Chương : 47
5 năm sau. New York.
Đêm Giáng sinh, người đàn ông ngồi trên ghế dài ở quảng trường thu hút gần như toàn bộ ánh mắt của nữ giới.
“Này, anh nhìn xem người đàn ông Đông Phương kia đẹp trai quá trời”. Cô gái trẻ ăn mặc hợp mốt mỉm cười nói với người bạn trai bên cạnh.
“Hừ”. Người bạn trai khinh thường nói lầm bầm, “Người này nhìn rất kỳ quái”.
Thật sự thì lời hắn nói không phải không có lý. Mặc dù tướng mạo của người đàn ông đó vô cùng xuất sắc, nhưng những thứ quái lạ ở bên người anh ta lại làm cho người khác chú ý —— vài quyển sách màu sắc rực rỡ xếp chồng lên nhau và một cái lọ sa băng trong suốt lấp lánh.
Cô gái tò mò đi đến gần, đến khi nhìn rõ thì ngạc nhiên kêu lên: “John, anh mau nhìn! Là truyện tranh Nhật Bản!”.
Người bạn trai mất hứng đuổi theo: “Đi thôi, Lucy, sắp đến giờ rồi”.
“Nhưng mà…”. Cô gái nhìn như không nhìn người đàn ông Đông Phương, “Anh ta thoạt nhìn rất cô đơn”.
“Trời”. Bạn trai bất đắc dĩ rên rỉ, “Em yêu, lẽ nào em không nhìn ra so với anh ta thì anh còn cần em hơn sao?”
Cô gái bật cười khúc khích, hạnh phúc bị bạn trai kéo đi. Xa xa truyền đến giọng nói oán trách của cô gái: “Em vốn muốn hỏi mượn anh ta vài cuốn truyện”.
“Em thích nó sao? Anh có thể mua cho em”.
“Đó là phiên bản giới hạn, cho dù anh có xếp hàng cả đêm thì cũng không thể mua được, đồ ngốc!”.
“Cái đó gọi là gì…Gitama phải không?”.
“Đúng vậy, là Gitama! Linh hồn Gitama!”.
“Ai, thật không thể hiểu nổi tại sao em có thể thích thể loại như vậy, không phải em chỉ thích nhìn trai đẹp sao?”.
“Gitama rất đẹp trai!”.
“Móc mũi là rất đẹp trai hả?”. Bạn trai làm động tác bất nhã trêu chọc cô gái: “Giống vậy sao?”.
Quả nhiên cô gái bị chọc cười ha ha: “Gitama làm rất đẹp trai, anh làm giống như…một BAGA!”.
“Lucy!”. Bạn trai tức giận, hung hăng nhéo má cô gái.
“Thế nhưng, em lại thích anh BAGA như vậy”. Cô gái vòng tay lên cổ người bạn trai, hôn lên đôi môi của hắn.
Đúng lúc trên quảng trường nổi lên một bài hát, nữ ca sĩ nhẹ nhàng cất tiếng hát, chất giọng khàn khàn:
Ah, cuồng phong cuốn anh đi,
Người yêu của tôi,
Khi nào anh quay về,
Ah, nước biển vùi lấp anh,
Người yêu của tôi,
Khi nào anh quay về,
Ah, tử thần mang anh đi,
Người yêu của tôi,
Khi nào anh quay về,
…
Tiếng ca quanh quẩn ở bên tai, Tần Tử Giác ngẩng đầu lên. Ánh mắt sắc bén quét một vòng quanh quảng trường rồi dừng lại ở một con hẻm nhỏ bẩn thỉu. Y khép lại quyển sách trên tay —— đó là một quyển vở rất cũ, rất mỏng, chữ nhỏ viết bằng bút lông ngay ngắn chỉnh tề. Bởi vì tên hỗn đản thiếu trách nhiệm kia, họa sĩ tiên sinh phải nghiên cứu quyển tập nhỏ này đằng đẵng năm năm.
Trên thế giới tồn tại chín chí âm đại huyệt, chúng nó phân tán khắp nơi trên thế giới, nơi tiếp nối giữa dương gian và cõi âm. Người tiến vào đại huyệt, chưa từng có người sống sót. Kẻ hỗn đản vô trách nhiệm kia nói, vị trí đại huyệt không cố định, chúng nó trôi dạt khắp nơi trên đời, nhưng nó cũng liên kết với bên trong.
Vậy có nghĩa là, người đi vào từ một cửa thì có thể đi ra từ cánh cửa đó? Năng lực tự học của họa sĩ rất cao, y cầm quyển tập âm thầm suy nghĩ. Vào thời điểm này trong năm, tại đây sẽ có một đại huyệt được mở.
Giọt nước lạnh như băng rơi trên ngón tay y, Tần Tử Giác cúi đầu _________ chết tiệt, sa băng tan rồi.
Đó là một lọ sa băng rất đẹp, màu đỏ và xanh biếc trộn lẫn vào nhau, giống như hoa tươi nở rộ vào ngày xuân, bốn phía còn điểm thêm lá bạc hà, tinh tế và đáng yêu. Người qua đường nhịn không được ca ngợi: “Người đàn ông phải lãng mạn cỡ nào mới có thể nghĩ ra nhiều sáng ý hẹn hò đến vậy”.
Người đàn ông trong trọng tâm câu chuyện của mọi người đương nhiên sẽ không chú ý đến lời ca ngợi đó, y chỉ quan tâm một việc —— lúc 12h, kẻ hỗn đản vô trách nhiệm kia có bước ra từ con hẻm đó hay không?
Đinh, đinh, đinh.
Chuông gõ mười hai giờ. Đám đông vô cùng sôi nổi ầm ĩ.
“Merry Christmas!”. Bọn họ tặng nhau những lời chúc phúc tốt đẹp.
Tiếng hò reo quanh quẩn bên trong ngõ hẻm tồi tàn, trống rỗng, không một bóng người.
Người đàn ông Đông Phương lặng lẽ cúi đầu thu dọn mọi thứ _________ 6 tháng sau, thành phố H, lại có một đại huyệt sắp mở. Không phải y cảm thấy buồn, nhưng ở trong bầu không khí náo nhiệt của đám đông, y không khỏi cảm thấy cô đơn, lạc lõng.
Lúc này, có người đặt mông ngồi xuống bên cạnh y, người kia cầm lấy cuốn truyện tranh còn thơm mùi sách mới rồi ngắm nhìn.
Y ngẩng đầu.
“Yo”. Người kia nói.
Cậu đến muộn. Y nhìn chằm chằm người trước mặt, ngay cả chớp mắt cũng không nỡ.
“Xin lỗi, tôi đến trễ”.
Trà sa băng của cậu đã biến đổi.
“Không sao, tôi thích uống như vậy”. Người kia múc một muỗng lớn đưa vào miệng rồi hôn lên môi y thật sâu.
Trên quảng trường, nữ ca sĩ vẫn thì thầm hát:
Ah, người yêu của tôi đã trở về,
Hạnh phúc đang đến gần, hạnh phúc đang đến gần.
…
Hoàn.
Tử bất ngữ quái lực loạn thần (Bộ 1) cũng đã hoàn rồi, đầu tiên ta muốn cảm ơn những ai đã theo dõi và ủng hộ câu chuyện này từ những chương đầu tiên cho tới chương cuối cùng. Những cái likes và comments của các bạn tiếp sức cho ta rất nhiều ♡, vì qua đó ta biết được truyện mình edit vẫn còn có người theo dõi và yêu thích:))
Thứ hai, ta có đôi lời cảm nhận riêng về câu chuyện này, theo ta thấy thì trong bộ 1 tác giả tập trung vào yếu tố linh dị thần quái nhiều hơn, tình cảm của Từ Nhàn Thuyền và Tần Tử Giác cũng chỉ là phụ, như gia vị nêm nếp thêm cho món ăn, thế nhưng ta lại cực kì thích, vì vẫn có thể nhìn thấy tình cảm của hai người thông qua những ánh mắt, những cái siết tay đầy thấu hiểu, những cử chỉ tình cảm nho nhỏ, chỉ vậy cũng đủ rồi. Đôi lúc, những cử chỉ quan tâm còn quan trọng hơn lời nói rất nhiều. Về phần ma quái, linh dị thì xuất hiện xuyên suốt cả câu chuyện, dù không ghê rợn nhưng theo ta nó cũng khá hấp dẫn. Bằng chứng là ta có thể edit nó đến tận chương cuối cùng:))
Việc tiếp theo ta muốn thông báo là ta mới phát hiện tác giả có viết thêm hai phiên ngoại cho 2 cp Nhàn Thuyền x Tử Giác, Không Phá x Vi Thiện, ta sẽ edit và post lên trong thời gian sớm nhất.
Cuối cùng là mong các bạn hãy tiếp tục ủng hộ bộ 2: Thân Biên của hệ liệt này nha!!!
Đêm Giáng sinh, người đàn ông ngồi trên ghế dài ở quảng trường thu hút gần như toàn bộ ánh mắt của nữ giới.
“Này, anh nhìn xem người đàn ông Đông Phương kia đẹp trai quá trời”. Cô gái trẻ ăn mặc hợp mốt mỉm cười nói với người bạn trai bên cạnh.
“Hừ”. Người bạn trai khinh thường nói lầm bầm, “Người này nhìn rất kỳ quái”.
Thật sự thì lời hắn nói không phải không có lý. Mặc dù tướng mạo của người đàn ông đó vô cùng xuất sắc, nhưng những thứ quái lạ ở bên người anh ta lại làm cho người khác chú ý —— vài quyển sách màu sắc rực rỡ xếp chồng lên nhau và một cái lọ sa băng trong suốt lấp lánh.
Cô gái tò mò đi đến gần, đến khi nhìn rõ thì ngạc nhiên kêu lên: “John, anh mau nhìn! Là truyện tranh Nhật Bản!”.
Người bạn trai mất hứng đuổi theo: “Đi thôi, Lucy, sắp đến giờ rồi”.
“Nhưng mà…”. Cô gái nhìn như không nhìn người đàn ông Đông Phương, “Anh ta thoạt nhìn rất cô đơn”.
“Trời”. Bạn trai bất đắc dĩ rên rỉ, “Em yêu, lẽ nào em không nhìn ra so với anh ta thì anh còn cần em hơn sao?”
Cô gái bật cười khúc khích, hạnh phúc bị bạn trai kéo đi. Xa xa truyền đến giọng nói oán trách của cô gái: “Em vốn muốn hỏi mượn anh ta vài cuốn truyện”.
“Em thích nó sao? Anh có thể mua cho em”.
“Đó là phiên bản giới hạn, cho dù anh có xếp hàng cả đêm thì cũng không thể mua được, đồ ngốc!”.
“Cái đó gọi là gì…Gitama phải không?”.
“Đúng vậy, là Gitama! Linh hồn Gitama!”.
“Ai, thật không thể hiểu nổi tại sao em có thể thích thể loại như vậy, không phải em chỉ thích nhìn trai đẹp sao?”.
“Gitama rất đẹp trai!”.
“Móc mũi là rất đẹp trai hả?”. Bạn trai làm động tác bất nhã trêu chọc cô gái: “Giống vậy sao?”.
Quả nhiên cô gái bị chọc cười ha ha: “Gitama làm rất đẹp trai, anh làm giống như…một BAGA!”.
“Lucy!”. Bạn trai tức giận, hung hăng nhéo má cô gái.
“Thế nhưng, em lại thích anh BAGA như vậy”. Cô gái vòng tay lên cổ người bạn trai, hôn lên đôi môi của hắn.
Đúng lúc trên quảng trường nổi lên một bài hát, nữ ca sĩ nhẹ nhàng cất tiếng hát, chất giọng khàn khàn:
Ah, cuồng phong cuốn anh đi,
Người yêu của tôi,
Khi nào anh quay về,
Ah, nước biển vùi lấp anh,
Người yêu của tôi,
Khi nào anh quay về,
Ah, tử thần mang anh đi,
Người yêu của tôi,
Khi nào anh quay về,
…
Tiếng ca quanh quẩn ở bên tai, Tần Tử Giác ngẩng đầu lên. Ánh mắt sắc bén quét một vòng quanh quảng trường rồi dừng lại ở một con hẻm nhỏ bẩn thỉu. Y khép lại quyển sách trên tay —— đó là một quyển vở rất cũ, rất mỏng, chữ nhỏ viết bằng bút lông ngay ngắn chỉnh tề. Bởi vì tên hỗn đản thiếu trách nhiệm kia, họa sĩ tiên sinh phải nghiên cứu quyển tập nhỏ này đằng đẵng năm năm.
Trên thế giới tồn tại chín chí âm đại huyệt, chúng nó phân tán khắp nơi trên thế giới, nơi tiếp nối giữa dương gian và cõi âm. Người tiến vào đại huyệt, chưa từng có người sống sót. Kẻ hỗn đản vô trách nhiệm kia nói, vị trí đại huyệt không cố định, chúng nó trôi dạt khắp nơi trên đời, nhưng nó cũng liên kết với bên trong.
Vậy có nghĩa là, người đi vào từ một cửa thì có thể đi ra từ cánh cửa đó? Năng lực tự học của họa sĩ rất cao, y cầm quyển tập âm thầm suy nghĩ. Vào thời điểm này trong năm, tại đây sẽ có một đại huyệt được mở.
Giọt nước lạnh như băng rơi trên ngón tay y, Tần Tử Giác cúi đầu _________ chết tiệt, sa băng tan rồi.
Đó là một lọ sa băng rất đẹp, màu đỏ và xanh biếc trộn lẫn vào nhau, giống như hoa tươi nở rộ vào ngày xuân, bốn phía còn điểm thêm lá bạc hà, tinh tế và đáng yêu. Người qua đường nhịn không được ca ngợi: “Người đàn ông phải lãng mạn cỡ nào mới có thể nghĩ ra nhiều sáng ý hẹn hò đến vậy”.
Người đàn ông trong trọng tâm câu chuyện của mọi người đương nhiên sẽ không chú ý đến lời ca ngợi đó, y chỉ quan tâm một việc —— lúc 12h, kẻ hỗn đản vô trách nhiệm kia có bước ra từ con hẻm đó hay không?
Đinh, đinh, đinh.
Chuông gõ mười hai giờ. Đám đông vô cùng sôi nổi ầm ĩ.
“Merry Christmas!”. Bọn họ tặng nhau những lời chúc phúc tốt đẹp.
Tiếng hò reo quanh quẩn bên trong ngõ hẻm tồi tàn, trống rỗng, không một bóng người.
Người đàn ông Đông Phương lặng lẽ cúi đầu thu dọn mọi thứ _________ 6 tháng sau, thành phố H, lại có một đại huyệt sắp mở. Không phải y cảm thấy buồn, nhưng ở trong bầu không khí náo nhiệt của đám đông, y không khỏi cảm thấy cô đơn, lạc lõng.
Lúc này, có người đặt mông ngồi xuống bên cạnh y, người kia cầm lấy cuốn truyện tranh còn thơm mùi sách mới rồi ngắm nhìn.
Y ngẩng đầu.
“Yo”. Người kia nói.
Cậu đến muộn. Y nhìn chằm chằm người trước mặt, ngay cả chớp mắt cũng không nỡ.
“Xin lỗi, tôi đến trễ”.
Trà sa băng của cậu đã biến đổi.
“Không sao, tôi thích uống như vậy”. Người kia múc một muỗng lớn đưa vào miệng rồi hôn lên môi y thật sâu.
Trên quảng trường, nữ ca sĩ vẫn thì thầm hát:
Ah, người yêu của tôi đã trở về,
Hạnh phúc đang đến gần, hạnh phúc đang đến gần.
…
Hoàn.
Tử bất ngữ quái lực loạn thần (Bộ 1) cũng đã hoàn rồi, đầu tiên ta muốn cảm ơn những ai đã theo dõi và ủng hộ câu chuyện này từ những chương đầu tiên cho tới chương cuối cùng. Những cái likes và comments của các bạn tiếp sức cho ta rất nhiều ♡, vì qua đó ta biết được truyện mình edit vẫn còn có người theo dõi và yêu thích:))
Thứ hai, ta có đôi lời cảm nhận riêng về câu chuyện này, theo ta thấy thì trong bộ 1 tác giả tập trung vào yếu tố linh dị thần quái nhiều hơn, tình cảm của Từ Nhàn Thuyền và Tần Tử Giác cũng chỉ là phụ, như gia vị nêm nếp thêm cho món ăn, thế nhưng ta lại cực kì thích, vì vẫn có thể nhìn thấy tình cảm của hai người thông qua những ánh mắt, những cái siết tay đầy thấu hiểu, những cử chỉ tình cảm nho nhỏ, chỉ vậy cũng đủ rồi. Đôi lúc, những cử chỉ quan tâm còn quan trọng hơn lời nói rất nhiều. Về phần ma quái, linh dị thì xuất hiện xuyên suốt cả câu chuyện, dù không ghê rợn nhưng theo ta nó cũng khá hấp dẫn. Bằng chứng là ta có thể edit nó đến tận chương cuối cùng:))
Việc tiếp theo ta muốn thông báo là ta mới phát hiện tác giả có viết thêm hai phiên ngoại cho 2 cp Nhàn Thuyền x Tử Giác, Không Phá x Vi Thiện, ta sẽ edit và post lên trong thời gian sớm nhất.
Cuối cùng là mong các bạn hãy tiếp tục ủng hộ bộ 2: Thân Biên của hệ liệt này nha!!!