Chương : 285
"Vậy nên, sự tồn tại của cuốn nhật ký này là để xúi giục tôi, cố tình tạo ra một ảo ảnh là tôi đã viết cho chính mình, cố gắng cảnh báo sự giả dối của bản thân."
Đỗ Duy đã đưa ra phán đoán, nhưng điều này cũng khiến hắn cảm thấy mơ hồ.
Có điều, nó muốn mình làm gì, hoặc vạch trần đường lui, bởi vì có thể nó cũng muốn rời đi.
Cũng có thể, nó không có cách nào trực tiếp giết chết chính mình, nên nó cần phải ám thị mình, khiến mình chết dần, hoặc đạt được mục đích nào đó của nó.
Bề ngoài có vẻ an toàn nhưng thực chất lại ẩn chứa ác ý vô cùng sâu sắc.
"Nhưng không quan trọng, nếu mày đã muốn chơi, thì tao sẽ chơi với mày, xem ai để lộ sơ hở trước."
Đỗ Duy lật nhật ký đến trang cuối cùng, lấy bút trên bàn làm việc, viết một đoạn.
【Tôi là Đỗ Duy, tôi đã biết tất cả bí mật của ngôi trường này, hiện giờ mọi thứ đều an toàn. 】
[Lý do trước đây tôi thất bại, tôi nghi ngờ hiểu biết của mình về ngôi trường này chưa đủ sâu sắc. Tôi không biết bí mật thực sự của nó, cũng tôi không biết cánh cửa ở đâu. 】
[Vì vậy, tôi dự định ở lại hai ngày, tiến hành trận chiến cuối cùng. 】
[Nếu tôi không thể tìm thấy cánh cửa trong vòng hai ngày, phá hủy hoặc đóng nó, vậy tôi sẽ lập tức dùng cách đó để rời khỏi đây. 】
Về phần phương pháp, Đỗ Duy cố ý không viết ra.
Sau khi làm điều này, Đỗ Duy đứng dậy, hắng giọng, cầm giáo án trên bàn bước ra khỏi phòng làm việc.
Từ đầu đến cuối, hắn không hề có bất kỳ liên hệ nào với những "đồng nghiệp" đó.
Rất hợp với tâm lý của một người nóng lòng khám phá bí mật của ngôi trường, có thể rời đi bất cứ lúc nào...
Mà sau khi hắn rời đi, vào lúc này, các đồng nghiệp đột nhiên cứng đờ.
Cả văn phòng im lặng đến đáng sợ.
Két két...
Giây tiếp theo, tất cả mọi người đều quay đầu nhìn về nơi Đỗ Duy vừa ngồi.
Trên bàn làm việc, cuốn nhật ký đã được đóng lại, chỉ có thể nhìn thấy chữ ký của Đỗ Duy.
……
Phòng học A-012.
Tiếng chuông vào lớp vang lên, Đỗ Duy mở cửa bước vào.
Trong lớp học có tổng cộng 24 học sinh, chủ yếu là nữ.
Đỗ Duy liếc nhìn đám người, dừng ở hàng thứ hai bên trái cửa sổ.
Phòng của giáo viên ở tầng năm, ngoài cửa sổ có mưa phùn sương mù, nhìn ra ngoài, đường nét cơ bản của ngôi trường im lặng trong màn mưa.
Và ngồi bên cửa sổ là một cô gái.
Đỗ Duy đã nhìn thấy bức ảnh của cô ấy, chính là người hàng xóm xinh đẹp đã chết của Tom - Joanna, chính xác là cô ấy thời còn học sinh, mười năm trước.
Trong ngôi nhà của Joanna ở Essegrin, Đỗ Duy đã nhìn thấy ảnh chụp chung 10 năm trước của cô và nữ sinh, khi cả hai đều còn sống.
Nhưng trong nhà thờ ở New York, rõ ràng hắn đã giết chết cô ta khi ả đã biến thành ác linh, sao cô ta lại còn ở đây.
Hay đây thực sự là ngôi trường của mười năm trước?
Đỗ Duy kiềm nén suy nghĩ vào tận đáy lòng, lướt qua từng học sinh một.
Hắn đã ghi nhớ tất cả.
Sau đó, Đỗ Duy đứng ở bàn học, một tay cầm giáo án, tay kia gõ vào bảng đen.
Trước lúc tới đây, hắn đã xem qua nội dung của giáo án.
Hơi khác với những gì hắn nghĩ, nội dung đều nói về tâm lý.
Điều này thật vô lý, vì tất cả các dấu hiệu đều chỉ ra rằng đây là một trường trung học tư thục.
Những học sinh này còn đang học năm nhất cấp 3, sao đã học tâm lý...
Tuy nhiên, cũng chẳng không quan trọng.
Đỗ Duy nhìn học trò, bình tĩnh nói: "Thày là giáo viên tâm lý của các em, tên thày là Đỗ Duy, tiết này sẽ do thày dạy. Các em còn nhớ lần trước thày đã dạy ngang bài nào không?"
Có người trả lời: "Dạ thưa thày, ở lần trước thày đã nói về nền tảng của tâm lý."
Đỗ Duy gật đầu: "Tốt lắm."
Hắn hỏi lần trước, không phải lần trước.
Và nội dung của giáo án tình cờ được kết nối với bài học trước.
Nói cách khác, thày giáo như hắn đã bị mạnh mẽ ép vào ngôi trường này. Tất cả các hồ sơ trước đây đều được biên soạn bởi một dạng tồn tại nào đó.
Giống như đang chơi game nhập vai, Đỗ Duy tạm thời đóng vai giáo viên tâm lý.
Tuy nhiên, hắn định dạy cho những học sinh này, một buổi học thật tốt.
Đỗ Duy ném giáo án thẳng lên bục giảng: "Các em, đây là môn nhập môn tâm lý học. Nó là một nhánh, mọi người sẽ có những cảm xúc rất nhỏ, chính là tiềm thức."
"Những người chưa được đào tạo chuyên môn, hoặc kinh nghiệm khó có thể che giấu các biểu hiện rất nhỏ."
"Khi nói dối, một số người có thói quen chớp mắt. Khi che giấu bí mật, một số người sẽ cư xử như không có chuyện gì xảy ra, vẫn bình tĩnh như thuòng."
"Vậy làm cách nào để khám phá ra bí mật của đối phương thông qua biểu cảm cảm xúc rát nhỏ?"
Đỗ Duy bước ra khỏi bục và hỏi học sinh của mình một câu hỏi.
Có người đắc thắng trả lời: "Thưa thầy, con biết rằng chúng ta có thể bằng cách tổng kết quy luật biểu cảm của đối phương, qua ngôn ngữ để dẫn dụ khám phá ra bí mật của đối phương."
Đỗ Duy gật đầu tán thành: "Em nói đúng, thật ra đó chỉ là thuật ngữ sách vở. Ai cũng biết cách làm này, nhưng ít người làm được."
"Vì vậy, trong lớp học này, thày sẽ không nói cho các em biết bất kỳ kiến thức lý thuyết nào, mà sẽ cho các em trải nghiệm sự quyến rũ của tâm lý học."
Khi hắn nói điều này, giọng điệu có chút kỳ lạ.
Game nhập vai nghe có vẻ rất thú vị, nhưng hắn không muốn chơi theo kịch bản đã định sẵn.
Tiếp xúc với những học sinh này là đợt thăm dò đầu tiên.
Nhắc nhở các học sinh về thân phận ác linh của chúng.
Kiểm tra điểm mấu chốt của tồn tại đó, liệu nó có che giấu lời nói dối của bức thư hay không.
Nếu cố lấp liếm, hắn sẵn sàng tiếp tục phá hoại.
Những học sinh đó không biết giáo viên của mình sẽ làm gì, và tất cả đều trông hào hứng. Đối với học sinh ở độ tuổi này, chúng thích những điều mới mẻ và thú vị.
"Cái này thật tuyệt."
"Thày ơi, thày định để cho chúng em làm thực, dùng cách dò xét biểu cảm rất nhỏ để tìm ra bí mật của người khác?"
Nghe vậy, Đỗ Duy cười nói: "Không sai, thày dùng biểu cảm rất nhỏ để tìm ra bí mật của các em."
Trong khi nói chuyện, Đỗ Duy bước đến học sinh Joanna, ra tay với cô ta trước.
Joanna có chút căng thẳng: "Thưa thày, em không có bí mật."
Đỗ Duy nhìn vào mắt cô, bình tĩnh nói: “Trong lòng ai cũng có bí mật, nhưng ai cũng muốn chôn sâu nó, có người gặp chấn thương nặng, tiềm thức sẽ lấy mất những bí mật đó. Tiềm thức lãng quên nó, nhưng chúng ta có thể đánh thức nó thông qua các thủ đoạn tâm lý."
"Dùng phương pháp nhẹ nhàng là trước tiên làm dịu mối quan hệ với đối phương và để đối phương buông lỏng cảnh giác."
"Nhưng thày không thích cách tiếp cận này. Thày chỉ thích trực tiếp vạch trần mâu thuẫn của bên kia một cách đơn giản và trực tiếp, kích thích đối phương làm ra phản ứng."
"Vậy bạn học Joanna, tại sao hôm nay cô bạn thân của em không đến lớp?"
"Là bởi vì giữa hai người nảy sinh mâu thuẫn?"
"Em rất hận bạn ấy, cho nên em đã làm những điều tồi tệ với bạn ấy!"
"Vậy chúng ta hãy mạnh dạn phán đoán. Em đã giết bạn ấy, có đúng không?"
Sau khi nói xong, cả lớp học trở nên yên lặng.
Joanna trông vô cùng sợ hãi, mọi người đang nhìn chằm chằm vào cô ấy, khuôn mặt rất u ám...
Đỗ Duy đã đưa ra phán đoán, nhưng điều này cũng khiến hắn cảm thấy mơ hồ.
Có điều, nó muốn mình làm gì, hoặc vạch trần đường lui, bởi vì có thể nó cũng muốn rời đi.
Cũng có thể, nó không có cách nào trực tiếp giết chết chính mình, nên nó cần phải ám thị mình, khiến mình chết dần, hoặc đạt được mục đích nào đó của nó.
Bề ngoài có vẻ an toàn nhưng thực chất lại ẩn chứa ác ý vô cùng sâu sắc.
"Nhưng không quan trọng, nếu mày đã muốn chơi, thì tao sẽ chơi với mày, xem ai để lộ sơ hở trước."
Đỗ Duy lật nhật ký đến trang cuối cùng, lấy bút trên bàn làm việc, viết một đoạn.
【Tôi là Đỗ Duy, tôi đã biết tất cả bí mật của ngôi trường này, hiện giờ mọi thứ đều an toàn. 】
[Lý do trước đây tôi thất bại, tôi nghi ngờ hiểu biết của mình về ngôi trường này chưa đủ sâu sắc. Tôi không biết bí mật thực sự của nó, cũng tôi không biết cánh cửa ở đâu. 】
[Vì vậy, tôi dự định ở lại hai ngày, tiến hành trận chiến cuối cùng. 】
[Nếu tôi không thể tìm thấy cánh cửa trong vòng hai ngày, phá hủy hoặc đóng nó, vậy tôi sẽ lập tức dùng cách đó để rời khỏi đây. 】
Về phần phương pháp, Đỗ Duy cố ý không viết ra.
Sau khi làm điều này, Đỗ Duy đứng dậy, hắng giọng, cầm giáo án trên bàn bước ra khỏi phòng làm việc.
Từ đầu đến cuối, hắn không hề có bất kỳ liên hệ nào với những "đồng nghiệp" đó.
Rất hợp với tâm lý của một người nóng lòng khám phá bí mật của ngôi trường, có thể rời đi bất cứ lúc nào...
Mà sau khi hắn rời đi, vào lúc này, các đồng nghiệp đột nhiên cứng đờ.
Cả văn phòng im lặng đến đáng sợ.
Két két...
Giây tiếp theo, tất cả mọi người đều quay đầu nhìn về nơi Đỗ Duy vừa ngồi.
Trên bàn làm việc, cuốn nhật ký đã được đóng lại, chỉ có thể nhìn thấy chữ ký của Đỗ Duy.
……
Phòng học A-012.
Tiếng chuông vào lớp vang lên, Đỗ Duy mở cửa bước vào.
Trong lớp học có tổng cộng 24 học sinh, chủ yếu là nữ.
Đỗ Duy liếc nhìn đám người, dừng ở hàng thứ hai bên trái cửa sổ.
Phòng của giáo viên ở tầng năm, ngoài cửa sổ có mưa phùn sương mù, nhìn ra ngoài, đường nét cơ bản của ngôi trường im lặng trong màn mưa.
Và ngồi bên cửa sổ là một cô gái.
Đỗ Duy đã nhìn thấy bức ảnh của cô ấy, chính là người hàng xóm xinh đẹp đã chết của Tom - Joanna, chính xác là cô ấy thời còn học sinh, mười năm trước.
Trong ngôi nhà của Joanna ở Essegrin, Đỗ Duy đã nhìn thấy ảnh chụp chung 10 năm trước của cô và nữ sinh, khi cả hai đều còn sống.
Nhưng trong nhà thờ ở New York, rõ ràng hắn đã giết chết cô ta khi ả đã biến thành ác linh, sao cô ta lại còn ở đây.
Hay đây thực sự là ngôi trường của mười năm trước?
Đỗ Duy kiềm nén suy nghĩ vào tận đáy lòng, lướt qua từng học sinh một.
Hắn đã ghi nhớ tất cả.
Sau đó, Đỗ Duy đứng ở bàn học, một tay cầm giáo án, tay kia gõ vào bảng đen.
Trước lúc tới đây, hắn đã xem qua nội dung của giáo án.
Hơi khác với những gì hắn nghĩ, nội dung đều nói về tâm lý.
Điều này thật vô lý, vì tất cả các dấu hiệu đều chỉ ra rằng đây là một trường trung học tư thục.
Những học sinh này còn đang học năm nhất cấp 3, sao đã học tâm lý...
Tuy nhiên, cũng chẳng không quan trọng.
Đỗ Duy nhìn học trò, bình tĩnh nói: "Thày là giáo viên tâm lý của các em, tên thày là Đỗ Duy, tiết này sẽ do thày dạy. Các em còn nhớ lần trước thày đã dạy ngang bài nào không?"
Có người trả lời: "Dạ thưa thày, ở lần trước thày đã nói về nền tảng của tâm lý."
Đỗ Duy gật đầu: "Tốt lắm."
Hắn hỏi lần trước, không phải lần trước.
Và nội dung của giáo án tình cờ được kết nối với bài học trước.
Nói cách khác, thày giáo như hắn đã bị mạnh mẽ ép vào ngôi trường này. Tất cả các hồ sơ trước đây đều được biên soạn bởi một dạng tồn tại nào đó.
Giống như đang chơi game nhập vai, Đỗ Duy tạm thời đóng vai giáo viên tâm lý.
Tuy nhiên, hắn định dạy cho những học sinh này, một buổi học thật tốt.
Đỗ Duy ném giáo án thẳng lên bục giảng: "Các em, đây là môn nhập môn tâm lý học. Nó là một nhánh, mọi người sẽ có những cảm xúc rất nhỏ, chính là tiềm thức."
"Những người chưa được đào tạo chuyên môn, hoặc kinh nghiệm khó có thể che giấu các biểu hiện rất nhỏ."
"Khi nói dối, một số người có thói quen chớp mắt. Khi che giấu bí mật, một số người sẽ cư xử như không có chuyện gì xảy ra, vẫn bình tĩnh như thuòng."
"Vậy làm cách nào để khám phá ra bí mật của đối phương thông qua biểu cảm cảm xúc rát nhỏ?"
Đỗ Duy bước ra khỏi bục và hỏi học sinh của mình một câu hỏi.
Có người đắc thắng trả lời: "Thưa thầy, con biết rằng chúng ta có thể bằng cách tổng kết quy luật biểu cảm của đối phương, qua ngôn ngữ để dẫn dụ khám phá ra bí mật của đối phương."
Đỗ Duy gật đầu tán thành: "Em nói đúng, thật ra đó chỉ là thuật ngữ sách vở. Ai cũng biết cách làm này, nhưng ít người làm được."
"Vì vậy, trong lớp học này, thày sẽ không nói cho các em biết bất kỳ kiến thức lý thuyết nào, mà sẽ cho các em trải nghiệm sự quyến rũ của tâm lý học."
Khi hắn nói điều này, giọng điệu có chút kỳ lạ.
Game nhập vai nghe có vẻ rất thú vị, nhưng hắn không muốn chơi theo kịch bản đã định sẵn.
Tiếp xúc với những học sinh này là đợt thăm dò đầu tiên.
Nhắc nhở các học sinh về thân phận ác linh của chúng.
Kiểm tra điểm mấu chốt của tồn tại đó, liệu nó có che giấu lời nói dối của bức thư hay không.
Nếu cố lấp liếm, hắn sẵn sàng tiếp tục phá hoại.
Những học sinh đó không biết giáo viên của mình sẽ làm gì, và tất cả đều trông hào hứng. Đối với học sinh ở độ tuổi này, chúng thích những điều mới mẻ và thú vị.
"Cái này thật tuyệt."
"Thày ơi, thày định để cho chúng em làm thực, dùng cách dò xét biểu cảm rất nhỏ để tìm ra bí mật của người khác?"
Nghe vậy, Đỗ Duy cười nói: "Không sai, thày dùng biểu cảm rất nhỏ để tìm ra bí mật của các em."
Trong khi nói chuyện, Đỗ Duy bước đến học sinh Joanna, ra tay với cô ta trước.
Joanna có chút căng thẳng: "Thưa thày, em không có bí mật."
Đỗ Duy nhìn vào mắt cô, bình tĩnh nói: “Trong lòng ai cũng có bí mật, nhưng ai cũng muốn chôn sâu nó, có người gặp chấn thương nặng, tiềm thức sẽ lấy mất những bí mật đó. Tiềm thức lãng quên nó, nhưng chúng ta có thể đánh thức nó thông qua các thủ đoạn tâm lý."
"Dùng phương pháp nhẹ nhàng là trước tiên làm dịu mối quan hệ với đối phương và để đối phương buông lỏng cảnh giác."
"Nhưng thày không thích cách tiếp cận này. Thày chỉ thích trực tiếp vạch trần mâu thuẫn của bên kia một cách đơn giản và trực tiếp, kích thích đối phương làm ra phản ứng."
"Vậy bạn học Joanna, tại sao hôm nay cô bạn thân của em không đến lớp?"
"Là bởi vì giữa hai người nảy sinh mâu thuẫn?"
"Em rất hận bạn ấy, cho nên em đã làm những điều tồi tệ với bạn ấy!"
"Vậy chúng ta hãy mạnh dạn phán đoán. Em đã giết bạn ấy, có đúng không?"
Sau khi nói xong, cả lớp học trở nên yên lặng.
Joanna trông vô cùng sợ hãi, mọi người đang nhìn chằm chằm vào cô ấy, khuôn mặt rất u ám...