Chương : 247
Dịch: Hoàng Hi Bình
***
13 là một con số rất cấm kỵ ở phương Tây, dù là ngày tháng hay con số đơn giản, nó đều bị chỉ trích.
Giáo phái Vanity trong miệng của Cha Tony, lấy 13 người làm cơ sở, và mọi người đều đeo mặt nạ.
Giáo phái này dường như đối lập với giáo hội chính thống. Dường như lại ẩn mình trong bóng tối, quan sát thế giới như một người ngoài cuộc. Nhưng rõ ràng, giáo phái Vanity có mục đích riêng của họ.
Đỗ Duy không khỏi nghĩ thầm trong lòng: Hư vinh là một loại ham muốn, tri thức, thân phận, địa vị, tiền bạc, duy trì lòng tự tôn tâm lý một cách giả dối, như vậy mới thỏa mãn.
Mặt nạ là một cái tôi cứng nhắc, giả tạo.
Đeo mặt nạ Vanity càng lâu, sẽ càng trở nên phụ thuộc, một khi tháo nó ra, nó sẽ làm tổn thương cơ và xương của người đeo.
Đặc điểm của giáo phái Vanity là những chiếc mặt nạ...
Còn mình có 2 chiếc mặt nạ, một chiếc chỉ có mắt và một chiếc không có ngũ quan.
"Sẽ có liên hệ?"
Đỗ Duy hỏi thầm trong lòng.
Tom ở bên cạnh, bỗng nở một nụ cười rất lạ.
Thậm chí, hắn còn không nhịn được cười thành tiếng.
Đỗ Duy và Cha Tony thấy vậy, không khỏi hỏi: "Anh đang cười cái gì?"
Tom nói hehe: "Lần trước khi làm nhiệm vụ ở quận Manhattan, các cô gái ở khu đèn đỏ đằng kia thích biểu diễn đeo mặt nạ."
"Giáo phái Vanity này cũng thích đeo mặt nạ. Chậc chậc, nghe có vẻ lộn xộn..."
Nghe vậy, Đỗ Duy ngây người nhìn Tom.
Còn Cha Tony khá sửng sốt: "Sĩ quan Tom, con biết rất nhiều."
Tom đắc ý nói: "Anh đừng lo, sau này có cơ hội, tôi nhất định sẽ dẫn anh đi xem."
Đỗ Duy không nói nên lời: "Tốt hơn anh cứ tự đi một mình."
Hắn không muốn tiếp tục chủ đề về Giáo hội Vanity.
Rốt cuộc, vì giáo hội không muốn điều tra nó, có nghĩa là giáo phái Vanity sẽ gây ra rất nhiều rắc rối.
Còn mình không có động cơ để liên hệ với họ, bớt dính vào thì tốt hơn.
……
8 giờ tối.
Đỗ Duy lái xe trở lại phòng khám tư vấn.
Trong màn đêm, toàn bộ phòng khám đều chìm trong bóng tối, lộ ra bầu không khí u ám nhàn nhạt, người ta không khỏi muốn né tránh.
Thấy vậy, Đỗ Duy cau mày, giờ hắn đang cầm một chiếc balo và một chiếc ô màu đen trên tay trái.
"Có vẻ như không ai trong số các chú chạy loạn."
Chính xác mà nói, Cái Bóng và đồng hồ cổ không chạy lung tung, về phần Annabellele, vì thua lần cược trước nên nó không thể chủ động rời khỏi tủ đóng khung được nữa.
Nghĩ về điều này, Đỗ Duy vươn tay từ trong túi quần áo lấy ra chiếc mặt nạ nguyên bản, chỉ cần đeo chiếc mặt nạ này vào, tạm thời có thể sử dụng một số sức mạnh của ác linh Đỗ Duy.
Tất nhiên là một phiên bản suy yếu...
Tuy nhiên, dùng để đối phó với Cái Bóng, đã đủ rồi.
Két két……
Cánh cửa được đẩy ra.
Căn phòng tối đen như mực.
Do trời mưa ở New York những ngày gần đây nên không khí trong nhà tương đối ẩm thấp, và nhiệt độ giảm xuống rất nhiều.
Vì vậy, thay vì đóng cửa, hắn định hít thở không khí.
Vù...
Một cơn gió thổi qua, có hơi lạnh.
Trong trạng thái Quỷ Nhãn, Đỗ Duy ngơ ngác liếc nhìn, cuối cùng dừng ở cầu thang.
Ở đó, có một đôi mắt đỏ ngầu, trong bóng tối lặng lẽ nhìn chính mình.
Đầy ác ý...
Chiếc đồng hồ cổ treo tường vẫn như cũ không có biến hoá nào, nhưng không rõ tại sao, nó cho người ta cảm giác đè nén rất mạnh.
Được treo trong tủ treo bên cạnh, và con búp bê Annabelle từ từ quay đầu qua chỗ khác, cái đầu vẫn không nhúc nhích.
Đỗ Duy cũng không thèm để ý, bấm công tắc đèn xong, thản nhiên bước tới sô pha, đặt ba lô lên bàn cà phê.
Mở khóa kéo. Một quả bóng màu đỏ xuất hiện trong tầm mắt, màu đỏ chói, như thể được bao phủ bởi máu.
Bên trong quả bóng bay, có hình dáng mơ hồ của một chú hề.
Nhưng như thể nó đang bị xì hơi, quả bóng nhỏ hơn trước một cỡ.
"Tao không biết khi nào mày có thể trở lại trạng thái ban đầu."
Đỗ Duy duỗi cánh tay phải lấy ra. Ngay khi quả bóng bay tiếp xúc với không khí...
Bùm!
Cánh cửa phòng khám tư vấn tâm lý nặng nề đóng lại, luồng khí lạnh lẽo, vô cùng thê lương trực tiếp tràn vào, bóng đen ở trong góc khuếch tán lung tung như vật sống.
Một bóng đen xuất hiện sau ghế sô pha.
Hai mắt đỏ ngầu nhìn Đỗ Duy, dường như nghĩ đây là cơ hội nên vươn tay túm lấy đầu của Đỗ Duy.
Theo thói quen giết người của Cái Bóng, chỉ cần nó túm được đầu, nó sẽ vặt cái đầu xuống.
Nhưng đột ngột, một bàn tay bất chợt bắt lấy Cái Bóng.
Đỗ Duy quay đầu lại, chậm rãi đeo mặt nạ vào, hơi thở rùng rợn lặng lẽ nổi lên.
Trên bề mặt khẩu trang có nhiều vết nứt nhưng sờ vào rất chắc tay, không giống như trước đây, có thể vỡ bất cứ lúc nào.
Tại đôi mắt của mặt nạ, con ngươi đen lạnh lùng sắc bén, không có một chút tâm tình dao động.
Hắn đứng dậy với một tư thế vô cùng duyên dáng, cao ngạo nhìn Cái Bóng và nói với một giọng điệu khó hiểu: "Mày có biết không? Ác linh đeo mặt nạ do tao làm ra đã bị một tao khác giết chết."
"Lá bài Joker đại diện cho trò chơi cũng đã được đồng hóa bởi một tao khác."
"Tao bị mất 2 quân bài tẩy."
"Vì vậy, bây giờ tao dự định tạo ra một ác linh mặt nạ khác."
"Tao nghĩ mày rất thích hợp."
Giọng nói lạnh lùng, cứ như không còn là con người nữa, mà càng giống ác linh Đỗ Duy hơn.
Đồng bộ hóa trí nhớ cùng với việc đeo mặt nạ, mượn sức mạnh của ác linh Đỗ Duy, ít nhiều hắn cũng bị ảnh hưởng.
Đương nhiên, ảnh hưởng lẫn nhau, ác linh Đỗ Duy cũng không tránh khỏi.
Và Cái Bóng dường như sợ hãi trước lời nói của Đỗ Duy, hai mắt đỏ ngầu, run rẩy cố gắng thoát ra.
Nhưng hoàn toàn vô ích.
Cánh tay phải ác linh hoá siết chặt, cho dù phản kháng rất mạnh, vẫn bị nắm rất chặt.
Giây tiếp theo, Đỗ Duy vung tay trái, chiếc mặt nạ không có ngũ quan bay lơ lửng trong không khí, bị hắn nắm lấy.
Bên cạnh, một con dao sắc bén cũng lặng lẽ hiện lên.
"Để tao đổi mặt cho mày."
Giọng nói vừa rơi xuống.
Cái Bóng dường như cảm nhận được cái chết đang đến gần, nó chỉ có một cơ thể được tạo thành từ bóng tối, ngay lập tức như nước bị hòa tan.
Đỗ Duy liếc mắt, trong nháy mắt có một tia dao động không thể giải thích được.
Cái Bóng trực tiếp bị đóng băng.
Lúc này, toàn bộ thân thể của nó đã tan biến, phần lớn trượt xuống đất tan thành bóng đen, còn có một số bị Đỗ Duy nắm chắc, không thể chạy thoát.
Đây là một trong những khả năng của ác linh Đỗ Duy, đó có thể giam giữ người và ác linh.
Cái Bóng đang giãy giụa.
Đỗ Duy lấy một chiếc mặt nạ khác và từ từ che mặt.
Chỉ cần đeo mặt nạ lên Cái Bóng thành công, Đỗ Duy có thể cắt bỏ khuôn mặt của nó, đặt lại vào mặt nạ trống.
Ác linh mặt nạ mới được tạo ra chắc chắn sẽ mạnh hơn.
Điều quan trọng nhất là nó sẽ không bị ác linh Đỗ Duy tiêu diệt.
***
13 là một con số rất cấm kỵ ở phương Tây, dù là ngày tháng hay con số đơn giản, nó đều bị chỉ trích.
Giáo phái Vanity trong miệng của Cha Tony, lấy 13 người làm cơ sở, và mọi người đều đeo mặt nạ.
Giáo phái này dường như đối lập với giáo hội chính thống. Dường như lại ẩn mình trong bóng tối, quan sát thế giới như một người ngoài cuộc. Nhưng rõ ràng, giáo phái Vanity có mục đích riêng của họ.
Đỗ Duy không khỏi nghĩ thầm trong lòng: Hư vinh là một loại ham muốn, tri thức, thân phận, địa vị, tiền bạc, duy trì lòng tự tôn tâm lý một cách giả dối, như vậy mới thỏa mãn.
Mặt nạ là một cái tôi cứng nhắc, giả tạo.
Đeo mặt nạ Vanity càng lâu, sẽ càng trở nên phụ thuộc, một khi tháo nó ra, nó sẽ làm tổn thương cơ và xương của người đeo.
Đặc điểm của giáo phái Vanity là những chiếc mặt nạ...
Còn mình có 2 chiếc mặt nạ, một chiếc chỉ có mắt và một chiếc không có ngũ quan.
"Sẽ có liên hệ?"
Đỗ Duy hỏi thầm trong lòng.
Tom ở bên cạnh, bỗng nở một nụ cười rất lạ.
Thậm chí, hắn còn không nhịn được cười thành tiếng.
Đỗ Duy và Cha Tony thấy vậy, không khỏi hỏi: "Anh đang cười cái gì?"
Tom nói hehe: "Lần trước khi làm nhiệm vụ ở quận Manhattan, các cô gái ở khu đèn đỏ đằng kia thích biểu diễn đeo mặt nạ."
"Giáo phái Vanity này cũng thích đeo mặt nạ. Chậc chậc, nghe có vẻ lộn xộn..."
Nghe vậy, Đỗ Duy ngây người nhìn Tom.
Còn Cha Tony khá sửng sốt: "Sĩ quan Tom, con biết rất nhiều."
Tom đắc ý nói: "Anh đừng lo, sau này có cơ hội, tôi nhất định sẽ dẫn anh đi xem."
Đỗ Duy không nói nên lời: "Tốt hơn anh cứ tự đi một mình."
Hắn không muốn tiếp tục chủ đề về Giáo hội Vanity.
Rốt cuộc, vì giáo hội không muốn điều tra nó, có nghĩa là giáo phái Vanity sẽ gây ra rất nhiều rắc rối.
Còn mình không có động cơ để liên hệ với họ, bớt dính vào thì tốt hơn.
……
8 giờ tối.
Đỗ Duy lái xe trở lại phòng khám tư vấn.
Trong màn đêm, toàn bộ phòng khám đều chìm trong bóng tối, lộ ra bầu không khí u ám nhàn nhạt, người ta không khỏi muốn né tránh.
Thấy vậy, Đỗ Duy cau mày, giờ hắn đang cầm một chiếc balo và một chiếc ô màu đen trên tay trái.
"Có vẻ như không ai trong số các chú chạy loạn."
Chính xác mà nói, Cái Bóng và đồng hồ cổ không chạy lung tung, về phần Annabellele, vì thua lần cược trước nên nó không thể chủ động rời khỏi tủ đóng khung được nữa.
Nghĩ về điều này, Đỗ Duy vươn tay từ trong túi quần áo lấy ra chiếc mặt nạ nguyên bản, chỉ cần đeo chiếc mặt nạ này vào, tạm thời có thể sử dụng một số sức mạnh của ác linh Đỗ Duy.
Tất nhiên là một phiên bản suy yếu...
Tuy nhiên, dùng để đối phó với Cái Bóng, đã đủ rồi.
Két két……
Cánh cửa được đẩy ra.
Căn phòng tối đen như mực.
Do trời mưa ở New York những ngày gần đây nên không khí trong nhà tương đối ẩm thấp, và nhiệt độ giảm xuống rất nhiều.
Vì vậy, thay vì đóng cửa, hắn định hít thở không khí.
Vù...
Một cơn gió thổi qua, có hơi lạnh.
Trong trạng thái Quỷ Nhãn, Đỗ Duy ngơ ngác liếc nhìn, cuối cùng dừng ở cầu thang.
Ở đó, có một đôi mắt đỏ ngầu, trong bóng tối lặng lẽ nhìn chính mình.
Đầy ác ý...
Chiếc đồng hồ cổ treo tường vẫn như cũ không có biến hoá nào, nhưng không rõ tại sao, nó cho người ta cảm giác đè nén rất mạnh.
Được treo trong tủ treo bên cạnh, và con búp bê Annabelle từ từ quay đầu qua chỗ khác, cái đầu vẫn không nhúc nhích.
Đỗ Duy cũng không thèm để ý, bấm công tắc đèn xong, thản nhiên bước tới sô pha, đặt ba lô lên bàn cà phê.
Mở khóa kéo. Một quả bóng màu đỏ xuất hiện trong tầm mắt, màu đỏ chói, như thể được bao phủ bởi máu.
Bên trong quả bóng bay, có hình dáng mơ hồ của một chú hề.
Nhưng như thể nó đang bị xì hơi, quả bóng nhỏ hơn trước một cỡ.
"Tao không biết khi nào mày có thể trở lại trạng thái ban đầu."
Đỗ Duy duỗi cánh tay phải lấy ra. Ngay khi quả bóng bay tiếp xúc với không khí...
Bùm!
Cánh cửa phòng khám tư vấn tâm lý nặng nề đóng lại, luồng khí lạnh lẽo, vô cùng thê lương trực tiếp tràn vào, bóng đen ở trong góc khuếch tán lung tung như vật sống.
Một bóng đen xuất hiện sau ghế sô pha.
Hai mắt đỏ ngầu nhìn Đỗ Duy, dường như nghĩ đây là cơ hội nên vươn tay túm lấy đầu của Đỗ Duy.
Theo thói quen giết người của Cái Bóng, chỉ cần nó túm được đầu, nó sẽ vặt cái đầu xuống.
Nhưng đột ngột, một bàn tay bất chợt bắt lấy Cái Bóng.
Đỗ Duy quay đầu lại, chậm rãi đeo mặt nạ vào, hơi thở rùng rợn lặng lẽ nổi lên.
Trên bề mặt khẩu trang có nhiều vết nứt nhưng sờ vào rất chắc tay, không giống như trước đây, có thể vỡ bất cứ lúc nào.
Tại đôi mắt của mặt nạ, con ngươi đen lạnh lùng sắc bén, không có một chút tâm tình dao động.
Hắn đứng dậy với một tư thế vô cùng duyên dáng, cao ngạo nhìn Cái Bóng và nói với một giọng điệu khó hiểu: "Mày có biết không? Ác linh đeo mặt nạ do tao làm ra đã bị một tao khác giết chết."
"Lá bài Joker đại diện cho trò chơi cũng đã được đồng hóa bởi một tao khác."
"Tao bị mất 2 quân bài tẩy."
"Vì vậy, bây giờ tao dự định tạo ra một ác linh mặt nạ khác."
"Tao nghĩ mày rất thích hợp."
Giọng nói lạnh lùng, cứ như không còn là con người nữa, mà càng giống ác linh Đỗ Duy hơn.
Đồng bộ hóa trí nhớ cùng với việc đeo mặt nạ, mượn sức mạnh của ác linh Đỗ Duy, ít nhiều hắn cũng bị ảnh hưởng.
Đương nhiên, ảnh hưởng lẫn nhau, ác linh Đỗ Duy cũng không tránh khỏi.
Và Cái Bóng dường như sợ hãi trước lời nói của Đỗ Duy, hai mắt đỏ ngầu, run rẩy cố gắng thoát ra.
Nhưng hoàn toàn vô ích.
Cánh tay phải ác linh hoá siết chặt, cho dù phản kháng rất mạnh, vẫn bị nắm rất chặt.
Giây tiếp theo, Đỗ Duy vung tay trái, chiếc mặt nạ không có ngũ quan bay lơ lửng trong không khí, bị hắn nắm lấy.
Bên cạnh, một con dao sắc bén cũng lặng lẽ hiện lên.
"Để tao đổi mặt cho mày."
Giọng nói vừa rơi xuống.
Cái Bóng dường như cảm nhận được cái chết đang đến gần, nó chỉ có một cơ thể được tạo thành từ bóng tối, ngay lập tức như nước bị hòa tan.
Đỗ Duy liếc mắt, trong nháy mắt có một tia dao động không thể giải thích được.
Cái Bóng trực tiếp bị đóng băng.
Lúc này, toàn bộ thân thể của nó đã tan biến, phần lớn trượt xuống đất tan thành bóng đen, còn có một số bị Đỗ Duy nắm chắc, không thể chạy thoát.
Đây là một trong những khả năng của ác linh Đỗ Duy, đó có thể giam giữ người và ác linh.
Cái Bóng đang giãy giụa.
Đỗ Duy lấy một chiếc mặt nạ khác và từ từ che mặt.
Chỉ cần đeo mặt nạ lên Cái Bóng thành công, Đỗ Duy có thể cắt bỏ khuôn mặt của nó, đặt lại vào mặt nạ trống.
Ác linh mặt nạ mới được tạo ra chắc chắn sẽ mạnh hơn.
Điều quan trọng nhất là nó sẽ không bị ác linh Đỗ Duy tiêu diệt.