Chương : 34
Qua mấy hôm, Hạ Đình Vãn gọi Chu Ngưỡng đi cùng mình đến TBN để ký hợp đồng với tổ chương trình.
Đang lái xe, Chu Ngưỡng bỗng nói: “Tôi không nghĩ cậu lại quyết định nhanh vậy đâu.”
Hạ Đình Vãn vừa định mở miệng thì Chu Ngưỡng đã nói tiếp: “Có một chuyện lần trước tôi chưa kịp nói, Hứa Triết sắp trở về rồi.”
“Thật sao? Bao giờ thì thầy về?”
Nghe xong Hạ Đình Vãn lập tức ngồi thẳng dậy, mắt lóe sáng.
Thật ra sau khi vào showbiz, người mà y cảm kích và tin cậy nhất chính là Hứa Triết.
Không giống như Tô Ngôn, với y, Hứa Triết vừa là bạn, vừa là thầy, thậm chí y còn có phần tôn kính Hứa Triết như đối với bậc cha chú.
Hứa Triết đi du thuyền nghỉ mát ở biển Ca-ri-bê với Lục Tương Nam – người vắng mặt đã lâu. Chuyến nghỉ mát này kéo dài nửa năm, lúc Hạ Đình Vãn xảy ra tai nạn xe và ly hôn Hứa Triết đều gọi điện đến hỏi chuyện. Kỳ thật Hạ Đình Vãn có rất nhiều điều muốn nói cho Hứa Triết, thế nhưng qua điện thoại cứ cảm thấy không thể nói hết được.
Bây giờ Hứa Triết sắp về rồi, đương nhiên là y rất vui vẻ.
“Chắc cũng gần một hoặc hai tuần nữa, có điều có lẽ ông ấy phải ở lại Mỹ xử lý mấy mảnh bất động sản nên chắc sẽ lâu hơn.”
Nói đến đây, Chu Ngưỡng dừng lại một chút rồi quay đầu thoáng nhìn Hạ Đình Vãn: “Thật ra tôi vốn nghĩ chờ đến lúc ông ấy về sẽ bảo Hứa Triết tìm cho cậu một đại diện mới.”
Trên mặt Hạ Đình Vãn vẫn đượm chút ý cười, chợt nghe Chu Ngưỡng nói vậy, ý cười không khỏi cứng đờ.
“Cậu vẫn là một người không để tâm đến sự nghiệp, trước đây cứ luôn tùy hứng, bộ “Tranh đấu” cậu đóng sau khi kết hôn lại không nổi tiếng, lập tức triệt để hoang phế. Tôi không biết có phải cách Tô Ngôn đối xử với cậu khiến cậu hoàn toàn đánh mất nỗi lo lắng và áp lực sinh tồn mà người bình thường nên có hay không, nhưng tóm lại là có một khoảng thời gian tôi nghĩ cậu đã vô dụng rồi. Tôi vẫn nghĩ đến chuyện đổi người đại diện, sau đó cậu lại xảy ra tai nạn nên tôi cũng hoãn lại.”
Lòng Hạ Đình Vãn bỗng nặng nề. Y và Chu Ngưỡng đã hợp tác năm năm, tuy quan hệ khá là bình thường, nhưng sự tín nhiệm của y với Chu Ngưỡng khó mà lay chuyển được.
Nếu lúc này Chu Ngưỡng lại quyết định rời đi, vậy thì đây thật sự là một đả kích quá nặng nề.
Chu Ngưỡng vẫn lái xe, vẻ mặt hắn không hề thay đổi, đường nét khuôn mặt thoạt nhìn rất lạnh lùng: “Nhưng gần đây tôi lại thấy cậu có chút thay đổi – Bây giờ tôi chưa nhìn thấy nhiều, nhưng vẫn đổi chủ ý. Thật ra về mặt tình cảm cậu cũng biết là tôi không thích cậu cho lắm, nhưng bản thân cậu như mang một loại ma lực nào đó khiến người ta rất khó bỏ rơi. Tôi biết chuyện ly dị khiến cậu rất khó chịu, nhưng lấy cái nhìn của tôi, thật ra đấy chính là cơ hội của cậu.”
” Tô Ngôn yêu cậu như yêu một chàng trai mãi mãi sống trong tuổi mười tám. Nhưng cậu thật sự là một người đàn ông có năng lực trưởng thành, chỉ là còn chưa biết mà thôi.”
Hạ Đình Vãn há miệng, nhất thời không biết nói gì. Qua một lúc lâu y mới nhẹ nhàng nói: “Chu Ngưỡng, thật ra anh cũng biết tôi tông phải người đúng không?”
“Tự cậu phát hiện hay Tô Ngôn nói cho cậu?” Chu Ngưỡng lái xe vào bãi đỗ của cao ốc TBN, vừa tìm chỗ đỗ vừa hỏi.
“Tự tôi phát hiện, sau đó lại đi tìm Tô Ngôn, anh ấy mới nói thật cho tôi.”
“Đương nhiên là tôi biết –” Chu Ngưỡng nhíu mày, hơi sẵng giọng: “Chỉ có điều Tô Ngôn không cho tôi nói cho cậu, hơn nữa còn dứt khoát ra tay giải quyết cả bên truyền thông. Anh ta xử lý xong mọi chuyện rồi, tôi có nói cũng có nghĩa lý gì đâu, hơn nữa tôi cũng chỉ là một người đại diện nho nhỏ trong showbiz, đâu trêu nổi Tô Ngôn.”
Chu Ngưỡng tắt máy rồi đi vào thang máy với Hạ Đình Vãn, vừa đi vừa nói: “Thật ra đây mới chính là logic làm việc của Tô Ngôn. Những khả năng có thể làm cậu bị thương, hoặc dù khi cậu khiến người khác bị thương và khổ sở vì áy náy, anh ta đều dứt khoát giải quyết hết, chưa bao giờ thương lượng một tiếng với cậu. Cậu nghĩ đấy là dịu dàng ư? Không, đó là bá đạo, hơn nữa còn đáng sợ hơn vẻ bá đạo bên ngoài. Nếu không kết hôn với Tô Ngôn có lẽ cậu sẽ không có bộ dạng bây giờ.”
Hạ Đình Vãn có thể cảm nhận được nỗi bất mãn mạnh mẽ của Chu Ngưỡng dành cho Tô Ngôn. Tình yêu của một cặp đôi luôn có dáng vẻ và cách hiểu hoàn toàn khác trong mắt người ngoài.
Y nghĩ Chu Ngưỡng nói rất đúng, nhưng vẫn có chút gì đó sai sai. Là do y thích được Tô Ngôn cưng chiều, nếu Tô Ngôn không làm thế thì y lại dằn vặt anh. Có điều Tô Ngôn quá chiều chuộng, y lại biến thành “Bộ dạng bây giờ” mà Chu Ngưỡng nói.
Nếu không kết hôn với Tô Ngôn, thật ra y cũng chẳng tưởng tượng được mình sẽ trở nên như thế nào.
Có thể y sẽ không đau đớn và thất hồn lạc phách vì mất đi Tô Ngôn như bây giờ, nhưng có lẽ cũng không có được hạnh phúc nóng bỏng trong năm năm ấy.
Thang máy dừng lại ở tầng 18, Hạ Đình Vãn và Chu Ngưỡng vừa bước ra đã nhìn thấy một người đàn ông đi về phía này.
Người đó cao gần một mét chín, mái tóc màu nâu hơi xoăn tự nhiên, chiếc mũi cao thẳng và màu da cho thấy anh ta có huyết thống người da trắng, nhưng đôi mắt hai mí và cặp mày dài mảnh lại đậm nét châu Á.
Lúc thấy Hạ Đình Vãn và Chu Ngưỡng, bước chân của anh ta hơi cứng đờ.
Là Lý Khải Văn.
Lý Khải Văn rất đẹp trai, đẹp theo kiểu chỉ cần bạn không bị mù thì sẽ nhìn ra.
Bạn không thể tìm được một tí khuyết điểm trên gương mặt Lý Khải Văn, cũng không thể tìm ra chút khuyết điểm nào trên thân hình anh ta.
Thế nhưng ngoại trừ tán thưởng một câu quá đẹp, hình như cũng không thể nói thêm gì nữa.
Bởi vì anh ta không biết che giấu, có bao nhiêu suy nghĩ thì hiện lên mặt anh ta hết bấy nhiêu.
“Ha lô, lâu rồi không gặp cậu, Đình Vãn. Hôm nay tôi mới nghe nói cậu cũng tham gia vào chương trình “Trên đường” này, khéo ghê vậy đó—”
Lý Khải Văn giơ tay chào hỏi Hạ Đình Vãn. Anh ta tươi cười, nhưng hiển nhiên trong nụ cười ấy có phần xấu hổ, lúc cười trên cằm sẽ có một cái rãnh nhạt.
Đang lái xe, Chu Ngưỡng bỗng nói: “Tôi không nghĩ cậu lại quyết định nhanh vậy đâu.”
Hạ Đình Vãn vừa định mở miệng thì Chu Ngưỡng đã nói tiếp: “Có một chuyện lần trước tôi chưa kịp nói, Hứa Triết sắp trở về rồi.”
“Thật sao? Bao giờ thì thầy về?”
Nghe xong Hạ Đình Vãn lập tức ngồi thẳng dậy, mắt lóe sáng.
Thật ra sau khi vào showbiz, người mà y cảm kích và tin cậy nhất chính là Hứa Triết.
Không giống như Tô Ngôn, với y, Hứa Triết vừa là bạn, vừa là thầy, thậm chí y còn có phần tôn kính Hứa Triết như đối với bậc cha chú.
Hứa Triết đi du thuyền nghỉ mát ở biển Ca-ri-bê với Lục Tương Nam – người vắng mặt đã lâu. Chuyến nghỉ mát này kéo dài nửa năm, lúc Hạ Đình Vãn xảy ra tai nạn xe và ly hôn Hứa Triết đều gọi điện đến hỏi chuyện. Kỳ thật Hạ Đình Vãn có rất nhiều điều muốn nói cho Hứa Triết, thế nhưng qua điện thoại cứ cảm thấy không thể nói hết được.
Bây giờ Hứa Triết sắp về rồi, đương nhiên là y rất vui vẻ.
“Chắc cũng gần một hoặc hai tuần nữa, có điều có lẽ ông ấy phải ở lại Mỹ xử lý mấy mảnh bất động sản nên chắc sẽ lâu hơn.”
Nói đến đây, Chu Ngưỡng dừng lại một chút rồi quay đầu thoáng nhìn Hạ Đình Vãn: “Thật ra tôi vốn nghĩ chờ đến lúc ông ấy về sẽ bảo Hứa Triết tìm cho cậu một đại diện mới.”
Trên mặt Hạ Đình Vãn vẫn đượm chút ý cười, chợt nghe Chu Ngưỡng nói vậy, ý cười không khỏi cứng đờ.
“Cậu vẫn là một người không để tâm đến sự nghiệp, trước đây cứ luôn tùy hứng, bộ “Tranh đấu” cậu đóng sau khi kết hôn lại không nổi tiếng, lập tức triệt để hoang phế. Tôi không biết có phải cách Tô Ngôn đối xử với cậu khiến cậu hoàn toàn đánh mất nỗi lo lắng và áp lực sinh tồn mà người bình thường nên có hay không, nhưng tóm lại là có một khoảng thời gian tôi nghĩ cậu đã vô dụng rồi. Tôi vẫn nghĩ đến chuyện đổi người đại diện, sau đó cậu lại xảy ra tai nạn nên tôi cũng hoãn lại.”
Lòng Hạ Đình Vãn bỗng nặng nề. Y và Chu Ngưỡng đã hợp tác năm năm, tuy quan hệ khá là bình thường, nhưng sự tín nhiệm của y với Chu Ngưỡng khó mà lay chuyển được.
Nếu lúc này Chu Ngưỡng lại quyết định rời đi, vậy thì đây thật sự là một đả kích quá nặng nề.
Chu Ngưỡng vẫn lái xe, vẻ mặt hắn không hề thay đổi, đường nét khuôn mặt thoạt nhìn rất lạnh lùng: “Nhưng gần đây tôi lại thấy cậu có chút thay đổi – Bây giờ tôi chưa nhìn thấy nhiều, nhưng vẫn đổi chủ ý. Thật ra về mặt tình cảm cậu cũng biết là tôi không thích cậu cho lắm, nhưng bản thân cậu như mang một loại ma lực nào đó khiến người ta rất khó bỏ rơi. Tôi biết chuyện ly dị khiến cậu rất khó chịu, nhưng lấy cái nhìn của tôi, thật ra đấy chính là cơ hội của cậu.”
” Tô Ngôn yêu cậu như yêu một chàng trai mãi mãi sống trong tuổi mười tám. Nhưng cậu thật sự là một người đàn ông có năng lực trưởng thành, chỉ là còn chưa biết mà thôi.”
Hạ Đình Vãn há miệng, nhất thời không biết nói gì. Qua một lúc lâu y mới nhẹ nhàng nói: “Chu Ngưỡng, thật ra anh cũng biết tôi tông phải người đúng không?”
“Tự cậu phát hiện hay Tô Ngôn nói cho cậu?” Chu Ngưỡng lái xe vào bãi đỗ của cao ốc TBN, vừa tìm chỗ đỗ vừa hỏi.
“Tự tôi phát hiện, sau đó lại đi tìm Tô Ngôn, anh ấy mới nói thật cho tôi.”
“Đương nhiên là tôi biết –” Chu Ngưỡng nhíu mày, hơi sẵng giọng: “Chỉ có điều Tô Ngôn không cho tôi nói cho cậu, hơn nữa còn dứt khoát ra tay giải quyết cả bên truyền thông. Anh ta xử lý xong mọi chuyện rồi, tôi có nói cũng có nghĩa lý gì đâu, hơn nữa tôi cũng chỉ là một người đại diện nho nhỏ trong showbiz, đâu trêu nổi Tô Ngôn.”
Chu Ngưỡng tắt máy rồi đi vào thang máy với Hạ Đình Vãn, vừa đi vừa nói: “Thật ra đây mới chính là logic làm việc của Tô Ngôn. Những khả năng có thể làm cậu bị thương, hoặc dù khi cậu khiến người khác bị thương và khổ sở vì áy náy, anh ta đều dứt khoát giải quyết hết, chưa bao giờ thương lượng một tiếng với cậu. Cậu nghĩ đấy là dịu dàng ư? Không, đó là bá đạo, hơn nữa còn đáng sợ hơn vẻ bá đạo bên ngoài. Nếu không kết hôn với Tô Ngôn có lẽ cậu sẽ không có bộ dạng bây giờ.”
Hạ Đình Vãn có thể cảm nhận được nỗi bất mãn mạnh mẽ của Chu Ngưỡng dành cho Tô Ngôn. Tình yêu của một cặp đôi luôn có dáng vẻ và cách hiểu hoàn toàn khác trong mắt người ngoài.
Y nghĩ Chu Ngưỡng nói rất đúng, nhưng vẫn có chút gì đó sai sai. Là do y thích được Tô Ngôn cưng chiều, nếu Tô Ngôn không làm thế thì y lại dằn vặt anh. Có điều Tô Ngôn quá chiều chuộng, y lại biến thành “Bộ dạng bây giờ” mà Chu Ngưỡng nói.
Nếu không kết hôn với Tô Ngôn, thật ra y cũng chẳng tưởng tượng được mình sẽ trở nên như thế nào.
Có thể y sẽ không đau đớn và thất hồn lạc phách vì mất đi Tô Ngôn như bây giờ, nhưng có lẽ cũng không có được hạnh phúc nóng bỏng trong năm năm ấy.
Thang máy dừng lại ở tầng 18, Hạ Đình Vãn và Chu Ngưỡng vừa bước ra đã nhìn thấy một người đàn ông đi về phía này.
Người đó cao gần một mét chín, mái tóc màu nâu hơi xoăn tự nhiên, chiếc mũi cao thẳng và màu da cho thấy anh ta có huyết thống người da trắng, nhưng đôi mắt hai mí và cặp mày dài mảnh lại đậm nét châu Á.
Lúc thấy Hạ Đình Vãn và Chu Ngưỡng, bước chân của anh ta hơi cứng đờ.
Là Lý Khải Văn.
Lý Khải Văn rất đẹp trai, đẹp theo kiểu chỉ cần bạn không bị mù thì sẽ nhìn ra.
Bạn không thể tìm được một tí khuyết điểm trên gương mặt Lý Khải Văn, cũng không thể tìm ra chút khuyết điểm nào trên thân hình anh ta.
Thế nhưng ngoại trừ tán thưởng một câu quá đẹp, hình như cũng không thể nói thêm gì nữa.
Bởi vì anh ta không biết che giấu, có bao nhiêu suy nghĩ thì hiện lên mặt anh ta hết bấy nhiêu.
“Ha lô, lâu rồi không gặp cậu, Đình Vãn. Hôm nay tôi mới nghe nói cậu cũng tham gia vào chương trình “Trên đường” này, khéo ghê vậy đó—”
Lý Khải Văn giơ tay chào hỏi Hạ Đình Vãn. Anh ta tươi cười, nhưng hiển nhiên trong nụ cười ấy có phần xấu hổ, lúc cười trên cằm sẽ có một cái rãnh nhạt.