Chương : 24
Trên đường đi dạo lung tung một lúc Kỳ Phong để ý có vài nhà đan dược nhìn thì to lớn nhưng rất ít người ra vào giao dịch nên hắn bỏ qua, cuối cùng Kỳ Phong cũng tìm được một nhà đan dược tuy nhìn có vẻ bình thường nhưng có nhiều người chọn giao dịch nhất.
Nhìn từ bên ngoài không mấy khí thế tuy nhiên khi bước vào Đan Dược đường này hắn mới biết mình lại đánh giá sai lần nữa, nhìn không thể nhìn vẻ bề ngoài nha, tầng một là nơi bán ra các loại Đan dược còn tầng hai dùng làm nơi thu mua Đan dược cùng dược liệu các loại.
Biết được Kỳ Phong là đến bán linh thảo tiểu nhị không dám tự mình quyết định nên dẫn Kỳ Phong lên tầng hai, mời vào phòng dành cho khách ngồi chờ còn hắn thì chạy đi mời quản sự.
Bình thường dược liệu quản sự sẽ để cho hắn tự mình thu sếp giá cả với người bán nhưng về linh thảo thì hắn không thể quyết định được nha, hiện giờ hắn chỉ mới là luyện khí năm tầng và cũng chỉ mới phân biệt được thảo dược thông thường mới hơn một năm mà thôi, còn về linh thảo như thế nào phân biệt thì hắn còn chưa được tiếp xúc nên không thể phán bừa a.
Chờ đợi không bao lâu thì quản sự Đan Dược đường đến, quản sự là một vị lão giả mập mạp, khuôn mặt phúc hậu mà Kỳ Phong không nhìn ra tu vi, nhưng nhìn linh vận vờn quanh có lẽ vị quản sự này đã là Trúc Cơ kỳ tu sĩ đi.
“Xin chào tiểu bằng hữu, ta là Thạc Chuyên quản sự Đan Dược đường này, tiểu nhị nói tiểu bằng hữu đến là bán linh thảo, mời tiểu bằng hữu lấy ra cho lão hữu xem qua một chút được không?”
Kỳ Phong nhìn lão giả trước mặt có vẻ là người thành thật hắn không chút do dự lấy ra hai gốc Lạc Tiên Thảo và Diệp Cô Thảo hai gốc linh thảo này theo như trong ngọc giản hắn xem ở Đan Các là dùng luyện chế tinh thần Đan nha, chỉ là hiện tại Tinh Thần Đan rất khó luyện chế thêm một phần là linh thảo luyện chế Tinh Thần Đan rất khó.
Thật ra hắn cũng không phải là muốn đem hai gốc linh thảo này bán mà vì đây là một trong những gốc linh thảo giá trị có lẽ thấp nhất trong vườn linh thảo của hắn mà hắn lại có rất nhiều hai gốc linh thảo này nha.
Từ lúc nhìn thấy hai gốc linh thảo Thạc Chuyên không còn giữ được bình tĩnh, tay hắn còn không ngừng run rẩy, đây là linh thảo thuộc hàng khan hiếm rất khó tìm được, phải biết rằng hai góc Diệp Cô Thảo cùng Lạc Tiên Thảo có thể luyện chế ra bao nhiêu Tinh Thần Đan nha.
Tinh Thần Đan là dùng cho tu sĩ ổn định tinh thần khi thăng cấp, Thạc Chuyên hắn hiện tại là Trúc Cơ hậu kỳ hắn cần nhất là Tinh Thần Đan khi trùng kích lên Kim Đan, bởi vì tinh thần không ổn định tu sĩ rất dễ nhập ma và hắn cũng rất sợ điều đó vì thế bao nhiêu năm qua hắn vẫn luôn đi tìm hai loại linh thảo này nhưng còn không có tìm được.
Bình ổn tâm tình kích động xem xét hai góc linh thảo, “hai góc linh thảo này thuộc linh thảo năm trăm năm, mỗi góc năm trăm hạ phẩm linh thạch, hai góc là một ngàn hạ phẩm linh thạch xin hỏi tiểu bằng hữu muốn bán sau.”
“Ách…nếu như hắn thật không vào Đan Các còn không có xem qua ngọc giản thảo dược cũng sẽ không biết gì về giá trị của hai góc linh thảo này có lẻ hắn sẽ chấp nhận cái giá này nha, đáng tiếc hắn cũng không phải là người dễ dàng bị tiền chi phối nha.”
Kỳ Phong cuốn lên hai gốc linh thảo nắm vào trong tay rồi nói: “Tuy ta không phải là Đan Sư nhưng ta cũng biết giá trị hai góc linh thảo này không thấp, nếu quản sự ngài không có ý định mua thì tại hạ xin cáo từ.” Còn rất nhiều nhà Đan dược, hắn cũng không tin không bán được hai gốc linh thảo này.
“Tiểu bằng bằng hữu xin dừng bước, thật ra hai gốc linh thảo này là ta thật sự muốn mua, như vầy đi ta lấy cá nhân ta mua hai gốc linh thảo này với giá bảy trăm hạ phẩm linh thạch một gốc tổng cộng hai gốc là một ngàn bốn trăm hạ phẩm linh thạch, tiểu bằng hữu cảm thấy thế nào?”
Giả bộ do dự cuối cùng Kỳ Phong cũng đồng ý, thật ra nhiều linh thạch hơn nữa hắn cũng muốn vì không ai chê mình có nhiều tiền cả, chỉ là với Kỳ Phong hắn mà nói bao nhiêu đây linh thạch đã đủ rồi, hắn cũng phải chừa cho mình một con đường lui.
Hai gốc linh thảo không dễ gì có được đến trong tay Thạc Chuyên kích động không thôi, hơn ai hết hắn là người biết rõ nhất hắn đây là cỡ nào may mắn. Phải biết hắn là vì tìm hai gốc Lạc Tiên Thảo cùng Diệp Cô Thảo mà phải trải qua bao nhiêu nguy hiểm cũng chỉ có hắn mới biết, may mắn lần này hắn trở về sớm hơn dự định một tháng vậy mà để hắn tìm được hai gốc linh dược cần tìm, nếu không có thể nói hắn hẳn là đã bỏ lỡ, thật đúng là ông trời cũng giúp hắn mà.
Kỳ Phong còn không biết là Thạc Chuyên quản sự Đan Dược đường là gần hết thọ nguyên, nếu như không trùng kích Kim Đan kỳ vậy thì Thạc Chuyên quản sự cũng coi như kết thúc. Nếu để Kỳ Phong biết hắn nhất định sẽ không mạo hiểm đem hai gốc linh thảo này ra bán mà đổi thành hai gốc thảo dược bình thường khác, chỉ là hiện tại bây giờ Kỳ Phong nên cảm thấy may mắn vì Thạc Chuyên làm người không tệ nếu không hắn có khả năng phải cùng người liều mạng a.
Vì nhờ Kỳ Phong đưa tới hai gốc linh thảo rất quan trọng với Thạc Chuyên hắn nên với Kỳ Phong thì lại càng săn đón.
Xin hỏi tiểu bằng hữu có còn linh thảo nào muốn bán nữa hay không? Nếu còn có thể bán cho bổn tiệm không? Ta chắc chắn dùng giá cao mua lại.
“Thật có lỗi ta cũng chỉ có hai gốc này, lần sau tìm được ta nhất định nhớ đến tiệm của ngài đầu tiên. “
Đạt được mục đích Kỳ Phong bước ra khỏi Đan dược các với tâm trạng vui vẻ. Tâm trạng người có tiền thật tốt, quyết định không bỏ đi lớp nguỵ trang bên ngoài này vì Kỳ Phong nhìn thấy trên đường có khá nhiều tu sĩ giống hắn, nếu giờ hắn chỉ mặc đạo bào đệ tử ngoại môn Dịch Thần tông đầu đội mũ sa với tu vi trở về luyện khí một tầng hậu kỳ đi tới đi lui người ta không cho rằng hắn có bệnh mới là lạ đó, chẵn những vậy có khi còn làm trò cười cho thiên hạ, hay là thôi đi, cứ giả dạng thành tu sĩ của gia tộc nghèo nào đó thế này là được rồi đi.
Kỳ Phong còn không biết cũng may hắn là không có dỡ bỏ lớp nguỵ trang nên tránh được không ít phiền phức vì ở một góc khuất nào đó có kẻ đang nhìn xem người qua kẻ lại với một nhận định phải tìm kiếm cho được trong đó áo màu xám tu sĩ với tu vi luyện khí một tầng.
Nhìn từ bên ngoài không mấy khí thế tuy nhiên khi bước vào Đan Dược đường này hắn mới biết mình lại đánh giá sai lần nữa, nhìn không thể nhìn vẻ bề ngoài nha, tầng một là nơi bán ra các loại Đan dược còn tầng hai dùng làm nơi thu mua Đan dược cùng dược liệu các loại.
Biết được Kỳ Phong là đến bán linh thảo tiểu nhị không dám tự mình quyết định nên dẫn Kỳ Phong lên tầng hai, mời vào phòng dành cho khách ngồi chờ còn hắn thì chạy đi mời quản sự.
Bình thường dược liệu quản sự sẽ để cho hắn tự mình thu sếp giá cả với người bán nhưng về linh thảo thì hắn không thể quyết định được nha, hiện giờ hắn chỉ mới là luyện khí năm tầng và cũng chỉ mới phân biệt được thảo dược thông thường mới hơn một năm mà thôi, còn về linh thảo như thế nào phân biệt thì hắn còn chưa được tiếp xúc nên không thể phán bừa a.
Chờ đợi không bao lâu thì quản sự Đan Dược đường đến, quản sự là một vị lão giả mập mạp, khuôn mặt phúc hậu mà Kỳ Phong không nhìn ra tu vi, nhưng nhìn linh vận vờn quanh có lẽ vị quản sự này đã là Trúc Cơ kỳ tu sĩ đi.
“Xin chào tiểu bằng hữu, ta là Thạc Chuyên quản sự Đan Dược đường này, tiểu nhị nói tiểu bằng hữu đến là bán linh thảo, mời tiểu bằng hữu lấy ra cho lão hữu xem qua một chút được không?”
Kỳ Phong nhìn lão giả trước mặt có vẻ là người thành thật hắn không chút do dự lấy ra hai gốc Lạc Tiên Thảo và Diệp Cô Thảo hai gốc linh thảo này theo như trong ngọc giản hắn xem ở Đan Các là dùng luyện chế tinh thần Đan nha, chỉ là hiện tại Tinh Thần Đan rất khó luyện chế thêm một phần là linh thảo luyện chế Tinh Thần Đan rất khó.
Thật ra hắn cũng không phải là muốn đem hai gốc linh thảo này bán mà vì đây là một trong những gốc linh thảo giá trị có lẽ thấp nhất trong vườn linh thảo của hắn mà hắn lại có rất nhiều hai gốc linh thảo này nha.
Từ lúc nhìn thấy hai gốc linh thảo Thạc Chuyên không còn giữ được bình tĩnh, tay hắn còn không ngừng run rẩy, đây là linh thảo thuộc hàng khan hiếm rất khó tìm được, phải biết rằng hai góc Diệp Cô Thảo cùng Lạc Tiên Thảo có thể luyện chế ra bao nhiêu Tinh Thần Đan nha.
Tinh Thần Đan là dùng cho tu sĩ ổn định tinh thần khi thăng cấp, Thạc Chuyên hắn hiện tại là Trúc Cơ hậu kỳ hắn cần nhất là Tinh Thần Đan khi trùng kích lên Kim Đan, bởi vì tinh thần không ổn định tu sĩ rất dễ nhập ma và hắn cũng rất sợ điều đó vì thế bao nhiêu năm qua hắn vẫn luôn đi tìm hai loại linh thảo này nhưng còn không có tìm được.
Bình ổn tâm tình kích động xem xét hai góc linh thảo, “hai góc linh thảo này thuộc linh thảo năm trăm năm, mỗi góc năm trăm hạ phẩm linh thạch, hai góc là một ngàn hạ phẩm linh thạch xin hỏi tiểu bằng hữu muốn bán sau.”
“Ách…nếu như hắn thật không vào Đan Các còn không có xem qua ngọc giản thảo dược cũng sẽ không biết gì về giá trị của hai góc linh thảo này có lẻ hắn sẽ chấp nhận cái giá này nha, đáng tiếc hắn cũng không phải là người dễ dàng bị tiền chi phối nha.”
Kỳ Phong cuốn lên hai gốc linh thảo nắm vào trong tay rồi nói: “Tuy ta không phải là Đan Sư nhưng ta cũng biết giá trị hai góc linh thảo này không thấp, nếu quản sự ngài không có ý định mua thì tại hạ xin cáo từ.” Còn rất nhiều nhà Đan dược, hắn cũng không tin không bán được hai gốc linh thảo này.
“Tiểu bằng bằng hữu xin dừng bước, thật ra hai gốc linh thảo này là ta thật sự muốn mua, như vầy đi ta lấy cá nhân ta mua hai gốc linh thảo này với giá bảy trăm hạ phẩm linh thạch một gốc tổng cộng hai gốc là một ngàn bốn trăm hạ phẩm linh thạch, tiểu bằng hữu cảm thấy thế nào?”
Giả bộ do dự cuối cùng Kỳ Phong cũng đồng ý, thật ra nhiều linh thạch hơn nữa hắn cũng muốn vì không ai chê mình có nhiều tiền cả, chỉ là với Kỳ Phong hắn mà nói bao nhiêu đây linh thạch đã đủ rồi, hắn cũng phải chừa cho mình một con đường lui.
Hai gốc linh thảo không dễ gì có được đến trong tay Thạc Chuyên kích động không thôi, hơn ai hết hắn là người biết rõ nhất hắn đây là cỡ nào may mắn. Phải biết hắn là vì tìm hai gốc Lạc Tiên Thảo cùng Diệp Cô Thảo mà phải trải qua bao nhiêu nguy hiểm cũng chỉ có hắn mới biết, may mắn lần này hắn trở về sớm hơn dự định một tháng vậy mà để hắn tìm được hai gốc linh dược cần tìm, nếu không có thể nói hắn hẳn là đã bỏ lỡ, thật đúng là ông trời cũng giúp hắn mà.
Kỳ Phong còn không biết là Thạc Chuyên quản sự Đan Dược đường là gần hết thọ nguyên, nếu như không trùng kích Kim Đan kỳ vậy thì Thạc Chuyên quản sự cũng coi như kết thúc. Nếu để Kỳ Phong biết hắn nhất định sẽ không mạo hiểm đem hai gốc linh thảo này ra bán mà đổi thành hai gốc thảo dược bình thường khác, chỉ là hiện tại bây giờ Kỳ Phong nên cảm thấy may mắn vì Thạc Chuyên làm người không tệ nếu không hắn có khả năng phải cùng người liều mạng a.
Vì nhờ Kỳ Phong đưa tới hai gốc linh thảo rất quan trọng với Thạc Chuyên hắn nên với Kỳ Phong thì lại càng săn đón.
Xin hỏi tiểu bằng hữu có còn linh thảo nào muốn bán nữa hay không? Nếu còn có thể bán cho bổn tiệm không? Ta chắc chắn dùng giá cao mua lại.
“Thật có lỗi ta cũng chỉ có hai gốc này, lần sau tìm được ta nhất định nhớ đến tiệm của ngài đầu tiên. “
Đạt được mục đích Kỳ Phong bước ra khỏi Đan dược các với tâm trạng vui vẻ. Tâm trạng người có tiền thật tốt, quyết định không bỏ đi lớp nguỵ trang bên ngoài này vì Kỳ Phong nhìn thấy trên đường có khá nhiều tu sĩ giống hắn, nếu giờ hắn chỉ mặc đạo bào đệ tử ngoại môn Dịch Thần tông đầu đội mũ sa với tu vi trở về luyện khí một tầng hậu kỳ đi tới đi lui người ta không cho rằng hắn có bệnh mới là lạ đó, chẵn những vậy có khi còn làm trò cười cho thiên hạ, hay là thôi đi, cứ giả dạng thành tu sĩ của gia tộc nghèo nào đó thế này là được rồi đi.
Kỳ Phong còn không biết cũng may hắn là không có dỡ bỏ lớp nguỵ trang nên tránh được không ít phiền phức vì ở một góc khuất nào đó có kẻ đang nhìn xem người qua kẻ lại với một nhận định phải tìm kiếm cho được trong đó áo màu xám tu sĩ với tu vi luyện khí một tầng.