Chương : 154
Dịch: Hoàng Hi Bình
Cốp cốp cốp ……
Tiếng bước chân không thể tránh khỏi vang lên.
Đoàn người tiếp tục tiến về phía trước.
Từ phía sau, James và Homill liên tục nhìn chằm chằm vào nữ ác linh quấn đầy băng.
Nhưng thời gian từng chút một trôi qua, ác linh này vẫn không hề tấn công.
Mặc dù những Người Đuổi Quỷ khác đã biết về ác linh phía sau, nhưng bọn họ vừa rồi đã tiêu hao gần hết mọi thứ trên người, nên chỉ có thể tăng tốc độ nhanh chóng bỏ đi.
Chỉ bằng cách này, mới có thể giúp ích cho James và mọi người.
James ở phía sau khẽ vuốt khẩu súng kíp, cảm giác được cái lạnh dần dần thấm vào da thịt, có chút khó chịu.
Đột nhiên, khi cả nhóm bước đến một khu vực tương đối kín.
Cả nhóm dừng lại, James thiếu chút nữa đụng phải Người Đuổi Quỷ ở phía trước, cơ thể của hắn bất giác loạng choạng.
"Tại sao dừng lại?"
Không có ai trả lời...
Chỉ có sự im lặng chết chóc.
James ngậm miệng ngay lập tức, vừa đưa mắt đề phòng nữ ác linh phía sau, vừa quan sát những gì đã xảy ra trước đó.
Giây tiếp theo, mặt ông ta vô cùng xấu.
Lúc này cả đội đang ở trên một con phố, bị ngăn bởi những bức tường cao ở hai bên.
Có một ngã tư phía trước.
Xung quanh khá tối, tầm nhìn phải bị mờ, nhưng ông lại nhìn thấy rất rõ, ở giữa ngã tư có một người đàn ông cao lớn, đầu quấn băng kín mít.
Ở phía sau, một ác ý tuyệt vọng hoàn toàn bùng phát.
James ngay lập tức cảm nhận được cái nhìn hằn học đó.
Ông ta đột ngột quay đầu lại, nhìn thấy nữ ác linh ở trong đống băng vải kia, bỗng nhiên vẫy tay với mình, cười một cách quái lạ.
Cùng lúc đó, cái xác mà nó đang ôm cũng giơ tay vẫy vẫy.
Nó dường như nói xin chào.
James lạnh toát toàn thân, trán lấm tấm mồ hôi lạnh.
Ông ta đột nhiên nhận ra một vấn đề khác, ác linh không phải chào mình, mà là đối với ác linh đang đứng trước mặt.
2 ác linh thật sự có liên hệ với nhau...
Khi ông ta đang nghĩ đến điều này, 2 ác linh cùng di chuyển.
Một kẻ ở phía trước, kẻ còn lại ở phía sau, James và nhóm của ông ta bị kẹp ở giữa.
2 ác linh lần lượt tiếp cận đoàn người, vẻ mặt của mọi người lúc này đầy tuyệt vọng.
Tuy nhiên, khi chỉ còn cách đoàn người khoảng 3m, 2 ác linh bỗng dừng lại.
Ở phía trước, Giám mục Thompson đang cầm cây nến, khuôn mặt rất khó coi.
Tốc ngọn cháy nhanh hơn, sẽ bị tắt hoàn toàn trong vài phút nữa.
Khi đó, mọi người sẽ chỉ có một con đường: CHẾT.
Không thể tiến lên, không thể quay lại.
2 ác linh đã chặn đường...
Bỗng nhiên, Thompson nghĩ đến thành ngữ Trung Hoa – bắt rùa trong hũ.
...
Ở một nơi khác.
Tình hình của Đỗ Duy cũng không khá hơn James là bao.
Sau khi vào thành phố Massas, hắn cảm thấy đại khái vị trí của lá Joker kia, bèn tìm một chiếc xe đạp cũ, và đạp nó trên các con đường của thành phố.
Nhưng khi đến một khu vực toàn là những căn nhà đổ nát, phố xá thì vắng vẻ, sắc mặt Đỗ Duy trở nên cứng đờ.
Ngoài lề đường, vẫn còn mấy cột đèn đường hoen gỉ.
Ở dưới cột đèn đường gần hắn nhất, là một người đàn ông mặc vest đen với chiếc trâm cài áo bằng vàng trên ngực.
Trên mặt đeo một chiếc mặt nạ trắng, không có ngũ quan, cầm một cây batoong trên tay. Dù khung cảnh xung quanh hoang tàn, đổ nát, nhưng trông lại vẫn rất hài hoà.
Như thể nó nên ở đây.
Vẻ mặt của Đỗ Duy rất tệ, hắn buộc mình phải bình tĩnh.
Cảnh tượng này hắn đã quá quen thuộc, khi nhìn thấy cảnh tượng cái chết đầu tiên, hắn đã chết ở đây, nhưng lúc đó trời mưa to.
Sau này, khi ở trên xe buýt, hắn gặp phải ác linh đeo mặt nạ, mang trâm cài áo bằng vàng 2 lần, cũng ở cùng một nơi.
Những khu ổ chuột, những con phố đổ nát, những cột đèn đường...
Chẳng lẽ mình đã đến Thành phố Massas 2 lần bằng xe buýt?
Điều đó hoàn toàn không thể.
Những gì nhìn thấy trên xe buýt lúc đó, tuy giống với khung cảnh hiện tại, nhưng xung quanh rất hoang vắng, không thể là thành phố Massas.
Chỉ là vị trí tương tự...
Nhưng ác linh xuất hiện ở chỗ này, tức là có chuyện hắn không thể lý giải nổi đã xảy ra.
Lần trước, ác linh đeo mặt nạ, cùng những ác linh khác đều bị hắn đuổi khỏi xe.
Không có biển báo dừng xe buýt ở quanh đây.
Nói cách khác, theo quy luật của xe buýt, chúng không thể quay trở lại chỗ cũ.
Nhưng bây giờ, hắn lại chạm trán với ác linh đeo mặt nạ ở thành phố Massas, phải chăng những ác linh khác cũng đến thành phố này.
Nếu đúng như vậy thì rắc rối to rồi!
Những ác linh đó không nguy hiểm khi ở trên xe buýt, vì xe buýt đang áp chế chúng.
Nhưng sau khi xuống xe, không có ác linh nào yếu cả.
Chưa hết...
Hơn chục ác linh đều từng có xung đột với mình...
Đỗ Duy không còn thời gian để suy nghĩ nữa, hắn không chút do dự, xoay người phóng đi.
Phía sau hắn, ác linh đeo mặt nạ hoàn toàn không chút phản ứng, lẳng lặng nhìn Đỗ Duy chạy đi.
Nó đeo một chiếc mặt nạ trắng không có ngũ quan, hoàn toàn không nhìn thấy khuôn mặt, nhưng càng như thế này, lại càng ác độc, đáng sợ.
...
Mười phút sau……
Đỗ Duy bỏ xe đạp lại, nhìn ác linh đeo mặt nạ trước mặt bằng ánh mắt lạnh lùng.
Hoàn cảnh xung quanh không hề thay đổi.
Vẫn là những con đường hoang vắng, và những cột đèn gỉ sét.
Hắn đã quay trở chỗ cũ.
"Mình đã cố chạy trốn 3 lần, nhưng lần nào cũng không thể rời đi, còn nó vẫn luôn đứng ở đó. Mình không nghĩ nó sẽ để mình yên, vậy ra nó cũng bị vây khốn ở đây?"
Đỗ Duy hỏi chính mình, cũng có thể đang hỏi ác linh đeo mặt nạ.
Hắn thực sự không muốn đối đầu với ác linh đeo mặt nạ vì cây trâm vàng.
2 cái mặt nạ, trong đó một cái ở chỗ hắn, sinh ra ác linh Đỗ Duy.
Đối mặt với ác linh Đỗ Duy, hắn vẫn có chút chắc chắn, dù sao hắn là người hiểu rõ mình nhất.
Nhưng ác linh ở phía đối diện thì lại khác.
Gã ta là Mike Stowe, sau khi đeo một chiếc mặt nạ, chưa bị giết bởi ác linh trong mặt nạ, đã lên xe buýt.
Ác linh nguyên bản trong chiếc mặt nạ đã chiếm hữu con gái, và vợ của gã ta.
Còn bản thân gã đã chết trên chiếc xe buýt, sau này không biết vì sao lại trở thành ác linh.
Ác linh Đỗ Duy đặc biệt, lại là ác linh đơn thuần, không hơn không kém.
Suy nghĩ về điều này.
Đỗ Duy do dự, sau đó cầm ô đen đi về phía ác linh đeo mặt nạ.
Hắn định kiểm chứng suy nghĩ của chính mình, nếu đoán không sai, lý do không thể rời đi, không phải do ác linh mặt nạ gây ra, mà là do nơi này.
Dưới ánh đèn đường, ác linh đeo mặt nạ nhìn Đỗ Duy, đột nhiên đưa tay ra chộp lấy hắn.
Nhưng nó không thể tiến tới trước.
Thấy vậy, Đỗ Duy dừng lại cách nó 2m, ánh mắt có chút ngạc nhiên.
"Xem ra tao nói đúng, mày cũng bị kẹt ở chỗ này. Vì mày là ác linh, nên hạn chế còn lớn hả tao, ngay cả cử động cũng không được."
Hắn bèn mở ba lô, lấy bột xương và chiếc zippo mang theo bên mình.
Đây là một cơ hội tốt ……
Cốp cốp cốp ……
Tiếng bước chân không thể tránh khỏi vang lên.
Đoàn người tiếp tục tiến về phía trước.
Từ phía sau, James và Homill liên tục nhìn chằm chằm vào nữ ác linh quấn đầy băng.
Nhưng thời gian từng chút một trôi qua, ác linh này vẫn không hề tấn công.
Mặc dù những Người Đuổi Quỷ khác đã biết về ác linh phía sau, nhưng bọn họ vừa rồi đã tiêu hao gần hết mọi thứ trên người, nên chỉ có thể tăng tốc độ nhanh chóng bỏ đi.
Chỉ bằng cách này, mới có thể giúp ích cho James và mọi người.
James ở phía sau khẽ vuốt khẩu súng kíp, cảm giác được cái lạnh dần dần thấm vào da thịt, có chút khó chịu.
Đột nhiên, khi cả nhóm bước đến một khu vực tương đối kín.
Cả nhóm dừng lại, James thiếu chút nữa đụng phải Người Đuổi Quỷ ở phía trước, cơ thể của hắn bất giác loạng choạng.
"Tại sao dừng lại?"
Không có ai trả lời...
Chỉ có sự im lặng chết chóc.
James ngậm miệng ngay lập tức, vừa đưa mắt đề phòng nữ ác linh phía sau, vừa quan sát những gì đã xảy ra trước đó.
Giây tiếp theo, mặt ông ta vô cùng xấu.
Lúc này cả đội đang ở trên một con phố, bị ngăn bởi những bức tường cao ở hai bên.
Có một ngã tư phía trước.
Xung quanh khá tối, tầm nhìn phải bị mờ, nhưng ông lại nhìn thấy rất rõ, ở giữa ngã tư có một người đàn ông cao lớn, đầu quấn băng kín mít.
Ở phía sau, một ác ý tuyệt vọng hoàn toàn bùng phát.
James ngay lập tức cảm nhận được cái nhìn hằn học đó.
Ông ta đột ngột quay đầu lại, nhìn thấy nữ ác linh ở trong đống băng vải kia, bỗng nhiên vẫy tay với mình, cười một cách quái lạ.
Cùng lúc đó, cái xác mà nó đang ôm cũng giơ tay vẫy vẫy.
Nó dường như nói xin chào.
James lạnh toát toàn thân, trán lấm tấm mồ hôi lạnh.
Ông ta đột nhiên nhận ra một vấn đề khác, ác linh không phải chào mình, mà là đối với ác linh đang đứng trước mặt.
2 ác linh thật sự có liên hệ với nhau...
Khi ông ta đang nghĩ đến điều này, 2 ác linh cùng di chuyển.
Một kẻ ở phía trước, kẻ còn lại ở phía sau, James và nhóm của ông ta bị kẹp ở giữa.
2 ác linh lần lượt tiếp cận đoàn người, vẻ mặt của mọi người lúc này đầy tuyệt vọng.
Tuy nhiên, khi chỉ còn cách đoàn người khoảng 3m, 2 ác linh bỗng dừng lại.
Ở phía trước, Giám mục Thompson đang cầm cây nến, khuôn mặt rất khó coi.
Tốc ngọn cháy nhanh hơn, sẽ bị tắt hoàn toàn trong vài phút nữa.
Khi đó, mọi người sẽ chỉ có một con đường: CHẾT.
Không thể tiến lên, không thể quay lại.
2 ác linh đã chặn đường...
Bỗng nhiên, Thompson nghĩ đến thành ngữ Trung Hoa – bắt rùa trong hũ.
...
Ở một nơi khác.
Tình hình của Đỗ Duy cũng không khá hơn James là bao.
Sau khi vào thành phố Massas, hắn cảm thấy đại khái vị trí của lá Joker kia, bèn tìm một chiếc xe đạp cũ, và đạp nó trên các con đường của thành phố.
Nhưng khi đến một khu vực toàn là những căn nhà đổ nát, phố xá thì vắng vẻ, sắc mặt Đỗ Duy trở nên cứng đờ.
Ngoài lề đường, vẫn còn mấy cột đèn đường hoen gỉ.
Ở dưới cột đèn đường gần hắn nhất, là một người đàn ông mặc vest đen với chiếc trâm cài áo bằng vàng trên ngực.
Trên mặt đeo một chiếc mặt nạ trắng, không có ngũ quan, cầm một cây batoong trên tay. Dù khung cảnh xung quanh hoang tàn, đổ nát, nhưng trông lại vẫn rất hài hoà.
Như thể nó nên ở đây.
Vẻ mặt của Đỗ Duy rất tệ, hắn buộc mình phải bình tĩnh.
Cảnh tượng này hắn đã quá quen thuộc, khi nhìn thấy cảnh tượng cái chết đầu tiên, hắn đã chết ở đây, nhưng lúc đó trời mưa to.
Sau này, khi ở trên xe buýt, hắn gặp phải ác linh đeo mặt nạ, mang trâm cài áo bằng vàng 2 lần, cũng ở cùng một nơi.
Những khu ổ chuột, những con phố đổ nát, những cột đèn đường...
Chẳng lẽ mình đã đến Thành phố Massas 2 lần bằng xe buýt?
Điều đó hoàn toàn không thể.
Những gì nhìn thấy trên xe buýt lúc đó, tuy giống với khung cảnh hiện tại, nhưng xung quanh rất hoang vắng, không thể là thành phố Massas.
Chỉ là vị trí tương tự...
Nhưng ác linh xuất hiện ở chỗ này, tức là có chuyện hắn không thể lý giải nổi đã xảy ra.
Lần trước, ác linh đeo mặt nạ, cùng những ác linh khác đều bị hắn đuổi khỏi xe.
Không có biển báo dừng xe buýt ở quanh đây.
Nói cách khác, theo quy luật của xe buýt, chúng không thể quay trở lại chỗ cũ.
Nhưng bây giờ, hắn lại chạm trán với ác linh đeo mặt nạ ở thành phố Massas, phải chăng những ác linh khác cũng đến thành phố này.
Nếu đúng như vậy thì rắc rối to rồi!
Những ác linh đó không nguy hiểm khi ở trên xe buýt, vì xe buýt đang áp chế chúng.
Nhưng sau khi xuống xe, không có ác linh nào yếu cả.
Chưa hết...
Hơn chục ác linh đều từng có xung đột với mình...
Đỗ Duy không còn thời gian để suy nghĩ nữa, hắn không chút do dự, xoay người phóng đi.
Phía sau hắn, ác linh đeo mặt nạ hoàn toàn không chút phản ứng, lẳng lặng nhìn Đỗ Duy chạy đi.
Nó đeo một chiếc mặt nạ trắng không có ngũ quan, hoàn toàn không nhìn thấy khuôn mặt, nhưng càng như thế này, lại càng ác độc, đáng sợ.
...
Mười phút sau……
Đỗ Duy bỏ xe đạp lại, nhìn ác linh đeo mặt nạ trước mặt bằng ánh mắt lạnh lùng.
Hoàn cảnh xung quanh không hề thay đổi.
Vẫn là những con đường hoang vắng, và những cột đèn gỉ sét.
Hắn đã quay trở chỗ cũ.
"Mình đã cố chạy trốn 3 lần, nhưng lần nào cũng không thể rời đi, còn nó vẫn luôn đứng ở đó. Mình không nghĩ nó sẽ để mình yên, vậy ra nó cũng bị vây khốn ở đây?"
Đỗ Duy hỏi chính mình, cũng có thể đang hỏi ác linh đeo mặt nạ.
Hắn thực sự không muốn đối đầu với ác linh đeo mặt nạ vì cây trâm vàng.
2 cái mặt nạ, trong đó một cái ở chỗ hắn, sinh ra ác linh Đỗ Duy.
Đối mặt với ác linh Đỗ Duy, hắn vẫn có chút chắc chắn, dù sao hắn là người hiểu rõ mình nhất.
Nhưng ác linh ở phía đối diện thì lại khác.
Gã ta là Mike Stowe, sau khi đeo một chiếc mặt nạ, chưa bị giết bởi ác linh trong mặt nạ, đã lên xe buýt.
Ác linh nguyên bản trong chiếc mặt nạ đã chiếm hữu con gái, và vợ của gã ta.
Còn bản thân gã đã chết trên chiếc xe buýt, sau này không biết vì sao lại trở thành ác linh.
Ác linh Đỗ Duy đặc biệt, lại là ác linh đơn thuần, không hơn không kém.
Suy nghĩ về điều này.
Đỗ Duy do dự, sau đó cầm ô đen đi về phía ác linh đeo mặt nạ.
Hắn định kiểm chứng suy nghĩ của chính mình, nếu đoán không sai, lý do không thể rời đi, không phải do ác linh mặt nạ gây ra, mà là do nơi này.
Dưới ánh đèn đường, ác linh đeo mặt nạ nhìn Đỗ Duy, đột nhiên đưa tay ra chộp lấy hắn.
Nhưng nó không thể tiến tới trước.
Thấy vậy, Đỗ Duy dừng lại cách nó 2m, ánh mắt có chút ngạc nhiên.
"Xem ra tao nói đúng, mày cũng bị kẹt ở chỗ này. Vì mày là ác linh, nên hạn chế còn lớn hả tao, ngay cả cử động cũng không được."
Hắn bèn mở ba lô, lấy bột xương và chiếc zippo mang theo bên mình.
Đây là một cơ hội tốt ……