Chương 43: Hiểu lầm
Ngay khi tâm tình cả hai bình tĩnh lại liền thông báo chuyện Trương Nhị Bảo đã khỏe lại cho mọi người biết. Vừa nghe Thẩm Thiệu Thanh nói Trương Nhị Bảo đã khỏi bệnh và tỉnh táo trở lại cả Trương gia đều rất kích động. Cha mẹ Trương nước mắt lưng tròng ôm lấy y nói chuyện cả ngày. Ba huynh đệ muội Trương gia thì bình tĩnh hơn cha mẹ, họ chỉ khẽ vỗ vai Trương Nhị Bảo dù không nói gì nhưng ai cũng biết họ đều đang rất vui.
Vì Trương Nhị Bảo đã khỏi hẳn nên tâm trạng mọi người rất tốt. Chính vì rất tốt nên trên bàn cơm cũng nhiều món và thịnh soạn hơn bình thường rất nhiều. Mấy thợ xây trên trấn thì không hiểu gì nhưng mấy người trong thôn ai cũng đều biết đây là chuyện đáng mừng. Bọn họ mỗi người lần lượt tiến đến nói một tiếng chúc mừng Trương gia rồi lại nói dăm ba câu với Trương Nhị Bảo.
Trương Nhị Bảo bị mọi người vây lấy không sao ra được. Y rất muốn đi tìm Thẩm Thiệu Thanh hỏi rõ thứ tình cảm mà hắn muốn nói trước đó là gì.
Mãi đến tận tối mọi chuyện mới coi như dịu lại. Thẩm Thiệu Thanh tắm rửa cho hai hài tử xong hết mới đến lượt bản thân. Vừa mới bước vào phòng liền thấy ba thân ảnh to nhỏ đang chụm lại nói gì đó trông qua rất là vui vẻ.
Trương Tiểu Nhu vẫn còn quá nhỏ nên vẫn chưa hiểu cha bé bình thường lại là như thế nào nhưng Trương Đại Hưng lại khác. Đối với việc cha bé đã bình thường trở lại cảm thấy rất vui, dù vẫn cùng cha bé nói chuyện như lúc trước nhưng giờ đây từng lời nói và ánh mắt của cha bé đã không còn là dáng vẻ ngây ngô hỏi gì cũng không biết nữa.
Thẩm Thiệu Thanh không lỡ quấy rầy hình ảnh ấm áp này. Hắn ước gì thời gian trôi chậm lại để khung cảnh này mãi mãi được tươi đẹp như vậy.
"Tức phụ" Trương Nhị Bảo nháy mắt đã trông thấy hình bóng Thẩm Thiệu Thanh khi vào phòng nhưng đợi mãi không thấy hắn tiến lại nên mới phải lên tiếng. Thẩm Thiệu Thanh khẽ ừ với y sau đó mới đi lại giường. Hai hài tử thấy a ba tới rồi lại chít chít kể chuyện cả ngày hôm nay cho hắn nghe. Mỗi một câu chuyện đều rất tẻ nhạt nhưng Thẩm Thiệu Thanh nhất nhất lắng nghe, thi thoảng còn hỏi lại vài câu hỏi để hai hài tử biết hắn vẫn đang nghe.
Đợi đến khi bọn trẻ mệt rồi liền lăn ra ngủ. Thẩm Thiệu Thanh đắp chăn kín kẽ cho chúng mới ngáp một cái thật dài. Trương Nhị Bảo thấy hắn như vậy cũng không đành lòng hỏi gì nữa. Mặc dù tâm trạng y đang rất nóng lòng nhưng sức khỏe tức phụ quan trọng hơn.
Thẩm Thiệu Thanh vừa đặt lưng nằm xuống liền bị Trương Nhị Bảo kéo vào lòng ôm lấy. Đây là chuyện thường xuyên, mỗi tối Trương Nhị Bảo đều ôm lấy hắn như vậy nhưng hôm nay lại khác. Bản thân hắn đã nhận ra tình cảm thật của mình cùng với việc ôm ấp một Trương Nhị Bảo tỉnh táo khiến hắn đột nhiên bối rối, tuy vậy nhưng cũng không lỡ đẩy y ra.
"Tức phụ, ngươi đừng có rời đi, ở lại với ta" Trương Nhị Bảo gục đầu bên vai hắn thì thào. Tay cũng không chịu để yên mà liên tục vuốt lưng hắn tựa như ngày xưa khi mỗi lần hắn giật mình giữa đêm y sẽ luôn bên cạnh vuốt nhẹ lưng an ủi hắn.
Thẩm Thiệu Thanh vốn muốn nói hắn chưa từng có ý định rời đi nhưng khi nghĩ lại có thể Trương Nhị Bảo là đang nhắc đến việc nguyên thân lúc trước từng tự tử. Cảm giác thực cmn khó chịu.
Nguyên thân sớm đã chết rồi, hiện tại chỉ có Thẩm Thiệu Thanh hắn thôi. Nhưng hắn phải nói với y như thế nào? Lỡ như nói ra sự thật y lại ghét bỏ hắn thì sao? Người ở thời này vốn dĩ rất ghét chuyện giả thần giả quỷ, nếu hắn nói ra phỏng chừng bị đem đi thiêu sống cũng nên.
Trương Nhị Bảo thấy Thẩm Thiệu Thanh không trả lời mình liền tủi thân kinh khủng vừa tách người ra để nhìn Thẩm Thiệu Thanh mới phát hiện hắn cư nhiên ngủ mất rồi. Aiz, để mai lại nói tiếp vậy, hắn cũng không thể chạy thoát được.
Vốn còn tưởng sẽ bị mất ngủ khi nghĩ đến mấy chuyện kia, ai mà ngờ Thẩm Thiệu Thanh lại ngủ một mạch đến tận gà gáy mới tỉnh lại. Khi hắn vừa mở mắt liền nhìn thấy khuôn mặt được phóng đại gần trong gang tấc của Trương Nhị Bảo. Trương Nhị Bảo quả thực rất anh tuấn, y có khuôn mặt khiến cho người đối diện với y cảm thấy thoải mái hơn, chưa kể dạo gần đây được uống nước suối thường xuyên nên da dẻ của y rất mềm cũng vì thế mà càng tăng thêm vẻ trẻ con và thanh thuần của y.
Thẩm Thiệu Thanh bị mê mẩn một lúc chính hắn cũng rất hưởng thụ đãi ngộ buổi sáng này a. Trương Nhị Bảo thấy hắn dại ra nhìn mình liền cười tươi hơn. Mắt thấy mặt trời cũng sắp lên cao rồi mới tiếc nuối lên tiếng: "Tức phụ, dậy thôi"
"Ừm" Thẩm Thiệu Thanh quả nhiên là mặt dày. Dù mới nãy bản thân mình còn bày ra dáng vẻ si ngốc người ta nhưng nháy mắt lại khôi phục như cũ. Thậm chí trên mặt cũng không thèm đỏ lấy một tí.
Thẩm Thiệu Thanh cùng Trương Nhị Bảo mặc quần áo chỉnh tề mới bước ra khỏi phòng. Bên ngoài sớm đã lác đác vài người tới làm việc. Mẹ Trương và Tô Cẩm Hương thì đang trong bếp nấu đồ ăn sáng. Cha Trương vẫn như mọi ngày mà đem rau băm nhỏ trộn với một ít thức ăn thừa đem uy cho đám gà và vịt phía sau. Mỗi ngày đều bận bận rộn rộn đến tối mới xong.
Dạo gần đây Thẩm Thiệu Thanh ít khi đi ra nhìn công trình xây dựng vì hắn còn đang bận việc thiết kế lại quán ăn. Hắn dự định sẽ thiết kế quán theo lối cổ đại pha lẫn hiện đại trong đó. Vốn ban đầu hắn muốn tái hiện lại phong cách quán ăn lúc trước của hắn nhưng khi nghĩ kỹ lại hắn liền thấy không được ổn lắm.
Trước đây hắn cũng từng có một thời gian đau đầu với vấn đề này vậy nên sau đó hắn đã đi tham khảo rất nhiều hàng quán khác nhau. Trong đó có một phong cách trang trí khiến hắn đặc biệt nảy sinh hứng thú nhưng quán của hắn lại không thể làm theo bởi quán hắn khá nhỏ cộng thêm phong cách ban đầu hắn đặt ra là kiểu hiện đại tiện lợi chứ không phải cổ trang, nhã nhặn.
Trương Đỉnh lâu hiện tại không tính là quá to nhưng bù lại kiểu dáng lại rất hợp với phong cách nhã nhặn và sang trọng lúc trước. Đợi khi kiếm dư tiền hắn sẽ mở rộng quy mô lớn hơn. Công việc tuy sẽ nhiều nhưng tiền kiếm sẽ đầy túi, chẳng ai chê mình quá nhiều tiền cả.
Thẩm Thiệu Thanh đắm chìm vào đam mê mà không chú ý đến bên cạnh còn có một Trương Nhị Bảo nữa. Trương Nhị Bảo vốn tính sẽ nói chuyện đàng hoàng với Thẩm Thiệu Thanh nhưng khi thấy hắn liên tục vẽ vời mà không chú ý đến mình y liền rối rắm. Công việc thì còn rất nhiều cũng không thể lúc nào cũng kè kè bên cạnh Thẩm Thiệu Thanh được vì vậy y liền quyết định nói thẳng luôn, tránh cho đêm dài lắm mộng.
"Tức phụ, ta có chuyện muốn nói"
"Ừ nói đi, ta vẫn đang nghe" Kỳ thức Thẩm Thiệu Thanh chỉ trả lời cho có lệ mà thôi. Ý tưởng của hắn quá nhiều cần phải ghi chép lại nếu không qua một lúc sẽ quên mất.
Trương Nhị Bảo ấm ức không thôi đành mạnh tay kéo Thẩm Thiệu Thanh lại để hắn đối mặt với mình. Thẩm Thiệu Thanh bị bất ngờ vừa tính chửi liền thấy gương mặt chịu ấm ức kia của y mới nhịn lại dò hỏi: "Được rồi, ngươi nói đi" Hắn không hy vọng Trương Nhị Bảo lại nói mấy lời yêu thương dành cho nguyên thân nữa đâu. Nếu y thực sự nói tiếp rất có khả năng Thẩm Thiệu Thanh sẽ không thể ở lại đây được nữa. Hắn tuy chưa từng yêu ai nhưng cũng sẽ không ở lại vì một người không yêu mình.
Vì Trương Nhị Bảo đã khỏi hẳn nên tâm trạng mọi người rất tốt. Chính vì rất tốt nên trên bàn cơm cũng nhiều món và thịnh soạn hơn bình thường rất nhiều. Mấy thợ xây trên trấn thì không hiểu gì nhưng mấy người trong thôn ai cũng đều biết đây là chuyện đáng mừng. Bọn họ mỗi người lần lượt tiến đến nói một tiếng chúc mừng Trương gia rồi lại nói dăm ba câu với Trương Nhị Bảo.
Trương Nhị Bảo bị mọi người vây lấy không sao ra được. Y rất muốn đi tìm Thẩm Thiệu Thanh hỏi rõ thứ tình cảm mà hắn muốn nói trước đó là gì.
Mãi đến tận tối mọi chuyện mới coi như dịu lại. Thẩm Thiệu Thanh tắm rửa cho hai hài tử xong hết mới đến lượt bản thân. Vừa mới bước vào phòng liền thấy ba thân ảnh to nhỏ đang chụm lại nói gì đó trông qua rất là vui vẻ.
Trương Tiểu Nhu vẫn còn quá nhỏ nên vẫn chưa hiểu cha bé bình thường lại là như thế nào nhưng Trương Đại Hưng lại khác. Đối với việc cha bé đã bình thường trở lại cảm thấy rất vui, dù vẫn cùng cha bé nói chuyện như lúc trước nhưng giờ đây từng lời nói và ánh mắt của cha bé đã không còn là dáng vẻ ngây ngô hỏi gì cũng không biết nữa.
Thẩm Thiệu Thanh không lỡ quấy rầy hình ảnh ấm áp này. Hắn ước gì thời gian trôi chậm lại để khung cảnh này mãi mãi được tươi đẹp như vậy.
"Tức phụ" Trương Nhị Bảo nháy mắt đã trông thấy hình bóng Thẩm Thiệu Thanh khi vào phòng nhưng đợi mãi không thấy hắn tiến lại nên mới phải lên tiếng. Thẩm Thiệu Thanh khẽ ừ với y sau đó mới đi lại giường. Hai hài tử thấy a ba tới rồi lại chít chít kể chuyện cả ngày hôm nay cho hắn nghe. Mỗi một câu chuyện đều rất tẻ nhạt nhưng Thẩm Thiệu Thanh nhất nhất lắng nghe, thi thoảng còn hỏi lại vài câu hỏi để hai hài tử biết hắn vẫn đang nghe.
Đợi đến khi bọn trẻ mệt rồi liền lăn ra ngủ. Thẩm Thiệu Thanh đắp chăn kín kẽ cho chúng mới ngáp một cái thật dài. Trương Nhị Bảo thấy hắn như vậy cũng không đành lòng hỏi gì nữa. Mặc dù tâm trạng y đang rất nóng lòng nhưng sức khỏe tức phụ quan trọng hơn.
Thẩm Thiệu Thanh vừa đặt lưng nằm xuống liền bị Trương Nhị Bảo kéo vào lòng ôm lấy. Đây là chuyện thường xuyên, mỗi tối Trương Nhị Bảo đều ôm lấy hắn như vậy nhưng hôm nay lại khác. Bản thân hắn đã nhận ra tình cảm thật của mình cùng với việc ôm ấp một Trương Nhị Bảo tỉnh táo khiến hắn đột nhiên bối rối, tuy vậy nhưng cũng không lỡ đẩy y ra.
"Tức phụ, ngươi đừng có rời đi, ở lại với ta" Trương Nhị Bảo gục đầu bên vai hắn thì thào. Tay cũng không chịu để yên mà liên tục vuốt lưng hắn tựa như ngày xưa khi mỗi lần hắn giật mình giữa đêm y sẽ luôn bên cạnh vuốt nhẹ lưng an ủi hắn.
Thẩm Thiệu Thanh vốn muốn nói hắn chưa từng có ý định rời đi nhưng khi nghĩ lại có thể Trương Nhị Bảo là đang nhắc đến việc nguyên thân lúc trước từng tự tử. Cảm giác thực cmn khó chịu.
Nguyên thân sớm đã chết rồi, hiện tại chỉ có Thẩm Thiệu Thanh hắn thôi. Nhưng hắn phải nói với y như thế nào? Lỡ như nói ra sự thật y lại ghét bỏ hắn thì sao? Người ở thời này vốn dĩ rất ghét chuyện giả thần giả quỷ, nếu hắn nói ra phỏng chừng bị đem đi thiêu sống cũng nên.
Trương Nhị Bảo thấy Thẩm Thiệu Thanh không trả lời mình liền tủi thân kinh khủng vừa tách người ra để nhìn Thẩm Thiệu Thanh mới phát hiện hắn cư nhiên ngủ mất rồi. Aiz, để mai lại nói tiếp vậy, hắn cũng không thể chạy thoát được.
Vốn còn tưởng sẽ bị mất ngủ khi nghĩ đến mấy chuyện kia, ai mà ngờ Thẩm Thiệu Thanh lại ngủ một mạch đến tận gà gáy mới tỉnh lại. Khi hắn vừa mở mắt liền nhìn thấy khuôn mặt được phóng đại gần trong gang tấc của Trương Nhị Bảo. Trương Nhị Bảo quả thực rất anh tuấn, y có khuôn mặt khiến cho người đối diện với y cảm thấy thoải mái hơn, chưa kể dạo gần đây được uống nước suối thường xuyên nên da dẻ của y rất mềm cũng vì thế mà càng tăng thêm vẻ trẻ con và thanh thuần của y.
Thẩm Thiệu Thanh bị mê mẩn một lúc chính hắn cũng rất hưởng thụ đãi ngộ buổi sáng này a. Trương Nhị Bảo thấy hắn dại ra nhìn mình liền cười tươi hơn. Mắt thấy mặt trời cũng sắp lên cao rồi mới tiếc nuối lên tiếng: "Tức phụ, dậy thôi"
"Ừm" Thẩm Thiệu Thanh quả nhiên là mặt dày. Dù mới nãy bản thân mình còn bày ra dáng vẻ si ngốc người ta nhưng nháy mắt lại khôi phục như cũ. Thậm chí trên mặt cũng không thèm đỏ lấy một tí.
Thẩm Thiệu Thanh cùng Trương Nhị Bảo mặc quần áo chỉnh tề mới bước ra khỏi phòng. Bên ngoài sớm đã lác đác vài người tới làm việc. Mẹ Trương và Tô Cẩm Hương thì đang trong bếp nấu đồ ăn sáng. Cha Trương vẫn như mọi ngày mà đem rau băm nhỏ trộn với một ít thức ăn thừa đem uy cho đám gà và vịt phía sau. Mỗi ngày đều bận bận rộn rộn đến tối mới xong.
Dạo gần đây Thẩm Thiệu Thanh ít khi đi ra nhìn công trình xây dựng vì hắn còn đang bận việc thiết kế lại quán ăn. Hắn dự định sẽ thiết kế quán theo lối cổ đại pha lẫn hiện đại trong đó. Vốn ban đầu hắn muốn tái hiện lại phong cách quán ăn lúc trước của hắn nhưng khi nghĩ kỹ lại hắn liền thấy không được ổn lắm.
Trước đây hắn cũng từng có một thời gian đau đầu với vấn đề này vậy nên sau đó hắn đã đi tham khảo rất nhiều hàng quán khác nhau. Trong đó có một phong cách trang trí khiến hắn đặc biệt nảy sinh hứng thú nhưng quán của hắn lại không thể làm theo bởi quán hắn khá nhỏ cộng thêm phong cách ban đầu hắn đặt ra là kiểu hiện đại tiện lợi chứ không phải cổ trang, nhã nhặn.
Trương Đỉnh lâu hiện tại không tính là quá to nhưng bù lại kiểu dáng lại rất hợp với phong cách nhã nhặn và sang trọng lúc trước. Đợi khi kiếm dư tiền hắn sẽ mở rộng quy mô lớn hơn. Công việc tuy sẽ nhiều nhưng tiền kiếm sẽ đầy túi, chẳng ai chê mình quá nhiều tiền cả.
Thẩm Thiệu Thanh đắm chìm vào đam mê mà không chú ý đến bên cạnh còn có một Trương Nhị Bảo nữa. Trương Nhị Bảo vốn tính sẽ nói chuyện đàng hoàng với Thẩm Thiệu Thanh nhưng khi thấy hắn liên tục vẽ vời mà không chú ý đến mình y liền rối rắm. Công việc thì còn rất nhiều cũng không thể lúc nào cũng kè kè bên cạnh Thẩm Thiệu Thanh được vì vậy y liền quyết định nói thẳng luôn, tránh cho đêm dài lắm mộng.
"Tức phụ, ta có chuyện muốn nói"
"Ừ nói đi, ta vẫn đang nghe" Kỳ thức Thẩm Thiệu Thanh chỉ trả lời cho có lệ mà thôi. Ý tưởng của hắn quá nhiều cần phải ghi chép lại nếu không qua một lúc sẽ quên mất.
Trương Nhị Bảo ấm ức không thôi đành mạnh tay kéo Thẩm Thiệu Thanh lại để hắn đối mặt với mình. Thẩm Thiệu Thanh bị bất ngờ vừa tính chửi liền thấy gương mặt chịu ấm ức kia của y mới nhịn lại dò hỏi: "Được rồi, ngươi nói đi" Hắn không hy vọng Trương Nhị Bảo lại nói mấy lời yêu thương dành cho nguyên thân nữa đâu. Nếu y thực sự nói tiếp rất có khả năng Thẩm Thiệu Thanh sẽ không thể ở lại đây được nữa. Hắn tuy chưa từng yêu ai nhưng cũng sẽ không ở lại vì một người không yêu mình.