Chương : 10
Năm năm sau “tai nạn đi nhầm phòng”, tại Hồng Kông.
“Đào Tiểu Đào, nói cho dì nghe hôm nay con nhận được bao nhiêu thư tình?” “Ác ma” mới có tí tuổi đầu này, mặc dù còn nhỏ tuổi, nhưng mỗi ngày đều nhận được rất nhiều thư tình của các nữ sinh các khối khác nhau. Mỗi ngày đều đem về một chồng thư cao ngất, cất hết vào cặp, ngoan ngoãn mang về cho mẹ xem sau đó vứt hết vào thùng rác.
Hoá thân thành nữ giám đốc của công ty phần mềm máy tính là Quạ Đen Tô Tiểu Vũ, cô giỏi vi tính, đó là khả năng đặc biệt của cô, dù là khi làm hacker hay tấn công hacker cô đều thông thạo. Sau khi trốn khỏi nơi đó, Đào Chi Yêu đã giúp cô thay đổi khuôn mặt để không ai có thể nhận ra cô nữa, vì vậy trong vài năm gần đây cô gia nhập vào công ty phần mềm, bắt đầu công việc yêu thích của mình. Đến nay, với tầm nhìn và năng lực của bản thân, cô đã đạt đến vị trí nữ giám đốc duy nhất và trẻ nhất Hồng Kông.
Từ sau sự kiện đó, Quạ Đen ngây thơ không hiểu chuyện hiện tại đã trở thành một Tô Tiểu Vũ khôn khéo giỏi giang.
Người được cô gọi là Đào Tiểu Đào chính là một bé trai xinh đẹp khác thường, mặc dù chỉ mới năm tuổi, nhưng ai cũng có thể nhìn ra sau này cậu bé sẽ trở thành một “ác ma” mê hoặc người khác. Làn da trắng nõn, gương mặt hoàn hảo không chê được điểm nào. Một bé trai nhưng lại có lông mi thật dài, mỗi cái chớp mắt đều ẩn dấu một sự trầm ổn thông minh không giống những đứa trẻ cùng trang lứa. Sống mũi cao kiên định, đôi môi mỏng nhếch lên, đôi mắt được di truyền từ mẹ nên có màu tím nhạt, sáng lấp lánh.
Nhìn đứa bé xinh đẹp như búp bê trước mặt, Tô Tiểu Vũ như bị “mê hoặc, nhìn không chớp mắt, chút nữa chảy cả nước miếng, ôm chặt lấy cậu bé hôn “thắm thiết”.
Cậu bé sớm có tính ông cụ non không thích bị hôn chút nào cả, cậu chán ghét lấy tay quẹt nước miếng trên mặt. Thật ra hành động của Tô Tiểu Vũ được coi là bình thường, nếu đổi lại là “đại ma nữ háo sắc” Hồ Ly ở đây, tâm hồn “non nớt” của cậu sẽ gặp “ác mộng”.
Tô Tiểu Vũ cảm thấy tức giận, đến bên người phụ nữ trang nhã bên cạnh phàn nàn “Cô nhìn xem, xem đi, đứa bé này không biết cách làm người khác vui lòng gì cả, nếu sớm biết như vậy, ngày đó tôi sẽ không khuyên cô sinh ra nó… thật là nghiệp chướng mà!”
Đào Tiểu Đào không biết đã nghe bà dì kì lạ này nói như vậy bao nhiêu lần, cậu không thèm để ý, đến bên cạnh mẹ mình.
Đào Chi Yêu cười dịu dàng, vuốt vuốt đầu con, giúp bé sửa sang lại quần áo, nói nhỏ “Đi thôi, dì Tô sẽ đưa con đi học trước rồi sau đó đưa mẹ đi làm.”
Đào Tiểu Đào bình tĩnh nói “Mẹ chờ con lớn hơn chút nữa, con sẽ mua xe cho mẹ đi, như vậy mẹ không cần phải nhờ xe dì Tô nữa.”
Đầu Chi Yêu gật gật đầu bảo “Con của mẹ ngoan lắm.”
Nói xong hai mẹ con dắt tay nhau ra khỏi nhà, bỏ lại Tô Tiểu Vũ một mình hổn hển kêu gào “Tiểu ‘ác ma’ quả nhiên không nói được một câu nghe lọt tai, lại còn mang vẻ mặt ‘yêu nghiệt’ nữa, a a…”
Đào Tiểu Đào ghét nhất gương mặt quá đẹp trai yêu mị của mình, chán ghét một đám phụ nữ háo sắc nhìn thấy cậu chảy nước miếng, nhưng khi nghe mẹ nói một câu cậu không còn cảm thấy ghét nữa.
Có một lần mẹ vô ý nói vẻ ngoài của cậu rất giống cha. Nhưng khi cậu hỏi cha là ai, mẹ không muốn đề cập tới.
Mẹ chỉ cầm sợi dây chuyền đeo lên cổ cậu, nói đó là món quà cha cố tình để lại cho cậu.
Đào Tiểu Đào là một đứa nhỏ hiểu chuyện, nhìn thấy nét mặt của mẹ muốn nói lại thôi, có chút đau lòng, vì vậy cậu không bao giờ hỏi mẹ nữa.
Chỉ là trong tim bé vẫn luôn luôn khát khao có một người cha.
Xe đã dừng lại ở trước cổng một trường tiểu học cao cấp.
Đào Tiểu Đào xuống xe ngoan ngoãn chào mẹ, trước cổng trường có một đám nữ sinh cùng khối với cậu hoặc cao hơn đang đứng với nhau, họ vừa nhìn thấy cậu đều “say mê” gọi tên cậu.
Đào Tiểu Đào nhịn không được nhăn mày lại.
Đào Chi Yêu nhìn đứa con trai bảo bối của mình dịu dàng bảo “Bảo bối, các cô bé kia làm vậy vì yêu thích con.”
Đào Tiểu Đào ngước nhìn người mẹ lúc nào cũng trang nhã thuần khiết, không biết vì sao, mỗi lần cậu cảm thấy phiền não hay nhức đầu, chỉ cần nghe giọng nói dịu dàng của mẹ, cơn đau liền biến mất. Đào Tiểu Đào nở nụ cười xán lạn nói “Tạm biệt mẹ.”
“Bảo bối hôm nay học vui vẻ, ngoan nha con” Đào Chi Yêu cũng cười với con.
Tô Tiểu Vũ thật sự chịu không nổi tình cảm thân thiết sâu đậm của hai mẹ con, tức giận khởi động xe rời đi.
“Alice, thoáng một cái đã năm năm trôi qua…” Tô Tiểu Vũ đột nhiên nói.
“Đúng vậy” Đào Chi Yêu nhìn cảnh vật ngoài xe không ngừng bị bỏ lại phía sau, lơ đãng phụ hoạ..
“Nhìn thấy cô hạnh phúc, tôi rất vui.”
Đào Chi Yêu thản nhiên cười nhẹ “Tôi cũng vậy.”
Hai người nhìn nhau cười, đó là sự ăn ý giữa hai người đã từng cùng vào sinh ra tử với nhau.
“Đến rồi” Tô Tiểu Vũ dừng xe lại nói.
“Tạm biệt” Đào Chi Yêu nói lời tạm biệt với cô.
Tô Tiểu Vũ cũng vẫy vẫy tay với cô “Chào, tôi cũng đi làm đây.”
Vừa nói dứt lời, đã không còn thấy bóng dáng.
Đào Chi Yêu ngước đầu lên nhìn toà nhà có kiến trúc theo lối Âu Mỹ trước mặt, bảng hiệu có ghi “Trung tâm tổ chức hôn lễ Đào Chi Yêu” cô cười nhẹ bắt đầu bước vào một ngày làm việc mới.
“Đào Tiểu Đào, nói cho dì nghe hôm nay con nhận được bao nhiêu thư tình?” “Ác ma” mới có tí tuổi đầu này, mặc dù còn nhỏ tuổi, nhưng mỗi ngày đều nhận được rất nhiều thư tình của các nữ sinh các khối khác nhau. Mỗi ngày đều đem về một chồng thư cao ngất, cất hết vào cặp, ngoan ngoãn mang về cho mẹ xem sau đó vứt hết vào thùng rác.
Hoá thân thành nữ giám đốc của công ty phần mềm máy tính là Quạ Đen Tô Tiểu Vũ, cô giỏi vi tính, đó là khả năng đặc biệt của cô, dù là khi làm hacker hay tấn công hacker cô đều thông thạo. Sau khi trốn khỏi nơi đó, Đào Chi Yêu đã giúp cô thay đổi khuôn mặt để không ai có thể nhận ra cô nữa, vì vậy trong vài năm gần đây cô gia nhập vào công ty phần mềm, bắt đầu công việc yêu thích của mình. Đến nay, với tầm nhìn và năng lực của bản thân, cô đã đạt đến vị trí nữ giám đốc duy nhất và trẻ nhất Hồng Kông.
Từ sau sự kiện đó, Quạ Đen ngây thơ không hiểu chuyện hiện tại đã trở thành một Tô Tiểu Vũ khôn khéo giỏi giang.
Người được cô gọi là Đào Tiểu Đào chính là một bé trai xinh đẹp khác thường, mặc dù chỉ mới năm tuổi, nhưng ai cũng có thể nhìn ra sau này cậu bé sẽ trở thành một “ác ma” mê hoặc người khác. Làn da trắng nõn, gương mặt hoàn hảo không chê được điểm nào. Một bé trai nhưng lại có lông mi thật dài, mỗi cái chớp mắt đều ẩn dấu một sự trầm ổn thông minh không giống những đứa trẻ cùng trang lứa. Sống mũi cao kiên định, đôi môi mỏng nhếch lên, đôi mắt được di truyền từ mẹ nên có màu tím nhạt, sáng lấp lánh.
Nhìn đứa bé xinh đẹp như búp bê trước mặt, Tô Tiểu Vũ như bị “mê hoặc, nhìn không chớp mắt, chút nữa chảy cả nước miếng, ôm chặt lấy cậu bé hôn “thắm thiết”.
Cậu bé sớm có tính ông cụ non không thích bị hôn chút nào cả, cậu chán ghét lấy tay quẹt nước miếng trên mặt. Thật ra hành động của Tô Tiểu Vũ được coi là bình thường, nếu đổi lại là “đại ma nữ háo sắc” Hồ Ly ở đây, tâm hồn “non nớt” của cậu sẽ gặp “ác mộng”.
Tô Tiểu Vũ cảm thấy tức giận, đến bên người phụ nữ trang nhã bên cạnh phàn nàn “Cô nhìn xem, xem đi, đứa bé này không biết cách làm người khác vui lòng gì cả, nếu sớm biết như vậy, ngày đó tôi sẽ không khuyên cô sinh ra nó… thật là nghiệp chướng mà!”
Đào Tiểu Đào không biết đã nghe bà dì kì lạ này nói như vậy bao nhiêu lần, cậu không thèm để ý, đến bên cạnh mẹ mình.
Đào Chi Yêu cười dịu dàng, vuốt vuốt đầu con, giúp bé sửa sang lại quần áo, nói nhỏ “Đi thôi, dì Tô sẽ đưa con đi học trước rồi sau đó đưa mẹ đi làm.”
Đào Tiểu Đào bình tĩnh nói “Mẹ chờ con lớn hơn chút nữa, con sẽ mua xe cho mẹ đi, như vậy mẹ không cần phải nhờ xe dì Tô nữa.”
Đầu Chi Yêu gật gật đầu bảo “Con của mẹ ngoan lắm.”
Nói xong hai mẹ con dắt tay nhau ra khỏi nhà, bỏ lại Tô Tiểu Vũ một mình hổn hển kêu gào “Tiểu ‘ác ma’ quả nhiên không nói được một câu nghe lọt tai, lại còn mang vẻ mặt ‘yêu nghiệt’ nữa, a a…”
Đào Tiểu Đào ghét nhất gương mặt quá đẹp trai yêu mị của mình, chán ghét một đám phụ nữ háo sắc nhìn thấy cậu chảy nước miếng, nhưng khi nghe mẹ nói một câu cậu không còn cảm thấy ghét nữa.
Có một lần mẹ vô ý nói vẻ ngoài của cậu rất giống cha. Nhưng khi cậu hỏi cha là ai, mẹ không muốn đề cập tới.
Mẹ chỉ cầm sợi dây chuyền đeo lên cổ cậu, nói đó là món quà cha cố tình để lại cho cậu.
Đào Tiểu Đào là một đứa nhỏ hiểu chuyện, nhìn thấy nét mặt của mẹ muốn nói lại thôi, có chút đau lòng, vì vậy cậu không bao giờ hỏi mẹ nữa.
Chỉ là trong tim bé vẫn luôn luôn khát khao có một người cha.
Xe đã dừng lại ở trước cổng một trường tiểu học cao cấp.
Đào Tiểu Đào xuống xe ngoan ngoãn chào mẹ, trước cổng trường có một đám nữ sinh cùng khối với cậu hoặc cao hơn đang đứng với nhau, họ vừa nhìn thấy cậu đều “say mê” gọi tên cậu.
Đào Tiểu Đào nhịn không được nhăn mày lại.
Đào Chi Yêu nhìn đứa con trai bảo bối của mình dịu dàng bảo “Bảo bối, các cô bé kia làm vậy vì yêu thích con.”
Đào Tiểu Đào ngước nhìn người mẹ lúc nào cũng trang nhã thuần khiết, không biết vì sao, mỗi lần cậu cảm thấy phiền não hay nhức đầu, chỉ cần nghe giọng nói dịu dàng của mẹ, cơn đau liền biến mất. Đào Tiểu Đào nở nụ cười xán lạn nói “Tạm biệt mẹ.”
“Bảo bối hôm nay học vui vẻ, ngoan nha con” Đào Chi Yêu cũng cười với con.
Tô Tiểu Vũ thật sự chịu không nổi tình cảm thân thiết sâu đậm của hai mẹ con, tức giận khởi động xe rời đi.
“Alice, thoáng một cái đã năm năm trôi qua…” Tô Tiểu Vũ đột nhiên nói.
“Đúng vậy” Đào Chi Yêu nhìn cảnh vật ngoài xe không ngừng bị bỏ lại phía sau, lơ đãng phụ hoạ..
“Nhìn thấy cô hạnh phúc, tôi rất vui.”
Đào Chi Yêu thản nhiên cười nhẹ “Tôi cũng vậy.”
Hai người nhìn nhau cười, đó là sự ăn ý giữa hai người đã từng cùng vào sinh ra tử với nhau.
“Đến rồi” Tô Tiểu Vũ dừng xe lại nói.
“Tạm biệt” Đào Chi Yêu nói lời tạm biệt với cô.
Tô Tiểu Vũ cũng vẫy vẫy tay với cô “Chào, tôi cũng đi làm đây.”
Vừa nói dứt lời, đã không còn thấy bóng dáng.
Đào Chi Yêu ngước đầu lên nhìn toà nhà có kiến trúc theo lối Âu Mỹ trước mặt, bảng hiệu có ghi “Trung tâm tổ chức hôn lễ Đào Chi Yêu” cô cười nhẹ bắt đầu bước vào một ngày làm việc mới.