Chương : 20
Hạ Đình Vãn biết mình đã tỉnh, tuy nhiên y không muốn mở mắt. Thân thể được bao bọc trong lớp chăn mềm mại, tựa như cái ôm ấm áp của Tô Ngôn trong mộng.
Y không bỏ được, cũng không muốn trở lại hiện thực lạnh như băng. Có thể trốn trong giấc mộng như không mộng ở hồi ức, dù chỉ mười phút, ba bốn phút gì đó cũng tốt lắm rồi.
Hạ Đình Vãn hít một hơi thật sâu, chờ đến khi chuông báo thức lại vang lên lần nữa, y mới mỏi mệt ngồi thẳng dậy.
Hôm nay y bắt đầu xử lý tình hình tài chính cá nhân với Triệu Nam Thù.
Đáng lẽ chuyện này đã sớm phải bắt tay vào làm, chỉ là Hạ Đình Vãn không có tâm trạng, Triệu Nam Thù cũng không muốn lấy ra làm phiền y. Nhưng sau khi đã biết đến chuyện Doãn Ninh, y quyết định phải tự mình chăm sóc cho cậu bé, có rất nhiều chuyện vô cùng khẩn cấp cần phải bắt đầu xử lý.
Thế nhưng khi xem xét thật cẩn thận, lần đầu tiên y nhận ra tình hình kinh tế của mình thê thảm bao nhiêu, quả thật không hề giống một minh tinh đã từng hot như mặt trời ban trưa.
Trước đây y kết hôn với Tô Ngôn, cơ hội là do tài chính công ty cha dượng y bị chặt đứt. Không chỉ không trả nổi lương cho nhân viên và thiếu nợ ngân hàng một số tiền lớn, ông ta còn vay mượn rất nhiều khoản vay tư nhân nặng lãi, nếu không trả nổi sẽ táng gia bại sản.
Khi đó mặc dù Hạ Đình Vãn là ảnh đế Cannes danh tiếng đang thịnh, thế nhưng y chỉ đóng phim nghệ thuật, không phải phim thương mại, lúc ký hợp đồng quay phim lại là một người hoàn toàn mới, thù lao và danh tiếng vốn không liên quan đến nhau. Trong tay y chỉ có hợp đồng đại diện khu vực châu Á cho một nhãn hiệu châu Âu xa xỉ là có trọng lượng, hơn nữa bộ phim tiếp theo vẫn chưa chọn được.
Về kinh tế, Hạ Đình Vãn không thể nào bù vào lỗ thủng lớn như thế cho cha dượng. Tuy quan hệ giữa y và cha dượng mẹ ruột không tốt, thế nhưng mẹ y cả ngày phát chứng cuồng loạn, luôn đi tìm cái chết, nên y cũng hết cách.
Cho nên vẫn đi tìm Tô Ngôn.
Khi đó Tô Ngôn đã theo đuổi y được nửa năm. Nói là theo đuổi, nhưng thật ra y và Tô Ngôn đã sớm là người thân mật nhất rồi.
Tô Ngôn thường xuyên đi tham ban, thường xuyên chu đáo sắp xếp hẹn hò với y, dẫn y đi nước ngoài nghỉ ngơi.
Y thích Tô Ngôn.
Trong lòng hai người họ đều hiểu rõ, đó chính là tình yêu có thể bắt đầu bất cứ lúc nào, chỉ là y vẫn còn lưu luyến cảm giác chơi đùa, mập mờ và vui sướng trước khi chính thức yêu đương. Tô Ngôn cũng theo y, không vội vàng xác định quan hệ.
Chuyện lần đó, là một bước ngoặt đột ngột.
Đương nhiên Hạ Đình Vãn không đòi tiền Tô Ngôn, y chỉ muốn vay.
Khi đó y cực kỳ thuận buồm xuôi gió, y cảm thấy lấy danh tiếng của mình thì việc trả hết nợ chẳng qua là vấn đề thời gian.
Ban đầu Tô Ngôn không nói rõ thái độ, mà trước tiên lén gặp mặt mẹ ruột và cha dượng Hạ Đình Vãn một lần. Y không biết họ nói gì với nhau, nhưng thật ra cũng có thể đoán được thôi. Trương Tuyết Kiều là loại mẹ ruột có thể công khai ghi giá bán y mà chẳng thấy hổ thẹn, ngược lại còn nghĩ làm thế là vì muốn tốt cho y.
Sau đó, Tô Ngôn cứng rắn nói chuyện kết hôn, không cho điều đình.
Bình thường Hạ Đình Vãn cảm thấy mình không nhìn thấu Tô Ngôn, Tô Ngôn là một đáp án trong cuộc đời y mà đến nay vẫn chưa hoàn toàn giải được.
Tô Ngôn dịu dàng, thế nhưng bao quanh vẻ dịu dàng ấy lại là một loại bá đạo và cứng rắn thâm căn cố đế.
Khi hai người còn qua lại với nhau, Hạ Đình Vãn là người được cưng chiều được sủng ái, thế nhưng y vẫn luôn có nỗi sợ hãi mơ hồ với Tô Ngôn.
Những chuyện lớn mà Tô Ngôn đã quyết định, y chẳng lay động được lấy một lần.
Tựa như cuộc hôn nhân năm đó y cầu xin tha thứ thế nào cũng không trốn được, tựa như anh chẳng nói lời nào đã giải quyết chuyện y say rượu lái xe, tựa như anh chỉ để lại một câu “Không yêu cũng chẳng hận” rồi dứt khoát ly hôn.
Y luôn luôn không có lựa chọn khác.
Nhưng ỷ lại là một thói quen, khi họ còn ở bên nhau, sự mạnh mẽ của Tô Ngôn cho y cảm giác an toàn trước nay chưa từng có.
Trong vùng cho phép, y không ngừng dựng gai nhọn phản nghịch lên, phát tiết sự phẫn nộ vô nghĩa trước cuộc sống như một đứa trẻ, thế nhưng thật ra từ trong xương, y rất sợ phải lớn lên.
Tô Ngôn đẩy y vào cuộc hôn nhân ấy, rốt cuộc y mới lần nữa thẳng thắn đối diện với thế giới này.
Đêm trước khi kết hôn, Hạ Đình Vãn nói với Tô Ngôn, sau này mà ly hôn thì mình sẽ tịnh thân xuất hộ.
Tô Ngôn đồng ý, khi đó cũng đã ký thỏa thuận trước khi cưới rồi. Thế nên khi đến bước ly hôn, vốn không có chuyện phân chia tài sản, cho nên cũng đơn giản.
Kỳ thật Tô Ngôn không quá để ý đến chuyện tịnh thân xuất hộ, sau khi kết hôn anh lập tức liên danh tài khoản tiết kiệm với Hạ Đình Vãn. Nhưng y không thích dùng tiền của Tô Ngôn, cho nên cũng chưa bao giờ chạm vào sổ tiết kiệm kia.
Hôm nay nghĩ lại, Hạ Đình Vãn cảm thấy từ đầu đến cuối mình thật sự là một kẻ ngốc.
Y dùng một loại thái độ buồn cười để bày tỏ phẫn nộ của mình, cho rằng không thiếu nợ nhau là có thể giảm bớt chút nhục nhã.
Thế nhưng lúc đó, y chưa từng có bất kỳ cảm giác nguy cơ về kinh tế.
Y hoàn toàn là kiểu người không để ý đến tiền tài. Lúc kiếm được nhiều nhất, tiền của y tiêu xài vào các hàng hóa xa xỉ, siêu xe, lại còn vì Trương Tuyết Kiều và cha dượng mình làm phiền không ngừng mà đổi cho bọn họ một khu nhà cao cấp thật to cạnh bờ biển, kèm thêm hai chiếc Lincoln.
Y chưa từng tự mua quỹ đầu tư và bảo hiểm cho mình, không mua nhà ở nước ngoài, không đầu tư mở cửa hàng như các minh tinh khác, có một năm còn cho Triệu Nam Thù hết sạch số tiền thưởng cuối năm để cậu trả tiền vay mua nhà.
Y khốn cùng, là một điều tất nhiên phải đến do sự ngu xuẩn trong một thời gian dài.
Miệng y nói tịnh thân xuất hộ, thế nhưng kỳ thật cho đến bây giờ y chưa từng muốn ly hôn, chưa từng nghĩ sẽ phải xa cách Tô Ngôn, chưa từng có.
Ngoại trừ Tô trạch, ở thành phố H, thậm chí đến một căn nhà cho riêng mình y cũng chẳng có.
Lúc này y mới nhận ra những lời Chu Ngưỡng nói trúng tim đen đến mức nào.
Vấn đề của y nằm ở chỗ y luôn luôn không muốn nghĩ nhiều.
Y yêu Tô Ngôn, thế nhưng lại vô lực kinh doanh đoạn tình cảm này.
Y coi thường tiền tài của Tô Ngôn, tuy nhiên lại không tự lo liệu cho bản thân mình.
Y tức giận vì Tô Ngôn khống chế mình, thế nhưng lại chưa từng có dũng khí trưởng thành nhìn xa trông rộng.
Cuộc đời của y, nhất định là một chữ “Trò cười” mở ngoặc đóng ngoặc thật to.
________
Đọc cmt trên Trường Bội thấy có bình luận này khá hay nên dịch luôn.
Meursault: Thật sự hiểu tại sao Tô tiên sinh lại mạnh mẽ cương quyết muốn kết hôn với Đình Đình như vậy. Hôm nay mẹ ruột và cha dượng có thể dùng 30 triệu bán đi tự do của Đình Đình, rất có thể sau này cũng sẽ tùy tiện bán Đình Đình cho người khác. Vì thế Tô tiên sinh mới nghĩ như vậy và mang Đình Đình thoát khỏi một gia đình tồi tệ như vậy. Rất thích Tô tiên sinh.
Y không bỏ được, cũng không muốn trở lại hiện thực lạnh như băng. Có thể trốn trong giấc mộng như không mộng ở hồi ức, dù chỉ mười phút, ba bốn phút gì đó cũng tốt lắm rồi.
Hạ Đình Vãn hít một hơi thật sâu, chờ đến khi chuông báo thức lại vang lên lần nữa, y mới mỏi mệt ngồi thẳng dậy.
Hôm nay y bắt đầu xử lý tình hình tài chính cá nhân với Triệu Nam Thù.
Đáng lẽ chuyện này đã sớm phải bắt tay vào làm, chỉ là Hạ Đình Vãn không có tâm trạng, Triệu Nam Thù cũng không muốn lấy ra làm phiền y. Nhưng sau khi đã biết đến chuyện Doãn Ninh, y quyết định phải tự mình chăm sóc cho cậu bé, có rất nhiều chuyện vô cùng khẩn cấp cần phải bắt đầu xử lý.
Thế nhưng khi xem xét thật cẩn thận, lần đầu tiên y nhận ra tình hình kinh tế của mình thê thảm bao nhiêu, quả thật không hề giống một minh tinh đã từng hot như mặt trời ban trưa.
Trước đây y kết hôn với Tô Ngôn, cơ hội là do tài chính công ty cha dượng y bị chặt đứt. Không chỉ không trả nổi lương cho nhân viên và thiếu nợ ngân hàng một số tiền lớn, ông ta còn vay mượn rất nhiều khoản vay tư nhân nặng lãi, nếu không trả nổi sẽ táng gia bại sản.
Khi đó mặc dù Hạ Đình Vãn là ảnh đế Cannes danh tiếng đang thịnh, thế nhưng y chỉ đóng phim nghệ thuật, không phải phim thương mại, lúc ký hợp đồng quay phim lại là một người hoàn toàn mới, thù lao và danh tiếng vốn không liên quan đến nhau. Trong tay y chỉ có hợp đồng đại diện khu vực châu Á cho một nhãn hiệu châu Âu xa xỉ là có trọng lượng, hơn nữa bộ phim tiếp theo vẫn chưa chọn được.
Về kinh tế, Hạ Đình Vãn không thể nào bù vào lỗ thủng lớn như thế cho cha dượng. Tuy quan hệ giữa y và cha dượng mẹ ruột không tốt, thế nhưng mẹ y cả ngày phát chứng cuồng loạn, luôn đi tìm cái chết, nên y cũng hết cách.
Cho nên vẫn đi tìm Tô Ngôn.
Khi đó Tô Ngôn đã theo đuổi y được nửa năm. Nói là theo đuổi, nhưng thật ra y và Tô Ngôn đã sớm là người thân mật nhất rồi.
Tô Ngôn thường xuyên đi tham ban, thường xuyên chu đáo sắp xếp hẹn hò với y, dẫn y đi nước ngoài nghỉ ngơi.
Y thích Tô Ngôn.
Trong lòng hai người họ đều hiểu rõ, đó chính là tình yêu có thể bắt đầu bất cứ lúc nào, chỉ là y vẫn còn lưu luyến cảm giác chơi đùa, mập mờ và vui sướng trước khi chính thức yêu đương. Tô Ngôn cũng theo y, không vội vàng xác định quan hệ.
Chuyện lần đó, là một bước ngoặt đột ngột.
Đương nhiên Hạ Đình Vãn không đòi tiền Tô Ngôn, y chỉ muốn vay.
Khi đó y cực kỳ thuận buồm xuôi gió, y cảm thấy lấy danh tiếng của mình thì việc trả hết nợ chẳng qua là vấn đề thời gian.
Ban đầu Tô Ngôn không nói rõ thái độ, mà trước tiên lén gặp mặt mẹ ruột và cha dượng Hạ Đình Vãn một lần. Y không biết họ nói gì với nhau, nhưng thật ra cũng có thể đoán được thôi. Trương Tuyết Kiều là loại mẹ ruột có thể công khai ghi giá bán y mà chẳng thấy hổ thẹn, ngược lại còn nghĩ làm thế là vì muốn tốt cho y.
Sau đó, Tô Ngôn cứng rắn nói chuyện kết hôn, không cho điều đình.
Bình thường Hạ Đình Vãn cảm thấy mình không nhìn thấu Tô Ngôn, Tô Ngôn là một đáp án trong cuộc đời y mà đến nay vẫn chưa hoàn toàn giải được.
Tô Ngôn dịu dàng, thế nhưng bao quanh vẻ dịu dàng ấy lại là một loại bá đạo và cứng rắn thâm căn cố đế.
Khi hai người còn qua lại với nhau, Hạ Đình Vãn là người được cưng chiều được sủng ái, thế nhưng y vẫn luôn có nỗi sợ hãi mơ hồ với Tô Ngôn.
Những chuyện lớn mà Tô Ngôn đã quyết định, y chẳng lay động được lấy một lần.
Tựa như cuộc hôn nhân năm đó y cầu xin tha thứ thế nào cũng không trốn được, tựa như anh chẳng nói lời nào đã giải quyết chuyện y say rượu lái xe, tựa như anh chỉ để lại một câu “Không yêu cũng chẳng hận” rồi dứt khoát ly hôn.
Y luôn luôn không có lựa chọn khác.
Nhưng ỷ lại là một thói quen, khi họ còn ở bên nhau, sự mạnh mẽ của Tô Ngôn cho y cảm giác an toàn trước nay chưa từng có.
Trong vùng cho phép, y không ngừng dựng gai nhọn phản nghịch lên, phát tiết sự phẫn nộ vô nghĩa trước cuộc sống như một đứa trẻ, thế nhưng thật ra từ trong xương, y rất sợ phải lớn lên.
Tô Ngôn đẩy y vào cuộc hôn nhân ấy, rốt cuộc y mới lần nữa thẳng thắn đối diện với thế giới này.
Đêm trước khi kết hôn, Hạ Đình Vãn nói với Tô Ngôn, sau này mà ly hôn thì mình sẽ tịnh thân xuất hộ.
Tô Ngôn đồng ý, khi đó cũng đã ký thỏa thuận trước khi cưới rồi. Thế nên khi đến bước ly hôn, vốn không có chuyện phân chia tài sản, cho nên cũng đơn giản.
Kỳ thật Tô Ngôn không quá để ý đến chuyện tịnh thân xuất hộ, sau khi kết hôn anh lập tức liên danh tài khoản tiết kiệm với Hạ Đình Vãn. Nhưng y không thích dùng tiền của Tô Ngôn, cho nên cũng chưa bao giờ chạm vào sổ tiết kiệm kia.
Hôm nay nghĩ lại, Hạ Đình Vãn cảm thấy từ đầu đến cuối mình thật sự là một kẻ ngốc.
Y dùng một loại thái độ buồn cười để bày tỏ phẫn nộ của mình, cho rằng không thiếu nợ nhau là có thể giảm bớt chút nhục nhã.
Thế nhưng lúc đó, y chưa từng có bất kỳ cảm giác nguy cơ về kinh tế.
Y hoàn toàn là kiểu người không để ý đến tiền tài. Lúc kiếm được nhiều nhất, tiền của y tiêu xài vào các hàng hóa xa xỉ, siêu xe, lại còn vì Trương Tuyết Kiều và cha dượng mình làm phiền không ngừng mà đổi cho bọn họ một khu nhà cao cấp thật to cạnh bờ biển, kèm thêm hai chiếc Lincoln.
Y chưa từng tự mua quỹ đầu tư và bảo hiểm cho mình, không mua nhà ở nước ngoài, không đầu tư mở cửa hàng như các minh tinh khác, có một năm còn cho Triệu Nam Thù hết sạch số tiền thưởng cuối năm để cậu trả tiền vay mua nhà.
Y khốn cùng, là một điều tất nhiên phải đến do sự ngu xuẩn trong một thời gian dài.
Miệng y nói tịnh thân xuất hộ, thế nhưng kỳ thật cho đến bây giờ y chưa từng muốn ly hôn, chưa từng nghĩ sẽ phải xa cách Tô Ngôn, chưa từng có.
Ngoại trừ Tô trạch, ở thành phố H, thậm chí đến một căn nhà cho riêng mình y cũng chẳng có.
Lúc này y mới nhận ra những lời Chu Ngưỡng nói trúng tim đen đến mức nào.
Vấn đề của y nằm ở chỗ y luôn luôn không muốn nghĩ nhiều.
Y yêu Tô Ngôn, thế nhưng lại vô lực kinh doanh đoạn tình cảm này.
Y coi thường tiền tài của Tô Ngôn, tuy nhiên lại không tự lo liệu cho bản thân mình.
Y tức giận vì Tô Ngôn khống chế mình, thế nhưng lại chưa từng có dũng khí trưởng thành nhìn xa trông rộng.
Cuộc đời của y, nhất định là một chữ “Trò cười” mở ngoặc đóng ngoặc thật to.
________
Đọc cmt trên Trường Bội thấy có bình luận này khá hay nên dịch luôn.
Meursault: Thật sự hiểu tại sao Tô tiên sinh lại mạnh mẽ cương quyết muốn kết hôn với Đình Đình như vậy. Hôm nay mẹ ruột và cha dượng có thể dùng 30 triệu bán đi tự do của Đình Đình, rất có thể sau này cũng sẽ tùy tiện bán Đình Đình cho người khác. Vì thế Tô tiên sinh mới nghĩ như vậy và mang Đình Đình thoát khỏi một gia đình tồi tệ như vậy. Rất thích Tô tiên sinh.