Chương : 255
Dịch: Hoàng Hi Bình
Lúc này, Tom như sắp gục ngã.
Anh ta chửi rủa: "F*ck! Tôi chỉ ra ngoài mua quần áo thôi, tôi... tệ quá, dam* it..."
Trong 2 ngày qua, cuối cùng anh ta cũng đã hoàn thành công việc của mình, nên cấp trên cho hắn 1 ngày nghỉ.
Tom đã sắp xếp lịch trình của ngày hôm nay. Ban ngày, hắn sẽ đến cửa hàng bách hóa để chọn một bộ đồ, vào ban đêm, hắn sẽ đến khu đèn đỏ để thư giãn, nhân tiện mát-xa.
Không ngờ, điều này lại khiến anh chạm trán với tên sát nhân biến thái.
"Tôi chỉ đi ngang qua..."
Tom phàn nàn với Đỗ Duy, thành thật mà nói, anh có chút sợ hãi...
Đỗ Duy cũng bất lực, hắn không ngờ lại gặp Tom ở nơi như thế này. Chỉ có thể nói rằng đó thật sự là một sự trùng hợp...
Vì vậy, hắn bất lực nói: "Anh không cần phải lo lắng quá. Đối phương đến vì tôi, không liên quan gì đến anh."
Tom nghiến răng nói: "Những gì anh nói khiến tôi cảm thấy đối phương sắp giết tôi. Không phải tất cả đều như thế trong những bộ phim sao?"
Đỗ Duy lúng túng nói: "Vậy thì anh định làm gì?"
Tom đỏ bừng mặt, nhìn xung quanh muốn nói gì đó, nhưng rồi chỉ thở dài bất lực: "Tôi định buổi tối rủ Cha Tony đến khu đèn đỏ, nhưng giờ tôi tính về lại đồn cảnh sát."
Đỗ Duy gật đầu: "Đây cũng là một cách giải quyết, anh còn đi vào mua quần áo nữa không?"
Hắn chỉ lối vào của cửa hàng bách hóa.
Anh ta ủ rũ nói: "Đến cũng đến rồi, dù sao có anh ở đây sẽ không sao... Chờ đã, hắn đến đây là vì anh?"
Tại thời điểm này, Tom nhận ra mức độ nghiêm trọng của vấn đề.
Anh ta vội vàng nói, với vẻ mặt bình tĩnh: "Tôi nghĩ anh còn bị nguy hiểm hơn cả tôi. Hay là hai ngày này anh có thể cùng tôi đến đồn cảnh sát. Nhân tiện gọi bạn gái của anh và Cha Tony tới luôn, thế sẽ an toàn hơn."
Đây là biện pháp tương đối bảo thủ. Cũng là sự trợ giúp lớn nhất mà Tom có thể cung cấp.
Đỗ Duy có chút cảm động, nhưng vẫn lắc đầu nói: "Không cần, tôi biết rõ kẻ này suy nghĩ như thế nào. Hắn sẽ không làm gì anh, bởi vì mục tiêu của hắn là tôi."
Tom nói rất nghiêm túc: "Bạn của tôi, tuy anh chuyên xử lý ác linh, nhưng đối phó loại sát nhân biến thái này vẫn rất nguy hiểm."
Đỗ Duy cũng trịnh trọng nói: "Vậy tôi đi giết hắn..."
Tom sững sờ: "Anh định giết hắn sao? F*ck! Anh có biết mình đang nói gì không? Chuyện này cứ để cho cảnh sát chúng tatôi
Đỗ Duy lạnh lùng nói: "Nhưng nếu kẻ này cũng giống như tà giáo đồ Vidar thì sao?"
Tom tái mặt: "Hắn có thể dùng ác linh giết người?"
Đỗ Duy nói một cách mơ hồ: "Gần như vậy, cho nên chỉ có tôi có thể giải quyết, nhưng anh có thể cử thêm người đến canh gác gần nhà bạn gái tôi, để đề phòng trường hợp khẩn cấp."
Khuôn mặt của Tom trở nên rối rắm, như thể đang đưa ra một quyết định khó khăn.
"Tôi không thể để anh một mình đối mặt với loại người này."
Vừa nói anh ta vừa nghiến răng, hung dữ nói: "Tôi sẽ đến đồn cảnh sát để kiếm 1 khẩu súng khác, súng của chính tôi sẽ đưa cho anh để tự vệ, nhưng anh nhớ giữ bí mật, nếu không sẽ có chuyện."
"F*ck! Tôi biết ngay gặp anh là sẽ gặp chuyện không tốt."
Trong khi nói chuyện, Tom không thể không phàn nàn.
Anh đã vạch ra kế hoạch đâu vào đấy, nhân lúc Đỗ Duy đang đánh nhau với tên sát nhân biến thái tên là Hannibal kia, anh sẽ nấp đằng sau, thừa cơ cho thằng đó 1 phát headshot.
Có thể dùng ác linh giết người thì đã sao, chỉ cần gã còn là con người, thì chỉ cần một phát là có thể giết chết!
Tom không để ý đến mấy cái đạo đức, hay danh dự, đối với anh ta, bắn lén chẳng là gì so với điểm mấu chốt của mình.
Nhưng, khóe miệng của Đỗ Duy giật giật, hắn nói: "Thật ra tôi cũng có súng, anh không cần quá lo lắng cho tôi, nếu anh cùng hành động với tôi, rất có thể sẽ níu chân tôi, bởi vì lúc đó tôi không thể bảo vệ an toàn cho anh."
Tom mở to mắt: "Anh mang súng bên mình làm gì? Hình như anh không có giấy phép sử dụng súng đúng không?"
Đỗ Duy giang hai tay: "Có khi trừ tà phải dùng súng."
Tom hét lên: "Đây là lần đầu tôi nghe nói trừ tà phải dùng súng. Quên đi... Tôi sẽ quay lại và đưa cho anh giấy phép sử dụng súng bí mật, lỡ có một ngày anh bị bắt."
"Ngoài ra, anh có chắc là muốn một mình đối phó với Hannibal không?"
Đỗ Duy cau mày nói: "Hắn để lại danh thiếp cho tôi vì biết tôi muốn giết hắn, nên tôi định hẹn hắn ra gặp, nhưng nếu cảnh sát có dính vào, hắn nhất định sẽ không xuất hiện."
Tom vỗ vỗ đầu: "Được rồi... anh là người chuyên nghiệp, vậy tôi sẽ nhờ người bí mật bảo vệ cha Tony và bạn gái cậu. Buổi tối đến cửa hàng bách hóa có muốn mua quần áo không?"
Đỗ Duy lắc đầu nói: "Tôi tới đây mua gương."
Tom nói: "OK, vậy chúng ta cùng nhau đi cửa hàng bách hóa."
Đỗ Duy cười: "Được."
Nói xong...
Hắn chợt nheo mắt, một ý tưởng táo bạo xuất hiện trong đầu hắn.
Hannibal hiện đang ở New York, mặc dù hắn biết rất rõ, gã sẽ không chuyển mục tiêu sang người khác.
Nhưng có một khả năng, nếu gã làm gì đó với Alexis, Cha Tony và Tom, mọi thứ sẽ trở nên rất rắc rối.
Điều gì sẽ xảy ra nếu dụ Hannibal đến các thành phố khác?
Ví dụ như thành phố Sikelin...
Vừa hay hắn đang muốn đến một thị trấn hoang vắng ở đó, sử dụng ác linh trong gương để chống lại ác linh Đỗ Duy.
Hannibal cũng là một Hunter, mà ác linh trong gương vô cùng đáng sợ kia, thậm chí người Hunter già của giáo hội đã phải trả giá bằng một cánh tay để sống sót.
"Nhưng mình phải chuẩn bị thật tốt."
Đỗ Duy nói thầm trong lòng, đi theo Tom vào cửa hàng bách hóa.
……
Ở một nơi khác, một chiếc ô tô màu đen từ từ lái vào nhà để xe ngầm hẻo lánh ở Bắc Brook.
Xung quanh có rất nhiều xe đang đậu. Không có camera giám sát trong khu vực lân cận.
Hannibal mở cửa xe, liếc nhìn xung quanh, nhanh chóng bước ra khỏi xe, tháo biển số xe trước và sau.
Sau đó, với một tốc độ thong thả, gã đi về phía một chiếc xe hơi cổ điển màu trắng đang đậu ở đằng xa.
Lại mở cửa, có một cái túi trong xe.
Hannibal ngồi trong xe, cởi bỏ bộ vest, lấy ra một bộ đồ bình thường và một chiếc mũ lưỡi trai có chóp từ trong túi xách.
Sau một vài phút, cứ như đã biến thành người khác.
Rõ ràng là tuổi trung niên, nhưng sau khi đội mũ lưỡi trai và mặc quần áo bình thường, lại trông như một thanh niên.
Đặc biệt là biểu cảm và khí chất của gã rõ ràng đã khác trước rất nhiều.
Trừ khi đó là một người có ấn tượng với gã rất sâu, còn không rất khó để nhận ra đây chính là Hannibal.
Vừa khởi động xe, gã vừa tự nhủ: "Nếu anh đoán đúng, có lẽ bây giờ cậu đang muốn giết anh.”
"Nhưng anh không muốn giết cậu."
"Giết chóc là phương pháp thô thiển nhất, mà anh chỉ muốn cậu gỡ mặt nạ ra, và nhận rõ bản chất của mình."
"Chúng ta là đồng loại..."
Gã cúi đầu, tiếng cười rất thâm hiểm...
Lúc này, Tom như sắp gục ngã.
Anh ta chửi rủa: "F*ck! Tôi chỉ ra ngoài mua quần áo thôi, tôi... tệ quá, dam* it..."
Trong 2 ngày qua, cuối cùng anh ta cũng đã hoàn thành công việc của mình, nên cấp trên cho hắn 1 ngày nghỉ.
Tom đã sắp xếp lịch trình của ngày hôm nay. Ban ngày, hắn sẽ đến cửa hàng bách hóa để chọn một bộ đồ, vào ban đêm, hắn sẽ đến khu đèn đỏ để thư giãn, nhân tiện mát-xa.
Không ngờ, điều này lại khiến anh chạm trán với tên sát nhân biến thái.
"Tôi chỉ đi ngang qua..."
Tom phàn nàn với Đỗ Duy, thành thật mà nói, anh có chút sợ hãi...
Đỗ Duy cũng bất lực, hắn không ngờ lại gặp Tom ở nơi như thế này. Chỉ có thể nói rằng đó thật sự là một sự trùng hợp...
Vì vậy, hắn bất lực nói: "Anh không cần phải lo lắng quá. Đối phương đến vì tôi, không liên quan gì đến anh."
Tom nghiến răng nói: "Những gì anh nói khiến tôi cảm thấy đối phương sắp giết tôi. Không phải tất cả đều như thế trong những bộ phim sao?"
Đỗ Duy lúng túng nói: "Vậy thì anh định làm gì?"
Tom đỏ bừng mặt, nhìn xung quanh muốn nói gì đó, nhưng rồi chỉ thở dài bất lực: "Tôi định buổi tối rủ Cha Tony đến khu đèn đỏ, nhưng giờ tôi tính về lại đồn cảnh sát."
Đỗ Duy gật đầu: "Đây cũng là một cách giải quyết, anh còn đi vào mua quần áo nữa không?"
Hắn chỉ lối vào của cửa hàng bách hóa.
Anh ta ủ rũ nói: "Đến cũng đến rồi, dù sao có anh ở đây sẽ không sao... Chờ đã, hắn đến đây là vì anh?"
Tại thời điểm này, Tom nhận ra mức độ nghiêm trọng của vấn đề.
Anh ta vội vàng nói, với vẻ mặt bình tĩnh: "Tôi nghĩ anh còn bị nguy hiểm hơn cả tôi. Hay là hai ngày này anh có thể cùng tôi đến đồn cảnh sát. Nhân tiện gọi bạn gái của anh và Cha Tony tới luôn, thế sẽ an toàn hơn."
Đây là biện pháp tương đối bảo thủ. Cũng là sự trợ giúp lớn nhất mà Tom có thể cung cấp.
Đỗ Duy có chút cảm động, nhưng vẫn lắc đầu nói: "Không cần, tôi biết rõ kẻ này suy nghĩ như thế nào. Hắn sẽ không làm gì anh, bởi vì mục tiêu của hắn là tôi."
Tom nói rất nghiêm túc: "Bạn của tôi, tuy anh chuyên xử lý ác linh, nhưng đối phó loại sát nhân biến thái này vẫn rất nguy hiểm."
Đỗ Duy cũng trịnh trọng nói: "Vậy tôi đi giết hắn..."
Tom sững sờ: "Anh định giết hắn sao? F*ck! Anh có biết mình đang nói gì không? Chuyện này cứ để cho cảnh sát chúng tatôi
Đỗ Duy lạnh lùng nói: "Nhưng nếu kẻ này cũng giống như tà giáo đồ Vidar thì sao?"
Tom tái mặt: "Hắn có thể dùng ác linh giết người?"
Đỗ Duy nói một cách mơ hồ: "Gần như vậy, cho nên chỉ có tôi có thể giải quyết, nhưng anh có thể cử thêm người đến canh gác gần nhà bạn gái tôi, để đề phòng trường hợp khẩn cấp."
Khuôn mặt của Tom trở nên rối rắm, như thể đang đưa ra một quyết định khó khăn.
"Tôi không thể để anh một mình đối mặt với loại người này."
Vừa nói anh ta vừa nghiến răng, hung dữ nói: "Tôi sẽ đến đồn cảnh sát để kiếm 1 khẩu súng khác, súng của chính tôi sẽ đưa cho anh để tự vệ, nhưng anh nhớ giữ bí mật, nếu không sẽ có chuyện."
"F*ck! Tôi biết ngay gặp anh là sẽ gặp chuyện không tốt."
Trong khi nói chuyện, Tom không thể không phàn nàn.
Anh đã vạch ra kế hoạch đâu vào đấy, nhân lúc Đỗ Duy đang đánh nhau với tên sát nhân biến thái tên là Hannibal kia, anh sẽ nấp đằng sau, thừa cơ cho thằng đó 1 phát headshot.
Có thể dùng ác linh giết người thì đã sao, chỉ cần gã còn là con người, thì chỉ cần một phát là có thể giết chết!
Tom không để ý đến mấy cái đạo đức, hay danh dự, đối với anh ta, bắn lén chẳng là gì so với điểm mấu chốt của mình.
Nhưng, khóe miệng của Đỗ Duy giật giật, hắn nói: "Thật ra tôi cũng có súng, anh không cần quá lo lắng cho tôi, nếu anh cùng hành động với tôi, rất có thể sẽ níu chân tôi, bởi vì lúc đó tôi không thể bảo vệ an toàn cho anh."
Tom mở to mắt: "Anh mang súng bên mình làm gì? Hình như anh không có giấy phép sử dụng súng đúng không?"
Đỗ Duy giang hai tay: "Có khi trừ tà phải dùng súng."
Tom hét lên: "Đây là lần đầu tôi nghe nói trừ tà phải dùng súng. Quên đi... Tôi sẽ quay lại và đưa cho anh giấy phép sử dụng súng bí mật, lỡ có một ngày anh bị bắt."
"Ngoài ra, anh có chắc là muốn một mình đối phó với Hannibal không?"
Đỗ Duy cau mày nói: "Hắn để lại danh thiếp cho tôi vì biết tôi muốn giết hắn, nên tôi định hẹn hắn ra gặp, nhưng nếu cảnh sát có dính vào, hắn nhất định sẽ không xuất hiện."
Tom vỗ vỗ đầu: "Được rồi... anh là người chuyên nghiệp, vậy tôi sẽ nhờ người bí mật bảo vệ cha Tony và bạn gái cậu. Buổi tối đến cửa hàng bách hóa có muốn mua quần áo không?"
Đỗ Duy lắc đầu nói: "Tôi tới đây mua gương."
Tom nói: "OK, vậy chúng ta cùng nhau đi cửa hàng bách hóa."
Đỗ Duy cười: "Được."
Nói xong...
Hắn chợt nheo mắt, một ý tưởng táo bạo xuất hiện trong đầu hắn.
Hannibal hiện đang ở New York, mặc dù hắn biết rất rõ, gã sẽ không chuyển mục tiêu sang người khác.
Nhưng có một khả năng, nếu gã làm gì đó với Alexis, Cha Tony và Tom, mọi thứ sẽ trở nên rất rắc rối.
Điều gì sẽ xảy ra nếu dụ Hannibal đến các thành phố khác?
Ví dụ như thành phố Sikelin...
Vừa hay hắn đang muốn đến một thị trấn hoang vắng ở đó, sử dụng ác linh trong gương để chống lại ác linh Đỗ Duy.
Hannibal cũng là một Hunter, mà ác linh trong gương vô cùng đáng sợ kia, thậm chí người Hunter già của giáo hội đã phải trả giá bằng một cánh tay để sống sót.
"Nhưng mình phải chuẩn bị thật tốt."
Đỗ Duy nói thầm trong lòng, đi theo Tom vào cửa hàng bách hóa.
……
Ở một nơi khác, một chiếc ô tô màu đen từ từ lái vào nhà để xe ngầm hẻo lánh ở Bắc Brook.
Xung quanh có rất nhiều xe đang đậu. Không có camera giám sát trong khu vực lân cận.
Hannibal mở cửa xe, liếc nhìn xung quanh, nhanh chóng bước ra khỏi xe, tháo biển số xe trước và sau.
Sau đó, với một tốc độ thong thả, gã đi về phía một chiếc xe hơi cổ điển màu trắng đang đậu ở đằng xa.
Lại mở cửa, có một cái túi trong xe.
Hannibal ngồi trong xe, cởi bỏ bộ vest, lấy ra một bộ đồ bình thường và một chiếc mũ lưỡi trai có chóp từ trong túi xách.
Sau một vài phút, cứ như đã biến thành người khác.
Rõ ràng là tuổi trung niên, nhưng sau khi đội mũ lưỡi trai và mặc quần áo bình thường, lại trông như một thanh niên.
Đặc biệt là biểu cảm và khí chất của gã rõ ràng đã khác trước rất nhiều.
Trừ khi đó là một người có ấn tượng với gã rất sâu, còn không rất khó để nhận ra đây chính là Hannibal.
Vừa khởi động xe, gã vừa tự nhủ: "Nếu anh đoán đúng, có lẽ bây giờ cậu đang muốn giết anh.”
"Nhưng anh không muốn giết cậu."
"Giết chóc là phương pháp thô thiển nhất, mà anh chỉ muốn cậu gỡ mặt nạ ra, và nhận rõ bản chất của mình."
"Chúng ta là đồng loại..."
Gã cúi đầu, tiếng cười rất thâm hiểm...