Chương : 9
Edit: Mạc Thiên Y
Nhìn đứa bé ăn ngấu nghiến như hổ đói trước mắt, trong mắt Tô Tuệ Nương không khỏi lướt qua tia thương hại, trẻ con ở độ tuổi này nên là lúc vô ưu vô lo, được chăm bẵm dưới gối cha mẹ, nhưng thằng bé này có nhà lại như không có nhà, chẳng những ăn không đủ no mặc không đủ ấm, bây giờ ngay cả nơi nương thân cũng không có.
“Ăn từ từ thôi kẻo nghẹn!” Tô Tuệ Nương mỉm cười nói.
Vương Thất Lang lại mặc kệ, lúc nó ăn luôn có loại cảnh giác hung ác, như thể sợ người khác cướp vậy. Trong chốc lát, năm cái bánh bao thịt đã bị nó nuốt cả vào bụng, Tô Tuệ Nương hỏi nó ăn no chưa?
Vương Thất Lang gật gật đầu.
“Ừ, đây là vài cái bánh xốp đường, ngươi giữ lại đi, ngày mai khi đói bụng…”
Vương Thất Lang không đợi Tô Tuệ Nương nói hết lời, cầm bánh xốp qua bèn nhét cả vào miệng.
Nhìn sắc mặt thằng bé nghẹn đến đỏ bừng, lại vẫn cố chấp cầm bánh bột ngô nuốt vào, Tô Tuệ Nương hơi trợn mắt hỏi: “Không phải ngươi nói ăn no rồi sao?” Đây chính là năm cái bánh bao lớn a, có đói cách mấy, cũng phải no rồi chứ.
“Không ăn… sẽ bị người ta… cướp mất…” thằng bé vừa nuốt xuống, mặt không đổi nói.
Không biết cớ sao, Tô Tuệ Nương nghe được câu này, đột nhiên cảm thấy trong lòng mềm nhũn, kìm lòng không đặng, nàng giơ tay lên sờ sờ mái đầu mềm của thằng bé.
Vương Thất Lang cứng đờ cả người, đương lúc Tô Tuệ Nương tưởng là nó sẽ hất tay mình ra, nó lại lầm bầm hai câu người khác nghe không hiểu, tốc độ nhai nuốt trong miệng càng nhanh hơn.
“Về sau nếu đói bụng, thì tới tìm tỷ.” Tô Tuệ Nương ôn nhu nói: “Nhưng đệ phải cẩn thận, ngàn vạn lần đừng để người khác bắt được.”
Vương Thất Lang khinh thường hừ lạnh một tiếng, đại ý là đám ngốc kia sao có thể bắt được tiểu gia ta.
Vì có thằng bé ở đây, Tô Tuệ Nương không tiện đi vào trong không gian, thời điểm trễ hơn chút, bèn tắt nến đi ngủ, dĩ nhiên nàng ngủ trên giường gỗ, Vương Thất Lang thì ngủ trên đống củi ở góc phòng.
Bình minh ngày hôm sau, Tô Tuệ Nương mở mắt ra, phát hiện Vương Thất Lang đã đi rồi, nhân lúc này, nàng vội vào không gian, ngâm ôn tuyền, tẩy đi một thân mỏi mệt, cả người lại cảm thấy tinh thần phấn chấn hẳn lên.
Cầm cây lược sừng dê mới mua, Tô Tuệ Nương bắt đầu tỉ mỉ chải tóc, ®МαcŦЋιεηΨ muốn nói bộ phận đẹp mắt nhất trên cơ thể này, là phải kể đến mái tóc đen láy xinh đẹp này, làm như tất cả dinh dưỡng đều bị từng sợi tóc này hút đi vậy, trông chúng vừa dày lại vừa mềm. Soi lên mặt nước chầm chậm chải đầu, dần dà, tâm tư Tô Tuệ Nương lại bắt đầu trôi dạt đến nơi khác.
Nhà họ Vương không phải là nơi nên ở lâu, đối với chuyện này trong lòng Tô Tuệ Nương biết rõ.
Bì thị điêu ngoa hà khắc, Điền thị hết ăn lại nằm, Vương Ngũ Nương cố làm ra vẻ, Vương Lục Lang chơi bời lêu lổng, cả nhà chỉ có mỗi Vương Đại Lang xem như có chút lương tâm, nhưng tẩm ngẩm tầm ngầm như cái miệng hồ lô.
Hơn nữa quan trọng nhất là thân phận của mình, như Bì thị nói, ở trong mắt họ nàng chẳng qua là một con ở tốn hai lượng bạc mua về, làm tốt bọn họ thấy đó là chuyện đương nhiên, làm không tốt, thì có là đánh chết cũng được. Bọn họ căn bản không xem nàng là người nhà, ở lại đây, cả đời Tô Tuệ Nương đều phải làm trâu làm ngựa cho cái nhà này.
Điều này sao có thể được?
Có điều chuyện này cũng dễ xử lý, với tính cách tham tiền của Bì thị, chỉ cần có đầy đủ bạc, mình nhất định có thể thoát thân.
Quan trọng nhất là con đường sau này kìa, Tô Tuệ Nương tạm thời cũng không có ý định rời khỏi thôn Vương Gia Ao, nếu có thể, nàng cũng hy vọng đâm rễ ở nơi này.
Trước khi vào đông, nhất định phải giải quyết chuyện này cho xong, Tô Tuệ Nương cười khổ nghĩ, nếu không với nhiệt độ của phòng chứa củi kia, mình sẽ không chịu nổi mất thôi. ®МαcŦЋιεηΨ
Như đã nói qua, đám người Bì thị dường như không hề lấy làm lạ chuyện nàng biết chữ, trên mặt Tô Tuệ Nương hiện vẻ đăm chiêu, nghĩ đến hai lượng bạc bán mình kia, chắc hẳn là ở trong tay cha mẹ của nguyên chủ này, nếu có thể liên lạc với họ… liền có hy vọng thoát thân rồi.
Miên man suy nghĩ một đống lớn, Tô Tuệ Nương tạm thời thu tâm thần lại, chải một búi tóc đơn giản, thoạt nhìn quả nhiên gọn gàng hơn. Cúi đầu nhìn quần áo rách nát trên người, Tô Tuệ Nương quyết định đêm nay về phòng, lập tức sẽ bắt tay làm một bộ áo trong, nàng đã chịu đủ cuộc sống không có áo yếm, không có áo lót, không có quần lót rồi. (quần lót: là quần dài mặc trong nha, không phải quần “tam giác” đâu)
Đẩy cửa ra đi ra ngoài, Tô Tuệ Nương ngoài ý muốn phát hiện Điền thị cũng loạt xoạt từ trong phòng đi ra, thị hốc mắt đỏ bừng, nơi má trái sưng tím.
Thấy Tô Tuệ Nương nhìn mình, Điền thị gân cổ hừ một tiếng, đi đến phòng bếp, chỉ chốc lát trên ống khói nhà bếp bắt đầu bốc khói.
Xem ra đã bị không ít giáo huấn rồi đây, Tô Tuệ Nương có chút hả hê nghĩ.
Vẫn theo thường ngày băm rau trộn lẫn lá ngô cho lợn ăn, đến trưa thì sắc thuốc cho Vương Bảo Nhi. Tô Tuệ Nương đi xem, cục sưng trên đầu thằng bé đã bắt đầu mềm xuống, cũng không còn khóc nữa. Vì hại trong nhà vô duyên vô cớ mất không năm lượng bac, Điền thị bỗng chốc bị Bì thị giáng từ phía trên trời rớt xuống đất, hoàn toàn xóa bỏ quyền lợi “thiếu phu nhân” của thị, cũng phải làm việc như Tô Tuệ Nương. Chẳng qua con người thị trước giờ chính là hạng làm biếng ưa trốn việc, việc nặng toàn bộ đều đẩy cho Tô Tuệ Nương, mình thì tìm mấy việc lặt vặt làm.
Trong lúc bề bộn, thời gian lặng lẽ trôi qua, trong chớp mắt trời đã vào thu.
Một hạt mùa xuân gieo, muôn hạt mùa thu hái.
®МαcŦЋιεηΨ
Đối với người nông dân mà nói, mùa thu tượng trưng cho thu hoạch, tượng trưng cho việc đã qua một năm gieo trồng thu hoạch, cũng tượng trưng cho ngày mùa đã đến.
Giữa hạ tuần tháng chín, đã thấy bông lúa trổ vàng ươm đầy đồng. Từng nhà từng nhà, bất kể già trẻ nam nữ, đều ra gặt hái. Bọn họ muốn tranh thủ gặt lúa cho xong trước khi sương xuống, nếu không sẽ ảnh hưởng thu hoạch. Người nhà họ Vương tất nhiên cũng không ngoại lệ, chỉ để lại một mình Vương Ngũ Nương ở nhà trông Bảo Nhi, kiêm cả việc đưa cơm cho họ, ngay cả Vương Lục Lang cả ngày lêu lổng cũng bị Điền thị bắt làm.
Đương nhiên, Tô Tuệ Nương thì càng khỏi phải nói.
“Ôi chao má ơi, ta chịu không nổi rồi!” Điền thị quăng lưỡi hái trong tay, đặt mông ngồi trên đất, lúa bị cái mông đè rạp cả một mảng lớn, thị la trời la đất, hừ hừ nói: “Không làm nữa, mệt chết đi được!”
“Bớt kêu khổ đi cho lão nương!” Cách đó không xa, Bì thị chống nạnh, đầu đầy mồ hôi mắng: “Nhà ai mà không phải làm, sao đến phiên mày lại mệt chết mệt sống được, Đại Lang cưới mày vào cửa cũng không phải chỉ để sinh con, nếu thế, còn không bằng lấy con lợn, nó còn biết đẻ nhiều hơn mày, nhanh đứng lên làm việc cho lão nương, còn dám lười nữa, xem tao có đánh chết mày không.”
Điền thị thật sự là mệt lắm rồi, bụng lại đói, căn bản chả còn tý sức lực nào, chỉ ở nơi đó quẫy chân nói: “Mẹ à, tôi đói rồi, sao Ngũ Nương còn chưa đem cơm tới chứ… Hừ, chỉ mỗi nó tốt số, ở nhà hưởng phúc, mặc kệ chúng ta chết sống.”
“Bớt cái mồm mày lại.” Bì thị vốn bao che con cái nhất, nghe vậy lập tức sẵng giọng nói: “Ngũ Nương nhà tao là được nuông chiều nâng niu, trời nắng như vầy, rủi hại đến da con bé thì sao, về sau nó còn phải gả cho nhà giàu làm thiếu phu nhân đấy.”
Điền thị mở miệng toan cãi lại, lại bị trượng phu bên cạnh nạt. “Còn lười nữa, hôm nay cô cứ ngồi đó đi, đừng về nhà nữa.” Vương Đại Lang cau mày nói: “Cô nhìn thử em dâu đi, làm việc gấp đôi cô, cũng có thấy kêu mệt tiếng nào đâu.”
Điền thị nghe vậy không khỏi phóng mắt nhìn ra xa, quả nhiên, Tô Tuệ Nương đi ở phía trước, đã vượt lên dẫn đầu một quãng xa.
“Ít ngày trước, lưỡi hái còn chưa biết cầm, bây giờ học nhanh như vậy?” Điền thị lầm bầm lầu bầu mấy câu, mắt thấy mẹ chồng và chồng nghiêm mặt nhìn mình, đành phải bất đắc dĩ đứng lên, tiếp tục gặt.
Ước chừng sau hơn một canh giờ, Vương Ngũ Nương rốt cục mới thủng thỉnh đến đưa cơm.
Tô Tuệ Nương tháo nón cỏ trên đầu, gỡ cái khăn mướt mồ hôi quấn quanh cổ xuống, nàng khát khô cả cổ họng, lập tức bưng chén nước uống ừng ực. Vương Ngũ Nương làm bánh bột ngô, kèm với dưa muối, ăn vào khô khốc. Vương Lục Lang một bên bất mãn lầu bầu, Tô Tuệ Nương nhìn mà buồn cười, nghĩ bụng, ngươi cả buổi trưa đã an vị dưới tàng cây hóng mát rồi, căn bản có làm gì đâu mà bấy giờ còn bày đặt kén chọn.
Mọi người ăn cơm trưa xong, lại tiếp tục làm việc. Việc đồng áng tuyệt đối là cần dùng đến sức lực, bây giờ hai tay Tô Tuệ Nương cầm lưỡi hái đã mài ra một lớp kén thật dày, cả cái eo đã không còn tri giác, nhưng nàng vẫn cắn răng làm.
Có kêu khổ kêu mệt cách mấy cũng chả có người đau lòng, tội gì phải đi rước bẽ mặt.
Từ lúc mặt trời lên làm đến mặt trời lặn, từ lúc mặt trời lặn làm đến trời tối mịt, mãi đến lúc hoàn toàn không thấy gì chung quanh, công việc hôm nay mới xem như kết thúc, lê thân thể nhức mỏi, bọn họ bắt đầu trở về. Ai ngờ, Vương Ngũ Nương lại không có ở nhà, trong nồi cũng không có cơm canh.
Mắt thấy căn bếp lạnh tanh, ngay cả sắc mặt của Bì thị cũng không tốt nổi.
Tô Tuệ Nương nhướn mày, thầm thở dài một tiếng, đi đến trước không nói hai lời bắt đầu thổi lửa nấu cơm, cả người nàng đã mệt đến không chịu nổi, cũng không có tâm tư nấu món gì, mắt thấy trên cái mâm trong chạn còn thừa ít bánh ngô, dứt khoát bẻ vụn ra bỏ vào nước canh nấu. Đợi đến khi nấu sánh lại, mới đổ ra bát.
Mấy người họ đã mệt lả đến mức ngực dán ra sau lưng, lập tức vội vã ăn, ngay cả Tô Tuệ Nương cũng ăn ba chén mới để xuống.
Vừa ăn xong, liền nghe tiếng cửa mở vang lên, Vương Ngũ Nương đeo tã lót ngâm nga hát đã trở về.
Điền thị đương trường xụ mặt xuống, đầy đầy châm chọc nói: “Ôi, đại tiểu thư, phải chăng là ngài trở về xem thử mấy người chúng tôi đã chết đói chưa à?”
“Ngũ nương, mày không ở nhà nấu cơm, chạy đi đâu?” Bì thị cũng cau mày hỏi. “Thời điểm thu hoạch bận rộn, đáng lý ra phải làm thức ăn ngon cơm ngon cung cấp, như vậy mới có sức làm việc chứ.”
Vương Ngũ Nương nghe vậy vẻ mặt run rẩy, bắt đầu ấp úng giải thích.
Nhìn đứa bé ăn ngấu nghiến như hổ đói trước mắt, trong mắt Tô Tuệ Nương không khỏi lướt qua tia thương hại, trẻ con ở độ tuổi này nên là lúc vô ưu vô lo, được chăm bẵm dưới gối cha mẹ, nhưng thằng bé này có nhà lại như không có nhà, chẳng những ăn không đủ no mặc không đủ ấm, bây giờ ngay cả nơi nương thân cũng không có.
“Ăn từ từ thôi kẻo nghẹn!” Tô Tuệ Nương mỉm cười nói.
Vương Thất Lang lại mặc kệ, lúc nó ăn luôn có loại cảnh giác hung ác, như thể sợ người khác cướp vậy. Trong chốc lát, năm cái bánh bao thịt đã bị nó nuốt cả vào bụng, Tô Tuệ Nương hỏi nó ăn no chưa?
Vương Thất Lang gật gật đầu.
“Ừ, đây là vài cái bánh xốp đường, ngươi giữ lại đi, ngày mai khi đói bụng…”
Vương Thất Lang không đợi Tô Tuệ Nương nói hết lời, cầm bánh xốp qua bèn nhét cả vào miệng.
Nhìn sắc mặt thằng bé nghẹn đến đỏ bừng, lại vẫn cố chấp cầm bánh bột ngô nuốt vào, Tô Tuệ Nương hơi trợn mắt hỏi: “Không phải ngươi nói ăn no rồi sao?” Đây chính là năm cái bánh bao lớn a, có đói cách mấy, cũng phải no rồi chứ.
“Không ăn… sẽ bị người ta… cướp mất…” thằng bé vừa nuốt xuống, mặt không đổi nói.
Không biết cớ sao, Tô Tuệ Nương nghe được câu này, đột nhiên cảm thấy trong lòng mềm nhũn, kìm lòng không đặng, nàng giơ tay lên sờ sờ mái đầu mềm của thằng bé.
Vương Thất Lang cứng đờ cả người, đương lúc Tô Tuệ Nương tưởng là nó sẽ hất tay mình ra, nó lại lầm bầm hai câu người khác nghe không hiểu, tốc độ nhai nuốt trong miệng càng nhanh hơn.
“Về sau nếu đói bụng, thì tới tìm tỷ.” Tô Tuệ Nương ôn nhu nói: “Nhưng đệ phải cẩn thận, ngàn vạn lần đừng để người khác bắt được.”
Vương Thất Lang khinh thường hừ lạnh một tiếng, đại ý là đám ngốc kia sao có thể bắt được tiểu gia ta.
Vì có thằng bé ở đây, Tô Tuệ Nương không tiện đi vào trong không gian, thời điểm trễ hơn chút, bèn tắt nến đi ngủ, dĩ nhiên nàng ngủ trên giường gỗ, Vương Thất Lang thì ngủ trên đống củi ở góc phòng.
Bình minh ngày hôm sau, Tô Tuệ Nương mở mắt ra, phát hiện Vương Thất Lang đã đi rồi, nhân lúc này, nàng vội vào không gian, ngâm ôn tuyền, tẩy đi một thân mỏi mệt, cả người lại cảm thấy tinh thần phấn chấn hẳn lên.
Cầm cây lược sừng dê mới mua, Tô Tuệ Nương bắt đầu tỉ mỉ chải tóc, ®МαcŦЋιεηΨ muốn nói bộ phận đẹp mắt nhất trên cơ thể này, là phải kể đến mái tóc đen láy xinh đẹp này, làm như tất cả dinh dưỡng đều bị từng sợi tóc này hút đi vậy, trông chúng vừa dày lại vừa mềm. Soi lên mặt nước chầm chậm chải đầu, dần dà, tâm tư Tô Tuệ Nương lại bắt đầu trôi dạt đến nơi khác.
Nhà họ Vương không phải là nơi nên ở lâu, đối với chuyện này trong lòng Tô Tuệ Nương biết rõ.
Bì thị điêu ngoa hà khắc, Điền thị hết ăn lại nằm, Vương Ngũ Nương cố làm ra vẻ, Vương Lục Lang chơi bời lêu lổng, cả nhà chỉ có mỗi Vương Đại Lang xem như có chút lương tâm, nhưng tẩm ngẩm tầm ngầm như cái miệng hồ lô.
Hơn nữa quan trọng nhất là thân phận của mình, như Bì thị nói, ở trong mắt họ nàng chẳng qua là một con ở tốn hai lượng bạc mua về, làm tốt bọn họ thấy đó là chuyện đương nhiên, làm không tốt, thì có là đánh chết cũng được. Bọn họ căn bản không xem nàng là người nhà, ở lại đây, cả đời Tô Tuệ Nương đều phải làm trâu làm ngựa cho cái nhà này.
Điều này sao có thể được?
Có điều chuyện này cũng dễ xử lý, với tính cách tham tiền của Bì thị, chỉ cần có đầy đủ bạc, mình nhất định có thể thoát thân.
Quan trọng nhất là con đường sau này kìa, Tô Tuệ Nương tạm thời cũng không có ý định rời khỏi thôn Vương Gia Ao, nếu có thể, nàng cũng hy vọng đâm rễ ở nơi này.
Trước khi vào đông, nhất định phải giải quyết chuyện này cho xong, Tô Tuệ Nương cười khổ nghĩ, nếu không với nhiệt độ của phòng chứa củi kia, mình sẽ không chịu nổi mất thôi. ®МαcŦЋιεηΨ
Như đã nói qua, đám người Bì thị dường như không hề lấy làm lạ chuyện nàng biết chữ, trên mặt Tô Tuệ Nương hiện vẻ đăm chiêu, nghĩ đến hai lượng bạc bán mình kia, chắc hẳn là ở trong tay cha mẹ của nguyên chủ này, nếu có thể liên lạc với họ… liền có hy vọng thoát thân rồi.
Miên man suy nghĩ một đống lớn, Tô Tuệ Nương tạm thời thu tâm thần lại, chải một búi tóc đơn giản, thoạt nhìn quả nhiên gọn gàng hơn. Cúi đầu nhìn quần áo rách nát trên người, Tô Tuệ Nương quyết định đêm nay về phòng, lập tức sẽ bắt tay làm một bộ áo trong, nàng đã chịu đủ cuộc sống không có áo yếm, không có áo lót, không có quần lót rồi. (quần lót: là quần dài mặc trong nha, không phải quần “tam giác” đâu)
Đẩy cửa ra đi ra ngoài, Tô Tuệ Nương ngoài ý muốn phát hiện Điền thị cũng loạt xoạt từ trong phòng đi ra, thị hốc mắt đỏ bừng, nơi má trái sưng tím.
Thấy Tô Tuệ Nương nhìn mình, Điền thị gân cổ hừ một tiếng, đi đến phòng bếp, chỉ chốc lát trên ống khói nhà bếp bắt đầu bốc khói.
Xem ra đã bị không ít giáo huấn rồi đây, Tô Tuệ Nương có chút hả hê nghĩ.
Vẫn theo thường ngày băm rau trộn lẫn lá ngô cho lợn ăn, đến trưa thì sắc thuốc cho Vương Bảo Nhi. Tô Tuệ Nương đi xem, cục sưng trên đầu thằng bé đã bắt đầu mềm xuống, cũng không còn khóc nữa. Vì hại trong nhà vô duyên vô cớ mất không năm lượng bac, Điền thị bỗng chốc bị Bì thị giáng từ phía trên trời rớt xuống đất, hoàn toàn xóa bỏ quyền lợi “thiếu phu nhân” của thị, cũng phải làm việc như Tô Tuệ Nương. Chẳng qua con người thị trước giờ chính là hạng làm biếng ưa trốn việc, việc nặng toàn bộ đều đẩy cho Tô Tuệ Nương, mình thì tìm mấy việc lặt vặt làm.
Trong lúc bề bộn, thời gian lặng lẽ trôi qua, trong chớp mắt trời đã vào thu.
Một hạt mùa xuân gieo, muôn hạt mùa thu hái.
®МαcŦЋιεηΨ
Đối với người nông dân mà nói, mùa thu tượng trưng cho thu hoạch, tượng trưng cho việc đã qua một năm gieo trồng thu hoạch, cũng tượng trưng cho ngày mùa đã đến.
Giữa hạ tuần tháng chín, đã thấy bông lúa trổ vàng ươm đầy đồng. Từng nhà từng nhà, bất kể già trẻ nam nữ, đều ra gặt hái. Bọn họ muốn tranh thủ gặt lúa cho xong trước khi sương xuống, nếu không sẽ ảnh hưởng thu hoạch. Người nhà họ Vương tất nhiên cũng không ngoại lệ, chỉ để lại một mình Vương Ngũ Nương ở nhà trông Bảo Nhi, kiêm cả việc đưa cơm cho họ, ngay cả Vương Lục Lang cả ngày lêu lổng cũng bị Điền thị bắt làm.
Đương nhiên, Tô Tuệ Nương thì càng khỏi phải nói.
“Ôi chao má ơi, ta chịu không nổi rồi!” Điền thị quăng lưỡi hái trong tay, đặt mông ngồi trên đất, lúa bị cái mông đè rạp cả một mảng lớn, thị la trời la đất, hừ hừ nói: “Không làm nữa, mệt chết đi được!”
“Bớt kêu khổ đi cho lão nương!” Cách đó không xa, Bì thị chống nạnh, đầu đầy mồ hôi mắng: “Nhà ai mà không phải làm, sao đến phiên mày lại mệt chết mệt sống được, Đại Lang cưới mày vào cửa cũng không phải chỉ để sinh con, nếu thế, còn không bằng lấy con lợn, nó còn biết đẻ nhiều hơn mày, nhanh đứng lên làm việc cho lão nương, còn dám lười nữa, xem tao có đánh chết mày không.”
Điền thị thật sự là mệt lắm rồi, bụng lại đói, căn bản chả còn tý sức lực nào, chỉ ở nơi đó quẫy chân nói: “Mẹ à, tôi đói rồi, sao Ngũ Nương còn chưa đem cơm tới chứ… Hừ, chỉ mỗi nó tốt số, ở nhà hưởng phúc, mặc kệ chúng ta chết sống.”
“Bớt cái mồm mày lại.” Bì thị vốn bao che con cái nhất, nghe vậy lập tức sẵng giọng nói: “Ngũ Nương nhà tao là được nuông chiều nâng niu, trời nắng như vầy, rủi hại đến da con bé thì sao, về sau nó còn phải gả cho nhà giàu làm thiếu phu nhân đấy.”
Điền thị mở miệng toan cãi lại, lại bị trượng phu bên cạnh nạt. “Còn lười nữa, hôm nay cô cứ ngồi đó đi, đừng về nhà nữa.” Vương Đại Lang cau mày nói: “Cô nhìn thử em dâu đi, làm việc gấp đôi cô, cũng có thấy kêu mệt tiếng nào đâu.”
Điền thị nghe vậy không khỏi phóng mắt nhìn ra xa, quả nhiên, Tô Tuệ Nương đi ở phía trước, đã vượt lên dẫn đầu một quãng xa.
“Ít ngày trước, lưỡi hái còn chưa biết cầm, bây giờ học nhanh như vậy?” Điền thị lầm bầm lầu bầu mấy câu, mắt thấy mẹ chồng và chồng nghiêm mặt nhìn mình, đành phải bất đắc dĩ đứng lên, tiếp tục gặt.
Ước chừng sau hơn một canh giờ, Vương Ngũ Nương rốt cục mới thủng thỉnh đến đưa cơm.
Tô Tuệ Nương tháo nón cỏ trên đầu, gỡ cái khăn mướt mồ hôi quấn quanh cổ xuống, nàng khát khô cả cổ họng, lập tức bưng chén nước uống ừng ực. Vương Ngũ Nương làm bánh bột ngô, kèm với dưa muối, ăn vào khô khốc. Vương Lục Lang một bên bất mãn lầu bầu, Tô Tuệ Nương nhìn mà buồn cười, nghĩ bụng, ngươi cả buổi trưa đã an vị dưới tàng cây hóng mát rồi, căn bản có làm gì đâu mà bấy giờ còn bày đặt kén chọn.
Mọi người ăn cơm trưa xong, lại tiếp tục làm việc. Việc đồng áng tuyệt đối là cần dùng đến sức lực, bây giờ hai tay Tô Tuệ Nương cầm lưỡi hái đã mài ra một lớp kén thật dày, cả cái eo đã không còn tri giác, nhưng nàng vẫn cắn răng làm.
Có kêu khổ kêu mệt cách mấy cũng chả có người đau lòng, tội gì phải đi rước bẽ mặt.
Từ lúc mặt trời lên làm đến mặt trời lặn, từ lúc mặt trời lặn làm đến trời tối mịt, mãi đến lúc hoàn toàn không thấy gì chung quanh, công việc hôm nay mới xem như kết thúc, lê thân thể nhức mỏi, bọn họ bắt đầu trở về. Ai ngờ, Vương Ngũ Nương lại không có ở nhà, trong nồi cũng không có cơm canh.
Mắt thấy căn bếp lạnh tanh, ngay cả sắc mặt của Bì thị cũng không tốt nổi.
Tô Tuệ Nương nhướn mày, thầm thở dài một tiếng, đi đến trước không nói hai lời bắt đầu thổi lửa nấu cơm, cả người nàng đã mệt đến không chịu nổi, cũng không có tâm tư nấu món gì, mắt thấy trên cái mâm trong chạn còn thừa ít bánh ngô, dứt khoát bẻ vụn ra bỏ vào nước canh nấu. Đợi đến khi nấu sánh lại, mới đổ ra bát.
Mấy người họ đã mệt lả đến mức ngực dán ra sau lưng, lập tức vội vã ăn, ngay cả Tô Tuệ Nương cũng ăn ba chén mới để xuống.
Vừa ăn xong, liền nghe tiếng cửa mở vang lên, Vương Ngũ Nương đeo tã lót ngâm nga hát đã trở về.
Điền thị đương trường xụ mặt xuống, đầy đầy châm chọc nói: “Ôi, đại tiểu thư, phải chăng là ngài trở về xem thử mấy người chúng tôi đã chết đói chưa à?”
“Ngũ nương, mày không ở nhà nấu cơm, chạy đi đâu?” Bì thị cũng cau mày hỏi. “Thời điểm thu hoạch bận rộn, đáng lý ra phải làm thức ăn ngon cơm ngon cung cấp, như vậy mới có sức làm việc chứ.”
Vương Ngũ Nương nghe vậy vẻ mặt run rẩy, bắt đầu ấp úng giải thích.