Chương : 232
Dịch: Hoàng Hi Bình
"Mr. Đỗ Duy, cậu phát hiện được gì rồi sao?"
Ở trong nhà, Slivika quay đầu nhìn Đỗ Duy, có chút tò mò hỏi hắn.
Ông nhận thấy rằng cậu trai này, dường như đang nhìn vào những bức tranh trên tường.
Jon cũng quay đầu lại, ánh mắt nghi ngờ.
Nghe điều này, Đỗ Duy suy nghĩ một chút rồi gật đầu nói: "Tôi từng điều tra xe buýt, chắc ông cũng biết chuyện này?"
Slivika gật đầu, nói: "Biết, chỉ sau khi sự việc đó kết thúc, giáo hội mới quyết định chọn anh làm một Người Đuổi Quỷ."
Thông tin về Đỗ Duy đã được ghi chép trong hồ sơ của giáo hội.
Đây cũng không phải là trường hợp đặc biệt, trên thực tế, mọi Người Đuổi Quỷ đều có lưu trữ hồ sơ, để thuận tiện cho việc bồi dưỡng lực lượng mới.
Sau đó, Đỗ Duy nói tiếp: "Tôi đã từng bắt chuyến xe buýt đó đến một điểm trung chuyển, đó là trường học. Bạn học của Joanna trong ảnh đã xuất hiện ở ngôi trường đó."
Slivika cau mày nói: "Là ác linh?"
Đỗ Duy thờ ơ nói: "Đúng vậy, hình dáng giống hệt như trong ảnh, tức là ác linh này đã chết từ mười năm trước."
Slivika suy nghĩ kỹ càng, không khỏi lắc đầu: "Giáo hội từng điều tra ngôi trường kia, nhưng trên thực tế cũng không có tìm ra địa điểm liên quan... Hình như không tồn tại..."
"Được rồi, chúng ta phải làm những việc quan trọng hơn. Thứ đó ở dưới tầng hầm. Đi với tôi."
Slivika nói xong và đi vào sâu trong ngôi nhà.
Đỗ Duy vẫn im lặng, theo sát họ.
Trong khi đi dạo, hắn đang nghĩ về trường học và xe buýt.
Trường học không tồn tại trong thực tế, nhưng ác linh lại tồn tại trong thực tế. Hắn đã buộc phải xuống xe, và đến cánh đồng lúa mạch, nơi có cả đám ác linh bù nhìn.
Mơ hồ, một ý nghĩ chợt đến với hắn.
Nếu trường học không tồn tại, thì tại sao những ác linh học sinh đó phải đến trường? Có phải vì có một bí mật nào đó được cất giấu ở đó?
Và xe buýt sẽ chỉ xuất hiện vào những ngày mưa, mỗi khi dừng lại, nó sẽ lao về phía trước với tốc độ hoàn toàn không thể hiểu nổi, gần như bỏ qua không gian.
Và sau khi xuống xe sẽ có sự chênh lệch múi giờ.
Có lẽ nào, mỗi khi hắn lên xe buýt, một phần lớn là giả tạo, hoặc nó tồn tại trong quá khứ hoặc một nơi đặc biệt nào đó.
Và những ác linh kia, vì một lý do nào đó, phải bắt xe buýt để trở về nơi ở của mình.
Nếu đúng như vậy, hành vi cưỡng ép ác linh ra khỏi xe dường như đang phạm quy...
"May mắn thay, những ác linh này tạm thời chưa thể hại mình..."
Đỗ Duy nói thầm trong lòng, nhưng lại đột nhiên nghĩ đến con mụ bị mình đưa lên xe...
Đó là em gái của Marilyn Monroe, người cũng bị nhiễm lời nguyền giống mình và trở thành một ác linh sau khi chết.
Sau đó, nó đã bị mình hố chết trên xe buýt.
Đột ngột……
Đỗ Duy cảm thấy cáu kỉnh không thể giải thích, cứ như trong lòng như bị dội một gáo nước lạnh, cảm giác này có chút kỳ quái, không hề được dự báo trước.
Hít……
Đỗ Duy hít một hơi thật sâu, đè nén mọi bực bội trong lòng, ép mình phải giữ bình tĩnh.
"Là vì mình đã mất 1 lá bài Joker, và ác linh mặt nạ đã bị giết."
2 thủ đoạn để bảo mệnh, một bị ác linh Đỗ Duy đồng hóa, còn lại chết trong tay của ác linh Đỗ Duy.
Thú thật, Đỗ Duy có cảm giác nhận đồng theo bản năng với những ác linh đeo mặt nạ mà hắn đã tạo ra.
Bởi vì hắn biết rằng ác linh đeo mặt nạ không có khả năng xuất hiện, nó hoàn toàn là vật phẩm thuộc về mình.
Chỉ cần đeo mặc nạ, là có thể khoác lên mình lớp vỏ bên ngoài của một ác linh, bất kỳ ác linh nào nhìn vào cũng sẽ mất đi mục tiêu, từ đó giúp mình thoát khỏi nguy hiểm.
"Có lẽ mình nên tìm một cơ hội tạo ra một ác linh mặt nạ mạnh hơn."
Có bao nhiêu lá bài tẩy cũng không nhiều.
Đỗ Duy nghĩ vậy, và đi theo Slivika vào phòng để đồ lặt vặt trong nhà.
Vừa bước vào, lập tức cảm thấy nhiệt độ hơi lạnh.
Nhìn kỹ hơn, ở phần trong cùng của phòng để đồ lặt vặt, có một cầu thang nhỏ kéo dài xuống.
"Chính là chỗ này, chúng ta phải lấy thứ đó ra sau khi chúng ta xuống."
Slivika nói, lấy chiếc đèn pin đang mang theo và rọi xuống dưới cầu thang.
Đỗ Duy có chút bối rối: "Đó là vật gì? Có liên quan đến ác linh sao?"
Jon cũng lấy đèn pin bước xuống cầu thang trước, hắn vừa đi vừa nghiêm nghị nói: “Đó là một cánh cửa, có lẽ nó có liên quan gì đó với ác linh, hoặc cũng có thể không.”
Câu này khiến Đỗ Duy nhớ lại một chuyện.
Một cánh cửa khác...
Có lần hắn đọc được một bài post trên Internet, đúng hơn là vụ mất tích bí ẩn của gia đình Rogers. Roger là một người rất thích tranh sơn dầu. Lý do mất tích của anh ấy có liên quan đến bức tranh sơn dầu có tên: Một cánh cửa khác.
Và bức tranh sơn dầu đó cũng có xuất xứ từ Nhà đấu giá Berson, nó cũng giống như mặt nạ và đồng hồ cổ.
Bây giờ, bức tranh sơn dầu đó đang ở trong viện bảo tàng của thành phố Sikelin.
Liệu có một mối quan hệ nào giữa hai thứ?
Suy nghĩ về điều này, Đỗ Duy liếc mắt một cái, tiến vào giai đoạn thứ 3 Quỷ Nhãn.
Ngay cả khi không có ác linh, hắn cũng có thể nhìn thấy những điều bất thường...
Càng đi vào lòng đất, hắn càng cảm thấy hơi thở lạnh lẽo càng ngày càng nặng, dù có đèn pin phía trước và sau thì những nguồn sáng đó cũng không thể xua tan đi cảm giác ức chế xung quanh hắn.
Đỗ Duy đi phía sau Jon, và tinh ý nhận thấy rằng người kia dường như đã bước vào trạng thái Quỷ Nhãn.
Tuy nhiên, có vẻ y không quá cảnh giác, hẳn là do trước đó đã từng tiếp xúc với cánh cửa.
Dù sao trước đó Slivika đã nói, họ đã vào nhà và tìm thấy cánh cửa, cho nên mới tìm cách xử lý.
Rất nhanh, 3 người Đỗ Duy xuống tầng hầm, không khí xung quanh mịt mù, ánh sáng rất mờ, tầm nhìn rất thấp.
Slivika đốt đuốc và nhìn về phía trước, ngay lập tức có một cánh cửa gỗ hơi cũ kỹ bị ánh sáng phản chiếu.
Nó được dựa vào tường, còn có cả khung cửa.
Cánh cửa gỗ dường như đã tồn tại lâu năm, lớp sơn trên bề mặt cũng có dấu hiệu bong tróc, trông rất nham nhở.
Ngoài ra, một số chỗ dường như bị rìu chặt, có dấu hiệu hư hỏng, nhưng không hề bị gãy.
Toàn bộ cánh cửa bị vướng bởi dây xích rỉ sét, cuối cùng tập trung ở tay nắm cửa, được khóa bằng 3 ổ khóa, như sợ ai đó mở ra.
Đỗ Duy nhìn cánh cửa gỗ bằng ánh mắt nghiêm túc.
Trong trạng thái Quỷ Nhãn, cảm giác ức chế trong lòng hắn không mạnh lắm, nhưng có một sự thôi thúc không thể giải thích được muốn phá bỏ xiềng xích và mở cửa.
May mắn thay, ngay khi ý nghĩ này xuất hiện, nó đã bị hắn trực tiếp dập tắt.
Slivika và Jon ở bên cạnh, khàn giọng nói: "Bây giờ, cậu biết tại sao chúng ta chỉ cho cậu đi theo thôi chứ. Thứ này dường như thúc giục người ta mở ra. Chỉ có người có ý chí kiên định mới không bị ảnh hưởng."
Đỗ Duy suy nghĩ một chút rồi nói: "Vậy tại sao trước đây ba mẹ của Joanna không mở? Và tại sao cánh cửa này lại xuất hiện ở đây?"
Slivika nói: "Tôi không thể cho cậu câu trả lời cho câu hỏi đầu tiên. Về câu hỏi thứ hai, chúng tôi nghi ngờ rằng điều này có liên quan đến tà giáo Vidar".
"Chính xác mà nói, họ tin vào một thứ gọi là Vidar..."
"Mr. Đỗ Duy, cậu phát hiện được gì rồi sao?"
Ở trong nhà, Slivika quay đầu nhìn Đỗ Duy, có chút tò mò hỏi hắn.
Ông nhận thấy rằng cậu trai này, dường như đang nhìn vào những bức tranh trên tường.
Jon cũng quay đầu lại, ánh mắt nghi ngờ.
Nghe điều này, Đỗ Duy suy nghĩ một chút rồi gật đầu nói: "Tôi từng điều tra xe buýt, chắc ông cũng biết chuyện này?"
Slivika gật đầu, nói: "Biết, chỉ sau khi sự việc đó kết thúc, giáo hội mới quyết định chọn anh làm một Người Đuổi Quỷ."
Thông tin về Đỗ Duy đã được ghi chép trong hồ sơ của giáo hội.
Đây cũng không phải là trường hợp đặc biệt, trên thực tế, mọi Người Đuổi Quỷ đều có lưu trữ hồ sơ, để thuận tiện cho việc bồi dưỡng lực lượng mới.
Sau đó, Đỗ Duy nói tiếp: "Tôi đã từng bắt chuyến xe buýt đó đến một điểm trung chuyển, đó là trường học. Bạn học của Joanna trong ảnh đã xuất hiện ở ngôi trường đó."
Slivika cau mày nói: "Là ác linh?"
Đỗ Duy thờ ơ nói: "Đúng vậy, hình dáng giống hệt như trong ảnh, tức là ác linh này đã chết từ mười năm trước."
Slivika suy nghĩ kỹ càng, không khỏi lắc đầu: "Giáo hội từng điều tra ngôi trường kia, nhưng trên thực tế cũng không có tìm ra địa điểm liên quan... Hình như không tồn tại..."
"Được rồi, chúng ta phải làm những việc quan trọng hơn. Thứ đó ở dưới tầng hầm. Đi với tôi."
Slivika nói xong và đi vào sâu trong ngôi nhà.
Đỗ Duy vẫn im lặng, theo sát họ.
Trong khi đi dạo, hắn đang nghĩ về trường học và xe buýt.
Trường học không tồn tại trong thực tế, nhưng ác linh lại tồn tại trong thực tế. Hắn đã buộc phải xuống xe, và đến cánh đồng lúa mạch, nơi có cả đám ác linh bù nhìn.
Mơ hồ, một ý nghĩ chợt đến với hắn.
Nếu trường học không tồn tại, thì tại sao những ác linh học sinh đó phải đến trường? Có phải vì có một bí mật nào đó được cất giấu ở đó?
Và xe buýt sẽ chỉ xuất hiện vào những ngày mưa, mỗi khi dừng lại, nó sẽ lao về phía trước với tốc độ hoàn toàn không thể hiểu nổi, gần như bỏ qua không gian.
Và sau khi xuống xe sẽ có sự chênh lệch múi giờ.
Có lẽ nào, mỗi khi hắn lên xe buýt, một phần lớn là giả tạo, hoặc nó tồn tại trong quá khứ hoặc một nơi đặc biệt nào đó.
Và những ác linh kia, vì một lý do nào đó, phải bắt xe buýt để trở về nơi ở của mình.
Nếu đúng như vậy, hành vi cưỡng ép ác linh ra khỏi xe dường như đang phạm quy...
"May mắn thay, những ác linh này tạm thời chưa thể hại mình..."
Đỗ Duy nói thầm trong lòng, nhưng lại đột nhiên nghĩ đến con mụ bị mình đưa lên xe...
Đó là em gái của Marilyn Monroe, người cũng bị nhiễm lời nguyền giống mình và trở thành một ác linh sau khi chết.
Sau đó, nó đã bị mình hố chết trên xe buýt.
Đột ngột……
Đỗ Duy cảm thấy cáu kỉnh không thể giải thích, cứ như trong lòng như bị dội một gáo nước lạnh, cảm giác này có chút kỳ quái, không hề được dự báo trước.
Hít……
Đỗ Duy hít một hơi thật sâu, đè nén mọi bực bội trong lòng, ép mình phải giữ bình tĩnh.
"Là vì mình đã mất 1 lá bài Joker, và ác linh mặt nạ đã bị giết."
2 thủ đoạn để bảo mệnh, một bị ác linh Đỗ Duy đồng hóa, còn lại chết trong tay của ác linh Đỗ Duy.
Thú thật, Đỗ Duy có cảm giác nhận đồng theo bản năng với những ác linh đeo mặt nạ mà hắn đã tạo ra.
Bởi vì hắn biết rằng ác linh đeo mặt nạ không có khả năng xuất hiện, nó hoàn toàn là vật phẩm thuộc về mình.
Chỉ cần đeo mặc nạ, là có thể khoác lên mình lớp vỏ bên ngoài của một ác linh, bất kỳ ác linh nào nhìn vào cũng sẽ mất đi mục tiêu, từ đó giúp mình thoát khỏi nguy hiểm.
"Có lẽ mình nên tìm một cơ hội tạo ra một ác linh mặt nạ mạnh hơn."
Có bao nhiêu lá bài tẩy cũng không nhiều.
Đỗ Duy nghĩ vậy, và đi theo Slivika vào phòng để đồ lặt vặt trong nhà.
Vừa bước vào, lập tức cảm thấy nhiệt độ hơi lạnh.
Nhìn kỹ hơn, ở phần trong cùng của phòng để đồ lặt vặt, có một cầu thang nhỏ kéo dài xuống.
"Chính là chỗ này, chúng ta phải lấy thứ đó ra sau khi chúng ta xuống."
Slivika nói, lấy chiếc đèn pin đang mang theo và rọi xuống dưới cầu thang.
Đỗ Duy có chút bối rối: "Đó là vật gì? Có liên quan đến ác linh sao?"
Jon cũng lấy đèn pin bước xuống cầu thang trước, hắn vừa đi vừa nghiêm nghị nói: “Đó là một cánh cửa, có lẽ nó có liên quan gì đó với ác linh, hoặc cũng có thể không.”
Câu này khiến Đỗ Duy nhớ lại một chuyện.
Một cánh cửa khác...
Có lần hắn đọc được một bài post trên Internet, đúng hơn là vụ mất tích bí ẩn của gia đình Rogers. Roger là một người rất thích tranh sơn dầu. Lý do mất tích của anh ấy có liên quan đến bức tranh sơn dầu có tên: Một cánh cửa khác.
Và bức tranh sơn dầu đó cũng có xuất xứ từ Nhà đấu giá Berson, nó cũng giống như mặt nạ và đồng hồ cổ.
Bây giờ, bức tranh sơn dầu đó đang ở trong viện bảo tàng của thành phố Sikelin.
Liệu có một mối quan hệ nào giữa hai thứ?
Suy nghĩ về điều này, Đỗ Duy liếc mắt một cái, tiến vào giai đoạn thứ 3 Quỷ Nhãn.
Ngay cả khi không có ác linh, hắn cũng có thể nhìn thấy những điều bất thường...
Càng đi vào lòng đất, hắn càng cảm thấy hơi thở lạnh lẽo càng ngày càng nặng, dù có đèn pin phía trước và sau thì những nguồn sáng đó cũng không thể xua tan đi cảm giác ức chế xung quanh hắn.
Đỗ Duy đi phía sau Jon, và tinh ý nhận thấy rằng người kia dường như đã bước vào trạng thái Quỷ Nhãn.
Tuy nhiên, có vẻ y không quá cảnh giác, hẳn là do trước đó đã từng tiếp xúc với cánh cửa.
Dù sao trước đó Slivika đã nói, họ đã vào nhà và tìm thấy cánh cửa, cho nên mới tìm cách xử lý.
Rất nhanh, 3 người Đỗ Duy xuống tầng hầm, không khí xung quanh mịt mù, ánh sáng rất mờ, tầm nhìn rất thấp.
Slivika đốt đuốc và nhìn về phía trước, ngay lập tức có một cánh cửa gỗ hơi cũ kỹ bị ánh sáng phản chiếu.
Nó được dựa vào tường, còn có cả khung cửa.
Cánh cửa gỗ dường như đã tồn tại lâu năm, lớp sơn trên bề mặt cũng có dấu hiệu bong tróc, trông rất nham nhở.
Ngoài ra, một số chỗ dường như bị rìu chặt, có dấu hiệu hư hỏng, nhưng không hề bị gãy.
Toàn bộ cánh cửa bị vướng bởi dây xích rỉ sét, cuối cùng tập trung ở tay nắm cửa, được khóa bằng 3 ổ khóa, như sợ ai đó mở ra.
Đỗ Duy nhìn cánh cửa gỗ bằng ánh mắt nghiêm túc.
Trong trạng thái Quỷ Nhãn, cảm giác ức chế trong lòng hắn không mạnh lắm, nhưng có một sự thôi thúc không thể giải thích được muốn phá bỏ xiềng xích và mở cửa.
May mắn thay, ngay khi ý nghĩ này xuất hiện, nó đã bị hắn trực tiếp dập tắt.
Slivika và Jon ở bên cạnh, khàn giọng nói: "Bây giờ, cậu biết tại sao chúng ta chỉ cho cậu đi theo thôi chứ. Thứ này dường như thúc giục người ta mở ra. Chỉ có người có ý chí kiên định mới không bị ảnh hưởng."
Đỗ Duy suy nghĩ một chút rồi nói: "Vậy tại sao trước đây ba mẹ của Joanna không mở? Và tại sao cánh cửa này lại xuất hiện ở đây?"
Slivika nói: "Tôi không thể cho cậu câu trả lời cho câu hỏi đầu tiên. Về câu hỏi thứ hai, chúng tôi nghi ngờ rằng điều này có liên quan đến tà giáo Vidar".
"Chính xác mà nói, họ tin vào một thứ gọi là Vidar..."