Chương 1
"Cố Kiều, cậu đã đứng trước gương ít nhất nửa tiếng rồi, cậu đang làm gì vậy?"
"Tất nhiên là tớ đang tán thưởng dung mạo tuyệt đẹp của mình rồi!"
Tôi say sưa nhìn cô gái mảnh khảnh trong gương với vòng eo nhỏ, đôi chân dài, làn da trắng nõn và không có một nếp nhăn nào trên mặt.
Đây có phải là vẻ ngoài của tôi khi tôi 18 tuổi không?
Tuổi trẻ thật tuyệt!
"Đừng tự luyến nữa, dưới lầu đang rất náo nhiệt đấy, Giang Thần tay cầm hoa chờ ở cửa, không biết aanh ấy muốn tỏ tình với ai!"
Bạn cùng phòng Dana tay ôm hoa và trà sữa mở cửa bước vào, vui vẻ chia sẻ chuyện phiếm với tôi.
Giang Thần?
Giang Thần!
Tôi vỗ đầu, quá tập trung ngắm nhìn thân hình trẻ đẹp của mình mà quên mất chồng mình.
Tôi tiện tây lấy một chiếc áo khoác và chạy thẳng xuống tầng dưới ký túc xá.
Giang Thần nhất định cùng mình trùng sinh lại rồi, thân thể trở nên trẻ hơn, tâm thái cũng trở nên trẻ trung hơn cùng với tuổi tác, lại còn biết tặng hoa cho mình nữa chứ.
Hình như lần cuối cùng anh ấy tặng hoa cho mình là khi mình sinh tiểu Bảo, đó là lần duy nhất trong đời anh ấy tặng hoa cho mình vì muốn cảm ơn vì mình đã giúp họ tiếp nối dòng dõi họ Giang.
Nghĩ đến tiểu Bảo, tôi sờ bụng phẳng lì,a, còn có cơ bụng nữa!
Tiểu Bảo, tiểu Bảo, hãy để mẹ con vui vẻ thêm vài năm nữa, để mẹ tận hưởng tuổi thanh xuân thêm vài năm nữa trước khi sinh ra con!
Giang Thần và tôi là người yêu trong trường đại học, chúng tôi đã đi từ đại học đến hôn nhân.
Đã từng cãi vã, từng chia tay.
Đã từng nghèo, từng phấn đấu, từng giàu có và cũng từng phá sản.
Lúc nghèo nhất, hai người sống cùng nhau dưới tầng hầm, bữa nào cũng ăn màn thầu, khi đói quá thì sẽ mua thêm túi mù tạt.
Khi chúng giàu có, chúng tôi mua một căn biệt thự, Giang Thần cũng mua một căn nhà cho bố mẹ và các em ruột.
Chúng tôi cứ như vậy nâng đỡ lẫn nhau, nắm tay nhau đi hết một đời.
Kiếp trước, hai người bận rộn khởi nghiệp và kiếm tiền, chớp mắt đã đến tuổi già mới nhận ra rằng mình quá bận rộn làm việc và không sống một cuộc sống tốt đẹp, cũng như không nghiêm túc đi nhìn ngắm thế giới.
Bắt đầu lại lần nữa, chúng tôi phải đi du lịch nhiều hơn và hoàn thành tất cả những việc mình muốn làm nhưng không có thời gian và sức lực để làm!
CHƯƠNG 2
Giang Thần cầm một bó hoa đứng ở cửa ký túc xá, có lẽ vì căng thẳng mà ấn tay vào quần, không ngừng dùng ngón giữa chọc vào đường may của quần.
Tôi cười khúc khích, năm tốt nghiệp, hai chúng tôi hợp tác mở công ty thương mại điện tử.
Giang Thần là người sống nội tâm, ít nói, không giỏi xã giao, lại có chút sợ giao tiếp, vì mục đích kinh doanh nên anh nỗ lực học cách chào hỏi khách sáo,Cũng từ lúc đó anh ấy mắc phải cái tật này.
Hay qua, quả nhiên Giang Thần trùng sinh cùng mình!
"Cố Kiều, cậu đang nhìn cái gì vậy?"
Bạn cùng phòng và cũng là bạn thân nhất của tôi, Chu Tiểu Hy, chọc vào cánh tay tôi và tò mò nhìn ra ngoài cửa.
Giang Thần lúc này mới vừa quay đầu lại, ánh nắng chiếu vào khuôn mặt trẻ tuổi tuấn tú của anh, trong mắt tràn ngập tia sáng vàng nhỏ.
Khi nhìn thấy tôi, anh mím môi cười ngượng ngùng, để lộ hai lúm đồng tiền nông.
Giang Thần 18 tuổi sẽ luôn khiến trái tim tôi rung động.
Giang Thần ôm hoa đi về phía tôi, giống như kiếp trước, từng bước từng bước của anh,một đời một kiếp của tôi.
Tôi hít một hơi thật sâu và mở rộng đôi tay, sẵn sàng đón nhận hạnh phúc của mình lần nữa.
"Chu Tiểu Hy, anh thích em từ lâu lắm rồi."
"Bỏ lỡ em sẽ là điều hối tiếc lớn nhất trong cuộc đời anh."
"Em có đồng ý cho anh một cơ hội, làm bạn gái anh không?"
Chu Tiểu Hy hiển nhiên có chút hoảng hốt, cô đỏ mặt nhìn xung quanh, rất nhiều bạn học đang xem náo nhiệt cũng bắt đầu reo hò:
"Đồng ý đi! Đồng ý đi! Đồng ý đi!
Tôi bối rối rút tay lại, mới phát hiện Giang Thần đang nhìn Chu Tiểu Hy một cách say đắm.
Ánh mắt anh thẳng thắn, rực lửa, thế giới tấp nập người qua lại, nhưng trong mắt anh chỉ nhìn thấy Chu Tiểu Hy.
Tôi đứng cạnh Chu Tiểu Hy như một phông nền trắng, Giang Thần cũng không liếc nhìn tôi một cái.
Vậy Giang Thần- người chồng một đời với tôi, thực ra vẫn luôn thích Chu Tiểu Hy sao?
"Tất nhiên là tớ đang tán thưởng dung mạo tuyệt đẹp của mình rồi!"
Tôi say sưa nhìn cô gái mảnh khảnh trong gương với vòng eo nhỏ, đôi chân dài, làn da trắng nõn và không có một nếp nhăn nào trên mặt.
Đây có phải là vẻ ngoài của tôi khi tôi 18 tuổi không?
Tuổi trẻ thật tuyệt!
"Đừng tự luyến nữa, dưới lầu đang rất náo nhiệt đấy, Giang Thần tay cầm hoa chờ ở cửa, không biết aanh ấy muốn tỏ tình với ai!"
Bạn cùng phòng Dana tay ôm hoa và trà sữa mở cửa bước vào, vui vẻ chia sẻ chuyện phiếm với tôi.
Giang Thần?
Giang Thần!
Tôi vỗ đầu, quá tập trung ngắm nhìn thân hình trẻ đẹp của mình mà quên mất chồng mình.
Tôi tiện tây lấy một chiếc áo khoác và chạy thẳng xuống tầng dưới ký túc xá.
Giang Thần nhất định cùng mình trùng sinh lại rồi, thân thể trở nên trẻ hơn, tâm thái cũng trở nên trẻ trung hơn cùng với tuổi tác, lại còn biết tặng hoa cho mình nữa chứ.
Hình như lần cuối cùng anh ấy tặng hoa cho mình là khi mình sinh tiểu Bảo, đó là lần duy nhất trong đời anh ấy tặng hoa cho mình vì muốn cảm ơn vì mình đã giúp họ tiếp nối dòng dõi họ Giang.
Nghĩ đến tiểu Bảo, tôi sờ bụng phẳng lì,a, còn có cơ bụng nữa!
Tiểu Bảo, tiểu Bảo, hãy để mẹ con vui vẻ thêm vài năm nữa, để mẹ tận hưởng tuổi thanh xuân thêm vài năm nữa trước khi sinh ra con!
Giang Thần và tôi là người yêu trong trường đại học, chúng tôi đã đi từ đại học đến hôn nhân.
Đã từng cãi vã, từng chia tay.
Đã từng nghèo, từng phấn đấu, từng giàu có và cũng từng phá sản.
Lúc nghèo nhất, hai người sống cùng nhau dưới tầng hầm, bữa nào cũng ăn màn thầu, khi đói quá thì sẽ mua thêm túi mù tạt.
Khi chúng giàu có, chúng tôi mua một căn biệt thự, Giang Thần cũng mua một căn nhà cho bố mẹ và các em ruột.
Chúng tôi cứ như vậy nâng đỡ lẫn nhau, nắm tay nhau đi hết một đời.
Kiếp trước, hai người bận rộn khởi nghiệp và kiếm tiền, chớp mắt đã đến tuổi già mới nhận ra rằng mình quá bận rộn làm việc và không sống một cuộc sống tốt đẹp, cũng như không nghiêm túc đi nhìn ngắm thế giới.
Bắt đầu lại lần nữa, chúng tôi phải đi du lịch nhiều hơn và hoàn thành tất cả những việc mình muốn làm nhưng không có thời gian và sức lực để làm!
CHƯƠNG 2
Giang Thần cầm một bó hoa đứng ở cửa ký túc xá, có lẽ vì căng thẳng mà ấn tay vào quần, không ngừng dùng ngón giữa chọc vào đường may của quần.
Tôi cười khúc khích, năm tốt nghiệp, hai chúng tôi hợp tác mở công ty thương mại điện tử.
Giang Thần là người sống nội tâm, ít nói, không giỏi xã giao, lại có chút sợ giao tiếp, vì mục đích kinh doanh nên anh nỗ lực học cách chào hỏi khách sáo,Cũng từ lúc đó anh ấy mắc phải cái tật này.
Hay qua, quả nhiên Giang Thần trùng sinh cùng mình!
"Cố Kiều, cậu đang nhìn cái gì vậy?"
Bạn cùng phòng và cũng là bạn thân nhất của tôi, Chu Tiểu Hy, chọc vào cánh tay tôi và tò mò nhìn ra ngoài cửa.
Giang Thần lúc này mới vừa quay đầu lại, ánh nắng chiếu vào khuôn mặt trẻ tuổi tuấn tú của anh, trong mắt tràn ngập tia sáng vàng nhỏ.
Khi nhìn thấy tôi, anh mím môi cười ngượng ngùng, để lộ hai lúm đồng tiền nông.
Giang Thần 18 tuổi sẽ luôn khiến trái tim tôi rung động.
Giang Thần ôm hoa đi về phía tôi, giống như kiếp trước, từng bước từng bước của anh,một đời một kiếp của tôi.
Tôi hít một hơi thật sâu và mở rộng đôi tay, sẵn sàng đón nhận hạnh phúc của mình lần nữa.
"Chu Tiểu Hy, anh thích em từ lâu lắm rồi."
"Bỏ lỡ em sẽ là điều hối tiếc lớn nhất trong cuộc đời anh."
"Em có đồng ý cho anh một cơ hội, làm bạn gái anh không?"
Chu Tiểu Hy hiển nhiên có chút hoảng hốt, cô đỏ mặt nhìn xung quanh, rất nhiều bạn học đang xem náo nhiệt cũng bắt đầu reo hò:
"Đồng ý đi! Đồng ý đi! Đồng ý đi!
Tôi bối rối rút tay lại, mới phát hiện Giang Thần đang nhìn Chu Tiểu Hy một cách say đắm.
Ánh mắt anh thẳng thắn, rực lửa, thế giới tấp nập người qua lại, nhưng trong mắt anh chỉ nhìn thấy Chu Tiểu Hy.
Tôi đứng cạnh Chu Tiểu Hy như một phông nền trắng, Giang Thần cũng không liếc nhìn tôi một cái.
Vậy Giang Thần- người chồng một đời với tôi, thực ra vẫn luôn thích Chu Tiểu Hy sao?