Chương : 26
Dịch giả: argetlam7420
Mạc Vấn gật đầu đồng tình, Huyền Dương Tử nói ẩn ý là vô tâm trồng liễu không bằng có lòng cắm hoa, đám người Bách Lý Cuồng Phong nghe kinh mà ngủ là vô thức thay đổi nhịp độ hô hấp, so với chủ động thay đổi mà nói thì kém hiệu quả hơn hẳn.
Huyền Dương Tử thấy Mạc Vấn đã ngộ ra cũng không nói nhiều nữa, chậm chạp đứng dậy ra khỏi điện. Mạc Vấn chắp tay cung tiễn, Huyền Dương Tử không đáp lại, chỉ hơi giơ tay lên rồi đi.
Đợi Huyền Dương Tử đi xa Mạc Vấn mới đứng thẳng dậy, chỉ cảm thấy trong người hòa nhã bình ổn, toàn thân thư thái. Lúc này hắn còn chưa tu luyện pháp môn hành khí (vận chuyển linh khí), cho nên loại cảm giác này chủ yếu đến từ trong lòng. Cuối cùng cũng cởi bỏ được vấn đề đã làm khổ mình bao nhiêu ngày, hắn bây giờ thấy thông suốt sáng tỏ như mặt trời ló rạng sau cơn mưa vậy.
" Chưởng giáo Huyền Dương Tử nói gì với ngươi thế?" Mạc Vấn vừa ra khỏi đại điện lập tức bị đám Bách Lý Cuồng Phong xúm lại hỏi.
"Đạo trưởng chỉ dạy bảo ta chút thôi, thì ra đạo trưởng đã lợi dụng việc giảng kinh chậm chạp để điều chỉnh hô hấp cho chúng ta, các ngươi ngủ là đã vô tình lĩnh ngộ được rồi, ta ngộ tính không đủ nên không ngủ được." Mạc Vấn thản nhiên nói hết không hề che đậy, chẳng qua vì không muốn làm mọi người mất mặt nên hắn đành tự chê mình kém cỏi vậy.
Lúc trước mọi người đã cảm giác việc đang nghe kinh bỗng nhiên chìm vào giấc ngủ có phần rất kỳ quái rồi, nghe Mạc Vấn nói vậy thì bừng tỉnh hiểu ra, không khỏi bái phục cảm kích chưởng giáo Huyền Dương Tử đã khổ công truyền thụ.
"Đạo trưởng cuối cùng còn nói một câu: “Đạo tuy vô thường, nhưng cũng phải có lòng cầu. " có thể là đang ngầm bảo chúng ta sau này hãy tự đi lĩnh ngộ cách thức hô hấp thổ nạp**." Mạc Vấn nói.
**Thổ nạp: là việc thông qua tĩnh tâm hít thở để hấp thu linh khí bên ngoài vào trong người.
"Đúng vậy, mỗi người chúng ta nên chăm chỉ nghiên cứu lĩnh ngộ, không thể cứ dựa vào chưởng giáo Huyền Dương Tử giảng kinh mãi, đến lúc kết thúc giảng kinh ta sẽ tự động thổ nạp được." Dạ Tiêu Diêu gật đầu tiếp lời.
Những người khác cũng rối rít gật đầu theo, nhưng lúc này Mạc Vấn bỗng nghe thấy ở phía Nam có tiếng ồn ào, có vẻ là tiếng lão Ngũ.
"Ta đi xem một chút." Mạc Vấn xoay người ra khỏi điện.
Băng qua đại điện tới khu phòng xá, Mạc Vấn phát hiện lão Ngũ đang đứng ở cửa cãi nhau với gã đạo nhân què. Nguyên do là lão Ngũ muốn vào phòng tìm hắn, mà đạo nhân què lại lấy lý do không phải giờ đưa cơm, không cho phép hắn vào trong.
"Sao ngươi lại tới lúc này?" Mạc Vấn kéo lão Ngũ qua, hỏi.
"Lão gia, tôi sắp phải đi xa nên định tới nói với cậu một tiếng." Lão Ngũ phẫn hận nhìn gã què, quay đầu nói.
"Ngươi muốn đi đâu?" Mạc Vấn hỏi.
" Mấy vị đạo trưởng trong đạo quán muốn ra ngoài mua dược liệu, bảo tôi hỗ trợ đánh xe." Lão Ngũ nói.
"Mua dược liệu gì mà phải cần dùng xe?" Mạc Vấn truy hỏi.
"Không biết, có vẻ như rất nhiều, tôi nghe bọn họ nói qua là hơn bảy trăm loại." Lão Ngũ trả lời.
Lão Ngũ vừa dứt lời, ngoài cửa bỗng truyền đến tiếng Bách Lý Cuồng Phong: "Đầu trâu mặt ngựa, lấm la lấm lét, sớm muộn cũng có ngày bọn ta đánh ngươi sống dở chết dở."
Câu này đương nhiên là chửi gã đạo nhân què đang nghe lén. Gã què không nghĩ Bách Lý Cuồng Phong dám nói với hắn như thế, gã sững sờ trong chốc lát rồi xoay người chạy nhanh về hướng chính điện, không hỏi cũng biết là đi tố cáo đây mà.
"Quân tử không ngại người nhìn trộm, không chấp tiểu nhân, ngươi cần gì phải chọc giận hắn?" Mạc Vấn nhíu mày nhìn Bách Lý Cuồng Phong.
"Gia hỏa nhà ngươi thật không biết tốt xấu, ta là trút giận thay lão Ngũ đấy." Bách Lý Cuồng Phong đi tới cạnh lão Ngũ, "Lão Ngũ, ngươi vừa nói cái gì, mua cái thuốc gì?"
"Bẩm Nhị gia, đạo quán phái người ra ngoài mua thảo dược, định mua hơn bảy trăm loại." Lão Ngũ chắp tay với Bách Lý Cuồng Phong, quan hệ của hắn với Mạc Vấn mọi người đã sớm biết rồi, hắn và sáu người kia cũng quan hệ rất tốt.
"Đạo quán bỗng dưng mua nhiều thuốc vậy làm gì?" Bách Lý Cuồng Phong hỏi.
"Tôi cũng không rõ, dường như không phải đạo quán chúng ta dùng, nghe nói là chuẩn bị cho một vị chưởng giáo nào đó." Lão Ngũ gãi đầu.
"Chúng ta phải học tập y thuật, có phải vị chưởng giáo truyền thụ y thuật kia đã gọi trước, để đạo quán chuẩn bị không?" Liễu Sanh chẳng những dáng dấp giống con gái, tính cách tỉ mỉ cũng y hệt.
"Có lẽ thế, các ngươi khi nào thì đi, bao giờ trở lại?" Mạc Vấn hỏi lão Ngũ.
"Đi ngay lập tức, tôi nghe bọn họ nói trong vòng ba tháng kiếm đủ là được." Lão Ngũ trả lời.
Mọi người nghe thế đều nhíu mày, theo lời lão Ngũ thì mọi người có thể còn phải nghe kinh văn hơn ba tháng nữa. Mặc dù nghe Huyền Dương Tử giảng kinh rất có ích lợi, nhưng so với mấy loại kỹ nghệ khác thì nghe kinh không thể nghi ngờ là loại chán nhất.
"Lão gia, các vị, tôi đi trước, bọn họ đang chờ." Lão Ngũ lên tiếng chào mọi người rồi quay người chạy về hướng Tây.
"Lục sư đệ, bọn họ ra ngoài mua dược liệu sao phải mang theo người làm của ngươi?" Dạ Tiêu Diêu hỏi. Mặc dù Huyền Dương Tử đã xác định đạo hiệu cho mọi người nhưng lại không quy định phải sắp xếp theo thứ tự Bắc Đẩu thất tinh, cho nên lúc không có ai mọi người vẫn lấy tuổi tác để xếp thứ tự hoặc là gọi hẳn tên tục.
"Nhà ta ngày trước mở tiệm thuốc, lão Ngũ đã làm ở tiệm thuốc nhiều năm nên biết chút dược lý. Ngoài ra Đạo môn không cho phép chúng ta cưỡi ngựa ngồi kiệu, đạo sĩ đánh xe cũng không ra thể thống gì, bảo lão Ngũ đánh xe là thích hợp nhất." Mạc Vấn suy đoán.
"Vất vả lắm mới nghỉ được buổi sáng, lại bị Nhị sư huynh phá hỏng rồi, Cổ Tự Đạo khẳng định là đi tố cáo." Lưu Thiếu Khanh mặt mày ủ rũ nhìn Bách Lý Cuồng Phong.
"Là ta chửi hắn, liên quan gì đến ngươi." Bách Lý Cuồng Phong lườm Lưu Thiếu Khanh một cái.
"Huynh nói là “Bọn ta”." Lưu Thiếu Khanh sợ sệt.
"Nhà ngươi sao lại chẳng có chút dũng khí gì thế?" Bách Lý Cuồng Phong trừng mắt quát.
"Đi, đi tắm thôi, mấy ngày chưa tắm rồi, chúng ta đi cả rồi hắn muốn tới trách phạt cũng chả tìm được ai." Dạ Tiêu Diêu thấy không khí không ổn, vội vàng chuyển đề tài.
"Ta về phòng ôn lại kinh văn." Thiên Tuế vừa nghe thấy tắm liền quay người bỏ đi.
Mọi người thấy vậy cười ầm lên, Thiên Tuế sợ lại bị trêu chọc, kiên quyết không đi. Năm người phân ra cầm tay chân nhấc hắn lên chạy thẳng tới phía Đông núi, có điều rốt cuộc cả bọn cũng phải đầu hàng. Thiên Tuế ngày thường ung dung thong thả, nhưng một khi đã phát động sức mạnh, năm người căn bản không phải đối thủ của con rùa nghìn năm này.
Mọi người đoán không sai, Cổ Tự Đạo đúng là đi tố cáo, có điều lúc hắn gọi Cổ Dương Tử tới Đông điện thì chỉ còn lại A Cửu với Thiên Tuế. A Cửu tất nhiên là vô tội, không phải chịu phạt. Thiên Tuế có mặt tham dự, oan uổng chịu mắng suốt một nén nhang.
Ngày tiếp theo, mọi người cứ theo lệ thường nghe kinh. Do đã được Mạc Vấn nhắc nhở, mọi người liền bắt đầu cố gắng điều chỉnh hô hấp của mình, ban đầu còn chưa thích ứng, hít thở không thoải mái, ho khan liên tục. Nhưng qua vài ngày dần trở nên thuận lợi, hô hấp từ từ thong thả, cả người cũng thư thái hơn.
Giảng xong Thượng Thanh kinh với Kinh Dịch, Huyền Dương Tử bắt đầu giảng giải Âm Phù kinh. Bộ kinh này chủ yếu giảng đạo dưỡng sinh, trong đó cũng có nói tới phương pháp thổ nạp, có điều mọi người đã học phương pháp Quy tức (hít thở kiểu rùa) của Huyền Dương Tử rồi nên không cần xem mấy phương pháp thổ nạp đơn giản kia nữa, chỉ tập trung nhớ phương pháp dưỡng sinh cùng cách kéo dài tuổi thọ.
Âm Phù kinh khá ít chữ, chỉ có hơn nghìn, bảy ngày thì giảng xong. Sau đó là bộ kinh văn cuối cùng trong bốn bộ nhập môn - Tham Đồng Khế, bộ này nói về Ngoại đan thuật, chủ yếu giải thích làm thế nào sử dụng đỉnh luyện chế đan dược, nuốt đan dược tăng cường tu vi linh khí bản thân, để kéo dài tuổi thọ thậm chí là bạch nhật phi thăng.
Trong số cac bộ kinh Thượng Thanh tông chỉ có Tham Đồng Khế là hơi phiến diện, cũng có chút không xác thực. Bộ này nói phóng đại tác dụng của Ngoại đan, các loại đan dược có thể tăng cường tu vi linh khí chắc không sai, dùng để trị bệnh cứu người cũng chính xác, nhưng chỉ đơn thuần dựa vào ăn Ngoại đan là có thể bạch nhật phi thăng thì còn phải xem xét đã.
Mặc dù có nghi vấn trong lòng nhưng đám Mạc Vấn vẫn phải cố gằng lĩnh ngộ, bởi vì sau này mọi người sắp phải học tập y thuật không thể nghi ngờ là bắt nguồn từ Tham Đồng Khế mà ra, nếu bây giờ lĩnh ngộ các điểm chính trước, về sau học tập y thuật sẽ dễ dàng hơn một chút.
Ngoài bốn bộ kinh văn chủ chốt, Huyền Dương Tử còn giảng giải mấy bộ kinh nữa, chủ yếu là các bộ kinh để tụng niệm tảo khóa vãn khóa**, cũng có thể dùng để siêu độ cho người chết, cầu phúc cho người sống. Làm một đạo sĩ, phải thông hiểu tất cả những thứ này.
**Tảo khóa, vãn khóa: xem chú thích ở Chương 19
Khi giảng kinh sắp kết thúc, Mạc Vấn tính toán dựa theo tốc độ trước mắt, giảng kinh căn bản không thể nào kéo dài bốn tháng, nhiều nhất hai tháng là học xong, hơn nữa mấu chốt là mọi người đã nắm bắt được phương pháp Quy tức. Phương pháp này tác dụng lớn nhất là có thể giảm bớt tiêu hao thể lực và tinh lực không cần thiết, dưới trạng thái an tĩnh bình ổn hô hấp và nhịp tim đấp cũng sẽ giảm đi. Ngoài ra phương pháp này còn có thể kéo dài khoảng cách giữa động và tĩnh, thời điểm cần xuất ra toàn lực trong thời gian ngắn nhịp tim cùng hô hấp có thể nhanh hơn gấp mấy lần, tăng cường rõ rệt sức mạnh bản thân. Nhưng thời gian bộc phát đó cũng không thể kéo dài vô hạn, mà quyết định ở trình độ tu luyện Quy tức cao hay thấp.
Ngoài ra phương pháp Quy tức với Ích cốc thuật (thuật nhịn đói) có hiệu quả như nhau, dưới trạng thái ngồi tĩnh tâm thì một ngày không ăn cũng không thấy đói bụng, đây mới chỉ là trình độ mọi người vừa đạt được. Còn Quy tức của Huyền Dương Tử đã đạt tới đỉnh cao, nghe nói khi bế quan tu luyện lão có thể nhịn đến một năm không ăn uống gì.
Hai tháng sau, Huyền Dương Tử đã giảng giải xong rất nhiều kinh văn, cũng không thấy tiến hành khảo nghiệm mọi người, chỉ đem tất cả kinh văn tụng niệm lại toàn bộ một lần cuối, lúc đọc xong đã là buổi tối giờ Hợi.
"Tụng kinh văn có thể bình tâm tĩnh khí, bọn ngươi đã nắm được ý nghĩa, thu được thành tựu, lão đạo đã hết nhiệm vụ. Ngày mai Hiên Viên chưởng giáo ở Lăng Thiên cung sẽ tới truyền thụ cho các ngươi pháp môn luyện khí. Phương pháp luyện khí là phương pháp nền tảng, trọng yếu nhất, cần nỗ lực lĩnh ngộ." Huyền Dương Tử nói xong đứng dậy rời chỗ ngồi, "Nên tự giác tiến hành tảo khóa vãn khóa, chớ nên lười nhác."
Mọi người nghe xong cùng nhau đứng dậy cúi người đưa tiễn. Sống chung hai tháng, tất cả đều lưu luyến không thôi, nhưng Huyền Dương Tử chỉ hơi giơ tay lên rồi chậm rãi rời đi.
Giảng kinh xong lưu luyến nhất là Mạc Vấn, bởi vì Huyền Dương Tử đã từng chỉ bảo cho hắn rất nhiều. Nếu dựa theo lễ phép Nho gia, Huyền Dương Tử chính là người thầy dạy vỡ lòng cho bảy người bọn hắn. Thế nhưng Huyền Dương Tử biết bọn họ là Thượng Thanh chuẩn đồ, cho nên mặc dù hết lòng truyền dạy nhưng lão không bao giờ tự cho mình là thầy của bọn họ.
Vì đêm đã khuya, Huyền Dương Tử đi rồi mọi người liền trở về phòng mình. Sáng sớm hôm sau, cả đám tề tụ đông đủ chờ tại Đông điện, ăn cơm trưa xong lại trở lại Đông điện yên lặng đợi Lăng Thiên Cung Hiên Viên chưởng giáo.
Mọi người đứng chờ từ sáng sớm cho tới buổi trưa, sau giờ Ngọ đến tận lúc mặt trời lặn mà Hiên Viên chưởng giáo vẫn chưa tới...
Mạc Vấn gật đầu đồng tình, Huyền Dương Tử nói ẩn ý là vô tâm trồng liễu không bằng có lòng cắm hoa, đám người Bách Lý Cuồng Phong nghe kinh mà ngủ là vô thức thay đổi nhịp độ hô hấp, so với chủ động thay đổi mà nói thì kém hiệu quả hơn hẳn.
Huyền Dương Tử thấy Mạc Vấn đã ngộ ra cũng không nói nhiều nữa, chậm chạp đứng dậy ra khỏi điện. Mạc Vấn chắp tay cung tiễn, Huyền Dương Tử không đáp lại, chỉ hơi giơ tay lên rồi đi.
Đợi Huyền Dương Tử đi xa Mạc Vấn mới đứng thẳng dậy, chỉ cảm thấy trong người hòa nhã bình ổn, toàn thân thư thái. Lúc này hắn còn chưa tu luyện pháp môn hành khí (vận chuyển linh khí), cho nên loại cảm giác này chủ yếu đến từ trong lòng. Cuối cùng cũng cởi bỏ được vấn đề đã làm khổ mình bao nhiêu ngày, hắn bây giờ thấy thông suốt sáng tỏ như mặt trời ló rạng sau cơn mưa vậy.
" Chưởng giáo Huyền Dương Tử nói gì với ngươi thế?" Mạc Vấn vừa ra khỏi đại điện lập tức bị đám Bách Lý Cuồng Phong xúm lại hỏi.
"Đạo trưởng chỉ dạy bảo ta chút thôi, thì ra đạo trưởng đã lợi dụng việc giảng kinh chậm chạp để điều chỉnh hô hấp cho chúng ta, các ngươi ngủ là đã vô tình lĩnh ngộ được rồi, ta ngộ tính không đủ nên không ngủ được." Mạc Vấn thản nhiên nói hết không hề che đậy, chẳng qua vì không muốn làm mọi người mất mặt nên hắn đành tự chê mình kém cỏi vậy.
Lúc trước mọi người đã cảm giác việc đang nghe kinh bỗng nhiên chìm vào giấc ngủ có phần rất kỳ quái rồi, nghe Mạc Vấn nói vậy thì bừng tỉnh hiểu ra, không khỏi bái phục cảm kích chưởng giáo Huyền Dương Tử đã khổ công truyền thụ.
"Đạo trưởng cuối cùng còn nói một câu: “Đạo tuy vô thường, nhưng cũng phải có lòng cầu. " có thể là đang ngầm bảo chúng ta sau này hãy tự đi lĩnh ngộ cách thức hô hấp thổ nạp**." Mạc Vấn nói.
**Thổ nạp: là việc thông qua tĩnh tâm hít thở để hấp thu linh khí bên ngoài vào trong người.
"Đúng vậy, mỗi người chúng ta nên chăm chỉ nghiên cứu lĩnh ngộ, không thể cứ dựa vào chưởng giáo Huyền Dương Tử giảng kinh mãi, đến lúc kết thúc giảng kinh ta sẽ tự động thổ nạp được." Dạ Tiêu Diêu gật đầu tiếp lời.
Những người khác cũng rối rít gật đầu theo, nhưng lúc này Mạc Vấn bỗng nghe thấy ở phía Nam có tiếng ồn ào, có vẻ là tiếng lão Ngũ.
"Ta đi xem một chút." Mạc Vấn xoay người ra khỏi điện.
Băng qua đại điện tới khu phòng xá, Mạc Vấn phát hiện lão Ngũ đang đứng ở cửa cãi nhau với gã đạo nhân què. Nguyên do là lão Ngũ muốn vào phòng tìm hắn, mà đạo nhân què lại lấy lý do không phải giờ đưa cơm, không cho phép hắn vào trong.
"Sao ngươi lại tới lúc này?" Mạc Vấn kéo lão Ngũ qua, hỏi.
"Lão gia, tôi sắp phải đi xa nên định tới nói với cậu một tiếng." Lão Ngũ phẫn hận nhìn gã què, quay đầu nói.
"Ngươi muốn đi đâu?" Mạc Vấn hỏi.
" Mấy vị đạo trưởng trong đạo quán muốn ra ngoài mua dược liệu, bảo tôi hỗ trợ đánh xe." Lão Ngũ nói.
"Mua dược liệu gì mà phải cần dùng xe?" Mạc Vấn truy hỏi.
"Không biết, có vẻ như rất nhiều, tôi nghe bọn họ nói qua là hơn bảy trăm loại." Lão Ngũ trả lời.
Lão Ngũ vừa dứt lời, ngoài cửa bỗng truyền đến tiếng Bách Lý Cuồng Phong: "Đầu trâu mặt ngựa, lấm la lấm lét, sớm muộn cũng có ngày bọn ta đánh ngươi sống dở chết dở."
Câu này đương nhiên là chửi gã đạo nhân què đang nghe lén. Gã què không nghĩ Bách Lý Cuồng Phong dám nói với hắn như thế, gã sững sờ trong chốc lát rồi xoay người chạy nhanh về hướng chính điện, không hỏi cũng biết là đi tố cáo đây mà.
"Quân tử không ngại người nhìn trộm, không chấp tiểu nhân, ngươi cần gì phải chọc giận hắn?" Mạc Vấn nhíu mày nhìn Bách Lý Cuồng Phong.
"Gia hỏa nhà ngươi thật không biết tốt xấu, ta là trút giận thay lão Ngũ đấy." Bách Lý Cuồng Phong đi tới cạnh lão Ngũ, "Lão Ngũ, ngươi vừa nói cái gì, mua cái thuốc gì?"
"Bẩm Nhị gia, đạo quán phái người ra ngoài mua thảo dược, định mua hơn bảy trăm loại." Lão Ngũ chắp tay với Bách Lý Cuồng Phong, quan hệ của hắn với Mạc Vấn mọi người đã sớm biết rồi, hắn và sáu người kia cũng quan hệ rất tốt.
"Đạo quán bỗng dưng mua nhiều thuốc vậy làm gì?" Bách Lý Cuồng Phong hỏi.
"Tôi cũng không rõ, dường như không phải đạo quán chúng ta dùng, nghe nói là chuẩn bị cho một vị chưởng giáo nào đó." Lão Ngũ gãi đầu.
"Chúng ta phải học tập y thuật, có phải vị chưởng giáo truyền thụ y thuật kia đã gọi trước, để đạo quán chuẩn bị không?" Liễu Sanh chẳng những dáng dấp giống con gái, tính cách tỉ mỉ cũng y hệt.
"Có lẽ thế, các ngươi khi nào thì đi, bao giờ trở lại?" Mạc Vấn hỏi lão Ngũ.
"Đi ngay lập tức, tôi nghe bọn họ nói trong vòng ba tháng kiếm đủ là được." Lão Ngũ trả lời.
Mọi người nghe thế đều nhíu mày, theo lời lão Ngũ thì mọi người có thể còn phải nghe kinh văn hơn ba tháng nữa. Mặc dù nghe Huyền Dương Tử giảng kinh rất có ích lợi, nhưng so với mấy loại kỹ nghệ khác thì nghe kinh không thể nghi ngờ là loại chán nhất.
"Lão gia, các vị, tôi đi trước, bọn họ đang chờ." Lão Ngũ lên tiếng chào mọi người rồi quay người chạy về hướng Tây.
"Lục sư đệ, bọn họ ra ngoài mua dược liệu sao phải mang theo người làm của ngươi?" Dạ Tiêu Diêu hỏi. Mặc dù Huyền Dương Tử đã xác định đạo hiệu cho mọi người nhưng lại không quy định phải sắp xếp theo thứ tự Bắc Đẩu thất tinh, cho nên lúc không có ai mọi người vẫn lấy tuổi tác để xếp thứ tự hoặc là gọi hẳn tên tục.
"Nhà ta ngày trước mở tiệm thuốc, lão Ngũ đã làm ở tiệm thuốc nhiều năm nên biết chút dược lý. Ngoài ra Đạo môn không cho phép chúng ta cưỡi ngựa ngồi kiệu, đạo sĩ đánh xe cũng không ra thể thống gì, bảo lão Ngũ đánh xe là thích hợp nhất." Mạc Vấn suy đoán.
"Vất vả lắm mới nghỉ được buổi sáng, lại bị Nhị sư huynh phá hỏng rồi, Cổ Tự Đạo khẳng định là đi tố cáo." Lưu Thiếu Khanh mặt mày ủ rũ nhìn Bách Lý Cuồng Phong.
"Là ta chửi hắn, liên quan gì đến ngươi." Bách Lý Cuồng Phong lườm Lưu Thiếu Khanh một cái.
"Huynh nói là “Bọn ta”." Lưu Thiếu Khanh sợ sệt.
"Nhà ngươi sao lại chẳng có chút dũng khí gì thế?" Bách Lý Cuồng Phong trừng mắt quát.
"Đi, đi tắm thôi, mấy ngày chưa tắm rồi, chúng ta đi cả rồi hắn muốn tới trách phạt cũng chả tìm được ai." Dạ Tiêu Diêu thấy không khí không ổn, vội vàng chuyển đề tài.
"Ta về phòng ôn lại kinh văn." Thiên Tuế vừa nghe thấy tắm liền quay người bỏ đi.
Mọi người thấy vậy cười ầm lên, Thiên Tuế sợ lại bị trêu chọc, kiên quyết không đi. Năm người phân ra cầm tay chân nhấc hắn lên chạy thẳng tới phía Đông núi, có điều rốt cuộc cả bọn cũng phải đầu hàng. Thiên Tuế ngày thường ung dung thong thả, nhưng một khi đã phát động sức mạnh, năm người căn bản không phải đối thủ của con rùa nghìn năm này.
Mọi người đoán không sai, Cổ Tự Đạo đúng là đi tố cáo, có điều lúc hắn gọi Cổ Dương Tử tới Đông điện thì chỉ còn lại A Cửu với Thiên Tuế. A Cửu tất nhiên là vô tội, không phải chịu phạt. Thiên Tuế có mặt tham dự, oan uổng chịu mắng suốt một nén nhang.
Ngày tiếp theo, mọi người cứ theo lệ thường nghe kinh. Do đã được Mạc Vấn nhắc nhở, mọi người liền bắt đầu cố gắng điều chỉnh hô hấp của mình, ban đầu còn chưa thích ứng, hít thở không thoải mái, ho khan liên tục. Nhưng qua vài ngày dần trở nên thuận lợi, hô hấp từ từ thong thả, cả người cũng thư thái hơn.
Giảng xong Thượng Thanh kinh với Kinh Dịch, Huyền Dương Tử bắt đầu giảng giải Âm Phù kinh. Bộ kinh này chủ yếu giảng đạo dưỡng sinh, trong đó cũng có nói tới phương pháp thổ nạp, có điều mọi người đã học phương pháp Quy tức (hít thở kiểu rùa) của Huyền Dương Tử rồi nên không cần xem mấy phương pháp thổ nạp đơn giản kia nữa, chỉ tập trung nhớ phương pháp dưỡng sinh cùng cách kéo dài tuổi thọ.
Âm Phù kinh khá ít chữ, chỉ có hơn nghìn, bảy ngày thì giảng xong. Sau đó là bộ kinh văn cuối cùng trong bốn bộ nhập môn - Tham Đồng Khế, bộ này nói về Ngoại đan thuật, chủ yếu giải thích làm thế nào sử dụng đỉnh luyện chế đan dược, nuốt đan dược tăng cường tu vi linh khí bản thân, để kéo dài tuổi thọ thậm chí là bạch nhật phi thăng.
Trong số cac bộ kinh Thượng Thanh tông chỉ có Tham Đồng Khế là hơi phiến diện, cũng có chút không xác thực. Bộ này nói phóng đại tác dụng của Ngoại đan, các loại đan dược có thể tăng cường tu vi linh khí chắc không sai, dùng để trị bệnh cứu người cũng chính xác, nhưng chỉ đơn thuần dựa vào ăn Ngoại đan là có thể bạch nhật phi thăng thì còn phải xem xét đã.
Mặc dù có nghi vấn trong lòng nhưng đám Mạc Vấn vẫn phải cố gằng lĩnh ngộ, bởi vì sau này mọi người sắp phải học tập y thuật không thể nghi ngờ là bắt nguồn từ Tham Đồng Khế mà ra, nếu bây giờ lĩnh ngộ các điểm chính trước, về sau học tập y thuật sẽ dễ dàng hơn một chút.
Ngoài bốn bộ kinh văn chủ chốt, Huyền Dương Tử còn giảng giải mấy bộ kinh nữa, chủ yếu là các bộ kinh để tụng niệm tảo khóa vãn khóa**, cũng có thể dùng để siêu độ cho người chết, cầu phúc cho người sống. Làm một đạo sĩ, phải thông hiểu tất cả những thứ này.
**Tảo khóa, vãn khóa: xem chú thích ở Chương 19
Khi giảng kinh sắp kết thúc, Mạc Vấn tính toán dựa theo tốc độ trước mắt, giảng kinh căn bản không thể nào kéo dài bốn tháng, nhiều nhất hai tháng là học xong, hơn nữa mấu chốt là mọi người đã nắm bắt được phương pháp Quy tức. Phương pháp này tác dụng lớn nhất là có thể giảm bớt tiêu hao thể lực và tinh lực không cần thiết, dưới trạng thái an tĩnh bình ổn hô hấp và nhịp tim đấp cũng sẽ giảm đi. Ngoài ra phương pháp này còn có thể kéo dài khoảng cách giữa động và tĩnh, thời điểm cần xuất ra toàn lực trong thời gian ngắn nhịp tim cùng hô hấp có thể nhanh hơn gấp mấy lần, tăng cường rõ rệt sức mạnh bản thân. Nhưng thời gian bộc phát đó cũng không thể kéo dài vô hạn, mà quyết định ở trình độ tu luyện Quy tức cao hay thấp.
Ngoài ra phương pháp Quy tức với Ích cốc thuật (thuật nhịn đói) có hiệu quả như nhau, dưới trạng thái ngồi tĩnh tâm thì một ngày không ăn cũng không thấy đói bụng, đây mới chỉ là trình độ mọi người vừa đạt được. Còn Quy tức của Huyền Dương Tử đã đạt tới đỉnh cao, nghe nói khi bế quan tu luyện lão có thể nhịn đến một năm không ăn uống gì.
Hai tháng sau, Huyền Dương Tử đã giảng giải xong rất nhiều kinh văn, cũng không thấy tiến hành khảo nghiệm mọi người, chỉ đem tất cả kinh văn tụng niệm lại toàn bộ một lần cuối, lúc đọc xong đã là buổi tối giờ Hợi.
"Tụng kinh văn có thể bình tâm tĩnh khí, bọn ngươi đã nắm được ý nghĩa, thu được thành tựu, lão đạo đã hết nhiệm vụ. Ngày mai Hiên Viên chưởng giáo ở Lăng Thiên cung sẽ tới truyền thụ cho các ngươi pháp môn luyện khí. Phương pháp luyện khí là phương pháp nền tảng, trọng yếu nhất, cần nỗ lực lĩnh ngộ." Huyền Dương Tử nói xong đứng dậy rời chỗ ngồi, "Nên tự giác tiến hành tảo khóa vãn khóa, chớ nên lười nhác."
Mọi người nghe xong cùng nhau đứng dậy cúi người đưa tiễn. Sống chung hai tháng, tất cả đều lưu luyến không thôi, nhưng Huyền Dương Tử chỉ hơi giơ tay lên rồi chậm rãi rời đi.
Giảng kinh xong lưu luyến nhất là Mạc Vấn, bởi vì Huyền Dương Tử đã từng chỉ bảo cho hắn rất nhiều. Nếu dựa theo lễ phép Nho gia, Huyền Dương Tử chính là người thầy dạy vỡ lòng cho bảy người bọn hắn. Thế nhưng Huyền Dương Tử biết bọn họ là Thượng Thanh chuẩn đồ, cho nên mặc dù hết lòng truyền dạy nhưng lão không bao giờ tự cho mình là thầy của bọn họ.
Vì đêm đã khuya, Huyền Dương Tử đi rồi mọi người liền trở về phòng mình. Sáng sớm hôm sau, cả đám tề tụ đông đủ chờ tại Đông điện, ăn cơm trưa xong lại trở lại Đông điện yên lặng đợi Lăng Thiên Cung Hiên Viên chưởng giáo.
Mọi người đứng chờ từ sáng sớm cho tới buổi trưa, sau giờ Ngọ đến tận lúc mặt trời lặn mà Hiên Viên chưởng giáo vẫn chưa tới...