Chương 10: Có thù tất báo
Theo như mong muốn của Vân Chi Lâm, ngày hôm sau Cố lão gia đã cho người đưa cô đến sản nghiệp Cố gia xem thử. Đó là một công xưởng rất lớn chuyên về vải vóc, cũng là nơi sản xuất ra nhiều loại vải nhất thành phố này.
Cố gia không chỉ nổi tiếng về việc cha con Cố Trạch Thần là tướng trong quân doanh, mà còn rất nổi tiếng về doanh nghiệp vải lớn nhất. Người ở Thành Đông nghe đến tên của họ cũng phải kính nể vài phần, ai nấy đều rất ngưỡng mộ.
Vân Chi Lâm lại muốn mượn sự nổi tiếng này để tạo một thương hiệu cho chính bản thân cô, một thương hiệu có thể đè Vân gia xuống chân không thể ngóc đầu lên nổi.
Kiếp trước Vân gia là một trong những gia tộc sản xuất các mặt hàng may mặc, dĩ nhiên là nhờ một tay của mẹ cô, cho nên thương hiệu này mới thu hút người mua và dần phất lên như diều gặp gió.
Mà Vân Chi Lâm cô chính là thừa hưởng tài năng của mẹ, cô cũng có thể tự vẽ và thiết kế ra rất nhiều loại trang phục bắt mắt.
Cũng ở kiếp trước, Vân Du Nhã biết được điều này đã bắt Doãn Kiên dụ dỗ cô giao ra rất nhiều bản vẽ thiết kế, sau đó lại nói rằng đó là thiết kế của mình, và kết quả là cô ta nhờ vào tài năng của cô mà được hưởng tiếng thơm.
Hiện tại Vân Chi Lâm sẽ không để điều đó xảy ra.
"Vải lụa tốt thế này nếu được may thành trang phục chắc chắn sẽ rất đẹp!" Vân Chi Lâm đưa tay chạm vào mảnh vải lụa, cô thích thú nói.
"Đương nhiên là như vậy, việc này không phải Vân tiểu thư rõ ràng nhất sao, những loại vải này đều được cung cấp cho Vân gia!" Chu quản gia đứng bên cạnh cô trả lời.
Vân Chi Lâm rũ đầu xuống, cô thấp giọng đáp. "Trước nay con chưa từng được đến công xưởng của Vân gia!"
Chu quản gia biết mình nói lỡ lời, ông ấy lập tức tìm chủ đề khác giải vây cho bản thân. "Ngoài vải vóc thì Cố gia còn mấy cửa hàng buôn bán sản vật quý hiếm, tôi đưa Vân tiểu thư đi xem!"
"Vâng ạ!" Vân Chi Lâm rất hiểu chuyện, cô gật đầu mỉm cười. Trước khi rời đi, cô còn luyến tiếc quay đầu lại nhìn một cái.
...
Trong thời gian Cố lão gia tìm gia sư đến dạy, Vân Chi Lâm ở nhà rất ngoan ngoãn. Ngoài những lúc phụ giúp Cố phu nhân vài việc lặt vặt, thời gian còn lại cô tranh thủ đọc thêm sách và vẽ vời.
Vân Chi Lâm nhớ rõ ở kiếp trước, những bản vẽ do cô thiết kế sau khi được đưa ra thị trường liền nhận được rất nhiều sự yêu thích của đại đa số nữ giới. Đáng tiếc cô không thể nhận được lời khen ngợi của mình, mà chỉ có thể trơ mắt nhìn Vân Du Nhã cướp hết tất thảy.
Hồi tưởng lại một lúc lâu, Vân Chi Lâm bắt đầu vẽ lại những mẫu thiết kế của kiếp trước, mỗi chi tiết cô đều có thể nhớ một cách rõ ràng mạch lạc. Một, hai, ba,...rất nhiều bản vẽ được cô hoàn thành một cách nhanh chóng.
"Xong, đúng là chẳng dễ dàng gì!" Vân Chi Lâm nhìn thành quả trên bàn, cô vui vẻ nói khẽ.
"Cạch." Trong lúc cô đang mải mê ngắm nghía, thì Cố lão gia và Cố phu nhân mở cửa bước vào, hai người họ nhẹ nhàng đứng phía sau lưng cô.
"Đây là do con vẽ sao?" Cố lão gia nhìn những mẫu thiết kế rất hoàn hảo, ông ấy không nhịn được mà lên tiếng hỏi cô.
"Dạ!" Vân Chi Lâm có chút giật mình, cô gấp gáp quay lưng lại nhìn hai người họ.
"Ta muốn hỏi đây có phải là bản vẽ do con thiết kế không?" Cố lão gia hỏi lại một lần nữa.
"Vâng ạ, tất cả đều là con vẽ! Hôm trước khi đến công xưởng của Cố gia nhìn thấy có rất nhiều vải vóc đẹp, trong đầu liền nảy ra vài ý tưởng ạ!" Vân Chi Lâm tỏ ra thẹn thùng trả lời.
Cố lão gia gật đầu tán thưởng. "Rất tốt, đúng là con gái của Vân gia!"
"Ông này, ông phải nói đúng là con gái của Linh Lam chứ, con bé vừa giống mẹ cả nhan sắc lẫn tài năng!" Cố phu nhân vỗ nhẹ vào vai ông ấy lên tiếng.
Nhưng Cố lão gia lại không hề chú ý đến bà ấy, một lúc lâu sau ông mới nói. "Vậy con có muốn trở thành một nhà thiết kế giống mẹ của mình không, để đối đầu Vân gia?"
Cố lão gia giống như nhìn thấu suy nghĩ của Vân Chi Lâm, dù sao ông ấy cũng là một người trải đời rất nhiều, chút tâm tư này của cô ông ấy có thể nhìn ra.
Vân Chi Lâm có chút bất ngờ xen lẫn sửng sốt. "Cái đó được không ạ?"
"Đương nhiên, ta sẽ giúp con!" Cố lão gia khẳng định. Ông ấy cũng nghe qua chuyện cô bị ức hiếp ở Vân gia thế nào, cho nên chỉ muốn giúp đỡ con dâu tương lai trả thù một phen.
Vân Chi Lâm lúc này cũng không che giấu âm mưu trong lòng, cô kiên định trả lời ông ấy. "Vâng, con muốn ạ!"
"Rất tốt, như thế này mới xứng đáng trở thành con dâu của Cố gia chứ, có thù tất báo!" Cố lão gia vô cùng hài lòng về cô.
"Chuyện này có ổn không?" Nhưng Cố phu nhân có hơi lo lắng, bà ấy không nghĩ rằng một cô bé mới trưởng thành như Vân Chi Lâm có thể làm được, vì dù sao Vân gia cũng là thương nghiệp sản xuất quần áo lâu năm.
"Cứ tin tưởng con bé đi!" Cố lão gia phì cười trả lời bà ấy, ông rất tin vào mắt nhìn người của mình.
...
Nhờ vào sự giúp đỡ của Cố lão gia, Vân Chi Lâm rất nhanh đã tiếp nhận được sự giáo dục của gia sư nổi tiếng ở Thành Đông. Bởi cô có tài năng bẩm sinh, cho nên dù là xuất phát điểm chậm hơn bạn bè cùng trang lứa thì cô vẫn không hề thua kém ai.
Khả năng thiết kế và hội hoạ của Vân Chi Lâm được đánh giá rất cao, dù ban đầu cô cũng gặp chút khó khăn nhưng nhờ có sự giúp đỡ của gia sư mà mọi chuyện dễ dàng hơn rất nhiều.
"Chi Lâm, tuần tới có một buổi triễn lãm tranh ở trung tâm, em có muốn đi học hỏi thêm kinh nghiệm không?" Gia sư đưa cho cô một tấm vé, ông ấy hỏi.
"Dạ, em rất muốn ạ!" Nhận lấy vé từ tay ông ấy, cô mỉm cười vui vẻ đáp.
"Thầy hy vọng nó sẽ giúp được gì đó cho em!"
"Tất nhiên rồi ạ, vì thầy đã giúp em rất nhiều rồi!"
Từ khi gặp vị gia sư này, Vân Chi Lâm cũng đã cười nhiều hơn, cô gái trầm mặc ngày ấy đang dần thay đổi. Không chỉ tính cách và biểu cảm, ngay cả cơ thể cô cũng phát triển ra dáng một thiếu nữ hơn.
Cũng phải, vì ở Cố gia mọi người đều quan tâm đến cô, không giống như khi ở Vân gia, cô sống còn thua cả một con gia súc trong ngôi nhà của chính mình.
_____?️To Be Continued ?️_____
Cố gia không chỉ nổi tiếng về việc cha con Cố Trạch Thần là tướng trong quân doanh, mà còn rất nổi tiếng về doanh nghiệp vải lớn nhất. Người ở Thành Đông nghe đến tên của họ cũng phải kính nể vài phần, ai nấy đều rất ngưỡng mộ.
Vân Chi Lâm lại muốn mượn sự nổi tiếng này để tạo một thương hiệu cho chính bản thân cô, một thương hiệu có thể đè Vân gia xuống chân không thể ngóc đầu lên nổi.
Kiếp trước Vân gia là một trong những gia tộc sản xuất các mặt hàng may mặc, dĩ nhiên là nhờ một tay của mẹ cô, cho nên thương hiệu này mới thu hút người mua và dần phất lên như diều gặp gió.
Mà Vân Chi Lâm cô chính là thừa hưởng tài năng của mẹ, cô cũng có thể tự vẽ và thiết kế ra rất nhiều loại trang phục bắt mắt.
Cũng ở kiếp trước, Vân Du Nhã biết được điều này đã bắt Doãn Kiên dụ dỗ cô giao ra rất nhiều bản vẽ thiết kế, sau đó lại nói rằng đó là thiết kế của mình, và kết quả là cô ta nhờ vào tài năng của cô mà được hưởng tiếng thơm.
Hiện tại Vân Chi Lâm sẽ không để điều đó xảy ra.
"Vải lụa tốt thế này nếu được may thành trang phục chắc chắn sẽ rất đẹp!" Vân Chi Lâm đưa tay chạm vào mảnh vải lụa, cô thích thú nói.
"Đương nhiên là như vậy, việc này không phải Vân tiểu thư rõ ràng nhất sao, những loại vải này đều được cung cấp cho Vân gia!" Chu quản gia đứng bên cạnh cô trả lời.
Vân Chi Lâm rũ đầu xuống, cô thấp giọng đáp. "Trước nay con chưa từng được đến công xưởng của Vân gia!"
Chu quản gia biết mình nói lỡ lời, ông ấy lập tức tìm chủ đề khác giải vây cho bản thân. "Ngoài vải vóc thì Cố gia còn mấy cửa hàng buôn bán sản vật quý hiếm, tôi đưa Vân tiểu thư đi xem!"
"Vâng ạ!" Vân Chi Lâm rất hiểu chuyện, cô gật đầu mỉm cười. Trước khi rời đi, cô còn luyến tiếc quay đầu lại nhìn một cái.
...
Trong thời gian Cố lão gia tìm gia sư đến dạy, Vân Chi Lâm ở nhà rất ngoan ngoãn. Ngoài những lúc phụ giúp Cố phu nhân vài việc lặt vặt, thời gian còn lại cô tranh thủ đọc thêm sách và vẽ vời.
Vân Chi Lâm nhớ rõ ở kiếp trước, những bản vẽ do cô thiết kế sau khi được đưa ra thị trường liền nhận được rất nhiều sự yêu thích của đại đa số nữ giới. Đáng tiếc cô không thể nhận được lời khen ngợi của mình, mà chỉ có thể trơ mắt nhìn Vân Du Nhã cướp hết tất thảy.
Hồi tưởng lại một lúc lâu, Vân Chi Lâm bắt đầu vẽ lại những mẫu thiết kế của kiếp trước, mỗi chi tiết cô đều có thể nhớ một cách rõ ràng mạch lạc. Một, hai, ba,...rất nhiều bản vẽ được cô hoàn thành một cách nhanh chóng.
"Xong, đúng là chẳng dễ dàng gì!" Vân Chi Lâm nhìn thành quả trên bàn, cô vui vẻ nói khẽ.
"Cạch." Trong lúc cô đang mải mê ngắm nghía, thì Cố lão gia và Cố phu nhân mở cửa bước vào, hai người họ nhẹ nhàng đứng phía sau lưng cô.
"Đây là do con vẽ sao?" Cố lão gia nhìn những mẫu thiết kế rất hoàn hảo, ông ấy không nhịn được mà lên tiếng hỏi cô.
"Dạ!" Vân Chi Lâm có chút giật mình, cô gấp gáp quay lưng lại nhìn hai người họ.
"Ta muốn hỏi đây có phải là bản vẽ do con thiết kế không?" Cố lão gia hỏi lại một lần nữa.
"Vâng ạ, tất cả đều là con vẽ! Hôm trước khi đến công xưởng của Cố gia nhìn thấy có rất nhiều vải vóc đẹp, trong đầu liền nảy ra vài ý tưởng ạ!" Vân Chi Lâm tỏ ra thẹn thùng trả lời.
Cố lão gia gật đầu tán thưởng. "Rất tốt, đúng là con gái của Vân gia!"
"Ông này, ông phải nói đúng là con gái của Linh Lam chứ, con bé vừa giống mẹ cả nhan sắc lẫn tài năng!" Cố phu nhân vỗ nhẹ vào vai ông ấy lên tiếng.
Nhưng Cố lão gia lại không hề chú ý đến bà ấy, một lúc lâu sau ông mới nói. "Vậy con có muốn trở thành một nhà thiết kế giống mẹ của mình không, để đối đầu Vân gia?"
Cố lão gia giống như nhìn thấu suy nghĩ của Vân Chi Lâm, dù sao ông ấy cũng là một người trải đời rất nhiều, chút tâm tư này của cô ông ấy có thể nhìn ra.
Vân Chi Lâm có chút bất ngờ xen lẫn sửng sốt. "Cái đó được không ạ?"
"Đương nhiên, ta sẽ giúp con!" Cố lão gia khẳng định. Ông ấy cũng nghe qua chuyện cô bị ức hiếp ở Vân gia thế nào, cho nên chỉ muốn giúp đỡ con dâu tương lai trả thù một phen.
Vân Chi Lâm lúc này cũng không che giấu âm mưu trong lòng, cô kiên định trả lời ông ấy. "Vâng, con muốn ạ!"
"Rất tốt, như thế này mới xứng đáng trở thành con dâu của Cố gia chứ, có thù tất báo!" Cố lão gia vô cùng hài lòng về cô.
"Chuyện này có ổn không?" Nhưng Cố phu nhân có hơi lo lắng, bà ấy không nghĩ rằng một cô bé mới trưởng thành như Vân Chi Lâm có thể làm được, vì dù sao Vân gia cũng là thương nghiệp sản xuất quần áo lâu năm.
"Cứ tin tưởng con bé đi!" Cố lão gia phì cười trả lời bà ấy, ông rất tin vào mắt nhìn người của mình.
...
Nhờ vào sự giúp đỡ của Cố lão gia, Vân Chi Lâm rất nhanh đã tiếp nhận được sự giáo dục của gia sư nổi tiếng ở Thành Đông. Bởi cô có tài năng bẩm sinh, cho nên dù là xuất phát điểm chậm hơn bạn bè cùng trang lứa thì cô vẫn không hề thua kém ai.
Khả năng thiết kế và hội hoạ của Vân Chi Lâm được đánh giá rất cao, dù ban đầu cô cũng gặp chút khó khăn nhưng nhờ có sự giúp đỡ của gia sư mà mọi chuyện dễ dàng hơn rất nhiều.
"Chi Lâm, tuần tới có một buổi triễn lãm tranh ở trung tâm, em có muốn đi học hỏi thêm kinh nghiệm không?" Gia sư đưa cho cô một tấm vé, ông ấy hỏi.
"Dạ, em rất muốn ạ!" Nhận lấy vé từ tay ông ấy, cô mỉm cười vui vẻ đáp.
"Thầy hy vọng nó sẽ giúp được gì đó cho em!"
"Tất nhiên rồi ạ, vì thầy đã giúp em rất nhiều rồi!"
Từ khi gặp vị gia sư này, Vân Chi Lâm cũng đã cười nhiều hơn, cô gái trầm mặc ngày ấy đang dần thay đổi. Không chỉ tính cách và biểu cảm, ngay cả cơ thể cô cũng phát triển ra dáng một thiếu nữ hơn.
Cũng phải, vì ở Cố gia mọi người đều quan tâm đến cô, không giống như khi ở Vân gia, cô sống còn thua cả một con gia súc trong ngôi nhà của chính mình.
_____?️To Be Continued ?️_____