Chương 4: Trịnh Thanh Mây Bạo Lực
Tiết trời cuối đông lạnh đến buốt giá, những giọt sương sớm óng ánh còn đọng trên phiến lá xanh mơn mởn.Trịnh Thanh Mây chà xát đôi tay đặt lên mũi để hơi thở ấm dần lên.Cô lo lắng nhìn thiếu niên ngất xỉu trong sân nhà hàng xóm.Đắn đo vài giây, Trịnh Thanh Mây quay trở về biệt thự của mình.Con gái của hàng xóm trước đây rất thân với cô, hai người thường xuyên qua nhà nhau dùng bữa. Thậm chí còn bí mật làm một lối đi riêng qua lại giữa hai căn biệt thự.Đã hai năm kể từ khi người bạn ấy chuyển đi, Trịnh Thanh Mây không còn dùng tới cánh cửa này nữa.Cô mở cặp xách lấy chìa khoá được nhét trong ví tiền, vội vàng mở cửa chạy đến chỗ thiếu niên.Trịnh Thanh Mây thấy người này khá quen thuộc nhưng không có thời gian nghĩ thêm, liền khụy gối vỗ mặt anh, lay người tỉnh dậy.“Tỉnh! Bạn gì ơi, tỉnh!”Người nằm trên đất vẫn không phản ứng.Nhiệt độ nóng bỏng truyền đến tay khiến cô giật mình, vội áp lên trán đối phương cảm nhận.Hứa Định Kiên phát sốt.Giờ đây Trịnh Thanh Mây mới chú ý đến khuôn mặt đỏ bừng của anh.Cô nhíu mày, hốt hoảng lôi kéo anh lên lưng, cõng về.Trịnh Thanh Mây thở hồng hộc, bước từng bước nặng nhọc.Vì quá cao, người phía sau cô phải lê đôi chân dài trên mặt đất khiến cả hai trông hết sức khôi hài.Quản gia ở phòng khách thấy cô cõng người về liền tiến lên giúp đỡ.Cô như trút được gánh nặng đẩy người cho ông, ngồi bệt xuống đất thở không ra hơi.Trịnh Thanh Mây khó nhọc lên tiếng: “Cậu ta.. sốt cao, bác đưa người...lên phòng cháu, gọi...gọi bác sĩ tư nhân đến khám.”Quản gia khó xử, ngập ngừng giây lát mới thiện ý nhắc nhở cô: “Tiểu thư, chuyện này... Chuyện này e là không được. Bác sĩ tư nhân không khám bệnh cho ai ngoài ông bà chủ.”Cô sững người, khi nhớ ra mọi chuyện chỉ nở nụ cười tự giễu: “Tôi biết rồi, bác cứ đưa người lên trước, nấu một ít cháo bưng vào phòng tôi là được.”Nói rồi, Trịnh Thanh Mây vội vã chạy bộ ra khỏi khu nhà.Khi trở về, trên tay cô cầm theo túi thuốc vừa mua, đi thẳng lên phòng.Trịnh Thanh Mây dán miếng hạ nhiệt lên trán anh.Nhìn gói thuốc trên bàn, lại quay sang nhìn người bất tỉnh trên giường, cô bất đắc dĩ thở dài không biết mình tạo nghiệp gì đây nữa.Trầm mặc giây lát, cô đứng dậy lấy thuốc để lên tờ giấy trắng, cầm bút bi nghiền chúng thành bột rồi đổ vào nước.Trịnh Thanh Mây mạnh bạo lôi đối phương ngồi dậy, bóp miệng đổ nước thuốc vào đến lúc nhìn thấy đáy cốc mới thôi, chén cháo trên bàn cũng đi vào dạ dày anh theo cách tương tự.Hứa Định Kiên nhíu mày ho sặc sụa, tuy chưa tỉnh nhưng đôi tay cứ vung loạn xạ kháng cự.“Phiền phức!”Vừa mắng xong, cô lấy chân đè tay anh xuống.Đến lúc này, Hứa Định Kiên mới chịu yên tĩnh.Trong mơ, anh đang bị con gấu Bắc Cực đè nặng, đổ thứ nước đắng nghét vào cổ họng mình.Anh cố gắng giãy dụa, lại thấy đồng bọn của nó vây dày đặc xung quanh, ánh mắt nhìn anh thèm thuồng cứ như thấy đồ ăn.Anh liền thức thời giả chết lòng thầm nghĩ mình quá thông minh biết co dãn đúng lúc.Nếu Trịnh Thanh Mây biết được, cô nhất định sẽ nghĩ anh bị sốt đến ngu người.Thực tế, sau khi thấy người nằm trên giường bất động, cô vẫn không yên tâm sợ anh lại lăn xuống sàn.Trịnh Thanh Mây quyết đoán kêu quản gia lấy dây trói cả người anh vào giường.Cô mỉm cười hài lòng nhìn thành quả của mình, đắp chăn lên cho anh, hạ nhiệt độ trong phòng rồi xoay người rời khỏi.Trịnh Thanh Mây vừa đi vừa cảm thán: Làm người tốt thật không dễ dàng mà!Khi cô tới lớp học, thầy giáo dạy toán đang đứng giảng bài trên bục.Trịnh Thanh Mây chưa kịp nói gì, Vũ Minh Tuấn đúng lúc nhìn thấy cô liền cau chặt mày, lớn tiếng quát: “Trường học không phải cái chợ muốn đến lúc nào thì đến. Ra ngoài đứng cho tôi!”Trịnh Thanh Mây dứt khoát thu chân lại, khí phách xoay người ra khỏi lớp, nhưng cũng không làm theo lời ông, thay vào đó đi thẳng lên sân thượng.Cô lấy một quyển sách che mặt, nằm dài trên chiếc bàn duy nhất ở đây chợp mắt.Tiếng bước chân dồn dập ngày một gần, nửa đường lại chuyển hướng sang chỗ khác.Ngay sau đó, cô nghe thấy được càng nhiều người hơn chạy lên trên này, cuộc trò chuyện ầm ĩ của họ khiến cô phát cáu.Thiếu niên gầy gò, cao gần mét tám đang bị ép sát vào góc sân thượng.Anh cúi đầu trầm mặc, nhưng từ góc độ Trịnh Thanh Mây nhìn qua có thể thấy được vết bớt đỏ đậm từ mắt phải kéo dài đến tận mang tai.Thiếu niên mặc đồng phục trung học Thanh Tân, tuy áo quần đã cũ, không còn giữ được màu sắc nguyên bản nhưng vô cùng chỉn chu, được là thẳng không chút nếp gấp.Đối diện anh là bốn người đồng trang lứa, đều thuộc dạng đầu gấu của trường.Người khoác áo ngoài lên vai, kẻ ngậm điếu thuốc trong miệng, đầu tóc nhuộm xanh đỏ, tai xỏ khuyên ba bốn lỗ, vẻ mặt trào phúng nhìn người đối diện.Tên cầm đầu tiến lên vỗ mặt anh: “Lớp trưởng tính trốn đi đâu? Chẳng lẽ lớp trưởng không muốn giúp đỡ bạn học?”Trịnh Thanh Mây nhìn động tác kia thấy quen quen, bất giác chột dạ khoé môi co giật.Đối phương không phản ứng khiến một trong bốn tên tức giận quát: “Này! Mày có nghe anh Lưu nói gì không thằng chó? Còn không mau trả lời.”Thiếu niên cụp mắt không nhìn ra biểu cảm.Một kẻ khác xô anh vào tường: “Ngoài biết trưng bộ mặt ghê tởm này ra, mày còn biết gì nữa?”Tên cầm đầu kéo đàn em ra la mắng: “Mày vừa làm gì đó?”...