Chương : 3
*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Edit: Mạc Thiên Y
“Vậy thì cho tôi cặp chăn đệm.” Lâm Ngữ Yên bình tĩnh nói: “Gian phòng kia vừa lạnh vừa ẩm thấp, người ở trong đó không bao lâu sẽ ngã bệnh mất, mẹ, bà cũng không muốn tiêu phí bạc hốt thuốc cho tôi uống đúng không.”
Bì thị nghe vậy sắc mặt cứng đờ, ước chừng cân nhắc được mất giữa một đôi chăn nệm và xem bệnh hốt thuốc, bấy giờ mới không mấy vui vẻ hừ một tiếng, xoay người đi vào phòng, không bao lâu, một tấm nệm bên trên phủ đầy vết ố bẩn lòi ra cả ruột bông đã biến đen, bị ném ra ngoài.
“Rầm ——” Bì thị đóng sập cửa phòng.
Lâm Ngữ Yên không nói gì, cuộn tấm nệm đi đến “căn phòng” của mình, có lẽ là cả một ngày nay nàng biểu hiện coi như ngoan ngoãn, hay hoặc giả là Bì thị đoán nàng không có chỗ nào để đi, cho nên cũng không khóa cửa như ngày hôm qua.
Vào phòng, thoáng chốc một thứ mùi mốc meo khó ngửi xông vào lỗ mũi. Trong này quá tối hầu như không thấy rõ thứ gì, Lâm Ngữ Yên bèn mở rộng cửa ra nửa khe hở, nương theo ánh trăng bắt đầu thu dọn, qua một lúc thật lâu, mới dọn ra được một chỗ có thể xem là tạm đủ cho người nằm. Nhìn trước mắt hai chồng tảng đá, ở giữa chỉ bắc ngang một tấm ván gỗ làm giường, Lâm Ngữ Yên khẽ thở dài một cái, sau đó đem tấm nệm kia rải lên. Một hồi bận rộn, sắc trời cũng đã gần đến ban mai. Lâm Ngữ Yên mệt mỏi cả một ngày, lúc này quả thật tinh thần đều đã rệu rã, cũng không đoái hoài tới gì nữa, mặc nguyên áo nằm xuống, không bao lâu liền ngủ thiếp đi. Mà trong lúc nàng chìm vào giấc mơ, lại không biết cửa phòng mình bị nhẹ nhàng đẩy vào, có một cái bóng nhỏ gầy lẳng lặng đi tới bên người nàng, cúi đầu, trong cặp mắt lóe lên ánh hào quang âm lãnh mà hung ác.
Cũng giống như hôm qua, trời còn chưa sáng hẳn, Lâm Ngữ Yên đã bị Bì thị lôi dậy, tính ra nàng cùng lắm chỉ ngủ được hai canh giờ mà thôi. Nàng giương mắt nhìn quanh, rõ ràng trừ mình ra, những phòng khác hoàn toàn im ắng, cũng phải thôi, bây giờ đến cả gà còn chưa gáy mà! Xem ra Bì thị vẫn là xót cặp chăn nệm kia đây!
Dậy sớm, việc đầu tiên vẫn là thổi lửa nấu cơm, buộc một cái tạp dề sơ sài lên người, Lâm Ngữ Yên ra khỏi phòng mình (kỳ thật phòng của nàng ban đầu chính là phòng chứa củi) bên trong chất đầy những bó thân ngô, lấy một bó nhét vào bếp lò đốt, sau đó đổ bốn gáo nước vào trong nồi, giăng một tấm vải lên nồi, sau đem bánh bột ngô hôm qua ăn còn dư lên hấp lại, rồi vội chạy ra vườn rau ở sau nhà hái hai quả dưa chuột, vài củ khoai tây. Dưa chuột cắt khối rắc thêm muối dấm trộn đều, khoai tây xắt sợi xào cho thêm ít ớt xắt, mấy món này rất đơn giản, là những món rau chưa từng làm qua, nghĩ một chút là có thể làm. Khác nhau ở chỗ là ăn có ngon hay không. Lâm Ngữ Yên vốn là người thông minh, trừ lúc thái đồ tay chân vẫn lóng ngóng, nhưng làm ra mấy món này cũng xem như là có thể.
* gỏi chưa chuột: trong ảnh người ta cho thêm ớt ngâm
Khoai tây xào xắt sợi:
Làm xong, Lâm Ngữ Yên bèn đi ra sân gom quần áo phơi hôm qua, hiện tại đang giữa mùa hè, trời nóng khủng khiếp, phơi quần áo một lát là khô, đương nhiên cũng nhờ cái phúc này, Lâm Ngữ Yên ngủ trong “phòng chứa củi” mới không bị cóng chết.
Cơm nước làm xong, đám người nhà họ Vương mới thủng thỉnh đi đến. Lâm Ngữ Yên coi như là nhìn ra được, người nhà này ngoại trừ Vương Đại Lang trầm mặc ít nói kia thì không có một ai là chịu khó. Ngày trước, lúc ăn cơm Lâm Ngữ Yên rất có ý tứ, cầm đũa ra sao, chén dĩa phải đặt thế nào, thậm chí ăn một miếng cơm phải nhai kỹ mấy cái đều có quy định trước, nhưng bây giờ lại không được, người nhà họ Vương ở trên bàn cơm thì như thể là chiến tranh, anh chỉ chậm tay có chút xíu, chắc chắn sẽ đói bụng, Lâm Ngữ Yên đã được hấp thụ dạy dỗ của ngày hôm qua một cách đầy đủ, tích cực gia nhập vào, cuối cùng thành công nhét vào trong bụng mình một miếng bánh ngô lớn.
Ăn sáng xong, Lâm Ngữ Yên tự động tự giác bắt tay đi cho lợn ăn, lại phát hiện dây lang đã dùng hết rồi, hết cách đành phải báo với Bì thị. Móc một miệng trứng mớm cho cháu nội, Bì thị đến cả mí mắt cũng không nâng, nói: “Bên núi Nam Sơn có đó, đi hái về là được.”
Lâm Ngữ Yên hỏi đường xong, bấy giờ mới đeo giỏ trúc đi đến phía núi Nam Sơn.
Đây là lần đầu tiên nàng ra khỏi cổng lớn nhà họ Vương, dọc đường đi không khỏi quan sát kỹ lưỡng hơn, trong thôn này nhà họ Vương cũng xem như là một gia đình tương đối giàu có, điều này có thể thấy được từ việc bọn họ có thể xây được ngôi nhà ngói năm gian, ngoài ruộng có thể mướn vài người làm công.
“Ma lem! Ma lem! Đồ ma lem lấy người chết!…” Mấy đứa nhóc loắt choắt sáu bảy tuổi, để mông trần, vỗ tay, bu quanh Lâm Ngữ Yên kêu hi hi ha ha. Mà một vài người lớn hoặc đứng hoặc ngồi trước cửa, cũng từng người một nhìn sang.
Bình thường, nếu một tiểu cô nương ở trước con mắt bao nhiêu người bị gọi như vậy, lúc này khẳng định đã xấu hổ cùng cực, có lẽ sẽ đi nhảy giếng cũng không chừng, thế nhưng biểu hiện của Lâm Ngữ Yên rất trấn định, chẳng những không tức giận, ngược lại còn cười với bọn trẻ.
Biết làm sao được, ai bảo nàng trời sanh rất thích con nít chứ.
Có thể là bộ dạng nàng quá xấu, cười lên lại càng giống dạ xoa, bọn nhỏ bị dọa sợ đến mức rụt lại mấy bước, oa oa hét ầm lên chạy té khói. ®МαcŦЋιεη.Ψ Đi một lúc lâu mới đến được núi Nam Sơn, chỉ thấy ngọn núi này có hình dốc, cũng không cao lắm, ngược lại hai đầu góc núi cách nhau khá xa, khiến nó trông có vẻ rất lớn, trên núi cây cối um tùm, đi vào liền cảm thấy che khuất bầu trời, Lâm Ngữ Yên cũng không dám đi vào sâu, chỉ men theo con đường mòn chầm chậm đi lên, quả nhiên như lời Bì thị nói trên núi có rất nhiều dây lang, Lâm Ngữ Yên lấy lưỡi hái từ trong giỏ trúc sau lưng, cẩn thận dè chừng cắt lên, bận rộn một hồi đã là hai canh giờ, trong lúc đó Lâm Ngữ Yên cực kỳ may mắn tìm được một cây táo hoang, mặc dù lớn phần lớn là táo xanh còn chua, nhưng Lâm Ngữ Yên vẫn rất vui mừng nhặt được một đống lớn, cẩn thật đặt chúng dưới đáy giỏ dùng dây lang phủ lên, những thứ này xem như là “tài sản riêng” của nàng rồi.
Ngồi lên một tảng đá, Lâm Ngữ Yên hơi nâng cánh tay mình lên, nhìn đôi bàn tay vừa bẩn vừa kết vảy của mình, nàng khẽ thở dài, không phải là không nhìn ra được nhà họ Vương kia chẳng phải là gia đình tốt lành gì, cũng không phải là chưa từng nghĩ tới chuyện bỏ trốn một đi không trở lại. Nhưng mà không có hộ tịch, không có quan dẫn, một cô gái như nàng có thể chạy đi đâu, sợ là còn chưa ra khỏi đầu thôn, không bị người ta bắt trở về thì cũng là chết đói giữa đường rồi.
Cuộc sống sau này của nàng chẳng lẽ sẽ giống như đôi tay này, vĩnh viễn đều là vết thương chồng chất như vậy sao! Lâm Ngữ Yên đầy phiền muộn nghĩ.
“Ơ?” Đột nhiên, nàng như nhìn thấy gì đó, ánh mắt thoáng vụt qua tia kinh ngạc. Chỉ thấy nàng giơ tay trái mình lên kề sát mắt nhìn kỹ, rồi sau đó như sực nhớ tới gì đó, trên mặt xuất hiện thần sắc vừa kinh ngạc vừa vui mừng. Nàng bỗng đứng lên, vội vã chạy tới trước, chẳng bao lâu đã đến một dòng suối nhỏ trong núi, vươn hai tay vào trong dòng suối dùng sức xoa xoa, cũng không quan tâm làn da đã kết vảy kia có lại chảy máu hay không. Vẫn là đôi bàn tay thô đen chằng chịt vết thương kia, nhưng điểm bất đồng duy nhất chính là giữa lòng bàn tay trái có một thứ gì đó trông giống như cái bớt hình hoa mai, rõ ràng in ngay trên đó.
Lâm Ngữ Yên vui mừng, cố gắng đè nén cảm xúc, cúi đầu, vươn đầu lưỡi nhẹ nhàng liếm một cái, một giây kế tiếp, trời đất quay cuồng, bên dòng suối nhỏ đã hoàn toàn mất đi thân ảnh của Lâm Ngữ Yên.
Một lần nữa mở mắt ra, đập vào mắt là một vùng biển hoa, cũng không phải là những đóa hoa thông thường, mà là từng gốc kỳ hoa tinh xảo lại danh quý (danh quý: nổi tiếng và quý hiếm), có các chủng mẫu đơn như Ngụy Tử (mẫu đơn tím), Diêu Hoàng (vàng)*, Lạc Dương Hồng (đỏ). Các chủng hải đường như: Thùy Ti hải đường, Tây Phủ hải đường, Lệ Cách hải đường. Các loại cúc như: Thập trượng châu liêm (rèm châu mười trượng), Nguyệt Lượng Hoàng, còn có cái loại hoa lan: Thúy Cái, Hóa Vân, rậm rạp chằng chịt giăng đầy cả một vùng, nếu để cho người trong nghề thấy chắc chắn sẽ cả kinh thất sắc, từng ấy hoa kỳ đã bất đồng, hoàn cảnh sinh trưởng cũng bất đồng, thì làm cách nào mà chúng có thể cùng lúc sống sót, cùng lúc nở rộ đây?
* Diêu Hoàng và Ngụy Tử: mẫu đơn vàng và tím là hai loại mẫu đơn đẹp nhất và quý nhất trong chủng mẫu đơn. Chúng thường đi chung với nhau, đặc biệt là trong các bức họa.
Thùy ti hải đường: cánh hoa li ti rũ xuống như tơ nên được gọi là thùy ti (rũ tơ)
Tây phủ hải đường:
Lệ Cách hải đường:
>> cả hoa lan nữa mà thôi, Thiên Y ta làm biến tìm
Nhìn cảnh tượng trước mắt, trong ánh mắt Lâm Ngữ Yên hiện ra vẻ mê mang thật sâu, nếu như nói mình bây giờ là “Mượn xác hoàn hồn”, như vậy không gian hoa mai của đời trước, làm sao có thể tồn tại?
Lâm Ngữ Yên lắc đầu, hít sâu một hơi, quên đi, đây xem như là chuyện tốt cũng nên!
Nhìn vùng biển hoa trước mắt, Lâm Ngữ Yên như thể hoài niệm mà cười cười, những giống hoa này là do nàng “kiếp trước” tom góp mà có, ban đầu kỳ thật chẳng qua là vài khóm mà thôi, nhưng không biết sao lại thành ra thế này, nơi này tốc độ sinh trưởng của thực vật đúng là cực nhanh, hoa nở hoa tàn, sinh sôi nẩy nở không ngớt, vài chục năm, đã biến thành một vùng biển hoa như bây giờ ®МαcŦЋιεη.Ψ.
Lâm Ngữ Yên nhìn quanh, đi đến một phương hướng, không bao lâu, một ao suối nước nóng lớn nhỏ xuất hiện ở trước mắt, ao tắm này có hình Thái Cực, phần màu đen bốc lên nước lạnh, phần màu trắng thì lại bốc lên nước nóng có mùi lưu huỳnh. Lâm Ngữ Yên lập tức đi đến ao trắng, cởi bỏ quần áo trên người, từ từ bước xuống, thoáng chốc, trong lòng tuôn trào một cảm giác khoan khoái tựa hồ khiến cho vô số lỗ chân lông đều nở rộng ra. Lâm Ngữ Yên không tự chủ được mà thở hắt ra, cảm thấy thân thể thiếu nữ nặng nề này, cuối cùng đã được cứu vớt. Bất tri bất giác, Lâm Ngữ Yên gục bên cạnh ao ngủ thiếp đi, lúc tỉnh lại lần nữa không biết đã trôi qua bao lâu, nhưng nàng cũng không mấy lo lắng, cũng bởi trong không gian này tốc độ dòng chảy của thời gian bất đồng, thời gian rất dài ở nơi này, có thể chỉ tương đương với mấy giây ở bên ngoài.
Nước ôn tuyền màu trắng sữa có công dụng dưỡng da, loại trừ vết sẹo, bồi dưỡng thân thể, Lâm Ngữ Yên ở đời trước cũng đã biết rất rõ, quả nhiên, một lần nữa nhìn hai bàn tay của mình, thấy tất cả máu sẹo, vết rách, toàn bộ thứ gì trên đó đều biến mất tăm hơi, ngay cả hai cánh tay ngăm đen thô ráp này, cũng trở nên trơn nhẵn sáng hơn rất nhiều. Nếu cứ tiếp tục như vậy…. Lâm Ngữ Yên không tự chủ sờ sờ hai má của mình, dấu ban đỏ xấu xí trên mặt, cũng có thể biến mất sao!
Nói cho cùng, nàng vẫn không muốn vĩnh viễn sống trong những ánh mắt chán ghét, khinh thường kia, cho nên có thể thoát khỏi vẻ khiếm khuyết trên dung mạo, vậy thì không còn gì tốt hơn rồi.
Thân thể đã rất sạch sẽ, nhưng quần áo lại rất bẩn, nghĩ đến chuyện phải mặc nó lại lần nữa, Lâm Ngữ Yên liền cảm thấy khó chịu rồi.
Bạc, nếu như nàng có bạc thì tốt rồi!
Từ khi sinh ra đến nay chưa bao giờ phải phát sầu vì tiền bạc, Lâm Ngữ Yên bắt đầu cực kỳ hoài niệm những thứ vàng bạc kia.
Edit: Mạc Thiên Y
“Vậy thì cho tôi cặp chăn đệm.” Lâm Ngữ Yên bình tĩnh nói: “Gian phòng kia vừa lạnh vừa ẩm thấp, người ở trong đó không bao lâu sẽ ngã bệnh mất, mẹ, bà cũng không muốn tiêu phí bạc hốt thuốc cho tôi uống đúng không.”
Bì thị nghe vậy sắc mặt cứng đờ, ước chừng cân nhắc được mất giữa một đôi chăn nệm và xem bệnh hốt thuốc, bấy giờ mới không mấy vui vẻ hừ một tiếng, xoay người đi vào phòng, không bao lâu, một tấm nệm bên trên phủ đầy vết ố bẩn lòi ra cả ruột bông đã biến đen, bị ném ra ngoài.
“Rầm ——” Bì thị đóng sập cửa phòng.
Lâm Ngữ Yên không nói gì, cuộn tấm nệm đi đến “căn phòng” của mình, có lẽ là cả một ngày nay nàng biểu hiện coi như ngoan ngoãn, hay hoặc giả là Bì thị đoán nàng không có chỗ nào để đi, cho nên cũng không khóa cửa như ngày hôm qua.
Vào phòng, thoáng chốc một thứ mùi mốc meo khó ngửi xông vào lỗ mũi. Trong này quá tối hầu như không thấy rõ thứ gì, Lâm Ngữ Yên bèn mở rộng cửa ra nửa khe hở, nương theo ánh trăng bắt đầu thu dọn, qua một lúc thật lâu, mới dọn ra được một chỗ có thể xem là tạm đủ cho người nằm. Nhìn trước mắt hai chồng tảng đá, ở giữa chỉ bắc ngang một tấm ván gỗ làm giường, Lâm Ngữ Yên khẽ thở dài một cái, sau đó đem tấm nệm kia rải lên. Một hồi bận rộn, sắc trời cũng đã gần đến ban mai. Lâm Ngữ Yên mệt mỏi cả một ngày, lúc này quả thật tinh thần đều đã rệu rã, cũng không đoái hoài tới gì nữa, mặc nguyên áo nằm xuống, không bao lâu liền ngủ thiếp đi. Mà trong lúc nàng chìm vào giấc mơ, lại không biết cửa phòng mình bị nhẹ nhàng đẩy vào, có một cái bóng nhỏ gầy lẳng lặng đi tới bên người nàng, cúi đầu, trong cặp mắt lóe lên ánh hào quang âm lãnh mà hung ác.
Cũng giống như hôm qua, trời còn chưa sáng hẳn, Lâm Ngữ Yên đã bị Bì thị lôi dậy, tính ra nàng cùng lắm chỉ ngủ được hai canh giờ mà thôi. Nàng giương mắt nhìn quanh, rõ ràng trừ mình ra, những phòng khác hoàn toàn im ắng, cũng phải thôi, bây giờ đến cả gà còn chưa gáy mà! Xem ra Bì thị vẫn là xót cặp chăn nệm kia đây!
Dậy sớm, việc đầu tiên vẫn là thổi lửa nấu cơm, buộc một cái tạp dề sơ sài lên người, Lâm Ngữ Yên ra khỏi phòng mình (kỳ thật phòng của nàng ban đầu chính là phòng chứa củi) bên trong chất đầy những bó thân ngô, lấy một bó nhét vào bếp lò đốt, sau đó đổ bốn gáo nước vào trong nồi, giăng một tấm vải lên nồi, sau đem bánh bột ngô hôm qua ăn còn dư lên hấp lại, rồi vội chạy ra vườn rau ở sau nhà hái hai quả dưa chuột, vài củ khoai tây. Dưa chuột cắt khối rắc thêm muối dấm trộn đều, khoai tây xắt sợi xào cho thêm ít ớt xắt, mấy món này rất đơn giản, là những món rau chưa từng làm qua, nghĩ một chút là có thể làm. Khác nhau ở chỗ là ăn có ngon hay không. Lâm Ngữ Yên vốn là người thông minh, trừ lúc thái đồ tay chân vẫn lóng ngóng, nhưng làm ra mấy món này cũng xem như là có thể.
* gỏi chưa chuột: trong ảnh người ta cho thêm ớt ngâm
Khoai tây xào xắt sợi:
Làm xong, Lâm Ngữ Yên bèn đi ra sân gom quần áo phơi hôm qua, hiện tại đang giữa mùa hè, trời nóng khủng khiếp, phơi quần áo một lát là khô, đương nhiên cũng nhờ cái phúc này, Lâm Ngữ Yên ngủ trong “phòng chứa củi” mới không bị cóng chết.
Cơm nước làm xong, đám người nhà họ Vương mới thủng thỉnh đi đến. Lâm Ngữ Yên coi như là nhìn ra được, người nhà này ngoại trừ Vương Đại Lang trầm mặc ít nói kia thì không có một ai là chịu khó. Ngày trước, lúc ăn cơm Lâm Ngữ Yên rất có ý tứ, cầm đũa ra sao, chén dĩa phải đặt thế nào, thậm chí ăn một miếng cơm phải nhai kỹ mấy cái đều có quy định trước, nhưng bây giờ lại không được, người nhà họ Vương ở trên bàn cơm thì như thể là chiến tranh, anh chỉ chậm tay có chút xíu, chắc chắn sẽ đói bụng, Lâm Ngữ Yên đã được hấp thụ dạy dỗ của ngày hôm qua một cách đầy đủ, tích cực gia nhập vào, cuối cùng thành công nhét vào trong bụng mình một miếng bánh ngô lớn.
Ăn sáng xong, Lâm Ngữ Yên tự động tự giác bắt tay đi cho lợn ăn, lại phát hiện dây lang đã dùng hết rồi, hết cách đành phải báo với Bì thị. Móc một miệng trứng mớm cho cháu nội, Bì thị đến cả mí mắt cũng không nâng, nói: “Bên núi Nam Sơn có đó, đi hái về là được.”
Lâm Ngữ Yên hỏi đường xong, bấy giờ mới đeo giỏ trúc đi đến phía núi Nam Sơn.
Đây là lần đầu tiên nàng ra khỏi cổng lớn nhà họ Vương, dọc đường đi không khỏi quan sát kỹ lưỡng hơn, trong thôn này nhà họ Vương cũng xem như là một gia đình tương đối giàu có, điều này có thể thấy được từ việc bọn họ có thể xây được ngôi nhà ngói năm gian, ngoài ruộng có thể mướn vài người làm công.
“Ma lem! Ma lem! Đồ ma lem lấy người chết!…” Mấy đứa nhóc loắt choắt sáu bảy tuổi, để mông trần, vỗ tay, bu quanh Lâm Ngữ Yên kêu hi hi ha ha. Mà một vài người lớn hoặc đứng hoặc ngồi trước cửa, cũng từng người một nhìn sang.
Bình thường, nếu một tiểu cô nương ở trước con mắt bao nhiêu người bị gọi như vậy, lúc này khẳng định đã xấu hổ cùng cực, có lẽ sẽ đi nhảy giếng cũng không chừng, thế nhưng biểu hiện của Lâm Ngữ Yên rất trấn định, chẳng những không tức giận, ngược lại còn cười với bọn trẻ.
Biết làm sao được, ai bảo nàng trời sanh rất thích con nít chứ.
Có thể là bộ dạng nàng quá xấu, cười lên lại càng giống dạ xoa, bọn nhỏ bị dọa sợ đến mức rụt lại mấy bước, oa oa hét ầm lên chạy té khói. ®МαcŦЋιεη.Ψ Đi một lúc lâu mới đến được núi Nam Sơn, chỉ thấy ngọn núi này có hình dốc, cũng không cao lắm, ngược lại hai đầu góc núi cách nhau khá xa, khiến nó trông có vẻ rất lớn, trên núi cây cối um tùm, đi vào liền cảm thấy che khuất bầu trời, Lâm Ngữ Yên cũng không dám đi vào sâu, chỉ men theo con đường mòn chầm chậm đi lên, quả nhiên như lời Bì thị nói trên núi có rất nhiều dây lang, Lâm Ngữ Yên lấy lưỡi hái từ trong giỏ trúc sau lưng, cẩn thận dè chừng cắt lên, bận rộn một hồi đã là hai canh giờ, trong lúc đó Lâm Ngữ Yên cực kỳ may mắn tìm được một cây táo hoang, mặc dù lớn phần lớn là táo xanh còn chua, nhưng Lâm Ngữ Yên vẫn rất vui mừng nhặt được một đống lớn, cẩn thật đặt chúng dưới đáy giỏ dùng dây lang phủ lên, những thứ này xem như là “tài sản riêng” của nàng rồi.
Ngồi lên một tảng đá, Lâm Ngữ Yên hơi nâng cánh tay mình lên, nhìn đôi bàn tay vừa bẩn vừa kết vảy của mình, nàng khẽ thở dài, không phải là không nhìn ra được nhà họ Vương kia chẳng phải là gia đình tốt lành gì, cũng không phải là chưa từng nghĩ tới chuyện bỏ trốn một đi không trở lại. Nhưng mà không có hộ tịch, không có quan dẫn, một cô gái như nàng có thể chạy đi đâu, sợ là còn chưa ra khỏi đầu thôn, không bị người ta bắt trở về thì cũng là chết đói giữa đường rồi.
Cuộc sống sau này của nàng chẳng lẽ sẽ giống như đôi tay này, vĩnh viễn đều là vết thương chồng chất như vậy sao! Lâm Ngữ Yên đầy phiền muộn nghĩ.
“Ơ?” Đột nhiên, nàng như nhìn thấy gì đó, ánh mắt thoáng vụt qua tia kinh ngạc. Chỉ thấy nàng giơ tay trái mình lên kề sát mắt nhìn kỹ, rồi sau đó như sực nhớ tới gì đó, trên mặt xuất hiện thần sắc vừa kinh ngạc vừa vui mừng. Nàng bỗng đứng lên, vội vã chạy tới trước, chẳng bao lâu đã đến một dòng suối nhỏ trong núi, vươn hai tay vào trong dòng suối dùng sức xoa xoa, cũng không quan tâm làn da đã kết vảy kia có lại chảy máu hay không. Vẫn là đôi bàn tay thô đen chằng chịt vết thương kia, nhưng điểm bất đồng duy nhất chính là giữa lòng bàn tay trái có một thứ gì đó trông giống như cái bớt hình hoa mai, rõ ràng in ngay trên đó.
Lâm Ngữ Yên vui mừng, cố gắng đè nén cảm xúc, cúi đầu, vươn đầu lưỡi nhẹ nhàng liếm một cái, một giây kế tiếp, trời đất quay cuồng, bên dòng suối nhỏ đã hoàn toàn mất đi thân ảnh của Lâm Ngữ Yên.
Một lần nữa mở mắt ra, đập vào mắt là một vùng biển hoa, cũng không phải là những đóa hoa thông thường, mà là từng gốc kỳ hoa tinh xảo lại danh quý (danh quý: nổi tiếng và quý hiếm), có các chủng mẫu đơn như Ngụy Tử (mẫu đơn tím), Diêu Hoàng (vàng)*, Lạc Dương Hồng (đỏ). Các chủng hải đường như: Thùy Ti hải đường, Tây Phủ hải đường, Lệ Cách hải đường. Các loại cúc như: Thập trượng châu liêm (rèm châu mười trượng), Nguyệt Lượng Hoàng, còn có cái loại hoa lan: Thúy Cái, Hóa Vân, rậm rạp chằng chịt giăng đầy cả một vùng, nếu để cho người trong nghề thấy chắc chắn sẽ cả kinh thất sắc, từng ấy hoa kỳ đã bất đồng, hoàn cảnh sinh trưởng cũng bất đồng, thì làm cách nào mà chúng có thể cùng lúc sống sót, cùng lúc nở rộ đây?
* Diêu Hoàng và Ngụy Tử: mẫu đơn vàng và tím là hai loại mẫu đơn đẹp nhất và quý nhất trong chủng mẫu đơn. Chúng thường đi chung với nhau, đặc biệt là trong các bức họa.
Thùy ti hải đường: cánh hoa li ti rũ xuống như tơ nên được gọi là thùy ti (rũ tơ)
Tây phủ hải đường:
Lệ Cách hải đường:
>> cả hoa lan nữa mà thôi, Thiên Y ta làm biến tìm
Nhìn cảnh tượng trước mắt, trong ánh mắt Lâm Ngữ Yên hiện ra vẻ mê mang thật sâu, nếu như nói mình bây giờ là “Mượn xác hoàn hồn”, như vậy không gian hoa mai của đời trước, làm sao có thể tồn tại?
Lâm Ngữ Yên lắc đầu, hít sâu một hơi, quên đi, đây xem như là chuyện tốt cũng nên!
Nhìn vùng biển hoa trước mắt, Lâm Ngữ Yên như thể hoài niệm mà cười cười, những giống hoa này là do nàng “kiếp trước” tom góp mà có, ban đầu kỳ thật chẳng qua là vài khóm mà thôi, nhưng không biết sao lại thành ra thế này, nơi này tốc độ sinh trưởng của thực vật đúng là cực nhanh, hoa nở hoa tàn, sinh sôi nẩy nở không ngớt, vài chục năm, đã biến thành một vùng biển hoa như bây giờ ®МαcŦЋιεη.Ψ.
Lâm Ngữ Yên nhìn quanh, đi đến một phương hướng, không bao lâu, một ao suối nước nóng lớn nhỏ xuất hiện ở trước mắt, ao tắm này có hình Thái Cực, phần màu đen bốc lên nước lạnh, phần màu trắng thì lại bốc lên nước nóng có mùi lưu huỳnh. Lâm Ngữ Yên lập tức đi đến ao trắng, cởi bỏ quần áo trên người, từ từ bước xuống, thoáng chốc, trong lòng tuôn trào một cảm giác khoan khoái tựa hồ khiến cho vô số lỗ chân lông đều nở rộng ra. Lâm Ngữ Yên không tự chủ được mà thở hắt ra, cảm thấy thân thể thiếu nữ nặng nề này, cuối cùng đã được cứu vớt. Bất tri bất giác, Lâm Ngữ Yên gục bên cạnh ao ngủ thiếp đi, lúc tỉnh lại lần nữa không biết đã trôi qua bao lâu, nhưng nàng cũng không mấy lo lắng, cũng bởi trong không gian này tốc độ dòng chảy của thời gian bất đồng, thời gian rất dài ở nơi này, có thể chỉ tương đương với mấy giây ở bên ngoài.
Nước ôn tuyền màu trắng sữa có công dụng dưỡng da, loại trừ vết sẹo, bồi dưỡng thân thể, Lâm Ngữ Yên ở đời trước cũng đã biết rất rõ, quả nhiên, một lần nữa nhìn hai bàn tay của mình, thấy tất cả máu sẹo, vết rách, toàn bộ thứ gì trên đó đều biến mất tăm hơi, ngay cả hai cánh tay ngăm đen thô ráp này, cũng trở nên trơn nhẵn sáng hơn rất nhiều. Nếu cứ tiếp tục như vậy…. Lâm Ngữ Yên không tự chủ sờ sờ hai má của mình, dấu ban đỏ xấu xí trên mặt, cũng có thể biến mất sao!
Nói cho cùng, nàng vẫn không muốn vĩnh viễn sống trong những ánh mắt chán ghét, khinh thường kia, cho nên có thể thoát khỏi vẻ khiếm khuyết trên dung mạo, vậy thì không còn gì tốt hơn rồi.
Thân thể đã rất sạch sẽ, nhưng quần áo lại rất bẩn, nghĩ đến chuyện phải mặc nó lại lần nữa, Lâm Ngữ Yên liền cảm thấy khó chịu rồi.
Bạc, nếu như nàng có bạc thì tốt rồi!
Từ khi sinh ra đến nay chưa bao giờ phải phát sầu vì tiền bạc, Lâm Ngữ Yên bắt đầu cực kỳ hoài niệm những thứ vàng bạc kia.