Chương : 57
Edit: Mạc Thiên Y
Đối với việc Trần Ngọc đột nhiên tới chơi, Tô Tuệ Nương rất kinh ngạc, càng không cần phải nói chuyện đối phương tỏ vẻ hy vọng ở nhà họ một đoạn thời gian, song mặc dù chuyện này không thích hợp, cũng rất đường đột, nhưng Tô Tuệ Nương vẫn dứt khoát thu dọn gian phòng, bày tỏ bọn họ có thể tới đây bất cứ lúc nào. Quả nhiên, ngày thứ hai chào hỏi, hai chiếc xe ngựa lớn màu xanh liền đến Tô gia, Trần Ngọc đỡ mẫu thân từ trên bước xuống. Trần phu nhân sắc mặt tái nhợt, tinh thần trông có phần uể oải. Hơn nữa bọn họ chỉ dẫn theo một nha hoàn, một gã sai vặt, lấy sự phô trương của Trần phủ mà xem, không thể nghi ngờ là keo kiệt cực kỳ. Dĩ nhiên, điều này cũng càng có thể nhìn ra bọn họ hẳn là gặp phải việc khó khăn gì đó, cho nên mới phải vội vàng như thế.
Tô gia dĩ nhiên là không thể đánh đồng cùng Trần phủ, nhưng phòng ốc lại vô cùng sạch sẽ. Mấy người Trần phu nhân xếp hành lý xong xuôi, liền đích thân bày tỏ cảm tạ với Tô Tuệ Nương. Tô Tuệ Nương hoàn toàn không có ý định đào bới vấn đề, chỉ xem như bọn họ chẳng qua là đến đạp thanh du ngoạn, trên mặt Trần phu nhân toát lên vẻ hài lòng.
“Đây là một trăm lượng bạc, còn xin Tô cô nương nhận lấy.” Ra hiệu nha hoàn bên cạnh đưa bạc, Trần phu nhân nói với nàng. Tô Tuệ Nương ngẩng đầu nhìn bà ta một cái, thoáng từ chối vài cái, thấy thái độ Trần phu nhân kiên quyết, bèn mỉm cười nhận lấy. Lâm thị cùng Vương Thất Lang cũng chuyển vào trong phòng Tô Tuệ Nương, Trần phu nhân ở tại phòng Lâm thị, Trần Ngọc thì đành phải ở tại căn phòng nhỏ của Vương Thất Lang, chưa từng đến quấy rầy bọn họ, mấy người Tô gia cũng bị Tô Tuệ Nương dặn dò, không nên đi thám thính bất cứ chuyện gì.
Song, mặc dù mọi người đều ngậm miệng không nói chuyện, nhưng có một số việc rốt cuộc vẫn không thể gạt được, đặc biệt Trần Ngọc gần như cách mấy ngày là ra ngoài một lần, lần nào trở về cũng là bộ dạng lo lắng, thỉnh thoảng Tô Tuệ Nương cũng có thể nghe được chút đàm luận nhỏ giọng bên trong, trong đó có nhắc tới Thượng Kinh, bá phủ linh tinh. Tô Tuệ Nương là người hậu thế, thoáng liên tưởng một chút là hiểu rõ tiền căn hậu quả của sự tình. Tính toán thời gian, hiện tại là năm thứ sáu Đại Thụy, trong “Thụy sử” từng ghi lại, trong năm này đã xảy ra vụ án “Trùng Dương hành thích” (vụ ám sát ngày Trùng Dương) chấn kinh thiên hạ, cũng bởi vì chuyện này mà dính líu đến rất nhiều trọng thần trong triều, đặc biệt là đám võ tướng, những khai quốc công thần kia cơ hồ đã chết mất bảy tám phần. Trần gia… Trần gia… Tô Tuệ Nương chau mày suy nghĩ, nhưng chuyện của kiếp trước hệt như một cục bột, đã trở nên mơ hồ, nàng thật sự không nhớ nổi trong đám quan to hiển quý của kinh thành có Trần gia này hay không. Âm thầm thở dài, Tô Tuệ Nương lắc lắc đầu, nghĩ nhiều như vậy có ích gì, Thượng Kinh và nàng, đã là chuyện của hai kiếp rồi.
Mẫu tử Trần Ngọc đến Tô gia ngày thứ mười, Trần mẫu bắt đầu ngã bệnh, đại phu đến xem, nói là tâm tình u buồn mà ra.
Bấm một đọt hành lá tươi mới xanh biếc lên băm, rải lên cà rốt xắt hạt lựu, rau chân vịt, tôm bóc vỏ, thịt băm, cuối cùng rắc một nhúm muối lên nồi cháo đang sôi, Tô Tuệ Nương dùng cái bát sứ trắng đựng, rồi sau đó đặt vào trong khay, đi đến phòng Trần mẫu.
“Mẹ, chuyện ở kinh thành mẹ đừng nghĩ nhiều nữa, thân thể quan trọng hơn a!”
“Con bảo sao mẹ không nghĩ được chứ, một gia tộc lớn như vậy, cứ thế không còn… Hu hu…”
Tô Tuệ Nương rũ mắt, trên đùi dùng thêm vài phần khí lực, nghe thấy tiếng bước chân, bên trong quả nhiên ngưng nói chuyện, một tiểu nha hoàn vén rèm đi ra, chỉ thấy nàng tuổi chừng mười lăm mười sáu, mặc áo màu hồng đào, diện mạo có phần xinh xắn.
“San Hô cô nương, đây là chút cháo loãng tôi nấu, phiền cô vào hỏi xem, phu nhân phải ăn một ít mới được.”
San Hô cười nhận lấy, đon đả trả lời: “Món bí đỏ chưng muối* lần trước Tô cô nương làm, phu nhân chúng ta rất thích ăn, còn quở trách nô tỳ, bảo nô tỳ học ngài một ít đấy!”
* bí đỏ chưng muối: bí đỏ rửa sạch không cần gọt vỏ, cắt thành từng miếng dày 2cm, hấp trong 5 phút, sau khi chưng xong để nguôi, phết dầu o liu lên khay nướng, sau đó đặt bí đỏ lên, mặt trên cũng quét ít dầu ô liu, rắc chút muối và tiêu, để nghỉ trong vài phút rồi để vào lò nướng 200 độ, nướng trong 20-30 phút là xong.
Tô Tuệ Nương nghe vậy gật đầu, những lời khách khí này nàng không để bụng, đang muốn quay lại, Trần Ngọc vén rèm đi ra, nhìn thấy Tô Tuệ Nương, nói: “Là Tô cô nương à, mau mời vào.”
Tô Tuệ Nương nghe vậy đành phải dừng bước, mỉm cười đi theo vào. Từ tính tình mà nói Trần mẫu cũng không phải người đặc biệt dễ chung đụng, cho nên tới nhiều ngày như vậy, hai nhà cũng không có giao lưu đặc biệt gì. Sau khi Tô Tuệ Nương tiến vào, thấy trên mặt bà vẫn có bệnh sắc như cũ, đôi lông mày luôn thoáng hiện vẻ mạnh mẽ kia, cũng có chút nhíu lại trong vô thức. Đi lên trước, làm lễ ra mắt, Tô Tuệ Nương ngồi xuống chiếc ghế bên cạnh, Trần mẫu đang được nhi tử khuyên dùng ít cháo thịt, tinh thần thoạt nhìn khỏe hơn phần nào. Tô Tuệ Nương cũng không phải loại người ưa nói nhiều, ngược lại, nàng tỏ vẻ có chút trầm mặc, bà hỏi, tôi nói, bà không hỏi, tôi cũng sẽ không nhiều lời một câu, chỉ cần không biểu hiện thất lễ là được.
Trần mẫu dùng cháo xong, uống thuốc, tỏ vẻ có hơi mệt, Tô Tuệ Nương bèn vô cùng thức thời cáo từ. Trong lòng nàng suy nghĩ nên nhân dịp này đi mua chút thịt heo tươi trở về. Hôm qua nhà Chị Quế Hoa mổ lợn, cả hai con ấy chứ, nhất định có thể còn dư lại rất nhiều. Quyết định xong, Tô Tuệ Nương nện bước đi ra ngoài, đang bước đi, lại phát hiện không đúng, vừa quay đầu lại, quả nhiên bắt gặp Trần Ngọc đang đi theo phía sau nàng.
Tô Tuệ Nương chớp mắt một cách khó hiểu.
Trần Ngọc mỉm cười giành hỏi trước: “Tô cô nương đây là muốn đi đâu?”
Tô Tuệ Nương đáp thẳng thừng: “Mua thịt.”
Trần Ngọc nói: “Trần mỗ vẫn còn vài hơi khí lực giúp được mà.”
Tô Tuệ Nương ngoẹo đầu, Trần gia gặp đại biến, Trần Ngọc tự nhiên cũng tiều tụy không ít, hắn gầy đi rất nhiều, trên mặt viết đầy mỏi mệt. Tô Tuệ Nương thầm thở dài, cũng tốt, cho là tạm thời giải sầu đi. Sau đó cũng không nói nhiều, khẽ gật đầu rồi đi ra bên ngoài. Hai người đến nhà Chị Quế Hoa, Tô Tuệ Nương mua hẳn một miếng thịt mông lớn cùng nửa tấm xương, vì Trần Ngọc còn ở bên ngoài chờ, nàng cũng không tiện ở lâu, cầm lấy đồ rồi rời đi. Chị Quế Hoa chợt kéo nàng lại, thần thần bí bí hỏi: “Muội biết gì chưa?”
Tô Tuệ Nương chau mày: “Biết cái gì?”
Chị Quế Hoa lộ vẻ mặt muội-thật-chậm-tin-tức: “Chuyện phía sau núi chúng ta phát hiện tử thi a!”
Tô Tuệ Nương nghe vậy, một cơn lạnh ngắt từ lòng bàn chân dâng lên, khẩn trương hỏi: “Tử thi nào?”
“Là chuyện mấy ngày trước, nam nhân nhà Bảo Khôn lên núi đốn củi, thấy một con hươu bào liền đuổi theo, con hươu kia chạy vào sâu trong núi, chỗ đó có rất nhiều khe đá, con hươu kia cũng khôn, một đầu đâm vào trong khe đá, nhà Bảo Khôn còn mừng húm, nghĩ là có thể chặn được nó, bèn giơ tay túm lấy, nào ngờ chẳng lôi được con hươu, mà lôi ra được một khúc xương, là xương đùi của người ta!”
Tô Tuệ Nương nghe thế mặt cũng xanh mét theo, một vài sự tình mà nàng cố gắng muốn quên đi, không tự chủ được lại từ sâu trong trí nhớ bắt đầu nổi lên.
Bên cạnh, Chị Quế Hoa hẵng còn thao thao bất tuyệt: “Có người trong thôn đi xem, nói thi thể trong khe đá kia đã thối rữa đến không thể thối rữa được nữa, trừ xương ra cũng chẳng còn dư lại thứ gì, hẳn là đã đã chết hơn nhiều năm rồi, mọi người nói, người này hẳn là bị người ta giết sau đó giấu xác vào trong đó không chừng, muội nói xem, kẻ xấu kia cũng ác thật…
“Tô cô nương, Tô cô nương…”
Tô Tuệ Nương hồi thần từ trong trạng thái đờ đẫn, mới phát hiện trong lúc vô thức mình đã đi ra ngoài.
Nhìn vẻ mặt nàng như có điều không ổn, trong mắt Trần Ngọc xẹt qua tia lo lắng, nhẹ giọng hỏi: “Tô cô nương, cô sao vậy?”
Tô Tuệ Nương hồi thần, lắc đầu ý bảo mình không sao.
Trần Ngọc vươn tay đón lấy giỏ trúc trong khuỷu tay nàng: “Nhanh chân lên, nhìn thời tiết này hình như sắp đổ mưa!”
Tô Tuệ Nương nghe vậy nhìn trời, quả nhiên thấy một đám mây đen lớn đang nhanh chóng bay về hướng này, nhưng nước mưa rơi xuống nhanh hơn so với tưởng tượng. Hai người còn chưa tới nhà đã bị dập một phen. Chẳng mấy chốc, đã làm ướt hơn phân nửa quần áo, hai người ướt sũng vội vội vàng vàng chạy tới dưới một gốc liễu ven đường.
“Này…” Tô Tuệ Nương từ trong ống tay áo lấy ra khăn tay, đưa cho Trần Ngọc: “Lau một chút đi.”
Trần Ngọc sững người, đưa tay nhận lấy, hơi rũ thấp mắt, lên tiếng: “Đa tạ!”
Cơn mưa này rất lớn, tưởng như xé trời lấp đất mà dội xuống vậy, hơn nữa bởi vì cuối thu, cho nên nước mưa rơi xuống ngày càng biến thành mưa đá. Tô Tuệ Nương cho dù núp dưới cây liễu, cũng không tránh khỏi bị dập chật vật không chịu nổi. Ngay lúc này, trên đầu bỗng hơi tối lại, Tô Tuệ Nương ngẩng đầu, chỉ thấy Trần Ngọc đã cởi áo ngoài, dùng tay chống, che lên đầu Tô Tuệ Nương. Sau một câu đa tạ chẳng hề khách khí, Tô Tuệ Nương xích lại gần hơn lồng ngực Trần Ngọc, đây cũng không phải là ham nam sắc gì, chẳng qua là cơn mưa đá kia thật quá lớn Tô Tuệ Nương không muốn bị bể đầu chảy máu.
Thân thể Trần Ngọc khẽ động, ánh mắt dao động nhìn về nơi xa. Hai người không ai nói gì, trong lúc nhất thời không khí lâm vào sự yên lặng quỷ dị. Hắn đại để là có chút xấu hổ, tuy nhiên, Tô Tuệ Nương lại dần dần nghĩ đến những chuyện khác. Chính là chuyện tử thi trong núi mà Chị Quế Hoa vừa nói. Trong lòng nàng kỳ thật đã có suy đoán, thi thể kia tám chín phần mười là Tiền Tứ rồi. Ban đầu Lục Lang âm mưu làm nhục nàng đã chết ngay tại chỗ, bị nàng giấu vào trong không gian, sau lại tìm một cơ hội, chôn tại một nơi xa không người cách mấy trăm dặm. Mà trợ thủ của gã Tiền Tứ, vô luận Tô Tuệ Nương hỏi thế nào, Vương Thất Lang cũng một mực chắc chắn: Tiền Tứ là sợ sự tình bại lộ, một mình bỏ chạy rồi.
Lời như vậy, Tô Tuệ Nương sao có thể tin tưởng, nàng hiểu rất rõ thằng bé kia, nó rất xem trọng mình, thậm chí có một loại dục vọng độc chiếm, mặc kệ kẻ nào muốn thương tổn tới mình, thằng bé đều không bỏ qua, có thể giết một gã Vương Lục Lang, sao lại không thể giết thêm một tên Tiền Tứ. Mà bây giờ, thi thể của Tiền Tứ đã được tìm thấy, liệu có người phát giác ra gì đó, liệu có người phát hiện hung thủ là…
“Tô cô nương thật rất thích ngẩn người nhỉ!” Bên tai truyền đến một tiếng cười khẽ.
Tô Tuệ Nương có chút ngây ngốc: “À?” Một tiếng.
Đối với việc Trần Ngọc đột nhiên tới chơi, Tô Tuệ Nương rất kinh ngạc, càng không cần phải nói chuyện đối phương tỏ vẻ hy vọng ở nhà họ một đoạn thời gian, song mặc dù chuyện này không thích hợp, cũng rất đường đột, nhưng Tô Tuệ Nương vẫn dứt khoát thu dọn gian phòng, bày tỏ bọn họ có thể tới đây bất cứ lúc nào. Quả nhiên, ngày thứ hai chào hỏi, hai chiếc xe ngựa lớn màu xanh liền đến Tô gia, Trần Ngọc đỡ mẫu thân từ trên bước xuống. Trần phu nhân sắc mặt tái nhợt, tinh thần trông có phần uể oải. Hơn nữa bọn họ chỉ dẫn theo một nha hoàn, một gã sai vặt, lấy sự phô trương của Trần phủ mà xem, không thể nghi ngờ là keo kiệt cực kỳ. Dĩ nhiên, điều này cũng càng có thể nhìn ra bọn họ hẳn là gặp phải việc khó khăn gì đó, cho nên mới phải vội vàng như thế.
Tô gia dĩ nhiên là không thể đánh đồng cùng Trần phủ, nhưng phòng ốc lại vô cùng sạch sẽ. Mấy người Trần phu nhân xếp hành lý xong xuôi, liền đích thân bày tỏ cảm tạ với Tô Tuệ Nương. Tô Tuệ Nương hoàn toàn không có ý định đào bới vấn đề, chỉ xem như bọn họ chẳng qua là đến đạp thanh du ngoạn, trên mặt Trần phu nhân toát lên vẻ hài lòng.
“Đây là một trăm lượng bạc, còn xin Tô cô nương nhận lấy.” Ra hiệu nha hoàn bên cạnh đưa bạc, Trần phu nhân nói với nàng. Tô Tuệ Nương ngẩng đầu nhìn bà ta một cái, thoáng từ chối vài cái, thấy thái độ Trần phu nhân kiên quyết, bèn mỉm cười nhận lấy. Lâm thị cùng Vương Thất Lang cũng chuyển vào trong phòng Tô Tuệ Nương, Trần phu nhân ở tại phòng Lâm thị, Trần Ngọc thì đành phải ở tại căn phòng nhỏ của Vương Thất Lang, chưa từng đến quấy rầy bọn họ, mấy người Tô gia cũng bị Tô Tuệ Nương dặn dò, không nên đi thám thính bất cứ chuyện gì.
Song, mặc dù mọi người đều ngậm miệng không nói chuyện, nhưng có một số việc rốt cuộc vẫn không thể gạt được, đặc biệt Trần Ngọc gần như cách mấy ngày là ra ngoài một lần, lần nào trở về cũng là bộ dạng lo lắng, thỉnh thoảng Tô Tuệ Nương cũng có thể nghe được chút đàm luận nhỏ giọng bên trong, trong đó có nhắc tới Thượng Kinh, bá phủ linh tinh. Tô Tuệ Nương là người hậu thế, thoáng liên tưởng một chút là hiểu rõ tiền căn hậu quả của sự tình. Tính toán thời gian, hiện tại là năm thứ sáu Đại Thụy, trong “Thụy sử” từng ghi lại, trong năm này đã xảy ra vụ án “Trùng Dương hành thích” (vụ ám sát ngày Trùng Dương) chấn kinh thiên hạ, cũng bởi vì chuyện này mà dính líu đến rất nhiều trọng thần trong triều, đặc biệt là đám võ tướng, những khai quốc công thần kia cơ hồ đã chết mất bảy tám phần. Trần gia… Trần gia… Tô Tuệ Nương chau mày suy nghĩ, nhưng chuyện của kiếp trước hệt như một cục bột, đã trở nên mơ hồ, nàng thật sự không nhớ nổi trong đám quan to hiển quý của kinh thành có Trần gia này hay không. Âm thầm thở dài, Tô Tuệ Nương lắc lắc đầu, nghĩ nhiều như vậy có ích gì, Thượng Kinh và nàng, đã là chuyện của hai kiếp rồi.
Mẫu tử Trần Ngọc đến Tô gia ngày thứ mười, Trần mẫu bắt đầu ngã bệnh, đại phu đến xem, nói là tâm tình u buồn mà ra.
Bấm một đọt hành lá tươi mới xanh biếc lên băm, rải lên cà rốt xắt hạt lựu, rau chân vịt, tôm bóc vỏ, thịt băm, cuối cùng rắc một nhúm muối lên nồi cháo đang sôi, Tô Tuệ Nương dùng cái bát sứ trắng đựng, rồi sau đó đặt vào trong khay, đi đến phòng Trần mẫu.
“Mẹ, chuyện ở kinh thành mẹ đừng nghĩ nhiều nữa, thân thể quan trọng hơn a!”
“Con bảo sao mẹ không nghĩ được chứ, một gia tộc lớn như vậy, cứ thế không còn… Hu hu…”
Tô Tuệ Nương rũ mắt, trên đùi dùng thêm vài phần khí lực, nghe thấy tiếng bước chân, bên trong quả nhiên ngưng nói chuyện, một tiểu nha hoàn vén rèm đi ra, chỉ thấy nàng tuổi chừng mười lăm mười sáu, mặc áo màu hồng đào, diện mạo có phần xinh xắn.
“San Hô cô nương, đây là chút cháo loãng tôi nấu, phiền cô vào hỏi xem, phu nhân phải ăn một ít mới được.”
San Hô cười nhận lấy, đon đả trả lời: “Món bí đỏ chưng muối* lần trước Tô cô nương làm, phu nhân chúng ta rất thích ăn, còn quở trách nô tỳ, bảo nô tỳ học ngài một ít đấy!”
* bí đỏ chưng muối: bí đỏ rửa sạch không cần gọt vỏ, cắt thành từng miếng dày 2cm, hấp trong 5 phút, sau khi chưng xong để nguôi, phết dầu o liu lên khay nướng, sau đó đặt bí đỏ lên, mặt trên cũng quét ít dầu ô liu, rắc chút muối và tiêu, để nghỉ trong vài phút rồi để vào lò nướng 200 độ, nướng trong 20-30 phút là xong.
Tô Tuệ Nương nghe vậy gật đầu, những lời khách khí này nàng không để bụng, đang muốn quay lại, Trần Ngọc vén rèm đi ra, nhìn thấy Tô Tuệ Nương, nói: “Là Tô cô nương à, mau mời vào.”
Tô Tuệ Nương nghe vậy đành phải dừng bước, mỉm cười đi theo vào. Từ tính tình mà nói Trần mẫu cũng không phải người đặc biệt dễ chung đụng, cho nên tới nhiều ngày như vậy, hai nhà cũng không có giao lưu đặc biệt gì. Sau khi Tô Tuệ Nương tiến vào, thấy trên mặt bà vẫn có bệnh sắc như cũ, đôi lông mày luôn thoáng hiện vẻ mạnh mẽ kia, cũng có chút nhíu lại trong vô thức. Đi lên trước, làm lễ ra mắt, Tô Tuệ Nương ngồi xuống chiếc ghế bên cạnh, Trần mẫu đang được nhi tử khuyên dùng ít cháo thịt, tinh thần thoạt nhìn khỏe hơn phần nào. Tô Tuệ Nương cũng không phải loại người ưa nói nhiều, ngược lại, nàng tỏ vẻ có chút trầm mặc, bà hỏi, tôi nói, bà không hỏi, tôi cũng sẽ không nhiều lời một câu, chỉ cần không biểu hiện thất lễ là được.
Trần mẫu dùng cháo xong, uống thuốc, tỏ vẻ có hơi mệt, Tô Tuệ Nương bèn vô cùng thức thời cáo từ. Trong lòng nàng suy nghĩ nên nhân dịp này đi mua chút thịt heo tươi trở về. Hôm qua nhà Chị Quế Hoa mổ lợn, cả hai con ấy chứ, nhất định có thể còn dư lại rất nhiều. Quyết định xong, Tô Tuệ Nương nện bước đi ra ngoài, đang bước đi, lại phát hiện không đúng, vừa quay đầu lại, quả nhiên bắt gặp Trần Ngọc đang đi theo phía sau nàng.
Tô Tuệ Nương chớp mắt một cách khó hiểu.
Trần Ngọc mỉm cười giành hỏi trước: “Tô cô nương đây là muốn đi đâu?”
Tô Tuệ Nương đáp thẳng thừng: “Mua thịt.”
Trần Ngọc nói: “Trần mỗ vẫn còn vài hơi khí lực giúp được mà.”
Tô Tuệ Nương ngoẹo đầu, Trần gia gặp đại biến, Trần Ngọc tự nhiên cũng tiều tụy không ít, hắn gầy đi rất nhiều, trên mặt viết đầy mỏi mệt. Tô Tuệ Nương thầm thở dài, cũng tốt, cho là tạm thời giải sầu đi. Sau đó cũng không nói nhiều, khẽ gật đầu rồi đi ra bên ngoài. Hai người đến nhà Chị Quế Hoa, Tô Tuệ Nương mua hẳn một miếng thịt mông lớn cùng nửa tấm xương, vì Trần Ngọc còn ở bên ngoài chờ, nàng cũng không tiện ở lâu, cầm lấy đồ rồi rời đi. Chị Quế Hoa chợt kéo nàng lại, thần thần bí bí hỏi: “Muội biết gì chưa?”
Tô Tuệ Nương chau mày: “Biết cái gì?”
Chị Quế Hoa lộ vẻ mặt muội-thật-chậm-tin-tức: “Chuyện phía sau núi chúng ta phát hiện tử thi a!”
Tô Tuệ Nương nghe vậy, một cơn lạnh ngắt từ lòng bàn chân dâng lên, khẩn trương hỏi: “Tử thi nào?”
“Là chuyện mấy ngày trước, nam nhân nhà Bảo Khôn lên núi đốn củi, thấy một con hươu bào liền đuổi theo, con hươu kia chạy vào sâu trong núi, chỗ đó có rất nhiều khe đá, con hươu kia cũng khôn, một đầu đâm vào trong khe đá, nhà Bảo Khôn còn mừng húm, nghĩ là có thể chặn được nó, bèn giơ tay túm lấy, nào ngờ chẳng lôi được con hươu, mà lôi ra được một khúc xương, là xương đùi của người ta!”
Tô Tuệ Nương nghe thế mặt cũng xanh mét theo, một vài sự tình mà nàng cố gắng muốn quên đi, không tự chủ được lại từ sâu trong trí nhớ bắt đầu nổi lên.
Bên cạnh, Chị Quế Hoa hẵng còn thao thao bất tuyệt: “Có người trong thôn đi xem, nói thi thể trong khe đá kia đã thối rữa đến không thể thối rữa được nữa, trừ xương ra cũng chẳng còn dư lại thứ gì, hẳn là đã đã chết hơn nhiều năm rồi, mọi người nói, người này hẳn là bị người ta giết sau đó giấu xác vào trong đó không chừng, muội nói xem, kẻ xấu kia cũng ác thật…
“Tô cô nương, Tô cô nương…”
Tô Tuệ Nương hồi thần từ trong trạng thái đờ đẫn, mới phát hiện trong lúc vô thức mình đã đi ra ngoài.
Nhìn vẻ mặt nàng như có điều không ổn, trong mắt Trần Ngọc xẹt qua tia lo lắng, nhẹ giọng hỏi: “Tô cô nương, cô sao vậy?”
Tô Tuệ Nương hồi thần, lắc đầu ý bảo mình không sao.
Trần Ngọc vươn tay đón lấy giỏ trúc trong khuỷu tay nàng: “Nhanh chân lên, nhìn thời tiết này hình như sắp đổ mưa!”
Tô Tuệ Nương nghe vậy nhìn trời, quả nhiên thấy một đám mây đen lớn đang nhanh chóng bay về hướng này, nhưng nước mưa rơi xuống nhanh hơn so với tưởng tượng. Hai người còn chưa tới nhà đã bị dập một phen. Chẳng mấy chốc, đã làm ướt hơn phân nửa quần áo, hai người ướt sũng vội vội vàng vàng chạy tới dưới một gốc liễu ven đường.
“Này…” Tô Tuệ Nương từ trong ống tay áo lấy ra khăn tay, đưa cho Trần Ngọc: “Lau một chút đi.”
Trần Ngọc sững người, đưa tay nhận lấy, hơi rũ thấp mắt, lên tiếng: “Đa tạ!”
Cơn mưa này rất lớn, tưởng như xé trời lấp đất mà dội xuống vậy, hơn nữa bởi vì cuối thu, cho nên nước mưa rơi xuống ngày càng biến thành mưa đá. Tô Tuệ Nương cho dù núp dưới cây liễu, cũng không tránh khỏi bị dập chật vật không chịu nổi. Ngay lúc này, trên đầu bỗng hơi tối lại, Tô Tuệ Nương ngẩng đầu, chỉ thấy Trần Ngọc đã cởi áo ngoài, dùng tay chống, che lên đầu Tô Tuệ Nương. Sau một câu đa tạ chẳng hề khách khí, Tô Tuệ Nương xích lại gần hơn lồng ngực Trần Ngọc, đây cũng không phải là ham nam sắc gì, chẳng qua là cơn mưa đá kia thật quá lớn Tô Tuệ Nương không muốn bị bể đầu chảy máu.
Thân thể Trần Ngọc khẽ động, ánh mắt dao động nhìn về nơi xa. Hai người không ai nói gì, trong lúc nhất thời không khí lâm vào sự yên lặng quỷ dị. Hắn đại để là có chút xấu hổ, tuy nhiên, Tô Tuệ Nương lại dần dần nghĩ đến những chuyện khác. Chính là chuyện tử thi trong núi mà Chị Quế Hoa vừa nói. Trong lòng nàng kỳ thật đã có suy đoán, thi thể kia tám chín phần mười là Tiền Tứ rồi. Ban đầu Lục Lang âm mưu làm nhục nàng đã chết ngay tại chỗ, bị nàng giấu vào trong không gian, sau lại tìm một cơ hội, chôn tại một nơi xa không người cách mấy trăm dặm. Mà trợ thủ của gã Tiền Tứ, vô luận Tô Tuệ Nương hỏi thế nào, Vương Thất Lang cũng một mực chắc chắn: Tiền Tứ là sợ sự tình bại lộ, một mình bỏ chạy rồi.
Lời như vậy, Tô Tuệ Nương sao có thể tin tưởng, nàng hiểu rất rõ thằng bé kia, nó rất xem trọng mình, thậm chí có một loại dục vọng độc chiếm, mặc kệ kẻ nào muốn thương tổn tới mình, thằng bé đều không bỏ qua, có thể giết một gã Vương Lục Lang, sao lại không thể giết thêm một tên Tiền Tứ. Mà bây giờ, thi thể của Tiền Tứ đã được tìm thấy, liệu có người phát giác ra gì đó, liệu có người phát hiện hung thủ là…
“Tô cô nương thật rất thích ngẩn người nhỉ!” Bên tai truyền đến một tiếng cười khẽ.
Tô Tuệ Nương có chút ngây ngốc: “À?” Một tiếng.