Chương : 2
Dịch:
argetlam7420
Lâm Nhược Trần ngồi ở mép giường cúi đầu không nói, Mạc Vấn đứng ở bên cạnh bàn nhìn khay gỗ trên bàn sơn đỏ, trong khay gỗ là hai kiện khí vật, một là cây gậy như ý** bằng gỗ tùng khắc hình đồng nam đồng nữ, cái kia là một cây hỉ xứng ** có khắc hai ngôi sao Bắc Đẩu Nam Đẩu. Chú rể nếu dùng tay không vén khăn cô dâu sẽ bị cho là xui xẻo, phải dùng gậy như ý hoặc hỉ xứng đẩy lên, còn dúng cái nào thì tuỳ theo sở thích.
**gậy như ý: , thực ra là cái gậy gãi lưng không phải gậy như ý của Tôn Ngộ Không đâu nhá.
**hỉ xứng: gậy vén khăn cô dâu, tra GG.
Trù trừ hồi lâu, Mạc Vấn cầm lên hỉ xứng đi tới mép giường, hắn một mực kìm nén sự khẩn trương trong lòng nâng lên khăn đội đầu của Lâm Nhược Trần, lúc vừa nâng lên khăn đội đầu Mạc Vấn trong lòng khẩn trương ngay lập tức biến thành vui mừng, bởi vì Lâm Nhược Trần trẻ tuổi lại xinh đẹp tuyệt trần, mái tóc dài mượt được búi cao đẹp mắt, hai lọn tóc rủ xuống hai bên, khuôn mặt trứng ngỗng trắng nõn không tỳ vết, đôi mày lá liễu nghiêng nghiêng, mắt phượng to tròn trong veo, sống mũi cao thanh tú, đôi môi anh đào. Lúc khăn cô dâu đội đầu bị đẩy ra, nàng xấu hổ cúi đầu, càng lộ ra bộ dáng kiều mỵ vạn phần.
Khăn cô dâu đội đầu của Lâm Nhược Trần làm bằng lụa đỏ, chính giữa búi tóc có trâm cài tóc cài xuyên qua khăn để cố định, bảo đảm lúc cô dâu bước đi khăn đội đầu không bị rơi mất. Mạc Vấn mừng rỡ, ngón tay khẽ run, lụa đỏ trơn trợt, khăn đội đầu lại lần nữa rủ xuống. Mạc Vấn lại gẩy lên, lần này Lâm Nhược Trần ngẩng đầu xấu hổ nhìn Mạc Vấn, khuôn mặt mỉm cười dãn ra. Mạc Vấn cũng mỉm cười, bốn mắt nhìn nhau, Mạc Vấn cùng Lâm Nhược Trần đều từ trong mắt đối phương thấy được nhu tình cùng vui mừng.
Người sống trên đời, không có gì cao hứng bằng việc người mình ưa thích cũng thích mình. Mạc Vấn lúc này trong lòng vui mừng không lời nào có thể diễn tả được, bấy giờ hôn nhân do cha mẹ quyết định, cha mẹ đặt đâu con ngồi đấy, trước đó hắn cũng không biết khuôn mặt Lâm Nhược Trần, hắn cũng từng tưởng tượng vô số lần dung mạo của nàng, không sao nghĩ tới nàng hôm nay xinh đẹp hơn xa suy nghĩ của hăn, cũng dịu dàng tốt đẹp hơn cả hắn kỳ vọng.
Cười vui vẻ xong Mạc Vấn muốn nói gì đó, nhưng lại không biết nói gì cho phải. Trên thực tế bởi vì người Hồ xâm nhập phía nam, hôn lễ buộc phải tổ chức sớm hơn hai tháng, hắn căn bản liền không chuẩn bị tâm lý thật tốt. Trước đó hắn luôn chú tâm học hành để cuối năm đi ứng thi định phẩm cấp, cái gọi là định phẩm là quy định do triều đình ban hành, theo đó quan lại sẽ tiến hành khảo hạch công bằng đối với những học sinh có đức hạnh, để xác định phẩm cấp, chuẩn bị ngày sau vào làm quan. Dưới tình thế nguy cấp, những dự định lúc trước đều bị dang dở, cho tới bây giờ hắn mới thật sự hiểu mình đã thành thân, mà cô gái xa lạ xinh đẹp tuyệt trần trước mắt chính là vợ của hắn, là người phụ nữ sẽ làm bạn với hắn cả đời.
Lúc Mạc Vấn còn đang ngẩn người, Lâm Nhược Trần đã có hành động trước, nàng giơ tay lên rút ra trâm cài tóc lấy khăn đội đầu xuống, nhẹ nhàng bước tới bên cạnh bàn rót một chén trà đưa cho Mạc Vấn.
Mạc Vấn thấy vậy vội vàng đưa tay nhận lấy, chén trà không lớn, lúc cầm chén trà ngón tay hai người khó tránh khỏi chạm nhau, hai người tức thì đỏ hết cả mặt.
"Nàng có đói bụng không?" Mạc Vấn cảm thấy hơi lúng túng, dưới tình thế cấp bách vụng về hỏi một câu.
Lâm Nhược Trần nghe vậy khẽ lắc đầu, ý bảo cũng không đói bụng.
"Nàng trước hết nên nghỉ ngơi chút, ta đi ra ngoài một lát." Mạc Vấn đặt chén trà xuống đi ra ngoài, cho tới nay hắn chỉ học sách của Thánh hiền, Chư Tử, rất ít đọc mấy truyện tình yêu ướt át cho nên chuyện nam nữ hắn hoàn toàn mù tịt, vì thế lúc này hắn cảm thấy cực kỳ khẩn trương, chỉ muốn tránh xa nơi này tìm chỗ bình tĩnh lại.
"Chàng?!" Mạc Vấn vừa mới bước, sau lưng truyền tới thanh âm Lâm Nhược Trần.
Mạc Vấn nghe thấy quay đầu lại, chỉ thấy Lâm Nhược Trần mặt lộ vẻ kinh ngạc cùng buồn bã, hiển nhiên là hiểu lầm hành vi của hắn.
"Nàng đừng hiểu lầm, có người vợ như nàng là phúc của Mạc gia ta. Ta chỉ muốn đi tiểu thôi, một lát sẽ trở lại." Mạc Vấn an ủi một câu rồi nhanh chóng mở cửa ra.
Đóng cửa phòng, Mạc Vấn rốt cuộc thở phào một hơi. Sau giờ ngọ về mùa đông rất lạnh, không khí lạnh như băng làm hắn rất nhanh bình tĩnh lại. Trong lòng ổn định rồi, Mạc Vấn lại bắt đầu tự trách mình, trong bụng đầy chữ nghĩa thế mà lúc nãy nói mấy câu đều như dân chúng ít học, không có chút khí chất nho nhã nào.
" Được rồi, nàng là vợ chưa cưới của ta, giữa vợ chồng lời nói phải hoàn toàn thoải mái, không cần phải nghiêm túc giống như thầy trò nói chuyện như vậy." Mạc Vấn ở bên ngoài lầm bầm lầu bầu.
Trong lòng quyết định xong Mạc Vấn mới phát hiện mẫu thân và bà mối đã từ chính phòng đi tới cửa đông phòng, khuôn mặt ai cũng lo lắng khẩn trương.
"Vấn nhi, sao con lại đi ra?" Mẹ dẫn đầu mở miệng trước.
"Mạc công tử, có chuyện gì thế?" Bà mối khẩn trương truy hỏi, việc cuối cùng của bà ta chính là cùng mẹ chú rể nghiệm hồng (kiểm tra trinh tiết ấy), cô dâu nếu như không rơi ra máu, nhà trai có quyền để cho người làm mối đem cô dâu lập tức dẫn đi.
"Mẹ, bây giờ là ban ngày, làm sao có thể làm chuyện ấy được?" Mạc Vấn thấp giọng nói, hắn đương nhiên biết mẹ và bà mai đang chờ cái gì.
"Ây da, Mạc công tử, người suýt nữa hù chết bà già này rồi." Bà mối xoa xoa lồng ngực, "Ban ngày sợ cái gì, đi mau lên, đừng để cho cô dâu chờ lâu."
"Mẹ ~" Mạc Vấn nhìn mẹ với ánh mắt cầu cứu, trai gái gần gũi nhau phải xuất phát từ đáy lòng, nàng này chỉ vừa mới gặp mặt còn chưa quen thuộc, huống chi lại là ban ngày ban mặt, sao có thể làm chuyện thầm kín kia được? (:v)
"Nếu không như vậy đi, Tôn tẩu bà cứ đi về trước, chúng ta cũng nên tin tưởng nề nếp của Lâm gia." Mạc phu nhân nói với bà mối.
"Vậy cũng được, đứa nhỏ này thiệt là, có cái gì mà phải ngượng?” Bà mối cười vui vẻ theo Mạc phu nhân tới chính phòng, bà còn có tiền thưởng chưa cầm.
" Đọc quá nhiều Khổng, Mạnh thành con mọt sách mất rồi." Mạc phu nhân mỉm cười trêu ghẹo.
Hai người đi rồi, Mạc Vấn chỉ có thể quay trở lại phòng. Lâm Nhược Trần vẫn ngồi ở mép giường, nàng nghe được tiếng ba người nói chuyện lúc trước, biết Mạc Vấn chẳng qua là xấu hổ mà không phải có gì bất mãn với nàng, cho nên trên mặt chỉ có ngượng ngùng, không còn thấp thỏm nữa.
"Trời xanh không bạc đãi ta, có thể lấy nàng làm vợ, từ nay về sau ta nhất định sẽ chiếu cố nàng thật tốt, tuyệt không ức hiếp phụ bạc nàng." Mạc Vấn tới ngồi xuống bên cạnh bàn.
"Có được người chồng như chàng là may mắn của Nhược Trần, sau này thiếp nhất định tuân thủ nghiêm đạo làm vợ, hiếu thuận với cha mẹ chồng, lo việc nhà sinh con đẻ cái cho phu quân" Lâm Nhược Trần nhẹ nhàng đáp lại.
" Những lời này nàng luyện tập trong bao lâu mới có thể lưu loát được như vậy?" Mạc Vấn cười hỏi, nói xong bưng lên chén trà lúc trước Lâm Nhược Trần rót cho hắn, uống một hơi cạn sạch.
"Không nói." Lâm Nhược Trần cúi đầu nói lí nhí.
" Mấy việc nữ công gia chánh nàng làm rất tốt, hình Phượng Hoàng này trông thật sống động." Mạc Vấn đưa tay chỉ một trong số mấy cái hộp gỗ trên bàn, nữ nhi xuất giá phải có của hồi môn mang bên người, đều là vài vật nhỏ, phần lớn là để cho người ngoài cùng nhà chồng thấy sở trường của mình. Của hồi môn bên người Lâm Nhược Trần có bốn món: một hộp đồ ăn, một hộp sách vở, một hộp chứa đồ thêu thùa của nàng, một cây đàn được bọc vải đỏ bên ngoài, bốn món của hồi môn này chứng minh cô dâu có thể nấu nướng, nhận thức chữ viết, giỏi thêu thùa, thông âm luật (biết chơi nhạc).
"Phượng Hoàng vu phi, kiều kiều kỳ vũ." Lâm Nhược Trần thấp giọng đáp lại.
Mạc Vấn nghe thấy gật đầu tán thưởng, Lâm Nhược Trần nói “Phượng Hoàng vu phi” là một điển cố trong Kinh Thi, miêu tả chim Phượng cùng chim Hoàng thân mật trên không trung, ngụ ý trăm năm hoà hợp, như vậy có thể thấy Lâm Nhược Trần quả thật biết thơ ca.
"Hoàng có linh căn, Đằng Vân vỗ cánh tê đầy đất." Mạc Vấn theo cảm xúc nói ra, chim Hoàng là Thần Điểu, nổi tiếng cao quý trung thành, tương truyền dù bay xa đến mấy ban đêm cũng sẽ về được tổ.
"Phượng sinh thần vũ, cưỡi gió bay lên chín tầng trời." Lâm Nhược Trần thuận miệng nói tiếp.
Mạc Vấn nghe vậy khẽ gật đầu, hắn lúc trước nói câu kia chẳng qua là khâm phục chim hoàng trung trinh, cũng không phải trong sách ghi lại, không nghĩ tới Lâm Nhược Trần có thể đáp lại tinh tế như vậy. Có điều Lâm Nhược Trần nói những lời này đối với một cô gái mà nói là quá uyên bác, hiện lên khí thế to lớn, cho thấy nội tâm nàng không hề nhu nhược như biểu hiện bên ngoài.
Mạc Vấn cũng không suy nghĩ nhiều, dẫu sao vợ có tài học là chuyện tốt. Chốc lát sau Mạc Vấn đưa tay chỉ cây đàn bọc vải đỏ ở trên bàn "Đây là đàn cầm hay là đàn tranh?"
"Đàn tranh." Lâm Nhược Trần lên tiếng trả lời. Đàn cầm cổ có bảy dây, đàn tranh cổ có mười ba dây, mặc dù đàn tranh cùng đàn cầm phát ra thanh âm đều được gọi là tiếng đàn, kì thực hai thứ cũng không phải cùng một sự vật.
Mạc Vấn nghe vậy gật đầu một cái, đàn cầm cổ một dây có thể phát ra nhiều âm, tương đối khó thuần thục, không phải là đại sư thì không dám sử dụng. Đàn tranh cổ dù nhiều dây nhưng mỗi dây chỉ phát ra một âm chuẩn, học tập tương đối dễ dàng, tuy nhiên điều khiển lại phức tạp, lúc gảy đàn động tác quá nhiều, độ cao mỗi âm lại không đủ, cho nên vẫn kém đàn cầm cổ nửa bậc.
"Nếu phu quân muốn, thiếp và chàng có thể hợp tấu một khúc, lấy âm nhạc để hiểu nhau hơn." Lâm Nhược Trần quay đầu nhìn về phía cây sáo trúc trên tường, nói.
Lúc này nếu là nhà giàu có, trong bộ tám kiện nhạc khí đều sẽ có một hai kiện, chứng tỏ chủ nhân một là quả thật biết âm luật, hai là chỉ học đòi văn vẻ, treo làm vật trang trí. Hành động này của Lâm Nhược Trần có vẻ hơi lớn gan, bởi vì ngộ nhỡ nếu Mạc Vấn không hiểu âm luật, hai bên sẽ rất là lúng túng.
"Hay lắm." Mạc Vấn gật đầu cười nói, Lâm Nhược Trần là con gái nhỏ nhà Lâm gia, gia cảnh sung túc, bản thân nàng lại có tài học, khó tránh khỏi có chút tính tiểu thư, chỉ cần làm nàng tâm phục khẩu phục, sau này tự nhiên có thể chung sống hòa hợp.
Lâm Nhược Trần năm nay chỉ có mười sáu, mặc dù sắp lập gia đình, nhưng cuối cùng nàng vẫn có tâm tính con gái mới lớn, nghe vậy lập tức đi tới bên cạnh bàn, thử âm chỉnh dây đàn. Mạc Vấn cầm lấy sáo trúc treo trên tường tiến hành lau chùi, thời kỳ Ngụy Tấn văn phong thanh nhã, văn nhân sĩ tử đa số thông hiểu âm luật, trong đó phần lớn chọn sáo trúc với tiêu. Lý do thứ nhất là cả hai kiện nhạc khí này đều do cây trúc xanh đục lỗ mà thành, chỉ có trúc xanh mới có được âm thanh thanh cao tao nhã. Lý do thứ hai là có thể đứng thổi, nam tử sẽ càng cho thấy vẻ chính nhân quân tử, tiêu sái phong độ.
Lâm Nhược Trần chỉnh âm xong ngồi xuống chỗ của mình, ngay sau đó quay đầu nhìn về phía Mạc Vấn. Mạc Vấn gật đầu mỉm cười, hít một hơi nâng cây sáo lên. Đàn tranh cùng sáo cũng không có nhiều bài có thể hợp tấu, trong đó danh khúc 《 Phượng cầu Hoàng 》 là phù hợp nhất. Đàn tranh âm chưa đủ cao, mà tiếng đàn lại mang nét bi thương, tiếng sáo trúc cao ấm áp lại dầy dặn trau chuốt có thể vừa vặn bổ sung lẫn nhau.
Hai người chuẩn bị xong, Mạc Vấn bắt đầu thổi. Càn khôn khác biệt, phu xướng phụ tùy**, Mạc Vấn vừa thổi, Lâm Nhược Trần lập tức đàn theo. Nam tử đứng thổi thể hiện tao nhã, nữ tử ngồi đàn thể hiện duyên dáng đẹp đẽ. Hai người một đứng một ngồi, đàn sáo tương hỗ lẫn nhau, lấy tiếng sáo biểu lộ ý chí, lấy tiếng đàn biểu lộ tình ý. Âm cao do tiếng sáo dẫn dắt, quãng thấp do tiếng đàn triển khai, hai người xướng hoạ ẩn chứa bên trong phu thê tương xử chi đạo**, trong âm điệu cao thấp ẩn giấu đạo lý âm dương.
**Phu xướng phụ tuỳ: chồng trước vợ sau.
**Phu thê tương xử chi đạo: đạo lý vợ chồng sống chung, hoà hợp với nhau.
( Đoạn này tiếng Trung thực sự rất hay, câu từ ứng đối nhau chan chát, mình cũng là cố hết sức truyền tải nhưng vẫn không đủ thâm sâu, mọi người cùng đọc đoạn này bằng Hán việt để hiểu rõ nhá:):
‘nam tử dĩ trạm vi nhã, nữ tử dĩ tọa vi mỹ, nhị nhân nhất trạm nhất tọa, địch tranh tương khế phàn phụ, dĩ địch thanh biểu tâm chí, dĩ cầm thanh lộ tình hoài, cao xử do địch thanh dẫn lĩnh, đê điều do cầm thanh triển phô, xướng hòa chi hạ ám uẩn phu thê tương xử chi đạo, cao đê chi gian nội tàng âm dương tương hấp luân thường’)
Mặc dù đàn sáo hòa hợp, nhưng tại lúc thổi sáo Mạc Vấn vẫn phát hiện ra Lâm Nhược Trần không hề nhu nhược. Ở những đoạn nhạc cao tiếng đàn không hề thu liễm lại, mà còn liên tục kéo cao, bức bách tiếng sáo càng phải lên cao hơn, mà sau khi Mạc Vấn hết sức đem tiếng sáo lên cao hơn, tiếng đàn lại lập tức chuyển thành ôn nhu nỉ non. Lên xuống liên tục nhiều lần như vậy làm hắn phải cố hết sức mà thổi.
Mạc Vấn chung quy cũng chỉ là một kẻ thư sinh, tuy thổi nhiều làm hắn hơi cảm thấy khổ cực, nhưng trong lòng rất là vui mừng. Vợ chồng sống chung cũng không phải là đàn ông làm chủ đàn bà phải nghe theo, vợ có ý nghĩ của mình là chuyện tốt, có Lâm Nhược Trần lo việc nhà, Mạc gia sau này nhất định hưng thịnh..
Danh khúc chưa dứt, ngoài cửa bỗng nhiên truyền đến tiếng bước chân vội vã, Mạc Vấn nghe tiếng buông sáo trúc xuống cau mày lắng tai nghe, tiếng bước chân bên ngoài là của Tiểu Ngũ, nhưng Tiểu Ngũ ngày thường chưa bao giờ đến nội viện nơi chủ nhân ở, xông tới vội vàng như vậy nhất định là có chuyện...
Lâm Nhược Trần ngồi ở mép giường cúi đầu không nói, Mạc Vấn đứng ở bên cạnh bàn nhìn khay gỗ trên bàn sơn đỏ, trong khay gỗ là hai kiện khí vật, một là cây gậy như ý** bằng gỗ tùng khắc hình đồng nam đồng nữ, cái kia là một cây hỉ xứng ** có khắc hai ngôi sao Bắc Đẩu Nam Đẩu. Chú rể nếu dùng tay không vén khăn cô dâu sẽ bị cho là xui xẻo, phải dùng gậy như ý hoặc hỉ xứng đẩy lên, còn dúng cái nào thì tuỳ theo sở thích.
**gậy như ý: , thực ra là cái gậy gãi lưng không phải gậy như ý của Tôn Ngộ Không đâu nhá.
**hỉ xứng: gậy vén khăn cô dâu, tra GG.
Trù trừ hồi lâu, Mạc Vấn cầm lên hỉ xứng đi tới mép giường, hắn một mực kìm nén sự khẩn trương trong lòng nâng lên khăn đội đầu của Lâm Nhược Trần, lúc vừa nâng lên khăn đội đầu Mạc Vấn trong lòng khẩn trương ngay lập tức biến thành vui mừng, bởi vì Lâm Nhược Trần trẻ tuổi lại xinh đẹp tuyệt trần, mái tóc dài mượt được búi cao đẹp mắt, hai lọn tóc rủ xuống hai bên, khuôn mặt trứng ngỗng trắng nõn không tỳ vết, đôi mày lá liễu nghiêng nghiêng, mắt phượng to tròn trong veo, sống mũi cao thanh tú, đôi môi anh đào. Lúc khăn cô dâu đội đầu bị đẩy ra, nàng xấu hổ cúi đầu, càng lộ ra bộ dáng kiều mỵ vạn phần.
Khăn cô dâu đội đầu của Lâm Nhược Trần làm bằng lụa đỏ, chính giữa búi tóc có trâm cài tóc cài xuyên qua khăn để cố định, bảo đảm lúc cô dâu bước đi khăn đội đầu không bị rơi mất. Mạc Vấn mừng rỡ, ngón tay khẽ run, lụa đỏ trơn trợt, khăn đội đầu lại lần nữa rủ xuống. Mạc Vấn lại gẩy lên, lần này Lâm Nhược Trần ngẩng đầu xấu hổ nhìn Mạc Vấn, khuôn mặt mỉm cười dãn ra. Mạc Vấn cũng mỉm cười, bốn mắt nhìn nhau, Mạc Vấn cùng Lâm Nhược Trần đều từ trong mắt đối phương thấy được nhu tình cùng vui mừng.
Người sống trên đời, không có gì cao hứng bằng việc người mình ưa thích cũng thích mình. Mạc Vấn lúc này trong lòng vui mừng không lời nào có thể diễn tả được, bấy giờ hôn nhân do cha mẹ quyết định, cha mẹ đặt đâu con ngồi đấy, trước đó hắn cũng không biết khuôn mặt Lâm Nhược Trần, hắn cũng từng tưởng tượng vô số lần dung mạo của nàng, không sao nghĩ tới nàng hôm nay xinh đẹp hơn xa suy nghĩ của hăn, cũng dịu dàng tốt đẹp hơn cả hắn kỳ vọng.
Cười vui vẻ xong Mạc Vấn muốn nói gì đó, nhưng lại không biết nói gì cho phải. Trên thực tế bởi vì người Hồ xâm nhập phía nam, hôn lễ buộc phải tổ chức sớm hơn hai tháng, hắn căn bản liền không chuẩn bị tâm lý thật tốt. Trước đó hắn luôn chú tâm học hành để cuối năm đi ứng thi định phẩm cấp, cái gọi là định phẩm là quy định do triều đình ban hành, theo đó quan lại sẽ tiến hành khảo hạch công bằng đối với những học sinh có đức hạnh, để xác định phẩm cấp, chuẩn bị ngày sau vào làm quan. Dưới tình thế nguy cấp, những dự định lúc trước đều bị dang dở, cho tới bây giờ hắn mới thật sự hiểu mình đã thành thân, mà cô gái xa lạ xinh đẹp tuyệt trần trước mắt chính là vợ của hắn, là người phụ nữ sẽ làm bạn với hắn cả đời.
Lúc Mạc Vấn còn đang ngẩn người, Lâm Nhược Trần đã có hành động trước, nàng giơ tay lên rút ra trâm cài tóc lấy khăn đội đầu xuống, nhẹ nhàng bước tới bên cạnh bàn rót một chén trà đưa cho Mạc Vấn.
Mạc Vấn thấy vậy vội vàng đưa tay nhận lấy, chén trà không lớn, lúc cầm chén trà ngón tay hai người khó tránh khỏi chạm nhau, hai người tức thì đỏ hết cả mặt.
"Nàng có đói bụng không?" Mạc Vấn cảm thấy hơi lúng túng, dưới tình thế cấp bách vụng về hỏi một câu.
Lâm Nhược Trần nghe vậy khẽ lắc đầu, ý bảo cũng không đói bụng.
"Nàng trước hết nên nghỉ ngơi chút, ta đi ra ngoài một lát." Mạc Vấn đặt chén trà xuống đi ra ngoài, cho tới nay hắn chỉ học sách của Thánh hiền, Chư Tử, rất ít đọc mấy truyện tình yêu ướt át cho nên chuyện nam nữ hắn hoàn toàn mù tịt, vì thế lúc này hắn cảm thấy cực kỳ khẩn trương, chỉ muốn tránh xa nơi này tìm chỗ bình tĩnh lại.
"Chàng?!" Mạc Vấn vừa mới bước, sau lưng truyền tới thanh âm Lâm Nhược Trần.
Mạc Vấn nghe thấy quay đầu lại, chỉ thấy Lâm Nhược Trần mặt lộ vẻ kinh ngạc cùng buồn bã, hiển nhiên là hiểu lầm hành vi của hắn.
"Nàng đừng hiểu lầm, có người vợ như nàng là phúc của Mạc gia ta. Ta chỉ muốn đi tiểu thôi, một lát sẽ trở lại." Mạc Vấn an ủi một câu rồi nhanh chóng mở cửa ra.
Đóng cửa phòng, Mạc Vấn rốt cuộc thở phào một hơi. Sau giờ ngọ về mùa đông rất lạnh, không khí lạnh như băng làm hắn rất nhanh bình tĩnh lại. Trong lòng ổn định rồi, Mạc Vấn lại bắt đầu tự trách mình, trong bụng đầy chữ nghĩa thế mà lúc nãy nói mấy câu đều như dân chúng ít học, không có chút khí chất nho nhã nào.
" Được rồi, nàng là vợ chưa cưới của ta, giữa vợ chồng lời nói phải hoàn toàn thoải mái, không cần phải nghiêm túc giống như thầy trò nói chuyện như vậy." Mạc Vấn ở bên ngoài lầm bầm lầu bầu.
Trong lòng quyết định xong Mạc Vấn mới phát hiện mẫu thân và bà mối đã từ chính phòng đi tới cửa đông phòng, khuôn mặt ai cũng lo lắng khẩn trương.
"Vấn nhi, sao con lại đi ra?" Mẹ dẫn đầu mở miệng trước.
"Mạc công tử, có chuyện gì thế?" Bà mối khẩn trương truy hỏi, việc cuối cùng của bà ta chính là cùng mẹ chú rể nghiệm hồng (kiểm tra trinh tiết ấy), cô dâu nếu như không rơi ra máu, nhà trai có quyền để cho người làm mối đem cô dâu lập tức dẫn đi.
"Mẹ, bây giờ là ban ngày, làm sao có thể làm chuyện ấy được?" Mạc Vấn thấp giọng nói, hắn đương nhiên biết mẹ và bà mai đang chờ cái gì.
"Ây da, Mạc công tử, người suýt nữa hù chết bà già này rồi." Bà mối xoa xoa lồng ngực, "Ban ngày sợ cái gì, đi mau lên, đừng để cho cô dâu chờ lâu."
"Mẹ ~" Mạc Vấn nhìn mẹ với ánh mắt cầu cứu, trai gái gần gũi nhau phải xuất phát từ đáy lòng, nàng này chỉ vừa mới gặp mặt còn chưa quen thuộc, huống chi lại là ban ngày ban mặt, sao có thể làm chuyện thầm kín kia được? (:v)
"Nếu không như vậy đi, Tôn tẩu bà cứ đi về trước, chúng ta cũng nên tin tưởng nề nếp của Lâm gia." Mạc phu nhân nói với bà mối.
"Vậy cũng được, đứa nhỏ này thiệt là, có cái gì mà phải ngượng?” Bà mối cười vui vẻ theo Mạc phu nhân tới chính phòng, bà còn có tiền thưởng chưa cầm.
" Đọc quá nhiều Khổng, Mạnh thành con mọt sách mất rồi." Mạc phu nhân mỉm cười trêu ghẹo.
Hai người đi rồi, Mạc Vấn chỉ có thể quay trở lại phòng. Lâm Nhược Trần vẫn ngồi ở mép giường, nàng nghe được tiếng ba người nói chuyện lúc trước, biết Mạc Vấn chẳng qua là xấu hổ mà không phải có gì bất mãn với nàng, cho nên trên mặt chỉ có ngượng ngùng, không còn thấp thỏm nữa.
"Trời xanh không bạc đãi ta, có thể lấy nàng làm vợ, từ nay về sau ta nhất định sẽ chiếu cố nàng thật tốt, tuyệt không ức hiếp phụ bạc nàng." Mạc Vấn tới ngồi xuống bên cạnh bàn.
"Có được người chồng như chàng là may mắn của Nhược Trần, sau này thiếp nhất định tuân thủ nghiêm đạo làm vợ, hiếu thuận với cha mẹ chồng, lo việc nhà sinh con đẻ cái cho phu quân" Lâm Nhược Trần nhẹ nhàng đáp lại.
" Những lời này nàng luyện tập trong bao lâu mới có thể lưu loát được như vậy?" Mạc Vấn cười hỏi, nói xong bưng lên chén trà lúc trước Lâm Nhược Trần rót cho hắn, uống một hơi cạn sạch.
"Không nói." Lâm Nhược Trần cúi đầu nói lí nhí.
" Mấy việc nữ công gia chánh nàng làm rất tốt, hình Phượng Hoàng này trông thật sống động." Mạc Vấn đưa tay chỉ một trong số mấy cái hộp gỗ trên bàn, nữ nhi xuất giá phải có của hồi môn mang bên người, đều là vài vật nhỏ, phần lớn là để cho người ngoài cùng nhà chồng thấy sở trường của mình. Của hồi môn bên người Lâm Nhược Trần có bốn món: một hộp đồ ăn, một hộp sách vở, một hộp chứa đồ thêu thùa của nàng, một cây đàn được bọc vải đỏ bên ngoài, bốn món của hồi môn này chứng minh cô dâu có thể nấu nướng, nhận thức chữ viết, giỏi thêu thùa, thông âm luật (biết chơi nhạc).
"Phượng Hoàng vu phi, kiều kiều kỳ vũ." Lâm Nhược Trần thấp giọng đáp lại.
Mạc Vấn nghe thấy gật đầu tán thưởng, Lâm Nhược Trần nói “Phượng Hoàng vu phi” là một điển cố trong Kinh Thi, miêu tả chim Phượng cùng chim Hoàng thân mật trên không trung, ngụ ý trăm năm hoà hợp, như vậy có thể thấy Lâm Nhược Trần quả thật biết thơ ca.
"Hoàng có linh căn, Đằng Vân vỗ cánh tê đầy đất." Mạc Vấn theo cảm xúc nói ra, chim Hoàng là Thần Điểu, nổi tiếng cao quý trung thành, tương truyền dù bay xa đến mấy ban đêm cũng sẽ về được tổ.
"Phượng sinh thần vũ, cưỡi gió bay lên chín tầng trời." Lâm Nhược Trần thuận miệng nói tiếp.
Mạc Vấn nghe vậy khẽ gật đầu, hắn lúc trước nói câu kia chẳng qua là khâm phục chim hoàng trung trinh, cũng không phải trong sách ghi lại, không nghĩ tới Lâm Nhược Trần có thể đáp lại tinh tế như vậy. Có điều Lâm Nhược Trần nói những lời này đối với một cô gái mà nói là quá uyên bác, hiện lên khí thế to lớn, cho thấy nội tâm nàng không hề nhu nhược như biểu hiện bên ngoài.
Mạc Vấn cũng không suy nghĩ nhiều, dẫu sao vợ có tài học là chuyện tốt. Chốc lát sau Mạc Vấn đưa tay chỉ cây đàn bọc vải đỏ ở trên bàn "Đây là đàn cầm hay là đàn tranh?"
"Đàn tranh." Lâm Nhược Trần lên tiếng trả lời. Đàn cầm cổ có bảy dây, đàn tranh cổ có mười ba dây, mặc dù đàn tranh cùng đàn cầm phát ra thanh âm đều được gọi là tiếng đàn, kì thực hai thứ cũng không phải cùng một sự vật.
Mạc Vấn nghe vậy gật đầu một cái, đàn cầm cổ một dây có thể phát ra nhiều âm, tương đối khó thuần thục, không phải là đại sư thì không dám sử dụng. Đàn tranh cổ dù nhiều dây nhưng mỗi dây chỉ phát ra một âm chuẩn, học tập tương đối dễ dàng, tuy nhiên điều khiển lại phức tạp, lúc gảy đàn động tác quá nhiều, độ cao mỗi âm lại không đủ, cho nên vẫn kém đàn cầm cổ nửa bậc.
"Nếu phu quân muốn, thiếp và chàng có thể hợp tấu một khúc, lấy âm nhạc để hiểu nhau hơn." Lâm Nhược Trần quay đầu nhìn về phía cây sáo trúc trên tường, nói.
Lúc này nếu là nhà giàu có, trong bộ tám kiện nhạc khí đều sẽ có một hai kiện, chứng tỏ chủ nhân một là quả thật biết âm luật, hai là chỉ học đòi văn vẻ, treo làm vật trang trí. Hành động này của Lâm Nhược Trần có vẻ hơi lớn gan, bởi vì ngộ nhỡ nếu Mạc Vấn không hiểu âm luật, hai bên sẽ rất là lúng túng.
"Hay lắm." Mạc Vấn gật đầu cười nói, Lâm Nhược Trần là con gái nhỏ nhà Lâm gia, gia cảnh sung túc, bản thân nàng lại có tài học, khó tránh khỏi có chút tính tiểu thư, chỉ cần làm nàng tâm phục khẩu phục, sau này tự nhiên có thể chung sống hòa hợp.
Lâm Nhược Trần năm nay chỉ có mười sáu, mặc dù sắp lập gia đình, nhưng cuối cùng nàng vẫn có tâm tính con gái mới lớn, nghe vậy lập tức đi tới bên cạnh bàn, thử âm chỉnh dây đàn. Mạc Vấn cầm lấy sáo trúc treo trên tường tiến hành lau chùi, thời kỳ Ngụy Tấn văn phong thanh nhã, văn nhân sĩ tử đa số thông hiểu âm luật, trong đó phần lớn chọn sáo trúc với tiêu. Lý do thứ nhất là cả hai kiện nhạc khí này đều do cây trúc xanh đục lỗ mà thành, chỉ có trúc xanh mới có được âm thanh thanh cao tao nhã. Lý do thứ hai là có thể đứng thổi, nam tử sẽ càng cho thấy vẻ chính nhân quân tử, tiêu sái phong độ.
Lâm Nhược Trần chỉnh âm xong ngồi xuống chỗ của mình, ngay sau đó quay đầu nhìn về phía Mạc Vấn. Mạc Vấn gật đầu mỉm cười, hít một hơi nâng cây sáo lên. Đàn tranh cùng sáo cũng không có nhiều bài có thể hợp tấu, trong đó danh khúc 《 Phượng cầu Hoàng 》 là phù hợp nhất. Đàn tranh âm chưa đủ cao, mà tiếng đàn lại mang nét bi thương, tiếng sáo trúc cao ấm áp lại dầy dặn trau chuốt có thể vừa vặn bổ sung lẫn nhau.
Hai người chuẩn bị xong, Mạc Vấn bắt đầu thổi. Càn khôn khác biệt, phu xướng phụ tùy**, Mạc Vấn vừa thổi, Lâm Nhược Trần lập tức đàn theo. Nam tử đứng thổi thể hiện tao nhã, nữ tử ngồi đàn thể hiện duyên dáng đẹp đẽ. Hai người một đứng một ngồi, đàn sáo tương hỗ lẫn nhau, lấy tiếng sáo biểu lộ ý chí, lấy tiếng đàn biểu lộ tình ý. Âm cao do tiếng sáo dẫn dắt, quãng thấp do tiếng đàn triển khai, hai người xướng hoạ ẩn chứa bên trong phu thê tương xử chi đạo**, trong âm điệu cao thấp ẩn giấu đạo lý âm dương.
**Phu xướng phụ tuỳ: chồng trước vợ sau.
**Phu thê tương xử chi đạo: đạo lý vợ chồng sống chung, hoà hợp với nhau.
( Đoạn này tiếng Trung thực sự rất hay, câu từ ứng đối nhau chan chát, mình cũng là cố hết sức truyền tải nhưng vẫn không đủ thâm sâu, mọi người cùng đọc đoạn này bằng Hán việt để hiểu rõ nhá:):
‘nam tử dĩ trạm vi nhã, nữ tử dĩ tọa vi mỹ, nhị nhân nhất trạm nhất tọa, địch tranh tương khế phàn phụ, dĩ địch thanh biểu tâm chí, dĩ cầm thanh lộ tình hoài, cao xử do địch thanh dẫn lĩnh, đê điều do cầm thanh triển phô, xướng hòa chi hạ ám uẩn phu thê tương xử chi đạo, cao đê chi gian nội tàng âm dương tương hấp luân thường’)
Mặc dù đàn sáo hòa hợp, nhưng tại lúc thổi sáo Mạc Vấn vẫn phát hiện ra Lâm Nhược Trần không hề nhu nhược. Ở những đoạn nhạc cao tiếng đàn không hề thu liễm lại, mà còn liên tục kéo cao, bức bách tiếng sáo càng phải lên cao hơn, mà sau khi Mạc Vấn hết sức đem tiếng sáo lên cao hơn, tiếng đàn lại lập tức chuyển thành ôn nhu nỉ non. Lên xuống liên tục nhiều lần như vậy làm hắn phải cố hết sức mà thổi.
Mạc Vấn chung quy cũng chỉ là một kẻ thư sinh, tuy thổi nhiều làm hắn hơi cảm thấy khổ cực, nhưng trong lòng rất là vui mừng. Vợ chồng sống chung cũng không phải là đàn ông làm chủ đàn bà phải nghe theo, vợ có ý nghĩ của mình là chuyện tốt, có Lâm Nhược Trần lo việc nhà, Mạc gia sau này nhất định hưng thịnh..
Danh khúc chưa dứt, ngoài cửa bỗng nhiên truyền đến tiếng bước chân vội vã, Mạc Vấn nghe tiếng buông sáo trúc xuống cau mày lắng tai nghe, tiếng bước chân bên ngoài là của Tiểu Ngũ, nhưng Tiểu Ngũ ngày thường chưa bao giờ đến nội viện nơi chủ nhân ở, xông tới vội vàng như vậy nhất định là có chuyện...