Chương : 191
Dịch: An Lang + Hoàng Hi Bình
Tại cửa ra vào.
Alex nắm tay của Đỗ Duy, lắc lắc vẻ khó chịu.
"Em đã nói bao nhiêu lần rồi, gọi là Hastoryy, anh không có chút lãng mạn nào hay sao?"
Đỗ Duy lúng túng nói: "Là lỗi của anh."
Alex khịt mũi, kéo hắn vào phòng, Đỗ Duy cũng tiện tay đóng cửa lại.
Lúc này, trong nhà đã dọn sẵn một bàn đồ ăn. Có món tôm he Thái Cực, gà quay ướp rượu, cá rô xào hoa cúc, bánh mì hấp chiên 3 gan, cá gagi sốt cam, gà tuyết, v.v...
Hầu hết trong đó là món ăn Trung Quốc, và một ít điểm tâm ngọt của phương Tây. Bộ đồ ăn cũng là của Trung Quốc.
Chuyện này...
Đỗ Duy nhìn lướt qua đủ loại món ăn trên bàn, cảm xúc không khỏi lẫn lộn, ánh mắt lạnh lùng, cùng chuyển sang ấm áp hơn.
Trải nghiệm thời thơ ấu của hắn khác với hầu hết mọi người.
Ngay cả tình thân, cũng quá xa vời với hắn, có thể nói, trước khi Đỗ Duy 26 tuổi, ngoại trừ cha mẹ đã khuất, không có ai cho hắn cảm nhận được chút ấm áp. Vì vậy, tính cách của Đỗ Duy tương đối lạnh lùng, lại cực kỳ nhạy cảm khiến hắn thường chỉ làm những việc có lợi cho bản thân.
Nói cách khác, hắn là một người theo chủ nghĩa ích kỷ.
Nhưng Alexis đã bù đắp tất cả những khiếm khuyết của hắn...
Đỗ Duy nhìn Alexis, nở nụ cười phát ra từ tận đáy lòng: "Cảm ơn em."
Alexis ửng hồng hai má: "Cảm ơn cái gì, tất cả những thứ này đều do em mua, không phải tự tay làm."
Vừa nói, cô lại trừng mắt nhìn Đỗ Duy: "Người Phương Đông các anh hình như rất thích những cô gái dịu dàng, giỏi giang, có phải anh sẽ ghét em, vì em không biết nấu ăn hay không?"
Đỗ Duy ngạc nhiên nói: "Anh nghĩ là ổn mà, hơn nữa ở Phương Đông, ở nhà chủ yếu là đàn ông nấu ăn, còn người vợ chỉ nấu khi nhà có khách."
Alexis không biết rõ về những điều này, cô vừa kéo Đỗ Duy ngồi xuống, vừa hỏi: "Chuyện này có vẻ khác với những gì em biết. Vợ chỉ nấu ăn khi có khách, có phải vì khách đặc biệt, hay không ạ?"
Khóe miệng của Đỗ Duy hơi giật, hắn giải thích: "Là bởi như vậy có thể cho người đàn ông một chút thể diện."
Alexis chợt hiểu: "Nếu thế, sau khi chúng ta kết hôn, em cũng có thể học. Khi có khách, em sẽ tự mình xuống bếp nấu ăn, nghe rất thú vị"
Đỗ Duy im lặng một chút rồi nói: "Chỉ cần em vui là được."
Nghe đến đây, Alex mỉm cười dịu dàng nhìn Đỗ Duy.
"Em thực sự rất vui, anh an toàn trở về từ Thành phố Massas, em vui lắm."
Giọng nói tràn ngập vui mừng, nụ cười rạng rỡ đến chói mắt, nhưng những lời có thể vẫn rất nghiêm túc.
Đỗ Duy há miệng, song không biết nên trả lời như thế nào. Với tư cách là một người bạn trai, hắn thực sự không hoàn thành trách nhiệm của mình. Hắn dành phần lớn thời gian để đối phó với những ác linh, nhưng lại lơ là Alexis.
Qua một lúc lâu, Đỗ Duy thở dài: "Anh xin lỗi..."
Alex cười và nói: "Nhưng anh đang làm những gì phải làm. Là bạn gái của anh, em sẽ luôn ủng hộ anh, em cũng sẽ hỗ trợ và giúp đỡ anh nhiều nhất có thể."
Nói đến đây, cô lại quan tâm thêm một câu: "Nếu anh có thể đảm bảo an toàn cho bản thân là tốt nhất."
Đỗ Duy dịu dàng nói: "Em cứ yên tâm, mỗi khi giải quyết sự kiện ác linh, anh đều cho mình một con đường thoát."
Alexis bĩu môi nói: "Đây là một lời hứa hẹn sao?"
Đỗ Duy nghiêm nghị nói: "Đúng vậy, anh cam đoan với em rằng anh sẽ không bao giờ xảy ra chuyện gì. Cho dù có một ngày, anh rơi vào cảnh tuyệt vọng, anh cũng sẽ tìm cách trở về an toàn."
Alexis cau mày, và nói với một giọng không vui: "Ý anh là, anh chuẩn bị làm điều gì đó còn nguy hiểm hơn?"
Đỗ Duy giật mình: "Anh chỉ đang ví dụ."
Alexis lạnh giọng nói: "Em rất lo cho anh."
Hỏi một đằng, trả lời một nẻo...
Đối với Alexis, phạm vi cô ấy có thể chấp nhận, là Đỗ Duy xử lý một vài sự kiện ác linh. Trong lòng cô không muốn Đỗ Duy gặp phải những chuyện nguy hiểm, lỡ như xảy ra chuyện, dù kết quả thế nào cô ấy đều không thể chấp nhận.
Đỗ Duy hiểu ý của Alexis, chỉ có thể nghiêm túc nói: "Anh thề, anh sẽ không bao giờ làm bất cứ điều gì nguy hiểm hơn chuyện ở Thành phố Massas."
Alexis chăm chú hơn một chút, nhìn chằm chằm vào mắt của Đỗ Duy: "Anh không có nói dối em đấy chứ?"
Đỗ Duy lúng túng nói: "Đương nhiên không có, anh làm sao có thể nói dối em đây, em yêu."
Alexis nửa tin nửa ngờ, nhìn chằm chằm vào mắt của bạn trai. Thấy anh yêu không hề chớp mắt một cái, giọng nói kiên định, cô chỉ có thể xua tan nghi ngờ trong lòng.
"Được rồi, em sẽ không nói với anh về chuyện tương lai nữa, chúng ta ăn cơm đi. Anh thử những món này xem có hợp khẩu vị hay không."
Alex ngừng dò hỏi, thay vào đó cầm một đôi đũa lên, cố gắng gắp thức ăn cho Đỗ Duy.
Nhưng mà...
Cô không biết sử dụng nó như thế nào, cô vụng về cầm chiếc đũa như một cái dĩa, cố gắng phẻ thịt từ con cá, nhưng lại làm cho cả con cá nát vụn.
Thấy như vậy, Đỗ Duy không nhịn được cười.
Alexis lập tức trừng mắt nhìn anh: "Làm ơn im miệng, cám ơn..."
Đỗ Duy cười nói: "Để cho anh."
Nói xong, Đỗ Duy cầm đũa lên, gắp một miếng cá cho Alexis, rồi đặt vào bát trước mặt của cô.
Alexis oán trách: "Anh biết em không thể dùng đũa, mà anh lại đặt vào trong bát của em?"
Nghe đến đây, Đỗ Duy bèn hiểu ra.
Hắn trực tiếp gắp miếng thịt lên, nhẹ giọng nói: "Nào, anh đút cho em ăn..."
...
Lúc xế chiều.
Trong nhà của Alexis.
Đỗ Duy ngồi trên sofa nhìn xấp tài liệu mà bạn gái hắn đã thu thập được. Nội dung của các tài liệu đều nói về việc giới thiệu một lô đồng hồ cổ nghi là vật phẩm môi giới của ác linh.
Tất nhiên, thế giới bên ngoài không biết nguồn gốc thật sự của những thứ này, hầu hết đều coi chúng là một số cổ vật có giá trị.
Trong số đó, tài liệu về đồng hồ cổ có nguồn gốc từ thế kỷ 18, không rõ nhà sản xuất, công nghệ sản xuất đã bị thất truyền. Những ghi chép đầu tiên, xuất hiện trong thời kỳ Scotland sáp nhập vào vương quốc Anh, và do một nhà quý tộc gốc nắm giữ.
Sau này, bởi vì chiến tranh và các nguyên nhân khác nhau, chiếc đồng hồ cổ đã được lưu chuyển vài lần, nó đã trải qua nhiều đời chủ nhân. Nhưng số phận của mỗi chủ nhân đều rất kỳ quái, bọn họ đều gặp phải chuyện kỳ quái, hoặc chết đột ngột.
Trên thực tế, tuổi thọ trung bình của những người này đều vào khoảng 60 tuổi, tuy ở thời hiện đại thì chẳng có gì lạ. Nhưng ở thời xưa, khi y học còn lạc hậu, thì rất hiếm thấy.
Chỉ là...
Sau khi những người đó chết đi, xác chết đều xảy ra hiện tượng mục nát rất nhanh, như thể họ đã chết từ lâu. Đọc đến đây, Đỗ Duy im lặng một lúc, trong lòng đột nhiên có ý muốn vứt cái đồng hồ cổ ở nhà đi.
Nhưng theo biểu hiện của trước nay của chiếc đồng hồ cổ, chỉ cần nó bị vứt bỏ, những điều kỳ dị và khủng khiếp sẽ xảy ra.
"Mặc dù mình không biết mục đích của nó, nhưng có vẻ như nó không muốn mình dễ dàng chết trong tay ác linh khác. Ngược lại, càng giống như nó đang rút sinh lực của mình để..."
Tại cửa ra vào.
Alex nắm tay của Đỗ Duy, lắc lắc vẻ khó chịu.
"Em đã nói bao nhiêu lần rồi, gọi là Hastoryy, anh không có chút lãng mạn nào hay sao?"
Đỗ Duy lúng túng nói: "Là lỗi của anh."
Alex khịt mũi, kéo hắn vào phòng, Đỗ Duy cũng tiện tay đóng cửa lại.
Lúc này, trong nhà đã dọn sẵn một bàn đồ ăn. Có món tôm he Thái Cực, gà quay ướp rượu, cá rô xào hoa cúc, bánh mì hấp chiên 3 gan, cá gagi sốt cam, gà tuyết, v.v...
Hầu hết trong đó là món ăn Trung Quốc, và một ít điểm tâm ngọt của phương Tây. Bộ đồ ăn cũng là của Trung Quốc.
Chuyện này...
Đỗ Duy nhìn lướt qua đủ loại món ăn trên bàn, cảm xúc không khỏi lẫn lộn, ánh mắt lạnh lùng, cùng chuyển sang ấm áp hơn.
Trải nghiệm thời thơ ấu của hắn khác với hầu hết mọi người.
Ngay cả tình thân, cũng quá xa vời với hắn, có thể nói, trước khi Đỗ Duy 26 tuổi, ngoại trừ cha mẹ đã khuất, không có ai cho hắn cảm nhận được chút ấm áp. Vì vậy, tính cách của Đỗ Duy tương đối lạnh lùng, lại cực kỳ nhạy cảm khiến hắn thường chỉ làm những việc có lợi cho bản thân.
Nói cách khác, hắn là một người theo chủ nghĩa ích kỷ.
Nhưng Alexis đã bù đắp tất cả những khiếm khuyết của hắn...
Đỗ Duy nhìn Alexis, nở nụ cười phát ra từ tận đáy lòng: "Cảm ơn em."
Alexis ửng hồng hai má: "Cảm ơn cái gì, tất cả những thứ này đều do em mua, không phải tự tay làm."
Vừa nói, cô lại trừng mắt nhìn Đỗ Duy: "Người Phương Đông các anh hình như rất thích những cô gái dịu dàng, giỏi giang, có phải anh sẽ ghét em, vì em không biết nấu ăn hay không?"
Đỗ Duy ngạc nhiên nói: "Anh nghĩ là ổn mà, hơn nữa ở Phương Đông, ở nhà chủ yếu là đàn ông nấu ăn, còn người vợ chỉ nấu khi nhà có khách."
Alexis không biết rõ về những điều này, cô vừa kéo Đỗ Duy ngồi xuống, vừa hỏi: "Chuyện này có vẻ khác với những gì em biết. Vợ chỉ nấu ăn khi có khách, có phải vì khách đặc biệt, hay không ạ?"
Khóe miệng của Đỗ Duy hơi giật, hắn giải thích: "Là bởi như vậy có thể cho người đàn ông một chút thể diện."
Alexis chợt hiểu: "Nếu thế, sau khi chúng ta kết hôn, em cũng có thể học. Khi có khách, em sẽ tự mình xuống bếp nấu ăn, nghe rất thú vị"
Đỗ Duy im lặng một chút rồi nói: "Chỉ cần em vui là được."
Nghe đến đây, Alex mỉm cười dịu dàng nhìn Đỗ Duy.
"Em thực sự rất vui, anh an toàn trở về từ Thành phố Massas, em vui lắm."
Giọng nói tràn ngập vui mừng, nụ cười rạng rỡ đến chói mắt, nhưng những lời có thể vẫn rất nghiêm túc.
Đỗ Duy há miệng, song không biết nên trả lời như thế nào. Với tư cách là một người bạn trai, hắn thực sự không hoàn thành trách nhiệm của mình. Hắn dành phần lớn thời gian để đối phó với những ác linh, nhưng lại lơ là Alexis.
Qua một lúc lâu, Đỗ Duy thở dài: "Anh xin lỗi..."
Alex cười và nói: "Nhưng anh đang làm những gì phải làm. Là bạn gái của anh, em sẽ luôn ủng hộ anh, em cũng sẽ hỗ trợ và giúp đỡ anh nhiều nhất có thể."
Nói đến đây, cô lại quan tâm thêm một câu: "Nếu anh có thể đảm bảo an toàn cho bản thân là tốt nhất."
Đỗ Duy dịu dàng nói: "Em cứ yên tâm, mỗi khi giải quyết sự kiện ác linh, anh đều cho mình một con đường thoát."
Alexis bĩu môi nói: "Đây là một lời hứa hẹn sao?"
Đỗ Duy nghiêm nghị nói: "Đúng vậy, anh cam đoan với em rằng anh sẽ không bao giờ xảy ra chuyện gì. Cho dù có một ngày, anh rơi vào cảnh tuyệt vọng, anh cũng sẽ tìm cách trở về an toàn."
Alexis cau mày, và nói với một giọng không vui: "Ý anh là, anh chuẩn bị làm điều gì đó còn nguy hiểm hơn?"
Đỗ Duy giật mình: "Anh chỉ đang ví dụ."
Alexis lạnh giọng nói: "Em rất lo cho anh."
Hỏi một đằng, trả lời một nẻo...
Đối với Alexis, phạm vi cô ấy có thể chấp nhận, là Đỗ Duy xử lý một vài sự kiện ác linh. Trong lòng cô không muốn Đỗ Duy gặp phải những chuyện nguy hiểm, lỡ như xảy ra chuyện, dù kết quả thế nào cô ấy đều không thể chấp nhận.
Đỗ Duy hiểu ý của Alexis, chỉ có thể nghiêm túc nói: "Anh thề, anh sẽ không bao giờ làm bất cứ điều gì nguy hiểm hơn chuyện ở Thành phố Massas."
Alexis chăm chú hơn một chút, nhìn chằm chằm vào mắt của Đỗ Duy: "Anh không có nói dối em đấy chứ?"
Đỗ Duy lúng túng nói: "Đương nhiên không có, anh làm sao có thể nói dối em đây, em yêu."
Alexis nửa tin nửa ngờ, nhìn chằm chằm vào mắt của bạn trai. Thấy anh yêu không hề chớp mắt một cái, giọng nói kiên định, cô chỉ có thể xua tan nghi ngờ trong lòng.
"Được rồi, em sẽ không nói với anh về chuyện tương lai nữa, chúng ta ăn cơm đi. Anh thử những món này xem có hợp khẩu vị hay không."
Alex ngừng dò hỏi, thay vào đó cầm một đôi đũa lên, cố gắng gắp thức ăn cho Đỗ Duy.
Nhưng mà...
Cô không biết sử dụng nó như thế nào, cô vụng về cầm chiếc đũa như một cái dĩa, cố gắng phẻ thịt từ con cá, nhưng lại làm cho cả con cá nát vụn.
Thấy như vậy, Đỗ Duy không nhịn được cười.
Alexis lập tức trừng mắt nhìn anh: "Làm ơn im miệng, cám ơn..."
Đỗ Duy cười nói: "Để cho anh."
Nói xong, Đỗ Duy cầm đũa lên, gắp một miếng cá cho Alexis, rồi đặt vào bát trước mặt của cô.
Alexis oán trách: "Anh biết em không thể dùng đũa, mà anh lại đặt vào trong bát của em?"
Nghe đến đây, Đỗ Duy bèn hiểu ra.
Hắn trực tiếp gắp miếng thịt lên, nhẹ giọng nói: "Nào, anh đút cho em ăn..."
...
Lúc xế chiều.
Trong nhà của Alexis.
Đỗ Duy ngồi trên sofa nhìn xấp tài liệu mà bạn gái hắn đã thu thập được. Nội dung của các tài liệu đều nói về việc giới thiệu một lô đồng hồ cổ nghi là vật phẩm môi giới của ác linh.
Tất nhiên, thế giới bên ngoài không biết nguồn gốc thật sự của những thứ này, hầu hết đều coi chúng là một số cổ vật có giá trị.
Trong số đó, tài liệu về đồng hồ cổ có nguồn gốc từ thế kỷ 18, không rõ nhà sản xuất, công nghệ sản xuất đã bị thất truyền. Những ghi chép đầu tiên, xuất hiện trong thời kỳ Scotland sáp nhập vào vương quốc Anh, và do một nhà quý tộc gốc nắm giữ.
Sau này, bởi vì chiến tranh và các nguyên nhân khác nhau, chiếc đồng hồ cổ đã được lưu chuyển vài lần, nó đã trải qua nhiều đời chủ nhân. Nhưng số phận của mỗi chủ nhân đều rất kỳ quái, bọn họ đều gặp phải chuyện kỳ quái, hoặc chết đột ngột.
Trên thực tế, tuổi thọ trung bình của những người này đều vào khoảng 60 tuổi, tuy ở thời hiện đại thì chẳng có gì lạ. Nhưng ở thời xưa, khi y học còn lạc hậu, thì rất hiếm thấy.
Chỉ là...
Sau khi những người đó chết đi, xác chết đều xảy ra hiện tượng mục nát rất nhanh, như thể họ đã chết từ lâu. Đọc đến đây, Đỗ Duy im lặng một lúc, trong lòng đột nhiên có ý muốn vứt cái đồng hồ cổ ở nhà đi.
Nhưng theo biểu hiện của trước nay của chiếc đồng hồ cổ, chỉ cần nó bị vứt bỏ, những điều kỳ dị và khủng khiếp sẽ xảy ra.
"Mặc dù mình không biết mục đích của nó, nhưng có vẻ như nó không muốn mình dễ dàng chết trong tay ác linh khác. Ngược lại, càng giống như nó đang rút sinh lực của mình để..."