Chương : 24
Hạ Đình Vãn vẫn còn sợ hãi, sau lưng y ướt đẫm mồ hôi lạnh. Phải vài giây sau y mới run rẩy đặt tay lên mu bàn tay Tô Ngôn.
Đó là một cảm giác quen thuộc và an tâm, y không khỏi ve vuốt ngón áp út của Tô Ngôn theo bản năng.
Chỗ trước đây đã từng là nơi đeo chiếc nhẫn phỉ thúy thì nay lại trống trơn, nhưng chỉ cần sờ vào vẫn như có thể cảm nhận được vết tích chiếc nhẫn lưu lại sau năm năm – Giống như lửa mạnh đã thiêu đốt lên da, để lại một mảnh đất hoang vu cằn cỗi.
Tay Tô Ngôn cứng đờ trong chốc lát, anh nhanh chóng thả Hạ Đình Vãn ra rồi lùi lại một bước, khuôn mặt cũng che khuất trong bóng tối: “Về đi.”
Hạ Đình Vãn đứng tại chỗ lặng nhìn Tô Ngôn quay lưng bước đi.
Tài xế che ô cho Tô Ngôn rồi khom người mở cửa xe. Trong khoảnh khắc Tô Ngôn định đi vào, Hạ Đình Vãn bỗng đột ngột đội mưa chạy vòng qua đầu xe rồi kéo cánh tay Tô Ngôn lại.
Mưa nện rào rào trên người và mặt y, chỉ chốc lát sau quần áo đã ướt sũng. Hạ Đình Vãn chật vật nhìn Tô Ngôn, y gần như không thể mở mắt vì bị mưa quật dữ dội vào mặt.
Tài xế của Tô Ngôn khá kinh hãi, nhưng anh ta nhanh chóng phản ứng lại, lập tức nghiêng ô che cho Hạ Đình Vãn.
Lúc này Tô Ngôn đã ngồi trong xe. Anh nhô đầu ra nhìn Hạ Đình Vãn, trong mắt cũng có một tia kinh ngạc.
“Tô Ngôn, em, em có thể ngồi xe của anh để xuống núi không?”
Hạ Đình Vãn run cầm cập trong mưa lạnh, kỳ thực y cũng không biết tại sao mình lại kéo Tô Ngôn lại.
Y vẫn ngu xuẩn như vậy, có đôi khi dưới cơn xúc động sẽ gây ra một vài chuyện mà chính y cũng không thể giải thích rõ ràng được. Y chỉ không muốn để Tô Ngôn đi, nên mới làm thế.
“Đường Bàn Sơn này dốc hơn Hương Sơn, cũng hẹp hơn, tối nay lại mưa to. Triệu Nam Thù lái không vững, em sợ trơn trượt.”
Lời Hạ Đình Vãn nói không hoàn toàn là bịa đặt, lý do của y có bảy tám phần là sự thật.
Sau khi mới xảy ra tai nạn, có khoảng một tháng y không dám ngồi xe, cho dù chỉ là khởi động xe và phanh lại bình thường cũng khiến y khó chịu và vô cùng kháng cự.
Nhưng chiếc Maybach S600 của Tô Ngôn có thiết kế chống đạn, hệ thống giảm xóc và phanh đều hoàn mỹ nhất, thân xe vừa dày vừa nặng. Hơn nữa tài xế lại lão luyện, lái xe vững vàng thoải mái. Chiếc xe này mang lại cho người ta cảm giác như một pháo đài di động, là chiếc ô tô duy nhất y có thể yên lòng ngồi vào.
Lúc trước Tô Ngôn sợ y đi xe khó chịu nên để lại chiếc Maybach này và cả tài xế cho y, còn mình đi công tác thì đổi sang một chiếc Bentley không hay lái.
Bây giờ tuy đã hơn sáu tháng kể từ khi tai nạn, bình thường Triệu Nam Thù chỉ cần lái xe cẩn thận một chút thì sẽ không để y quá khó chịu. Thế nhưng hôm nay mưa to, lại còn phải xuống núi, nếu phải ngồi xe Triệu Nam Thù thì đúng là quá giày vò Hạ Đình Vãn.
Tô Ngôn im lặng nhìn y bốn năm giây. Hạ Đình Vãn thấy anh vẫn còn do dự bèn cúi người kề sát thân thể ẩm ướt vào Tô Ngôn, nhẹ nhàng gọi một tiếng: “Tiên sinh —”
Ánh mắt Tô Ngôn trong màn đêm bỗng tối lại, anh quay đầu thấp giọng nói: “Lên xe đi.”
Sau khi nghe thấy, tài xế cũng không nhiều lời, chỉ che dù đưa Hạ Đình Vãn sang bên kia xe rồi mở cửa mời y vào.
Trong xe Tô Ngôn đượm mùi hương lành lạnh, khi cửa xe được đóng lại, một tiếng mưa rơi cũng không lọt vào. Tài xế khởi động rồi vững vàng tiến lên trong màn mưa mù mịt.
Hạ Đình Vãn cúi đầu gửi một tin nhắn cho Triệu Nam Thù, bảo cậu lái theo sau.
Tô Ngôn quay đầu nhìn màn mưa ngoài cửa sổ, không nói gì với Hạ Đình Vãn, dường như thật sự chỉ đưa y một đoạn đường.
Bầu không khí đột ngột yên tĩnh khiến Hạ Đình Vãn cảm thấy mặt mình nong nóng. Trong không gian nhỏ hẹp, sự im lặng như vậy khiến người ta đứng ngồi không yên.
Y thật sự không hiểu nổi mình đang làm cái gì. Y vẫn bất giác muốn làm nũng với Tô Ngôn, nhưng dưới tình huống mỗi người đã đi một ngả thì quả thật làm vậy vừa xấu hổ và đáng thương.
“Tô Ngôn, chuyện ngày hôm nay, xin lỗi anh.” Qua hồi lâu, Hạ Đình Vãn cũng gắng thốt ra được một câu: “Mẹ của em…”
“Không có gì, tôi không để ý đâu.” Dường như Tô Ngôn không muốn nói nhiều, anh không cho Hạ Đình Vãn cơ hội tiếp tục giải thích đã cắt ngang.
Hạ Đình Vãn dừng lại. Nửa gương mặt đang nhìn ra ngoài xe lúc này của Tô Ngôn thoạt nhìn có vẻ lạnh lùng hà khắc, y cảm thấy dù bây giờ đã ngồi trong cùng một chiếc xe, thì giữa y và Tô Ngôn vẫn có một tầng xa cách.
Quần áo ướt đẫm dính sát lên người rất khó chịu, giống như một lớp áo giáp nặng nề ẩm ướt.
Hạ Đình Vãn run rẩy, bỗng nói: “Mấy hôm trước em thấy tin tức của anh và Ôn Tử Thần trên báo.”
Thấy Tô Ngôn không trả lời, Hạ Đình Vãn vẫn tiếp tục nói: “Trên ấy viết, anh và Ôn Tử Thần đi ăn đồ Nhật ở Ginza, sau đó lại đi xem kịch nói Hắc Tương, hai người… Rất thân mật, hẳn Ôn Tử Thần là tân hoan của anh nhỉ.”
Tô Ngôn quay lại nhìn Hạ Đình Vãn, ánh mắt của anh rất lạnh lùng: “Tôi đã nói nếu mấy người hoài nghi tôi ngoại tình thì cứ đi kiện.”
Hạ Đình Vãn cũng nhìn Tô Ngôn. Y biết Tô Ngôn đang không vui, nhưng lại không có cách nào ngừng lại: “Lời anh nói em đều tin. Anh biết đấy, em không giống mẹ mình, em cũng không để ý đến việc ngoại tình này nọ. Em chỉ muốn biết, anh và Ôn Tử Thần… Bây giờ hai người đang ở bên nhau sao?”
Y vẫn hỏi.
Vấn đề mà y đã trằn trọc nghĩ đến một vạn lần, dù biết đáp án sẽ làm mình thống khổ, nhưng y vẫn hỏi ra.
Y thật sự không để ý đến chuyện ngoại tình, vì với tình huống trong mấy tháng cuối cùng của hai người họ, cuộc hôn nhân ấy vốn đã là thùng rỗng kêu to.
Nếu Tô Ngôn yêu y, sẽ không có người khác.
Hôn nhân là một cái khung, ái tình mới là bản chất. Với y, ngoại tình chẳng qua là một từ đồng nghĩa hẹp của “không yêu” mà thôi.
“Cái gì gọi là ở bên nhau?”
Tô Ngôn hỏi: “Là kiểu lên giường, hay là kết hôn?”
Nhất thời Hạ Đình Vãn nghẹn lời, y không biết nên trả lời thế nào.
Thế nhưng hình như Tô Ngôn cũng không định chờ đáp án của y, anh nở một nụ cười lạnh lùng, bình tĩnh nói: “Sau khi ly hôn, tôi và Ôn Tử Thần đã làm tình, đây là đáp án mà em muốn sao?”
Giây phút nghe được câu trả lời kia, thốt nhiên Hạ Đình Vãn cảm thấy rất trống rỗng. Y như rơi vào một khoảng không bao la vô tận, chẳng có gì trong đó cả.
Y muốn trở nên bận rộn, muốn hút điếu thuốc, cắn móng tay, dường như chỉ làm vậy thì mới có thể giảm bớt sự luống cuống trong lúc này
“Em không biết…”
Hạ Đình Vãn nghe được chính mình trả lời một câu mờ mịt như vậy.
Đó là một cảm giác quen thuộc và an tâm, y không khỏi ve vuốt ngón áp út của Tô Ngôn theo bản năng.
Chỗ trước đây đã từng là nơi đeo chiếc nhẫn phỉ thúy thì nay lại trống trơn, nhưng chỉ cần sờ vào vẫn như có thể cảm nhận được vết tích chiếc nhẫn lưu lại sau năm năm – Giống như lửa mạnh đã thiêu đốt lên da, để lại một mảnh đất hoang vu cằn cỗi.
Tay Tô Ngôn cứng đờ trong chốc lát, anh nhanh chóng thả Hạ Đình Vãn ra rồi lùi lại một bước, khuôn mặt cũng che khuất trong bóng tối: “Về đi.”
Hạ Đình Vãn đứng tại chỗ lặng nhìn Tô Ngôn quay lưng bước đi.
Tài xế che ô cho Tô Ngôn rồi khom người mở cửa xe. Trong khoảnh khắc Tô Ngôn định đi vào, Hạ Đình Vãn bỗng đột ngột đội mưa chạy vòng qua đầu xe rồi kéo cánh tay Tô Ngôn lại.
Mưa nện rào rào trên người và mặt y, chỉ chốc lát sau quần áo đã ướt sũng. Hạ Đình Vãn chật vật nhìn Tô Ngôn, y gần như không thể mở mắt vì bị mưa quật dữ dội vào mặt.
Tài xế của Tô Ngôn khá kinh hãi, nhưng anh ta nhanh chóng phản ứng lại, lập tức nghiêng ô che cho Hạ Đình Vãn.
Lúc này Tô Ngôn đã ngồi trong xe. Anh nhô đầu ra nhìn Hạ Đình Vãn, trong mắt cũng có một tia kinh ngạc.
“Tô Ngôn, em, em có thể ngồi xe của anh để xuống núi không?”
Hạ Đình Vãn run cầm cập trong mưa lạnh, kỳ thực y cũng không biết tại sao mình lại kéo Tô Ngôn lại.
Y vẫn ngu xuẩn như vậy, có đôi khi dưới cơn xúc động sẽ gây ra một vài chuyện mà chính y cũng không thể giải thích rõ ràng được. Y chỉ không muốn để Tô Ngôn đi, nên mới làm thế.
“Đường Bàn Sơn này dốc hơn Hương Sơn, cũng hẹp hơn, tối nay lại mưa to. Triệu Nam Thù lái không vững, em sợ trơn trượt.”
Lời Hạ Đình Vãn nói không hoàn toàn là bịa đặt, lý do của y có bảy tám phần là sự thật.
Sau khi mới xảy ra tai nạn, có khoảng một tháng y không dám ngồi xe, cho dù chỉ là khởi động xe và phanh lại bình thường cũng khiến y khó chịu và vô cùng kháng cự.
Nhưng chiếc Maybach S600 của Tô Ngôn có thiết kế chống đạn, hệ thống giảm xóc và phanh đều hoàn mỹ nhất, thân xe vừa dày vừa nặng. Hơn nữa tài xế lại lão luyện, lái xe vững vàng thoải mái. Chiếc xe này mang lại cho người ta cảm giác như một pháo đài di động, là chiếc ô tô duy nhất y có thể yên lòng ngồi vào.
Lúc trước Tô Ngôn sợ y đi xe khó chịu nên để lại chiếc Maybach này và cả tài xế cho y, còn mình đi công tác thì đổi sang một chiếc Bentley không hay lái.
Bây giờ tuy đã hơn sáu tháng kể từ khi tai nạn, bình thường Triệu Nam Thù chỉ cần lái xe cẩn thận một chút thì sẽ không để y quá khó chịu. Thế nhưng hôm nay mưa to, lại còn phải xuống núi, nếu phải ngồi xe Triệu Nam Thù thì đúng là quá giày vò Hạ Đình Vãn.
Tô Ngôn im lặng nhìn y bốn năm giây. Hạ Đình Vãn thấy anh vẫn còn do dự bèn cúi người kề sát thân thể ẩm ướt vào Tô Ngôn, nhẹ nhàng gọi một tiếng: “Tiên sinh —”
Ánh mắt Tô Ngôn trong màn đêm bỗng tối lại, anh quay đầu thấp giọng nói: “Lên xe đi.”
Sau khi nghe thấy, tài xế cũng không nhiều lời, chỉ che dù đưa Hạ Đình Vãn sang bên kia xe rồi mở cửa mời y vào.
Trong xe Tô Ngôn đượm mùi hương lành lạnh, khi cửa xe được đóng lại, một tiếng mưa rơi cũng không lọt vào. Tài xế khởi động rồi vững vàng tiến lên trong màn mưa mù mịt.
Hạ Đình Vãn cúi đầu gửi một tin nhắn cho Triệu Nam Thù, bảo cậu lái theo sau.
Tô Ngôn quay đầu nhìn màn mưa ngoài cửa sổ, không nói gì với Hạ Đình Vãn, dường như thật sự chỉ đưa y một đoạn đường.
Bầu không khí đột ngột yên tĩnh khiến Hạ Đình Vãn cảm thấy mặt mình nong nóng. Trong không gian nhỏ hẹp, sự im lặng như vậy khiến người ta đứng ngồi không yên.
Y thật sự không hiểu nổi mình đang làm cái gì. Y vẫn bất giác muốn làm nũng với Tô Ngôn, nhưng dưới tình huống mỗi người đã đi một ngả thì quả thật làm vậy vừa xấu hổ và đáng thương.
“Tô Ngôn, chuyện ngày hôm nay, xin lỗi anh.” Qua hồi lâu, Hạ Đình Vãn cũng gắng thốt ra được một câu: “Mẹ của em…”
“Không có gì, tôi không để ý đâu.” Dường như Tô Ngôn không muốn nói nhiều, anh không cho Hạ Đình Vãn cơ hội tiếp tục giải thích đã cắt ngang.
Hạ Đình Vãn dừng lại. Nửa gương mặt đang nhìn ra ngoài xe lúc này của Tô Ngôn thoạt nhìn có vẻ lạnh lùng hà khắc, y cảm thấy dù bây giờ đã ngồi trong cùng một chiếc xe, thì giữa y và Tô Ngôn vẫn có một tầng xa cách.
Quần áo ướt đẫm dính sát lên người rất khó chịu, giống như một lớp áo giáp nặng nề ẩm ướt.
Hạ Đình Vãn run rẩy, bỗng nói: “Mấy hôm trước em thấy tin tức của anh và Ôn Tử Thần trên báo.”
Thấy Tô Ngôn không trả lời, Hạ Đình Vãn vẫn tiếp tục nói: “Trên ấy viết, anh và Ôn Tử Thần đi ăn đồ Nhật ở Ginza, sau đó lại đi xem kịch nói Hắc Tương, hai người… Rất thân mật, hẳn Ôn Tử Thần là tân hoan của anh nhỉ.”
Tô Ngôn quay lại nhìn Hạ Đình Vãn, ánh mắt của anh rất lạnh lùng: “Tôi đã nói nếu mấy người hoài nghi tôi ngoại tình thì cứ đi kiện.”
Hạ Đình Vãn cũng nhìn Tô Ngôn. Y biết Tô Ngôn đang không vui, nhưng lại không có cách nào ngừng lại: “Lời anh nói em đều tin. Anh biết đấy, em không giống mẹ mình, em cũng không để ý đến việc ngoại tình này nọ. Em chỉ muốn biết, anh và Ôn Tử Thần… Bây giờ hai người đang ở bên nhau sao?”
Y vẫn hỏi.
Vấn đề mà y đã trằn trọc nghĩ đến một vạn lần, dù biết đáp án sẽ làm mình thống khổ, nhưng y vẫn hỏi ra.
Y thật sự không để ý đến chuyện ngoại tình, vì với tình huống trong mấy tháng cuối cùng của hai người họ, cuộc hôn nhân ấy vốn đã là thùng rỗng kêu to.
Nếu Tô Ngôn yêu y, sẽ không có người khác.
Hôn nhân là một cái khung, ái tình mới là bản chất. Với y, ngoại tình chẳng qua là một từ đồng nghĩa hẹp của “không yêu” mà thôi.
“Cái gì gọi là ở bên nhau?”
Tô Ngôn hỏi: “Là kiểu lên giường, hay là kết hôn?”
Nhất thời Hạ Đình Vãn nghẹn lời, y không biết nên trả lời thế nào.
Thế nhưng hình như Tô Ngôn cũng không định chờ đáp án của y, anh nở một nụ cười lạnh lùng, bình tĩnh nói: “Sau khi ly hôn, tôi và Ôn Tử Thần đã làm tình, đây là đáp án mà em muốn sao?”
Giây phút nghe được câu trả lời kia, thốt nhiên Hạ Đình Vãn cảm thấy rất trống rỗng. Y như rơi vào một khoảng không bao la vô tận, chẳng có gì trong đó cả.
Y muốn trở nên bận rộn, muốn hút điếu thuốc, cắn móng tay, dường như chỉ làm vậy thì mới có thể giảm bớt sự luống cuống trong lúc này
“Em không biết…”
Hạ Đình Vãn nghe được chính mình trả lời một câu mờ mịt như vậy.