Chương : 10
Tứ Thụy rời khỏi đại sảnh, xuyên qua hành lang dài trở về phòng. Hắn nhìn A Hạnh, A Châu đang đứng đợi trước cửa, nhẹ giọng phân phó:
“Hai ngươi lui xuống đi, đêm nay không cần ở đây. Sau này, A Hạnh, ngươi phụ trách hầu hạ vương phi. Còn những chuyện khác cứ như trước kia là được”.
A Hạnh thưa vâng, A Châu ở bên cạnh đã lên tiếng:
“Chủ nhân, vương phi đợi người lâu lắm rồi đấy. Người mau vào đi. Đêm xuân một khắc đáng…”.
A Châu còn chưa kịp nói hết câu đã bị gõ vào đầu.
“Một tiểu nha đầu, mở miệng ra nói mấy câu như vậy không biết là ai dạy hư ngươi. Còn không mau về ngủ đi, trong phủ ít người, nhiều việc. Cứ ở đây lắm mồm, cẩn thận ta cắt phần cơm của ngươi”.
Tứ Thụy lườm A Châu, rồi đẩy cửa bước vào. A Hạnh thay chủ nhân đóng cửa rồi kéo A Châu còn đang phụng phịu, rời đi.
Tân nương mặc giá y, đội khăn voan đỏ ngồi một bên giường. Tứ Thụy đi đến trước mặt nàng, hai tay cẩn thận gỡ khăn voan xuống.
Sử Tĩnh nhìn nam nhân tuấn tú trước mặt, hai mắt chàng đen láy, tim nàng đập thình thịch. Nàng đỏ mặt cúi đầu, lại ngửi thấy hương rượu nồng đợm trên người chàng thì lo lắng định nhuổm dậy.
Tứ Thụy giữ nàng lại:
“Sao vậy?”.
Sử Tĩnh lo lắng nói:
“Ta đi gọi người mang canh giải rượu cho chàng”.
Hắn bật cười lắc đầu, đưa tay định xoa đầu nàng, lại nhìn thấy trên đầu nàng vấn tóc rườm rà, cài một đống châu ngọc. Nàng phải trang điểm theo đúng lễ tiết, cả ngày hết vào cung quỳ bái, nhận sắc phong, lại ngồi đây đợi đến tối, nhất định rất mệt mỏi rồi.
Tứ Thụy đi đến bên bàn, rót chung trà đặt vào tay nàng, dịu dàng cười:
“Ta không sao. Nàng mới vất vả, mau uống trà, thay y phục rồi nghỉ ngơi sớm. Sáng mai còn phải tiến cung dâng trà cho hoàng tổ mẫu”.
Nàng khe khẽ gật đầu. Hắn đến chỗ bình phong, tự thay y phục. Sử Tĩnh vội đặt chung trà lên bàn, tiến lên định giúp hắn. Tứ Thụy cười cười:
“Để tự ta. Nàng có cần ta gọi A Hạnh giúp nàng thay y phục?”.
Sử Tĩnh vội lắc đầu:
“Không cần phiền nàng ấy”.
Nói xong đi đến bàn trang điểm tháo trang sức. Tứ Thụy thay xong y phục, nhìn nàng, trong lòng thở dài. Hắn biết lạnh nhạt nàng sẽ khiến nàng ủy khuất. Nhưng hắn cũng chỉ có thể làm phu thê trên danh nghĩa với nàng, giúp nàng có được cuộc sống thoải mái xem như là hắn bù đắp cho nàng:
“Ta đã nói với nhạc phụ đại nhân, hôm sau sẽ đón Phách đệ đến đây. Nàng chỉ có đệ ấy là người thân ruột thịt, ta đã an bài phòng phía đông, đợi đệ ấy dọn đến sẽ mời phu tử cho đệ ấy tiếp tục đọc sách”.
Nàng mặc trung y trắng, ngạc nhiên nhìn hắn:
“Nhưng như vậy có ổn không? Bên chỗ Hà đại nhân… bên chỗ nghĩa phụ…”.
Tứ Thụy kéo tay nàng đến bên giường ngồi:
“Ta nói ổn thì sẽ ổn. Đệ ấy một mình ở bên ấy cũng sẽ không vui, mà nàng cũng không yên tâm. Sáng mai vào cung xong, ta cùng nàng đến Hà phủ để nàng lại mặt, nhân tiện đón Phách đệ về đây luôn thể”.
Nàng vui vẻ gật đầu:
“Cảm ơn chàng, A Thụy”.
Hắn nhẹ cười:
“Đối với phu quân, không cần khách khí như vậy. Ngoan, mau ngủ đi”.
Hai người đắp chung chăn, hơi thở người bên cạnh khiến nàng cảm thấy an toàn. Tuy trong lòng còn chút vướng bận, nhưng gả cho chàng đã là nàng may mắn, không muốn suy nghĩ quá nhiều. Sử Tĩnh yên bình đi vào giấc ngủ.
Nửa đêm, Tứ Thụy cảm thấy bên ngoài có bóng người, liền ngồi dậy khoác áo, cầm kiếm, nhẹ nhàng rời khỏi phòng.
Một nam nhân dưới tán cây trong sân, lắc lắc vò rượu trong tay cười:
“Ta không làm phiền đêm động phòng của ngươi đấy chứ?”.
Tứ Thụy lắc mình đi đến lườm người nọ:
“Rượu người cũng mang đến rồi còn hỏi, vừa vặn ta uống còn chưa đủ. Đi!”.
Hai người hướng rừng trúc phía tây phóng đi. Hai bóng áo trắng dưới ánh trăng nhanh như ảo ảnh, nhoáng cái đã đến trước ngôi nhà nhỏ giữa rừng trúc.
Tứ Thụy chỉ tay vào ngôi nhà trước mặt:
“Sau này người rảnh rỗi cứ đến đây ở. Xung quanh ta đã an bài cơ quan, sẽ không có kẻ nào bước vào được”.
Hàn gật đầu chép miệng:
“Đệ tử tốt, không uổng công sư phụ dạy dỗ ngươi. Hoàng thượng đối với ngươi cũng không tệ chút nào, có thể tìm chỗ này cho ngươi. Hắn có lẽ cũng không tin ngươi ngờ nghệch như vẻ bề ngoài?”.
Tứ Thụy nhẹ cười:
“Phụ hoàng nếu quả thật cái gì cũng đều không biết, sao có thể làm vua một nước? Nhưng người yên tâm, phụ hoàng có ý che chở cho ta, không có ý hại ta”.
Hàn nghe vậy cũng cười:
“Thế thì tốt. Đêm nay chúng ta không nói mấy chuyện đó, cứ uống rượu thôi. Ta còn chưa chúc mừng ngươi có thê tử”.
Tứ Thụy đi vào nhà mang thêm bốn, năm vò rượu lớn. Hai người ngồi trước hiên nhà, ngắm trăng uống rượu, uống đến cả sân đều ngập hương nồng. Hàn rút kiếm khỏi vỏ, tung người đứng trên cành trúc. Dưới chân chỉ là mấy phiến lá, thân hình vẫn thẳng băng, ung dung như đứng trên đất bằng:
“Đến đây! Xem lần này ngươi có thắng được sư phụ hay không?”.
Tứ Thụy nhếch môi, chộp lấy kiếm của mình, nhằm ngực Hàn đâm thẳng tới. Mười năm, mỗi ngày bị nam nhân trước mặt giày vò khổ sở, mùa hè người đầy mồ hôi, mùa đông phải đứng trong tuyết luyện kiếm. Từ năm mười tuổi, lần đầu thách đấu sư phụ, đến nay không biết tỷ thí bao nhiêu trận, hắn còn chưa nếm được mùi chiến thắng lần nào.
Hai người chiêu thức giống hệt nhau, trường kiếm va vào nhau chan chát, xung quanh lá cây bị kiếm khí chém đứt, rơi đầy trên mặt đất. Ánh trăng vốn chan hòa như bị ảnh hưởng bởi trận so kiếm, cũng trở nên sắc lạnh. Trong quầng sáng đó, hai bóng trắng vun vút loang loáng, hoàn toàn không có điểm dừng. Cùng một chiêu thức, chỉ so xem ai nhanh hơn.
Một ánh kiếm lóe lên, thân trúc bên cạnh Tứ Thụy bị cắt làm hai nửa, vài sợi tóc của hắn cũng đứt thành đoạn rơi xuống. Hắn lại như không hề phân tâm, mũi chân khẽ điểm, kiếm trong tay nhắm vào điểm yếu đối phương. Hàn lại nhìn hắn cười, thân hình nhẹ như cánh én, vụt biến mất trong tầm mắt.
Từ trên cao sát khí bổ xuống, Tứ Thụy dùng mũi kiếm đỡ lấy. Hai mũi kiếm giao nhau, Tứ Thụy đứng trên cành trúc đỡ lấy trọng lượng cả hai người. Hàn tăng thêm lực, kiếm trên tay ép xuống như muốn chẻ người bên dưới làm hai nửa. Tứ Thụy vẫn không lùi bước, ngược lại dưới chân phát lực, xông thẳng lên, trong sát na đổi chiêu, xoay người đâm kiếm vào ngực sư phụ hắn. Khi kiếm gần như sắp chạm vào lớp áo trước ngực, tay trái Hàn chộp lấy thân trúc bên cạnh, lách người sang bên cạnh thoát hiểm. Tứ Thụy vừa muốn đổi hướng chém sang bên trái, lại chậm mất nửa nhịp, người bên cạnh đã tươi cười kề kiếm lên cổ hắn:
“Ngươi thua”.
Tứ Thụy trợn mắt tức giận, đáp xuống đất:
“Những kẻ thuận hai tay đều là kẻ biến thái. Lần sau người phải tự trói tay trái mình lại, ta mới đánh với người”.
Hàn lắc đầu, ánh mắt bất đắc dĩ:
“A Thụy, kẻ địch đánh nhau liệu có nhường ngươi nửa phần? Ngươi thua, không phải vì ngươi không đủ nhanh, cũng không phải ngươi kém sư phụ. Mà ngươi quá nhân từ. Mỗi chiêu thức của ngươi đều không có ý đoạt mạng, ngươi chần chừ như vậy cả đời cũng chỉ có thể làm kẻ bại trận”.
Hắnn cau mày:
“Ta muốn lấy mạng người làm gì?”.
Hàn lại thở dài:
“Ấu trĩ. Thái sư phụ của ngươi là người ôn hòa, nhưng khi dụng kiếm, cho dù đối thủ là ta, người cũng không hề mềm lòng. Ngươi cho rằng cầm kiếm có thể như cầm bút, học lấy chiêu thức là đủ? Cách dụng kiếm của ngươi cũng giống hệt tính tình ngươi vậy. A Thụy, quá mềm yếu, cuối cùng người thiệt thòi chỉ có ngươi. Hiện tại, ngươi muốn trừ khử tam vương gia còn có cơ hội, qua vài năm nữa, hắn nanh vuốt đều đủ, sẽ không tha cho ngươi”.
Tứ Thụy cười nhẹ:
“Hàn, người từng nói không hứng thú chuyện hoàng tộc. Ta cũng vậy, nếu đã không muốn hoàng quyền, giết chết tam hoàng huynh để làm gì? Nguyện vọng cả đời của A Thụy, chỉ mong nắm trong tay sinh mệnh bản thân, không cần nắm lấy sinh mệnh kẻ khác. Ta muốn cưỡi ngựa đi khắp bắc nam, ngắm sông núi, uống rượu ngon, sống an nhàn. Cùng người luận kiếm, khi say giấc không cần phải nghĩ đến chuyện ngày mai đối phó với người nào, đề phòng người nào”.
Hàn bất lực:
“Được. Ta không khuyên ngươi nổi. Ngươi không đành lòng bỏ rơi hoàng thượng, thái hậu. Ta không đành lòng bỏ rơi ngươi. Khi nào ngươi muốn đi, sư phụ cùng ngươi rong ngựa đi khắp thiên hạ”.
Hắn cười rạng rỡ, ánh mắt như sao:
“Kiếp này A Thụy có người làm tri kỉ, đã đủ kiêu hãnh. Không còn gì hối tiếc. Nếu ta chết dưới tay huynh đệ ruột thịt, người không cần thay ta trả thù mà dây vào chuyện hoàng tộc. Đem xác ta thiêu thành tro, rải khắp sông núi, để ta ngắm thiên hạ thái bình, cùng gió luyện kiếm”.
“Hai ngươi lui xuống đi, đêm nay không cần ở đây. Sau này, A Hạnh, ngươi phụ trách hầu hạ vương phi. Còn những chuyện khác cứ như trước kia là được”.
A Hạnh thưa vâng, A Châu ở bên cạnh đã lên tiếng:
“Chủ nhân, vương phi đợi người lâu lắm rồi đấy. Người mau vào đi. Đêm xuân một khắc đáng…”.
A Châu còn chưa kịp nói hết câu đã bị gõ vào đầu.
“Một tiểu nha đầu, mở miệng ra nói mấy câu như vậy không biết là ai dạy hư ngươi. Còn không mau về ngủ đi, trong phủ ít người, nhiều việc. Cứ ở đây lắm mồm, cẩn thận ta cắt phần cơm của ngươi”.
Tứ Thụy lườm A Châu, rồi đẩy cửa bước vào. A Hạnh thay chủ nhân đóng cửa rồi kéo A Châu còn đang phụng phịu, rời đi.
Tân nương mặc giá y, đội khăn voan đỏ ngồi một bên giường. Tứ Thụy đi đến trước mặt nàng, hai tay cẩn thận gỡ khăn voan xuống.
Sử Tĩnh nhìn nam nhân tuấn tú trước mặt, hai mắt chàng đen láy, tim nàng đập thình thịch. Nàng đỏ mặt cúi đầu, lại ngửi thấy hương rượu nồng đợm trên người chàng thì lo lắng định nhuổm dậy.
Tứ Thụy giữ nàng lại:
“Sao vậy?”.
Sử Tĩnh lo lắng nói:
“Ta đi gọi người mang canh giải rượu cho chàng”.
Hắn bật cười lắc đầu, đưa tay định xoa đầu nàng, lại nhìn thấy trên đầu nàng vấn tóc rườm rà, cài một đống châu ngọc. Nàng phải trang điểm theo đúng lễ tiết, cả ngày hết vào cung quỳ bái, nhận sắc phong, lại ngồi đây đợi đến tối, nhất định rất mệt mỏi rồi.
Tứ Thụy đi đến bên bàn, rót chung trà đặt vào tay nàng, dịu dàng cười:
“Ta không sao. Nàng mới vất vả, mau uống trà, thay y phục rồi nghỉ ngơi sớm. Sáng mai còn phải tiến cung dâng trà cho hoàng tổ mẫu”.
Nàng khe khẽ gật đầu. Hắn đến chỗ bình phong, tự thay y phục. Sử Tĩnh vội đặt chung trà lên bàn, tiến lên định giúp hắn. Tứ Thụy cười cười:
“Để tự ta. Nàng có cần ta gọi A Hạnh giúp nàng thay y phục?”.
Sử Tĩnh vội lắc đầu:
“Không cần phiền nàng ấy”.
Nói xong đi đến bàn trang điểm tháo trang sức. Tứ Thụy thay xong y phục, nhìn nàng, trong lòng thở dài. Hắn biết lạnh nhạt nàng sẽ khiến nàng ủy khuất. Nhưng hắn cũng chỉ có thể làm phu thê trên danh nghĩa với nàng, giúp nàng có được cuộc sống thoải mái xem như là hắn bù đắp cho nàng:
“Ta đã nói với nhạc phụ đại nhân, hôm sau sẽ đón Phách đệ đến đây. Nàng chỉ có đệ ấy là người thân ruột thịt, ta đã an bài phòng phía đông, đợi đệ ấy dọn đến sẽ mời phu tử cho đệ ấy tiếp tục đọc sách”.
Nàng mặc trung y trắng, ngạc nhiên nhìn hắn:
“Nhưng như vậy có ổn không? Bên chỗ Hà đại nhân… bên chỗ nghĩa phụ…”.
Tứ Thụy kéo tay nàng đến bên giường ngồi:
“Ta nói ổn thì sẽ ổn. Đệ ấy một mình ở bên ấy cũng sẽ không vui, mà nàng cũng không yên tâm. Sáng mai vào cung xong, ta cùng nàng đến Hà phủ để nàng lại mặt, nhân tiện đón Phách đệ về đây luôn thể”.
Nàng vui vẻ gật đầu:
“Cảm ơn chàng, A Thụy”.
Hắn nhẹ cười:
“Đối với phu quân, không cần khách khí như vậy. Ngoan, mau ngủ đi”.
Hai người đắp chung chăn, hơi thở người bên cạnh khiến nàng cảm thấy an toàn. Tuy trong lòng còn chút vướng bận, nhưng gả cho chàng đã là nàng may mắn, không muốn suy nghĩ quá nhiều. Sử Tĩnh yên bình đi vào giấc ngủ.
Nửa đêm, Tứ Thụy cảm thấy bên ngoài có bóng người, liền ngồi dậy khoác áo, cầm kiếm, nhẹ nhàng rời khỏi phòng.
Một nam nhân dưới tán cây trong sân, lắc lắc vò rượu trong tay cười:
“Ta không làm phiền đêm động phòng của ngươi đấy chứ?”.
Tứ Thụy lắc mình đi đến lườm người nọ:
“Rượu người cũng mang đến rồi còn hỏi, vừa vặn ta uống còn chưa đủ. Đi!”.
Hai người hướng rừng trúc phía tây phóng đi. Hai bóng áo trắng dưới ánh trăng nhanh như ảo ảnh, nhoáng cái đã đến trước ngôi nhà nhỏ giữa rừng trúc.
Tứ Thụy chỉ tay vào ngôi nhà trước mặt:
“Sau này người rảnh rỗi cứ đến đây ở. Xung quanh ta đã an bài cơ quan, sẽ không có kẻ nào bước vào được”.
Hàn gật đầu chép miệng:
“Đệ tử tốt, không uổng công sư phụ dạy dỗ ngươi. Hoàng thượng đối với ngươi cũng không tệ chút nào, có thể tìm chỗ này cho ngươi. Hắn có lẽ cũng không tin ngươi ngờ nghệch như vẻ bề ngoài?”.
Tứ Thụy nhẹ cười:
“Phụ hoàng nếu quả thật cái gì cũng đều không biết, sao có thể làm vua một nước? Nhưng người yên tâm, phụ hoàng có ý che chở cho ta, không có ý hại ta”.
Hàn nghe vậy cũng cười:
“Thế thì tốt. Đêm nay chúng ta không nói mấy chuyện đó, cứ uống rượu thôi. Ta còn chưa chúc mừng ngươi có thê tử”.
Tứ Thụy đi vào nhà mang thêm bốn, năm vò rượu lớn. Hai người ngồi trước hiên nhà, ngắm trăng uống rượu, uống đến cả sân đều ngập hương nồng. Hàn rút kiếm khỏi vỏ, tung người đứng trên cành trúc. Dưới chân chỉ là mấy phiến lá, thân hình vẫn thẳng băng, ung dung như đứng trên đất bằng:
“Đến đây! Xem lần này ngươi có thắng được sư phụ hay không?”.
Tứ Thụy nhếch môi, chộp lấy kiếm của mình, nhằm ngực Hàn đâm thẳng tới. Mười năm, mỗi ngày bị nam nhân trước mặt giày vò khổ sở, mùa hè người đầy mồ hôi, mùa đông phải đứng trong tuyết luyện kiếm. Từ năm mười tuổi, lần đầu thách đấu sư phụ, đến nay không biết tỷ thí bao nhiêu trận, hắn còn chưa nếm được mùi chiến thắng lần nào.
Hai người chiêu thức giống hệt nhau, trường kiếm va vào nhau chan chát, xung quanh lá cây bị kiếm khí chém đứt, rơi đầy trên mặt đất. Ánh trăng vốn chan hòa như bị ảnh hưởng bởi trận so kiếm, cũng trở nên sắc lạnh. Trong quầng sáng đó, hai bóng trắng vun vút loang loáng, hoàn toàn không có điểm dừng. Cùng một chiêu thức, chỉ so xem ai nhanh hơn.
Một ánh kiếm lóe lên, thân trúc bên cạnh Tứ Thụy bị cắt làm hai nửa, vài sợi tóc của hắn cũng đứt thành đoạn rơi xuống. Hắn lại như không hề phân tâm, mũi chân khẽ điểm, kiếm trong tay nhắm vào điểm yếu đối phương. Hàn lại nhìn hắn cười, thân hình nhẹ như cánh én, vụt biến mất trong tầm mắt.
Từ trên cao sát khí bổ xuống, Tứ Thụy dùng mũi kiếm đỡ lấy. Hai mũi kiếm giao nhau, Tứ Thụy đứng trên cành trúc đỡ lấy trọng lượng cả hai người. Hàn tăng thêm lực, kiếm trên tay ép xuống như muốn chẻ người bên dưới làm hai nửa. Tứ Thụy vẫn không lùi bước, ngược lại dưới chân phát lực, xông thẳng lên, trong sát na đổi chiêu, xoay người đâm kiếm vào ngực sư phụ hắn. Khi kiếm gần như sắp chạm vào lớp áo trước ngực, tay trái Hàn chộp lấy thân trúc bên cạnh, lách người sang bên cạnh thoát hiểm. Tứ Thụy vừa muốn đổi hướng chém sang bên trái, lại chậm mất nửa nhịp, người bên cạnh đã tươi cười kề kiếm lên cổ hắn:
“Ngươi thua”.
Tứ Thụy trợn mắt tức giận, đáp xuống đất:
“Những kẻ thuận hai tay đều là kẻ biến thái. Lần sau người phải tự trói tay trái mình lại, ta mới đánh với người”.
Hàn lắc đầu, ánh mắt bất đắc dĩ:
“A Thụy, kẻ địch đánh nhau liệu có nhường ngươi nửa phần? Ngươi thua, không phải vì ngươi không đủ nhanh, cũng không phải ngươi kém sư phụ. Mà ngươi quá nhân từ. Mỗi chiêu thức của ngươi đều không có ý đoạt mạng, ngươi chần chừ như vậy cả đời cũng chỉ có thể làm kẻ bại trận”.
Hắnn cau mày:
“Ta muốn lấy mạng người làm gì?”.
Hàn lại thở dài:
“Ấu trĩ. Thái sư phụ của ngươi là người ôn hòa, nhưng khi dụng kiếm, cho dù đối thủ là ta, người cũng không hề mềm lòng. Ngươi cho rằng cầm kiếm có thể như cầm bút, học lấy chiêu thức là đủ? Cách dụng kiếm của ngươi cũng giống hệt tính tình ngươi vậy. A Thụy, quá mềm yếu, cuối cùng người thiệt thòi chỉ có ngươi. Hiện tại, ngươi muốn trừ khử tam vương gia còn có cơ hội, qua vài năm nữa, hắn nanh vuốt đều đủ, sẽ không tha cho ngươi”.
Tứ Thụy cười nhẹ:
“Hàn, người từng nói không hứng thú chuyện hoàng tộc. Ta cũng vậy, nếu đã không muốn hoàng quyền, giết chết tam hoàng huynh để làm gì? Nguyện vọng cả đời của A Thụy, chỉ mong nắm trong tay sinh mệnh bản thân, không cần nắm lấy sinh mệnh kẻ khác. Ta muốn cưỡi ngựa đi khắp bắc nam, ngắm sông núi, uống rượu ngon, sống an nhàn. Cùng người luận kiếm, khi say giấc không cần phải nghĩ đến chuyện ngày mai đối phó với người nào, đề phòng người nào”.
Hàn bất lực:
“Được. Ta không khuyên ngươi nổi. Ngươi không đành lòng bỏ rơi hoàng thượng, thái hậu. Ta không đành lòng bỏ rơi ngươi. Khi nào ngươi muốn đi, sư phụ cùng ngươi rong ngựa đi khắp thiên hạ”.
Hắn cười rạng rỡ, ánh mắt như sao:
“Kiếp này A Thụy có người làm tri kỉ, đã đủ kiêu hãnh. Không còn gì hối tiếc. Nếu ta chết dưới tay huynh đệ ruột thịt, người không cần thay ta trả thù mà dây vào chuyện hoàng tộc. Đem xác ta thiêu thành tro, rải khắp sông núi, để ta ngắm thiên hạ thái bình, cùng gió luyện kiếm”.