Chương 10: Hồi 10: Đối đầu Đại Hùng
So với Nhị Hùng, Đại Hùng còn sở hữu thân hình cao lớn vạm vỡ hơn gấp bội, bộ lông hắn màu nâu sẫm, cặp mắt giữa chốn hang động lập loè ánh đuốc lại sáng quắc lên như hai hòn lửa đỏ, vô cùng căm thù ghim về phía Phương Hải Đường.
Vừa trông thấy Đại Hùng xuất hiện thì toàn thể nữ hài đang mon men bỏ trốn lập tức đơ người xuôi tay, sát khí toát ra từ hắn đã hoàn toàn áp đảo tình hình.
Ngay tại khoảnh khắc ánh mắt Phương Hải Đường và Đại Hùng chạm nhau, toàn thân nàng run lên bần bật, đôi chân vô lực trụ không nổi cơ hồ muốn khuỵ ngã ngay trên nền đất đá lạnh băng.
"Mùi máu của đệ đệ ta còn nồng trên tay ngươi, tiểu tiện nhân, hôm nay ta phải bắt ngươi sống không được mà chết cũng không xong mới thỏa dạ Nhị Hùng dưới suối vàng!"
Đại Hùng nhe hàm răng nanh mỉm cười, nụ cười khoái trá của loài thú dữ đang sắp sửa vồ lấy con mồi.
Chợt, hắn vươn tay chộp lấy nữ hài gần mình nhất, chỉ một bàn tay đã có thể siết chặt nàng nâng lên không trung. Nữ hài tội nghiệp thân thể gầy còm, vì quá đau đớn mà khóc không thành tiếng, nhưng Đại Hùng dễ dầu gì buông tha cho nàng, hắn giơ vuốt khoét sâu vào lồng ngực nữ hài, máu còn chưa kịp tuôn ra đã bị hắn giật mạnh khiến cho toàn bộ lớp da từ phần cổ trở xuống bị lột ra hết.
Động thủ quá nhanh khiến nữ hài đáng thương nọ vẫn còn lưu giữ đôi ba giây phút ý thức ngắn ngủi để phải chịu đựng cơn đau thảm khốc, rồi nàng bị hắn vứt sang một bên như mớ thịt bầy nhầy không đáng kể. Dù đứng từ xa xa nhưng Phương Hải Đường vẫn trông thấy được thân thể đỏ au tươm máu như chuột lột của nàng ấy co giật từng cơn trước khi chết hẳn.
Thật là một cảnh tượng kinh hoàng...
Những nữ hài khác, người thì sợ đến cúm chân, người thì nôn mửa trước thi hài nồng nặc mùi tanh tưởi ấy. Chỉ có mỗi Đại Hùng là tỏ ra vô cùng đắc chí, hắn khoan thai từng bước từng bước tiến tới đối diện Phương Hải Đường.
"Chạy đi, chạy đi chứ, sao lại không nhấc nổi chân lên thế này đồ vô dụng!!!" Nội tâm Phương Hải Đường âm thầm gào thét, có điều cơ thể đã bị nỗi sợ làm cho đông cứng mất rồi.
"Yêu quái không được làm hại biểu muội của ta!"
Người lên tiếng là Phàn Phù Dung...
Nàng đang đứng cách đó không xa, dùng đôi tay run rẩy của mình mà ném đá về phía Đại Hùng, ngăn không cho hắn làm hại Phương Hải Đường.
Nhưng thân thể Đại Hùng trời sinh cường tráng, chỉ với vài hòn đá thì có thể khiến hắn trọng thương hay sao? Đại Hùng thậm chí còn chẳng thèm ngó ngàng, hắn vẫn thẳng bước tiến tới chỗ Phương Hải Đường. Còn hơn cả đền mạng, hắn muốn bắt nàng phải từ từ sống trả giá cho cái chết của Nhị Hùng thân đệ độc nhất của hắn.
Lần nữa, cánh tay rắn chắc đầy vuốt sắc nhọn ấy vươn ra hất tung đoản đao Phương Hải Đường đang cầm và rồi toan chộp lấy nàng, lúc nó chỉ còn cách nàng không đầy tày gang thì đột nhiên Phàn Phù Dung từ đằng sau lao tới dùng đầu chìa khóa bằng đồng hoen hỉ đâm thẳng vào bắp chân Đại Hùng. Hắn nhận thấy có kẻ cản trở bèn quay phắt lại, đổi mục tiêu sang Phàn Phù Dung.
Lần nữa, Phàn Phù Dung rơi vào tầm tay gấu dữ.
"Chạy đi, chạy mau!!!"
Nàng gào lên trong nỗi tuyệt vọng.
Phương Hải Đường mắt loang châu lệ, kinh tâm khiếp đảm nhìn vào Phàn Phù Dung đầy bất lực.
Chân nàng gắng gượng nhấc lên, phải rồi, nàng nên chạy thôi, Đại Hùng bận tay với Phàn Phù Dung đang vùng vẫy sẽ chậm trễ đuổi theo mình, cơ hội sống sót sẽ cao hơn.
"Chạy thôi..." trong đôi ba giây nguy cấp ấy, Phương Hải Đường đã thật sự muốn bỏ chạy.
Nhưng...
Bằng một cách nào đó, vì lương tâm hay do lòng can đảm ẩn tàng, không chắc được, Phương Hải Đường đã nhảy lên bám lấy cánh tay Đại Hùng đang siết chặt Phàn Phù Dung, nàng há miệng cắn phập một cái thật sâu, sâu đến mức cổ họng nàng gần như phát nghẹn vì nhúm lông dày cộm của hắn.
Trước nay đều là thú cắn người, bây giờ một con thú ngược lại bị người cắn, Đại Hùng tuy đau nhưng có chút ngạc nhiên trước sự thể diễn ra. Có điều hắn đối với vết cắn này cũng không ảnh hưởng chi, Phương Hải Đường cắn cứ cắn, hắn siết cổ Phàn Phù Dung thì cứ siết, muốn thi gan xem bản thân vì đau mà buông tay trước hay con nha đầu của tiểu tiện nhân này tắt thở trước.
Gương mặt Phàn Phù Dung xanh hơn tàu lá, đôi tròng mắt tựa hồ sắp sửa bị ép đến nổ tung, đầu chịu cơn đau trước nay chưa từng có, nàng nghĩ mình chắc chắn phải chết hôm nay rồi.
Tuy nhiên, diễn biến tiếp theo mới thực đáng kinh ngạc, Tiểu Lương vốn bị gãy hai chân vậy mà lại lết tới vừa cắn vừa bấu vào bắp đùi Đại Hùng, trợ giúp một phần sức lực cho Phương Hải Đường.
"Tỷ làm cái gì vậy?! Nguy hiểm lắm, mau tránh ra!!!"
A Miên trốn trong góc thấy Tiểu Lương liều lĩnh như vậy thì bàng hoàng kêu lên.
"Họ đã cứu chúng ta, tỷ phải giúp họ!"
A Miên vừa sợ lại vừa tức đến phát hoả, nàng không muốn liều mạng giúp đỡ tiểu quận chúa ngang tàng đó nhưng bây giờ Tiểu Lương lại đang dấn thân một mình, nàng...không thể bỏ mặc Tiểu Lương đi tìm cái chết...
Đuôi mắt liếc thấy đoản đao bị hất văng ban nãy, dù chỉ còn một tay cũng đủ rồi, A Miên lập tức chạy tới cầm lên đoản đao hướng phía Đại Hùng xông vào đâm liên tục từng nhát sâu hoắm. Hắn bây giờ mới đúng thật là bị thương, cảm giác da thịt bị cắt rách khiến thú tính trỗi dậy bèn ném Phàn Phù Dung vào vách đá, không khinh địch nữa mà gầm lên thi triển sức lực thật sự, muốn giẫm nát đám hài nữ này.
Tiếng gầm của Đại Hùng vang dội làm chấn động tới đại não người ta, Phương Hải Đường bị hất xuống mặt đất nằm đó mắt hoa tai ù, muốn ngất mà cũng không dám ngất, bắt ép mình tỉnh táo trong thời khắc tử sinh!
Tiểu Lương không thể chạy được, cam nguyện ngồi tại chỗ gánh chịu, Đại Hùng nhấc chân gấu toan giẫm xuống đạp chết nàng. Bỗng ngay lúc này, A Miên kịp thời lao tới xô nàng ra, vừa hay tránh qua một ải, nhưng chính A Miên lại bị Đại Hùng giẫm trúng đè bẹp bên dưới mặt đất khiến cho lục phủ ngũ tạng nát nhừ hộc ra từng ngụm huyết.
"A Miên!!!..."
Tiểu Lương bật khóc, A Miên vì nàng mà tan thân, tại sao nàng ấy lại cứu nàng chứ? Tại sao chứ?...
"P..Phải sống..."
Đó là lời sau cùng mà A Miên để lại trên cõi đời, nó khắc sâu vào tâm trí Tiểu Lương, trở thành nỗi ám ảnh không thể nào bôi xóa được, là vết thương trọn kiếp chẳng chữa lành.
A Miên mới nãy còn sờ sờ là một nữ hài nguyên vẹn, thoắt cái đã trở thành đống thịt xương bê bết dưới bàn chân Đại Hùng. Hắn ngửa cổ cười lớn, bốn cái răng nanh sáng loé dưới ánh đuốc bập bùng mặc cho mấy vết đâm nơi bụng vẫn không ngừng ứa máu.
Ở nơi này có rất nhiều nữ hài nhưng từ đầu đến cuối ngoài Tiểu Lương và A Miên thì không một ai dám hó hé lên tiếng, cả chạy cũng không dám chạy, bây giờ chứng kiến A Miên chết thảm càng khiến họ thu mình rụt cổ tỏ ra thuần phục hơn trước Đại Hùng, hy vọng người xấu số tiếp theo không phải là mình.
Thắng bại đã rõ, Đại Hùng hoàn toàn áp đảo tất cả rồi.
"Chống cự nữa đi, sao các ngươi im lìm vậy?"
Đại Hùng nhếch mép mỉa mai.
Lọt vào tầm mắt Phương Hải Đường là Phàn Phù Dung nằm yên bất động không rõ sống chết ở dưới vách đá, cõi lòng Phương Hải Đường cũng vì vậy mà đau hơn dao cứa. Bên nhau từ khi chào đời đến nay chưa có ngày nào phải cách mặt nhưng Phương Hải Đường lại chưa từng rủ lòng xót thương người biểu tỷ này, cho đến hôm nay ở chốn hiểm cảnh mới cảm thấy bản thân đã biết thương rồi, thương biểu tỷ của mình quá đỗi, nàng ấy lấy ân báo oán không tiếc tính mạng, vậy mà bấy lâu Phương Hải Đường tàn nhẫn bày đủ mọi trò chơi tai quái hòng sỉ nhục bắt nạt Phàn Phù Dung, nàng đúng là một biểu muội tồi tệ thất bại mà.
Phương Hải Đường nhịn không nổi nữa, nàng oà lên khóc nức nở, vừa khóc vừa mắng Đại Hùng từng lời không hề kiêng sợ.
"Ngươi là đồ dã thú súc sinh, chúng ta chết rồi thì ngươi cũng đừng hòng mong sống. Tổ phụ và phụ thân của ta sẽ không tha cho ngươi, băm vằm ngươi ra thành cám lợn, hai tay ngươi sẽ bị chặt đứt mang đi ngâm rượu, trả thù cho chúng ta!!!"
Đại Hùng nhướn nhướn mắt ngó xuống Phương Hải Đường đang nằm trên đất khóc lóc mắng mỏ, cảm thấy tiểu tiện nhân này đúng là không biết trời cao đất rộng, sắp chết đến nơi còn độc miệng đe dọa.
"Yên tâm, ta sẽ không để ngươi chết dễ dàng. Chặt tay ta mang đi ngâm rượu ư? Dù ta không bắt cóc các ngươi thì đám nhân tộc loài người đó cũng vẫn sẽ bắt loài gấu đi chặt tay ngâm rượu mà thôi, nhân tộc chưa bao giờ tha cho bọn ta con đường sống, bây giờ gieo nhân nào gặt quả nấy là xứng đáng."
Đoạn, Đại Hùng cúi xuống nhặt lấy đoản đao, lại nói tiếp.
"Để xem phụ thân ngươi chặt tay ta trước hay ta chặt tay ngươi trước."
Phương Hải Đường sức cùng lực kiệt rồi, nằm vật trên đất không chống trả nổi nữa, để mặc cho Đại Hùng kéo căng hai cánh tay mình ra, dùng lưỡi đao lạnh ngắt ve vuốt lờn vờn trên da thịt chơi đùa tâm lý.
"Mạch tượng của ngươi rất yếu, nếu không chăm sóc kĩ lưỡng vết thương e rằng khó mà sống nổi. Ta sẽ không bán ngươi đi, sẽ để ngươi ở lại từ từ 'chăm sóc' nhé? Trước tiên là bàn tay đâm chết đệ đệ ta nhỉ? Haha..."
Dứt lời, Đại Hùng giơ cao đoản đao, định hạ thủ chặt đứt bàn tay của nàng!
Phương Hải Đường bất lực rồi, nàng đành chấp nhận số phận thôi, khóc nghẹn là vậy nhưng vẫn không kiềm được mắng thêm một lời.
"Đồ súc sinh!"
Phập.
Một bàn tay bị chặt đứt rơi xuống, đó là...?
Vừa trông thấy Đại Hùng xuất hiện thì toàn thể nữ hài đang mon men bỏ trốn lập tức đơ người xuôi tay, sát khí toát ra từ hắn đã hoàn toàn áp đảo tình hình.
Ngay tại khoảnh khắc ánh mắt Phương Hải Đường và Đại Hùng chạm nhau, toàn thân nàng run lên bần bật, đôi chân vô lực trụ không nổi cơ hồ muốn khuỵ ngã ngay trên nền đất đá lạnh băng.
"Mùi máu của đệ đệ ta còn nồng trên tay ngươi, tiểu tiện nhân, hôm nay ta phải bắt ngươi sống không được mà chết cũng không xong mới thỏa dạ Nhị Hùng dưới suối vàng!"
Đại Hùng nhe hàm răng nanh mỉm cười, nụ cười khoái trá của loài thú dữ đang sắp sửa vồ lấy con mồi.
Chợt, hắn vươn tay chộp lấy nữ hài gần mình nhất, chỉ một bàn tay đã có thể siết chặt nàng nâng lên không trung. Nữ hài tội nghiệp thân thể gầy còm, vì quá đau đớn mà khóc không thành tiếng, nhưng Đại Hùng dễ dầu gì buông tha cho nàng, hắn giơ vuốt khoét sâu vào lồng ngực nữ hài, máu còn chưa kịp tuôn ra đã bị hắn giật mạnh khiến cho toàn bộ lớp da từ phần cổ trở xuống bị lột ra hết.
Động thủ quá nhanh khiến nữ hài đáng thương nọ vẫn còn lưu giữ đôi ba giây phút ý thức ngắn ngủi để phải chịu đựng cơn đau thảm khốc, rồi nàng bị hắn vứt sang một bên như mớ thịt bầy nhầy không đáng kể. Dù đứng từ xa xa nhưng Phương Hải Đường vẫn trông thấy được thân thể đỏ au tươm máu như chuột lột của nàng ấy co giật từng cơn trước khi chết hẳn.
Thật là một cảnh tượng kinh hoàng...
Những nữ hài khác, người thì sợ đến cúm chân, người thì nôn mửa trước thi hài nồng nặc mùi tanh tưởi ấy. Chỉ có mỗi Đại Hùng là tỏ ra vô cùng đắc chí, hắn khoan thai từng bước từng bước tiến tới đối diện Phương Hải Đường.
"Chạy đi, chạy đi chứ, sao lại không nhấc nổi chân lên thế này đồ vô dụng!!!" Nội tâm Phương Hải Đường âm thầm gào thét, có điều cơ thể đã bị nỗi sợ làm cho đông cứng mất rồi.
"Yêu quái không được làm hại biểu muội của ta!"
Người lên tiếng là Phàn Phù Dung...
Nàng đang đứng cách đó không xa, dùng đôi tay run rẩy của mình mà ném đá về phía Đại Hùng, ngăn không cho hắn làm hại Phương Hải Đường.
Nhưng thân thể Đại Hùng trời sinh cường tráng, chỉ với vài hòn đá thì có thể khiến hắn trọng thương hay sao? Đại Hùng thậm chí còn chẳng thèm ngó ngàng, hắn vẫn thẳng bước tiến tới chỗ Phương Hải Đường. Còn hơn cả đền mạng, hắn muốn bắt nàng phải từ từ sống trả giá cho cái chết của Nhị Hùng thân đệ độc nhất của hắn.
Lần nữa, cánh tay rắn chắc đầy vuốt sắc nhọn ấy vươn ra hất tung đoản đao Phương Hải Đường đang cầm và rồi toan chộp lấy nàng, lúc nó chỉ còn cách nàng không đầy tày gang thì đột nhiên Phàn Phù Dung từ đằng sau lao tới dùng đầu chìa khóa bằng đồng hoen hỉ đâm thẳng vào bắp chân Đại Hùng. Hắn nhận thấy có kẻ cản trở bèn quay phắt lại, đổi mục tiêu sang Phàn Phù Dung.
Lần nữa, Phàn Phù Dung rơi vào tầm tay gấu dữ.
"Chạy đi, chạy mau!!!"
Nàng gào lên trong nỗi tuyệt vọng.
Phương Hải Đường mắt loang châu lệ, kinh tâm khiếp đảm nhìn vào Phàn Phù Dung đầy bất lực.
Chân nàng gắng gượng nhấc lên, phải rồi, nàng nên chạy thôi, Đại Hùng bận tay với Phàn Phù Dung đang vùng vẫy sẽ chậm trễ đuổi theo mình, cơ hội sống sót sẽ cao hơn.
"Chạy thôi..." trong đôi ba giây nguy cấp ấy, Phương Hải Đường đã thật sự muốn bỏ chạy.
Nhưng...
Bằng một cách nào đó, vì lương tâm hay do lòng can đảm ẩn tàng, không chắc được, Phương Hải Đường đã nhảy lên bám lấy cánh tay Đại Hùng đang siết chặt Phàn Phù Dung, nàng há miệng cắn phập một cái thật sâu, sâu đến mức cổ họng nàng gần như phát nghẹn vì nhúm lông dày cộm của hắn.
Trước nay đều là thú cắn người, bây giờ một con thú ngược lại bị người cắn, Đại Hùng tuy đau nhưng có chút ngạc nhiên trước sự thể diễn ra. Có điều hắn đối với vết cắn này cũng không ảnh hưởng chi, Phương Hải Đường cắn cứ cắn, hắn siết cổ Phàn Phù Dung thì cứ siết, muốn thi gan xem bản thân vì đau mà buông tay trước hay con nha đầu của tiểu tiện nhân này tắt thở trước.
Gương mặt Phàn Phù Dung xanh hơn tàu lá, đôi tròng mắt tựa hồ sắp sửa bị ép đến nổ tung, đầu chịu cơn đau trước nay chưa từng có, nàng nghĩ mình chắc chắn phải chết hôm nay rồi.
Tuy nhiên, diễn biến tiếp theo mới thực đáng kinh ngạc, Tiểu Lương vốn bị gãy hai chân vậy mà lại lết tới vừa cắn vừa bấu vào bắp đùi Đại Hùng, trợ giúp một phần sức lực cho Phương Hải Đường.
"Tỷ làm cái gì vậy?! Nguy hiểm lắm, mau tránh ra!!!"
A Miên trốn trong góc thấy Tiểu Lương liều lĩnh như vậy thì bàng hoàng kêu lên.
"Họ đã cứu chúng ta, tỷ phải giúp họ!"
A Miên vừa sợ lại vừa tức đến phát hoả, nàng không muốn liều mạng giúp đỡ tiểu quận chúa ngang tàng đó nhưng bây giờ Tiểu Lương lại đang dấn thân một mình, nàng...không thể bỏ mặc Tiểu Lương đi tìm cái chết...
Đuôi mắt liếc thấy đoản đao bị hất văng ban nãy, dù chỉ còn một tay cũng đủ rồi, A Miên lập tức chạy tới cầm lên đoản đao hướng phía Đại Hùng xông vào đâm liên tục từng nhát sâu hoắm. Hắn bây giờ mới đúng thật là bị thương, cảm giác da thịt bị cắt rách khiến thú tính trỗi dậy bèn ném Phàn Phù Dung vào vách đá, không khinh địch nữa mà gầm lên thi triển sức lực thật sự, muốn giẫm nát đám hài nữ này.
Tiếng gầm của Đại Hùng vang dội làm chấn động tới đại não người ta, Phương Hải Đường bị hất xuống mặt đất nằm đó mắt hoa tai ù, muốn ngất mà cũng không dám ngất, bắt ép mình tỉnh táo trong thời khắc tử sinh!
Tiểu Lương không thể chạy được, cam nguyện ngồi tại chỗ gánh chịu, Đại Hùng nhấc chân gấu toan giẫm xuống đạp chết nàng. Bỗng ngay lúc này, A Miên kịp thời lao tới xô nàng ra, vừa hay tránh qua một ải, nhưng chính A Miên lại bị Đại Hùng giẫm trúng đè bẹp bên dưới mặt đất khiến cho lục phủ ngũ tạng nát nhừ hộc ra từng ngụm huyết.
"A Miên!!!..."
Tiểu Lương bật khóc, A Miên vì nàng mà tan thân, tại sao nàng ấy lại cứu nàng chứ? Tại sao chứ?...
"P..Phải sống..."
Đó là lời sau cùng mà A Miên để lại trên cõi đời, nó khắc sâu vào tâm trí Tiểu Lương, trở thành nỗi ám ảnh không thể nào bôi xóa được, là vết thương trọn kiếp chẳng chữa lành.
A Miên mới nãy còn sờ sờ là một nữ hài nguyên vẹn, thoắt cái đã trở thành đống thịt xương bê bết dưới bàn chân Đại Hùng. Hắn ngửa cổ cười lớn, bốn cái răng nanh sáng loé dưới ánh đuốc bập bùng mặc cho mấy vết đâm nơi bụng vẫn không ngừng ứa máu.
Ở nơi này có rất nhiều nữ hài nhưng từ đầu đến cuối ngoài Tiểu Lương và A Miên thì không một ai dám hó hé lên tiếng, cả chạy cũng không dám chạy, bây giờ chứng kiến A Miên chết thảm càng khiến họ thu mình rụt cổ tỏ ra thuần phục hơn trước Đại Hùng, hy vọng người xấu số tiếp theo không phải là mình.
Thắng bại đã rõ, Đại Hùng hoàn toàn áp đảo tất cả rồi.
"Chống cự nữa đi, sao các ngươi im lìm vậy?"
Đại Hùng nhếch mép mỉa mai.
Lọt vào tầm mắt Phương Hải Đường là Phàn Phù Dung nằm yên bất động không rõ sống chết ở dưới vách đá, cõi lòng Phương Hải Đường cũng vì vậy mà đau hơn dao cứa. Bên nhau từ khi chào đời đến nay chưa có ngày nào phải cách mặt nhưng Phương Hải Đường lại chưa từng rủ lòng xót thương người biểu tỷ này, cho đến hôm nay ở chốn hiểm cảnh mới cảm thấy bản thân đã biết thương rồi, thương biểu tỷ của mình quá đỗi, nàng ấy lấy ân báo oán không tiếc tính mạng, vậy mà bấy lâu Phương Hải Đường tàn nhẫn bày đủ mọi trò chơi tai quái hòng sỉ nhục bắt nạt Phàn Phù Dung, nàng đúng là một biểu muội tồi tệ thất bại mà.
Phương Hải Đường nhịn không nổi nữa, nàng oà lên khóc nức nở, vừa khóc vừa mắng Đại Hùng từng lời không hề kiêng sợ.
"Ngươi là đồ dã thú súc sinh, chúng ta chết rồi thì ngươi cũng đừng hòng mong sống. Tổ phụ và phụ thân của ta sẽ không tha cho ngươi, băm vằm ngươi ra thành cám lợn, hai tay ngươi sẽ bị chặt đứt mang đi ngâm rượu, trả thù cho chúng ta!!!"
Đại Hùng nhướn nhướn mắt ngó xuống Phương Hải Đường đang nằm trên đất khóc lóc mắng mỏ, cảm thấy tiểu tiện nhân này đúng là không biết trời cao đất rộng, sắp chết đến nơi còn độc miệng đe dọa.
"Yên tâm, ta sẽ không để ngươi chết dễ dàng. Chặt tay ta mang đi ngâm rượu ư? Dù ta không bắt cóc các ngươi thì đám nhân tộc loài người đó cũng vẫn sẽ bắt loài gấu đi chặt tay ngâm rượu mà thôi, nhân tộc chưa bao giờ tha cho bọn ta con đường sống, bây giờ gieo nhân nào gặt quả nấy là xứng đáng."
Đoạn, Đại Hùng cúi xuống nhặt lấy đoản đao, lại nói tiếp.
"Để xem phụ thân ngươi chặt tay ta trước hay ta chặt tay ngươi trước."
Phương Hải Đường sức cùng lực kiệt rồi, nằm vật trên đất không chống trả nổi nữa, để mặc cho Đại Hùng kéo căng hai cánh tay mình ra, dùng lưỡi đao lạnh ngắt ve vuốt lờn vờn trên da thịt chơi đùa tâm lý.
"Mạch tượng của ngươi rất yếu, nếu không chăm sóc kĩ lưỡng vết thương e rằng khó mà sống nổi. Ta sẽ không bán ngươi đi, sẽ để ngươi ở lại từ từ 'chăm sóc' nhé? Trước tiên là bàn tay đâm chết đệ đệ ta nhỉ? Haha..."
Dứt lời, Đại Hùng giơ cao đoản đao, định hạ thủ chặt đứt bàn tay của nàng!
Phương Hải Đường bất lực rồi, nàng đành chấp nhận số phận thôi, khóc nghẹn là vậy nhưng vẫn không kiềm được mắng thêm một lời.
"Đồ súc sinh!"
Phập.
Một bàn tay bị chặt đứt rơi xuống, đó là...?