Chương : 184
Dịch: Hoàng Hi Bình
Tổng bộ của Twilight tại Thụy Sĩ, nằm ở một vùng ngoại ô hẻo lánh.
Ở đây có một ngôi nhà thờ lớn, lối kiến trúc mang đậm phong cách giáo hội, nhưng không quá rõ ràng, mà lộ ra màu sắc nổi loạn.
Tông màu tổng thể là màu đen, và nhiều tác phẩm điêu khắc cũng mang thần thái khó hiểu.
Vào thế kỷ trước, Giám mục Matthew đã dẫn dắt hầu hết những người Hunter lựa chọn đoạn tuyệt với giáo hội, đi xa hơn 6.000 km, cắm rễ ở Thụy Sĩ, và hợp tác với nhiều hiệp hội lúc bấy giờ.
Tất nhiên……
Giáo hội Twilight được Hunter lãnh đạo, và chưa bao giờ thay đổi các quy tắc đã đặt ra lúc đầu vì tập đoàn tài chính nào.
Trong nhà thờ, những ngọn nến đang cháy, rất sáng.
Nhìn lên, có một cái bàn rất lớn trên tầng hai, dài khoảng 6 mét, rộng 3 mét, nhưng tổng cộng chỉ có 16 chiếc ghế.
Vị trí cầm đầu bị bỏ trống, chỉ có một cây thánh giá màu đen được đặt tại đó.
Trên thực tế, chỉ có 5 người ở đây, và 4 trong số họ có vẻ mặt lạnh lùng và tàn nhẫn. Trong mắt họ không hề có chút nhân tính, lạnh lùng và chết chóc, trông không giống người bình thường chút nào.
Người còn lại khoảng 40 tuổi, mặc vest, ngồi nghiêm chỉnh.
Hốc mắt của anh ta lõm sâu, con người màu xanh thẳm, âm u; khóe miệng luôn nở nụ cười dễ khiến người ta động lòng.
Khí chất của y cũng rất nổi bật, có phần giống với Đỗ Duy, nhưng không hoàn toàn giống.
Dưới vẻ ngoài điềm tĩnh và hiền hoà của y, ẩn chứa sự bạo lực và tàn ác.
Nhưng những người khác đều ngồi cách xa y, hiển nhiên có chút sợ y.
Bầu không khí im lặng.
Một lúc lâu sau, có người lên tiếng trước: "Federick và 1 Hunter khác đã chết ở Massas, Lecter, anh có ý kiến gì không?"
Người đàn ông mặc vest vẫn cười: "Ý anh là quan điểm từ phía nào? Giáo hội, hay Twilight."
Người nọ trả lời: "Cả hai... và tôi hy vọng anh thêm từ "chúng ta "khi đề cập đến Giáo hội Twilight, để thể hiện sự thừa nhận của anh với Giáo hội Twilight, thay vì tách biệt. Hiểu chứ, Hannibal Lecter?"
Lần này, người nọ kêu đầy đủ tên.
Hannibal khoanh tay: "Như anh mong muốn."
Nói như vậy, y tiếp tục với giọng điệu nhã nhặn: "Cái chết của Federick ở Thành phố Massas là một mất mát đối với chúng ta, nhưng không phải đối với giáo hội. Họ luôn muốn chúng ta trở lại giáo hội, chuyện này đối với họ là chuyện tốt."
Lúc này y dùng từ chúng ta, giống như đang lo cho Giáo hội Twilight, thật sự coi mình là một thành viên
Có người hỏi: "Anh có nghĩ rằng đó là do lũ người của giáo hội làm?"
Hannibal cười và nói: "Vấn đề này có quan trọng không? Người cũng chết hết rồi..."
Những người khác liếc nhau không lên tiếng.
Hannibal tiếp tục: "Nhà thờ đã phong tỏa thành phố Massas, còn cử một số Người Đuổi Quỷ đến đóng quân gần đó. Có vẻ như trong thời gian ngắn, sẽ không còn rắc rối nào ở thành phố này, chúng ta không nên dồn tinh lực vào nơi này nữa, cứ làm những gì chúng ta nên làm, và tiếp tục quan sát trong một thời gian."
Nói đến đây, y đột nhiên mỉm cười, thấp giọng hỏi: "Có cũng có người của chúng ta ở trong giáo hội?"
Người ngồi đối diện gật đầu: "Đúng là như vậy, nhưng thân phận được bảo mật, không biết là ai."
Hannibal gõ nhẹ lên bàn, suy nghĩ một lúc rồi nói: "Nếu đúng như vậy, thì trong nội bộ của chúng ta chắc cũng có người từ giáo hội. Hãy để tôi gửi một số tin tức rằng chúng ta rất tức giận về cái chết của Federick. Một quyết định quan trọng đã được đưa ra để điều tra kỹ lưỡng vấn đề này. Như vậy, giáo hội chắc chắn sẽ có biện pháp đối phó."
Người đối diện cau mày nói: "Nếu giáo hội không có phản ứng thì sao?"
Hannibal mỉm cười với người này, và im lặng.
Người nọ sa sầm mặt, lắc đầu nói: "Chà, tôi hiểu ý của anh. Nếu giáo hội không phản hồi, thì có nghĩa là trong chúng ta có người của giáo hội. Nếu giáo hội có biện pháp đối phó, cứ để họ hao tổnd di."
Hannibal đứng dậy với một nụ cười, và bước đi một cách vững vàng.
Thật ra y có mấy lời còn chưa nói ra, dù có người trong giáo hội trong đám người ở đây hay không, kết quả cũng chỉ có một.
Đối với những người không có nhà thờ, thì chắc chắn nhà thờ sẽ có biện pháp xử lý.
Không có người của gioá hội, giáo hội cũng sẽ cố tình làm điều gì đó để bảo vệ người này.
Tất nhiên……
Điều này không liên quan gì đến y, tinh lực của y giờ đang tập trung vào bệnh nhân tên là Ryan được Nhà thờ Twilight đưa về từ Bệnh viện Tâm thần Hill.
Hơn 10 phút sau.
Hannibal đi đến tầng hầm của nhà thờ.
Ánh đèn sáng rực, đầy không khí hiện đại.
Phần ngầm của nhà thờ đã bị khoét rỗng hoàn toàn, thật chất đây là khu vực nòng cốt của Giáo hội Twilight.
Chẳng mấy chốc, y bước đến một cánh cửa.
Đẩy cửa bước vào, là cảnh tượng trông giống như một phòng bệnh.
Một chiếc giường, một chiếc bàn và một chiếc ghế dài nguyên bộ, không có gì khác, trông rất đơn giản.
Lúc này, một người mặc áo blouse trắng giống như bác sĩ từ trên ghế sa lông ngồi dậy, đặt quyển sách trên tay xuống, rất bất mãn nói: "Sao không gõ cửa? Chú thân là bệnh nhân, không biết làm phiềnbác sỹ tâm lý chuyên nghiệp, là chuyện rất bất lịch sự không?"
Hannibal cười và nói: “Anh Ryan, lý do anh cố chấp cho rằng mình là bác sĩ là vì anh không dám chấp nhận con người thật của mình. Đây là một nỗi đau của anh. Anh hoàn toàn có thể tiếp nhận sự giúp đỡ của tôi, tôi sẽ không làm tổn thương anh, vì chúng ta là đồng loại."
Ryan khinh bỉ nói: "Tôi đã gặp rất nhiều bệnh nhân như chú. Tuy rằng chưa tìm ra cách chữa trị nhưng sớm muộn gì tôi cũng sẽ nghĩ ra. Chỉ cần chú khỏi bệnh, chủ nhiệm nhất định sẽ thăng chức cho tôi làm phó của anh ấy."
Nụ cười nơi khóe miệng Hannibal trở nên thâm sâu: "Tôi cũng mong được anh chữa khỏi bệnh của mình, nhưng tiền đề là anh phải chấp nhận sự giúp đỡ của tôi, bày ra bộ mặt thật sự của mình."
Bệnh nhân tâm thần này rất đặc biệt, khi Giáo hội Twilight tìm thấy anh ta, thì anh ta đã ác linh hoá rồi, đồng thời suýt chút nữa phế bỏ hoàn toàn một Hunter, và biến kẻ đó thành người thường.
Không may sau lần đó, anh ta lại mắc bệnh tâm thần, cố chấp cho rằng mình là bác sĩ, và hoàn toàn không thể giao tiếp.
Đối với Giáo hội Twilight, việc biến một Hunter thành một người bình thường rất đáng sợ, nhưng đầy cám dỗ.
Vì một khi trở thành người thường, không cần phải lo lắng về những tai hoạ ngầm do ác linh hoá gây ra.
Thật chất là thoát khỏi mọi rắc rối.
Tất nhiên, cũng có một số Hunter muốn có khả năng giải quyết tai hoạ ngầm, mà không phải bị phế.
Nhưng bây giờ tình hình của Ryan hoàn toàn không kiểm soát được, Giáo hội Twilight đã thử nhiều phương pháp nhưng không chữa được bệnh tâm thần của anh ta. Khiến anh ta trở thành một Hunter có thể giao tiếp bình thường, thậm chí còn không thể để anh ta ác linh hoá.
Ném vào nơi có ác linh tồn tại, cho dù suýt nữa bị ác linh giết chết, anh ta cũng chưa từng sợ hãi chút nào, huống chi là ác linh hoá.
Kết quả là người phụ trách về Ryan giờ đã trở thành cựu Bác sĩ Tâm lý học, Kẻ ăn thịt người Hannibal Lecter.
Hannibal rất chắc chắn rằng Ryan có một nhân cách khác, và y cũng cảm thấy hơi thở của đồng loại trên người Ryan.
Nhưng cả thôi miên hay ám thị tâm lý, đều không thể đánh thức một nhân cách khác.
Y chỉ có thể cố gắng chữa trị để Ryan có thể giao tiếp bình thường, cho anh ta một số loại thuốc, và tìm cách chữa khỏi bệnh tâm thần của anh ta càng sớm càng tốt.
Đây là một công việc lâu dài.
Và Hannibal có thời gian...
Mặc dù y cũng phải đối mặt với vấn đề ác linh hoá, nhưng nó không nghiêm trọng...
Tổng bộ của Twilight tại Thụy Sĩ, nằm ở một vùng ngoại ô hẻo lánh.
Ở đây có một ngôi nhà thờ lớn, lối kiến trúc mang đậm phong cách giáo hội, nhưng không quá rõ ràng, mà lộ ra màu sắc nổi loạn.
Tông màu tổng thể là màu đen, và nhiều tác phẩm điêu khắc cũng mang thần thái khó hiểu.
Vào thế kỷ trước, Giám mục Matthew đã dẫn dắt hầu hết những người Hunter lựa chọn đoạn tuyệt với giáo hội, đi xa hơn 6.000 km, cắm rễ ở Thụy Sĩ, và hợp tác với nhiều hiệp hội lúc bấy giờ.
Tất nhiên……
Giáo hội Twilight được Hunter lãnh đạo, và chưa bao giờ thay đổi các quy tắc đã đặt ra lúc đầu vì tập đoàn tài chính nào.
Trong nhà thờ, những ngọn nến đang cháy, rất sáng.
Nhìn lên, có một cái bàn rất lớn trên tầng hai, dài khoảng 6 mét, rộng 3 mét, nhưng tổng cộng chỉ có 16 chiếc ghế.
Vị trí cầm đầu bị bỏ trống, chỉ có một cây thánh giá màu đen được đặt tại đó.
Trên thực tế, chỉ có 5 người ở đây, và 4 trong số họ có vẻ mặt lạnh lùng và tàn nhẫn. Trong mắt họ không hề có chút nhân tính, lạnh lùng và chết chóc, trông không giống người bình thường chút nào.
Người còn lại khoảng 40 tuổi, mặc vest, ngồi nghiêm chỉnh.
Hốc mắt của anh ta lõm sâu, con người màu xanh thẳm, âm u; khóe miệng luôn nở nụ cười dễ khiến người ta động lòng.
Khí chất của y cũng rất nổi bật, có phần giống với Đỗ Duy, nhưng không hoàn toàn giống.
Dưới vẻ ngoài điềm tĩnh và hiền hoà của y, ẩn chứa sự bạo lực và tàn ác.
Nhưng những người khác đều ngồi cách xa y, hiển nhiên có chút sợ y.
Bầu không khí im lặng.
Một lúc lâu sau, có người lên tiếng trước: "Federick và 1 Hunter khác đã chết ở Massas, Lecter, anh có ý kiến gì không?"
Người đàn ông mặc vest vẫn cười: "Ý anh là quan điểm từ phía nào? Giáo hội, hay Twilight."
Người nọ trả lời: "Cả hai... và tôi hy vọng anh thêm từ "chúng ta "khi đề cập đến Giáo hội Twilight, để thể hiện sự thừa nhận của anh với Giáo hội Twilight, thay vì tách biệt. Hiểu chứ, Hannibal Lecter?"
Lần này, người nọ kêu đầy đủ tên.
Hannibal khoanh tay: "Như anh mong muốn."
Nói như vậy, y tiếp tục với giọng điệu nhã nhặn: "Cái chết của Federick ở Thành phố Massas là một mất mát đối với chúng ta, nhưng không phải đối với giáo hội. Họ luôn muốn chúng ta trở lại giáo hội, chuyện này đối với họ là chuyện tốt."
Lúc này y dùng từ chúng ta, giống như đang lo cho Giáo hội Twilight, thật sự coi mình là một thành viên
Có người hỏi: "Anh có nghĩ rằng đó là do lũ người của giáo hội làm?"
Hannibal cười và nói: "Vấn đề này có quan trọng không? Người cũng chết hết rồi..."
Những người khác liếc nhau không lên tiếng.
Hannibal tiếp tục: "Nhà thờ đã phong tỏa thành phố Massas, còn cử một số Người Đuổi Quỷ đến đóng quân gần đó. Có vẻ như trong thời gian ngắn, sẽ không còn rắc rối nào ở thành phố này, chúng ta không nên dồn tinh lực vào nơi này nữa, cứ làm những gì chúng ta nên làm, và tiếp tục quan sát trong một thời gian."
Nói đến đây, y đột nhiên mỉm cười, thấp giọng hỏi: "Có cũng có người của chúng ta ở trong giáo hội?"
Người ngồi đối diện gật đầu: "Đúng là như vậy, nhưng thân phận được bảo mật, không biết là ai."
Hannibal gõ nhẹ lên bàn, suy nghĩ một lúc rồi nói: "Nếu đúng như vậy, thì trong nội bộ của chúng ta chắc cũng có người từ giáo hội. Hãy để tôi gửi một số tin tức rằng chúng ta rất tức giận về cái chết của Federick. Một quyết định quan trọng đã được đưa ra để điều tra kỹ lưỡng vấn đề này. Như vậy, giáo hội chắc chắn sẽ có biện pháp đối phó."
Người đối diện cau mày nói: "Nếu giáo hội không có phản ứng thì sao?"
Hannibal mỉm cười với người này, và im lặng.
Người nọ sa sầm mặt, lắc đầu nói: "Chà, tôi hiểu ý của anh. Nếu giáo hội không phản hồi, thì có nghĩa là trong chúng ta có người của giáo hội. Nếu giáo hội có biện pháp đối phó, cứ để họ hao tổnd di."
Hannibal đứng dậy với một nụ cười, và bước đi một cách vững vàng.
Thật ra y có mấy lời còn chưa nói ra, dù có người trong giáo hội trong đám người ở đây hay không, kết quả cũng chỉ có một.
Đối với những người không có nhà thờ, thì chắc chắn nhà thờ sẽ có biện pháp xử lý.
Không có người của gioá hội, giáo hội cũng sẽ cố tình làm điều gì đó để bảo vệ người này.
Tất nhiên……
Điều này không liên quan gì đến y, tinh lực của y giờ đang tập trung vào bệnh nhân tên là Ryan được Nhà thờ Twilight đưa về từ Bệnh viện Tâm thần Hill.
Hơn 10 phút sau.
Hannibal đi đến tầng hầm của nhà thờ.
Ánh đèn sáng rực, đầy không khí hiện đại.
Phần ngầm của nhà thờ đã bị khoét rỗng hoàn toàn, thật chất đây là khu vực nòng cốt của Giáo hội Twilight.
Chẳng mấy chốc, y bước đến một cánh cửa.
Đẩy cửa bước vào, là cảnh tượng trông giống như một phòng bệnh.
Một chiếc giường, một chiếc bàn và một chiếc ghế dài nguyên bộ, không có gì khác, trông rất đơn giản.
Lúc này, một người mặc áo blouse trắng giống như bác sĩ từ trên ghế sa lông ngồi dậy, đặt quyển sách trên tay xuống, rất bất mãn nói: "Sao không gõ cửa? Chú thân là bệnh nhân, không biết làm phiềnbác sỹ tâm lý chuyên nghiệp, là chuyện rất bất lịch sự không?"
Hannibal cười và nói: “Anh Ryan, lý do anh cố chấp cho rằng mình là bác sĩ là vì anh không dám chấp nhận con người thật của mình. Đây là một nỗi đau của anh. Anh hoàn toàn có thể tiếp nhận sự giúp đỡ của tôi, tôi sẽ không làm tổn thương anh, vì chúng ta là đồng loại."
Ryan khinh bỉ nói: "Tôi đã gặp rất nhiều bệnh nhân như chú. Tuy rằng chưa tìm ra cách chữa trị nhưng sớm muộn gì tôi cũng sẽ nghĩ ra. Chỉ cần chú khỏi bệnh, chủ nhiệm nhất định sẽ thăng chức cho tôi làm phó của anh ấy."
Nụ cười nơi khóe miệng Hannibal trở nên thâm sâu: "Tôi cũng mong được anh chữa khỏi bệnh của mình, nhưng tiền đề là anh phải chấp nhận sự giúp đỡ của tôi, bày ra bộ mặt thật sự của mình."
Bệnh nhân tâm thần này rất đặc biệt, khi Giáo hội Twilight tìm thấy anh ta, thì anh ta đã ác linh hoá rồi, đồng thời suýt chút nữa phế bỏ hoàn toàn một Hunter, và biến kẻ đó thành người thường.
Không may sau lần đó, anh ta lại mắc bệnh tâm thần, cố chấp cho rằng mình là bác sĩ, và hoàn toàn không thể giao tiếp.
Đối với Giáo hội Twilight, việc biến một Hunter thành một người bình thường rất đáng sợ, nhưng đầy cám dỗ.
Vì một khi trở thành người thường, không cần phải lo lắng về những tai hoạ ngầm do ác linh hoá gây ra.
Thật chất là thoát khỏi mọi rắc rối.
Tất nhiên, cũng có một số Hunter muốn có khả năng giải quyết tai hoạ ngầm, mà không phải bị phế.
Nhưng bây giờ tình hình của Ryan hoàn toàn không kiểm soát được, Giáo hội Twilight đã thử nhiều phương pháp nhưng không chữa được bệnh tâm thần của anh ta. Khiến anh ta trở thành một Hunter có thể giao tiếp bình thường, thậm chí còn không thể để anh ta ác linh hoá.
Ném vào nơi có ác linh tồn tại, cho dù suýt nữa bị ác linh giết chết, anh ta cũng chưa từng sợ hãi chút nào, huống chi là ác linh hoá.
Kết quả là người phụ trách về Ryan giờ đã trở thành cựu Bác sĩ Tâm lý học, Kẻ ăn thịt người Hannibal Lecter.
Hannibal rất chắc chắn rằng Ryan có một nhân cách khác, và y cũng cảm thấy hơi thở của đồng loại trên người Ryan.
Nhưng cả thôi miên hay ám thị tâm lý, đều không thể đánh thức một nhân cách khác.
Y chỉ có thể cố gắng chữa trị để Ryan có thể giao tiếp bình thường, cho anh ta một số loại thuốc, và tìm cách chữa khỏi bệnh tâm thần của anh ta càng sớm càng tốt.
Đây là một công việc lâu dài.
Và Hannibal có thời gian...
Mặc dù y cũng phải đối mặt với vấn đề ác linh hoá, nhưng nó không nghiêm trọng...