Chương : 17
Đêm hôm ấy Hạ Đình Vãn mơ một giấc mơ, thế nhưng cẩn thận nghĩ lại, hình như đó cũng không hẳn là giấc mơ.
Bởi vì mỗi một chi tiết nhỏ, một hình ảnh nhỏ đều giống hệt trong trí nhớ. Y mơ mơ màng màng sa vào đó, không muốn tỉnh lại.
Đó là một hoàng hôn đầu xuân, y và Tô Ngôn cùng sóng vai đến công viên trò chơi lớn ở thành phố H, lại không ai nói gì với nhau.
Trong không khí tràn ngập mùi thơm ngọt của bắp rang, quanh công viên là từng đôi tình nhân qua lại không ngớt. Vì thế y và Tô Ngôn có vẻ hoàn toàn xa lạ với nơi đây, khi đó y cũng không có tâm tình hẹn hò.
“Em muốn ngồi cái này.”
Hạ Đình Vãn đội mũ lưỡi trai, y đá đá cục đá dưới chân, sau đó ngẩng đầu nhìn về phía thuyền hải tặc trên đầu.
“Cái này hả?” Hình như Tô Ngôn khá kinh ngạc.
Mười mấy năm trước, Thuyền hải tặc là trò chơi hot nhất trong công viên trò chơi ở thành phố H. Những đứa trẻ khác được đi chơi mang ảnh chụp về hớn hở khoe với bạn, Hạ Đình Vãn trốn ở một chỗ xa xa nghe trộm. Bởi vì ước ao, cho nên ghi tạc trong lòng sâu sắc.
Bắt đầu từ lúc đó, giấc mơ của y chính là đến công viên ngồi trên thuyền hải tặc hàng chục lần.
Thế nhưng đến khi trưởng thành, rốt cuộc y đã có thật nhiều tiền, nhưng thuyền hải tặc đã trở thành một trò chơi lỗi thời.
Người đến công viên sẽ chơi trò khác ngầu hơn, bắn VR, lái Transformers, phiêu lưu dưới nước, những trò đó có cả hàng dài người xếp hàng, chỉ riêng thuyền hải tặc là không ai đến hỏi.
Hạ Đình Vãn và Tô Ngôn đứng dưới chiếc thuyền vẽ họa tiết hoạt hình hải tặc, bụi bặm che lấp đi màu sơn đỏ, bộ dạng tươi đẹp khi xưa nay mất đi càng khiến người ta cảm thấy tàn nhẫn.
“Em đi đi, tôi ở dưới này chờ em. Tôi không thích chơi những thứ này.”
Tô Ngôn lắc đầu.
Ngày đó Tô Ngôn mặc một chiếc sơ mi màu xanh không vương hạt bụi, bên ngoài là một cái gi lê màu xám, thật sự không giống một người sẽ ngồi thuyền hải tặc.
Hạ Đình Vãn nhìn Tô Ngôn, chợt nói: “Em muốn anh chơi với em cơ.”
Lúc nói những lời này nghe giọng y có vẻ nũng nịu, thế nhưng ánh mắt nhìn Tô Ngôn lại mang theo khiêu khích: “Không được sao? Đã cầu hôn rồi mà đến chút yêu cầu này cũng không làm được ư.”
Tô Ngôn không nói nữa, vẻ mặt anh có phần bất đắc dĩ, cuối cùng vẫn đi đến chỗ bán vé.
“Xin lỗi.” Hình như nhân viên bán vé cũng khá bất ngờ, cô nhìn lướt qua hàng ngũ trống vắng: “Phải có hai mươi người trở lên thì thuyền mới chạy, e là hôm nay các anh không đợi được rồi.”
“Chỉ hai chúng tôi thôi,” Tô Ngôn nói ngắn gọn: “Hai mươi vé, cho thuyền chạy đi.”
Rốt cuộc cũng ngồi được vào chỗ ngồi màu đỏ mà mình hằng tha thiết ước mơ, thế nhưng y lại không thấy mừng rỡ.
“Thật sự là có tiền thì không gì không làm được nhỉ.” Y quay lại nhìn Tô Ngôn, đương nhiên y không nói đến chuyện mua vé, khóe miệng cong thành một độ cong lạnh lùng: “Mọi thứ đều có giá của nó, cái gì anh cũng mua được, đúng không?”
Tô Ngôn bình tĩnh đối diện với y: “Đình Đình, đừng như vậy.”
Tô Ngôn như đang dỗ một con mèo không nghe lời. Y buồn bã cắn chặt môi, không nói thêm nữa.
Lúc khởi động, thuyền hải tặc phát ra một âm thanh chói tai, đuôi thuyền nơi y và Tô Ngôn ngồi dần dần lên cao. Quá trình lên cao rất chậm, y ngẩng đầu lên, hoàng hôn dần bao phủ thành phố H.
Ráng chiều… Màu cam, màu đỏ, màu tía, cuối cùng dần dần tan thành màu xanh thẫm ở chân trời mênh mông vô bờ.
Y cùng làn gió tiến vào trong ráng mây chiều.
Giây phút lên đến đỉnh, đột nhiên y cảm thấy mình nhẹ thật nhẹ, giống như một chú chim, có thể tùy ý bay đi.
Thế nhưng y lại nhanh chóng rơi xuống. A, thì ra vẫn không thể bay. Trong nháy mắt đó, y cảm thấy thật hụt hẫng.
Hạ Đình Vãn không kìm được mà cầm tay Tô Ngôn, nhỏ giọng nói: “Tô Ngôn, em không muốn kết hôn.”
Có lẽ là gió quá lớn, Tô Ngôn không trả lời.
____________________
Tác giả có lời:
Tôi muốn xem đêm nay có thể viết thêm một chương nữa không ~ Kỳ thật ban đầu muốn viết câu chuyện này dưới góc nhìn của thụ. Tên là “Trước và sau ly hôn” là vì bắt đầu từ lúc ly hôn ấy, thụ bắt đầu chậm rãi chắp vá, nhiều lần tự hỏi về quan hệ của hai người. Sau ly dị là chuyện mai này, nhưng trước khi ly hôn cũng rất quan trọng, cho nên nhất định phải có thật nhiều hồi ức. Lần đầu tiên tôi thử dùng phương pháp sáng tác này, giống như chơi trò tiết lộ, cùng tiểu Hạ tiếp cận một Tô Ngôn hoàn chỉnh và chân thật, từ đó tìm lại được con đường của mình.
Lúc viết văn cũng thấy thú vị và mới mẻ, chỉ là không biết mọi người cảm thấy thế nào. Có điều dù sao cũng là viết truyện, dù nông sâu thế nào, trước tiên để bản thân mình hài lòng là điều quan trọng nhất.. ヾ(•ω•`.)ヾ(•ω•`.)
Bởi vì mỗi một chi tiết nhỏ, một hình ảnh nhỏ đều giống hệt trong trí nhớ. Y mơ mơ màng màng sa vào đó, không muốn tỉnh lại.
Đó là một hoàng hôn đầu xuân, y và Tô Ngôn cùng sóng vai đến công viên trò chơi lớn ở thành phố H, lại không ai nói gì với nhau.
Trong không khí tràn ngập mùi thơm ngọt của bắp rang, quanh công viên là từng đôi tình nhân qua lại không ngớt. Vì thế y và Tô Ngôn có vẻ hoàn toàn xa lạ với nơi đây, khi đó y cũng không có tâm tình hẹn hò.
“Em muốn ngồi cái này.”
Hạ Đình Vãn đội mũ lưỡi trai, y đá đá cục đá dưới chân, sau đó ngẩng đầu nhìn về phía thuyền hải tặc trên đầu.
“Cái này hả?” Hình như Tô Ngôn khá kinh ngạc.
Mười mấy năm trước, Thuyền hải tặc là trò chơi hot nhất trong công viên trò chơi ở thành phố H. Những đứa trẻ khác được đi chơi mang ảnh chụp về hớn hở khoe với bạn, Hạ Đình Vãn trốn ở một chỗ xa xa nghe trộm. Bởi vì ước ao, cho nên ghi tạc trong lòng sâu sắc.
Bắt đầu từ lúc đó, giấc mơ của y chính là đến công viên ngồi trên thuyền hải tặc hàng chục lần.
Thế nhưng đến khi trưởng thành, rốt cuộc y đã có thật nhiều tiền, nhưng thuyền hải tặc đã trở thành một trò chơi lỗi thời.
Người đến công viên sẽ chơi trò khác ngầu hơn, bắn VR, lái Transformers, phiêu lưu dưới nước, những trò đó có cả hàng dài người xếp hàng, chỉ riêng thuyền hải tặc là không ai đến hỏi.
Hạ Đình Vãn và Tô Ngôn đứng dưới chiếc thuyền vẽ họa tiết hoạt hình hải tặc, bụi bặm che lấp đi màu sơn đỏ, bộ dạng tươi đẹp khi xưa nay mất đi càng khiến người ta cảm thấy tàn nhẫn.
“Em đi đi, tôi ở dưới này chờ em. Tôi không thích chơi những thứ này.”
Tô Ngôn lắc đầu.
Ngày đó Tô Ngôn mặc một chiếc sơ mi màu xanh không vương hạt bụi, bên ngoài là một cái gi lê màu xám, thật sự không giống một người sẽ ngồi thuyền hải tặc.
Hạ Đình Vãn nhìn Tô Ngôn, chợt nói: “Em muốn anh chơi với em cơ.”
Lúc nói những lời này nghe giọng y có vẻ nũng nịu, thế nhưng ánh mắt nhìn Tô Ngôn lại mang theo khiêu khích: “Không được sao? Đã cầu hôn rồi mà đến chút yêu cầu này cũng không làm được ư.”
Tô Ngôn không nói nữa, vẻ mặt anh có phần bất đắc dĩ, cuối cùng vẫn đi đến chỗ bán vé.
“Xin lỗi.” Hình như nhân viên bán vé cũng khá bất ngờ, cô nhìn lướt qua hàng ngũ trống vắng: “Phải có hai mươi người trở lên thì thuyền mới chạy, e là hôm nay các anh không đợi được rồi.”
“Chỉ hai chúng tôi thôi,” Tô Ngôn nói ngắn gọn: “Hai mươi vé, cho thuyền chạy đi.”
Rốt cuộc cũng ngồi được vào chỗ ngồi màu đỏ mà mình hằng tha thiết ước mơ, thế nhưng y lại không thấy mừng rỡ.
“Thật sự là có tiền thì không gì không làm được nhỉ.” Y quay lại nhìn Tô Ngôn, đương nhiên y không nói đến chuyện mua vé, khóe miệng cong thành một độ cong lạnh lùng: “Mọi thứ đều có giá của nó, cái gì anh cũng mua được, đúng không?”
Tô Ngôn bình tĩnh đối diện với y: “Đình Đình, đừng như vậy.”
Tô Ngôn như đang dỗ một con mèo không nghe lời. Y buồn bã cắn chặt môi, không nói thêm nữa.
Lúc khởi động, thuyền hải tặc phát ra một âm thanh chói tai, đuôi thuyền nơi y và Tô Ngôn ngồi dần dần lên cao. Quá trình lên cao rất chậm, y ngẩng đầu lên, hoàng hôn dần bao phủ thành phố H.
Ráng chiều… Màu cam, màu đỏ, màu tía, cuối cùng dần dần tan thành màu xanh thẫm ở chân trời mênh mông vô bờ.
Y cùng làn gió tiến vào trong ráng mây chiều.
Giây phút lên đến đỉnh, đột nhiên y cảm thấy mình nhẹ thật nhẹ, giống như một chú chim, có thể tùy ý bay đi.
Thế nhưng y lại nhanh chóng rơi xuống. A, thì ra vẫn không thể bay. Trong nháy mắt đó, y cảm thấy thật hụt hẫng.
Hạ Đình Vãn không kìm được mà cầm tay Tô Ngôn, nhỏ giọng nói: “Tô Ngôn, em không muốn kết hôn.”
Có lẽ là gió quá lớn, Tô Ngôn không trả lời.
____________________
Tác giả có lời:
Tôi muốn xem đêm nay có thể viết thêm một chương nữa không ~ Kỳ thật ban đầu muốn viết câu chuyện này dưới góc nhìn của thụ. Tên là “Trước và sau ly hôn” là vì bắt đầu từ lúc ly hôn ấy, thụ bắt đầu chậm rãi chắp vá, nhiều lần tự hỏi về quan hệ của hai người. Sau ly dị là chuyện mai này, nhưng trước khi ly hôn cũng rất quan trọng, cho nên nhất định phải có thật nhiều hồi ức. Lần đầu tiên tôi thử dùng phương pháp sáng tác này, giống như chơi trò tiết lộ, cùng tiểu Hạ tiếp cận một Tô Ngôn hoàn chỉnh và chân thật, từ đó tìm lại được con đường của mình.
Lúc viết văn cũng thấy thú vị và mới mẻ, chỉ là không biết mọi người cảm thấy thế nào. Có điều dù sao cũng là viết truyện, dù nông sâu thế nào, trước tiên để bản thân mình hài lòng là điều quan trọng nhất.. ヾ(•ω•`.)ヾ(•ω•`.)