Chương 25: Ra giá
Thẩm Thiệu Thanh nhìn bọn họ ồn ào một hồi mới chịu dừng lại La chưởng quầy xấu hổ hướng hắn mời lên phòng khách bàn chuyện. Gian phòng mà La chưởng quầy dẫn hắn tới là một nhã gian lầu hai. Phòng có diện tích khá lớn, cửa sổ hướng ra đường mở ra liền nhìn thấy được toàn bộ khung cảnh trấn Ngọc Kỳ. Quả là một vị trí tuyệt vời.
Thẩm Thiệu Thanh lia mắt đánh giá căn phòng, về cơ bản những thứ trong phòng đều là những vật phẩm có giá trị cao. Có thể thấy La chưởng quầy khá để tâm đến mấy công thức đồ ăn mà Thẩm Thiệu Thanh mới làm nên mới dẫn hắn tới nhã gian sang trọng này.
''Vầy đi chúng ta đều đã nói rõ mục đích ban đầu rồi nên cũng sẽ không vòng vo quá lâu. Mấy món mà Thẩm tiểu lang đây mới làm tửu lâu chúng ta nguyện ý thu mua. Hai bên bàn điều kiện một chút, không biết ý của Thẩm tiểu lang là muốn ra giá bao nhiêu cho một món?'' La chưởng quầy đợi hỏa kế mang nước trà và bánh ngọt lên rồi mới bàn chuyện làm ăn với Thẩm Thiệu Thanh.
Đối với sự thay đổi cách gọi của La chưởng quầy Thẩm Thiệu Thanh vẫn là chưa thích ứng được. Có lẽ La chưởng quầy thấy hắn không búi tóc như của người đã lập gia thất nên mới gọi là tiểu lang. Thẩm Thiệu Thanh không biết búi tóc như mấy người kia cũng chẳng thể nào bảo họ búi hộ mình liền kiếm một chút vải vụn cột thành tóc đuôi ngựa. Gia đình Trương gia thấy hắn cột như vậy có nhắc nhở vài lần nhưng cứ khi nào tóc hắn bị rối phải cột lại đều là cột theo kiểu đuôi ngựa, vài lần như thế bọn họ cũng đã quen nên không nhắc nữa.
''Nếu được ta sẽ ra một cái giá trước cho ngài. Ba món ta làm cho ngài đều có giá trị khác nhau. Ví dụ như món thịt Đông Pha, món này ăn thường ngày cũng được, nguyên liệu không khó quá. Còn đối với món Canh Gà hầm hạt sen những nguyên liệu trong đó có tính bổ dưỡng rất cao, nếu ngài mua công thức món này ta sẽ ưu đãi viết ra một cách làm khác cho món canh gà công dụng chữa bệnh rất tốt hợp với người có sức khỏe yếu. Con bánh Quế hoa cao có tính dưỡng nhan, điểm tâm nhẹ, thành phần không khó kiếm'' Thẩm Thiệu Thanh dừng lại để La chưởng quầy có thể hiểu rõ hơn rồi mới nói tiếp: "Công dụng của từng món ta đã nêu rõ vậy nên ta bán công thức thịt Đông Pha giá 20 lượng bạc, Canh gà hầm hạt sen giá 40 lượng bạc nếu mua thêm công thức khác của món sẽ giảm còn 18 lượng bạc, bánh Quế hoa cao giá là 15 lượng bạc. La chưởng quầy giá cả như thế này đã được hay chưa?"
La chưởng quầy vừa nghe mấy cái giá mà Thẩm Thiệu Thanh đưa thoáng chốc giật mình. Quả thật mấy gia vị trong Canh gà có phần rắc rối. Nghe Thẩm Thiệu Thanh nói còn có một cách phối món khác hiệu quả bổ thân thể tương đối tốt. Nhưng cái giá vẫn rất cao một mình ông không thể tự chủ trương được.
"Mấy món ngươi vừa làm không quá khó nếu mấy bếp trưởng chúng ta ăn rồi dù không có công thức cũng sẽ nghiên cứu ra được. Ngươi xem giảm giá lại một chút rồi chúng ta thương lượng tiếp" La chưởng quầy bộ dáng vẫn hiền từ nói ra mấy lời uy hiếp. Ông cũng không nói thách, mấy người bếp trưởng kia đều được tuyển chọn rất kỹ lưỡng, thiếu gia là người coi trọng mặt mũi chắc chắn sẽ không thuê mấy người không có năng lực. Ông tin bọn họ vừa ăn xong mấy món đó sẽ khám phá ra được ngay.
"La chưởng quầy là đang uy hiếp ta sao? Ta có thể thản nhiên nấu trước mặt mọi người rồi cho bếp trưởng nếm qua vậy thì xin hỏi La chưởng quầy ông tin những thứ ta làm trước mắt mọi người chính là toàn bộ công thức của ta sao? Nếu đã không đạt thành thống nhất chung vậy cũng không nên làm tốn thời gian đôi bên" Thẩm Thiệu Thanh biết ông ta nghĩ gì. Điều ông ta nghĩ đến Thẩm Thiệu Thanh đã nghĩ từ lâu rồi. Dấu nghề trước mắt người khác là một điều mà bất kỳ đầu bếp nào cũng sẽ phải thực hiện. Nếu đối phương không phải học trò hay người thân thì tuyệt đối không được bày ra toàn bộ trước mắt họ. Như vậy chẳng khác nào tự đào hố chôn mình.
La chưởng quầy thấy Thẩm Thiệu Thanh nói chuyện quyết đoán như vậy tâm tình bắt đầu hoảng hốt. Nếu Thẩm Thiệu Thanh mang công thức ba món này bán cho tửu lâu khác chắc chắn sẽ kiếm được số tiền còn lớn hơn số vốn bỏ ra. Thấy Thẩm Thiệu Thanh đứng lên ngỏ ý muốn đi La chưởng quầy liền kéo người lại: "Ngươi đợi ta một chút, số tiền quá lớn ta không thể đột nhiên lấy ra cho ngươi được. Đợi ta gom tiền lại rồi đưa cho ngươi sau"
Thẩm Thiệu Thanh vội nói: "Vậy liền quấy rầy ngài rồi"
"Không sao, không sao"
La chưởng quầy vừa đóng cửa liền tức tốc chạy xuống trù phòng. Đem mấy vị bếp trưởng từng người hỏi xem có ai đã nghiên cứu ra ba món Thẩm Thiệu Thanh vừa làm hay chưa. Mấy vị bếp trưởng một mặt mộng bức trông cực kỳ đáng thương mà lắc đầu. Mấy thao tác và gia vị Thẩm Thiệu Thanh bày ra như thế nào bọn họ đều làm lại như vậy nhưng mùi vị lại sai bét. Giống như ăn mỹ vị quen rồi đổi lại nước cống liền thấy buồn nôn.
La chưởng quầy ngơ luôn. Hóa ra lời Thẩm Thiệu Thanh nói hoàn toàn không sai. Trần đời làm gì có bữa ăn nào là miễn phí. La chưởng quầy còn tưởng rằng bản thân mình ăn hời rồi lại không ngờ như kể ngốc bị người ta trêu chọc. May là đầu óc ông nhanh nhẹn còn biết giữ người lại nếu không lại mất đi sinh ý lớn.
Thẩm Thiệu Thanh ngồi ăn bánh uống trà đến no nê ngoài cửa mới có tiếng bước chân. Ngay sau đó La chưởng quầy bước vào phía sau có một hỏa kế đang bưng một hộp gỗ còn có cả bút và giấy. Có vẻ đã nghĩ kỹ rồi nhỉ?
Thẩm Thiệu Thanh cứ như con cáo già giấu đi đuôi nhìn một màn này lại tỏ vẻ ngơ ngác không biết gì. La chưởng quầy vừa nhìn thấy khuôn mặt ấy có phần bất đắc dĩ, nếu như chưa từng nói chuyện qua ông còn tưởng Thẩm Thiệu Thanh dễ bị lừa nữa đấy.
Đây rõ ràng là một con cáo, còn là mộ con cáo đã thành tinh rồi.
Dù rất muốn chửi nhưng ngoài mặt La chưởng quầy vẫn treo lên nụ cười phúc hậu ấy. Ông ta đem giấy và bút đến để lên bàn sau đó từ tốn nói: "Thẩm tiểu lang tiền ta đã chuẩn bị đủ cả rồi, chúng ta cũng nên viết khế ước tránh cho đôi bên bị thiệt thòi"
Thẩm Thiệu Thanh cũng nhìn La chưởng quầy cười đến sáng lạn. Đem rương tiền mở ra đếm. Bên kia La chưởng quầy đang hì hụi chép khế ước rồi đưa đến cho Thẩm Thiệu Thanh đọc nhưng rồi lại nghĩ ca nhi thôn quê không biết chữ tính tự mình đọc cho hắn nghe. Lại không ngờ Thẩm Thiệu Thanh cầm lấy tờ khế ước trên tay xem qua một lượt sau đó còn chỉ điểm vào chỗ không thích hợp.
La chưởng quầy lại một phen kinh sợ. Này có chắc là một tiểu ca nhi nơi thôn quê nghèo nàn hay không a.
Kế đó Thẩm Thiệu Thanh tự mình đề bút viết công thức ra. Tổng cộng là bốn bản tính cả công thức nấu Canh gà hầm thuốc bắc nữa. Ngoài ra vì để thắt chặt mối quan hệ Thẩm Thiệu Thanh còn viết thêm một công thức nấu điểm tâm khác hoàn toàn miễn phí khiến La chưởng quầy cười đến không khép được miệng. đam mỹ hài
Thẩm Thiệu Thanh cầm tiền nhét vào một túi khác, cùng La chưởng quầy chia tay trong êm đẹp.
......................
Thẩm Thiệu Thanh lia mắt đánh giá căn phòng, về cơ bản những thứ trong phòng đều là những vật phẩm có giá trị cao. Có thể thấy La chưởng quầy khá để tâm đến mấy công thức đồ ăn mà Thẩm Thiệu Thanh mới làm nên mới dẫn hắn tới nhã gian sang trọng này.
''Vầy đi chúng ta đều đã nói rõ mục đích ban đầu rồi nên cũng sẽ không vòng vo quá lâu. Mấy món mà Thẩm tiểu lang đây mới làm tửu lâu chúng ta nguyện ý thu mua. Hai bên bàn điều kiện một chút, không biết ý của Thẩm tiểu lang là muốn ra giá bao nhiêu cho một món?'' La chưởng quầy đợi hỏa kế mang nước trà và bánh ngọt lên rồi mới bàn chuyện làm ăn với Thẩm Thiệu Thanh.
Đối với sự thay đổi cách gọi của La chưởng quầy Thẩm Thiệu Thanh vẫn là chưa thích ứng được. Có lẽ La chưởng quầy thấy hắn không búi tóc như của người đã lập gia thất nên mới gọi là tiểu lang. Thẩm Thiệu Thanh không biết búi tóc như mấy người kia cũng chẳng thể nào bảo họ búi hộ mình liền kiếm một chút vải vụn cột thành tóc đuôi ngựa. Gia đình Trương gia thấy hắn cột như vậy có nhắc nhở vài lần nhưng cứ khi nào tóc hắn bị rối phải cột lại đều là cột theo kiểu đuôi ngựa, vài lần như thế bọn họ cũng đã quen nên không nhắc nữa.
''Nếu được ta sẽ ra một cái giá trước cho ngài. Ba món ta làm cho ngài đều có giá trị khác nhau. Ví dụ như món thịt Đông Pha, món này ăn thường ngày cũng được, nguyên liệu không khó quá. Còn đối với món Canh Gà hầm hạt sen những nguyên liệu trong đó có tính bổ dưỡng rất cao, nếu ngài mua công thức món này ta sẽ ưu đãi viết ra một cách làm khác cho món canh gà công dụng chữa bệnh rất tốt hợp với người có sức khỏe yếu. Con bánh Quế hoa cao có tính dưỡng nhan, điểm tâm nhẹ, thành phần không khó kiếm'' Thẩm Thiệu Thanh dừng lại để La chưởng quầy có thể hiểu rõ hơn rồi mới nói tiếp: "Công dụng của từng món ta đã nêu rõ vậy nên ta bán công thức thịt Đông Pha giá 20 lượng bạc, Canh gà hầm hạt sen giá 40 lượng bạc nếu mua thêm công thức khác của món sẽ giảm còn 18 lượng bạc, bánh Quế hoa cao giá là 15 lượng bạc. La chưởng quầy giá cả như thế này đã được hay chưa?"
La chưởng quầy vừa nghe mấy cái giá mà Thẩm Thiệu Thanh đưa thoáng chốc giật mình. Quả thật mấy gia vị trong Canh gà có phần rắc rối. Nghe Thẩm Thiệu Thanh nói còn có một cách phối món khác hiệu quả bổ thân thể tương đối tốt. Nhưng cái giá vẫn rất cao một mình ông không thể tự chủ trương được.
"Mấy món ngươi vừa làm không quá khó nếu mấy bếp trưởng chúng ta ăn rồi dù không có công thức cũng sẽ nghiên cứu ra được. Ngươi xem giảm giá lại một chút rồi chúng ta thương lượng tiếp" La chưởng quầy bộ dáng vẫn hiền từ nói ra mấy lời uy hiếp. Ông cũng không nói thách, mấy người bếp trưởng kia đều được tuyển chọn rất kỹ lưỡng, thiếu gia là người coi trọng mặt mũi chắc chắn sẽ không thuê mấy người không có năng lực. Ông tin bọn họ vừa ăn xong mấy món đó sẽ khám phá ra được ngay.
"La chưởng quầy là đang uy hiếp ta sao? Ta có thể thản nhiên nấu trước mặt mọi người rồi cho bếp trưởng nếm qua vậy thì xin hỏi La chưởng quầy ông tin những thứ ta làm trước mắt mọi người chính là toàn bộ công thức của ta sao? Nếu đã không đạt thành thống nhất chung vậy cũng không nên làm tốn thời gian đôi bên" Thẩm Thiệu Thanh biết ông ta nghĩ gì. Điều ông ta nghĩ đến Thẩm Thiệu Thanh đã nghĩ từ lâu rồi. Dấu nghề trước mắt người khác là một điều mà bất kỳ đầu bếp nào cũng sẽ phải thực hiện. Nếu đối phương không phải học trò hay người thân thì tuyệt đối không được bày ra toàn bộ trước mắt họ. Như vậy chẳng khác nào tự đào hố chôn mình.
La chưởng quầy thấy Thẩm Thiệu Thanh nói chuyện quyết đoán như vậy tâm tình bắt đầu hoảng hốt. Nếu Thẩm Thiệu Thanh mang công thức ba món này bán cho tửu lâu khác chắc chắn sẽ kiếm được số tiền còn lớn hơn số vốn bỏ ra. Thấy Thẩm Thiệu Thanh đứng lên ngỏ ý muốn đi La chưởng quầy liền kéo người lại: "Ngươi đợi ta một chút, số tiền quá lớn ta không thể đột nhiên lấy ra cho ngươi được. Đợi ta gom tiền lại rồi đưa cho ngươi sau"
Thẩm Thiệu Thanh vội nói: "Vậy liền quấy rầy ngài rồi"
"Không sao, không sao"
La chưởng quầy vừa đóng cửa liền tức tốc chạy xuống trù phòng. Đem mấy vị bếp trưởng từng người hỏi xem có ai đã nghiên cứu ra ba món Thẩm Thiệu Thanh vừa làm hay chưa. Mấy vị bếp trưởng một mặt mộng bức trông cực kỳ đáng thương mà lắc đầu. Mấy thao tác và gia vị Thẩm Thiệu Thanh bày ra như thế nào bọn họ đều làm lại như vậy nhưng mùi vị lại sai bét. Giống như ăn mỹ vị quen rồi đổi lại nước cống liền thấy buồn nôn.
La chưởng quầy ngơ luôn. Hóa ra lời Thẩm Thiệu Thanh nói hoàn toàn không sai. Trần đời làm gì có bữa ăn nào là miễn phí. La chưởng quầy còn tưởng rằng bản thân mình ăn hời rồi lại không ngờ như kể ngốc bị người ta trêu chọc. May là đầu óc ông nhanh nhẹn còn biết giữ người lại nếu không lại mất đi sinh ý lớn.
Thẩm Thiệu Thanh ngồi ăn bánh uống trà đến no nê ngoài cửa mới có tiếng bước chân. Ngay sau đó La chưởng quầy bước vào phía sau có một hỏa kế đang bưng một hộp gỗ còn có cả bút và giấy. Có vẻ đã nghĩ kỹ rồi nhỉ?
Thẩm Thiệu Thanh cứ như con cáo già giấu đi đuôi nhìn một màn này lại tỏ vẻ ngơ ngác không biết gì. La chưởng quầy vừa nhìn thấy khuôn mặt ấy có phần bất đắc dĩ, nếu như chưa từng nói chuyện qua ông còn tưởng Thẩm Thiệu Thanh dễ bị lừa nữa đấy.
Đây rõ ràng là một con cáo, còn là mộ con cáo đã thành tinh rồi.
Dù rất muốn chửi nhưng ngoài mặt La chưởng quầy vẫn treo lên nụ cười phúc hậu ấy. Ông ta đem giấy và bút đến để lên bàn sau đó từ tốn nói: "Thẩm tiểu lang tiền ta đã chuẩn bị đủ cả rồi, chúng ta cũng nên viết khế ước tránh cho đôi bên bị thiệt thòi"
Thẩm Thiệu Thanh cũng nhìn La chưởng quầy cười đến sáng lạn. Đem rương tiền mở ra đếm. Bên kia La chưởng quầy đang hì hụi chép khế ước rồi đưa đến cho Thẩm Thiệu Thanh đọc nhưng rồi lại nghĩ ca nhi thôn quê không biết chữ tính tự mình đọc cho hắn nghe. Lại không ngờ Thẩm Thiệu Thanh cầm lấy tờ khế ước trên tay xem qua một lượt sau đó còn chỉ điểm vào chỗ không thích hợp.
La chưởng quầy lại một phen kinh sợ. Này có chắc là một tiểu ca nhi nơi thôn quê nghèo nàn hay không a.
Kế đó Thẩm Thiệu Thanh tự mình đề bút viết công thức ra. Tổng cộng là bốn bản tính cả công thức nấu Canh gà hầm thuốc bắc nữa. Ngoài ra vì để thắt chặt mối quan hệ Thẩm Thiệu Thanh còn viết thêm một công thức nấu điểm tâm khác hoàn toàn miễn phí khiến La chưởng quầy cười đến không khép được miệng. đam mỹ hài
Thẩm Thiệu Thanh cầm tiền nhét vào một túi khác, cùng La chưởng quầy chia tay trong êm đẹp.
......................