thì một giọng nói nam tính vang lên bên cạnh. Quay sang mới nhận ra đây chính là người đàn ông kỳ quái đã đặt trang phục ở chỗ cô. Theo phép lịch sự Diễm Tinh mỉm cười gật đầu chào hỏi: “Xin chào.”
“Giờ này tiểu thư Doris lại ở đây, là đang đợi ai sao?” Mục Đình Sâm mỉm cười nhìn cô, đôi mắt đào hoa cong thành hình trăng lưỡi liềm.
“Tôi đang đợi bạn.” Diễm Tinh không mặn không nhạt đáo một câu.
“Thật tiếc. Tôi lại mong rằng tiểu thư Doris không đợi ai cả. Tôi còn muốn mời tiểu thư Doris một bữa ăn để cảm ơn tiểu thư Doris đã giúp tôi may trang phục.” Mục Đình Sâm tiến gần đến cạnh Diễm Tinh cúi đầu nói.
“Thật ra tiên sinh không cần khách sáo như vậy. Anh ra giá và yêu cầu chúng tôi làm trang phục. Giống như người mua và người bán, hai bên đều có lợi. Cho nên hai tiếng cảm ơn tôi thật sự không thể nhận. Bạn tôi đã tới, tôi xin phép đi trước.” Xe của Mạn Nhu cũng vừa vặn tới vào lúc này. Diễm Tinh nói xong không nán lại lâu liền rời đi.
“A Tinh, người đó là ai vậy?” Mạn Nhu trên xe nhìn thấy có người đến bắt chuyện với Diễm Tinh thì hỏi.
“Không có gì, chỉ là một khách hàng của Ellie thôi. Chúng ta đi.” Diễm Tinh lắc đầu không để ý nói. Nhưng Mạn Nhu lại không nhìn được một tia thắc mắc trong mắt Diễm Tinh.
Hai ngày này Diễm Tinh vẫn như thường lệ đi làm rồi xem bản thiết kế. Tới hôm nay bỗng nhiên nhận được cuộc gọi của Diệu An.
Diễm Tinh nhìn tên người gọi ngay lập tức cong môi cô nhận điện thoại: “An An.”
“A Tinh.” Diệu An đầu dây bên kia giọng nói có chút mừng rỡ. Nhưng gương mặt lại vô cảm tới lạnh lùng.
“Tối nay tớ mời cậu đi ăn có được không? Tớ muốn cùng cậu nói chuyện.” Diệu An ngập ngừng một lúc mới nói.
“Được, cậu gửi địa chỉ cho tớ nhé.” Diễm Tinh vui vẻ nhận lời, mà không để ý tới một tia khác thường trong ngữ điệu của Diệu An.
“Được, hẹn cậu…tối nay. Tớ không gọi Nhu Nhi, tớ chỉ muốn nói chuyện riêng với cậu.” Diệu An cười nhẹ nói.
“Tớ hiểu.”
Hai cô gái nhanh chóng ngắt cuộc đối thoại, vài phút sau tin nhắn địa chỉ nhà hàng được Diệu An gửi tới. Diễm Tinh đọc tin nhắn, khóe miệng cong lên, cô và An An sẽ không giận nhau lâu đâu.
“Cô ta đồng ý rồi!” Diệu An bên này sau khi ngắt kết nối với Diễm Tinh thì gọi cho Quách Ngọc.
“Quả nhiên cô ta không hề nghi ngờ gì cô.” Quách Ngọc đạm cười nói.
“Cô ta sẽ không bao giờ nghi ngờ tôi. Tới khi nghi ngờ thì…” Diệu An nâng khóe môi, tàn nhẫn lên tiếng.
“Thành hay bại đều nhờ vào cô đấy, Mã tiểu thư.”
“Yên tâm, sẽ không để Quách tiểu thư phải thất vọng.”
Tối hôm đó, Diễm Tinh đúng giờ hẹn tới nhà hàng. Vào đến nơi, đã có một nhân viên từ bên trong đi ra cung kính cúi chào: “Xin hỏi, tiểu thư là bạn của Mã tiểu thư ạ?”
“Đúng vậy.” Diễm Tinh gật đầu.
“Mời tiểu thư đi theo tôi, Mã tiểu thư đang đợi ngài bên trong ạ.” Cô nhân viên thái độ chuyên nghiệp nói, tay ra hiệu mời Diễm Tinh.
Diễm Tinh cười nhẹ đi theo cô nhân viên đó. Vào tới một phòng bao, cô nhân viên cười với Diễm Tinh: “Tiểu thư, Mã tiểu thư đang ở bên trong, mời tiểu thư ạ.”
“Được, cảm ơn cô.” Diễm Tinh gật đầu, nói lời cảm ơn rồi đẩy cửa bước vào.
“An An, hôm nay cậu chơi lớn thật.” Diễm Tình nhìn cô bạn đang ngồi trong phòng cảm thán. Chỉ ăn một bữa mà An An có thể nói là bao nguyên nhà hàng này.
“Tớ muốn xin lỗi cậu, đương nhiên phải làm lớn một chút. Có như vậy cậu mới tha lỗi cho tớ chứ.” Diệu An từ bàn ăn đứng dậy kéo tay Diễm Tinh ngồi xuống ghế sau đó nói.
“Thật ra không cần như vậy đâu. Tớ chưa từng trách cậu.” Diễm Tinh lắc đầu.
“Nhưng tớ lại không thể nghĩ như vậy. Dạo này công việc trong công ty quá nhiều. Ở nhà cha lại liên tục tạo áp lực cho nên tớ mới như vậy. Cho nên ngày đó, mới mang hết bực bội trong lòng trút lên người cậu. Là tớ không đúng, A Tinh, cậu tha thứ cho tớ nhé!” Diệu An nói, mắt đã ngân ngấn nước.
“Được rồi, tớ hiểu mà, sẽ không trách cậu đâu.” Nhìn bạn mình như vậy, Diễm Tinh thật sự không đành lòng trách cứ.
“Có điều, tớ cũng mong giữa chúng ta sẽ không xảy ra những chuyện như vậy nữa. Mấy ngày này tớ cũng nghĩ rất nhiều. Để cậu nói ra những điều đó, chứng tỏ cũng có lúc tớ làm không đúng, tớ cũng nên xin lỗi cậu. Nhưng nếu lần sau cậu còn gì không hài lòng vậy cậu cứ nói thẳng với tớ, chúng ta cùng giải quyết. Có được không?” Diễm Tinh cầm tay Diệu An, chân thành nói.
“Tớ biết rồi.” Diệu An khịt mũi, cười nói.
“Chúng ta lần này hòa nhau.” Diễm Tinh cũng mỉm cười.
Hai người cười nói một chút, đồ ăn cũng đã được mang lên. Diễm Tinh hiện tại tâm trạng thoải mái, hoặc do cô tin tưởng Diệu An nên không thấy được một giây kia Diệu An và nhân viên đó trao đổi ánh mắt với nhau.
Đợi khi nhân viên đó đi ra ngoài phòng bao. Diệu An cười cười gắp món ăn vào bát của Diễm Tinh.
“A Tinh, bữa này tớ bao. Cậu ăn nhiều vào.”
“Cậu định nuôi tớ thành heo hay sao. Một bàn đồ ăn như vậy, tớ với cậu có ăn tới sáng mai cũng không hết.” Diễm Tinh nhìn bàn đồ ăn trước mắt bất đắc dĩ nói. Nhưng cô cũng rất nể tình Diệu An, cầm đũa lên gắp đồ ăn mà Diệu An vừa cho vào đĩa của mình.
“Aida lâu rồi mới mời cậu một bữa, sao có thể qua loa. Món canh này rất ngon, cậu thử xem.” Vừa nói Diệu An vừa múc một chén cho Diễm Tinh.
Diễm Tinh cười nhẹ, nhìn cái chén canh trước mắt lông mi hơi chuyển động: “An An, sao tớ cảm thấy hôm nay cậu hơi khác thường vậy?”
“Còn không phải do tớ chột dạ vì chuyện hôm trước sao. Tớ sợ cậu vẫn để trong bụng.” Trong lòng Diệu Am nhảy lên một cái, nhưng ngoài mặt lại tỏ ra bộ dáng thẹn thùng cùng với một chút lo lắng. Như thật sự lo sợ Diễm Tinh vẫn còn để bụng chuyện đó.
“Tớ đã nói sẽ không để bụng mà, cậu yên tâm đi.” Diễm Tinh nhìn Diệu An gật đầu khẳng định, rồi cũng đưa tay gắp một miếng thịt đặt vào đĩa của Diệu An.
“Cậu cũng nên ăn đi, đừng chỉ để ý mình tớ.”
“Được.” Diệu An vui vẻ cười nói với Diễm Tinh, rồi gắp miếng thịt kia cho vào miệng mình. Nhưng vẫn không quên quan sát động tĩnh của Diễm Tinh bên này. Khi thấy Diễm Tinh cầm muỗng múc canh lên miệng uống, đáy mắt Diệu An lóe lên tia sáng. Đôi môi ẩn sau chiếc đũa hơi nhếch lên rồi ngay lập tức trở lại bình thường.
Tần Phong đi đến cạnh ôm ngang eo cô vợ nhỏ, giọng nói mang theo trách cứ: “Dậy sớm như vậy? Sao không nằm với anh thêm một chút nữa!”
Khóe miệng Diễm Tinh khẽ giật khi nghe câu này của Tần Phong. Đại ca à, em biết anh không để ý Ngu Tư Vũ, em cũng vậy. Nhưng mà em cũng không quen thân thiết trước mặt bà ta đâu.
Ngu Tư Vũ người nãy giờ bị Tần Phong xem là không khí cũng không nhìn nổi cảnh này. Bà ta cười gượng một tiếng: “Dì không làm phiền nữa, hai đứa nói chuyện đi. Dì vào nhà chuẩn bị đồ ăn sáng.”
“Cảm phiền bà lần sau đừng đưa vợ tôi đi lung tung.” Tần Phong mặt không biểu cảm nói một câu với Ngu Tư Vũ.
“Được, được.” Ngu Tư Vũ nghe vậy cũng gật đầu rồi nhanh chóng đi ra. Trong vườn hiện tại còn mỗi Diễm Tinh và Tần Phong.
“Anh dọa bà ta như vậy, không sợ bà ta sẽ nói lại với cha hay sao?” Diễm Tinh nhìn bộ mặt
“Nói thì đã sao.” Ánh mắt Tần Phong chạy qua một tia lạnh.
Diễm Tinh đương nhiên cũng biết dù Ngu Tư Vũ có nói gì với cha Tần đi chăng nữa, cha Tần cũng sẽ không nói Tần Phong. Cô kéo tay Tần Phong: “Chúng ta cũng vào ăn sáng thôi.”
Cùng lúc đó tại Mã thị. Diệu An nhận được một cuộc gọi từ Quách Ngọc.
“Mã tiểu thư, không biết cô suy nghĩ thế nào về lời đề nghị hôm trước của tôi.”
“Tôi đồng ý!” Diệu An trầm ngâm một chút rốt cuộc hạ quyết tâm nói.
Bên này Quách Ngọc nở một nụ cười: “Được, hợp tác vui vẻ.”
“Hợp tác vui vẻ!” Khóe miệng Diệu An bên này cũng cong lên. Đáy mắt lóe lên tia tàn bạo.
“Chúng ta không nên gặp nhau tránh cho mọi người nghi ngờ. Còn về phần kế hoạch, chốc nữa người bên cạnh tôi sẽ tới nói rõ ràng với Mã tiểu thư.” Đầu dây bên kia nghe rõ ràng giọng nói của Quách Ngọc thể hiện mấy phần vui vẻ.
“Được, có điều tôi hiểu tính tình của Triệu Diễm Tinh. Cho nên nếu có gì trong kế hoạch không hợp lý, tôi có thể sửa lại chứ?” Diệu An thoải mái đồng ý. Cô đã suy nghĩ thông, làm gì phải làm triệt để tới cùng. Nếu đã quyết định đi trên con đường này, vậy càng phải triệt để cắt đứt hết tất cả. Nhất định phải một kích tất trúng.
“Đương nhiên là được. Nếu có Mã tiểu thư góp sức, tôi chắc chắn rằng kế hoạch này sẽ diễn ra tốt đẹp.” Quách Ngọc cười nói. Rồi hai người cũng không nói thêm gì nữa, ngắt điện thoại.
“Mã Diệu An đồng ý rồi?” Triệu Lâm Lam hiện tại đang ngồi đối diện với Quách Ngọc.
“Đúng vậy.” Quách Ngọc gật đầu.
“Chắc chắn Triệu Diễm Tinh không thể ngờ được rằng. Người bạn mà cô ta luôn tin tưởng lại phản bội lại cô ta!” Triệu Lâm Lam bật cười, nụ cười vặn vẹo lại tàn nhẫn.
Quách Ngọc không nói gì nhưng trong ánh mắt cũng dâng lên tia độc ác không kém.
Diễm Tinh và Tần Phong sau khi dùng bữa ở nhà chính Tần gia xong cũng đi làm.
“Tiểu thư, lúc nãy thư ký của Trương tổng Trương thị có gọi điện thoại tới ạ.” Tiểu Mỹ thấy Diễm Tinh tới liền nói.
“Trương tổng? Bên ấy nói gì vậy?” Diễm Tinh một bên lật tài liệu, một bên nhàn nhã hỏi. Thật ra hỏi thì hỏi như vậy nhưng cô cũng đã đoán được mấy phần nguyên nhân.
“Bên họ nói bên Trương đổng đang có một dự án cần tới nghệ sĩ làm người đại diện. Ông ấy muốn hỏi xem tiểu thư không biết có thể bỏ ra một chút thời gian bàn chuyện được không?”
“Chỉ vì mời một nghệ sĩ tới làm người đại diện mà chính Trương tổng phải ra mặt bàn bạc. Xem ra vì Trương Hằng, lần này Trương tổng thật sự đã lấy hết vốn liếng ra rồi.” Diễm Tinh bật cười.
“Chị gọi lại cho thư ký của ông ấy nói rằng em đồng ý, về thời gian sẽ báo lại với bên đó sau.”
“Vâng, tiểu thư.”
“Tiểu thư, chiều nay không có việc, tiểu thư có định tới Ellie không ạ? Trang phục làm cho bộ phim kia đã hoàn thành. Vy Vân muốn để tiểu thư xem xét trước khi chuyển đi ạ.”
“Được, chiều em sẽ tới Ellie. Tiện thể cùng Vy Vân bàn bạc chuyện tuần lễ thời trang sắp tới diễn ra ở New York.”
“Tiểu thư, lần này tiểu thư định lộ mặt ạ?” Tiểu Mỹ với quyết định này của Diễm Tinh thì hơi sửng sốt. Lần trước thiệp mời cũng về tay tiểu thư, có điều lần đó tiểu thư để Vy Vân và Trình Tuyết đại diện cho Ellie tham gia. Lần này tiểu thư vậy mà có ý định đi.
“Cũng đã giấu mặt lâu như vậy. Ellie hiện tại đã có danh tiếng, Hạo Tinh dần dần đi vào quỹ đạo. Hiện tại em có thể lộ mặt được rồi. Cũng nên để cho những người có ý định không tốt tới Ellie biết người đứng sau nó là ai.” Diễm Tinh cười gian ngẩng đầu nhìn Tiểu Mỹ.
“Tiểu thư nói đúng ạ.”
Chiều đó Diễm Tinh tới Ellie, sau đơn đặt hàng khiến người ta muốn chửi thề kia thì Ellie dạo này đều rất yên bình. Diễm Tinh đã quyết định, tuần lễ thời trang sắp tới cô và Trình Tuyết cùng Vy Vân sẽ đi. Vy Hân ở nhà quản lý Ellie.
Bàn bạc xong cũng đến giờ hẹn của cô và Nhu Nhi. Mấy ngày gần đây Nhu Nhi liên tục gọi điện nói chuyện. Hoặc lúc nào không thể gọi thì cũng nhắn tin cho cô. Cô biết Nhu Nhi sợ cô buồn, cho nên mới làm vậy. Hôm nay cô hẹn Nhu Nhi cũng là vì không muốn để cậu ấy lo lắng.
“A Tinh, chúng ta đi thôi. Hôm nay bổn cô nương sẽ chi trả toàn bộ chi phí cho chuyến đi này, cậu thấy sao?” Mạn Nhu đích thân tới Ellie đón Diễm Tinh. Cô biết hiện tại Diễm Tinh chưa muốn lộ mặt nên cô đợi Diễm Tinh ở dưới hầm gửi xe.
“Chính là Nhu Nhi đại nhân nói đó, chốc nữa đừng trách tại hạ chọn quá nhiều nha.” Diễm Tinh cười nhún vai nói.
“Đương nhiên rồi. Cậu thắt dây an toàn vào, chúng ta…xuất phát!” Mạn Nhu hai mắt sáng rực, cho thấy hiện tại cô vô cùng hưng phấn. Khi Diễm Tinh cài dây an toàn xong thì Mạn Nhu cũng đạp ga phóng đi. Chiếc xe màu trắng lao như bay ra khỏi trụ sở chính Ellie.
Mạn Nhu đưa Diễm Tinh tới trung tâm thương mại quen thuộc. Hai cô càn quét một vòng, trên tay cũng xuất hiện thêm mấy chiếc túi.
Mạn Nhu nhìn đống đồ trên tay Diễm Tinh, hai mắt trừng lớn. Giống như muốn đem đống đồ kia tất cả đều đốt đi. Sau đó tầm mắt đáng sợ đó dừng lại trên khuôn mặt đang cười tươi như hoa của Diễm Tinh.
Mạn Nhu nghiến răng gọi: “A Tinh…cậu tính cho tớ phá sản luôn có đúng không hảaaa!”
“Không phải Nhu Nhi đại nhân nói sẽ không trách cứ nếu tớ chọn quá nhiều sao? Hiện tại không giữ lời nữa?” Diễm Tinh làm bộ ỉu xìu nói. Vừa nói cô vừa muốn cất bước đi bộ dáng đáng thương: “Vậy thì tớ mang trả vậy. Không ngờ Giản tiểu thư lại là người không giữ lời hứa như vậy, haizzz.”
“Được, coi như cậu lợi hại, hừ!” Mạn Nhu hừ hừ giữ lại Diễm Tinh.
“Tớ đã bao tất cả, cậu ít nhất cũng phải mời tớ uống cốc nước đi chứ!” Mạn Nhu không cam tâm. Thế nào cũng phải bắt Diễm Tinh bỏ ra một cái gì đó.
“Được thôi, chuyện này đơn giản. Đi thôi!” Diễm Tinh cười cười xoay người bước đi.
Vào một quán cafe gần đó, Mạn Nhu cảm thấy thế nào mình cũng thiệt nói tiếp: “A Tinh, nãy giờ đi với cậu tớ thật đói bụng nha. Không biết cậu có thể mời người bạn này cả đồ ăn hay không?”
“À, cái này thì không được nha. Tớ còn phải về ăn tối với Phong ca ca nữa. Hôm nay tớ không có nói với anh ấy không ăn cơm nhà.” Diễm Tinh lắc đầu nói.
“Cậu đúng là có chồng quên bạn.” Mạn Nhu bĩu môi, cầm cốc nước lên uống một hơi như để hạ cơn giận trong lòng.
Diễm Tinh mỉm cười nhìn Mạn Nhu.
“Nhu Nhi, tớ thật sự không sao. Cậu không cần lo lắng cho tớ.”
Mạn Nhu nghe vậy, cô thu lại bộ dáng hùng hổ ban nãy: “Sau hôm đó An An có liên lạc với cậu không?”
“Không, cả An An và tớ đều cần có thời gian bình ổn lại. Hãy cho bọn tớ thêm thời gian đi. Hiện tại bọn tớ có lẽ không gặp nhau sẽ tốt hơn.” Diễm Tinh trấn an Mạn Nhu.
“Ừ, vậy cũng tốt. Tớ tin các cậu sẽ làm hòa với nhau.” Nghe thấy Diễm Tinh nói vậy Mạn Nhu chỉ biết bất lực thở dài. Hôm trước nói chuyện với An An, mong rằng cậu ấy thông suốt.
Hai cô gái biết không nên tiếp tục đề tài này nên cũng không nói nữa, mà chuyển sang chuyện lễ đính hôn sắp tới của Mạn Nhu và Tuấn Khải. Hai bên gia đình đã gặp nhau trao đổi, cũng vì đã thân thiết nên mọi chuyện vô cùng suôn sẻ.
Nói một hồi cũng đến lúc phải trở về. Mạn Nhu đi lấy xe còn Diễm Tinh ở bên ngoài chờ.
“Xin chào Doris tiểu thư.” Lúc Diễm Tinh đang đứng đợi Mạn Nhu thì một giọng nói nam tính vang lên bên cạnh. Quay sang mới nhận ra đây chính là người đàn ông kỳ quái đã đặt trang phục ở chỗ cô. Theo phép lịch sự Diễm Tinh mỉm cười gật đầu chào hỏi: “Xin chào.”
“Giờ này tiểu thư Doris lại ở đây, là đang đợi ai sao?” Mục Đình Sâm mỉm cười nhìn cô, đôi mắt đào hoa cong thành hình trăng lưỡi liềm.
“Tôi đang đợi bạn.” Diễm Tinh không mặn không nhạt đáo một câu.
“Thật tiếc. Tôi lại mong rằng tiểu thư Doris không đợi ai cả. Tôi còn muốn mời tiểu thư Doris một bữa ăn để cảm ơn tiểu thư Doris đã giúp tôi may trang phục.” Mục Đình Sâm tiến gần đến cạnh Diễm Tinh cúi đầu nói.
“Thật ra tiên sinh không cần khách sáo như vậy. Anh ra giá và yêu cầu chúng tôi làm trang phục. Giống như người mua và người bán, hai bên đều có lợi. Cho nên hai tiếng cảm ơn tôi thật sự không thể nhận. Bạn tôi đã tới, tôi xin phép đi trước.” Xe của Mạn Nhu cũng vừa vặn tới vào lúc này. Diễm Tinh nói xong không nán lại lâu liền rời đi.
“A Tinh, người đó là ai vậy?” Mạn Nhu trên xe nhìn thấy có người đến bắt chuyện với Diễm Tinh thì hỏi.
“Không có gì, chỉ là một khách hàng của Ellie thôi. Chúng ta đi.” Diễm Tinh lắc đầu không để ý nói. Nhưng Mạn Nhu lại không nhìn được một tia thắc mắc trong mắt Diễm Tinh.
Hai ngày này Diễm Tinh vẫn như thường lệ đi làm rồi xem bản thiết kế. Tới hôm nay bỗng nhiên nhận được cuộc gọi của Diệu An.
Diễm Tinh nhìn tên người gọi ngay lập tức cong môi cô nhận điện thoại: “An An.”
“A Tinh.” Diệu An đầu dây bên kia giọng nói có chút mừng rỡ. Nhưng gương mặt lại vô cảm tới lạnh lùng.
“Tối nay tớ mời cậu đi ăn có được không? Tớ muốn cùng cậu nói chuyện.” Diệu An ngập ngừng một lúc mới nói.
“Được, cậu gửi địa chỉ cho tớ nhé.” Diễm Tinh vui vẻ nhận lời, mà không để ý tới một tia khác thường trong ngữ điệu của Diệu An.
“Được, hẹn cậu…tối nay. Tớ không gọi Nhu Nhi, tớ chỉ muốn nói chuyện riêng với cậu.” Diệu An cười nhẹ nói.
“Tớ hiểu.”
Hai cô gái nhanh chóng ngắt cuộc đối thoại, vài phút sau tin nhắn địa chỉ nhà hàng được Diệu An gửi tới. Diễm Tinh đọc tin nhắn, khóe miệng cong lên, cô và An An sẽ không giận nhau lâu đâu.
“Cô ta đồng ý rồi!” Diệu An bên này sau khi ngắt kết nối với Diễm Tinh thì gọi cho Quách Ngọc.
“Quả nhiên cô ta không hề nghi ngờ gì cô.” Quách Ngọc đạm cười nói.
“Cô ta sẽ không bao giờ nghi ngờ tôi. Tới khi nghi ngờ thì…” Diệu An nâng khóe môi, tàn nhẫn lên tiếng.
“Thành hay bại đều nhờ vào cô đấy, Mã tiểu thư.”
“Yên tâm, sẽ không để Quách tiểu thư phải thất vọng.”
Tối hôm đó, Diễm Tinh đúng giờ hẹn tới nhà hàng. Vào đến nơi, đã có một nhân viên từ bên trong đi ra cung kính cúi chào: “Xin hỏi, tiểu thư là bạn của Mã tiểu thư ạ?”
“Đúng vậy.” Diễm Tinh gật đầu.
“Mời tiểu thư đi theo tôi, Mã tiểu thư đang đợi ngài bên trong ạ.” Cô nhân viên thái độ chuyên nghiệp nói, tay ra hiệu mời Diễm Tinh.
Diễm Tinh cười nhẹ đi theo cô nhân viên đó. Vào tới một phòng bao, cô nhân viên cười với Diễm Tinh: “Tiểu thư, Mã tiểu thư đang ở bên trong, mời tiểu thư ạ.”
“Được, cảm ơn cô.” Diễm Tinh gật đầu, nói lời cảm ơn rồi đẩy cửa bước vào.
“An An, hôm nay cậu chơi lớn thật.” Diễm Tình nhìn cô bạn đang ngồi trong phòng cảm thán. Chỉ ăn một bữa mà An An có thể nói là bao nguyên nhà hàng này.
“Tớ muốn xin lỗi cậu, đương nhiên phải làm lớn một chút. Có như vậy cậu mới tha lỗi cho tớ chứ.” Diệu An từ bàn ăn đứng dậy kéo tay Diễm Tinh ngồi xuống ghế sau đó nói.
“Thật ra không cần như vậy đâu. Tớ chưa từng trách cậu.” Diễm Tinh lắc đầu.
“Nhưng tớ lại không thể nghĩ như vậy. Dạo này công việc trong công ty quá nhiều. Ở nhà cha lại liên tục tạo áp lực cho nên tớ mới như vậy. Cho nên ngày đó, mới mang hết bực bội trong lòng trút lên người cậu. Là tớ không đúng, A Tinh, cậu tha thứ cho tớ nhé!” Diệu An nói, mắt đã ngân ngấn nước.
“Được rồi, tớ hiểu mà, sẽ không trách cậu đâu.” Nhìn bạn mình như vậy, Diễm Tinh thật sự không đành lòng trách cứ.
“Có điều, tớ cũng mong giữa chúng ta sẽ không xảy ra những chuyện như vậy nữa. Mấy ngày này tớ cũng nghĩ rất nhiều. Để cậu nói ra những điều đó, chứng tỏ cũng có lúc tớ làm không đúng, tớ cũng nên xin lỗi cậu. Nhưng nếu lần sau cậu còn gì không hài lòng vậy cậu cứ nói thẳng với tớ, chúng ta cùng giải quyết. Có được không?” Diễm Tinh cầm tay Diệu An, chân thành nói.
“Tớ biết rồi.” Diệu An khịt mũi, cười nói.
“Chúng ta lần này hòa nhau.” Diễm Tinh cũng mỉm cười.
Hai người cười nói một chút, đồ ăn cũng đã được mang lên. Diễm Tinh hiện tại tâm trạng thoải mái, hoặc do cô tin tưởng Diệu An nên không thấy được một giây kia Diệu An và nhân viên đó trao đổi ánh mắt với nhau.
Đợi khi nhân viên đó đi ra ngoài phòng bao. Diệu An cười cười gắp món ăn vào bát của Diễm Tinh.
“A Tinh, bữa này tớ bao. Cậu ăn nhiều vào.”
“Cậu định nuôi tớ thành heo hay sao. Một bàn đồ ăn như vậy, tớ với cậu có ăn tới sáng mai cũng không hết.” Diễm Tinh nhìn bàn đồ ăn trước mắt bất đắc dĩ nói. Nhưng cô cũng rất nể tình Diệu An, cầm đũa lên gắp đồ ăn mà Diệu An vừa cho vào đĩa của mình.
“Aida lâu rồi mới mời cậu một bữa, sao có thể qua loa. Món canh này rất ngon, cậu thử xem.” Vừa nói Diệu An vừa múc một chén cho Diễm Tinh.
Diễm Tinh cười nhẹ, nhìn cái chén canh trước mắt lông mi hơi chuyển động: “An An, sao tớ cảm thấy hôm nay cậu hơi khác thường vậy?”
“Còn không phải do tớ chột dạ vì chuyện hôm trước sao. Tớ sợ cậu vẫn để trong bụng.” Trong lòng Diệu Am nhảy lên một cái, nhưng ngoài mặt lại tỏ ra bộ dáng thẹn thùng cùng với một chút lo lắng. Như thật sự lo sợ Diễm Tinh vẫn còn để bụng chuyện đó.
“Tớ đã nói sẽ không để bụng mà, cậu yên tâm đi.” Diễm Tinh nhìn Diệu An gật đầu khẳng định, rồi cũng đưa tay gắp một miếng thịt đặt vào đĩa của Diệu An.
“Cậu cũng nên ăn đi, đừng chỉ để ý mình tớ.”
“Được.” Diệu An vui vẻ cười nói với Diễm Tinh, rồi gắp miếng thịt kia cho vào miệng mình. Nhưng vẫn không quên quan sát động tĩnh của Diễm Tinh bên này. Khi thấy Diễm Tinh cầm muỗng múc canh lên miệng uống, đáy mắt Diệu An lóe lên tia sáng. Đôi môi ẩn sau chiếc đũa hơi nhếch lên rồi ngay lập tức trở lại bình thường.