Chương 5
Y vừa bước vào nhà, cô dượng đã chống nạnh ngồi trên ghế hất cằm nhìn y "mày ngày mai đi tìm việc khác làm thêm ban sáng đi, đừng có mà ở không lêu lổng.""Ơ...dạ mai con sẽ dậy sớm đi tìm." An Nhiên cúi đầu khuôn phép, sau đó mới xuống nhà dưới lục cơm ăn, nồi hôm nay trống trơn đến miếng cháy cũng không còn."Cô ơi, hôm nay nhà mình không nấu cơm?""Có nấu, nhưng tao tưởng mày ăn ở chỗ làm rồi, nên không chừa cơm." giọng bà cô vọng xuống, cậu em họ của y bên cạnh mẹ nhanh nhảu thêm vào mấy câu:"Anh Nhiên ơi, lúc nãy còn miếng cháy mà mẹ đem cho con ki nâu xích ngoài cửa ăn rồi, mẹ nói nó ăn no còn coi nhà, anh Nhiên tối ngủ không có coi nhà được a!" cậu em họ thật thà cười cười, bà cô bên cạnh đã bụm miệng nó lại.Y ở dưới nhà lắng tai nghe, đáy mắt chùng xuống, không oán không than, cũng không nói thêm câu gì nữa, lặng lẽ bước về phòng ngủ.Nói là phòng ngủ chứ thật ra là cái kho chứa đồ cũ, chỉ còn có một chút xíu diện tích đủ cho y nằm, không xoay người lăn lộn chỗ nào được nữa hết, An Nhiên nằm xuống cái chiếu lát, nhớ đến tô bánh canh lúc nãy Tử Đằng đưa cho, tim lại đập rộn ràng trong lồng ngực, cũng may có tô bánh canh đó, cứu sống y qua hết đêm nay Tử Đằng...y đem theo cái tên đẹp đẽ kia chìm vào giấc ngủ.Sáng hôm sau, An Nhiên dậy thật sớm để đi kiếm việc làm thêm ca sáng, cuối cùng một quán cơm ngoài trấn cũng chịu thuê y, với thời gian làm việc từ bốn giờ sáng cho đến mười giờ sáng.Cụ thể là bưng bê dọn bàn và rửa chén, có được công việc y mừng rúm, lại còn bao luôn phần điểm tâm sáng nữa chớ, từ nay khỏi lo nhịn đói đi làm nữa rồi, "Oh ye!" đem theo háo hức y quay về nhà.Đứa em họ bảy tuổi đang chơi siêu nhân bắn súng, vừa nhìn thấy y về nó lại hét lên một tiếng "mẹ ơi, anh Nhiên về rồi này." dứt lời nó cầm súng nước lao tới bắn lên đầu lên cổ y tới tấp, miệng không ngừng hai tiếng "Pằng chéo...Pằng chéo!"Ách, cái này là hệ quả của việc cho trẻ nhỏ coi phim siêu nhân quá nhiều gây ra ảo tưởng, An Nhiên móc cái khăn mùi xoa trong túi quần lau qua gương mặt đầy nước."Sao, đi cả hai tiếng đồng hồ, có kiếm được việc làm không?" Bà cô từ nhà dưới đi lên, chắp tay trước ngực, nhăn mặt nhìn y, nhìn bằng nửa con mắt chán ghét."Ha, con tìm được cái chân phụ quán cơm, còn bao cả ăn sáng nữa, mừng quá cô ơi!" An Nhiên nở nụ cười tươi rói hướng bà ta, người phụ nữ gật đầu vẻ hài lòng."Tốt, kiếm được việc thì tốt, siêng năng mà làm đừng để người ta đuổi nữa nha con.""Dạ, con biết rồi!" An Nhiên lại cười cười ngoan ngoãn, sau đó xuống nhà dưới săn ống quần lên chân trần đi vào trong chuồng lợn dọn phân và cho chúng ăn uống, đây là nhiệm vụ hằng ngày của y trước khi đến trường.Lớp 8A1, Hàn Tử Đằng đang ngồi thảo luận bài học cùng đám bạn.An Nhiên chậm rãi bước vào, đến trước mặt hắn, lại cúi mặt nhìn đất, không dám nhìn hắn, hai tay đưa ra một thỏi sô cô la nguyên chất, ấp a ấp úng, trưng ra hai gò má đỏ bừng "Tử Đằng, mình làm sô cô la tặng cậu, cám ơn tô bánh canh tối qua nha, cái này...mình mới làm lần đầu, mong cậu đừng chê!"Nam nữ học sinh trong lớp túm tụm vây quanh tròn mắt sửng sốt, tên nam sinh này nó học lớp nào mà to gan dữ zdậy ta, dám đi thẳng vào trong lớp trước mặt mọi người tặng sô cô la cho Tử Đằng, muốn kết thân với đại thiếu gia hay sao?Nhìn đôi bàn tay dâng sô cô la của y đang run rẩy không ngừng, nhìn nét đẹp nai tơ chưa nhuốm sự đời của y, chả hiểu sao Tử Đằng càng ngày càng thích thú, khóe môi hắn khẽ cong lên "đến mặt mũi người tặng quà tôi còn không nhìn rõ, làm sao tôi nhận quà đây?" Hắn trầm giọng tiếu ý, y vẫn là không dám ngẩn mặt lên."Thế nào, còn không mau ngước mặt lên!" giọng hắn đã lạnh đi không ít, An Nhiên chậm rãi ngẩng mặt lên, mồ hôi vả đầy trán, ướt đẫm cả chiếc áo sơ mi trắng dán sát vào cơ thể.Ngón tay Tử Đằng vươn ra chạm vào cằm của y, nâng lên, ép y nhìn vào mắt hắn.Khoảnh khắc hai mắt giao hòa gần trong gang tấc, tứ chi của An Nhiên cơ hồ muốn rụng rời.Lần đầu tiên y nhìn kĩ gương mặt hắn, còn là khoảng cách gần kề, quả thật mặt hắn đẹp lắm, đôi mắt hắn lạnh băng, sống mũi thon cao, bờ môi mỏng đỏ, góc cạnh rõ ràng, nam nhân như hắn thật rất muốn...Rất muốn được chạm vào, được ôm ấp kề cận, An Nhiên nhất thời ngây ngẩn mất kiểm soát, Tử Đằng nhẹ nhàng rút đi thỏi sô cô la trên tay y, mặt không cảm xúc."Tùng tùng tùng!" tiếng trống trường chợt vang lên, khiến An Nhiên giật mình tỉnh mộng."Còn không mau trở về lớp học, vào trễ sẽ bị phạt đứng hành lang đó." Tử Đằng lắc lắc thỏi sô cô la qua lại trước mặt y, tiếu ý cười cười khiến y vô cùng xấu hổ, quay đầu lật đật chạy ù về lớp,trong lòng y không khỏi dấy lên tạp niệm:"Võ An Nhiên mi có phải uống lộn thuốc rồi hay không, đến tặng quà cho người ta thế éo nào lại nhìn người ta như hổ đói rình mồi?Người ta là nam nhân đó, cái gì người ta có, ngươi cũng có à nha! Ngươi giả ngây cái gì, ngươi lại rung động cái gì, thật là xấu hổ quá mà!" Y vò đầu bứt tóc,con mẹ nó thật muốn tìm cái lỗ nẻ mà chung.Có điều, y không biết, y vừa rời khỏi lớp học của Tử Đằng, một nữ sinh đã bước đến trước mặt hắn, nhíu mày tức giận."Tử Đằng, lễ valentine mình tặng sô cô la cậu bảo không thích ăn ngọt, sao giờ lại nhận kẹo của tên nam sinh kia, cậu giải thích đi, cậu khinh thường mình đúng không?""Thụy, hôm nay không phải valentine, còn nữa người ta tặng mình mục đích chỉ để cám ơn, nếu cậu cũng cùng chung mục đích mình hảo hảo đón nhận, nhắc nhở cậu một lần, đừng có tùy tiện tặng sô cô la cho nam sinh, mình chưa bao giờ có ý khinh thường cậu, chỉ là cậu không biết tôn trọng chính cậu mà thôi." Tử Đằng trầm giọng lạnh ngắt, nói thẳng không chút xuyên tạc, càng không chừa cho cô nữ sinh khả ái kia chút mặt mũi nào, nói nghe nè, đã rõ ràng như thế, hắn không có thích cô, biết khó mà lui đi a."Tử Đằng...cậu...cậu..." nữ sinh tên Thụy chỉ tay vào mặt hắn, tức đến không nói nên lời, tức đến bật khóc hai mắt ngấn nước, hắn vẫn bình thản giở quyển sách giáo khoa ra, chậm xem lại bài tập, học sinh trong lớp thấy vậy rét lạnh cả người, ai muốn tặng quà cho hắn đành nhét lại vào trong ngăn cặp, ai muốn tỏ tình với hắn đành câm nín chôn sâu, còn nếu như lời hắn nói để hắn mở lời trước chắc là đợi đến mặt trời mọc đằng tây, trái đất ngừng quay quanh trục."Thụy, nín đi Thụy, cô giáo sắp vào rồi đó.Nói cậu cân nhắc trước khi tỏ tình mà không chịu nghe, cái gương của bọn mình rành rành ra đó, vờ như không nhìn thấy sao?" một số nữ sinh thấy vậy kéo Thụy về chỗ ngồi, an ủi cô ta, cô ta vẫn ấm ức đến tội."Liễu yếu đào tơ tóc dài thướt tha, tay chân mềm mại trắng trắng nộn nộn thế này. Hàn Tử Đằng lại không để vào trong mắt, nó có vấn đề về sinh lí rồi nga?" năm đứa bạn thường xuyên đi cùng Tử Đằng khắc này chỉ biết lắc đầu tặc lưỡi mà nhìn hắn."Tử Đằng, quả tim mày tám chín phần mười nung nặn bằng đất sét mà thành, gái tầm này vào tay tụi tao cưng như trứng ngỗng a mày."...