Chương : 206
Dịch: Hoàng Hi Bình
***
Ấm áp...
Ẩm ướt.
Đỗ Duy cảm nhận sự được xúc cảm trên môi, dù đây không phải là lần đầu tiên, hắn vẫn cảm thấy có chút kỳ lạ.
Bản năng dục vọng khiến hắn vươn tay ra, và ôm lấy bờ vai mịn màng của Alexis.
"A a……"
Mặc dù Alexis luôn tỏ ra rất bạo dạn, nhưng lúc này tâm trạng của cô vừa hạnh phúc, vừa xấu hổ.
Hơn nữa cơ thể của cô quả thật có chút không thoải mái, bằng không cũng không ngủ đến trưa đứng bóng mới tỉnh lại.
Vì vậy, cô để mọi thứ cho bạn trai mình chủ động, trong khi cô thầm tận hưởng cảm giác thân mật, và phấn khích khi môi lưỡi quấn lấy nhau.
Với tình yêu, hôn là cách tốt nhất để thể hiện tình yêu.
Tình yêu dù ngọt ngào đến mấy, thì sau một thời gian cũng sẽ trở nên tẻ nhạt.
Nếu không chú ý, sẽ trở thành mồ chôn của tình yêu.
Tất nhiên, dù tính cách lạnh lùng nhưng Đỗ Duy luôn khiến Alexis thoả mãn.
Bởi vì hắn chưa bao giờ nóng nảy, và luôn nghiêm túc với cô từ trước đến giờ.
Sự nghiêm túc này không thể ngụy trang, mà ở trong tận xương tuỷ.
Hắn sẽ không bao giờ do dự, vì theo cách nghĩ của hắn, mọi việc hắn làm đều là điều hắn nên làm.
Những người đàn ông như vậy thường được gọi là trai thẳng.
Nhưng Alexis chỉ thích mỗi Đỗ Duy.
Cô cảm thấy rằng dù Đỗ Duy sẽ không làm chuyện lãng mạn khiến cô rung động, nhưng hắn sẽ không bao giờ khiến cô thất vọng. Thỉnh thoảng còn sẽ tạo cho bản thân một chút bất ngờ, điều này hoàn toàn đáp ứng tiêu chí lựa chọn bạn đời của cô.
"Anh yêu, hôm nay anh đẹp trai quá."
Sau khi hai đôi môi rời nhau, Alexis cười râm, khoanh chân ngồi xuống, vươn tay cầm lấy hộp giữ nhiệt từ tay của Đỗ Duy.
"Để em xem anh đã làm cho em những món ngon nào."
Đỗ Duy cau mày: "Chỉ là mấy món ăn bình thường, không có gì đặc sắc."
Alexis cắn môi, và nhanh chóng mở hộp giữ nhiệt.
Rất thơm.
Bông cải xanh và thịt bò viên cắt miếng nhỏ chiên giòn, phủ một lớp nước sốt thịt, bên dưới là ít cơm.
Món ăn của Trung Quốc.
Trông không đẹp cho lắm.
Nhưng Alexis cảm thấy rất hài lòng, cô chớp chớp đôi mắt đẹp nói với Đỗ Duy: "Anh yêu, em không biết dùng đũa, anh đút cho em ăn nha, có được không..."
Đỗ Duy bối rối nói: "Anh không chuẩn bị đũa cho em. Dùng thìa thì tiện hơn."
Alexis hừ lạnh một tiếng, bất mãn nói: "Vậy anh không đút cho em ăn sao?"
Đỗ Duy rất xấu hổ, đành nói: "Được được, anh hiểu rồi."
Alexis hài lòng gật đầu, đặt một tay lên vai của Đỗ Duy, dựa hoàn toàn vào người hắn, không có bất kỳ đoan trang nào.
"Hừ... lần sau em sẽ không nhắc anh nữa."
……
Vào thời điểm này.
Phòng tiếp khác của Giáo hội Quận Bắc Brook.
Cha Tony cũng đang ăn.
"À... ác linh liên quan đến gương, ở New York cũng không có ghi chép tương tự. Đỗ Duy thật nhiệt tình, vừa trở về New York vài ngày nữa đã bắt đầu làm việc. Nếu Người Đuổi Quỷ nào của giáo hội cũng như vậy, mình nghĩ thế giới này đã không còn ác linh từ lâu rồi."
Trong khi ăn, Cha Tony lật giở một cuốn sách nặng nề.
Cuốn sách ghi lại tất cả những sự kiện ác linh ở New York từ thế kỷ trước đến nay, và những ghi chép liên quan về các thành phố xung quanh.
Kể từ khi Đỗ Duy nhờ ông tìm kiếm những sự kiện ác linh có liên quan đến chiếc gương, Cha Tony đã để tâm đến vấn đề này, không chỉ nhờ người quen ở giáo hội chú ý, mà bản thân cũng rất vất vả để tìm ra.
Tuy rằng không biết tại sao Đỗ Duy muốn tìm loại ác linh này, nhưng ông cũng không nghĩ nhiều.
Rốt cuộc, một Người Đuổi Quỷ tiếp xúc với những ác linh là chuyện bình thường.
Mỗi ác linh đều khác nhau, đặc tính biểu hiện bên ngoài và cách thức giết người cũng khác nhau.
Nếu có thể tìm hiểu trước một số thông tin, sẽ giúp rất nhiều cho việc Đuổi Quỷ.
Nhưng lần này, một tiếng chuông dồn dập đột ngột vang lên.
Âm thanh phát ra từ điện thoại bàn treo trên vách tường.
Cha Tony đổi sắc, ông đặt sách xuống, và bước tới.
Điện thoại bàn này sẽ không đổ chuông trong các trường hợp bình thường.
Và mỗi khi nó vang lên, chắc hẳn bên phía giáo hội đã có 1 quyết định lớn, hoặc một điều gì đó rất nghiêm trọng đã xảy ra.
Thực ra, Cha Tony không muốn nhận cuộc gọi từ điện thoại bàn.
Bởi vì người phụ trách thông điệp cố định này là mối tình đầu của ông, bà Senna, giám mục của giáo hội.
Sau khi nhận được cuộc gọi.
Cha Tony học theo giọng điệu của Đỗ Duy, nói: "Tôi là Cha Tony ở New York."
Đầu dây bên kia, bà Senna khó chịu nói: “Ông đang nói nhảm gì vậy, lẽ nào tôi không biết ông là Tony hay sao?
Cha Tony ho vài lần: "Xin lỗi, bà Senna, tôi không có ý khác."
Người bên kia hừ lạnh: "Lần này tôi gọi cho ông là vì giáo hội đã có một quyết định quan trọng. Ông phải thông báo cho người phụ trách về sự kiện ác linh ở New York."
Cha Tony vội vàng hỏi: "Chuyện gì vậy?"
Bà Senna lạnh lùng nói: "Sự việc ở thành phố Massas tạm thời đã được giải quyết, tuy nhiên giáo hội đã mất đi rất nhiều Người Đuổi Quỷ ưu tú. Mà sự kiện ác linh ở nhiều thành phố cần phải điều động nhân lực. Tình hình hiện tại ở New York rất ổn định, để Đỗ Duy ở lại New York thật lãng phí."
Cha Tony cau mày: "Nhưng nếu hắn đi, còn New York thì sao?"
Bà Senna giải thích: "Đây chỉ là một chuyến công tác tạm thời. Cậu ta vẫn là người Người Đuổi Quỷ phụ trách New York, nhưng có thể sắp tới sẽ có thêm một thân phận nữa".
Cha Tony có chút bất mãn: "Nhưng gần đây cậu ta đã xử lý rất nhiều sự kiện ác linh, tôi chưa từng thấy một Người Đuổi Quỷ xuất sắc như vậy.nNu tiếp xúc với ác linh thường xuyên như vậy, e rằng cậu ta sẽ bắt đầu ác linh hoá."
Bà Senna lạnh lùng nói: "Chuyện này cũng không sao cả. Giáo hội đang cố gắng giải quyết tai hoạ ngầm của ác linh hoá, cậu ta sẽ không gặp rắc rối gì."
Cha Tony cau mày: "Các người đang bảo tôi hại cậu ta, giáo hội cũng không thiếu người đến mức như vậy, đúng không? Những giám mục kia đâu? Kinh nghiệm và năng lực đều là ưu tú, tại sao không cho bảo bọn họ đi."
Là người đích thân đưa Đỗ Duy vào nghề Đuổi Quỷ, Cha Tony rất chờ mong tương lai của Đỗ Duy.
Ông muốn nhìn thấy Đỗ Duy trở thành một Người Đuổi Quỷ ưu tú, thậm chí là giám mục trẻ tuổi nhất của giáo hội.
Nhưng ông sẽ không bao giờ cho phép Đỗ Duy tiếp xúc lâu dài với những ác linh.
Bởi vì điều đó tượng trưng cho sự ra đời của Hunter...
Trong giáo hội, vị trí của Hunter luôn rất nhạy cảm, họ là một nhóm người tuyệt vọng.
Cho dù Cha Tony có chút sai sót về mặt đạo đức, nhưng ông ấy sẽ không làm gì có lỗi với Đỗ Duy.
Bà Senna im lặng một lúc, rồi chậm rãi nói: "Giáo hội Twilight rất bất mãn với giáo hội. Có một Hunter tên là Hannibal khiến chúng ta rất đau đầu, sự khôn ngoan của hắn khiến mọi người cảm thấy kinh hãi."
Cha Tony phẫn nộ nói: "Nhưng điều này có liên quan gì đến những gì bà vừa nói không?"
Bà Senna giận dữ nói: "Có một số điều tôi không thể nói với ông, nhưng Giáo hội Twilight lần này thật sự khiến giáo hội phải đau đầu. Một phần tinh lực của chúng ta đang bị mắc kẹt, hầu hết giám mục đang phải giải quyết vấn đề này, vốn không có nhân lực dư thừa, ông có hiểu không?"
"Các sự kiện ác linh đang xảy ra ở hơn mười thành phố, nhưng chỉ có 3 Người Đuổi Quỷ được chỉ định. Ông có biết đây có nghĩa là gì không?"
"Tony, nhiều người sẽ chết!"
Mãi một lúc lâu, Cha Tony vẫn im lặng.
Hồi lâu, ông nghiến răng nói: "Tôi hiểu, nhưng tôi cần phải suy nghĩ."
***
Ấm áp...
Ẩm ướt.
Đỗ Duy cảm nhận sự được xúc cảm trên môi, dù đây không phải là lần đầu tiên, hắn vẫn cảm thấy có chút kỳ lạ.
Bản năng dục vọng khiến hắn vươn tay ra, và ôm lấy bờ vai mịn màng của Alexis.
"A a……"
Mặc dù Alexis luôn tỏ ra rất bạo dạn, nhưng lúc này tâm trạng của cô vừa hạnh phúc, vừa xấu hổ.
Hơn nữa cơ thể của cô quả thật có chút không thoải mái, bằng không cũng không ngủ đến trưa đứng bóng mới tỉnh lại.
Vì vậy, cô để mọi thứ cho bạn trai mình chủ động, trong khi cô thầm tận hưởng cảm giác thân mật, và phấn khích khi môi lưỡi quấn lấy nhau.
Với tình yêu, hôn là cách tốt nhất để thể hiện tình yêu.
Tình yêu dù ngọt ngào đến mấy, thì sau một thời gian cũng sẽ trở nên tẻ nhạt.
Nếu không chú ý, sẽ trở thành mồ chôn của tình yêu.
Tất nhiên, dù tính cách lạnh lùng nhưng Đỗ Duy luôn khiến Alexis thoả mãn.
Bởi vì hắn chưa bao giờ nóng nảy, và luôn nghiêm túc với cô từ trước đến giờ.
Sự nghiêm túc này không thể ngụy trang, mà ở trong tận xương tuỷ.
Hắn sẽ không bao giờ do dự, vì theo cách nghĩ của hắn, mọi việc hắn làm đều là điều hắn nên làm.
Những người đàn ông như vậy thường được gọi là trai thẳng.
Nhưng Alexis chỉ thích mỗi Đỗ Duy.
Cô cảm thấy rằng dù Đỗ Duy sẽ không làm chuyện lãng mạn khiến cô rung động, nhưng hắn sẽ không bao giờ khiến cô thất vọng. Thỉnh thoảng còn sẽ tạo cho bản thân một chút bất ngờ, điều này hoàn toàn đáp ứng tiêu chí lựa chọn bạn đời của cô.
"Anh yêu, hôm nay anh đẹp trai quá."
Sau khi hai đôi môi rời nhau, Alexis cười râm, khoanh chân ngồi xuống, vươn tay cầm lấy hộp giữ nhiệt từ tay của Đỗ Duy.
"Để em xem anh đã làm cho em những món ngon nào."
Đỗ Duy cau mày: "Chỉ là mấy món ăn bình thường, không có gì đặc sắc."
Alexis cắn môi, và nhanh chóng mở hộp giữ nhiệt.
Rất thơm.
Bông cải xanh và thịt bò viên cắt miếng nhỏ chiên giòn, phủ một lớp nước sốt thịt, bên dưới là ít cơm.
Món ăn của Trung Quốc.
Trông không đẹp cho lắm.
Nhưng Alexis cảm thấy rất hài lòng, cô chớp chớp đôi mắt đẹp nói với Đỗ Duy: "Anh yêu, em không biết dùng đũa, anh đút cho em ăn nha, có được không..."
Đỗ Duy bối rối nói: "Anh không chuẩn bị đũa cho em. Dùng thìa thì tiện hơn."
Alexis hừ lạnh một tiếng, bất mãn nói: "Vậy anh không đút cho em ăn sao?"
Đỗ Duy rất xấu hổ, đành nói: "Được được, anh hiểu rồi."
Alexis hài lòng gật đầu, đặt một tay lên vai của Đỗ Duy, dựa hoàn toàn vào người hắn, không có bất kỳ đoan trang nào.
"Hừ... lần sau em sẽ không nhắc anh nữa."
……
Vào thời điểm này.
Phòng tiếp khác của Giáo hội Quận Bắc Brook.
Cha Tony cũng đang ăn.
"À... ác linh liên quan đến gương, ở New York cũng không có ghi chép tương tự. Đỗ Duy thật nhiệt tình, vừa trở về New York vài ngày nữa đã bắt đầu làm việc. Nếu Người Đuổi Quỷ nào của giáo hội cũng như vậy, mình nghĩ thế giới này đã không còn ác linh từ lâu rồi."
Trong khi ăn, Cha Tony lật giở một cuốn sách nặng nề.
Cuốn sách ghi lại tất cả những sự kiện ác linh ở New York từ thế kỷ trước đến nay, và những ghi chép liên quan về các thành phố xung quanh.
Kể từ khi Đỗ Duy nhờ ông tìm kiếm những sự kiện ác linh có liên quan đến chiếc gương, Cha Tony đã để tâm đến vấn đề này, không chỉ nhờ người quen ở giáo hội chú ý, mà bản thân cũng rất vất vả để tìm ra.
Tuy rằng không biết tại sao Đỗ Duy muốn tìm loại ác linh này, nhưng ông cũng không nghĩ nhiều.
Rốt cuộc, một Người Đuổi Quỷ tiếp xúc với những ác linh là chuyện bình thường.
Mỗi ác linh đều khác nhau, đặc tính biểu hiện bên ngoài và cách thức giết người cũng khác nhau.
Nếu có thể tìm hiểu trước một số thông tin, sẽ giúp rất nhiều cho việc Đuổi Quỷ.
Nhưng lần này, một tiếng chuông dồn dập đột ngột vang lên.
Âm thanh phát ra từ điện thoại bàn treo trên vách tường.
Cha Tony đổi sắc, ông đặt sách xuống, và bước tới.
Điện thoại bàn này sẽ không đổ chuông trong các trường hợp bình thường.
Và mỗi khi nó vang lên, chắc hẳn bên phía giáo hội đã có 1 quyết định lớn, hoặc một điều gì đó rất nghiêm trọng đã xảy ra.
Thực ra, Cha Tony không muốn nhận cuộc gọi từ điện thoại bàn.
Bởi vì người phụ trách thông điệp cố định này là mối tình đầu của ông, bà Senna, giám mục của giáo hội.
Sau khi nhận được cuộc gọi.
Cha Tony học theo giọng điệu của Đỗ Duy, nói: "Tôi là Cha Tony ở New York."
Đầu dây bên kia, bà Senna khó chịu nói: “Ông đang nói nhảm gì vậy, lẽ nào tôi không biết ông là Tony hay sao?
Cha Tony ho vài lần: "Xin lỗi, bà Senna, tôi không có ý khác."
Người bên kia hừ lạnh: "Lần này tôi gọi cho ông là vì giáo hội đã có một quyết định quan trọng. Ông phải thông báo cho người phụ trách về sự kiện ác linh ở New York."
Cha Tony vội vàng hỏi: "Chuyện gì vậy?"
Bà Senna lạnh lùng nói: "Sự việc ở thành phố Massas tạm thời đã được giải quyết, tuy nhiên giáo hội đã mất đi rất nhiều Người Đuổi Quỷ ưu tú. Mà sự kiện ác linh ở nhiều thành phố cần phải điều động nhân lực. Tình hình hiện tại ở New York rất ổn định, để Đỗ Duy ở lại New York thật lãng phí."
Cha Tony cau mày: "Nhưng nếu hắn đi, còn New York thì sao?"
Bà Senna giải thích: "Đây chỉ là một chuyến công tác tạm thời. Cậu ta vẫn là người Người Đuổi Quỷ phụ trách New York, nhưng có thể sắp tới sẽ có thêm một thân phận nữa".
Cha Tony có chút bất mãn: "Nhưng gần đây cậu ta đã xử lý rất nhiều sự kiện ác linh, tôi chưa từng thấy một Người Đuổi Quỷ xuất sắc như vậy.nNu tiếp xúc với ác linh thường xuyên như vậy, e rằng cậu ta sẽ bắt đầu ác linh hoá."
Bà Senna lạnh lùng nói: "Chuyện này cũng không sao cả. Giáo hội đang cố gắng giải quyết tai hoạ ngầm của ác linh hoá, cậu ta sẽ không gặp rắc rối gì."
Cha Tony cau mày: "Các người đang bảo tôi hại cậu ta, giáo hội cũng không thiếu người đến mức như vậy, đúng không? Những giám mục kia đâu? Kinh nghiệm và năng lực đều là ưu tú, tại sao không cho bảo bọn họ đi."
Là người đích thân đưa Đỗ Duy vào nghề Đuổi Quỷ, Cha Tony rất chờ mong tương lai của Đỗ Duy.
Ông muốn nhìn thấy Đỗ Duy trở thành một Người Đuổi Quỷ ưu tú, thậm chí là giám mục trẻ tuổi nhất của giáo hội.
Nhưng ông sẽ không bao giờ cho phép Đỗ Duy tiếp xúc lâu dài với những ác linh.
Bởi vì điều đó tượng trưng cho sự ra đời của Hunter...
Trong giáo hội, vị trí của Hunter luôn rất nhạy cảm, họ là một nhóm người tuyệt vọng.
Cho dù Cha Tony có chút sai sót về mặt đạo đức, nhưng ông ấy sẽ không làm gì có lỗi với Đỗ Duy.
Bà Senna im lặng một lúc, rồi chậm rãi nói: "Giáo hội Twilight rất bất mãn với giáo hội. Có một Hunter tên là Hannibal khiến chúng ta rất đau đầu, sự khôn ngoan của hắn khiến mọi người cảm thấy kinh hãi."
Cha Tony phẫn nộ nói: "Nhưng điều này có liên quan gì đến những gì bà vừa nói không?"
Bà Senna giận dữ nói: "Có một số điều tôi không thể nói với ông, nhưng Giáo hội Twilight lần này thật sự khiến giáo hội phải đau đầu. Một phần tinh lực của chúng ta đang bị mắc kẹt, hầu hết giám mục đang phải giải quyết vấn đề này, vốn không có nhân lực dư thừa, ông có hiểu không?"
"Các sự kiện ác linh đang xảy ra ở hơn mười thành phố, nhưng chỉ có 3 Người Đuổi Quỷ được chỉ định. Ông có biết đây có nghĩa là gì không?"
"Tony, nhiều người sẽ chết!"
Mãi một lúc lâu, Cha Tony vẫn im lặng.
Hồi lâu, ông nghiến răng nói: "Tôi hiểu, nhưng tôi cần phải suy nghĩ."