Chương 1: Tạm biệt
Thành phố Giang Tây thời kỳ kháng chiến, cuối năm 1978.
Tại một chuồng ngựa nhỏ ở ngoại ô thành phố, nơi mà trước đây những tên xâm lược đã càng quét không thương tiếc, hậu quả từ một nơi đầy người sinh sống vui vẻ và hạnh phúc lại trở thành chốn hiu quạnh vắng bóng người, những người may mắn sống sót sau trận chiến đã lần lượt bỏ đi.
Thời điểm này đã là mùa đông, nhiệt độ ở nơi đây đã xuống thấp âm độ, ban đêm lạnh đến thấu xương, nếu không được ăn mặc kín đáo và giữ ấm thì khẳng định sẽ chẳng sống nổi đến mùa xuân, vì cái lạnh ở đây sẽ khiến con người chết dần chết mòn.
"Sột soạt!"
Vân Chi Lâm lúc này đang bất tỉnh trong chuồng ngựa chợt nghe thấy âm thanh gì đó, cô từ từ mở mắt ra và nhìn về phía phát ra tiếng động. Trước mặt cô là một gã đàn ông, người này cũng không phải kẻ xa lạ, mà chính là trưởng quản gia ở Vân Gia Trang, là nhà cha ruột của cô.
Lão ta hình như đang tìm cái gì đó, vẻ mặt cực kỳ căng thẳng. "Nó ở đâu được nhỉ? Nếu không tìm thấy thì mình sẽ không thể ăn nói với đại tiểu thư được, cái đồ xúi quẩy này giấu ở đâu cũng không biết nữa?" Có lẽ vẫn chưa tìm thấy thứ mình muốn, ông ta nhíu mày khó chịu nói.
Vân Chi Lâm nghe đến đây liền cảm thấy buồn cười, đại tiểu thư của Vân gia không phải là người đang ở trước mặt ông ta hay sao, kẻ mà trong miệng ông ta nói đến thật ra chỉ là đứa con gái riêng của tiểu tam. Vân Trường Thạch đã phản bội mẹ của cô, ông ta mang vợ lẻ về nhà, để bà ta dày vò mẹ cô đến chết.
Mà cô, Vân Chi Lâm, đường đường là đại tiểu thư danh giá của Vân gia lại trở thành một kẻ vô danh, ngày ngày sống ở chuồng ngựa này chỉ có thể bầu bạn cùng bọn chúng. Cuộc đời thật trớ trêu, một kẻ được cô gọi là cha, lại tàn nhẫn mà đối xử tệ bạc với vợ con thế này.
Hiện tại Vân Chi Lâm đã từ bỏ tất cả, vậy hôm nay tên quản gia này muốn đến đây là có ý gì, bọn họ còn muốn gì ở cô nữa đây?
"Bộp." Không thể giả vờ thêm nữa, Vân Chi Lâm mở to mắt bắt lấy cánh tay ông ta tra hỏi. "Ông đến đây làm gì?"
"Hoá ra mày đã tỉnh lại rồi, vậy thì tao sẽ nói thẳng, đại tiểu thư muốn miếng ngọc bội của Cố gia, mày mau ngoan ngoãn đưa nó đây!" Lão quản gia không hề sợ hãi khi bị phát hiện, ông ta nhếch môi nói.
"Nếu tôi nói không thì sao? Ông sẽ không tìm ra nó đâu, bởi vì tôi đã giấu rất kỹ rồi!" Vân Chi Lâm khinh bỉ đáp lời ông ta, trong đôi mắt to tròn kia không hề có chút sợ hãi.
Ngọc bội ông ta nói đến chính là miếng ngọc màu trắng có khắc chữ Cố, đây là vật gia truyền của Cố gia, cũng là nhà chồng tương lai của cô, miếng ngọc chính là vật hứa hôn giữa mẹ cô và Cố phu nhân. Bây giờ bọn họ đến đây muốn lấy nó, không lẽ là đang muốn mạo danh cô để gả cho con trai trưởng nhà họ Cố, quả nhiên đủ thâm hiểm.
"Vân Du Nhã muốn nó sao, vậy ông về mà gọi nó đến đây lấy!" Vân Chi Lâm khiêu khích nói, cô là đang muốn dụ ông ta rời đi trước.
Vân Chi Lâm hiện tại chỉ mới mười sáu tuổi, cô vẫn chưa đủ tuổi kết hôn đâu, vậy nên vẫn chưa phải lúc đến Cố gia nói về hôn ước này, vì Vân gia cũng giấu giếm nên họ không hề biết con dâu tương lai đang sống rất cực khổ. Mặc dù cô đang trong độ tuổi trưởng thành, nhưng vì thiếu ăn mà người gầy guộc, sắc mặt nhợt nhạt không hề tươi tắn, cơ thể cô nhỏ nhắn như đứa trẻ mười ba mười bốn tuổi.
Sắc mặt trưởng quản gia đanh lại, ông ta đâu phải đến đây nói lý với cô, là đến đây lấy đồ, mà người giống Vân Chi Lâm không xứng đáng để ông ta nói nhiều như vậy. "Bốp!"
Vân Chi Lâm còn chưa kịp hiểu gì thì gì má bắt đầu cảm thấy nóng rát, khoé môi chảy xuống một vệt máu tươi đỏ thẫm, cô bất ngờ đến nổi không thể mở miệng thốt ra lời nào.
Gã quản gia vẫn còn chưa chịu dừng lại, ông ta lại nhanh chóng túm lấy tóc cô giật mạnh. "Mày có nói không, ngọc bội đang ở đâu?" Vừa hỏi, ông ta vừa lôi cô sền sệt vòng quanh chuồng ngựa tìm kiếm.
Vân Chi Lâm đau đớn không ngừng là hét, cô giẫy giụa để thoát khỏi bàn tay của ông ta nhưng sức lực không đủ. Bất ngờ nhìn thấy cục đá to ở gần đó, cô vội vàng chụp lấy nó để phòng thân.
Mãi vẫn không tìm thấy đồ, lão quản gia quay lại nhìn cô, ông ta trợn trừng mắt cúi sát xuống, gằn từng chữ hỏi. "Nói, nó ở đ…"
"Bốp!" Nhưng ông ta còn chưa nói dứt lời, thì Vân Chi Lâm đã túm chặt viên đá đập thật mạnh lên đầu ông ta, hành động vừa nhanh và dứt khoát, không cho đối phương có cơ hội trăn trối.
Lão quản gia không kịp nói gì, ông ta cứ thế trợn tròng mà ngã xuống đất, máu từ vết thương không ngừng chảy xuống, ướt đẫm nơi ông ta nằm xuống.
Vân Chi Lâm mặt mày và tay bị máu bắn tung toé nhưng biểu cảm lại không hề có chút gợn sóng nào, bởi vì cô biết nếu ông ta không chết thì người chết sẽ là cô, người không vì mình trời tru đất diệt, trước khi họ động đến mình thì cô phải đánh phủ đầu trước.
Nhìn thi thể lạnh lẽo trên sàn, Vân Chi Lâm bình tĩnh đứng dậy, cô đi đến góc nhà, từ trong đống cỏ moi lên một chiếc hộp gỗ màu đỏ sẫm, bên trong chính là ngọc bội mà người kia muốn. Đáng tiếc là mạng bây giờ cũng không còn, bởi con người vốn không nên làm chuyện xấu.
Vân Chi Lâm đánh chết người rồi, cô không thể ở đây thêm được nữa, vì sớm muộn cô em gái cùng cha khác mẹ Vân Du Nhã rất nhanh sẽ tìm đến thôi, bây giờ chạy là thượng sách. Tình huống nguy hiểm, để có thể toàn mạng cô chỉ còn cách đi tìm người chồng chưa cưới để nhờ vả. Cô hy vọng anh trai năm đó sẽ không ghét mình, đồng ý bảo vệ cô khỏi đám dã thú có hình hài con người kia.
Không có thời gian để thu thập đồ vật, Vân Chi Lâm giữ chặt ngọc bội trong lòng, sau đó châm một mồi lửa thiêu rụi tất cả.
Nhìn ngọn lửa hừng hực cháy rực, phát sáng một góc trời đêm tĩnh lặng, cô có chút tiếc nuối khi phải ra đi thế này, bởi vì chuồng ngựa này là căn nhà duy nhất dành cho cô. Vân Chi Lâm đưa tay lau đi nước mắt, rồi lặng lẽ quay người rời đi, từ sâu trong đôi mắt kia đã hoàn toàn thay đổi.
"Tạm biệt!"
_____?To Be Continued ?_____
Tại một chuồng ngựa nhỏ ở ngoại ô thành phố, nơi mà trước đây những tên xâm lược đã càng quét không thương tiếc, hậu quả từ một nơi đầy người sinh sống vui vẻ và hạnh phúc lại trở thành chốn hiu quạnh vắng bóng người, những người may mắn sống sót sau trận chiến đã lần lượt bỏ đi.
Thời điểm này đã là mùa đông, nhiệt độ ở nơi đây đã xuống thấp âm độ, ban đêm lạnh đến thấu xương, nếu không được ăn mặc kín đáo và giữ ấm thì khẳng định sẽ chẳng sống nổi đến mùa xuân, vì cái lạnh ở đây sẽ khiến con người chết dần chết mòn.
"Sột soạt!"
Vân Chi Lâm lúc này đang bất tỉnh trong chuồng ngựa chợt nghe thấy âm thanh gì đó, cô từ từ mở mắt ra và nhìn về phía phát ra tiếng động. Trước mặt cô là một gã đàn ông, người này cũng không phải kẻ xa lạ, mà chính là trưởng quản gia ở Vân Gia Trang, là nhà cha ruột của cô.
Lão ta hình như đang tìm cái gì đó, vẻ mặt cực kỳ căng thẳng. "Nó ở đâu được nhỉ? Nếu không tìm thấy thì mình sẽ không thể ăn nói với đại tiểu thư được, cái đồ xúi quẩy này giấu ở đâu cũng không biết nữa?" Có lẽ vẫn chưa tìm thấy thứ mình muốn, ông ta nhíu mày khó chịu nói.
Vân Chi Lâm nghe đến đây liền cảm thấy buồn cười, đại tiểu thư của Vân gia không phải là người đang ở trước mặt ông ta hay sao, kẻ mà trong miệng ông ta nói đến thật ra chỉ là đứa con gái riêng của tiểu tam. Vân Trường Thạch đã phản bội mẹ của cô, ông ta mang vợ lẻ về nhà, để bà ta dày vò mẹ cô đến chết.
Mà cô, Vân Chi Lâm, đường đường là đại tiểu thư danh giá của Vân gia lại trở thành một kẻ vô danh, ngày ngày sống ở chuồng ngựa này chỉ có thể bầu bạn cùng bọn chúng. Cuộc đời thật trớ trêu, một kẻ được cô gọi là cha, lại tàn nhẫn mà đối xử tệ bạc với vợ con thế này.
Hiện tại Vân Chi Lâm đã từ bỏ tất cả, vậy hôm nay tên quản gia này muốn đến đây là có ý gì, bọn họ còn muốn gì ở cô nữa đây?
"Bộp." Không thể giả vờ thêm nữa, Vân Chi Lâm mở to mắt bắt lấy cánh tay ông ta tra hỏi. "Ông đến đây làm gì?"
"Hoá ra mày đã tỉnh lại rồi, vậy thì tao sẽ nói thẳng, đại tiểu thư muốn miếng ngọc bội của Cố gia, mày mau ngoan ngoãn đưa nó đây!" Lão quản gia không hề sợ hãi khi bị phát hiện, ông ta nhếch môi nói.
"Nếu tôi nói không thì sao? Ông sẽ không tìm ra nó đâu, bởi vì tôi đã giấu rất kỹ rồi!" Vân Chi Lâm khinh bỉ đáp lời ông ta, trong đôi mắt to tròn kia không hề có chút sợ hãi.
Ngọc bội ông ta nói đến chính là miếng ngọc màu trắng có khắc chữ Cố, đây là vật gia truyền của Cố gia, cũng là nhà chồng tương lai của cô, miếng ngọc chính là vật hứa hôn giữa mẹ cô và Cố phu nhân. Bây giờ bọn họ đến đây muốn lấy nó, không lẽ là đang muốn mạo danh cô để gả cho con trai trưởng nhà họ Cố, quả nhiên đủ thâm hiểm.
"Vân Du Nhã muốn nó sao, vậy ông về mà gọi nó đến đây lấy!" Vân Chi Lâm khiêu khích nói, cô là đang muốn dụ ông ta rời đi trước.
Vân Chi Lâm hiện tại chỉ mới mười sáu tuổi, cô vẫn chưa đủ tuổi kết hôn đâu, vậy nên vẫn chưa phải lúc đến Cố gia nói về hôn ước này, vì Vân gia cũng giấu giếm nên họ không hề biết con dâu tương lai đang sống rất cực khổ. Mặc dù cô đang trong độ tuổi trưởng thành, nhưng vì thiếu ăn mà người gầy guộc, sắc mặt nhợt nhạt không hề tươi tắn, cơ thể cô nhỏ nhắn như đứa trẻ mười ba mười bốn tuổi.
Sắc mặt trưởng quản gia đanh lại, ông ta đâu phải đến đây nói lý với cô, là đến đây lấy đồ, mà người giống Vân Chi Lâm không xứng đáng để ông ta nói nhiều như vậy. "Bốp!"
Vân Chi Lâm còn chưa kịp hiểu gì thì gì má bắt đầu cảm thấy nóng rát, khoé môi chảy xuống một vệt máu tươi đỏ thẫm, cô bất ngờ đến nổi không thể mở miệng thốt ra lời nào.
Gã quản gia vẫn còn chưa chịu dừng lại, ông ta lại nhanh chóng túm lấy tóc cô giật mạnh. "Mày có nói không, ngọc bội đang ở đâu?" Vừa hỏi, ông ta vừa lôi cô sền sệt vòng quanh chuồng ngựa tìm kiếm.
Vân Chi Lâm đau đớn không ngừng là hét, cô giẫy giụa để thoát khỏi bàn tay của ông ta nhưng sức lực không đủ. Bất ngờ nhìn thấy cục đá to ở gần đó, cô vội vàng chụp lấy nó để phòng thân.
Mãi vẫn không tìm thấy đồ, lão quản gia quay lại nhìn cô, ông ta trợn trừng mắt cúi sát xuống, gằn từng chữ hỏi. "Nói, nó ở đ…"
"Bốp!" Nhưng ông ta còn chưa nói dứt lời, thì Vân Chi Lâm đã túm chặt viên đá đập thật mạnh lên đầu ông ta, hành động vừa nhanh và dứt khoát, không cho đối phương có cơ hội trăn trối.
Lão quản gia không kịp nói gì, ông ta cứ thế trợn tròng mà ngã xuống đất, máu từ vết thương không ngừng chảy xuống, ướt đẫm nơi ông ta nằm xuống.
Vân Chi Lâm mặt mày và tay bị máu bắn tung toé nhưng biểu cảm lại không hề có chút gợn sóng nào, bởi vì cô biết nếu ông ta không chết thì người chết sẽ là cô, người không vì mình trời tru đất diệt, trước khi họ động đến mình thì cô phải đánh phủ đầu trước.
Nhìn thi thể lạnh lẽo trên sàn, Vân Chi Lâm bình tĩnh đứng dậy, cô đi đến góc nhà, từ trong đống cỏ moi lên một chiếc hộp gỗ màu đỏ sẫm, bên trong chính là ngọc bội mà người kia muốn. Đáng tiếc là mạng bây giờ cũng không còn, bởi con người vốn không nên làm chuyện xấu.
Vân Chi Lâm đánh chết người rồi, cô không thể ở đây thêm được nữa, vì sớm muộn cô em gái cùng cha khác mẹ Vân Du Nhã rất nhanh sẽ tìm đến thôi, bây giờ chạy là thượng sách. Tình huống nguy hiểm, để có thể toàn mạng cô chỉ còn cách đi tìm người chồng chưa cưới để nhờ vả. Cô hy vọng anh trai năm đó sẽ không ghét mình, đồng ý bảo vệ cô khỏi đám dã thú có hình hài con người kia.
Không có thời gian để thu thập đồ vật, Vân Chi Lâm giữ chặt ngọc bội trong lòng, sau đó châm một mồi lửa thiêu rụi tất cả.
Nhìn ngọn lửa hừng hực cháy rực, phát sáng một góc trời đêm tĩnh lặng, cô có chút tiếc nuối khi phải ra đi thế này, bởi vì chuồng ngựa này là căn nhà duy nhất dành cho cô. Vân Chi Lâm đưa tay lau đi nước mắt, rồi lặng lẽ quay người rời đi, từ sâu trong đôi mắt kia đã hoàn toàn thay đổi.
"Tạm biệt!"
_____?To Be Continued ?_____