Chương 55: Thông thấu mắt
Nam nhân cầm theo khoá mở cửa từng buồng giam, một chúng nữ tu bị bắt đến thấy vậy đều hoảng sợ, bỗng có người bật khóc nức nở:
" Đừng giết ta, cầu ngài ta huyết vẫn còn có thể tiếp tục lấy."
Tiếng khóc kéo theo rất nhiều người cảm xúc, cho dù đã mở khoá lồng giam các nàng ấy vẫn không tin tưởng mình được cứu giúp.
Chung Ly quay đầu đi không nhìn nữa để nam tu tự mình giải quyết. Trong lòng lúc này thực sự khó chịu, nếu nàng đồng bạn không thể thoát ra liệu có trở lên giống những người này: hy vọng đã mất hết chỉ còn lại mong ước hèn mọn là được tồn tại!
———
Nam tu trấn an xong mọi người liền cầu Chung Ly cho nữ tu bên cạnh được trị thương, nàng ta mất máu quá nhiều bây giờ tinh thần đã có chút không ổn định.
Nàng đồng ý nhưng kiếm lại không hề rút về, nam tu cắn răng tiến đến giúp đồng bạn xử lý vết thương trên bụng. Cả quá trình Chung Ly cầm kiếm rất chắc, nàng kia đau đớn khó nhịn nhưng cảm nhận mũi kiếm kề trên cổ cũng không dám cử động.
Xong xuôi nàng nhìn đến ngoan ngoãn ở một bên chờ mọi người có chút thổn thức, hơi rũ mắt xuống mới nói:
" Tà tu động đang bị công phá, đợi giáo chủ bị xử lý chúng ta liền có thể ra ngoài."
Nữ tu được trị thương xong nghe vậy liền cười to:
" Mơ mộng hão huyền, các ngươi sẽ không bao giờ giết được giáo chủ. Ngài ấy chính là đã tu luyện ra bất tử chi thân người."
Chung Ly nhướng mày nhìn nàng ta, kiếm trên tay tăng mạnh lực, máu chảy xuôi thân kiếm rơi xuống đất. Nam tu hoảng hốt muốn ngăn lại nhưng lại bị Chung Ly hai mắt sát ý bức về. Nữ tu vừa rồi còn coi thường cười nhạo bây giờ mặt mũi đã càng thêm trắng bệch ngậm chặt miệng. Chung Ly thấy vậy xoa xoa hai má nàng ta hỏi:
" Thế nào là bất tử chi thân? Ngươi nói xem?"
Nữ tu giận nhưng không dám phản kháng, tránh đi tay nàng nói:
" Giáo chủ ngày ngày dùng huyết tu luyện, mỗi tháng đều chọn ra hai người để cướp đoạt linh căn và đan điền. Đến bây giờ đã tu luyện ra huyết vụ thần thông không thể dễ dàng xâm phạm, còn có...đếm không hết chết thay thân thể."
" Ngươi biết cũng thật nhiều, là thân tín bên cạnh hắn?"
" Ta chỉ là đoán được." Nàng ta có chút trốn tránh ánh mắt nói.
" Ngươi đảm nhận nhiệm vụ gì trong động?" Chung Ly lạnh lẽo hai mắt xoa đi vết máu trên thân kiếm.
" Ta...chỉ đưa người đến mật thất." Nữ tu ấp úng nói.
Lúc này một nữ tử áo bào xanh bỗng ngẩng đầu dậy can đảm lên tiếng:
" Nàng ta còn bắt đi người hàng tháng mang cho kia tà tu xử lý, tỷ muội bị mang đi đều không có thể quay lại."
Áp suất không khí bỗng thấp, tay cầm kiếm siết chặt đến trắng bệch, nàng muốn giết tay sai của ác nhân này! Nhưng không thể, nam tu kia luyện khí chín tầng tu vi bây giờ có thể nghe nàng sai bảo nguyên nhân đều ở việc nàng đang nắm giữ tính mạng của hắn đồng bạn. Nếu nàng ta chết mọi việc sẽ mất khống chế.
========== Truyện vừa hoàn thành ==========
1. Cách Một Khoảng Sân
2. Không Hẹn Mà Đến
3. Xuyên Thành Nữ Chính Bị Bắt Nạt
4. Khoe Vợ Hằng Ngày
=====================================
Đầu có chút ong ong nghe nữ tu quát lớn áo xanh nữ tử, Chung Ly nghiến răng rặn ra từng chữ:
" Vậy kẻ nào đã mang đi ta đồng bạn?"
" Là Trường Sinh, hắn nói giáo chủ coi trọng tốt linh căn hai tù nhân, muốn mang đi trước." Nam tu nhìn chằm chằm nàng nói.
Chung Ly nghe vậy trầm ngâm, Trường Sinh? Vậy hắn thực sự hành động. Doãn Ứng Nguyệt và Tần Xuyên có thể đã thoát ra ngoài. Nàng tiến vào thời điểm vậy mà lại vừa lúc bỏ lỡ đồng bạn.
Chung Ly đảo quanh một vòng quyết định trước tiên ra bên ngoài. Nếu tà tu khó chơi như vậy, thoát ra khỏi động phủ sẽ an toàn hơn một chút.
Nhìn về phía nam tu nói:
" Cơ hội chuộc tội của ngươi đang ở trước mắt, đem theo mọi người cùng rời khỏi động phủ."
Nam tu gật đầu, dặn dò theo sau người sau đó bọn họ đi theo hắn rời khỏi mật thất. Chung Ly ở phía cuối cùng quan sát, đề phòng có tình huống bất ngờ.
Xuyên qua vài đạo cấm chế, tiếng đánh nhau ngày một rõ ràng. Nam tu dẫn đầu đã dừng lại đề phòng, phía sau người cũng lật đật rút ra vũ khí. Chỉ là lâu rồi mới có thể sử dụng linh khí, các nữ tu đều hành động chậm chạp.
Đánh nhau người nhanh chóng xuất hiện, là hai trúc cơ kỳ nam tu. Một người đã sức cùng lực kiệt vẫn kiên trì chống trả, người kia nhẹ nhàng ra chiêu nhưng không để lộ một khe hở nào cho đối thủ trốn thoát. Thấy sắp bị thua tà tu biến thành một đạo khói đen lao đến nam tu dẫn đầu bên phía nàng hét lớn:
" Bân Ca, giúp ta một tay."
Kêu Bân Ca nam tu nghe vậy liền đen mặt, đại chuỳ trong tay vậy mà lại hướng về phía gọi tên hắn người. Nhưng cho dù là luyện khí đỉnh khi đối mặt với trúc cơ kỳ tu sĩ cũng không có cơ hội chống trả. Chỉ thấy đại chuỳ tiếp xúc với khói đen đã nhanh chóng bị cắn nuốt, hộ thân linh khí vỡ vụn, hắn bị khói đen bao lấy hai mắt dần dại ra. Trên khuôn mặt gân xanh hiện chằng chịt, cơ thể không ngừng bị rút ra sinh cơ. Nữ tu bên cạnh nàng thấy vậy không màng kiếm trên cổ lao đến phía nam tu hét:
" Không được hại ta sư huynh."
Trên tay nữ tu lúc này xuất hiện màu trắng bình, một giọt thuỷ lao ra từ bình đâm tiến khói đen. Âm thanh xèo xèo vang lên kèm theo còn có tiếng hét đau đớn của tà tu. Một giọt thuỷ vậy mà lại đối phó được trúc cơ kỳ tu sĩ. Nàng suy đoán đây là trọng thuỷ trước đây từng thấy đám người này sử dụng. Kêu Bân Ca nam tu ngã ra đất, làn da nhăn nheo, tóc cũng đã bạc một nửa. Sử dụng tà tu thủ đoạn người hiện nguyên hình lăn lộn khắp đất, hắn làn da không ngừng bị ăn mòn. Đối thủ của hắn lúc này đã đuổi tới, thấy hắn bị thương cũng không lưu tình mà một chiêu lưu loát giải quyết.
Nữ tu bên này sau khi ném ra thuỷ liền đỡ lên Bân Ca liên tục độ nhập linh khí nhưng hắn sinh cơ vẫn không ngừng trôi đi. Nam tử sắc mặt càng ngày càng già nua nhưng hai mắt đã tỉnh táo, nhìn ôm mình nữ tu nói:
" Mạn Nhi, ta đã không thể bảo vệ muội nữa. Sau này hãy sống thật tốt...đi trọn vẹn con đường."
Kêu Bân Ca nam tử nói xong cũng không màng hắn sư muội đau khổ khóc lóc mà quay sang Chung Ly nói:
" Đạo hữu, ta sư muội chỉ là dẫn tiếp người, những người này máu là chưa từng thực sự đụng đến, phải chăng cũng nên có một cơ hội sửa sai?"
Thấy Chung Ly im lặng không trả lời, hắn hai mắt ám trầm, già nua kỳ cục khuôn mặt than nhẹ:
" Đạo hữu là người thông minh hẳn đã biết được sư muội ta nắm không ít bí mật. Muội ấy trời sinh hai mắt thông thấu có thể nhìn ra chân thật pháp thể, muốn tiêu diệt giáo chủ là không thể thiếu muội ấy!"
Mạn Nhi nữ tu đỏ hoe mắt không muốn hắn tiếp tục nói:
" Sư huynh đừng nói nữa, sinh cơ trôi đi càng nhanh."
Nam tu quay lại nhìn sư muội hắn âu yếm, giơ bàn tay già nua đan lấy đôi tay xinh đẹp. Hai người chạm vào nhau thì thầm, Mạn Nhi nữ tu đã rũ bỏ bộ dạng hung hăng kiêu ngạo dựa vào hắn cầu xin nói:
" Tất cả đều nghe theo sư huynh, đừng bỏ lại muội một mình."
Nam tu nghe vậy mỉm cười mãn nguyện, thở ra một hơi đè nén ngụm sinh khí cuối cùng, từ từ nhắm lại hai mắt.
Mọi người nhìn đau đớn khóc to nữ tu đều im lặng, cho dù trước đây nàng ta có làm gì họ nhưng thấy cảnh tượng âm dương cách biệt đều sẽ có chút thổn thức.
Nam tu trúc cơ giải quyết xong đối thủ không quan tâm buồn khổ không khí mà tiến đến trước mặt Chung Ly nói:
" Công tử đã dẫn theo người tiến sâu vào mật thất, cầm đầu tà tu sẽ có Nhân khách khanh giải quyết. Chúng ta chiến đấu xong được lệnh tiến đến giải thoát bị giam cầm tù nhân." Hắn nói xong liền nhìn xung quanh người hỏi:
" Chung tiểu hữu, đây là toàn bộ bị bắt đi nữ tu?"
Chung Ly nghe hắn khách sáo nói chuyện cũng khiêm nhường gật đầu:
" Đúng vậy, người đều ở đây cả. Tiền bối có thể dẫn họ ra ngoài sao? Ta sẽ mang theo nữ tu này tiến đến hội hợp với Cảnh công tử."
Vị này trúc cơ tiền bối trầm ngâm:
" Chung tiểu hữu hơn hết vẫn nên ra ngoài, bên trong chiến đấu đều là trúc cơ tu sĩ, bị lan đến sẽ rất nguy hiểm."
Chung Ly cảm tạ hắn ý tốt nhưng vẫn kiên quyết:
" Giáo chủ khó đối phó, nữ tử này là hiểu rõ nội tình người có thể giúp đỡ tiêu diệt tà tu." Vừa nói vừa chỉ đến một bên đang khóc lóc người. Nàng cũng giải thích cho hắn biết cái gọi là bất tử chi thân qua miệng nữ tu Mạn Nhi. Trúc cơ tiền bối nghe xong có chút không tin tưởng nhưng vẫn đồng ý với nàng dẫn người đi.
Đi đến bên Mạn Nhi nữ tu, Chung Ly chớp mắt đã thu đi già nua xác chết. Nàng ta chợt hoảng hốt muốn nắm lấy nàng nhưng bị Chung Ly nhanh chóng tránh khỏi nói:
" Giáo chủ bị diệt là lúc, ta sẽ trả lại ngươi sư huynh."
Giang Mạn Nhi nghe xong vậy mà không nháo chuyện gật đầu đồng ý, thay đổi hoàn toàn tính cách thể hiện ra lúc trước.
Chung Ly đi theo nàng ta chỉ dẫn tiến sâu vào trung tâm động, trên đường đi không ai nói chuyện với ai.
Chỉ khi ngửi được mùi máu tanh nồng trong không khí nàng mới lên tiếng hỏi:
" Đã đến nơi?"
" Sau cánh cửa này chính là giáo chủ tu luyện nơi." Giang Mạn Nhi trầm giọng đáp.
Nàng cũng không có lỗ mãng trực tiếp tiến vào mà yên tĩnh xem xét trước cửa. Cấm chế đã bị phá huỷ hẳn Cảnh Bác Văn người đã tiến vào. Nhưng nếu bên trong đang đánh nhau tại sao có thể yên tĩnh như vậy?
Đang nghi ngờ thì Mạn Nhi nữ tu nói:
" Tiến vào sao? Ngươi ở ngoài chờ đợi cái gì?"
Khích bác lời nói? Nhìn vào ánh mắt Giang Mạn Nhi, Chung Ly biết nàng ta căn bản không hề thay đổi chẳng qua đã bắt đầu biết che dấu.
" Hảo, vậy tiến vào."
Mở ra cửa đá, mùi máu tanh xông thẳng lên mũi đã kích thích ra nàng sát ý. Vội phong bế khứu giác, sau đó mang theo nữ tu lách qua đại hồ máu.
Mắt phản chiếu hồ bóng dáng hiện lên đỏ ngầu, Chung Ly nhắm hai mắt củng cố lại tâm thần. Đến khi mở ra huyết vụ đã không còn phản chiếu trong mắt nàng.
" Đừng giết ta, cầu ngài ta huyết vẫn còn có thể tiếp tục lấy."
Tiếng khóc kéo theo rất nhiều người cảm xúc, cho dù đã mở khoá lồng giam các nàng ấy vẫn không tin tưởng mình được cứu giúp.
Chung Ly quay đầu đi không nhìn nữa để nam tu tự mình giải quyết. Trong lòng lúc này thực sự khó chịu, nếu nàng đồng bạn không thể thoát ra liệu có trở lên giống những người này: hy vọng đã mất hết chỉ còn lại mong ước hèn mọn là được tồn tại!
———
Nam tu trấn an xong mọi người liền cầu Chung Ly cho nữ tu bên cạnh được trị thương, nàng ta mất máu quá nhiều bây giờ tinh thần đã có chút không ổn định.
Nàng đồng ý nhưng kiếm lại không hề rút về, nam tu cắn răng tiến đến giúp đồng bạn xử lý vết thương trên bụng. Cả quá trình Chung Ly cầm kiếm rất chắc, nàng kia đau đớn khó nhịn nhưng cảm nhận mũi kiếm kề trên cổ cũng không dám cử động.
Xong xuôi nàng nhìn đến ngoan ngoãn ở một bên chờ mọi người có chút thổn thức, hơi rũ mắt xuống mới nói:
" Tà tu động đang bị công phá, đợi giáo chủ bị xử lý chúng ta liền có thể ra ngoài."
Nữ tu được trị thương xong nghe vậy liền cười to:
" Mơ mộng hão huyền, các ngươi sẽ không bao giờ giết được giáo chủ. Ngài ấy chính là đã tu luyện ra bất tử chi thân người."
Chung Ly nhướng mày nhìn nàng ta, kiếm trên tay tăng mạnh lực, máu chảy xuôi thân kiếm rơi xuống đất. Nam tu hoảng hốt muốn ngăn lại nhưng lại bị Chung Ly hai mắt sát ý bức về. Nữ tu vừa rồi còn coi thường cười nhạo bây giờ mặt mũi đã càng thêm trắng bệch ngậm chặt miệng. Chung Ly thấy vậy xoa xoa hai má nàng ta hỏi:
" Thế nào là bất tử chi thân? Ngươi nói xem?"
Nữ tu giận nhưng không dám phản kháng, tránh đi tay nàng nói:
" Giáo chủ ngày ngày dùng huyết tu luyện, mỗi tháng đều chọn ra hai người để cướp đoạt linh căn và đan điền. Đến bây giờ đã tu luyện ra huyết vụ thần thông không thể dễ dàng xâm phạm, còn có...đếm không hết chết thay thân thể."
" Ngươi biết cũng thật nhiều, là thân tín bên cạnh hắn?"
" Ta chỉ là đoán được." Nàng ta có chút trốn tránh ánh mắt nói.
" Ngươi đảm nhận nhiệm vụ gì trong động?" Chung Ly lạnh lẽo hai mắt xoa đi vết máu trên thân kiếm.
" Ta...chỉ đưa người đến mật thất." Nữ tu ấp úng nói.
Lúc này một nữ tử áo bào xanh bỗng ngẩng đầu dậy can đảm lên tiếng:
" Nàng ta còn bắt đi người hàng tháng mang cho kia tà tu xử lý, tỷ muội bị mang đi đều không có thể quay lại."
Áp suất không khí bỗng thấp, tay cầm kiếm siết chặt đến trắng bệch, nàng muốn giết tay sai của ác nhân này! Nhưng không thể, nam tu kia luyện khí chín tầng tu vi bây giờ có thể nghe nàng sai bảo nguyên nhân đều ở việc nàng đang nắm giữ tính mạng của hắn đồng bạn. Nếu nàng ta chết mọi việc sẽ mất khống chế.
========== Truyện vừa hoàn thành ==========
1. Cách Một Khoảng Sân
2. Không Hẹn Mà Đến
3. Xuyên Thành Nữ Chính Bị Bắt Nạt
4. Khoe Vợ Hằng Ngày
=====================================
Đầu có chút ong ong nghe nữ tu quát lớn áo xanh nữ tử, Chung Ly nghiến răng rặn ra từng chữ:
" Vậy kẻ nào đã mang đi ta đồng bạn?"
" Là Trường Sinh, hắn nói giáo chủ coi trọng tốt linh căn hai tù nhân, muốn mang đi trước." Nam tu nhìn chằm chằm nàng nói.
Chung Ly nghe vậy trầm ngâm, Trường Sinh? Vậy hắn thực sự hành động. Doãn Ứng Nguyệt và Tần Xuyên có thể đã thoát ra ngoài. Nàng tiến vào thời điểm vậy mà lại vừa lúc bỏ lỡ đồng bạn.
Chung Ly đảo quanh một vòng quyết định trước tiên ra bên ngoài. Nếu tà tu khó chơi như vậy, thoát ra khỏi động phủ sẽ an toàn hơn một chút.
Nhìn về phía nam tu nói:
" Cơ hội chuộc tội của ngươi đang ở trước mắt, đem theo mọi người cùng rời khỏi động phủ."
Nam tu gật đầu, dặn dò theo sau người sau đó bọn họ đi theo hắn rời khỏi mật thất. Chung Ly ở phía cuối cùng quan sát, đề phòng có tình huống bất ngờ.
Xuyên qua vài đạo cấm chế, tiếng đánh nhau ngày một rõ ràng. Nam tu dẫn đầu đã dừng lại đề phòng, phía sau người cũng lật đật rút ra vũ khí. Chỉ là lâu rồi mới có thể sử dụng linh khí, các nữ tu đều hành động chậm chạp.
Đánh nhau người nhanh chóng xuất hiện, là hai trúc cơ kỳ nam tu. Một người đã sức cùng lực kiệt vẫn kiên trì chống trả, người kia nhẹ nhàng ra chiêu nhưng không để lộ một khe hở nào cho đối thủ trốn thoát. Thấy sắp bị thua tà tu biến thành một đạo khói đen lao đến nam tu dẫn đầu bên phía nàng hét lớn:
" Bân Ca, giúp ta một tay."
Kêu Bân Ca nam tu nghe vậy liền đen mặt, đại chuỳ trong tay vậy mà lại hướng về phía gọi tên hắn người. Nhưng cho dù là luyện khí đỉnh khi đối mặt với trúc cơ kỳ tu sĩ cũng không có cơ hội chống trả. Chỉ thấy đại chuỳ tiếp xúc với khói đen đã nhanh chóng bị cắn nuốt, hộ thân linh khí vỡ vụn, hắn bị khói đen bao lấy hai mắt dần dại ra. Trên khuôn mặt gân xanh hiện chằng chịt, cơ thể không ngừng bị rút ra sinh cơ. Nữ tu bên cạnh nàng thấy vậy không màng kiếm trên cổ lao đến phía nam tu hét:
" Không được hại ta sư huynh."
Trên tay nữ tu lúc này xuất hiện màu trắng bình, một giọt thuỷ lao ra từ bình đâm tiến khói đen. Âm thanh xèo xèo vang lên kèm theo còn có tiếng hét đau đớn của tà tu. Một giọt thuỷ vậy mà lại đối phó được trúc cơ kỳ tu sĩ. Nàng suy đoán đây là trọng thuỷ trước đây từng thấy đám người này sử dụng. Kêu Bân Ca nam tu ngã ra đất, làn da nhăn nheo, tóc cũng đã bạc một nửa. Sử dụng tà tu thủ đoạn người hiện nguyên hình lăn lộn khắp đất, hắn làn da không ngừng bị ăn mòn. Đối thủ của hắn lúc này đã đuổi tới, thấy hắn bị thương cũng không lưu tình mà một chiêu lưu loát giải quyết.
Nữ tu bên này sau khi ném ra thuỷ liền đỡ lên Bân Ca liên tục độ nhập linh khí nhưng hắn sinh cơ vẫn không ngừng trôi đi. Nam tử sắc mặt càng ngày càng già nua nhưng hai mắt đã tỉnh táo, nhìn ôm mình nữ tu nói:
" Mạn Nhi, ta đã không thể bảo vệ muội nữa. Sau này hãy sống thật tốt...đi trọn vẹn con đường."
Kêu Bân Ca nam tử nói xong cũng không màng hắn sư muội đau khổ khóc lóc mà quay sang Chung Ly nói:
" Đạo hữu, ta sư muội chỉ là dẫn tiếp người, những người này máu là chưa từng thực sự đụng đến, phải chăng cũng nên có một cơ hội sửa sai?"
Thấy Chung Ly im lặng không trả lời, hắn hai mắt ám trầm, già nua kỳ cục khuôn mặt than nhẹ:
" Đạo hữu là người thông minh hẳn đã biết được sư muội ta nắm không ít bí mật. Muội ấy trời sinh hai mắt thông thấu có thể nhìn ra chân thật pháp thể, muốn tiêu diệt giáo chủ là không thể thiếu muội ấy!"
Mạn Nhi nữ tu đỏ hoe mắt không muốn hắn tiếp tục nói:
" Sư huynh đừng nói nữa, sinh cơ trôi đi càng nhanh."
Nam tu quay lại nhìn sư muội hắn âu yếm, giơ bàn tay già nua đan lấy đôi tay xinh đẹp. Hai người chạm vào nhau thì thầm, Mạn Nhi nữ tu đã rũ bỏ bộ dạng hung hăng kiêu ngạo dựa vào hắn cầu xin nói:
" Tất cả đều nghe theo sư huynh, đừng bỏ lại muội một mình."
Nam tu nghe vậy mỉm cười mãn nguyện, thở ra một hơi đè nén ngụm sinh khí cuối cùng, từ từ nhắm lại hai mắt.
Mọi người nhìn đau đớn khóc to nữ tu đều im lặng, cho dù trước đây nàng ta có làm gì họ nhưng thấy cảnh tượng âm dương cách biệt đều sẽ có chút thổn thức.
Nam tu trúc cơ giải quyết xong đối thủ không quan tâm buồn khổ không khí mà tiến đến trước mặt Chung Ly nói:
" Công tử đã dẫn theo người tiến sâu vào mật thất, cầm đầu tà tu sẽ có Nhân khách khanh giải quyết. Chúng ta chiến đấu xong được lệnh tiến đến giải thoát bị giam cầm tù nhân." Hắn nói xong liền nhìn xung quanh người hỏi:
" Chung tiểu hữu, đây là toàn bộ bị bắt đi nữ tu?"
Chung Ly nghe hắn khách sáo nói chuyện cũng khiêm nhường gật đầu:
" Đúng vậy, người đều ở đây cả. Tiền bối có thể dẫn họ ra ngoài sao? Ta sẽ mang theo nữ tu này tiến đến hội hợp với Cảnh công tử."
Vị này trúc cơ tiền bối trầm ngâm:
" Chung tiểu hữu hơn hết vẫn nên ra ngoài, bên trong chiến đấu đều là trúc cơ tu sĩ, bị lan đến sẽ rất nguy hiểm."
Chung Ly cảm tạ hắn ý tốt nhưng vẫn kiên quyết:
" Giáo chủ khó đối phó, nữ tử này là hiểu rõ nội tình người có thể giúp đỡ tiêu diệt tà tu." Vừa nói vừa chỉ đến một bên đang khóc lóc người. Nàng cũng giải thích cho hắn biết cái gọi là bất tử chi thân qua miệng nữ tu Mạn Nhi. Trúc cơ tiền bối nghe xong có chút không tin tưởng nhưng vẫn đồng ý với nàng dẫn người đi.
Đi đến bên Mạn Nhi nữ tu, Chung Ly chớp mắt đã thu đi già nua xác chết. Nàng ta chợt hoảng hốt muốn nắm lấy nàng nhưng bị Chung Ly nhanh chóng tránh khỏi nói:
" Giáo chủ bị diệt là lúc, ta sẽ trả lại ngươi sư huynh."
Giang Mạn Nhi nghe xong vậy mà không nháo chuyện gật đầu đồng ý, thay đổi hoàn toàn tính cách thể hiện ra lúc trước.
Chung Ly đi theo nàng ta chỉ dẫn tiến sâu vào trung tâm động, trên đường đi không ai nói chuyện với ai.
Chỉ khi ngửi được mùi máu tanh nồng trong không khí nàng mới lên tiếng hỏi:
" Đã đến nơi?"
" Sau cánh cửa này chính là giáo chủ tu luyện nơi." Giang Mạn Nhi trầm giọng đáp.
Nàng cũng không có lỗ mãng trực tiếp tiến vào mà yên tĩnh xem xét trước cửa. Cấm chế đã bị phá huỷ hẳn Cảnh Bác Văn người đã tiến vào. Nhưng nếu bên trong đang đánh nhau tại sao có thể yên tĩnh như vậy?
Đang nghi ngờ thì Mạn Nhi nữ tu nói:
" Tiến vào sao? Ngươi ở ngoài chờ đợi cái gì?"
Khích bác lời nói? Nhìn vào ánh mắt Giang Mạn Nhi, Chung Ly biết nàng ta căn bản không hề thay đổi chẳng qua đã bắt đầu biết che dấu.
" Hảo, vậy tiến vào."
Mở ra cửa đá, mùi máu tanh xông thẳng lên mũi đã kích thích ra nàng sát ý. Vội phong bế khứu giác, sau đó mang theo nữ tu lách qua đại hồ máu.
Mắt phản chiếu hồ bóng dáng hiện lên đỏ ngầu, Chung Ly nhắm hai mắt củng cố lại tâm thần. Đến khi mở ra huyết vụ đã không còn phản chiếu trong mắt nàng.