Chương 1
1
Làm được một nửa bài thi Toán học, tôi chợt thấy bụng quặn đau liền ngẩng đầu nhìn về phía giám thị, giơ tay lên.
Thầy ấy cau mày và hất cằm với tôi, tôi ngay cả nói cũng không kịp đã vội chạy đi WC.
Ở đó gần nửa tiếng, tôi khổ sở lê bước trở lại phòng thi với đôi chân nhũn mỏi.
Vừa bước vào, tôi phát hiện trên bàn mình trống trơn, bài thi Toán học tôi làm được một nửa đã không cánh mà bay.
Tôi bối rối mất một hồi.
"Bạn học Thẩm Thanh Di, em đứng ngẩn người trong phòng thi làm cái gì? Còn không đi ra ngoài?!"
"Thưa thầy, bài thi của em mất rồi."
"Nếu rời khỏi phòng thi mà không được cho phép thì đương nhiên phải nộp bài. Chưa kể bình thường em vẫn luôn làm bài nửa tiếng đã nộp bài, hôm nay lại định ở đây diễn vở kịch gì vậy? Ra ngoài!"
"Em đã giơ tay xin phép, em chỉ đi vệ sinh thôi."
"Em không nói gì, làm sao tôi có thể biết em có ý gì?" Thầy giám thị trừng mắt rất lớn, trên mặt đầy thịt, hiển nhiên không định nói lý.
Trong lòng tôi tức giận, rõ ràng lúc tôi chưa kịp nói thì thầy đã cho phép tôi ra ngoài.
Cả đề Toán học dài như vậy mà mới làm được một câu, thật sự khiến người ta tức điên.
Điều này chưa bao giờ xảy ra trong đời tôi, ồ, không, ngay cả khi tôi ch e t cũng chưa từng xuất hiện.
Không muốn nói nhảm với thầy giám thị nữa, tôi quay người rời khỏi phòng thi.
Học thần Tống Thừa Dữ ngồi dựa người vào cửa sau vừa vặn lật đến trang đề cuối cùng, còn dư thời gian rảnh rỗi liếc tôi một cái.
Quá mức khinh người, khinh người triệt để!
Cơn giận trong lòng tôi càng lớn, động tác đóng cửa vì thế cũng mạnh hơn một chút.
Tôi là Hứa Hành, vốn là thủ khoa khối Khoa học Tự nhiên của tỉnh năm nay.
Vào ngày tôi đến báo danh tại Đại học Thanh Hoa, một vụ tai nạn ô tô đã cướp đi sinh mạng của tôi.
Giữa những cơn đau dữ dội và mùi máu tươi tanh nồng, một luồng ánh sáng chói lóa đột ngột hiện ra, tôi được tái sinh thành Thẩm Thanh Di, một kẻ cặn bã hàng đầu của trường trung học.
Thật trùng hợp, đó vẫn là trường cấp ba cũ của tôi, trường Trung học Cơ sở số 1 Nam Thành.
Điều trùng hợp hơn nữa là tôi xuyên tới đúng thời điểm Thẩm Thanh Di đang đưa tay tóm chặt bả vai Tống Thừa Dữ, dẫn theo một nhóm đàn em vây quanh hắn, ép hắn làm bạn trai của mình.
Tôi xấu hổ đến mức hai chân sắp lún xuống đất.
Chuyện này đúng là điên khùng, đây thật sự là học sinh cấp ba sao?
Tôi đang định thu tay lại thả Tống Thừa Dữ đi, hắn lại lạnh lùng liếc tôi một cái.
Hắn gạt tay tôi ra, phủi phủi bả vai, nhếch cặp môi mỏng vẽ ra một nụ cười cực kỳ tà ác: "Cô rất ngu ngốc, đúng là ghê tởm."
Mẹ kiếp!
Trong lúc nhất thời, lửa giận của tôi bốc thẳng lên trời, trong lòng lại mơ hồ truyền đến một nỗi đau thầm kín thuộc về nguyên chủ.
Hứa Hành tôi sống hai đời cũng chưa bao giờ nhục nhã đến như vậy!
Có điều cơ thể này rất dễ dàng đỏ mắt, tôi chỉ có thể không có khí thế gì mà nói ra những lời gay gắt: "Cậu chờ xem! Đến kỳ thi tiếp theo xem ai ngu ngốc, ai ghê tởm!"
"Được, vậy cậu cố gắng lên." Tống Thừa Dữ cười trào phúng một tiếng rồi vòng qua tôi bỏ đi.
Đám đàn em phía sau tôi hung hăng bước lên: "Chị Di, tên nhóc kia thật ngông cuồng, đúng là không biết điều! Sao chị lại để cho hắn đi?"
Vậy ban nãy các người cũng đừng bị một thân khí chất "Tôi rất bận, kẻ ngốc đừng tới gần" của người ta dọa đến mức núp sau lưng tôi như tượng đất chứ?!
Tôi lặng lẽ thở dài, vẫy tay với họ: "Bỏ đi, về nhà ôn bài."
Những tên côn đồ này chỉ cười ngu ngốc, không hề biết tôi đang nghiêm túc.
Dựa vào trí nhớ của Thẩm Thanh Di, tôi tìm về nhà cô ấy.
Một tòa nhà chung cư tồi tàn đổ nát và bốc mùi mốc meo.
Sau khi đẩy cửa vào nhà, những âm thanh trần trụi và mùi t i n h d ục tanh nồng từ trong phòng bốc ra.
Cửa phòng không đóng, thậm chí tôi còn có thể nhìn thấy da thịt trắng nõn của đôi chân phụ nữ.
Cảm giác kinh tởm trào lên tận cổ, tôi ôm bụng điên cuồng nôn khan.
Mọi kí ức của Thẩm Thanh Di cuối cùng cũng dần hiện lên trong đầu tôi.
Cha của Thẩm Thanh Di là một tên nhà giàu mới nổi, ngoại tình với mẹ cô ấy và sinh ra Thẩm Thanh Di.
Trước khi cha Thẩm Thanh Di phá sản, cuộc sống của cô ấy cũng không tệ lắm, dù sao cô ấy cũng có một người mẹ rất được ông ta yêu thích.
Sau khi ông ta phá sản, mẹ cô ấy lập tức bỏ đi, mất đi nguồn thu nhập duy nhất, đương nhiên bà ta chọn cách có thể kiếm tiền dễ dàng nhất.
Đứa con gái Thẩm Thanh Di này đối với bà ta mà nói, bình thường là công cụ kiếm chút cơm ăn, sau này kết hôn cũng đòi được thêm tiền sính lễ.
Lớn lên trong môi trường như vậy, Thẩm Thanh Di vẫn luôn nổi loạn, không chịu học tập, tự bạo tự khí.
(*) Tự bạo tự khí: “Tự bạo” là tự hại mình, ai khuyên bảo cũng không tin, “tự khí” là tự bỏ mặc mình, ai hướng dẫn cũng không làm, ở đây ý nói thiếu ý chí tiến thủ, tự đầu hàng, tự để bản thân tuyệt vọng.
Tuy nhiên, trước khi cha cô ấy phá sản đã kịp bỏ ra hơn mười vạn để giúp cô ghi danh ở trường Trung học Cơ sở số 1 Nam Thành, nên mọi người đều cho rằng Thẩm Thanh Di là một thiên kim giàu có.
Vì vậy, cho dù tính cách không tốt, thành tích kém cỏi, cô ấy vẫn có rất nhiều liếm cẩu xung quanh.
Thẩm Thanh Di chìm đắm trong lời khen ngợi của người khác, vẫn luôn giả vờ là một tiểu thư nhà giàu.
Cho đến ngày hôm qua, khi khách hàng của mẹ Thẩm Thanh Di thấy cô ấy xinh đẹp trẻ trung liền đề nghị cô nên theo nghề của mẹ. Nhìn thấy đôi mắt người mà mình gọi là “mẹ” sáng rực lên, Thẩm Thanh Di rốt cuộc không thể chịu đựng được nữa.
Tôn nghiêm và thể diện của một cô gái đã khiến cô ấy chọn cách t ự t ử.
Đây đúng là một bi kịch ch ế t tiệt.
Tôi ôm đầu đau đớn, quay người chuẩn bị rời đi.
Trùng hợp, hai người trong phòng cũng vừa kết thúc, đang chuẩn bị đi ra.
Tôi chạy nhanh nhất có thể, thậm chí còn bỏ lại cả cặp sách, chỉ sợ nó sẽ ảnh hưởng đến tốc độ của tôi.
Cũng may Thẩm Thanh Di hay lêu lổng bên ngoài, thể lực tương đối tốt nên mới có thể thoát khỏi hai kẻ cặn bã vừa vận động kịch liệt kia.
Chạy ra khỏi khu chung cư đổ nát này đến một con đường lớn có sáng ánh đèn, tôi ngồi bên lề đường thở hổn hển.
Nước mắt cũng lặng lẽ rơi.
Cha mẹ của Thẩm Thanh Di cho dù có cũng như không.
Nhưng cha mẹ tôi không còn bên tôi nữa, mà thật ra tôi cũng đã sớm không còn tồn tại trên cõi đời này.
Trước đây tôi phong quang vô hạn, được ngưỡng mộ bao nhiêu, bây giờ trở thành Thẩm Thanh Di lại thê thảm bấy nhiêu.
Nghĩ đến lúc trước mỗi đêm mẹ đẩy cửa mang sữa vào phòng, tôi khịt mũi, lau nước mắt rồi đứng dậy.
Tôi đi dọc lề đường rồi bước vào một cửa hàng tiện lợi mở cửa 24 giờ, nằm xuống chiếc bàn kê sát cửa số nhìn ra không gian tối đen như mực suốt cả một đêm.
2.
Buổi sáng hôm sau, tôi vội vã đến trường.
Người kiểm tra thẻ học sinh lại chính là Tống Thừa Dữ.
Thẻ học sinh bị tôi nhét trong cặp sách, mà cặp sách bị ném ở hành lang trong tòa nhà.
"Thẻ học sinh." Tống Thừa Dữ đen mặt ngăn tôi lại.
"Mất rồi."
Nghe tôi nói như vậy, sắc mặt hắn càng đen hơn.
Tôi lập tức nhận ra một điều.
Thẩm Thanh Di có lẽ đã sử dụng lý do này để nói chuyện với Tống Thừa Dữ mỗi ngày.
Nhìn cuốn sổ ghi chép mà hắn đưa tới, tôi tùy ý viết tên mình thật to.
Tống Thừa Dữ cầm lấy nhìn lướt qua, đôi mắt hẹp dài nheo lại, cau mày trầm tư.
Tôi lười quan tâm, vội lao thẳng về lớp.
Thật không may, vẫn là đi muộn.
Cô giáo dạy Văn chặn tôi ngoài cửa, bắt tôi đứng ở bên ngoài nghe giảng.
Phạt đứng mà không có sách để đọc thì không phải là lãng phí thời gian sao?
Nghĩ đến trong trường có quỹ trợ cấp cho học sinh nghèo, tôi liền chuyển hướng đi về phía văn phòng thầy chủ nhiệm.
Thầy chủ nhiệm Trần Tiền nhìn thấy tôi liền nở nụ cười có chút nịnh nọt: "Thẩm Thanh Di, em tới đây có chuyện gì?"
"Thưa thầy, em muốn xin trợ cấp cho học sinh nghèo."
"Trợ cấp cho… học sinh nghèo? Thẩm Thanh Di, em đang nói đùa sao?" Nụ cười của thầy chủ nhiệm lập tức trở nên miễn cưỡng.
A, cũng đúng thôi.
Dù sao tôi cũng mang danh là phú nhị đại tốn hơn mười vạn mua một vị trí trong trường mà.
Tôi cúi đầu, buồn bã giải thích: "Thưa thầy, nhà em phá sản, hiện tại ngay cả chỗ ở cũng không có."
"Học sinh bỏ tiền vào đây không có tư cách xin trợ cấp." Sắc mặt thầy chủ nhiệm lạnh xuống, thái độ cũng bắt đầu trở nên ngạo mạn.
Đầu tôi hơi đau: "Tình huống đặc biệt hẳn sẽ có cách xử lý đặc biệt, thầy thật sự không có biện pháp nào sao? Em có thể đi hỏi phòng Giáo vụ hoặc thầy Hiệu trưởng không?"
Tôi có quen thầy Hiệu trưởng, thầy ấy là một người rất tốt.
Thầy chủ nhiệm đứng thẳng lên, hung dữ nhìn tôi: "Em đang cãi lại tôi sao? Tôi nói không là không. Trừ khi em lọt vào top 100 của khối, tôi sẽ cho em được ngoại lệ!"
Khi thầy ấy nói ra điều này dường như có loại đắc ý mắt chó coi thường người khác.
Nhưng mà top 100 của khối sao, cái này dễ.
"Thưa thầy, khi nào thi vậy?"
"Em thật sự muốn lọt vào top 100 của khối?" Trong mắt thầy ấy tràn đầy sự khinh thường mà nhìn tôi.
Trường Trung học Cơ sở số 1 Nam Thành có ba khối, mỗi khối có năm lớp chọn.
Hai lớp đầu là học sinh ưu tú, ba lớp sau thì hơi kém hơn một chút.
Top 100 của khối cơ bản đều do học sinh của năm lớp này chiếm giữ, còn lại có thể có học sinh lọt vào top này đã được coi là vô cùng may mắn.
Phân chia cấp độ rất rõ ràng.
Lớp 21 mà Thẩm Thanh Di học đương nhiên là kém nhất, căn bản không lọt vào top 100 nổi.
Tôi nghiêm túc gật đầu và nói một cách chân thành: "Thưa thầy, xin hãy tin em."
Sau đó, tôi cúi chào rồi rời đi.
Cách tốt nhất để đối phó với kiểu xem thường này là đánh bại họ bằng thực lực.
Không cần để ý đến sự mỉa mai của thầy ấy.
May mắn là theo quy định của trường Trung học Cơ sở số 1 Nam Thành, ba ngày sau sẽ có kỳ thi tháng.
Hơn nữa, hiệu suất làm việc của trường luôn rất cao, dự kiến là trong năm ngày nữa tôi sẽ nhận được trợ cấp cho học sinh nghèo, nếu xin được vào ở trong ký túc xá trường, tôi sẽ không còn phải sống ngoài đường nữa.
3.
Toán học chỉ làm được một câu, nếu như không có sai sót hẳn sẽ được 90 điểm.
Các môn khác tôi đều làm tốt, cho nên nằm trong top 100 là chuyện không cần lo lắng.
Trường chấm điểm rất nhanh, bảng xếp hạng càng có nhanh hơn, tôi đứng thứ 21 toàn khối.
Lần đầu tiên thi được điểm thấp như vậy, nhìn thấy 90 điểm Toán học, mắt tôi có chút đau.
Vốn tôi cho rằng tôi thi đạt hạng 21, tốt xấu gì cũng coi như làm cho thầy chủ nhiệm Trần Tiền thơm lây đi.
Ai có thể ngờ rằng thầy ấy lại giận dữ chạy vào túm lấy cổ áo tôi đưa đến phòng Giáo vụ: "Lớp chúng ta không bao giờ dung túng cho việc gian lận! Thẩm Thanh Di, em làm vậy chỉ để xin trợ cấp cho học sinh nghèo đúng không? Tôi sẽ không công nhận điểm số đạt được do gian lận! Hãy cùng tôi đến Văn phòng Giáo vụ ngay bây giờ! "
Giọng thầy ấy rất lớn, giống như muốn cho các học sinh trong lớp thấy mình là người ngay thẳng như thế nào.
Hoặc thầy ấy muốn cho các bạn cùng lớp biết rằng tôi, một “thiên kim tiểu thư” mà lại phải đi xin trợ cấp cho học sinh nghèo, hoặc cũng có thể thầy ấy muốn mọi người biết rằng tôi đã “gian lận”.
Tóm lại, liên tục có tiếng xì xào bàn tán vang lên khắp nơi.
Nhân duyên của Thẩm Thanh Di có vẻ cũng không tốt lắm.
Thậm chí tôi còn nghe thấy tiếng cười nhạo xung quanh.
"Hóa ra cô ta chỉ giả vờ là phú nhị đại."
"Không phải tán gia bại sản để vào được trường số 1 đấy chứ, hiện tại sống không nổi nữa, còn gian lận, thật ghê tởm."
"Người này đúng là không biết xấu hổ, cùng lớp với cô ta thật xui xẻo."
……
Sức lực của Trần Tiền rất lớn, liên tục lôi kéo tôi khiến tôi suýt đụng ngã cái bàn.
"Thầy chậm một chút, em cùng thầy đi phòng Giáo vụ, có chuyện gì chúng ta từ từ nói, tất cả sẽ được điều tra rõ ràng." Tôi vô cùng bình tĩnh khi đưa ra quan điểm của mình trong lúc xô đẩy.
Hiện tại nếu oan khuất hô to "Tôi không gian lận", có lẽ kẻ ngốc cũng không tin, lâm nguy không loạn mới có thể làm cho người ta hoài nghi có vấn đề.
Huống hồ Thẩm Thanh Di người này từ trước đến nay giống như một cây pháo, hiện tại như vậy càng là kích phát lòng hiếu kỳ của mọi người.
Mặc dù, tôi thực sự rất tức giận.
Nghề giáo vốn là một nghề rất thiêng liêng. Tuy nhiên, khi đã đỗ vào ngành sư phạm chuyên nghiệp thì sẽ không cần phải tham gia kì thi đạo đức sư phạm, vì vậy những người như Trần Tiền cũng có thể ưỡn ngực ngẩng đầu dạy dỗ các thế hệ sau.
Điều nực cười hơn nữa là góc nhìn về học sinh kém và học sinh giỏi của một giáo viên cũng rất khác nhau.
Trước đây, mặc dù Trần Tiền không phải là giáo viên của tôi, nhưng khi ấy dù sao tôi cũng là ngôi sao sáng chói của trường Trung học Cơ sở số 1 Nam Thành. Thỉnh thoảng gặp người thầy hói đầu vui vẻ này, tôi vẫn luôn chào thầy ấy, thầy ấy cũng đáp lại tôi bằng sự nồng nhiệt hòa ái, thậm chí còn cực kỳ quan tâm đến tôi.
Bây giờ nhớ lại, chuyện đó trở nên châm biếm biết bao.
Trần Tiền tựa hồ không nghĩ tới thái độ của tôi là như vậy, sửng sốt trong nháy mắt liền cảm thấy mất mặt mà buông lỏng tay áo của tôi ra, nhưng vẫn mang theo khẩu khí bề trên dẫn tôi từ lớp 11 - 21 đi thẳng đến phòng Giáo vụ.
Lộ trình đại khái là đi ngang qua hai tòa nhà.
Giọng nói của thầy ấy rất lớn, giống như chỉ hận không thể để cho toàn bộ mọi người trong trường đều biết thầy ấy "Chỉ tiếc rèn sắt không thành thép" như thế nào.
(*) Chỉ tiếc rèn sắt không thành thép: Yêu cầu nghiêm khắc với người khác, mong muốn họ được tốt hơn.
Sự tình ồn ào đến mức đến khi chúng tôi vào trong phòng Giáo vụ rồi, không ít học sinh còn tụ tập ở cửa nhìn vào trong, cuối cùng bị giáo viên chủ nhiệm đuổi về lớp hết.
Trần Tiền hớn hở kể lại thành tích của tôi kém bao nhiêu, môn Toán trong kì thi này tôi chỉ làm xong câu một đã đạt thứ hạng 21 toàn khối, đây căn bản là chuyện không có khả năng xảy ra.
Hơn nữa, thầy ấy khẳng định là đã xác nhận với giám thị môn Toán của tôi, nói rằng tôi rời khỏi phòng thi mà không được sự cho phép của giám thị, đây chính là cố tình gây rối.
Nói cách khác, thầy ấy hoàn toàn không có bằng chứng cụ thể nào về việc gian lận của tôi.
Sau khi nghe xong những điều này, cho dù là kẻ ngốc cũng sẽ yêu cầu thầy ấy đưa ra bằng chứng.
Nhưng tất cả các giáo viên trong Phòng Giáo vụ đều nhìn chằm chằm vào tôi, yêu cầu tôi tự chứng minh mình vô tội.
Tại sao?!
Cảm giác ấm ức đột ngột dâng trào trong lòng tôi.
Kẻ vu khống có thể buộc tội người khác mà không cần bằng chứng.
Mà nạn nhân lại phải nỗ lực hết sức để chứng minh mình vô tội.
"Thưa các thầy cô, không có học sinh nào thi sáu môn cộng lại sẽ không đủ một trăm điểm. Em vẫn luôn cố gắng học tập chăm chỉ, chỉ là không nghiêm túc thi cử, lý do vì giận dỗi cha mẹ không quan tâm em mà thôi." Tôi nhìn các thầy cô đang chăm chú vào mình, bình tĩnh nói.
Lúc này, tôi chỉ thấy vô cùng cảm ơn Thẩm Thanh Di vì đã không thi cử một cách nghiêm túc, mỗi lần kiểm tra cô ấy chỉ điền một vài phương án đã nộp bài, không để ai biết cô ấy học kém đến mức nào.
Với học lực của cô ấy, nói không chừng cho dù thật sự làm bài cẩn thận, điểm trả về cũng không cao hơn bao nhiêu.
"Trong giờ thi Toán, em ra ngoài đi vệ sinh, các thầy cô có thể xem lại camera, em có giơ tay xin phép, thầy giám thị cũng đã đồng ý."
"Câu cuối trong đề thi Toán lần này cả khối chỉ có ba học sinh làm được, đáp án cũng chưa công bố. Em đã xem qua đề, câu này được mô phỏng theo đề thi đại học năm nay, bây giờ em có thể lập tức giải bài để chứng minh bản thân, cho dù các thầy cô sửa lại điều kiện cũng không sao. Nếu em thật sự là học sinh thi sáu môn cũng không đạt nổi một trăm điểm, vậy thì cho dù có học thuộc đáp án, chỉ cần sửa lại đề sẽ không biết làm.”
Sau khi tôi nói xong, sắc mặt Trần Tiền trở nên rất khó coi.
Bản thân thầy ấy là giáo viên Toán, đương nhiên biết tôi đang nói cái gì.
Thầy ấy đang muốn lên tiếng chất vấn tôi, thầy Giáo vụ đã lên tiếng trước, "Em là Thẩm Thanh Di đúng không, không cần phải vội vàng làm bài lại như vậy, coi như sửa lại đề bài cũng rất khó nói. Việc này vốn rất khó điều tra, chúng tôi sẽ bảo lưu lại các bài thi của em để xử lý, nhưng vẫn đặc biệt đồng ý trợ cấp cho em, thế nào?"
Giọng nói của thầy Giáo vụ rất bình tĩnh, trên mặt ông là một nụ cười chuyên nghiệp.
Đầu óc tôi trở nên trống rỗng.
Nếu bảo lưu xử lý, không phải mọi người sẽ nghiễm nhiên ngầm hiểu là tôi đang gian lận sao.
Thầy ấy đang buộc tôi phải lựa chọn, tiền bạc hoặc danh dự.
Rõ ràng là thầy ấy tin tôi, nhưng Trần Tiền đã cố ý làm to chuyện này lên, bây giờ mọi người trong trường đều biết đến chuyện này, nếu chứng minh được tôi không gian lận, vậy thầy ấy sẽ mang danh nói xấu học sinh, cuộc đời giáo viên sau này có thể sẽ đi vào bế tắc.
Thầy Giáo vụ muốn bảo vệ Trần Tiền, từ bỏ tôi.
Danh dự của Trần Tiền là tự trọng, còn danh dự của tôi là rác rưởi.
Đúng vậy, Thẩm Thanh Di lấy đâu ra danh dự?
Thêm một tội gian lận trong thi cử thì sao?
Tôi cúi đầu nói: "Cảm ơn thầy."
Trò hề này cuối cùng cũng kết thúc.
Dọc trên đường về, Trần Tiền luôn miệng dạy dỗ tôi, khuyên tôi phải học tập chăm chỉ, không nên đi theo con đường không đúng đắn.
Tin tức lan truyền khắp nơi, nhanh như có chân chạy.
Bàn học của tôi bị kéo đến cuối lớp, không ai muốn ngồi cùng tôi.
Trên mặt bàn, trong ngăn kéo, tất cả đều là sách giấy lộn xộn.
Tôi yên lặng nhặt chúng lên lên, vuốt thẳng từng tờ một.
Làm được một nửa bài thi Toán học, tôi chợt thấy bụng quặn đau liền ngẩng đầu nhìn về phía giám thị, giơ tay lên.
Thầy ấy cau mày và hất cằm với tôi, tôi ngay cả nói cũng không kịp đã vội chạy đi WC.
Ở đó gần nửa tiếng, tôi khổ sở lê bước trở lại phòng thi với đôi chân nhũn mỏi.
Vừa bước vào, tôi phát hiện trên bàn mình trống trơn, bài thi Toán học tôi làm được một nửa đã không cánh mà bay.
Tôi bối rối mất một hồi.
"Bạn học Thẩm Thanh Di, em đứng ngẩn người trong phòng thi làm cái gì? Còn không đi ra ngoài?!"
"Thưa thầy, bài thi của em mất rồi."
"Nếu rời khỏi phòng thi mà không được cho phép thì đương nhiên phải nộp bài. Chưa kể bình thường em vẫn luôn làm bài nửa tiếng đã nộp bài, hôm nay lại định ở đây diễn vở kịch gì vậy? Ra ngoài!"
"Em đã giơ tay xin phép, em chỉ đi vệ sinh thôi."
"Em không nói gì, làm sao tôi có thể biết em có ý gì?" Thầy giám thị trừng mắt rất lớn, trên mặt đầy thịt, hiển nhiên không định nói lý.
Trong lòng tôi tức giận, rõ ràng lúc tôi chưa kịp nói thì thầy đã cho phép tôi ra ngoài.
Cả đề Toán học dài như vậy mà mới làm được một câu, thật sự khiến người ta tức điên.
Điều này chưa bao giờ xảy ra trong đời tôi, ồ, không, ngay cả khi tôi ch e t cũng chưa từng xuất hiện.
Không muốn nói nhảm với thầy giám thị nữa, tôi quay người rời khỏi phòng thi.
Học thần Tống Thừa Dữ ngồi dựa người vào cửa sau vừa vặn lật đến trang đề cuối cùng, còn dư thời gian rảnh rỗi liếc tôi một cái.
Quá mức khinh người, khinh người triệt để!
Cơn giận trong lòng tôi càng lớn, động tác đóng cửa vì thế cũng mạnh hơn một chút.
Tôi là Hứa Hành, vốn là thủ khoa khối Khoa học Tự nhiên của tỉnh năm nay.
Vào ngày tôi đến báo danh tại Đại học Thanh Hoa, một vụ tai nạn ô tô đã cướp đi sinh mạng của tôi.
Giữa những cơn đau dữ dội và mùi máu tươi tanh nồng, một luồng ánh sáng chói lóa đột ngột hiện ra, tôi được tái sinh thành Thẩm Thanh Di, một kẻ cặn bã hàng đầu của trường trung học.
Thật trùng hợp, đó vẫn là trường cấp ba cũ của tôi, trường Trung học Cơ sở số 1 Nam Thành.
Điều trùng hợp hơn nữa là tôi xuyên tới đúng thời điểm Thẩm Thanh Di đang đưa tay tóm chặt bả vai Tống Thừa Dữ, dẫn theo một nhóm đàn em vây quanh hắn, ép hắn làm bạn trai của mình.
Tôi xấu hổ đến mức hai chân sắp lún xuống đất.
Chuyện này đúng là điên khùng, đây thật sự là học sinh cấp ba sao?
Tôi đang định thu tay lại thả Tống Thừa Dữ đi, hắn lại lạnh lùng liếc tôi một cái.
Hắn gạt tay tôi ra, phủi phủi bả vai, nhếch cặp môi mỏng vẽ ra một nụ cười cực kỳ tà ác: "Cô rất ngu ngốc, đúng là ghê tởm."
Mẹ kiếp!
Trong lúc nhất thời, lửa giận của tôi bốc thẳng lên trời, trong lòng lại mơ hồ truyền đến một nỗi đau thầm kín thuộc về nguyên chủ.
Hứa Hành tôi sống hai đời cũng chưa bao giờ nhục nhã đến như vậy!
Có điều cơ thể này rất dễ dàng đỏ mắt, tôi chỉ có thể không có khí thế gì mà nói ra những lời gay gắt: "Cậu chờ xem! Đến kỳ thi tiếp theo xem ai ngu ngốc, ai ghê tởm!"
"Được, vậy cậu cố gắng lên." Tống Thừa Dữ cười trào phúng một tiếng rồi vòng qua tôi bỏ đi.
Đám đàn em phía sau tôi hung hăng bước lên: "Chị Di, tên nhóc kia thật ngông cuồng, đúng là không biết điều! Sao chị lại để cho hắn đi?"
Vậy ban nãy các người cũng đừng bị một thân khí chất "Tôi rất bận, kẻ ngốc đừng tới gần" của người ta dọa đến mức núp sau lưng tôi như tượng đất chứ?!
Tôi lặng lẽ thở dài, vẫy tay với họ: "Bỏ đi, về nhà ôn bài."
Những tên côn đồ này chỉ cười ngu ngốc, không hề biết tôi đang nghiêm túc.
Dựa vào trí nhớ của Thẩm Thanh Di, tôi tìm về nhà cô ấy.
Một tòa nhà chung cư tồi tàn đổ nát và bốc mùi mốc meo.
Sau khi đẩy cửa vào nhà, những âm thanh trần trụi và mùi t i n h d ục tanh nồng từ trong phòng bốc ra.
Cửa phòng không đóng, thậm chí tôi còn có thể nhìn thấy da thịt trắng nõn của đôi chân phụ nữ.
Cảm giác kinh tởm trào lên tận cổ, tôi ôm bụng điên cuồng nôn khan.
Mọi kí ức của Thẩm Thanh Di cuối cùng cũng dần hiện lên trong đầu tôi.
Cha của Thẩm Thanh Di là một tên nhà giàu mới nổi, ngoại tình với mẹ cô ấy và sinh ra Thẩm Thanh Di.
Trước khi cha Thẩm Thanh Di phá sản, cuộc sống của cô ấy cũng không tệ lắm, dù sao cô ấy cũng có một người mẹ rất được ông ta yêu thích.
Sau khi ông ta phá sản, mẹ cô ấy lập tức bỏ đi, mất đi nguồn thu nhập duy nhất, đương nhiên bà ta chọn cách có thể kiếm tiền dễ dàng nhất.
Đứa con gái Thẩm Thanh Di này đối với bà ta mà nói, bình thường là công cụ kiếm chút cơm ăn, sau này kết hôn cũng đòi được thêm tiền sính lễ.
Lớn lên trong môi trường như vậy, Thẩm Thanh Di vẫn luôn nổi loạn, không chịu học tập, tự bạo tự khí.
(*) Tự bạo tự khí: “Tự bạo” là tự hại mình, ai khuyên bảo cũng không tin, “tự khí” là tự bỏ mặc mình, ai hướng dẫn cũng không làm, ở đây ý nói thiếu ý chí tiến thủ, tự đầu hàng, tự để bản thân tuyệt vọng.
Tuy nhiên, trước khi cha cô ấy phá sản đã kịp bỏ ra hơn mười vạn để giúp cô ghi danh ở trường Trung học Cơ sở số 1 Nam Thành, nên mọi người đều cho rằng Thẩm Thanh Di là một thiên kim giàu có.
Vì vậy, cho dù tính cách không tốt, thành tích kém cỏi, cô ấy vẫn có rất nhiều liếm cẩu xung quanh.
Thẩm Thanh Di chìm đắm trong lời khen ngợi của người khác, vẫn luôn giả vờ là một tiểu thư nhà giàu.
Cho đến ngày hôm qua, khi khách hàng của mẹ Thẩm Thanh Di thấy cô ấy xinh đẹp trẻ trung liền đề nghị cô nên theo nghề của mẹ. Nhìn thấy đôi mắt người mà mình gọi là “mẹ” sáng rực lên, Thẩm Thanh Di rốt cuộc không thể chịu đựng được nữa.
Tôn nghiêm và thể diện của một cô gái đã khiến cô ấy chọn cách t ự t ử.
Đây đúng là một bi kịch ch ế t tiệt.
Tôi ôm đầu đau đớn, quay người chuẩn bị rời đi.
Trùng hợp, hai người trong phòng cũng vừa kết thúc, đang chuẩn bị đi ra.
Tôi chạy nhanh nhất có thể, thậm chí còn bỏ lại cả cặp sách, chỉ sợ nó sẽ ảnh hưởng đến tốc độ của tôi.
Cũng may Thẩm Thanh Di hay lêu lổng bên ngoài, thể lực tương đối tốt nên mới có thể thoát khỏi hai kẻ cặn bã vừa vận động kịch liệt kia.
Chạy ra khỏi khu chung cư đổ nát này đến một con đường lớn có sáng ánh đèn, tôi ngồi bên lề đường thở hổn hển.
Nước mắt cũng lặng lẽ rơi.
Cha mẹ của Thẩm Thanh Di cho dù có cũng như không.
Nhưng cha mẹ tôi không còn bên tôi nữa, mà thật ra tôi cũng đã sớm không còn tồn tại trên cõi đời này.
Trước đây tôi phong quang vô hạn, được ngưỡng mộ bao nhiêu, bây giờ trở thành Thẩm Thanh Di lại thê thảm bấy nhiêu.
Nghĩ đến lúc trước mỗi đêm mẹ đẩy cửa mang sữa vào phòng, tôi khịt mũi, lau nước mắt rồi đứng dậy.
Tôi đi dọc lề đường rồi bước vào một cửa hàng tiện lợi mở cửa 24 giờ, nằm xuống chiếc bàn kê sát cửa số nhìn ra không gian tối đen như mực suốt cả một đêm.
2.
Buổi sáng hôm sau, tôi vội vã đến trường.
Người kiểm tra thẻ học sinh lại chính là Tống Thừa Dữ.
Thẻ học sinh bị tôi nhét trong cặp sách, mà cặp sách bị ném ở hành lang trong tòa nhà.
"Thẻ học sinh." Tống Thừa Dữ đen mặt ngăn tôi lại.
"Mất rồi."
Nghe tôi nói như vậy, sắc mặt hắn càng đen hơn.
Tôi lập tức nhận ra một điều.
Thẩm Thanh Di có lẽ đã sử dụng lý do này để nói chuyện với Tống Thừa Dữ mỗi ngày.
Nhìn cuốn sổ ghi chép mà hắn đưa tới, tôi tùy ý viết tên mình thật to.
Tống Thừa Dữ cầm lấy nhìn lướt qua, đôi mắt hẹp dài nheo lại, cau mày trầm tư.
Tôi lười quan tâm, vội lao thẳng về lớp.
Thật không may, vẫn là đi muộn.
Cô giáo dạy Văn chặn tôi ngoài cửa, bắt tôi đứng ở bên ngoài nghe giảng.
Phạt đứng mà không có sách để đọc thì không phải là lãng phí thời gian sao?
Nghĩ đến trong trường có quỹ trợ cấp cho học sinh nghèo, tôi liền chuyển hướng đi về phía văn phòng thầy chủ nhiệm.
Thầy chủ nhiệm Trần Tiền nhìn thấy tôi liền nở nụ cười có chút nịnh nọt: "Thẩm Thanh Di, em tới đây có chuyện gì?"
"Thưa thầy, em muốn xin trợ cấp cho học sinh nghèo."
"Trợ cấp cho… học sinh nghèo? Thẩm Thanh Di, em đang nói đùa sao?" Nụ cười của thầy chủ nhiệm lập tức trở nên miễn cưỡng.
A, cũng đúng thôi.
Dù sao tôi cũng mang danh là phú nhị đại tốn hơn mười vạn mua một vị trí trong trường mà.
Tôi cúi đầu, buồn bã giải thích: "Thưa thầy, nhà em phá sản, hiện tại ngay cả chỗ ở cũng không có."
"Học sinh bỏ tiền vào đây không có tư cách xin trợ cấp." Sắc mặt thầy chủ nhiệm lạnh xuống, thái độ cũng bắt đầu trở nên ngạo mạn.
Đầu tôi hơi đau: "Tình huống đặc biệt hẳn sẽ có cách xử lý đặc biệt, thầy thật sự không có biện pháp nào sao? Em có thể đi hỏi phòng Giáo vụ hoặc thầy Hiệu trưởng không?"
Tôi có quen thầy Hiệu trưởng, thầy ấy là một người rất tốt.
Thầy chủ nhiệm đứng thẳng lên, hung dữ nhìn tôi: "Em đang cãi lại tôi sao? Tôi nói không là không. Trừ khi em lọt vào top 100 của khối, tôi sẽ cho em được ngoại lệ!"
Khi thầy ấy nói ra điều này dường như có loại đắc ý mắt chó coi thường người khác.
Nhưng mà top 100 của khối sao, cái này dễ.
"Thưa thầy, khi nào thi vậy?"
"Em thật sự muốn lọt vào top 100 của khối?" Trong mắt thầy ấy tràn đầy sự khinh thường mà nhìn tôi.
Trường Trung học Cơ sở số 1 Nam Thành có ba khối, mỗi khối có năm lớp chọn.
Hai lớp đầu là học sinh ưu tú, ba lớp sau thì hơi kém hơn một chút.
Top 100 của khối cơ bản đều do học sinh của năm lớp này chiếm giữ, còn lại có thể có học sinh lọt vào top này đã được coi là vô cùng may mắn.
Phân chia cấp độ rất rõ ràng.
Lớp 21 mà Thẩm Thanh Di học đương nhiên là kém nhất, căn bản không lọt vào top 100 nổi.
Tôi nghiêm túc gật đầu và nói một cách chân thành: "Thưa thầy, xin hãy tin em."
Sau đó, tôi cúi chào rồi rời đi.
Cách tốt nhất để đối phó với kiểu xem thường này là đánh bại họ bằng thực lực.
Không cần để ý đến sự mỉa mai của thầy ấy.
May mắn là theo quy định của trường Trung học Cơ sở số 1 Nam Thành, ba ngày sau sẽ có kỳ thi tháng.
Hơn nữa, hiệu suất làm việc của trường luôn rất cao, dự kiến là trong năm ngày nữa tôi sẽ nhận được trợ cấp cho học sinh nghèo, nếu xin được vào ở trong ký túc xá trường, tôi sẽ không còn phải sống ngoài đường nữa.
3.
Toán học chỉ làm được một câu, nếu như không có sai sót hẳn sẽ được 90 điểm.
Các môn khác tôi đều làm tốt, cho nên nằm trong top 100 là chuyện không cần lo lắng.
Trường chấm điểm rất nhanh, bảng xếp hạng càng có nhanh hơn, tôi đứng thứ 21 toàn khối.
Lần đầu tiên thi được điểm thấp như vậy, nhìn thấy 90 điểm Toán học, mắt tôi có chút đau.
Vốn tôi cho rằng tôi thi đạt hạng 21, tốt xấu gì cũng coi như làm cho thầy chủ nhiệm Trần Tiền thơm lây đi.
Ai có thể ngờ rằng thầy ấy lại giận dữ chạy vào túm lấy cổ áo tôi đưa đến phòng Giáo vụ: "Lớp chúng ta không bao giờ dung túng cho việc gian lận! Thẩm Thanh Di, em làm vậy chỉ để xin trợ cấp cho học sinh nghèo đúng không? Tôi sẽ không công nhận điểm số đạt được do gian lận! Hãy cùng tôi đến Văn phòng Giáo vụ ngay bây giờ! "
Giọng thầy ấy rất lớn, giống như muốn cho các học sinh trong lớp thấy mình là người ngay thẳng như thế nào.
Hoặc thầy ấy muốn cho các bạn cùng lớp biết rằng tôi, một “thiên kim tiểu thư” mà lại phải đi xin trợ cấp cho học sinh nghèo, hoặc cũng có thể thầy ấy muốn mọi người biết rằng tôi đã “gian lận”.
Tóm lại, liên tục có tiếng xì xào bàn tán vang lên khắp nơi.
Nhân duyên của Thẩm Thanh Di có vẻ cũng không tốt lắm.
Thậm chí tôi còn nghe thấy tiếng cười nhạo xung quanh.
"Hóa ra cô ta chỉ giả vờ là phú nhị đại."
"Không phải tán gia bại sản để vào được trường số 1 đấy chứ, hiện tại sống không nổi nữa, còn gian lận, thật ghê tởm."
"Người này đúng là không biết xấu hổ, cùng lớp với cô ta thật xui xẻo."
……
Sức lực của Trần Tiền rất lớn, liên tục lôi kéo tôi khiến tôi suýt đụng ngã cái bàn.
"Thầy chậm một chút, em cùng thầy đi phòng Giáo vụ, có chuyện gì chúng ta từ từ nói, tất cả sẽ được điều tra rõ ràng." Tôi vô cùng bình tĩnh khi đưa ra quan điểm của mình trong lúc xô đẩy.
Hiện tại nếu oan khuất hô to "Tôi không gian lận", có lẽ kẻ ngốc cũng không tin, lâm nguy không loạn mới có thể làm cho người ta hoài nghi có vấn đề.
Huống hồ Thẩm Thanh Di người này từ trước đến nay giống như một cây pháo, hiện tại như vậy càng là kích phát lòng hiếu kỳ của mọi người.
Mặc dù, tôi thực sự rất tức giận.
Nghề giáo vốn là một nghề rất thiêng liêng. Tuy nhiên, khi đã đỗ vào ngành sư phạm chuyên nghiệp thì sẽ không cần phải tham gia kì thi đạo đức sư phạm, vì vậy những người như Trần Tiền cũng có thể ưỡn ngực ngẩng đầu dạy dỗ các thế hệ sau.
Điều nực cười hơn nữa là góc nhìn về học sinh kém và học sinh giỏi của một giáo viên cũng rất khác nhau.
Trước đây, mặc dù Trần Tiền không phải là giáo viên của tôi, nhưng khi ấy dù sao tôi cũng là ngôi sao sáng chói của trường Trung học Cơ sở số 1 Nam Thành. Thỉnh thoảng gặp người thầy hói đầu vui vẻ này, tôi vẫn luôn chào thầy ấy, thầy ấy cũng đáp lại tôi bằng sự nồng nhiệt hòa ái, thậm chí còn cực kỳ quan tâm đến tôi.
Bây giờ nhớ lại, chuyện đó trở nên châm biếm biết bao.
Trần Tiền tựa hồ không nghĩ tới thái độ của tôi là như vậy, sửng sốt trong nháy mắt liền cảm thấy mất mặt mà buông lỏng tay áo của tôi ra, nhưng vẫn mang theo khẩu khí bề trên dẫn tôi từ lớp 11 - 21 đi thẳng đến phòng Giáo vụ.
Lộ trình đại khái là đi ngang qua hai tòa nhà.
Giọng nói của thầy ấy rất lớn, giống như chỉ hận không thể để cho toàn bộ mọi người trong trường đều biết thầy ấy "Chỉ tiếc rèn sắt không thành thép" như thế nào.
(*) Chỉ tiếc rèn sắt không thành thép: Yêu cầu nghiêm khắc với người khác, mong muốn họ được tốt hơn.
Sự tình ồn ào đến mức đến khi chúng tôi vào trong phòng Giáo vụ rồi, không ít học sinh còn tụ tập ở cửa nhìn vào trong, cuối cùng bị giáo viên chủ nhiệm đuổi về lớp hết.
Trần Tiền hớn hở kể lại thành tích của tôi kém bao nhiêu, môn Toán trong kì thi này tôi chỉ làm xong câu một đã đạt thứ hạng 21 toàn khối, đây căn bản là chuyện không có khả năng xảy ra.
Hơn nữa, thầy ấy khẳng định là đã xác nhận với giám thị môn Toán của tôi, nói rằng tôi rời khỏi phòng thi mà không được sự cho phép của giám thị, đây chính là cố tình gây rối.
Nói cách khác, thầy ấy hoàn toàn không có bằng chứng cụ thể nào về việc gian lận của tôi.
Sau khi nghe xong những điều này, cho dù là kẻ ngốc cũng sẽ yêu cầu thầy ấy đưa ra bằng chứng.
Nhưng tất cả các giáo viên trong Phòng Giáo vụ đều nhìn chằm chằm vào tôi, yêu cầu tôi tự chứng minh mình vô tội.
Tại sao?!
Cảm giác ấm ức đột ngột dâng trào trong lòng tôi.
Kẻ vu khống có thể buộc tội người khác mà không cần bằng chứng.
Mà nạn nhân lại phải nỗ lực hết sức để chứng minh mình vô tội.
"Thưa các thầy cô, không có học sinh nào thi sáu môn cộng lại sẽ không đủ một trăm điểm. Em vẫn luôn cố gắng học tập chăm chỉ, chỉ là không nghiêm túc thi cử, lý do vì giận dỗi cha mẹ không quan tâm em mà thôi." Tôi nhìn các thầy cô đang chăm chú vào mình, bình tĩnh nói.
Lúc này, tôi chỉ thấy vô cùng cảm ơn Thẩm Thanh Di vì đã không thi cử một cách nghiêm túc, mỗi lần kiểm tra cô ấy chỉ điền một vài phương án đã nộp bài, không để ai biết cô ấy học kém đến mức nào.
Với học lực của cô ấy, nói không chừng cho dù thật sự làm bài cẩn thận, điểm trả về cũng không cao hơn bao nhiêu.
"Trong giờ thi Toán, em ra ngoài đi vệ sinh, các thầy cô có thể xem lại camera, em có giơ tay xin phép, thầy giám thị cũng đã đồng ý."
"Câu cuối trong đề thi Toán lần này cả khối chỉ có ba học sinh làm được, đáp án cũng chưa công bố. Em đã xem qua đề, câu này được mô phỏng theo đề thi đại học năm nay, bây giờ em có thể lập tức giải bài để chứng minh bản thân, cho dù các thầy cô sửa lại điều kiện cũng không sao. Nếu em thật sự là học sinh thi sáu môn cũng không đạt nổi một trăm điểm, vậy thì cho dù có học thuộc đáp án, chỉ cần sửa lại đề sẽ không biết làm.”
Sau khi tôi nói xong, sắc mặt Trần Tiền trở nên rất khó coi.
Bản thân thầy ấy là giáo viên Toán, đương nhiên biết tôi đang nói cái gì.
Thầy ấy đang muốn lên tiếng chất vấn tôi, thầy Giáo vụ đã lên tiếng trước, "Em là Thẩm Thanh Di đúng không, không cần phải vội vàng làm bài lại như vậy, coi như sửa lại đề bài cũng rất khó nói. Việc này vốn rất khó điều tra, chúng tôi sẽ bảo lưu lại các bài thi của em để xử lý, nhưng vẫn đặc biệt đồng ý trợ cấp cho em, thế nào?"
Giọng nói của thầy Giáo vụ rất bình tĩnh, trên mặt ông là một nụ cười chuyên nghiệp.
Đầu óc tôi trở nên trống rỗng.
Nếu bảo lưu xử lý, không phải mọi người sẽ nghiễm nhiên ngầm hiểu là tôi đang gian lận sao.
Thầy ấy đang buộc tôi phải lựa chọn, tiền bạc hoặc danh dự.
Rõ ràng là thầy ấy tin tôi, nhưng Trần Tiền đã cố ý làm to chuyện này lên, bây giờ mọi người trong trường đều biết đến chuyện này, nếu chứng minh được tôi không gian lận, vậy thầy ấy sẽ mang danh nói xấu học sinh, cuộc đời giáo viên sau này có thể sẽ đi vào bế tắc.
Thầy Giáo vụ muốn bảo vệ Trần Tiền, từ bỏ tôi.
Danh dự của Trần Tiền là tự trọng, còn danh dự của tôi là rác rưởi.
Đúng vậy, Thẩm Thanh Di lấy đâu ra danh dự?
Thêm một tội gian lận trong thi cử thì sao?
Tôi cúi đầu nói: "Cảm ơn thầy."
Trò hề này cuối cùng cũng kết thúc.
Dọc trên đường về, Trần Tiền luôn miệng dạy dỗ tôi, khuyên tôi phải học tập chăm chỉ, không nên đi theo con đường không đúng đắn.
Tin tức lan truyền khắp nơi, nhanh như có chân chạy.
Bàn học của tôi bị kéo đến cuối lớp, không ai muốn ngồi cùng tôi.
Trên mặt bàn, trong ngăn kéo, tất cả đều là sách giấy lộn xộn.
Tôi yên lặng nhặt chúng lên lên, vuốt thẳng từng tờ một.