Chương 76: Lưu Hoài Nhiên
Ca nhi nhìn phản ứng của mọi người khí thế nhất thời liền xẹp xuống. Từ nhỏ y đã bị nói lắp, thường xuyên bị đám hài tử trong thôn khi dễ, trêu chọc. Sau này lớn lên có suy nghĩ một chút liền không thích nói chuyện nữa.
Nếu cần thiết vẫn sẽ nói nhưng đại đa số đều phải nói từng chút một nếu không sẽ lắp bắp rồi bị đối phương chê cười.
Trương gia ý thức bản thân thất thố liền bình thường trở lại. Mẹ Trương tinh tế lại cũng rất thích đứa nhỏ hiểu chuyện này nên nhanh chóng lấy miếng bánh kem ban nãy cất đi cho hài tử trong nhà ăn đem ra cho y.
Ca nhi rất thích mùi vị của bánh kem. Lúc Thẩm Thiệu Thanh chia bánh kem cũng đưa một phần cho y nếm thử. Lúc đó nhìn thấy miếng bánh tinh xảo, đẹp mắt kia y liền không lỡ xuống tay. Nhờ mẹ Trương đi ngang qua thấy y mãi không ăn liền khuyên y ăn một chút, ăn một muỗng lại một muỗng, đến khi chiếc bánh bé kia hết rồi y mới giật mình.
Bây giờ lại được thêm một miếng, tâm trạng ủ rũ ban nãy lập tức bị quét sạch đi. Y giương đôi mắt to tròn nhìn người xung quanh, thấy bọn họ cũng không nhìn mình mới yên tâm cầm muỗng mà ăn.
Thẩm Thiệu Thanh nhìn ca nhi ăn bánh, đến khi chiếc bánh chỉ còn lại mỗi cái đĩa trống không, ngay cả kem tươi cũng không có dính lấy một miếng, lúc này mới lên tiếng: "Ngươi tên gì?"
Ca nhi được ăn bánh cũng đã lấy được bình tĩnh, tuy vẫn còn cà lăm nhưng có thể thấy giọng điệu của y đã chậm lại thấy rõ: "Ta, t,tên Lưu Hoài Nhiên"
Thẩm Thiệu Thanh gật đầu. Lại tiếp một câu: "Ngươi vì sao lại muốn làm việc cho ta? Thân phận ngươi ta cũng không rõ, không thể cứ thế nhận bừa"
Lưu Hoài Nhiên khẽ cụp mắt xuống. Nghĩ đến tình trạng hiện tại của bản thân quả thật lại không biết nói sao. Y chỉ là, chỉ là muốn thân cận với người này thôi, người này rất tốt, dù chỉ là một người xa lạ như y nhưng người này lại không ngại ngần mà đưa tay giúp đỡ.
Chưa có ai đối xử tốt với y như vậy cả. Những người khác hoặc thương hại hoặc chỉ trích nào có mấy ai quan tâm được người dưng xa lạ như y.
Thẩm Thiệu Thanh đợi không được câu trả lời cũng không vội. Tính cách đứa trẻ này không xấu nhưng lại bị cản trở bởi quá khứ nên có lẽ sẽ không ngay lập tức mở lòng ra được, hắn nói: "Ngươi năm nay bao nhiêu tuổi?"
"M,mười mười sáu"
"Thế hiện tại ngươi đang sống ở đâu?"
"...K,không...có"
Chuyện này ngoài tầm suy nghĩ của mọi người rồi. Một ca nhi 16 tuổi không nơi nương tựa, không công việc, vậy làm cách nào để duy trì đến bây giờ?
Trương Tam Bảo đứng một bên dõi theo câu chuyện, không cầm lòng được mà nói hộ y một tiếng: "Nếu không chúng ta giúp đỡ y một phen, công việc hiện tại quả thật nên thêm người nữa. Nhị tẩu phu ngươi thấy sao?"
Ánh mắt Trương Tam Bảo quá mức thành khẩn. Tâm tính y lương thiện, dạo gần đây lại hay cùng khách nhân giao lưu nên cũng được một phen mồm mép.
"Aiz, quả là đứa trẻ đáng thương, tức phụ lão nhị, nương thấy đứa trẻ này không xấu nếu được cứ giữ y lại, ngươi yên tâm sau này nương sẽ quản y, chắc chắn không để xảy ra chuyện gì" Mẹ Trương cầm tay Lưu Hoài Nhiên khẽ vuốt ve vài cái, khuôn mặt già nua điểm theo những vết nhăn của năm tháng đọng lại, ánh mắt bà lại quá đỗi dịu dàng, giống hệt như đang nhìn đứa trẻ của chính mình, vất vả khổ cực lưu lạc bên ngoài.
Sao đột nhiên lại bắt Thẩm Thiệu Thanh sắm vai mấy bà mẹ chồng khó tính vậy a? Hắn cũng chưa nói sẽ đuổi người đi mà: "Ặc, nếu vậy thì cứ theo ý mọi người. Được rồi mau về thôi nếu trễ nữa đường sẽ rất khó đi"
Lời Thẩm Thiệu Thanh vừa xong mọi người liền bật cười thành tiếng. Cũng không phải do Trương gia sợ hãi Thẩm Thiệu Thanh hay gì, chẳng qua mọi người đều đã biết Thẩm Thiệu Thanh của hiện tại đã không phải là Thẩm Thiệu Thanh khi xưa nữa. Nên khi muốn quyết định một việc gì đó họ thường sẽ muốn thảo luận cùng Thẩm Thiệu Thanh để giải quyết.
Một phần là lo lắng hắn sẽ nghĩ Trương gia quá đỗi phiền phức, hai cũng là muốn tôn trọng mọi quyết định của hắn.
Tô Cẩm Hương đi tới vỗ lên vai Lưu Hoài Nhiên như đang trấn an y sau đó quay người dọn dẹp đồ để trở về trạch viện.
Lưu Hoài Nhiên ngước đôi mắt to tròn lên nhìn mọi người. Ai cũng cười nhẹ đáp lại y, cảm giác khó nói trong lòng dần dần buông xuống. Hốc mắt y đỏ bừng lên, mũi cũng chua xót dường như rất muốn òa lên khóc thật to nhưng lại bị y dằn lại...
"Đa tạ!"
Trương gia nhanh chóng thu thập tốt mọi thứ, sau đó đóng cửa Trương Đỉnh lâu rồi lần lượt lên xe bò về lại thôn.
Lưu Hoài Nhiên được an bài tại một phòng nhỏ kế bên nhà chính của cha mẹ Trương.
...
Sáng sớm hôm sau vẫn như thường lệ Trương gia lên quán làm việc. Lần này Thẩm Thiệu Thanh cùng Trương Nhị Bảo ở lại trồng rau.
Vì thiếu nhân lực nên hôm nay tứ muội cũng phải lên quán phụ giúp mọi người. Vốn dĩ Lưu Hoài Nhiên được đặc cách không phải đi nhưng y lại không chịu ở nhà, một hai phải đi làm cho bằng được. Mẹ Trương hết cách đành phải mang y theo cùng.
Cũng do vóc dáng gầy yếu của Lưu Hoài Nhiên nên Trương gia mới không lỡ kêu y đi làm việc. Nhưng nếu đã muốn thì thêm một người liền bớt một việc.
Sáng sớm này mọi người trong thôn tập trung rất đông. Đây là vì bọn họ đều biết hôm nay Thẩm Thiệu Thanh sẽ trồng rau trong nhà kính mới kia.
Từ lúc nhà kính được xây dựng, các câu chuyện trong mỗi buổi nhàn rỗi hay tụ tập đều xoay quanh nó. Cũng là do thứ được dựng lên quá đỗi kỳ lạ, nhưng năng lực của Thẩm Thiệu Thanh thì không một ai là không biết.
Thậm chí chuyện xây dựng nhà kính cũng dần dần được lan truyền đi xa hơn. Có mấy thôn dân lân cận cũng bắt đầu bàn tán về chuyện trồng rau kỳ lạ này. Nhưng năm ngoái khi trời vào đông, quả thật là thôn Đại Lâm đã trồng được rau và thu được rất nhiều tiền từ chuyện đó.
Lý chính các thôn khác được sự ủy thác từ thôn dân cũng phải mặt dày chạy qua thôn Đại Lâm gặp Lý Sơn Hùng (lý chính) hỏi thăm.
Lý Sơn Hùng khi đó chỉ tủm tỉm mà cười. Dường như rất tự hào về việc thôn mình nổi tiếng như vậy. Đây là do mỗi ngày khi Lý Ngọc từ nhà kính trở về thường hay cùng ông trò chuyện về nó, thông qua đó ông cũng biết nhà kính kia sau này chắc chắn sẽ còn nổi danh hơn nữa.
Nhờ chuyện lần này, Lý Sơn Hùng lại càng cảm kích Thẩm Thiệu Thanh hơn. Lý Ngọc sau khi xảy ra chuyện trên trấn liền luôn lầm lỳ ít nói, nhưng sau này khi được giao trọng trách xây dựng nhà kính y cũng dần dần trở lại tính cách như xưa.
Mọi việc dường như đang ngày càng đi theo chiều hướng tốt. Lý Sơn Hùng cũng tin chắc Thẩm Thiệu Thanh không chỉ vực dậy được một nhà Trương gia, thậm chí còn có thể vực lên cả một thôn Đại Lâm này nữa.
...****************...
Nếu cần thiết vẫn sẽ nói nhưng đại đa số đều phải nói từng chút một nếu không sẽ lắp bắp rồi bị đối phương chê cười.
Trương gia ý thức bản thân thất thố liền bình thường trở lại. Mẹ Trương tinh tế lại cũng rất thích đứa nhỏ hiểu chuyện này nên nhanh chóng lấy miếng bánh kem ban nãy cất đi cho hài tử trong nhà ăn đem ra cho y.
Ca nhi rất thích mùi vị của bánh kem. Lúc Thẩm Thiệu Thanh chia bánh kem cũng đưa một phần cho y nếm thử. Lúc đó nhìn thấy miếng bánh tinh xảo, đẹp mắt kia y liền không lỡ xuống tay. Nhờ mẹ Trương đi ngang qua thấy y mãi không ăn liền khuyên y ăn một chút, ăn một muỗng lại một muỗng, đến khi chiếc bánh bé kia hết rồi y mới giật mình.
Bây giờ lại được thêm một miếng, tâm trạng ủ rũ ban nãy lập tức bị quét sạch đi. Y giương đôi mắt to tròn nhìn người xung quanh, thấy bọn họ cũng không nhìn mình mới yên tâm cầm muỗng mà ăn.
Thẩm Thiệu Thanh nhìn ca nhi ăn bánh, đến khi chiếc bánh chỉ còn lại mỗi cái đĩa trống không, ngay cả kem tươi cũng không có dính lấy một miếng, lúc này mới lên tiếng: "Ngươi tên gì?"
Ca nhi được ăn bánh cũng đã lấy được bình tĩnh, tuy vẫn còn cà lăm nhưng có thể thấy giọng điệu của y đã chậm lại thấy rõ: "Ta, t,tên Lưu Hoài Nhiên"
Thẩm Thiệu Thanh gật đầu. Lại tiếp một câu: "Ngươi vì sao lại muốn làm việc cho ta? Thân phận ngươi ta cũng không rõ, không thể cứ thế nhận bừa"
Lưu Hoài Nhiên khẽ cụp mắt xuống. Nghĩ đến tình trạng hiện tại của bản thân quả thật lại không biết nói sao. Y chỉ là, chỉ là muốn thân cận với người này thôi, người này rất tốt, dù chỉ là một người xa lạ như y nhưng người này lại không ngại ngần mà đưa tay giúp đỡ.
Chưa có ai đối xử tốt với y như vậy cả. Những người khác hoặc thương hại hoặc chỉ trích nào có mấy ai quan tâm được người dưng xa lạ như y.
Thẩm Thiệu Thanh đợi không được câu trả lời cũng không vội. Tính cách đứa trẻ này không xấu nhưng lại bị cản trở bởi quá khứ nên có lẽ sẽ không ngay lập tức mở lòng ra được, hắn nói: "Ngươi năm nay bao nhiêu tuổi?"
"M,mười mười sáu"
"Thế hiện tại ngươi đang sống ở đâu?"
"...K,không...có"
Chuyện này ngoài tầm suy nghĩ của mọi người rồi. Một ca nhi 16 tuổi không nơi nương tựa, không công việc, vậy làm cách nào để duy trì đến bây giờ?
Trương Tam Bảo đứng một bên dõi theo câu chuyện, không cầm lòng được mà nói hộ y một tiếng: "Nếu không chúng ta giúp đỡ y một phen, công việc hiện tại quả thật nên thêm người nữa. Nhị tẩu phu ngươi thấy sao?"
Ánh mắt Trương Tam Bảo quá mức thành khẩn. Tâm tính y lương thiện, dạo gần đây lại hay cùng khách nhân giao lưu nên cũng được một phen mồm mép.
"Aiz, quả là đứa trẻ đáng thương, tức phụ lão nhị, nương thấy đứa trẻ này không xấu nếu được cứ giữ y lại, ngươi yên tâm sau này nương sẽ quản y, chắc chắn không để xảy ra chuyện gì" Mẹ Trương cầm tay Lưu Hoài Nhiên khẽ vuốt ve vài cái, khuôn mặt già nua điểm theo những vết nhăn của năm tháng đọng lại, ánh mắt bà lại quá đỗi dịu dàng, giống hệt như đang nhìn đứa trẻ của chính mình, vất vả khổ cực lưu lạc bên ngoài.
Sao đột nhiên lại bắt Thẩm Thiệu Thanh sắm vai mấy bà mẹ chồng khó tính vậy a? Hắn cũng chưa nói sẽ đuổi người đi mà: "Ặc, nếu vậy thì cứ theo ý mọi người. Được rồi mau về thôi nếu trễ nữa đường sẽ rất khó đi"
Lời Thẩm Thiệu Thanh vừa xong mọi người liền bật cười thành tiếng. Cũng không phải do Trương gia sợ hãi Thẩm Thiệu Thanh hay gì, chẳng qua mọi người đều đã biết Thẩm Thiệu Thanh của hiện tại đã không phải là Thẩm Thiệu Thanh khi xưa nữa. Nên khi muốn quyết định một việc gì đó họ thường sẽ muốn thảo luận cùng Thẩm Thiệu Thanh để giải quyết.
Một phần là lo lắng hắn sẽ nghĩ Trương gia quá đỗi phiền phức, hai cũng là muốn tôn trọng mọi quyết định của hắn.
Tô Cẩm Hương đi tới vỗ lên vai Lưu Hoài Nhiên như đang trấn an y sau đó quay người dọn dẹp đồ để trở về trạch viện.
Lưu Hoài Nhiên ngước đôi mắt to tròn lên nhìn mọi người. Ai cũng cười nhẹ đáp lại y, cảm giác khó nói trong lòng dần dần buông xuống. Hốc mắt y đỏ bừng lên, mũi cũng chua xót dường như rất muốn òa lên khóc thật to nhưng lại bị y dằn lại...
"Đa tạ!"
Trương gia nhanh chóng thu thập tốt mọi thứ, sau đó đóng cửa Trương Đỉnh lâu rồi lần lượt lên xe bò về lại thôn.
Lưu Hoài Nhiên được an bài tại một phòng nhỏ kế bên nhà chính của cha mẹ Trương.
...
Sáng sớm hôm sau vẫn như thường lệ Trương gia lên quán làm việc. Lần này Thẩm Thiệu Thanh cùng Trương Nhị Bảo ở lại trồng rau.
Vì thiếu nhân lực nên hôm nay tứ muội cũng phải lên quán phụ giúp mọi người. Vốn dĩ Lưu Hoài Nhiên được đặc cách không phải đi nhưng y lại không chịu ở nhà, một hai phải đi làm cho bằng được. Mẹ Trương hết cách đành phải mang y theo cùng.
Cũng do vóc dáng gầy yếu của Lưu Hoài Nhiên nên Trương gia mới không lỡ kêu y đi làm việc. Nhưng nếu đã muốn thì thêm một người liền bớt một việc.
Sáng sớm này mọi người trong thôn tập trung rất đông. Đây là vì bọn họ đều biết hôm nay Thẩm Thiệu Thanh sẽ trồng rau trong nhà kính mới kia.
Từ lúc nhà kính được xây dựng, các câu chuyện trong mỗi buổi nhàn rỗi hay tụ tập đều xoay quanh nó. Cũng là do thứ được dựng lên quá đỗi kỳ lạ, nhưng năng lực của Thẩm Thiệu Thanh thì không một ai là không biết.
Thậm chí chuyện xây dựng nhà kính cũng dần dần được lan truyền đi xa hơn. Có mấy thôn dân lân cận cũng bắt đầu bàn tán về chuyện trồng rau kỳ lạ này. Nhưng năm ngoái khi trời vào đông, quả thật là thôn Đại Lâm đã trồng được rau và thu được rất nhiều tiền từ chuyện đó.
Lý chính các thôn khác được sự ủy thác từ thôn dân cũng phải mặt dày chạy qua thôn Đại Lâm gặp Lý Sơn Hùng (lý chính) hỏi thăm.
Lý Sơn Hùng khi đó chỉ tủm tỉm mà cười. Dường như rất tự hào về việc thôn mình nổi tiếng như vậy. Đây là do mỗi ngày khi Lý Ngọc từ nhà kính trở về thường hay cùng ông trò chuyện về nó, thông qua đó ông cũng biết nhà kính kia sau này chắc chắn sẽ còn nổi danh hơn nữa.
Nhờ chuyện lần này, Lý Sơn Hùng lại càng cảm kích Thẩm Thiệu Thanh hơn. Lý Ngọc sau khi xảy ra chuyện trên trấn liền luôn lầm lỳ ít nói, nhưng sau này khi được giao trọng trách xây dựng nhà kính y cũng dần dần trở lại tính cách như xưa.
Mọi việc dường như đang ngày càng đi theo chiều hướng tốt. Lý Sơn Hùng cũng tin chắc Thẩm Thiệu Thanh không chỉ vực dậy được một nhà Trương gia, thậm chí còn có thể vực lên cả một thôn Đại Lâm này nữa.
...****************...