Chương : 14
Thực ra, chú Trần trông thì hơi đáng sợ nhưng thái độ vẫn khá hòa ái dễ gần. Chí ít Mộc Tử Duy cũng không sợ hắn. Nhất là sau khi Quan Chước đã nói với cậu trong bếp.
“Cậu sợ chú Trần sao?”
“Ừ, hơi hơi.” Mộc Tử Duy gật đầu.
“Không sao, trước đây tôi cũng vậy.” Quan Chước rửa xong quả táo cuối cùng, đặt trên tay Mộc Tử Duy. “Lúc Tiểu Cẩn mới sinh không lâu, lần đầu gặp chú Trần, tôi cũng khóc tại chỗ luôn.”
Mộc Tử Duy ngửa đầu nhìn Quan Chước.
“Tôi khi còn bé cũng bởi vì chú Trần nên mới gặp ác mộng.”
“Thật sao?” Mộc Tử Duy không thể tin được, cúi đầu nhìn quả táo trong tay mình, lại hỏi, “Có thể ăn không?”
“Ừ, cho cậu ăn đấy.” Quan Chước nói, nhìn mái tóc mềm mại và khuôn mặt bị che nên trông nho nhỏ. Nếu lúc này Mộc Tử Duy ngẩng đầu, sẽ thấy nét cười nhàn nhạt của Quan Chước.
“Soạp…” Mộc Tử Duy gặm táo trông không văn nhã, ngoạm từng miếng to làm nước lưu trên môi, trông óng ánh.
“Chú Trần đang làm gì?” Mộc Tử Duy hỏi, quai hàm còn nhét táo, phình to ra. “Tôi thấy ông ấy như là…” Có xu hướng xã hội đen.
Mộc Tử Duy nói cũng chưa hết, nhưng Quan Chước đã hiểu ý của cậu, gật đầu, sau đó nói: “Đó là chuyện trước đây.”
“À.” Mộc Tử Duy lên tiếng, thực ra cậu cũng muốn hỏi trước đây Quan Trước có phải cũng… Nhưng nghĩ rồi cũng không hỏi ra miệng. Vấn đề này thực sự hơi dư thừa, trước thấy trên người Quan Chước hình xăm ấy, hơn nữa bây giờ lại có ‘chú Trần’ này, Quan Chước cũng có liên quan.
Nhưng Mộc Tử Duy không muốn nói trắng ra. Cậu sợ hỏi Quan Chước sẽ không vui. Lúc thấy hình xăm lần trước, Quan Chước tựa hồ đã không vui rồi – đây vẫn là điều sau này Mộc Tử Duy mới nghiệm ra được.
“Hơn nữa Quan Chước trước đây làm gì cũng không sao.” Mộc Tử Duy nghĩ. “Con người Quan Chước tốt là được.”
“Chú Tràn trông thì hung dữ, nhưng con người rất tốt, trước đây mỗi lần tới thăm chúng tôi đều sẽ mang theo quà.” Quan Chước rũ mắt, tự nhớ lại. “Cho nên cậu không cần sợ chú ấy.”
“Ừ.”
Chân tướng đã phát hiện, Mộc Tử Duy lại thấy Quan Chước nói quả nhiên không sai, chú Trần thực sự chỉ trông hung dữ thôi chứ con người rất tốt. Chọc Quan Quan cười khanh khách, còn khen đồ ăn cậu làm ăn ngon nữa.
Cơm nước xong xuôi, mọi người ngồi trên sô pha tán gẫu. Chú Trần nói rồi đột nhiên im bặt, nhìn về phía Mộc Tử Duy.
Mộc Tử Duy biết đây đại khái là có những lời không tiện nói khi có cậu, lúc đang muốn bỏ đi thì lại nghe thấy Quan Chước nói: “Cậu ấy không phải người ngoài.”
Chú Trần ngẩn người, do dự mãi, thấy Quan Chước không có ý bảo Mộc Tử Duy tránh đi, vẫn mở miệng: “Thực ra cũng không có gì, chỉ là nghĩ, đã lâu không về, có thể mang chú đi tế bái bố mẹ cháu được không thôi?” Dừng một lát, nói thêm: “Thực ra chú đã liên hệ với một vài anh em trước đây, mọi người cũng có suy nghĩ tương tự. A Chước cháu yên tâm… Một vài anh em trong bang tuy vẫn còn trong giới, nhưng tất cả mọi người đều đảm bảo sau này sẽ không quấy rầy cuộc sống của mấy anh em cháu.”
Quan Chước suy nghĩ một hồi: “Ừ. Vâng”
Chú Trần thở dài, tiếp tục nói: “Thực ra mọi người cũng muốn xem mấy đứa bọn cháu có sống ổn không. Lão Đại năm đó đã giúp bọn chú, lúc hắn đi, bọn chú… chẳng làm được gì, còn phải dựa vào mấy đứa trẻ các cháu giúp.”
“Đó là chuyện cháu nên làm.”
“Chú Trần thở dài: “Nói gì mà nên làm hay không, khi đó cháu vẫn chỉ là một đứa trẻ. Nhưng đại ca đã coi cháu là con ruột, mấy người chúng ta cũng tự nhiên coi cháu như cháu trai ruột, sau này các cháu có gì khó khăn có thể tới tìm bọn chú.”
Sau đó, chú Trần lại luôn miệng cằn nhằn nói nhiều, đến cuối cùng cảm khái: “Đúng là già rồi, cứ già là thích nhớ chuyện xưa.”
Chờ tiễn chú Trần rồi, Quan Chước nhìn đồng hồ, nói với Mộc Tử Duy: “Hơi muộn rồi, hôm nay ở đây nhé?”
Mộc Tử Duy hơi do dự, không nói lời nào.
Quan Tiểu Cẩn cũng hùa theo: “Đúng đó, đã trễ thế này, cậu một mình về cũng nguy hiểm.” Ánh mắt nóng bỏng ấy, chỉ thiếu nhào tới ôm chân Mộc Tử Duy giữ cậu lại.
“Tôi sợ một mình cậu về ngủ tối sẽ gặp ác mộng.” Quan Chước tiếp tục nói.
Mộc Tử Duy vẫn gật đầu.
Thực ra, lo lắng của Quan Tiểu Cẩn và Quan Chước là không cần thiết. Tuy vóc người cậu hơi lùn, nhưng tốt xấu gì cũng vẫn là một đứa con trai, đi đường đêm một mình cũng không sao, cũng sẽ không bởi vì chú Trần trông dữ dằn mà tối liền gặp ác mộng. Cho nên đồng ý… thực ra là vì cậu muốn ở lại, ở lại ngủ cùng Quan Chước.
Ngủ cùng Quan Chước rất thoải mái. Đây là cảm tưởng mấy lần ngủ lại của cậu.
Giường nhà Quan Chước vừa lớn vừa mềm. Ngủ bên cạnh Quan Chước rất yên tâm. Còn có thể lén nhìn mặt Quan Chước khi ngủ.
Mộc Tử Duy biết mình bây giờ hơi lạ, luôn bất giác nghĩ muốn gần gũi Quan Chước. Chính cậu cũng không rõ vì sao, bắt đầu từ khi nào, nói chung đợi đến khi cậu nhận ra thì đã thành như vậy rồi. Hễ gần Quan Chước hơn chút là cậu đã rất vui.
Từ lần Mộc Tử Duy ngủ lại, chiếc áo sơ mi của Quan Chước trở thành áo ngủ riêng của cậu. Mộc Tử Duy cũng lười mua chiếc mới.
Chiếc áo vẫn lòng thòng khoác trên người Mộc Tử Duy.
Thấy Quan Chước nhìn về phía hai cái đùi của mình, Mộc Tử Duy suy nghĩ một chút, nhấc vạt áo lên, nói: “Mặc quần con.”
Quan Chước lắc: “Tôi không nói cái đó.” Không biết có phải do ánh đèn không, Mộc Tử Duy cảm thấy mặt Quan Chước hơi đỏ.
“Ừa.” Mộc Tử Duy buông vạt áo xuống, lên giường, nằm thẳng, qua một lát lại lặng lẽ dịch về phía Quan Chước. Sau đó yên lặng nghiêng đầu nhìn Quan Chước.
“Làm sao thế?” Quan Chước hỏi.
Mộc Tử Duy lắc đầu: “Không có gì.” Thực ra cậu rất hiếu kỳ với những lời chú Trần nói hôm nay, nhưng lại không dám hỏi.
“Là lời chú Trần?” Vẻ mặt Mộc Tử Duy không nhiều, nhưng ánh mắt cũng rất u mê.
“Ừ.” Mộc Tử Duy suy nghĩ một chút, gật đầu.
Quan Chước thấy cặp mắt kiểu gì cũng rất đơn thuần của cậu: “Có cảm thấy sợ không?”
“Không đâu.” Mộc Tử Duy lắc đầu, “Anh là người tốt.”
Khóe miệng Quan Chước hơi nhếch, cười rất nhạt: “Có thể nếu cậu biết chuyện tôi làm trước đây sẽ không nghĩ vậy.”
Mộc Tử Duy vẫn lắc đầu: “Không đâu. Tôi biết anh tốt với tôi là được.”
Dáng vẻ hoàn toàn tin cậy ấy làm Quan Chước rất muốn sờ đầu cậu, nhưng vẫn nhịn xuống. “Cậu muốn biết gì có thể hòi tôi?”
“Ừ. À ── anh thật là xã hội đen sao? Trước đây.” Mộc Tử Duy nhìn mắt Quan Chước, dè dặt hỏi.
“Coi như thế. Bố mẹ tôi là xã hội đen.”
“Vậy, họ…”
“Đã chết.” Quan Chước rũ mắt, lông mi dài che nửa đôi mắt. “Xử bắn.”
Mộc Tử Duy im lặng một lát: “… Xin lỗi.”
“Không sao, là do họ làm sai, không trách ai được.” Lúc Quan Chước nói vậy, giọng nói vẫn cứ nhàn nhạt như thế, nhìn không đau khổ lắm. Nhưng Mộc Tử Duy lại thấy đau như bị kim châm.
“Vậy hình xăm trên lưng anh?”
“Mọi người trong bang đều phải xăm.”
“À. Ừ, vậy lời chú Trần nói… Anh không phải con ruột của bố mẹ anh sao?”
Mộc Tử Duy nói xong mới thấy ý kiến này rất kỳ lạ, nhưng nói ra miệng rồi thì sửa thế nào được.
“Ừ. Mẹ tôi tái giá, Tiểu Cẩn mới là con gái ruột của bố.” Thấy Mộc Tử Duy tựa hồ chưa hiểu lắm: “Nói như vậy, đã hiểu chưa?”
“Tàm tạm.” Mộc Tử Duy xoa đầu, “Hơi chóng mặt.”
“Mệt thì ngủ sớm đi.”
“Ừ.” Mộc Tử Duy lại tới gần cạnh Quan Chước, cảm thấy thoải mái hơn, nhỏ giọng hỏi: “Vì sao anh lại chịu nói với tôi những lời này.”
Quan Chước ngây ra một lúc, ngược lại cười cười: “Không biết vì sao, tôi không muốn gạt cậu.”
“À.” Mộc Tử Duy nhắm mắt lại, đợi thật lâu, đợi đén khi bên cạnh truyền đến tiếng hít thở đều đều kéo dài theo quy luật mới mở mắt ra. Vươn tay ôm lấy vai Quan Chước.
Tướng ngủ buổi tối của Quan Chước vẫn không được tốt, phải ôm hắn mới bảo đảm cả đêm ngủ ngon được.
Trước đây chỉ thấy vai Quan Chước dày rộng, ôm lấy có cảm giác vững vàng. Hôm nay lại thay đổi.
Lúc nói chuyện xưa, Quan Chước chưa bao giờ nói tới mệt mỏi và đau khổ của mình, nhưng Mộc Tử Duy chỉ cần nghĩ thôi cũng đã thấy đau lòng. Khi đó Quan Chước chắc còn rất nhỏ, nhưng phải trải qua nhiều biến cố như vậy.
Người nào gặp khó khăn khổ sở trong cuộc sống, mà cứ đi kể lể tố khổ với người khác, là người khó thay đổi hiện trạng nhu nhược. Nhưng Quan Chước không phải.
Kiểu người kiên cường tận xương như Quan Chước, có lẽ chưa từng tố khổ bao giờ ha. Những buồn đau và gian khổ ấy, có phải đều một mình chống đỡ không?
Mộc Tử Duy bỗng thấy khổ sở, tay ôm Quan Chước nắm thật chặt.
Cậu hi vọng cậu có thể gặp Quan Chước sớm hơn. Vậy sợ cái gì cũng nói, cái gì cũng không làm, yên tĩnh ở bên hắn là được. Chí ít không để hắn một mình chịu những chuyện này.
—
Lời tác giả:
“Mộc Tử Duy biết mình bây giờ hơi lạ, luôn bất giác nghĩ muốn gần gũi Quan Chước. Chính cậu cũng không rõ vì sao, bắt đầu từ khi nào, nói chung đợi đến khi cậu nhận ra thì đã thành như vậy rồi. Hễ gần Quan Chước hơn chút là cậu đã rất vui.” ── tình cảm tiểu ngốc thụ bùng phát rồi còn không tự biết.
Ngày trước ngồi cạnh tôi có một nam sinh vai gầy, trắng, cậu ấy đi rồi cảm giác hơi chán.
Nhưng bây giờ ngồi sau tôi có một chàng trai là một ngạo kiều nhá ~. Biết ‘hừ’, còn biết giậm chân. Cuộc đời quả là tốt đẹp.
><><><
“Cậu sợ chú Trần sao?”
“Ừ, hơi hơi.” Mộc Tử Duy gật đầu.
“Không sao, trước đây tôi cũng vậy.” Quan Chước rửa xong quả táo cuối cùng, đặt trên tay Mộc Tử Duy. “Lúc Tiểu Cẩn mới sinh không lâu, lần đầu gặp chú Trần, tôi cũng khóc tại chỗ luôn.”
Mộc Tử Duy ngửa đầu nhìn Quan Chước.
“Tôi khi còn bé cũng bởi vì chú Trần nên mới gặp ác mộng.”
“Thật sao?” Mộc Tử Duy không thể tin được, cúi đầu nhìn quả táo trong tay mình, lại hỏi, “Có thể ăn không?”
“Ừ, cho cậu ăn đấy.” Quan Chước nói, nhìn mái tóc mềm mại và khuôn mặt bị che nên trông nho nhỏ. Nếu lúc này Mộc Tử Duy ngẩng đầu, sẽ thấy nét cười nhàn nhạt của Quan Chước.
“Soạp…” Mộc Tử Duy gặm táo trông không văn nhã, ngoạm từng miếng to làm nước lưu trên môi, trông óng ánh.
“Chú Trần đang làm gì?” Mộc Tử Duy hỏi, quai hàm còn nhét táo, phình to ra. “Tôi thấy ông ấy như là…” Có xu hướng xã hội đen.
Mộc Tử Duy nói cũng chưa hết, nhưng Quan Chước đã hiểu ý của cậu, gật đầu, sau đó nói: “Đó là chuyện trước đây.”
“À.” Mộc Tử Duy lên tiếng, thực ra cậu cũng muốn hỏi trước đây Quan Trước có phải cũng… Nhưng nghĩ rồi cũng không hỏi ra miệng. Vấn đề này thực sự hơi dư thừa, trước thấy trên người Quan Chước hình xăm ấy, hơn nữa bây giờ lại có ‘chú Trần’ này, Quan Chước cũng có liên quan.
Nhưng Mộc Tử Duy không muốn nói trắng ra. Cậu sợ hỏi Quan Chước sẽ không vui. Lúc thấy hình xăm lần trước, Quan Chước tựa hồ đã không vui rồi – đây vẫn là điều sau này Mộc Tử Duy mới nghiệm ra được.
“Hơn nữa Quan Chước trước đây làm gì cũng không sao.” Mộc Tử Duy nghĩ. “Con người Quan Chước tốt là được.”
“Chú Tràn trông thì hung dữ, nhưng con người rất tốt, trước đây mỗi lần tới thăm chúng tôi đều sẽ mang theo quà.” Quan Chước rũ mắt, tự nhớ lại. “Cho nên cậu không cần sợ chú ấy.”
“Ừ.”
Chân tướng đã phát hiện, Mộc Tử Duy lại thấy Quan Chước nói quả nhiên không sai, chú Trần thực sự chỉ trông hung dữ thôi chứ con người rất tốt. Chọc Quan Quan cười khanh khách, còn khen đồ ăn cậu làm ăn ngon nữa.
Cơm nước xong xuôi, mọi người ngồi trên sô pha tán gẫu. Chú Trần nói rồi đột nhiên im bặt, nhìn về phía Mộc Tử Duy.
Mộc Tử Duy biết đây đại khái là có những lời không tiện nói khi có cậu, lúc đang muốn bỏ đi thì lại nghe thấy Quan Chước nói: “Cậu ấy không phải người ngoài.”
Chú Trần ngẩn người, do dự mãi, thấy Quan Chước không có ý bảo Mộc Tử Duy tránh đi, vẫn mở miệng: “Thực ra cũng không có gì, chỉ là nghĩ, đã lâu không về, có thể mang chú đi tế bái bố mẹ cháu được không thôi?” Dừng một lát, nói thêm: “Thực ra chú đã liên hệ với một vài anh em trước đây, mọi người cũng có suy nghĩ tương tự. A Chước cháu yên tâm… Một vài anh em trong bang tuy vẫn còn trong giới, nhưng tất cả mọi người đều đảm bảo sau này sẽ không quấy rầy cuộc sống của mấy anh em cháu.”
Quan Chước suy nghĩ một hồi: “Ừ. Vâng”
Chú Trần thở dài, tiếp tục nói: “Thực ra mọi người cũng muốn xem mấy đứa bọn cháu có sống ổn không. Lão Đại năm đó đã giúp bọn chú, lúc hắn đi, bọn chú… chẳng làm được gì, còn phải dựa vào mấy đứa trẻ các cháu giúp.”
“Đó là chuyện cháu nên làm.”
“Chú Trần thở dài: “Nói gì mà nên làm hay không, khi đó cháu vẫn chỉ là một đứa trẻ. Nhưng đại ca đã coi cháu là con ruột, mấy người chúng ta cũng tự nhiên coi cháu như cháu trai ruột, sau này các cháu có gì khó khăn có thể tới tìm bọn chú.”
Sau đó, chú Trần lại luôn miệng cằn nhằn nói nhiều, đến cuối cùng cảm khái: “Đúng là già rồi, cứ già là thích nhớ chuyện xưa.”
Chờ tiễn chú Trần rồi, Quan Chước nhìn đồng hồ, nói với Mộc Tử Duy: “Hơi muộn rồi, hôm nay ở đây nhé?”
Mộc Tử Duy hơi do dự, không nói lời nào.
Quan Tiểu Cẩn cũng hùa theo: “Đúng đó, đã trễ thế này, cậu một mình về cũng nguy hiểm.” Ánh mắt nóng bỏng ấy, chỉ thiếu nhào tới ôm chân Mộc Tử Duy giữ cậu lại.
“Tôi sợ một mình cậu về ngủ tối sẽ gặp ác mộng.” Quan Chước tiếp tục nói.
Mộc Tử Duy vẫn gật đầu.
Thực ra, lo lắng của Quan Tiểu Cẩn và Quan Chước là không cần thiết. Tuy vóc người cậu hơi lùn, nhưng tốt xấu gì cũng vẫn là một đứa con trai, đi đường đêm một mình cũng không sao, cũng sẽ không bởi vì chú Trần trông dữ dằn mà tối liền gặp ác mộng. Cho nên đồng ý… thực ra là vì cậu muốn ở lại, ở lại ngủ cùng Quan Chước.
Ngủ cùng Quan Chước rất thoải mái. Đây là cảm tưởng mấy lần ngủ lại của cậu.
Giường nhà Quan Chước vừa lớn vừa mềm. Ngủ bên cạnh Quan Chước rất yên tâm. Còn có thể lén nhìn mặt Quan Chước khi ngủ.
Mộc Tử Duy biết mình bây giờ hơi lạ, luôn bất giác nghĩ muốn gần gũi Quan Chước. Chính cậu cũng không rõ vì sao, bắt đầu từ khi nào, nói chung đợi đến khi cậu nhận ra thì đã thành như vậy rồi. Hễ gần Quan Chước hơn chút là cậu đã rất vui.
Từ lần Mộc Tử Duy ngủ lại, chiếc áo sơ mi của Quan Chước trở thành áo ngủ riêng của cậu. Mộc Tử Duy cũng lười mua chiếc mới.
Chiếc áo vẫn lòng thòng khoác trên người Mộc Tử Duy.
Thấy Quan Chước nhìn về phía hai cái đùi của mình, Mộc Tử Duy suy nghĩ một chút, nhấc vạt áo lên, nói: “Mặc quần con.”
Quan Chước lắc: “Tôi không nói cái đó.” Không biết có phải do ánh đèn không, Mộc Tử Duy cảm thấy mặt Quan Chước hơi đỏ.
“Ừa.” Mộc Tử Duy buông vạt áo xuống, lên giường, nằm thẳng, qua một lát lại lặng lẽ dịch về phía Quan Chước. Sau đó yên lặng nghiêng đầu nhìn Quan Chước.
“Làm sao thế?” Quan Chước hỏi.
Mộc Tử Duy lắc đầu: “Không có gì.” Thực ra cậu rất hiếu kỳ với những lời chú Trần nói hôm nay, nhưng lại không dám hỏi.
“Là lời chú Trần?” Vẻ mặt Mộc Tử Duy không nhiều, nhưng ánh mắt cũng rất u mê.
“Ừ.” Mộc Tử Duy suy nghĩ một chút, gật đầu.
Quan Chước thấy cặp mắt kiểu gì cũng rất đơn thuần của cậu: “Có cảm thấy sợ không?”
“Không đâu.” Mộc Tử Duy lắc đầu, “Anh là người tốt.”
Khóe miệng Quan Chước hơi nhếch, cười rất nhạt: “Có thể nếu cậu biết chuyện tôi làm trước đây sẽ không nghĩ vậy.”
Mộc Tử Duy vẫn lắc đầu: “Không đâu. Tôi biết anh tốt với tôi là được.”
Dáng vẻ hoàn toàn tin cậy ấy làm Quan Chước rất muốn sờ đầu cậu, nhưng vẫn nhịn xuống. “Cậu muốn biết gì có thể hòi tôi?”
“Ừ. À ── anh thật là xã hội đen sao? Trước đây.” Mộc Tử Duy nhìn mắt Quan Chước, dè dặt hỏi.
“Coi như thế. Bố mẹ tôi là xã hội đen.”
“Vậy, họ…”
“Đã chết.” Quan Chước rũ mắt, lông mi dài che nửa đôi mắt. “Xử bắn.”
Mộc Tử Duy im lặng một lát: “… Xin lỗi.”
“Không sao, là do họ làm sai, không trách ai được.” Lúc Quan Chước nói vậy, giọng nói vẫn cứ nhàn nhạt như thế, nhìn không đau khổ lắm. Nhưng Mộc Tử Duy lại thấy đau như bị kim châm.
“Vậy hình xăm trên lưng anh?”
“Mọi người trong bang đều phải xăm.”
“À. Ừ, vậy lời chú Trần nói… Anh không phải con ruột của bố mẹ anh sao?”
Mộc Tử Duy nói xong mới thấy ý kiến này rất kỳ lạ, nhưng nói ra miệng rồi thì sửa thế nào được.
“Ừ. Mẹ tôi tái giá, Tiểu Cẩn mới là con gái ruột của bố.” Thấy Mộc Tử Duy tựa hồ chưa hiểu lắm: “Nói như vậy, đã hiểu chưa?”
“Tàm tạm.” Mộc Tử Duy xoa đầu, “Hơi chóng mặt.”
“Mệt thì ngủ sớm đi.”
“Ừ.” Mộc Tử Duy lại tới gần cạnh Quan Chước, cảm thấy thoải mái hơn, nhỏ giọng hỏi: “Vì sao anh lại chịu nói với tôi những lời này.”
Quan Chước ngây ra một lúc, ngược lại cười cười: “Không biết vì sao, tôi không muốn gạt cậu.”
“À.” Mộc Tử Duy nhắm mắt lại, đợi thật lâu, đợi đén khi bên cạnh truyền đến tiếng hít thở đều đều kéo dài theo quy luật mới mở mắt ra. Vươn tay ôm lấy vai Quan Chước.
Tướng ngủ buổi tối của Quan Chước vẫn không được tốt, phải ôm hắn mới bảo đảm cả đêm ngủ ngon được.
Trước đây chỉ thấy vai Quan Chước dày rộng, ôm lấy có cảm giác vững vàng. Hôm nay lại thay đổi.
Lúc nói chuyện xưa, Quan Chước chưa bao giờ nói tới mệt mỏi và đau khổ của mình, nhưng Mộc Tử Duy chỉ cần nghĩ thôi cũng đã thấy đau lòng. Khi đó Quan Chước chắc còn rất nhỏ, nhưng phải trải qua nhiều biến cố như vậy.
Người nào gặp khó khăn khổ sở trong cuộc sống, mà cứ đi kể lể tố khổ với người khác, là người khó thay đổi hiện trạng nhu nhược. Nhưng Quan Chước không phải.
Kiểu người kiên cường tận xương như Quan Chước, có lẽ chưa từng tố khổ bao giờ ha. Những buồn đau và gian khổ ấy, có phải đều một mình chống đỡ không?
Mộc Tử Duy bỗng thấy khổ sở, tay ôm Quan Chước nắm thật chặt.
Cậu hi vọng cậu có thể gặp Quan Chước sớm hơn. Vậy sợ cái gì cũng nói, cái gì cũng không làm, yên tĩnh ở bên hắn là được. Chí ít không để hắn một mình chịu những chuyện này.
—
Lời tác giả:
“Mộc Tử Duy biết mình bây giờ hơi lạ, luôn bất giác nghĩ muốn gần gũi Quan Chước. Chính cậu cũng không rõ vì sao, bắt đầu từ khi nào, nói chung đợi đến khi cậu nhận ra thì đã thành như vậy rồi. Hễ gần Quan Chước hơn chút là cậu đã rất vui.” ── tình cảm tiểu ngốc thụ bùng phát rồi còn không tự biết.
Ngày trước ngồi cạnh tôi có một nam sinh vai gầy, trắng, cậu ấy đi rồi cảm giác hơi chán.
Nhưng bây giờ ngồi sau tôi có một chàng trai là một ngạo kiều nhá ~. Biết ‘hừ’, còn biết giậm chân. Cuộc đời quả là tốt đẹp.
><><><