Chương : 37
Ninh Oản đứng dậy, đưa tay kéo kéo ống tay áo y, đỏ mặt nhưng lại vờ bình tĩnh nói: “A Khuyết, huynh đừng nóng. Muội vừa rồi chỉ đùa thôi, huynh yên tâm, nhất định sẽ cho huynh sờ mà”. Nàng cười cười, bổ sung nói: “…. Chỉ cho huynh sờ thôi”.
Ninh Oản nhìn khuôn mặt đỏ bừng của Bùi Khuyết, trong lòng càng phấn khởi, cười vui vẻ.
Một lúc sau Bùi Khuyết mới khôi phục lại vẻ lãnh đạm bình thường, y cúi đầu nhìn Ninh Oản trong lòng, trách nàng một câu: “Oản Oản”.
Ninh Oản ngẩng đầu nhìn y, ánh mắt sáng trong: “Vâng?”
”Về sau không được như vậy nữa”. Bùi Khuyết nói. Vừa rồi y vượt qua được, nhưng nếu cứ như thế, y không biết mình sẽ làm ra chuyện gì.
Ninh Oản nhìn vẻ nghiêm trang của Bùi Khuyết, ý cười càng đậm hơn, nàng thấp giọng: “A Khuyết, huynh giận à?” Không phải đã để huynh sờ rồi mà? Hơn nữa… y cũng thích sờ mà.
Nghe câu đó, Bùi Khuyết lắc đầu, nhìn thẳng vào mắt nàng, giọng nói trầm thấp: “Không được quậy như vậy nữa, nếu còn thế….” Y không phải thánh nhân, làm sao có thể không chế dục vọng của mình được, y sợ mình không nhịn nổi.
Mới vừa rồi suýt nữa đã không kiểm soát được rồi, lâu ngày chắc chắn sẽ càng khó nhịn.
Ninh Oản thấy thế, hơi nhíu mi, không nói tiếng nào. Nàng không nói gì, yên lặng chỉnh đốn lại áo quần và đầu tóc rối tung, vừa suy nghĩ, nhưng lại không thèm nhìn y một cái.
Bùi Khuyết thấy nàng trầm mặc lại lo không biết mình nói có làm nàng giận không, cẩn thận gọi nàng một tiếng: “Oản Oản?”
Ninh Oản đột nhiên ngẩng đầu, không phải là nước mắt uất ức như y tưởng, nàng chỉ lẳng lặng nhìn y, nói khẽ: “A Khuyết, có phải…… có phải huynh thấy muội không biết xấu hổ, nên chán ghét muội phải không?” Mỗi lần nàng đều khiến y đỏ mặt.
”Huynh….” Bùi Khuyết mở miệng, biết mình lúc nãy quá nặng lời rồi, vội giải thích: “Đương nhiên không phải, huynh chỉ sợ….. huynh sợ mình…..”.
”Muội biết rồi”. Ninh Oản cúi đầu, lông mi nhẹ nhàng rũ xuống, thanh âm tuy nhẹ nhưng rất rõ ràng, ” Chúng ta, luôn là muội chủ động, muội còn là cô nương gia giáo, mặt dày như vậy cũng là do muội cố gắng lắm mới được. Bởi vì muội biết, nếu không như thế, dù huynh có thích muội cũng sẽ không nói cho muội biết…. Nếu lúc ấy muội thực sự thích Cố Giang Nghiêu, có lẽ huynh còn có thể thành toàn cho muội nữa”.
A Khuyết của nàng, chính là vậy, rõ là thích muốn chết, nhưng cứ chậm chạp không chịu nói ra.
Nàng ngẩng đầu nhìn y, Bùi Khuyết đã không còn nét dại khờ yếu ớt như ngày xưa, tư thái trưởng thành bây giờ khiến y có phần xa lạ. Nàng cười cười, giữa hai má hiện lên lúm đồng tiền, cực kì xinh đẹp, nghiêm túc nói: “Chỉ là A Khuyết, huynh có nghĩ tới không, nếu không phải muội không biết xấu hổ như vậy, mặt dày ba lần bốn lượt như vậy… chủ động tới gần huynh, có lẽ bây giờ chúng ta vẫn chỉ là quan hệ bạn bè như ngày bé. Huynh sẽ không hôn muội, không ôm muội, chứ đừng nói là cưới muội”.
Nàng chỉ mong có thể bù lại tiếc nuối của đời trước, đời trước Bùi Khuyết đối xử với nàng rất tốt, bây giờ nàng chỉ mong y biết Ninh Oản nàng thích y, y đừng nghĩ gì cả, có thể gần nàng, đừng câu nệ.
”…. Cho nên A Khuyết, nếu huynh không thích như vây, muội…. muội có thể sửa”. Nàng cũng có thể trở nên thục nữ, có thể có cử chí khéo léo, không ngây thơ yếu ớt như hiện tại nữa.
Bùi Khuyết nhìn tiểu cô nương nhỏ xinh trước mặt, không nói được câu nào, y biết Oản Oản thích y, chỉ là không ngờ…. nàng lại thích y đến thế.
Nàng nói, những câu đó đều rất thật, mấy ngày này, nếu không phải nàng chủ động đến gần y, chủ động gần gũi y, y cũng sẽ không có tâm tư đó. Về phần Cố Giang Nghiêu…. y đã từng nhìn thấy hai người bên nhau, chỉ là, nếu Oản Oản thực sự thích Cố Giang Nghiêu, vì yêu, có lẽ y thực sự sẽ giúp nàng.
Nàng nói đúng.
Là vì y, khiến cho nàng uất ức.
Bùi Khuyết đau lòng đưa tay ôm lấy bả vai gầy yếu, nhìn vào đôi mắt ngập nước của nàng, càng thấy mình quá đáng, y dịu dàng trấn an: “Oản Oản, là huynh nói hơi nặng lời, huynh…”.
”Không có”. Ninh Oản cười cười, cười đến mức ngây ngô, “Chỉ cần huynh không chê muội, sao cũng được mà”. Đời trước nàng đối xử lạnh nhạt với Bùi Khuyết như vậy, đến nhìn cũng như không thấy, giờ chẳng qua y nói hơi nặng lời một chút xíu thôi, cũng không có trách gì nàng. So đi tính lại, nàng đều thấy là nàng phụ y.
Nàng cứ như vậy sao y không đau lòng cho được. Bùi Khuyết cúi đầu hôn lên trán nàng, giọng nói đầy dịu nhẹ: “Nói gì ngốc vậy?”
Bùi Khuyết dịu dàng như thế, Ninh Oản nhịn không được mà rưng rưng. Nhớ lại đời trước y nằm im trong lòng mình như thế, thân mình lạnh băng, nàng khiếp sợ. Giờ có thể ở cùng một chỗ với y, đừng nói là được y hôn, y ôm, chỉ cần nhìn thấy y thôi nàng cũng đã thỏa mãn lắm rồi.
Chóp mũi Ninh Oản hồng hồng, đôi mắt ngập nước như sắp khóc, đôi môi mím chặt, bộ dạng quật cường, nàng sợ hãi nói: “A Khuyết, huynh không thấy, người như muội, không giống một cô nương tốt sao?” Chỉ là… nàng không nhịn được.
Không ngờ nàng lại nói chính mình như vậy, Bùi Khuyết bây giờ hối hận cực kì – y sợ nhất nàng khóc, kìm lòng không được mà ôm nàng thật chặt, vỗ nhẹ sau lưng nàng, giống như đứa trẻ, nói: “Đừng nghĩ bậy, huynh …. muội và huynh chưa thành thân, không nên làm những chuyện vượt quá. Oản Oản, muội còn nhỏ, có một số chuyện còn chưa hiểu được”.
Thấy y ôm mình, bệnh yếu ớt của nàng lại tái phát, Ninh Oản nhíu mày, chôn vào lòng y, than thở: “Rõ ràng là ghét bỏ muội mà”. Chuyện nam nữ, nếu là lưỡng tình tương duyệt, cử chỉ thân mật là hết sức bình thường, tuy là…. nàng có vẻ không có giới hạn.
”Oản Ỏan, đợi một năm nữa thôi, một năm sau chúng ta thành thân, muội muốn… muốn làm gì đều được hết”. Bùi Khuyết dừng một lát, mới nói hết câu.
Thời điểm đó, y có thể danh chính ngôn thuận có được nàng, để nàng sinh con cho y. Nghĩ đến đầu Bùi Khuyết càng mong đợi, cho tới bây giờ y chưa từng cảm thấy, một năm lại dài đến vậy.
”Lời của huynh giống như muội vội gả cho huynh lắm vậy”. Ninh Oản vừa nghe đã vui mừng, lại vờ như oán giận.
Nghe giọng nàng liền biết nàng không còn giận, Bùi Khuyết cười cười, xoa đầu nàng không nói.
Ninh Oản lập tức từ trong lòng y nhảy ra, ngửa đầu tức giận, ánh mắt mở thật to: “Hóa ra huynh nghĩ vậy sao?”
Bùi Khuyết nhịn không được nhéo nhéo mặt nàng, “Không phải”, y dừng một chút rồi nói, “… là huynh vội”.
Tiểu cô nương trong lòng tỏa ra mùi đàn hương, vẻ mặt ngơ ngác như kiểu không ngờ Bùi Khuyết sẽ nói câu đó.
Nàng xưa nay chỉ biết Bùi Khuyết không phải người hay nói ngọt, nếu muốn nghe từ miệng y một câu lời ngon ý ngọt so với việc ép y chủ động còn khó hơn. Vì thế…. Ninh Oản lập tức vui vẻ.
Nửa tháng không gặp, y thế lại biết dỗ người ta đấy. Nàng thật lòng vui mừng.
Nói lời này Bùi Khuyết đương nhiên cũng xấu hổ, nhưng nhìn thấy khuôn mặt nhỏ nhắn tươi cười rạng rỡ, trong lòng y cũng vui hơn, ngẫm nghĩ, nếu nói những lời này có thể khiến nàng vui, ngày sau sẽ nói nhiều hơn vậy.
Ninh Oản ôm thắt lưng y, vùi đầu vào lòng, khuôn mặt nhỏ cọ cọ vào ngực Bùi Khuyết, ý cười dào dạt nói: “Huynh muốn cưới, bổn tiểu thư còn không muốn gả đâu”.
Tiểu cô nương rốt cục cũng khôi phục lại vẻ vui tươi thường ngày, Bùi Khuyết khẽ hôn lên đỉnh đầu nàng, nửa tháng qua, ngày nào y cũng nhớ, làm sao có thể không nghĩ đến nàng chứ.
Giống như nhớ ra điều gì, Ninh Oản nhỏ giong: “A Khuyết, ý của huynh vừa rồi muội hiểu được, về sau… về sau muội sẽ rụt rè hơn”. Y là muốn tốt cho nàng, vậy nàng sẽ nghe lời y nói.
Đây vốn là ý của y, nhưng mà… nghe nàng hứa hẹn như vậy, trong lòng ai kia lại có vài phần mất mát. Bùi Khuyết theo bản năng ôm chặt tiểu cô nương trong lòng hơn, y không phải ngại nàng không biết rụt rè, chỉ là sợ mình không nhịn được mà thương tổn nàng mà thôi.
- lúc chưa cưới, y tuyệt đối không làm chuyện đó.
”Ừ”. Bùi Khuyết trái lương tâm đáp.
Ninh Oản sao không nhìn ra vẻ mất mát kia chứ, đôi mắt vừa rồi còn ướt sũng giờ lại lộ ra vẻ giảo hoạt, lẩm bẩm: “Muội là cô nương gia giáo, đương nhiên không thể để cho nam tử tùy tiện sờ bậy, nhưng mà A Khuyết, huynh là nam tử, có thể cho muội sờ không?”
Lời này…. làm sao một cô nương có thể nói được? Nhưng nghĩ đến vẻ nước mắt lưng tròng của nàng vừa rồi, y lại không nỡ nói nặng lời, từ từ nói: “Vậy muội….. muốn sờ sao?”
Ninh Oản cười cười nhìn y, gian xảo như hồ ly, hai tay vòng lấy cổ y, đôi môi gần tai y rồi nói: ” Muội vừa rồi cho huynh sờ chỗ nào, giờ muội muốn sờ chỗ đó”.
Bên tay nóng hầm hầm, Bùi Khuyết cảm giác nhịp tim mình nhanh hơn, lúng túng: “Oản Oản…”.
”Không cho huynh chọc muội giận nữa”. Ninh Oản gắt giọng. Y không sờ nàng, cũng được, nhưng mà nếu ngay cả mình muốn mà y cũng không đồng ý, nàng nhất định sẽ giận. Thực ra như vừa rồi cũng biết, y sợ làm chuyện vượt quá giới hạn, cho nên mới không muốn nàng quấy.
Nàng hiểu được lòng Bùi Khuyết, y muốn chuẩn bị thật tôt để cùng nàng sống cả đời. Nếu có một ngày Sở Vân Thâm không thể chữa khỏi cho y, chỉ sợ y sẽ đẩy nàng thật xa. Nhưng nàng không làm được, nàng sao có thể trơ mắt nhìn được, nàng phải khiến cho Bùi Khuyết càng thích nàng, thích đến mức không nỡ đẩy nàng đi.
Bùi Khuyết đúng là sợ nàng giận, đắn đó hồi lâu, cuối cùng…. quên đi, cho nàng sờ vậy.
Ninh Oản thấy y rốt cục cũng thỏa hiệp, lén lút cười nói: “Vậy huynh ngoan ngoãn nằm xuống giường đi”. Nàng sẽ sờ thật tốt đó.
Bùi Khuyết nhìn nàng hứng trí đến thế, đương nhiên không có biện pháp, nghe lời ngoan ngoãn nằm xuống giường, nghĩ thầm, chỉ cần mình không có tà niệm, nàng muốn sờ cứ sờ đi.
Nhìn người nào đó nghiêm trang nằm trên giường, Ninh Oản liền nhớ tới lúc nàng là mèo, thường xuyên nhìn lén y tắm rửa. Thân thể Bùi Khuyết có vẻ gầy, nhưng được chăm sóc tốt, trước kia nàng chỉ nhìn chứ không sờ, giờ mới có năng lực để sờ đó.
Ninh Oản hưng phấn muốn hét vài tiếng.
Nàng ngồi bên cạnh y, mím môi cười, đặt tay lên ngực y, bàn tay nhỏ bé ở đó sợ loạn xạ, lại chê không đủ, Ninh Oản nhíu mày, đưa tay tháo luôn đai lưng của y.
”Oản Ỏan”. Bùi Khuyết giữ tay nàng lại, ý bảo đừng náo loạn nữa.
Ninh Oản chỉ bĩu môi, nhìn vẻ kích động của Bùi Khuyết, nàng ủy khuất nói: “…. Huynh đồng ý cho muội sờ rồi mà”.
Chỉ là… còn chưa nói cho cởi quần áo mà. Bùi Khuyết đột nhiên có chút hối hận, tính tình Oản Oản như vậy, nếu mà…. y không dám chắc mình có thể khống chế được đâu.
Thấy Bùi Khuyết do dự, Ninh Oản rất là săn sóc an ủi: “A Khuyết huynh yên tâm, muội chỉ sờ thôi, không làm gì cả”.
Nàng cười với vẻ mặt thiên chân vô tà, thề vô cùng son sắt.
- sờ sao mà đủ chứ, nàng còn muốn hôn cơ,
Nghe Ninh Oản nói xong, Bùi Khuyết lúc này mới thở dài nhẹ nhõm một hơi, cũng may… chỉ sờ…. chỉ là…. y sao lại thấy mất mát chứ, hơn nữa…. trong lòng y vừa rồi là mong chờ cái gì?
Y càng ngày càng không nhận ra mình nữa. Trước mặt Oản Oản, có một số viêc, y biết rõ không thể là, lại cố tình muốn làm. Như hiện tại…. nàng nói không làm gì, y lại khát vọng.
Tâm tư đó, y sợ nàng biết.
Trong lòng Bùi Khuyết cứ suy nghĩ lung tung, đến khi tỉnh lại mới phát hiện đai lưng đã bị cởi ra, bàn tay nhỏ bé yết ớt đang cởi đai lưng vất sang một bên, sau đó cởi luôn áo choàng của y…. cái này, sao cứ như bóc bánh chưng vậy?
Nhìn Ninh Oản chuyên tâm cởi quần áo cho mình Bùi Khuyết đột nhiên cong môi cười, tâm tình cũng lơi lỏng hơn.
Rốt cục cũng cởi xong. Nàng lần đầu đụng vào áo quần nam tử, cho nên hơi khẩn trương, cởi xong áo choàng là trung y màu trắng bên trong, Ninh Oản hưng phấn muốn kêu to, tiếp tục cởi tiếp thứ cuối cùng.
Cởi sạch mới tốt. Ai bảo y luôn nghiêm trang, nàng muốn xem vẻ chật vật của y đấy.
Cởi xong trung y, Ninh Oản nhìn đến xương quai xanh tinh xảo của Bùi Khuyết, ánh mắt chợt sáng lên, nhìn thẳng xuống một đường, hai hạt đậu nhỏ hồng hồng trước ngực y, lúc này nàng mới thấy ngượng ngùng, hai má bắt đầu nóng lên.
Rõ ràng đã nhìn vô số lần, sao lại thẹn thùng chứ? Ninh Oản âm thầm khinh bỉ mình, sau đó đưa tay sờ sờ ngực trơn bóng của y.
Ôi… xúc cảm thật tuyệt. Ninh Oản thầm tán thưởng.
Nàng hưởng thụ cảm giác sờ soạng một lúc, lại thấy nếu chỉ sờ không thì tiếc quá. Ninh Oản nhìn trộm Bùi Khuyết một cái, nghĩ: A Khuyết đứng đắn như vậy, lần sau muốn sờ không biết là lúc nào đâu? Lần này… không được lẵng phí.
Nghĩ đến đây, Ninh Oản nhanh chóng xích người lại.
Đến lúc cảm thấy sức nặng trên người, Bùi khuyết mới hoàn hồn lại: “Oản Oản…. đã nói không được náo loạn”.Sao lại…. sao lại nằm lên người y, y giờ không mặc áo mà.
Ninh Oản tựa vào người y, hai tay đặt lên lồng ngực ấm áp, mắt nhìn thẳng vào y, chu miệng: “Muội hôn chút thôi, huynh đừng vội”.
Sờ đã không chịu nổi, nếu hôn…. Bùi Khuyết nhắm chặt mắt, đột nhiên thấy đầu đau kinh khủng.
Nhìn bộ dạng xấu hổ của y, Ninh Oản khá là vui vẻ, nàng chôn đầu lên ngực y, đặt môi mình xuống.
Cảm giác ẩm ướt ấm áp từ cổ lan ra, như một ngọn lửa nhỏ, giờ là mùa đông rét lạnh lại khiến y thấy mình khô nóng. Y thoáng cúi đầu, nhìn tiểu cô nương nhỏ xinh đang chôn đầu giữa cổ mình, nhẹ nhàng hôn – không đúng, nàng không phải hôn, là liếm.
Lưỡi mềm từng chút từng chút liếm cổ y, như một con mèo nhỏ nghịch ngợm, y không dám lộn xộn, cả người càng căng thẳng, bất cứ lúc nào cũng có thể không chống đỡ nổi.
Nàng liếm y, mà y lại thấy còn chưa đủ, còn muốn nhiều hơn….
Chờ liếm xong nàng lại dùng sức mút vào, như một món ngon nào đó. Rốt cục y cũng không nhịn được nữa, đưa tay ôm lấy nàng, thân hình nhỏ xinh ôm vào ngực đầy thoải mái, mái tóc màu đen sát mà má y, bên mũi là hương thơm dịu nhẹ, khiến cho y mê muội.
Y đưa tay xuyên vào mái tóc nàng, kéo đầu nàng gần mình hơn, nói thầm với bản thân: chỉ cần mình không xúc động, nàng muốn là gì, thì làm cái đó.
….
Xong việc, Ninh Oản hổn hển dựa vào người Bùi Khuyết, sau đó hôn lên cằm y, vẻ mặt thỏa mãn: “A Khuyết, huynh thích, đúng không?” Phản ứng vừa rồi của y, rõ là thích mà, nếu không… cũng sẽ không ôm nàng.
Tới lúc này rồi y còn phản bác gì được nữa, tay xoa xoa đầu nàng, nhìn khuôn mặt nhỏ nhắm đỏ rực, thấp giọng đáp: “Thích, nhưng mà…. lần sao không được lấy lý do này nữa”.
Ninh Oản nghe lời gật đầu, lặng lặng tựa vào người y.
Chờ đến khi nghỉ ngơi đủ, Ninh Oản liền cảm thấy có gì đó không ổn,… nàng cảm giác có gì cứng cứng trước bụng nàng, theo bản năng đưa tay nắm lấy… đến lúc nắm xong nàng mới hiểu được đó là cái gì, nhất thời sửng sốt, quên luôn cả buông tay.
Không xong rồi, A Khuyết có nghĩ nàng nhanh quá không.
”…. Oản Oản”. Bùi Khuyết khàn giọng.
Ninh Oản vội buông tay ra, khuôn mặt nhỏ hồng như máu, vội vàng giải thích: “Muội, muội… muội chỉ là sờ, không có ý gì khác cả”.
Ninh Oản nhìn khuôn mặt đỏ bừng của Bùi Khuyết, trong lòng càng phấn khởi, cười vui vẻ.
Một lúc sau Bùi Khuyết mới khôi phục lại vẻ lãnh đạm bình thường, y cúi đầu nhìn Ninh Oản trong lòng, trách nàng một câu: “Oản Oản”.
Ninh Oản ngẩng đầu nhìn y, ánh mắt sáng trong: “Vâng?”
”Về sau không được như vậy nữa”. Bùi Khuyết nói. Vừa rồi y vượt qua được, nhưng nếu cứ như thế, y không biết mình sẽ làm ra chuyện gì.
Ninh Oản nhìn vẻ nghiêm trang của Bùi Khuyết, ý cười càng đậm hơn, nàng thấp giọng: “A Khuyết, huynh giận à?” Không phải đã để huynh sờ rồi mà? Hơn nữa… y cũng thích sờ mà.
Nghe câu đó, Bùi Khuyết lắc đầu, nhìn thẳng vào mắt nàng, giọng nói trầm thấp: “Không được quậy như vậy nữa, nếu còn thế….” Y không phải thánh nhân, làm sao có thể không chế dục vọng của mình được, y sợ mình không nhịn nổi.
Mới vừa rồi suýt nữa đã không kiểm soát được rồi, lâu ngày chắc chắn sẽ càng khó nhịn.
Ninh Oản thấy thế, hơi nhíu mi, không nói tiếng nào. Nàng không nói gì, yên lặng chỉnh đốn lại áo quần và đầu tóc rối tung, vừa suy nghĩ, nhưng lại không thèm nhìn y một cái.
Bùi Khuyết thấy nàng trầm mặc lại lo không biết mình nói có làm nàng giận không, cẩn thận gọi nàng một tiếng: “Oản Oản?”
Ninh Oản đột nhiên ngẩng đầu, không phải là nước mắt uất ức như y tưởng, nàng chỉ lẳng lặng nhìn y, nói khẽ: “A Khuyết, có phải…… có phải huynh thấy muội không biết xấu hổ, nên chán ghét muội phải không?” Mỗi lần nàng đều khiến y đỏ mặt.
”Huynh….” Bùi Khuyết mở miệng, biết mình lúc nãy quá nặng lời rồi, vội giải thích: “Đương nhiên không phải, huynh chỉ sợ….. huynh sợ mình…..”.
”Muội biết rồi”. Ninh Oản cúi đầu, lông mi nhẹ nhàng rũ xuống, thanh âm tuy nhẹ nhưng rất rõ ràng, ” Chúng ta, luôn là muội chủ động, muội còn là cô nương gia giáo, mặt dày như vậy cũng là do muội cố gắng lắm mới được. Bởi vì muội biết, nếu không như thế, dù huynh có thích muội cũng sẽ không nói cho muội biết…. Nếu lúc ấy muội thực sự thích Cố Giang Nghiêu, có lẽ huynh còn có thể thành toàn cho muội nữa”.
A Khuyết của nàng, chính là vậy, rõ là thích muốn chết, nhưng cứ chậm chạp không chịu nói ra.
Nàng ngẩng đầu nhìn y, Bùi Khuyết đã không còn nét dại khờ yếu ớt như ngày xưa, tư thái trưởng thành bây giờ khiến y có phần xa lạ. Nàng cười cười, giữa hai má hiện lên lúm đồng tiền, cực kì xinh đẹp, nghiêm túc nói: “Chỉ là A Khuyết, huynh có nghĩ tới không, nếu không phải muội không biết xấu hổ như vậy, mặt dày ba lần bốn lượt như vậy… chủ động tới gần huynh, có lẽ bây giờ chúng ta vẫn chỉ là quan hệ bạn bè như ngày bé. Huynh sẽ không hôn muội, không ôm muội, chứ đừng nói là cưới muội”.
Nàng chỉ mong có thể bù lại tiếc nuối của đời trước, đời trước Bùi Khuyết đối xử với nàng rất tốt, bây giờ nàng chỉ mong y biết Ninh Oản nàng thích y, y đừng nghĩ gì cả, có thể gần nàng, đừng câu nệ.
”…. Cho nên A Khuyết, nếu huynh không thích như vây, muội…. muội có thể sửa”. Nàng cũng có thể trở nên thục nữ, có thể có cử chí khéo léo, không ngây thơ yếu ớt như hiện tại nữa.
Bùi Khuyết nhìn tiểu cô nương nhỏ xinh trước mặt, không nói được câu nào, y biết Oản Oản thích y, chỉ là không ngờ…. nàng lại thích y đến thế.
Nàng nói, những câu đó đều rất thật, mấy ngày này, nếu không phải nàng chủ động đến gần y, chủ động gần gũi y, y cũng sẽ không có tâm tư đó. Về phần Cố Giang Nghiêu…. y đã từng nhìn thấy hai người bên nhau, chỉ là, nếu Oản Oản thực sự thích Cố Giang Nghiêu, vì yêu, có lẽ y thực sự sẽ giúp nàng.
Nàng nói đúng.
Là vì y, khiến cho nàng uất ức.
Bùi Khuyết đau lòng đưa tay ôm lấy bả vai gầy yếu, nhìn vào đôi mắt ngập nước của nàng, càng thấy mình quá đáng, y dịu dàng trấn an: “Oản Oản, là huynh nói hơi nặng lời, huynh…”.
”Không có”. Ninh Oản cười cười, cười đến mức ngây ngô, “Chỉ cần huynh không chê muội, sao cũng được mà”. Đời trước nàng đối xử lạnh nhạt với Bùi Khuyết như vậy, đến nhìn cũng như không thấy, giờ chẳng qua y nói hơi nặng lời một chút xíu thôi, cũng không có trách gì nàng. So đi tính lại, nàng đều thấy là nàng phụ y.
Nàng cứ như vậy sao y không đau lòng cho được. Bùi Khuyết cúi đầu hôn lên trán nàng, giọng nói đầy dịu nhẹ: “Nói gì ngốc vậy?”
Bùi Khuyết dịu dàng như thế, Ninh Oản nhịn không được mà rưng rưng. Nhớ lại đời trước y nằm im trong lòng mình như thế, thân mình lạnh băng, nàng khiếp sợ. Giờ có thể ở cùng một chỗ với y, đừng nói là được y hôn, y ôm, chỉ cần nhìn thấy y thôi nàng cũng đã thỏa mãn lắm rồi.
Chóp mũi Ninh Oản hồng hồng, đôi mắt ngập nước như sắp khóc, đôi môi mím chặt, bộ dạng quật cường, nàng sợ hãi nói: “A Khuyết, huynh không thấy, người như muội, không giống một cô nương tốt sao?” Chỉ là… nàng không nhịn được.
Không ngờ nàng lại nói chính mình như vậy, Bùi Khuyết bây giờ hối hận cực kì – y sợ nhất nàng khóc, kìm lòng không được mà ôm nàng thật chặt, vỗ nhẹ sau lưng nàng, giống như đứa trẻ, nói: “Đừng nghĩ bậy, huynh …. muội và huynh chưa thành thân, không nên làm những chuyện vượt quá. Oản Oản, muội còn nhỏ, có một số chuyện còn chưa hiểu được”.
Thấy y ôm mình, bệnh yếu ớt của nàng lại tái phát, Ninh Oản nhíu mày, chôn vào lòng y, than thở: “Rõ ràng là ghét bỏ muội mà”. Chuyện nam nữ, nếu là lưỡng tình tương duyệt, cử chỉ thân mật là hết sức bình thường, tuy là…. nàng có vẻ không có giới hạn.
”Oản Ỏan, đợi một năm nữa thôi, một năm sau chúng ta thành thân, muội muốn… muốn làm gì đều được hết”. Bùi Khuyết dừng một lát, mới nói hết câu.
Thời điểm đó, y có thể danh chính ngôn thuận có được nàng, để nàng sinh con cho y. Nghĩ đến đầu Bùi Khuyết càng mong đợi, cho tới bây giờ y chưa từng cảm thấy, một năm lại dài đến vậy.
”Lời của huynh giống như muội vội gả cho huynh lắm vậy”. Ninh Oản vừa nghe đã vui mừng, lại vờ như oán giận.
Nghe giọng nàng liền biết nàng không còn giận, Bùi Khuyết cười cười, xoa đầu nàng không nói.
Ninh Oản lập tức từ trong lòng y nhảy ra, ngửa đầu tức giận, ánh mắt mở thật to: “Hóa ra huynh nghĩ vậy sao?”
Bùi Khuyết nhịn không được nhéo nhéo mặt nàng, “Không phải”, y dừng một chút rồi nói, “… là huynh vội”.
Tiểu cô nương trong lòng tỏa ra mùi đàn hương, vẻ mặt ngơ ngác như kiểu không ngờ Bùi Khuyết sẽ nói câu đó.
Nàng xưa nay chỉ biết Bùi Khuyết không phải người hay nói ngọt, nếu muốn nghe từ miệng y một câu lời ngon ý ngọt so với việc ép y chủ động còn khó hơn. Vì thế…. Ninh Oản lập tức vui vẻ.
Nửa tháng không gặp, y thế lại biết dỗ người ta đấy. Nàng thật lòng vui mừng.
Nói lời này Bùi Khuyết đương nhiên cũng xấu hổ, nhưng nhìn thấy khuôn mặt nhỏ nhắn tươi cười rạng rỡ, trong lòng y cũng vui hơn, ngẫm nghĩ, nếu nói những lời này có thể khiến nàng vui, ngày sau sẽ nói nhiều hơn vậy.
Ninh Oản ôm thắt lưng y, vùi đầu vào lòng, khuôn mặt nhỏ cọ cọ vào ngực Bùi Khuyết, ý cười dào dạt nói: “Huynh muốn cưới, bổn tiểu thư còn không muốn gả đâu”.
Tiểu cô nương rốt cục cũng khôi phục lại vẻ vui tươi thường ngày, Bùi Khuyết khẽ hôn lên đỉnh đầu nàng, nửa tháng qua, ngày nào y cũng nhớ, làm sao có thể không nghĩ đến nàng chứ.
Giống như nhớ ra điều gì, Ninh Oản nhỏ giong: “A Khuyết, ý của huynh vừa rồi muội hiểu được, về sau… về sau muội sẽ rụt rè hơn”. Y là muốn tốt cho nàng, vậy nàng sẽ nghe lời y nói.
Đây vốn là ý của y, nhưng mà… nghe nàng hứa hẹn như vậy, trong lòng ai kia lại có vài phần mất mát. Bùi Khuyết theo bản năng ôm chặt tiểu cô nương trong lòng hơn, y không phải ngại nàng không biết rụt rè, chỉ là sợ mình không nhịn được mà thương tổn nàng mà thôi.
- lúc chưa cưới, y tuyệt đối không làm chuyện đó.
”Ừ”. Bùi Khuyết trái lương tâm đáp.
Ninh Oản sao không nhìn ra vẻ mất mát kia chứ, đôi mắt vừa rồi còn ướt sũng giờ lại lộ ra vẻ giảo hoạt, lẩm bẩm: “Muội là cô nương gia giáo, đương nhiên không thể để cho nam tử tùy tiện sờ bậy, nhưng mà A Khuyết, huynh là nam tử, có thể cho muội sờ không?”
Lời này…. làm sao một cô nương có thể nói được? Nhưng nghĩ đến vẻ nước mắt lưng tròng của nàng vừa rồi, y lại không nỡ nói nặng lời, từ từ nói: “Vậy muội….. muốn sờ sao?”
Ninh Oản cười cười nhìn y, gian xảo như hồ ly, hai tay vòng lấy cổ y, đôi môi gần tai y rồi nói: ” Muội vừa rồi cho huynh sờ chỗ nào, giờ muội muốn sờ chỗ đó”.
Bên tay nóng hầm hầm, Bùi Khuyết cảm giác nhịp tim mình nhanh hơn, lúng túng: “Oản Oản…”.
”Không cho huynh chọc muội giận nữa”. Ninh Oản gắt giọng. Y không sờ nàng, cũng được, nhưng mà nếu ngay cả mình muốn mà y cũng không đồng ý, nàng nhất định sẽ giận. Thực ra như vừa rồi cũng biết, y sợ làm chuyện vượt quá giới hạn, cho nên mới không muốn nàng quấy.
Nàng hiểu được lòng Bùi Khuyết, y muốn chuẩn bị thật tôt để cùng nàng sống cả đời. Nếu có một ngày Sở Vân Thâm không thể chữa khỏi cho y, chỉ sợ y sẽ đẩy nàng thật xa. Nhưng nàng không làm được, nàng sao có thể trơ mắt nhìn được, nàng phải khiến cho Bùi Khuyết càng thích nàng, thích đến mức không nỡ đẩy nàng đi.
Bùi Khuyết đúng là sợ nàng giận, đắn đó hồi lâu, cuối cùng…. quên đi, cho nàng sờ vậy.
Ninh Oản thấy y rốt cục cũng thỏa hiệp, lén lút cười nói: “Vậy huynh ngoan ngoãn nằm xuống giường đi”. Nàng sẽ sờ thật tốt đó.
Bùi Khuyết nhìn nàng hứng trí đến thế, đương nhiên không có biện pháp, nghe lời ngoan ngoãn nằm xuống giường, nghĩ thầm, chỉ cần mình không có tà niệm, nàng muốn sờ cứ sờ đi.
Nhìn người nào đó nghiêm trang nằm trên giường, Ninh Oản liền nhớ tới lúc nàng là mèo, thường xuyên nhìn lén y tắm rửa. Thân thể Bùi Khuyết có vẻ gầy, nhưng được chăm sóc tốt, trước kia nàng chỉ nhìn chứ không sờ, giờ mới có năng lực để sờ đó.
Ninh Oản hưng phấn muốn hét vài tiếng.
Nàng ngồi bên cạnh y, mím môi cười, đặt tay lên ngực y, bàn tay nhỏ bé ở đó sợ loạn xạ, lại chê không đủ, Ninh Oản nhíu mày, đưa tay tháo luôn đai lưng của y.
”Oản Ỏan”. Bùi Khuyết giữ tay nàng lại, ý bảo đừng náo loạn nữa.
Ninh Oản chỉ bĩu môi, nhìn vẻ kích động của Bùi Khuyết, nàng ủy khuất nói: “…. Huynh đồng ý cho muội sờ rồi mà”.
Chỉ là… còn chưa nói cho cởi quần áo mà. Bùi Khuyết đột nhiên có chút hối hận, tính tình Oản Oản như vậy, nếu mà…. y không dám chắc mình có thể khống chế được đâu.
Thấy Bùi Khuyết do dự, Ninh Oản rất là săn sóc an ủi: “A Khuyết huynh yên tâm, muội chỉ sờ thôi, không làm gì cả”.
Nàng cười với vẻ mặt thiên chân vô tà, thề vô cùng son sắt.
- sờ sao mà đủ chứ, nàng còn muốn hôn cơ,
Nghe Ninh Oản nói xong, Bùi Khuyết lúc này mới thở dài nhẹ nhõm một hơi, cũng may… chỉ sờ…. chỉ là…. y sao lại thấy mất mát chứ, hơn nữa…. trong lòng y vừa rồi là mong chờ cái gì?
Y càng ngày càng không nhận ra mình nữa. Trước mặt Oản Oản, có một số viêc, y biết rõ không thể là, lại cố tình muốn làm. Như hiện tại…. nàng nói không làm gì, y lại khát vọng.
Tâm tư đó, y sợ nàng biết.
Trong lòng Bùi Khuyết cứ suy nghĩ lung tung, đến khi tỉnh lại mới phát hiện đai lưng đã bị cởi ra, bàn tay nhỏ bé yết ớt đang cởi đai lưng vất sang một bên, sau đó cởi luôn áo choàng của y…. cái này, sao cứ như bóc bánh chưng vậy?
Nhìn Ninh Oản chuyên tâm cởi quần áo cho mình Bùi Khuyết đột nhiên cong môi cười, tâm tình cũng lơi lỏng hơn.
Rốt cục cũng cởi xong. Nàng lần đầu đụng vào áo quần nam tử, cho nên hơi khẩn trương, cởi xong áo choàng là trung y màu trắng bên trong, Ninh Oản hưng phấn muốn kêu to, tiếp tục cởi tiếp thứ cuối cùng.
Cởi sạch mới tốt. Ai bảo y luôn nghiêm trang, nàng muốn xem vẻ chật vật của y đấy.
Cởi xong trung y, Ninh Oản nhìn đến xương quai xanh tinh xảo của Bùi Khuyết, ánh mắt chợt sáng lên, nhìn thẳng xuống một đường, hai hạt đậu nhỏ hồng hồng trước ngực y, lúc này nàng mới thấy ngượng ngùng, hai má bắt đầu nóng lên.
Rõ ràng đã nhìn vô số lần, sao lại thẹn thùng chứ? Ninh Oản âm thầm khinh bỉ mình, sau đó đưa tay sờ sờ ngực trơn bóng của y.
Ôi… xúc cảm thật tuyệt. Ninh Oản thầm tán thưởng.
Nàng hưởng thụ cảm giác sờ soạng một lúc, lại thấy nếu chỉ sờ không thì tiếc quá. Ninh Oản nhìn trộm Bùi Khuyết một cái, nghĩ: A Khuyết đứng đắn như vậy, lần sau muốn sờ không biết là lúc nào đâu? Lần này… không được lẵng phí.
Nghĩ đến đây, Ninh Oản nhanh chóng xích người lại.
Đến lúc cảm thấy sức nặng trên người, Bùi khuyết mới hoàn hồn lại: “Oản Oản…. đã nói không được náo loạn”.Sao lại…. sao lại nằm lên người y, y giờ không mặc áo mà.
Ninh Oản tựa vào người y, hai tay đặt lên lồng ngực ấm áp, mắt nhìn thẳng vào y, chu miệng: “Muội hôn chút thôi, huynh đừng vội”.
Sờ đã không chịu nổi, nếu hôn…. Bùi Khuyết nhắm chặt mắt, đột nhiên thấy đầu đau kinh khủng.
Nhìn bộ dạng xấu hổ của y, Ninh Oản khá là vui vẻ, nàng chôn đầu lên ngực y, đặt môi mình xuống.
Cảm giác ẩm ướt ấm áp từ cổ lan ra, như một ngọn lửa nhỏ, giờ là mùa đông rét lạnh lại khiến y thấy mình khô nóng. Y thoáng cúi đầu, nhìn tiểu cô nương nhỏ xinh đang chôn đầu giữa cổ mình, nhẹ nhàng hôn – không đúng, nàng không phải hôn, là liếm.
Lưỡi mềm từng chút từng chút liếm cổ y, như một con mèo nhỏ nghịch ngợm, y không dám lộn xộn, cả người càng căng thẳng, bất cứ lúc nào cũng có thể không chống đỡ nổi.
Nàng liếm y, mà y lại thấy còn chưa đủ, còn muốn nhiều hơn….
Chờ liếm xong nàng lại dùng sức mút vào, như một món ngon nào đó. Rốt cục y cũng không nhịn được nữa, đưa tay ôm lấy nàng, thân hình nhỏ xinh ôm vào ngực đầy thoải mái, mái tóc màu đen sát mà má y, bên mũi là hương thơm dịu nhẹ, khiến cho y mê muội.
Y đưa tay xuyên vào mái tóc nàng, kéo đầu nàng gần mình hơn, nói thầm với bản thân: chỉ cần mình không xúc động, nàng muốn là gì, thì làm cái đó.
….
Xong việc, Ninh Oản hổn hển dựa vào người Bùi Khuyết, sau đó hôn lên cằm y, vẻ mặt thỏa mãn: “A Khuyết, huynh thích, đúng không?” Phản ứng vừa rồi của y, rõ là thích mà, nếu không… cũng sẽ không ôm nàng.
Tới lúc này rồi y còn phản bác gì được nữa, tay xoa xoa đầu nàng, nhìn khuôn mặt nhỏ nhắm đỏ rực, thấp giọng đáp: “Thích, nhưng mà…. lần sao không được lấy lý do này nữa”.
Ninh Oản nghe lời gật đầu, lặng lặng tựa vào người y.
Chờ đến khi nghỉ ngơi đủ, Ninh Oản liền cảm thấy có gì đó không ổn,… nàng cảm giác có gì cứng cứng trước bụng nàng, theo bản năng đưa tay nắm lấy… đến lúc nắm xong nàng mới hiểu được đó là cái gì, nhất thời sửng sốt, quên luôn cả buông tay.
Không xong rồi, A Khuyết có nghĩ nàng nhanh quá không.
”…. Oản Oản”. Bùi Khuyết khàn giọng.
Ninh Oản vội buông tay ra, khuôn mặt nhỏ hồng như máu, vội vàng giải thích: “Muội, muội… muội chỉ là sờ, không có ý gì khác cả”.