Chương : 48
Tóc đen rũ xuống, bạch y lụa mỏng, Sở Sương Thiển một thân hưu nhàn ở thư điện hiếm thấy không phải phê duyệt tấu chương mà đang thưởng thức cao điểm, đứng ở sau nàng còn có Mặc Tâm cùng Sơ Hạ.
Ngày hôm nay Sở Sương Thiển không cần gặp khách cũng không cần ra Lãnh Nguyệt Cung, cho nên ăn mặc cũng tương đối tùy ý, vứt đi một thân cung trang trang trọng.
"Ngươi nói Vô Ưu Vương cũng tới chúc thọ phụ hoàng?"
Sở Sương Thiển ăn bánh ngọt, hời hợt mở miệng, giống như nội dung câu chuyện không liên quan gì tới bản thân.
"Đúng vậy."
Người trả lời là Mặc Tâm, sáng nay nàng vừa lấy được hồi báo từ thám tử, không chỉ có Sinh Vương đang trên đường tới kinh thành, Vô Ưu Vương cũng sắp đến kinh thành chúc thọ Sóc đế.
"Ngược lại là Hồng Môn Yến sắp diễn ra rồi."
Sở Sương Thiển cười khẽ, mỹ mâu trước bình tĩnh như nước, giống như không gì có thể quấy nhiễu đến cảm xúc của nàng vậy.
Lúc này, Tiểu Tử đi đến.
"Trưởng công chúa, Nhược Thủy của Hoàng Loan Cung xin cầu kiến."
Sở Sương Thiển nhíu mày, Nhược Thủy? Cho dù Sở Sương Thiển thông minh, lần này nàng cũng đoán không ra nguyên nhân Nhược Thủy đến cầu kiến, nhưng mà đại khái không thể không liên quan đến Văn Mẫn.
"Cho nàng vào đi."
Sơ Hạ cảm thấy buồn bực, Nhược Thủy tới gặp Sở Sương Thiển rốt cuộc là vì cái gì, cái người rất ít xuất hiện, đột nhiên chủ động cầu kiến, nhất định có đại sự.
Nhược Thủy mặt không chút thay đổi đi tới, Sơ Hạ lần đầu tiên nhìn thấy vẻ mặt này của Nhược Thủy, dường như có chút ngưng trọng.
"Tham kiến Trưởng công chúa."
"Miễn lễ."
Lúc này mắt Nhược Thủy nhìn chằm chằm Sở Sương Thiển, khóe miệng cười khẽ, lộ ra xoáy lê dễ nhìn.
"Lúc này cầu kiến Trưởng công chúa là muốn cùng Trưởng công chúa làm cái giao dịch."
Sơ Hạ đầu oanh một tiếng, hóa ra Nhược Thủy cũng không phải là nhân vật dễ chọc, người có thể giao dịch với Sở Sương Thiển khẳng định có không ít bản lĩnh.
"Nói."
Sở Sương Thiển nổi lên hứng thú, cung nữ này có thể lớn mật tự mình đi làm giao dịch với mình, như vậy sau lưng khẳng định có thế lực lớn làm chỗ dựa.
"Ta là người phe Vô Ưu Vương."
Lời vừa nói ra, cả phòng ồ lên, nhưng mà vào lúc Nhược Thủy muốn giao dịch với mình, Sở Sương Thiển đã đoán được bảy tám phần.
Sơ Hạ trợn trắng mắt, tìm người phe Vô Ưu Vương lâu như vậy giờ lại có thể chủ động đưa lên cửa, đây đúng là Đắc lai toàn bất phí công phu mà*, căn bản là trước đây lãng phí công phu rồi. (tốn nhiều sức để tìm thứ gì đó lại không thấy nhưng trong lúc vô ý lại tìm thấy)
"Ân?"
Sở Sương Thiển tỏ ý nàng đã nói xong, vẻ mặt Thái Sơn sụp ngay trước mắt mà sắc mặt không thay đổi.
"Vô Ưu Vương không có hứng thú với ngôi vị hoàng đế, nhưng mà lại phái người ẩn núp trong cung là vì giết Sóc đế."
Nhược Thủy dừng một lát, nhìn vẻ mặt Sở Sương Thiển như trước không có gì biến hóa, trong lòng nàng phỏng đoán Trưởng công chúa đại khái đã sớm biết ý đồ của Vô Ưu Vương.
"Ta có thể giúp ngài liên hệ với Vô Ưu Vương, ta cũng tùy thời có thể đem tất cả ý nguyện của Vô Ưu Vương báo với ngài."
Sở Sương Thiển nhếch mép, nụ cười giống như của hồ ly giảo hoạt.
"Điều kiện là gì?"
Nếu là một giao dịch như vậy Nhược Thủy khẳng định có điều mong muốn, Sở Sương Thiển phỏng chừng cùng Văn Mẫn không thoát được liên quan.
"Văn Mẫn..."
Nhược Thủy dừng một lát, rồi nói tiếp: "Sau khi ngài leo lên ngôi vị hoàng đế, đưa Văn Mẫn cùng ta ra cung."
Sở Sương Thiển cười, mang theo ý tứ châm chọc.
Nhược Thủy yêu Văn Mẫn, nhưng vẫn ẩn núp bên người nàng, vẫn luôn phản bội nàng...
"Ngươi... thật thú vị... Mong sao Văn Mẫn vĩnh viễn không biết được thân phận chân thật của ngươi."
Sở Sương Thiển cầm cao điểm trong tay, đưa lên môi khẽ cắn một ngụm.
"Thành giao." Sở Sương Thiển thả cao điểm lên bàn, mỹ mâu nhắm lại, dường như đang suy nghĩ chuyện gì.
"Nói cho Vô Ưu Vương." Sở Sương Thiển mở mắt, trong mắt có tia sắc bén chợt lóe qua.
"Bổn cung ở kinh thành xin đợi đại giá."
Sở Sương Thiển rốt cục nối dây với Vô Ưu Vương, sợ rằng Hồng Môn Yến lần này không thể yên ổn rồi.
"Ta cần một người trong Lãnh Nguyệt Cung có thể tùy thời liên hệ với ta."
Nhược Thủy nói xong, nhìn Sơ Hạ, Sơ Hạ chống lại ánh mắt của nàng, lại càng hoảng sợ, bản thân mình chẳng khác gì con mồi được coi trọng.
Sở Sương Thiển chú ý tới tầm mắt của Nhược Thủy, lập tức nói: "Mặc Tâm..."
"Không, ta muốn Sơ Hạ."
Mỹ mâu Sở Sương Thiển chợt lóe lên tia không vui, nàng cũng không có ý định cho Sơ Hạ lại tiếp cận Hoàng Loan Cung.
"Lý do."
Sở Sương Thiển nhìn chằm chằm Nhược Thủy, Nhược Thủy cũng không sợ hãi mắt đối mắt với Sở Sương Thiển.
"Ta biết Sơ Hạ có chút kỹ năng dịch dung, hơn nữa cũng vì ngươi khắp nơi thu thập tình báo, nếu ta có thể giúp đỡ nàng mở rộng quan hệ trong cung, coi như là một công đôi việc."
"Trưởng công chúa, để cho ta làm đi."
Sơ Hạ đã mở miệng, dù sao cũng một công đôi việc, mắc gì lại không làm, dù cho là đầm rồng hang hổ, nếu có lợi cho Sở Sương Thiển, cô cũng bằng lòng xông pha một chuyến.
"Ngươi!..."
Sở Sương Thiển vừa định mở miệng trách cứ, lại nghe thấy giọng nói của Nhược Thủy truyền đến.
"Như vậy, nô tỳ xin cáo lui."
Không để cho Sở Sương Thiển có thời gian cự tuyệt, quay đầu lại nhanh chóng rời đi.
Sở Sương Thiển hơi nổi giận nhìn Sơ Hạ, môi đỏ mọng chậm rãi phun ra vài chữ.
"Mặc Tâm, ngươi trước xuống phía dưới."
Sơ Hạ cảm thấy sóng lưng chợt lạnh, Trưởng công chúa là đang sinh khí nha...
Mặc Tâm cảm giác bầu không khí bất thường, lập tức lui ra ngoài, còn phi thường thức thời mà đóng cửa lại.
Sơ Hạ thấy cánh cửa bị đóng lại, tim càng đập nhanh theo tiết tấu.
"Ngươi có phải đã quên cơn đau của vết sẹo rồi không?"
Sở Sương Thiển lạnh lùng nói, Sơ Hạ ngồi xuống, cùng Sở Sương Thiển đối diện.
Cô không phải là quên chuyện phát sinh ở Hoàng Loan Cung, hơn nữa có thể nói còn sợ hãi hơn, nhưng mà lần này người thích hợp nhất lại chính là mình, Mặc Tâm Họa Bì và Thiên Sắc vẫn luôn trong trạng thái chờ Sở Sương Thiển điều động thi hành nhiệm vụ, mà chính mình vừa vặn cũng học được vài chiêu dịch da lông từ Họa Bì đồng thời nhiệm vụ đó giờ của mình chính là thu thập tình báo.
"Ta không có quên, nhưng trong lòng ngươi cũng hiểu được lần này người thích hợp nhất chính là ta."
Sơ Hạ giơ tay chạm vào gương mặt tuyệt mỹ của Sở Sương Thiển, mu bàn tay nhẹ lướt qua làn tóc đen buông xõa của nàng, vô cùng quyến luyến.
Sở Sương Thiển hít sâu một hơi, quả thực Sơ Hạ là người thích hợp nhất, chỉ là bản thân vẫn sợ nàng lại phát sinh chuyện ngoài ý muốn.
"Ngươi phải duy trì sự bình tĩnh, ta đáp ứng ngươi, ta sẽ hảo hảo bảo hộ chính mình."
Sở Sương Thiển nghiêng thân thể mềm mại về phía trước ôm lấy Sơ Hạ, mỗi lần gặp phải sự tình liên quan đến Sơ Hạ, nàng luôn mất đi bình tĩnh cùng sức phán đoán, nàng sợ hãi bản thân như vậy, nếu cứ giữ trạng thái đó ở trong thâm cung thì rất dễ dàng chịu đau khổ.
"Sương Thiển... ngươi phải bình tĩnh, ta không có việc gì, hãy tin tưởng ta."
Đúng, nguyên nhân của sự lo lắng đều bắt nguồn từ việc Sở Sương Thiển sợ Sơ Hạ chịu thương tổn, nàng nên lựa chọn tin tưởng bản thân cũng như tin tưởng Sơ Hạ có thể xử lý tốt mọi việc.
"Hảo..."
Sở Sương Thiển... tuyệt đối không thể mất bình tĩnh ở trong thâm cung này... bằng không sẽ chết...
- ------------------------------------ đường phân cách hoa lệ ---------------------------------------
Đêm tối làm cho đường phố trở nên u ám, Túy Mộng Khinh Hoan lâu ở Minh Nguyệt Thành vẫn buôn bán náo nhiệt như cũ, phi thường náo nhiệt, mà ở trong con phố tối đen, một hắc y nhân cố hết sức tựa lên trên tường, tay phải che ngực, tay kia cầm kiếm miễn cưỡng dịch chuyển thân thể.
Giữa ngón tay che bụng tràn ra máu tươi, dọc theo y vật chậm rãi nhỏ xuống đất. Mà ánh mắt của nàng nhìn vào Túy Mộng Khinh Hoan lâu, cố hết sức dời một bước về phía trước, lại không chịu được té trên mặt đất.
Nhanh chóng... trở vào trong lâu... nàng nhất định có thể cứu ta...
Nàng sử dụng kiếm chống đở, chỏi người lên, chịu đựng đau đớn ở bụng, lảo đảo hướng tới cửa sau Túy Mộng Khinh Hoan lâu.
Sự vật trước mắt càng ngày càng mơ hồ... Thậm chí con đường phía trước đã bắt đầu thấy không rõ rồi...
Rầm -- tiếng đập cửa vô lực truyền đến, không người hưởng ứng.
Rầm -- dùng hết sức lực có thể giơ bàn tay nhuộm máu lên nặng nề mà nện lên cửa.
Hậu viện tuy là có lẫn chút tạp âm ở tiền viện nhưng Tuyệt Ảnh với nội lực thâm hậu được tiếng đập cửa, trong lòng hơi động, lòng tựa như bị nỗi bất an quấy nhiễu, lập tức đi đến cửa sau.
Cửa mở ra, hắc y nhân kia vừa thấy người tới, tựa hồ an tâm, rốt cục cũng không chống cự được mà ngã vào trong lòng Tuyệt Ảnh.
"Bạch Diên!!"
Tuyệt Ảnh ôm Bạch Diên vào ngực, lập tức bế nàng trở về phòng của mình, đồng thời sai Lâm Lang đi mời nữ đại phu duy nhất trong thành tới.
Tuyệt Ảnh thấy trên người Bạch Diên nhuộm đầy huyết, trong lòng không khỏi cả kinh, hơn nữa huyết dịch bắt đầu đông lại, từ lúc nàng bắt đầu làm nhiệm vụ tới nay tuy nói chịu không ít tổn thương, nhưng lại chưa bao giờ bị thương nặng như thế, xém nữa đã lấy mạng của nàng rồi.
Tuyệt Ảnh đưa hai viên đan dược trân quý vào trong miệng Bạch Diên mới phát hiện nguyên lai tay mình không tự chủ đang run rẩy.
Nhiệm vụ lần này bất quá là đi ám sát một tên viên ngoại ác bá, tại sao... tại sao lại chịu thương nặng như vậy!
"Đại phu tới!"
Lâm Lang mang nữ đại phu tới, nữ đại phu này chính là đại phu dành riêng cho Túy Mộng Khinh Hoan lâu, y thuật cao minh, Tuyệt Ảnh đối với nàng cũng cực kỳ tín nhiệm.
Tuyệt Ảnh cùng Lâm Lang lui ra ngoài để nữ đại phu có thể hảo hảo mà xử lý vết thương của Bạch Diên.
Rốt cuộc chuyện gì xảy ra... Một tên viên ngoại ác bá sao có thể khiến Bạch Diên chịu tổn thương nghiêm trọng như vậy được...
Một lúc lâu, nữ đại phu mới từ trong phòng đi ra, nói may mắn Bạch Diên trở về tới kịp thời, cũng nhờ Tuyệt Ảnh kịp thời cho nàng ăn đan dược bổ huyết cầm máu trân quý, nếu không... nàng cũng không đảm bảo Bạch Diên có thể sống sót qua đêm nay.
Nữ đại phu cũng nói, cũng may binh khí không có uy độc, bằng không, Bạch Diên còn chưa kịp trở lại Túy Mộng Khinh Hoan lâu đã chết mất tiêu rồi.
Tuyệt Ảnh sai Lâm Lang tiễn nữ đại phu đi xong lập tức vào phòng xem xét tình huống của Bạch Diên. Chỉ thấy bụng Bạch Diên đã quấy đầy vải thưa, trên đó còn có một vết máu đỏ làm cho người nhìn thấy mà giật mình.
Nàng ngồi bên giường Bạch Diên, rốt cuộc có chút lạ lẫm, mỗi lần cái người này xuất hiện luôn làm mình tức giận, luôn ăn nói lôi thôi lếch thếch, song lần này nàng lại an tĩnh nằm ở trên giường, trên mặt tái nhợt chảy từng giọt mồ hôi, không nói câu nào.
Lúc này, Bạch Diên chậm rãi mở mắt thấy Tuyệt Ảnh an vị ở bên cạnh mình, trong lòng cảm thấy an tâm gấp bội.
"Ta biết là... có ngươi ở đây... ta sẽ không chết..."
Tuyệt Ảnh hơi cau mày lại, giọng nói mang theo trách móc nặng nề mở miệng.
"Ngươi đừng nói chuyện, hảo hảo tịnh dưỡng đi."
Bạch Diên cho là lần này mình sẽ chết... thế nhưng trong lòng có người không bỏ xuống được, từ đầu đến cuối chịu đựng rốt cục nàng đã sống lại.
"Người của... Sinh Vương... đến rừng cây... Bên ngoài Minh Nguyệt Thành..."
Tuyệt Ảnh vừa nghe, trong lòng cả kinh, tổn thương của Bạch Diên là do người của Sinh Vương? Nhưng là vì sao người của Sinh Vương muốn đả thương Bạch Diên.
"Úc Phong... Đệ nhất cao thủ bên người Sinh Vương..."
Bạch Diên dừng một chút, rồi nói tiếp: "Sinh Vương... đã biết Tuyệt Sát Lâu là người của.... Trưởng công chúa..."
"Hắn... muốn..."
Không đợi Bạch Diên nói xong, Tuyệt Ảnh liền tiếp lời của nàng.
"Đuổi tận giết tuyệt."
Hai tròng mắt không quá trở nên lạnh đi... Đem chủ ý đánh lên người Tuyệt Sát Lâu... Sinh Vương, quyết định này của ngươi quá không sáng suốt rồi.
"Bên cạnh sư muội..."
Biểu tình Tuyệt Ảnh trở nên âm trầm, nhìn ánh trăng ngoài cửa sổ, hai tròng mắt lộ ra hung quang.
"Có nội gián."
Ngày hôm nay Sở Sương Thiển không cần gặp khách cũng không cần ra Lãnh Nguyệt Cung, cho nên ăn mặc cũng tương đối tùy ý, vứt đi một thân cung trang trang trọng.
"Ngươi nói Vô Ưu Vương cũng tới chúc thọ phụ hoàng?"
Sở Sương Thiển ăn bánh ngọt, hời hợt mở miệng, giống như nội dung câu chuyện không liên quan gì tới bản thân.
"Đúng vậy."
Người trả lời là Mặc Tâm, sáng nay nàng vừa lấy được hồi báo từ thám tử, không chỉ có Sinh Vương đang trên đường tới kinh thành, Vô Ưu Vương cũng sắp đến kinh thành chúc thọ Sóc đế.
"Ngược lại là Hồng Môn Yến sắp diễn ra rồi."
Sở Sương Thiển cười khẽ, mỹ mâu trước bình tĩnh như nước, giống như không gì có thể quấy nhiễu đến cảm xúc của nàng vậy.
Lúc này, Tiểu Tử đi đến.
"Trưởng công chúa, Nhược Thủy của Hoàng Loan Cung xin cầu kiến."
Sở Sương Thiển nhíu mày, Nhược Thủy? Cho dù Sở Sương Thiển thông minh, lần này nàng cũng đoán không ra nguyên nhân Nhược Thủy đến cầu kiến, nhưng mà đại khái không thể không liên quan đến Văn Mẫn.
"Cho nàng vào đi."
Sơ Hạ cảm thấy buồn bực, Nhược Thủy tới gặp Sở Sương Thiển rốt cuộc là vì cái gì, cái người rất ít xuất hiện, đột nhiên chủ động cầu kiến, nhất định có đại sự.
Nhược Thủy mặt không chút thay đổi đi tới, Sơ Hạ lần đầu tiên nhìn thấy vẻ mặt này của Nhược Thủy, dường như có chút ngưng trọng.
"Tham kiến Trưởng công chúa."
"Miễn lễ."
Lúc này mắt Nhược Thủy nhìn chằm chằm Sở Sương Thiển, khóe miệng cười khẽ, lộ ra xoáy lê dễ nhìn.
"Lúc này cầu kiến Trưởng công chúa là muốn cùng Trưởng công chúa làm cái giao dịch."
Sơ Hạ đầu oanh một tiếng, hóa ra Nhược Thủy cũng không phải là nhân vật dễ chọc, người có thể giao dịch với Sở Sương Thiển khẳng định có không ít bản lĩnh.
"Nói."
Sở Sương Thiển nổi lên hứng thú, cung nữ này có thể lớn mật tự mình đi làm giao dịch với mình, như vậy sau lưng khẳng định có thế lực lớn làm chỗ dựa.
"Ta là người phe Vô Ưu Vương."
Lời vừa nói ra, cả phòng ồ lên, nhưng mà vào lúc Nhược Thủy muốn giao dịch với mình, Sở Sương Thiển đã đoán được bảy tám phần.
Sơ Hạ trợn trắng mắt, tìm người phe Vô Ưu Vương lâu như vậy giờ lại có thể chủ động đưa lên cửa, đây đúng là Đắc lai toàn bất phí công phu mà*, căn bản là trước đây lãng phí công phu rồi. (tốn nhiều sức để tìm thứ gì đó lại không thấy nhưng trong lúc vô ý lại tìm thấy)
"Ân?"
Sở Sương Thiển tỏ ý nàng đã nói xong, vẻ mặt Thái Sơn sụp ngay trước mắt mà sắc mặt không thay đổi.
"Vô Ưu Vương không có hứng thú với ngôi vị hoàng đế, nhưng mà lại phái người ẩn núp trong cung là vì giết Sóc đế."
Nhược Thủy dừng một lát, nhìn vẻ mặt Sở Sương Thiển như trước không có gì biến hóa, trong lòng nàng phỏng đoán Trưởng công chúa đại khái đã sớm biết ý đồ của Vô Ưu Vương.
"Ta có thể giúp ngài liên hệ với Vô Ưu Vương, ta cũng tùy thời có thể đem tất cả ý nguyện của Vô Ưu Vương báo với ngài."
Sở Sương Thiển nhếch mép, nụ cười giống như của hồ ly giảo hoạt.
"Điều kiện là gì?"
Nếu là một giao dịch như vậy Nhược Thủy khẳng định có điều mong muốn, Sở Sương Thiển phỏng chừng cùng Văn Mẫn không thoát được liên quan.
"Văn Mẫn..."
Nhược Thủy dừng một lát, rồi nói tiếp: "Sau khi ngài leo lên ngôi vị hoàng đế, đưa Văn Mẫn cùng ta ra cung."
Sở Sương Thiển cười, mang theo ý tứ châm chọc.
Nhược Thủy yêu Văn Mẫn, nhưng vẫn ẩn núp bên người nàng, vẫn luôn phản bội nàng...
"Ngươi... thật thú vị... Mong sao Văn Mẫn vĩnh viễn không biết được thân phận chân thật của ngươi."
Sở Sương Thiển cầm cao điểm trong tay, đưa lên môi khẽ cắn một ngụm.
"Thành giao." Sở Sương Thiển thả cao điểm lên bàn, mỹ mâu nhắm lại, dường như đang suy nghĩ chuyện gì.
"Nói cho Vô Ưu Vương." Sở Sương Thiển mở mắt, trong mắt có tia sắc bén chợt lóe qua.
"Bổn cung ở kinh thành xin đợi đại giá."
Sở Sương Thiển rốt cục nối dây với Vô Ưu Vương, sợ rằng Hồng Môn Yến lần này không thể yên ổn rồi.
"Ta cần một người trong Lãnh Nguyệt Cung có thể tùy thời liên hệ với ta."
Nhược Thủy nói xong, nhìn Sơ Hạ, Sơ Hạ chống lại ánh mắt của nàng, lại càng hoảng sợ, bản thân mình chẳng khác gì con mồi được coi trọng.
Sở Sương Thiển chú ý tới tầm mắt của Nhược Thủy, lập tức nói: "Mặc Tâm..."
"Không, ta muốn Sơ Hạ."
Mỹ mâu Sở Sương Thiển chợt lóe lên tia không vui, nàng cũng không có ý định cho Sơ Hạ lại tiếp cận Hoàng Loan Cung.
"Lý do."
Sở Sương Thiển nhìn chằm chằm Nhược Thủy, Nhược Thủy cũng không sợ hãi mắt đối mắt với Sở Sương Thiển.
"Ta biết Sơ Hạ có chút kỹ năng dịch dung, hơn nữa cũng vì ngươi khắp nơi thu thập tình báo, nếu ta có thể giúp đỡ nàng mở rộng quan hệ trong cung, coi như là một công đôi việc."
"Trưởng công chúa, để cho ta làm đi."
Sơ Hạ đã mở miệng, dù sao cũng một công đôi việc, mắc gì lại không làm, dù cho là đầm rồng hang hổ, nếu có lợi cho Sở Sương Thiển, cô cũng bằng lòng xông pha một chuyến.
"Ngươi!..."
Sở Sương Thiển vừa định mở miệng trách cứ, lại nghe thấy giọng nói của Nhược Thủy truyền đến.
"Như vậy, nô tỳ xin cáo lui."
Không để cho Sở Sương Thiển có thời gian cự tuyệt, quay đầu lại nhanh chóng rời đi.
Sở Sương Thiển hơi nổi giận nhìn Sơ Hạ, môi đỏ mọng chậm rãi phun ra vài chữ.
"Mặc Tâm, ngươi trước xuống phía dưới."
Sơ Hạ cảm thấy sóng lưng chợt lạnh, Trưởng công chúa là đang sinh khí nha...
Mặc Tâm cảm giác bầu không khí bất thường, lập tức lui ra ngoài, còn phi thường thức thời mà đóng cửa lại.
Sơ Hạ thấy cánh cửa bị đóng lại, tim càng đập nhanh theo tiết tấu.
"Ngươi có phải đã quên cơn đau của vết sẹo rồi không?"
Sở Sương Thiển lạnh lùng nói, Sơ Hạ ngồi xuống, cùng Sở Sương Thiển đối diện.
Cô không phải là quên chuyện phát sinh ở Hoàng Loan Cung, hơn nữa có thể nói còn sợ hãi hơn, nhưng mà lần này người thích hợp nhất lại chính là mình, Mặc Tâm Họa Bì và Thiên Sắc vẫn luôn trong trạng thái chờ Sở Sương Thiển điều động thi hành nhiệm vụ, mà chính mình vừa vặn cũng học được vài chiêu dịch da lông từ Họa Bì đồng thời nhiệm vụ đó giờ của mình chính là thu thập tình báo.
"Ta không có quên, nhưng trong lòng ngươi cũng hiểu được lần này người thích hợp nhất chính là ta."
Sơ Hạ giơ tay chạm vào gương mặt tuyệt mỹ của Sở Sương Thiển, mu bàn tay nhẹ lướt qua làn tóc đen buông xõa của nàng, vô cùng quyến luyến.
Sở Sương Thiển hít sâu một hơi, quả thực Sơ Hạ là người thích hợp nhất, chỉ là bản thân vẫn sợ nàng lại phát sinh chuyện ngoài ý muốn.
"Ngươi phải duy trì sự bình tĩnh, ta đáp ứng ngươi, ta sẽ hảo hảo bảo hộ chính mình."
Sở Sương Thiển nghiêng thân thể mềm mại về phía trước ôm lấy Sơ Hạ, mỗi lần gặp phải sự tình liên quan đến Sơ Hạ, nàng luôn mất đi bình tĩnh cùng sức phán đoán, nàng sợ hãi bản thân như vậy, nếu cứ giữ trạng thái đó ở trong thâm cung thì rất dễ dàng chịu đau khổ.
"Sương Thiển... ngươi phải bình tĩnh, ta không có việc gì, hãy tin tưởng ta."
Đúng, nguyên nhân của sự lo lắng đều bắt nguồn từ việc Sở Sương Thiển sợ Sơ Hạ chịu thương tổn, nàng nên lựa chọn tin tưởng bản thân cũng như tin tưởng Sơ Hạ có thể xử lý tốt mọi việc.
"Hảo..."
Sở Sương Thiển... tuyệt đối không thể mất bình tĩnh ở trong thâm cung này... bằng không sẽ chết...
- ------------------------------------ đường phân cách hoa lệ ---------------------------------------
Đêm tối làm cho đường phố trở nên u ám, Túy Mộng Khinh Hoan lâu ở Minh Nguyệt Thành vẫn buôn bán náo nhiệt như cũ, phi thường náo nhiệt, mà ở trong con phố tối đen, một hắc y nhân cố hết sức tựa lên trên tường, tay phải che ngực, tay kia cầm kiếm miễn cưỡng dịch chuyển thân thể.
Giữa ngón tay che bụng tràn ra máu tươi, dọc theo y vật chậm rãi nhỏ xuống đất. Mà ánh mắt của nàng nhìn vào Túy Mộng Khinh Hoan lâu, cố hết sức dời một bước về phía trước, lại không chịu được té trên mặt đất.
Nhanh chóng... trở vào trong lâu... nàng nhất định có thể cứu ta...
Nàng sử dụng kiếm chống đở, chỏi người lên, chịu đựng đau đớn ở bụng, lảo đảo hướng tới cửa sau Túy Mộng Khinh Hoan lâu.
Sự vật trước mắt càng ngày càng mơ hồ... Thậm chí con đường phía trước đã bắt đầu thấy không rõ rồi...
Rầm -- tiếng đập cửa vô lực truyền đến, không người hưởng ứng.
Rầm -- dùng hết sức lực có thể giơ bàn tay nhuộm máu lên nặng nề mà nện lên cửa.
Hậu viện tuy là có lẫn chút tạp âm ở tiền viện nhưng Tuyệt Ảnh với nội lực thâm hậu được tiếng đập cửa, trong lòng hơi động, lòng tựa như bị nỗi bất an quấy nhiễu, lập tức đi đến cửa sau.
Cửa mở ra, hắc y nhân kia vừa thấy người tới, tựa hồ an tâm, rốt cục cũng không chống cự được mà ngã vào trong lòng Tuyệt Ảnh.
"Bạch Diên!!"
Tuyệt Ảnh ôm Bạch Diên vào ngực, lập tức bế nàng trở về phòng của mình, đồng thời sai Lâm Lang đi mời nữ đại phu duy nhất trong thành tới.
Tuyệt Ảnh thấy trên người Bạch Diên nhuộm đầy huyết, trong lòng không khỏi cả kinh, hơn nữa huyết dịch bắt đầu đông lại, từ lúc nàng bắt đầu làm nhiệm vụ tới nay tuy nói chịu không ít tổn thương, nhưng lại chưa bao giờ bị thương nặng như thế, xém nữa đã lấy mạng của nàng rồi.
Tuyệt Ảnh đưa hai viên đan dược trân quý vào trong miệng Bạch Diên mới phát hiện nguyên lai tay mình không tự chủ đang run rẩy.
Nhiệm vụ lần này bất quá là đi ám sát một tên viên ngoại ác bá, tại sao... tại sao lại chịu thương nặng như vậy!
"Đại phu tới!"
Lâm Lang mang nữ đại phu tới, nữ đại phu này chính là đại phu dành riêng cho Túy Mộng Khinh Hoan lâu, y thuật cao minh, Tuyệt Ảnh đối với nàng cũng cực kỳ tín nhiệm.
Tuyệt Ảnh cùng Lâm Lang lui ra ngoài để nữ đại phu có thể hảo hảo mà xử lý vết thương của Bạch Diên.
Rốt cuộc chuyện gì xảy ra... Một tên viên ngoại ác bá sao có thể khiến Bạch Diên chịu tổn thương nghiêm trọng như vậy được...
Một lúc lâu, nữ đại phu mới từ trong phòng đi ra, nói may mắn Bạch Diên trở về tới kịp thời, cũng nhờ Tuyệt Ảnh kịp thời cho nàng ăn đan dược bổ huyết cầm máu trân quý, nếu không... nàng cũng không đảm bảo Bạch Diên có thể sống sót qua đêm nay.
Nữ đại phu cũng nói, cũng may binh khí không có uy độc, bằng không, Bạch Diên còn chưa kịp trở lại Túy Mộng Khinh Hoan lâu đã chết mất tiêu rồi.
Tuyệt Ảnh sai Lâm Lang tiễn nữ đại phu đi xong lập tức vào phòng xem xét tình huống của Bạch Diên. Chỉ thấy bụng Bạch Diên đã quấy đầy vải thưa, trên đó còn có một vết máu đỏ làm cho người nhìn thấy mà giật mình.
Nàng ngồi bên giường Bạch Diên, rốt cuộc có chút lạ lẫm, mỗi lần cái người này xuất hiện luôn làm mình tức giận, luôn ăn nói lôi thôi lếch thếch, song lần này nàng lại an tĩnh nằm ở trên giường, trên mặt tái nhợt chảy từng giọt mồ hôi, không nói câu nào.
Lúc này, Bạch Diên chậm rãi mở mắt thấy Tuyệt Ảnh an vị ở bên cạnh mình, trong lòng cảm thấy an tâm gấp bội.
"Ta biết là... có ngươi ở đây... ta sẽ không chết..."
Tuyệt Ảnh hơi cau mày lại, giọng nói mang theo trách móc nặng nề mở miệng.
"Ngươi đừng nói chuyện, hảo hảo tịnh dưỡng đi."
Bạch Diên cho là lần này mình sẽ chết... thế nhưng trong lòng có người không bỏ xuống được, từ đầu đến cuối chịu đựng rốt cục nàng đã sống lại.
"Người của... Sinh Vương... đến rừng cây... Bên ngoài Minh Nguyệt Thành..."
Tuyệt Ảnh vừa nghe, trong lòng cả kinh, tổn thương của Bạch Diên là do người của Sinh Vương? Nhưng là vì sao người của Sinh Vương muốn đả thương Bạch Diên.
"Úc Phong... Đệ nhất cao thủ bên người Sinh Vương..."
Bạch Diên dừng một chút, rồi nói tiếp: "Sinh Vương... đã biết Tuyệt Sát Lâu là người của.... Trưởng công chúa..."
"Hắn... muốn..."
Không đợi Bạch Diên nói xong, Tuyệt Ảnh liền tiếp lời của nàng.
"Đuổi tận giết tuyệt."
Hai tròng mắt không quá trở nên lạnh đi... Đem chủ ý đánh lên người Tuyệt Sát Lâu... Sinh Vương, quyết định này của ngươi quá không sáng suốt rồi.
"Bên cạnh sư muội..."
Biểu tình Tuyệt Ảnh trở nên âm trầm, nhìn ánh trăng ngoài cửa sổ, hai tròng mắt lộ ra hung quang.
"Có nội gián."