Chương : 64
Ma pháp trận nhỏ chợt lóe sáng, cắn nuốt hết tấm da dê Diệp Lâm vừa mới đặt trên mặt đất, lúc này y ngược lại bắt đầu may mắn Garfield mang nhiều tấm da dê như vậy.
Cũng may mà dị thế giới phương tây này tốt xấu có một thứ gọi là ma pháp trận, không đến mức giống như Trung Quốc cổ đại, một khi bị vây ở nơi nào, vậy sẽ thật sự ngăn cách ở đó…
“Nghiên cứu thế nào rồi?” Casimir đầu đầy mồ hôi thò lại đây, Auckland ghét bỏ cách ra một khoảng, một rót xuống một màn nước trực tiếp làm cho Casimir lạnh tận tim.
Diệp Lâm cảm khái, có một đồng bạn tinh thông phép thuật hệ thủy chính là tốt mà, đi đến chỗ nào cũng không sợ bị chết khát, càng không lo vấn đề nước tắm.
Casimir không thèm để ý cởi áo ra, tòa tháp ma pháp này chia làm bảy tầng, cho dù tình trạng là đã sập một nửa, nhưng trình độ vững chắc lại vẫn không thể nghi ngờ, cho dù là Casimir ở bên trong dùng kiếm lớn chém bùm bùm cả ngày, nhiều lắm chỉ để lại vài vết xước trên vách tường mà thôi, ở lâu, vậy mà lại quen loại bế tắc này.
Hơn nữa gần đây sau khi Xavier cùng Auckland nghiên cứu ra ma pháp trận có thể truyền lại tin tức, ngày ở trong tháp ngược lại trở nên an phận.
“Chỉ sợ không được, một ma pháp trận nhỏ như vậy đã là cực hạn, ngươi cho là ma pháp trận có thể cho người sử dụng có thể làm ra dễ dàng như vậy?” Auckland kéo kéo khóe miệng, “Chỉ cái ma pháp trận nho nhỏ này thôi, vẽ ma văn đã tốn của chúng ta tròn nửa năm!”
Casimir có chút thất vọng.
Xavier nói tiếp, “Dù sao vẫn có hy vọng hơn đợi nguồn sinh lực ở bên ngoài dùng hết, hiện tại cuối cùng có chút manh mối.”
Diệp Lâm thở dài thật sâu, liếc liếc mắt nhìn bên ngoài yên tĩnh, ánh sáng trận pháp bảo vệ vẫn chói mắt như trước, mà bóng dáng quả cầu sáng màu xanh nhạt mông lung kia lại ảm đạm đi rất nhiều.
Cũng không biết một ngày nào đó, có lẽ hai người kia không còn chống đỡ nổi nữa, nhưng mà biết đâu, bọn họ lại có thể đợi được thời khắc trận pháp bảo vệ này mất đi năng lượng.
Trong tháp ma pháp này, trừ tu luyện, đi ngủ, ăn cơm ra, bọn họ không còn trò gì khác giải trí, cũng may mà trong không gian chứa vật của Xavier để đầy các bộ sách lớn, trong đó có vài cuốn đều là về khắc họa ma văn cho ma pháp trận, hơn nữa còn có miêu tả ma pháp trận truyền hình tương đối kỹ càng tỉ mỉ.
Những sách này cơ bản đều là Xavier dùng số tiền lớn mua về, còn chưa kịp nghiên cứu, vì thế, ngược lại lại đúng lúc.
Làm ra ma pháp trận có thể truyền tin tức dùng nửa năm, Diệp Lâm tin tưởng vững chắc lại qua khoảng một năm rưỡi nữa, bọn họ nhất định có thể ra khỏi nơi này!
Y thật sự không muốn tiếp tục ăn chay… T^T
Nào biết đâu rằng, lần đợi này, chính là ba năm.
Ba năm rưỡi qua đi, pháp trận bảo vệ ở bên ngoài kia vẫn lấp lánh sáng ngời như trước, Diệp Lâm không thể không nói, mạch khoáng này có chút mạnh mẽ, mà quả cầu ánh sáng xanh lục nhạt nho nhỏ kia vẫn còn đó, vì thế đôi cha mẹ cặn bã của Xavier cũng mạnh tương đương.
Nhảy vào truyền tống trận, Diệp Lâm chỉ cảm thấy một trận đầu váng mắt hoa, vì thế đợi đến khi trước mắt rõ ràng, đầy trời gió tuyết thổi đến y hung hăng run rẩy, mẹ nó lạnh chết!
“… Xem ra định vị xảy ra vấn đề.” Auckland bọc áo choàng lông, hắt hơi một cái nói.
Archie xoa xoa mũi, “Cuối cũng cũng ra ngoài.”
Diệp Lâm nhìn nhìn mấy người bên cạnh, trải qua vài năm giảm béo tập thể này, ngay cả Casimir luôn thân thể cường tráng cũng đều gầy một vòng lớn, quả thật còn khổ bức hơn so với lúc đám nhân viên trong công ty kia giảm béo, ít nhất các nàng sẽ không kiên trì giảm ăn con mẹ nó đến vài năm!
Trừ Xavier thân là tinh linh tương đối thích ứng với cái tiết tấu toàn rau xanh này ra, ngay cả thanh niên phong thái quý tộc tao nhã như Auckland nhìn thấy loài thú có thịt bay trên trời chạy trên đất, ánh mắt cũng bắn ra tia sáng xanh.
Ngươi phải biết một đám thanh niên đang trong thời kỳ trưởng thành bị bắt ăn nhạt đến vài năm thì sẽ khó chịu cỡ nào!
“Xác định một chút chúng ta đang ở nơi nào trước đi.” Garfield đội mũ trùm lên, “Ta đến phụ cận đi xem.”
Garfield vọt vào rừng cây thưa thớt cách đó không xa, bên này Diệp Lâm đã đánh được hai con chim bay trên không trung, y hiện tại là không bao giờ còn sợ dùng khinh công nữa, thậm chí có thể dùng khinh công bay đến giữa không trung sau đó dùng giang hải ngưng quang bắn trúng mục tiêu, lúc rơi xuống một cái nhị đoạn khiêu nhẹ nhàng khéo léo mà rơi xuống đất.
Giang hải ngưng quang là kỹ năng Thất Tú duy nhất không cần múa kiếm cũng có thể sử dụng.
Casimir khiêng về một con giống như lợn mũi dài, cân nặng kia lúc ném xuống đánh rầm một tiếng, tăng thêm cặp mắt xám ngắt kia của hắn, nhìn đều có chút dọa người…
Diệp Lâm thuần thục bắt đầu lột da cắt thịt, Archie cùng Xavier nhanh nhẹn làm trợ thủ, thậm chí ngay cả thiếu gia quý tộc như Auckland cũng dùng phép thuật hệ nước bắt đầu lần lượt rửa sạch con mồi đánh được.
Mùi thịt tràn ngập, nước miếng tràn ra cái gì thật sự không quá lịch sự, nhưng mà ai quản nó!
Thịt nóng bỏng ném vào miệng, Diệp Lâm cảm thấy chuyện hạnh phúc nhất trong đời cùng lắm cũng chỉ như thế này mà thôi…
Thịt thăn thái mỏng tươi mới thơm mềm nóng bỏng thiếu chút thì làm đầu lưỡi bọn họ nóng hỏng, lúc này Garfield cũng vừa trở về, không thèm để ý tay bị bỏng cầm lên một miếng thịt ném vào miệng, còn không quên đem số dư lại một bốc một bốc ném vào trong không gian chứa vật, bị nóng đến xuýt xoa đồng thời cũng dồn dập nói: “… Chạy mau, cách đây không xa chính là một bộ lạc tộc sói! Bọn họ nghe được động tĩnh đã sắp đến đây!”
Bởi vì cách quá gần, lúc bọn họ được ma pháp trận truyền tống rơi xuống nơi này, một luồng sáng trắng cũng hạ xuống, có người bộ lạc tộc sói kia thấy được, tự nhiên có người sói đến xem rốt cuộc là cái gì.
Sáu người bước chân vội vàng, nhanh chóng chạy về phía ngọn núi cách đó không xa, Xavier bỗng nhiên dừng chân lại, sắc mặt cổ quái, “Chờ một chút! Vì sao chúng ta phải chạy?”
Lời này nói làm năm người khác đều sửng sốt.
Ah, vì sao phải chạy?
Kia cái gì, bộ lạc thú nhân…
“Chúng ta hiện tại ba ma đạo sư ba kiếm sĩ cấp mười, ở nơi nào không thể hoành hành?” Xavier mở miệng.
Diệp Lâm: “…”
Mẹ kiếp, y căn bản là không ý thức được bọn họ cũng biến thành nhân vật trâu bò a! Bị nhốt khổ cực trong cái tháp ma pháp kia ba năm rưỡi, y căn bản đã quên luôn cái giá thị trường bên ngoài!
Thật ra Xavier nói không sai, đại ma pháp sư cùng ma đạo sư, đó là có khác biệt về bản chất, kiếm sĩ cấp mười cùng kiếm sĩ cấp chín cũng vậy, đây là một đường ranh giới, tỷ như toàn đại lục Anya, đại ma pháp sư nói ít cũng có mấy trăm hơn nghìn, trong danh sách đăng ký của nghiệp đoàn ma pháp sư đã có sáu trăm bảy mươi mấy, còn chưa nói đến cao thủ dân gian, bên cạnh Ngạo Thiên không phải cũng có một đại ma pháp sư mai danh ẩn tích sao, đây thật sự không phải thân phận đặc biệt tinh quý gì, nhưng mà lấy diện tích rộng lớn cùng số lượng nhân khẩu không chút thua kém thế giới trước kia của Diệp Lâm của đại lục Anya mà nói, hơn một nghìn người này hoàn toàn chính là tinh anh trong tinh anh, cho nên bàn tay vàng này của Ngạo Thiên mở đến không thể nói không lớn, nhưng ở đô thành, đại ma pháp sư không thể xem như nhân vật có thể đi ngang, cho nên mấy người bọn họ cũng cẩn thận quen, ra chiến trường, gặp được chiến đấu máu thịt bay tứ tung như vậy, càng hiểu được cho dù là đại ma pháp sư, cho dù là kiếm sĩ cấp chín, vẫn cứ không ngang ngược được.
Nhưng ma đạo sư lại không giống, khi đó lúc thú nhân công thành, tổng cộng có hai vị ma đạo sư đến được đã là rất tốt! Chỉ có chiến tranh cỡ lớn mới có khả năng để ma đạo sư tự mình ra trận, mà sức mạnh của hai vị ma đạo sư này, gần như có thể so với tổng số tất cả ma pháp sư khác, mấy trăm ma pháp sư kia cộng thêm cả đại ma pháp sư như Xavier, cũng không nhất định có thể đánh thắng hai ma đạo sư này.
Đây là sai khác giữa hai bên ranh giới.
Bị nhốt trong tháp ma pháp vài năm, bọn họ không thể nào không tĩnh tâm, muốn không tĩnh cũng không được ấy, vì thế lại bước qua cái ranh giới kia còn nhanh hơn so với tưởng tượng, ba người Xavier đương nhiên có nguyên nhân vì tòa tháp ma pháp kia, Garfield, Casimir còn có Diệp Lâm lại hoàn toàn bằng sự nhẫn nại ngoan cường, ba vị ma pháp sư phải nghiên cứu ma văn phải vẽ ma pháp trận, bọn họ không giúp được gì, lại không có trò giải trí gì khác, trừ khắc khổ nổi điên mà tu luyện, còn có thể làm cái gì?
Kiếm sĩ cấp mười.
Cho dù kiếm sĩ cấp mười nhiều hơn một chút so với ma đạo sư, nhưng đếm cũng vẫn hết.
Chân chính bước vào lĩnh vực này Diệp Lâm mới cảm thấy sợ cái hành vi đắc tội vị bạn tốt là ma đạo sư của Kay lúc trước, hầu như chỉ nghĩ lại thôi đã một thân mồ hôi lạnh, may mà vị kia không thật sự nghi ngờ lên người bọn họ, nếu không âm thầm giết chết y cùng Xavier thật không phải việc khó gì, đến bây giờ y cũng tin tưởng, giao tình giữa vị kia cùng Kay phỏng chừng cũng không sâu giống như đã nghĩ, nếu không sau đó không phải cũng không có cơ hội bắt Auckland đi, hắn lại không hề ra tay.
Trong gia tộc Anbridge cũng phụng dưỡng một vị ma đạo sư, trong mấy năm này, số lần Diệp Lâm nhìn thấy hắn có thể đếm được trên đầu ngón tay, nhưng hằng năm vẫn cứ phải tiêu phí một số lượng lớn kim tệ nuôi một người như vậy, đây là một loại kinh sợ, ở thế giới này, khi đi đến trình độ ma đạo sư, ở một khía cạnh nào đó mà nói là đã rất có tư bản.
Không chỉ có y, mấy người khác cũng nghĩ đến năm đó lúc ma đạo sư Lanberen đến nói chuyện với bọn họ, sáu ngu xuẩn bọn họ vậy mà đều không hề cho mặt mũi, ngẫm lại thật sự là kẻ không biết không sợ! Cũng may mà Lanberen kia không phải người lòng dạ đặc biệt hẹp hòi mới không so đo, nhưng mà biết đâu lại đi trút toàn bộ lửa giận lên người Ian thì sao?
Chẳng trách… Diệp Lâm yên lặng nghĩ trong lòng, thật ra y vẫn có chút chú ý đến tình hình của Ian sau khi bị đuổi khỏi Berysford, y còn phòng bị vị này vạn nhất lật người lại đi giáo dục Ngạo Thiên thì sao, kết quả bất ngờ chính là sau khi hắn bị đuổi khỏi trường học, mình không hề ra tay chút nào, hắn lại không bao lâu sau liền chết oan chết uổng, bị chết yên lặng không một tiếng động, Diệp Lâm vẫn là rất lâu sau mới kết luận hắn đã không còn tính mạng, nghĩ có lẽ chẳng phải ai khác, nhất định chính là vị ma đạo sư Lanberen kia đã hạ thủ mới có thể làm không tìm ra một chút dấu vết như vậy.
Xavier nói không sai, bọn họ chạy cái gì chứ!
Vì thế, dừng bước trải khăn ăn lấy thịt thăn nóng hầm hập ra một lần nữa, lúc này Auckland cuối cùng cũng tìm về tao nhã của quý tộc, lấy dao nĩa cùng bát đĩa bạc ra, tư thái ung dung hưởng thụ cơm trưa vô cùng mĩ vị, mấy người khác cũng đồng dạng bình tĩnh lấy bộ đồ ăn ra, được rồi, đồ ăn luôn là Diệp Lâm mang theo không sai, nhưng bọn họ lại vẫn thích từng người mang theo bộ đồ ăn bản thân mình quen dùng, đáng giận chính là ở trong tháp trừ đồ chay nhạt đến bọn họ ăn mà muốn phun ra ra thì căn bản không còn thứ gì khác, những bộ đồ này cũng thật lâu không thấy ánh mặt trời.
Khi bộ lạc người sói ở phụ cận đuổi tới, nhìn thấy chính là một bức cảnh tượng như vậy, khăn trải bàn ren màu trắng thuần trải trên bàn băng hình dạng giống những bàn ăn đá cẩm thạch tinh xảo, bên cạnh đặt sáu băng ghế trải đệm lông thật dày, khụ, bàn băng này là Auckland hữu tình cung cấp… Sáu người quần áo không tầm thường dáng vẻ cũng đồng dạng không tầm thường thong dong ngồi trên ghế, trong tay cầm dao nĩa ăn thịt nướng hương thơm bốn phía, ở trên bàn thậm chí còn có một chai rượu nho ướp lạnh, mấy cái chén rót rượu nho sáng lên lấp lánh dưới ánh mặt trời lung linh rực rỡ!
Ừ, chai rượu này là đồ giữ kỹ của Auckland, ở trong tháp hắn có thế nào cũng luyến tiếc uống bình cuối cùng này, hiện tại nếu đã ra ngoài, cho dù chai rượu nho này có quý nữa, một khi trở lại đô thành còn sợ thiếu gia quý tộc Auckland của chúng ta không kiếm được?! Vì thế hắn vô cùng khẳng khái mà mở chai.
Mẹ kiếp, ngay cả Diệp Lâm cũng cảm thấy sáu người bên mình trang bức mười phần, quả thật khốc suất cuồng bá duệ đến cực hạn được không!
Đám người sói kia trực tiếp nhìn đến tròng mắt đều phải lồi ra!
Bọn họ không nhìn nhầm chứ, nơi này là địa bàn của bọn họ, lãnh địa bộ lạc quen thuộc của bọn họ, trước mặt vậy mà lại ngồi sáu nhân, loại, nhìn, qua, ung, dung, tự, đắc! Không thể dễ dàng tha thứ nhất là bọn họ còn nói cười yến yến, nói nói cười cười!
Đây là muốn lật trời đúng không!
Diệp Lâm liếc liếc mắt nhìn vành tai Xavier, chai nước thuốc ngụy trang cuối cùng đã bị Xavier uống xong nơi này khuyết thiếu tài liệu, y cũng không thể lại luyện chế thuốc mới, cho nên lúc này, bọn họ hoàn toàn chính là dáng vẻ sáu nhân loại, lại nói đã trải qua trận chiến hơn ba năm trước, lúc này quan hệ giữa nhân loại cùng thú nhân tuyệt đối sẽ không phải tốt.
Bởi vì bọn họ rất thong dong, người sói nhất thời bị nhìn ngu mắt, nhưng cũng không có nghĩa bọn họ đều là kẻ ngu si.
“Các ngươi là ai!” Người đầu lĩnh thú nhân hét lớn một tiếng, búa lớn trong tay nện rầm một tiếng trên nền đất, làm cho mặt đất chấn động một hồi.
Xavier nâng mi mắt, không chút để ý nói: “Ồn cái gì! Đừng quấy rầy thời gian cơm trưa của chúng ta.” Hắn thậm chí còn lấy ra một cái bình thủy tinh tinh mỹ xinh đẹp, ngón tay trái thon dài động một cái, mấy đóa hoa hồng nở rộ liền xuất hiện ở giữa ngón tay, hắn cắm vào trong bình, đưa bình hoa tươi đến trước mặt Diệp Lâm mới vừa lòng gật gật đầu.
Diệp Lâm bị hành vi của hắn lôi đến da gà da vịt nổi đầy cánh tay, bất mãn trừng mắt liếc Xavier một cái.
Xavier vô tội chớp chớp đôi mắt.
Người sói bên kia bắt đầu nghiến răng, đây quả thật là khiêu khích trắng trợn!
“Thật to gan, nhân loại đáng ghét!” Ngôn ngữ thông dụng của người sói cầm búa lớn trong tay kia hiển nhiên không phải rất tốt, nhưng hai câu này nói lại dị thường có thứ tự, giơ búa liền xông nhanh tới.
Kết quả chạy đến một nửa liến biến thành một bức tượng băng!
Một bức tượng băng hoàn toàn trong suốt sáng long lanh!
Người sói ở đây đều là vẻ mặt sợ hãi, bọn họ căn bản không nhìn thấy sáu người trước mặt ra tay, rõ ràng là ánh mắt mọi người đều nhìn chằm chằm vào, lại không có một ai phát hiện là người nào trong đối phương hạ thủ!
Bọn họ không phải đứa ngốc, vài người trong đó còn đã tham gia trận chiến ba năm trước, đương nhiên cũng từng thấy thủ đoạn của nhân loại, cho dù là ma pháp hệ băng và vân vân, vì sao lại không thấy đối phương giơ pháp trượng càng không thấy đọc chú ngữ?
“Các ngươi không phải đối thủ của chúng ta, nhân lúc tâm tình chúng ta còn không kém, đi nhanh lên đi! Dùng xong cơm trưa chúng ta tự nhiên sẽ rời đi.” Archie tốt bụng khuyên bảo.
Mấy người sói đều đỏ mắt, bọn họ cũng không phải những nhân loại sẽ tùy ý lùi bước kia!
Ô ô ô ——
Tiếng kèn vang vọng trời đất.
Bộ lạc tộc sói cách đó không xa đại loạn, các chiến sĩ tộc sói đồng loạt phát ra tiếng hô rung trời, không thể không nói loại chấn nhiếp này cực kỳ kinh người.
“Ai.” Xavier sâu kín thở dài, có vẻ có chút u buồn, “Thật sự là phiền toái…”
Diệp Lâm chống cằm đồng dạng thở dài, lập tức lại là mỉm cười, “Dùng bọn họ để luyện tập một chút cũng không tồi.”
Sau trận chiến tranh giết chóc kia, Diệp Lâm cảm thấy bản thân ra tay với thú nhân không còn nửa phần do dự cùng đồng tình, cảnh giới của bọn họ đến trình độ này là một chuyện, dù sao khuyết thiếu kinh nghiệm thực chiến, một đường này đánh về đại lục Anya đi, cũng là một chủ ý không tệ đâu.
Mà Garfield càng trực tiếp, hắn đã chạy nhanh ra ngoài, chỉ thấy một bóng dáng màu xám nhàn nhạt lóe lên vài cái, những người sói ở nơi này bao gồm người thổi kèn kia cũng đã bị chặt đứt cổ.
Tốc độ của hắn quá nhanh, căn bản là không đến lượt những người khác ra tay, Casimir tức giận đến hung hăng trừng mắt liếc hắn một cái.
Casimir phái hiếu chiến trong mấy năm này thật sự nghẹn đến có chút quá.
Bộ lạc người sói này là một bộ lạc không coi là nhỏ trong thú nhân, chỉ tính chiến sĩ thú nhân đã có mấy nghìn người, huống chi trong thú nhân không chỉ có chiến sĩ, cho dù là già yếu phụ nữ trẻ em, ai cũng đều có sức chiến đấu, người sói lại nổi tiếng vì kiên nhẫn dũng mãnh, chấp nhất hung tàn, lần đụng độ này, quả thật có thể dùng chen chúc tới để hình dung.
Đấu khí sáng ngời lấp lánh đầy trời, rầm rầm rầm, gai băng cực lớn phóng lên cao, từng mảng thú nhân rơi vào trong rừng rậm khói độc, bị cắn nuốt vô thanh vô tức phân giải, ngay cả một chút vết máu cũng không còn.
Có Diệp Lâm ở, bọn họ quả thật là đánh đến vô cùng tận hứng, cũng không lâu lắm lại kinh động đến mấy bộ lạc thú nhân khác, gần như có thể nói là khoắng cho nơi sâu trong băng nguyên này trời long đất lở.
Chỉ có Diệp Lâm cảm thấy khổ bức muốn chết, mẹ kiếp, y, căn, bản, không, muốn, lại, trị, liệu!
Y cũng muốn đánh nhau nữa đám khốn nạn kia! T^T
Cũng may mà dị thế giới phương tây này tốt xấu có một thứ gọi là ma pháp trận, không đến mức giống như Trung Quốc cổ đại, một khi bị vây ở nơi nào, vậy sẽ thật sự ngăn cách ở đó…
“Nghiên cứu thế nào rồi?” Casimir đầu đầy mồ hôi thò lại đây, Auckland ghét bỏ cách ra một khoảng, một rót xuống một màn nước trực tiếp làm cho Casimir lạnh tận tim.
Diệp Lâm cảm khái, có một đồng bạn tinh thông phép thuật hệ thủy chính là tốt mà, đi đến chỗ nào cũng không sợ bị chết khát, càng không lo vấn đề nước tắm.
Casimir không thèm để ý cởi áo ra, tòa tháp ma pháp này chia làm bảy tầng, cho dù tình trạng là đã sập một nửa, nhưng trình độ vững chắc lại vẫn không thể nghi ngờ, cho dù là Casimir ở bên trong dùng kiếm lớn chém bùm bùm cả ngày, nhiều lắm chỉ để lại vài vết xước trên vách tường mà thôi, ở lâu, vậy mà lại quen loại bế tắc này.
Hơn nữa gần đây sau khi Xavier cùng Auckland nghiên cứu ra ma pháp trận có thể truyền lại tin tức, ngày ở trong tháp ngược lại trở nên an phận.
“Chỉ sợ không được, một ma pháp trận nhỏ như vậy đã là cực hạn, ngươi cho là ma pháp trận có thể cho người sử dụng có thể làm ra dễ dàng như vậy?” Auckland kéo kéo khóe miệng, “Chỉ cái ma pháp trận nho nhỏ này thôi, vẽ ma văn đã tốn của chúng ta tròn nửa năm!”
Casimir có chút thất vọng.
Xavier nói tiếp, “Dù sao vẫn có hy vọng hơn đợi nguồn sinh lực ở bên ngoài dùng hết, hiện tại cuối cùng có chút manh mối.”
Diệp Lâm thở dài thật sâu, liếc liếc mắt nhìn bên ngoài yên tĩnh, ánh sáng trận pháp bảo vệ vẫn chói mắt như trước, mà bóng dáng quả cầu sáng màu xanh nhạt mông lung kia lại ảm đạm đi rất nhiều.
Cũng không biết một ngày nào đó, có lẽ hai người kia không còn chống đỡ nổi nữa, nhưng mà biết đâu, bọn họ lại có thể đợi được thời khắc trận pháp bảo vệ này mất đi năng lượng.
Trong tháp ma pháp này, trừ tu luyện, đi ngủ, ăn cơm ra, bọn họ không còn trò gì khác giải trí, cũng may mà trong không gian chứa vật của Xavier để đầy các bộ sách lớn, trong đó có vài cuốn đều là về khắc họa ma văn cho ma pháp trận, hơn nữa còn có miêu tả ma pháp trận truyền hình tương đối kỹ càng tỉ mỉ.
Những sách này cơ bản đều là Xavier dùng số tiền lớn mua về, còn chưa kịp nghiên cứu, vì thế, ngược lại lại đúng lúc.
Làm ra ma pháp trận có thể truyền tin tức dùng nửa năm, Diệp Lâm tin tưởng vững chắc lại qua khoảng một năm rưỡi nữa, bọn họ nhất định có thể ra khỏi nơi này!
Y thật sự không muốn tiếp tục ăn chay… T^T
Nào biết đâu rằng, lần đợi này, chính là ba năm.
Ba năm rưỡi qua đi, pháp trận bảo vệ ở bên ngoài kia vẫn lấp lánh sáng ngời như trước, Diệp Lâm không thể không nói, mạch khoáng này có chút mạnh mẽ, mà quả cầu ánh sáng xanh lục nhạt nho nhỏ kia vẫn còn đó, vì thế đôi cha mẹ cặn bã của Xavier cũng mạnh tương đương.
Nhảy vào truyền tống trận, Diệp Lâm chỉ cảm thấy một trận đầu váng mắt hoa, vì thế đợi đến khi trước mắt rõ ràng, đầy trời gió tuyết thổi đến y hung hăng run rẩy, mẹ nó lạnh chết!
“… Xem ra định vị xảy ra vấn đề.” Auckland bọc áo choàng lông, hắt hơi một cái nói.
Archie xoa xoa mũi, “Cuối cũng cũng ra ngoài.”
Diệp Lâm nhìn nhìn mấy người bên cạnh, trải qua vài năm giảm béo tập thể này, ngay cả Casimir luôn thân thể cường tráng cũng đều gầy một vòng lớn, quả thật còn khổ bức hơn so với lúc đám nhân viên trong công ty kia giảm béo, ít nhất các nàng sẽ không kiên trì giảm ăn con mẹ nó đến vài năm!
Trừ Xavier thân là tinh linh tương đối thích ứng với cái tiết tấu toàn rau xanh này ra, ngay cả thanh niên phong thái quý tộc tao nhã như Auckland nhìn thấy loài thú có thịt bay trên trời chạy trên đất, ánh mắt cũng bắn ra tia sáng xanh.
Ngươi phải biết một đám thanh niên đang trong thời kỳ trưởng thành bị bắt ăn nhạt đến vài năm thì sẽ khó chịu cỡ nào!
“Xác định một chút chúng ta đang ở nơi nào trước đi.” Garfield đội mũ trùm lên, “Ta đến phụ cận đi xem.”
Garfield vọt vào rừng cây thưa thớt cách đó không xa, bên này Diệp Lâm đã đánh được hai con chim bay trên không trung, y hiện tại là không bao giờ còn sợ dùng khinh công nữa, thậm chí có thể dùng khinh công bay đến giữa không trung sau đó dùng giang hải ngưng quang bắn trúng mục tiêu, lúc rơi xuống một cái nhị đoạn khiêu nhẹ nhàng khéo léo mà rơi xuống đất.
Giang hải ngưng quang là kỹ năng Thất Tú duy nhất không cần múa kiếm cũng có thể sử dụng.
Casimir khiêng về một con giống như lợn mũi dài, cân nặng kia lúc ném xuống đánh rầm một tiếng, tăng thêm cặp mắt xám ngắt kia của hắn, nhìn đều có chút dọa người…
Diệp Lâm thuần thục bắt đầu lột da cắt thịt, Archie cùng Xavier nhanh nhẹn làm trợ thủ, thậm chí ngay cả thiếu gia quý tộc như Auckland cũng dùng phép thuật hệ nước bắt đầu lần lượt rửa sạch con mồi đánh được.
Mùi thịt tràn ngập, nước miếng tràn ra cái gì thật sự không quá lịch sự, nhưng mà ai quản nó!
Thịt nóng bỏng ném vào miệng, Diệp Lâm cảm thấy chuyện hạnh phúc nhất trong đời cùng lắm cũng chỉ như thế này mà thôi…
Thịt thăn thái mỏng tươi mới thơm mềm nóng bỏng thiếu chút thì làm đầu lưỡi bọn họ nóng hỏng, lúc này Garfield cũng vừa trở về, không thèm để ý tay bị bỏng cầm lên một miếng thịt ném vào miệng, còn không quên đem số dư lại một bốc một bốc ném vào trong không gian chứa vật, bị nóng đến xuýt xoa đồng thời cũng dồn dập nói: “… Chạy mau, cách đây không xa chính là một bộ lạc tộc sói! Bọn họ nghe được động tĩnh đã sắp đến đây!”
Bởi vì cách quá gần, lúc bọn họ được ma pháp trận truyền tống rơi xuống nơi này, một luồng sáng trắng cũng hạ xuống, có người bộ lạc tộc sói kia thấy được, tự nhiên có người sói đến xem rốt cuộc là cái gì.
Sáu người bước chân vội vàng, nhanh chóng chạy về phía ngọn núi cách đó không xa, Xavier bỗng nhiên dừng chân lại, sắc mặt cổ quái, “Chờ một chút! Vì sao chúng ta phải chạy?”
Lời này nói làm năm người khác đều sửng sốt.
Ah, vì sao phải chạy?
Kia cái gì, bộ lạc thú nhân…
“Chúng ta hiện tại ba ma đạo sư ba kiếm sĩ cấp mười, ở nơi nào không thể hoành hành?” Xavier mở miệng.
Diệp Lâm: “…”
Mẹ kiếp, y căn bản là không ý thức được bọn họ cũng biến thành nhân vật trâu bò a! Bị nhốt khổ cực trong cái tháp ma pháp kia ba năm rưỡi, y căn bản đã quên luôn cái giá thị trường bên ngoài!
Thật ra Xavier nói không sai, đại ma pháp sư cùng ma đạo sư, đó là có khác biệt về bản chất, kiếm sĩ cấp mười cùng kiếm sĩ cấp chín cũng vậy, đây là một đường ranh giới, tỷ như toàn đại lục Anya, đại ma pháp sư nói ít cũng có mấy trăm hơn nghìn, trong danh sách đăng ký của nghiệp đoàn ma pháp sư đã có sáu trăm bảy mươi mấy, còn chưa nói đến cao thủ dân gian, bên cạnh Ngạo Thiên không phải cũng có một đại ma pháp sư mai danh ẩn tích sao, đây thật sự không phải thân phận đặc biệt tinh quý gì, nhưng mà lấy diện tích rộng lớn cùng số lượng nhân khẩu không chút thua kém thế giới trước kia của Diệp Lâm của đại lục Anya mà nói, hơn một nghìn người này hoàn toàn chính là tinh anh trong tinh anh, cho nên bàn tay vàng này của Ngạo Thiên mở đến không thể nói không lớn, nhưng ở đô thành, đại ma pháp sư không thể xem như nhân vật có thể đi ngang, cho nên mấy người bọn họ cũng cẩn thận quen, ra chiến trường, gặp được chiến đấu máu thịt bay tứ tung như vậy, càng hiểu được cho dù là đại ma pháp sư, cho dù là kiếm sĩ cấp chín, vẫn cứ không ngang ngược được.
Nhưng ma đạo sư lại không giống, khi đó lúc thú nhân công thành, tổng cộng có hai vị ma đạo sư đến được đã là rất tốt! Chỉ có chiến tranh cỡ lớn mới có khả năng để ma đạo sư tự mình ra trận, mà sức mạnh của hai vị ma đạo sư này, gần như có thể so với tổng số tất cả ma pháp sư khác, mấy trăm ma pháp sư kia cộng thêm cả đại ma pháp sư như Xavier, cũng không nhất định có thể đánh thắng hai ma đạo sư này.
Đây là sai khác giữa hai bên ranh giới.
Bị nhốt trong tháp ma pháp vài năm, bọn họ không thể nào không tĩnh tâm, muốn không tĩnh cũng không được ấy, vì thế lại bước qua cái ranh giới kia còn nhanh hơn so với tưởng tượng, ba người Xavier đương nhiên có nguyên nhân vì tòa tháp ma pháp kia, Garfield, Casimir còn có Diệp Lâm lại hoàn toàn bằng sự nhẫn nại ngoan cường, ba vị ma pháp sư phải nghiên cứu ma văn phải vẽ ma pháp trận, bọn họ không giúp được gì, lại không có trò giải trí gì khác, trừ khắc khổ nổi điên mà tu luyện, còn có thể làm cái gì?
Kiếm sĩ cấp mười.
Cho dù kiếm sĩ cấp mười nhiều hơn một chút so với ma đạo sư, nhưng đếm cũng vẫn hết.
Chân chính bước vào lĩnh vực này Diệp Lâm mới cảm thấy sợ cái hành vi đắc tội vị bạn tốt là ma đạo sư của Kay lúc trước, hầu như chỉ nghĩ lại thôi đã một thân mồ hôi lạnh, may mà vị kia không thật sự nghi ngờ lên người bọn họ, nếu không âm thầm giết chết y cùng Xavier thật không phải việc khó gì, đến bây giờ y cũng tin tưởng, giao tình giữa vị kia cùng Kay phỏng chừng cũng không sâu giống như đã nghĩ, nếu không sau đó không phải cũng không có cơ hội bắt Auckland đi, hắn lại không hề ra tay.
Trong gia tộc Anbridge cũng phụng dưỡng một vị ma đạo sư, trong mấy năm này, số lần Diệp Lâm nhìn thấy hắn có thể đếm được trên đầu ngón tay, nhưng hằng năm vẫn cứ phải tiêu phí một số lượng lớn kim tệ nuôi một người như vậy, đây là một loại kinh sợ, ở thế giới này, khi đi đến trình độ ma đạo sư, ở một khía cạnh nào đó mà nói là đã rất có tư bản.
Không chỉ có y, mấy người khác cũng nghĩ đến năm đó lúc ma đạo sư Lanberen đến nói chuyện với bọn họ, sáu ngu xuẩn bọn họ vậy mà đều không hề cho mặt mũi, ngẫm lại thật sự là kẻ không biết không sợ! Cũng may mà Lanberen kia không phải người lòng dạ đặc biệt hẹp hòi mới không so đo, nhưng mà biết đâu lại đi trút toàn bộ lửa giận lên người Ian thì sao?
Chẳng trách… Diệp Lâm yên lặng nghĩ trong lòng, thật ra y vẫn có chút chú ý đến tình hình của Ian sau khi bị đuổi khỏi Berysford, y còn phòng bị vị này vạn nhất lật người lại đi giáo dục Ngạo Thiên thì sao, kết quả bất ngờ chính là sau khi hắn bị đuổi khỏi trường học, mình không hề ra tay chút nào, hắn lại không bao lâu sau liền chết oan chết uổng, bị chết yên lặng không một tiếng động, Diệp Lâm vẫn là rất lâu sau mới kết luận hắn đã không còn tính mạng, nghĩ có lẽ chẳng phải ai khác, nhất định chính là vị ma đạo sư Lanberen kia đã hạ thủ mới có thể làm không tìm ra một chút dấu vết như vậy.
Xavier nói không sai, bọn họ chạy cái gì chứ!
Vì thế, dừng bước trải khăn ăn lấy thịt thăn nóng hầm hập ra một lần nữa, lúc này Auckland cuối cùng cũng tìm về tao nhã của quý tộc, lấy dao nĩa cùng bát đĩa bạc ra, tư thái ung dung hưởng thụ cơm trưa vô cùng mĩ vị, mấy người khác cũng đồng dạng bình tĩnh lấy bộ đồ ăn ra, được rồi, đồ ăn luôn là Diệp Lâm mang theo không sai, nhưng bọn họ lại vẫn thích từng người mang theo bộ đồ ăn bản thân mình quen dùng, đáng giận chính là ở trong tháp trừ đồ chay nhạt đến bọn họ ăn mà muốn phun ra ra thì căn bản không còn thứ gì khác, những bộ đồ này cũng thật lâu không thấy ánh mặt trời.
Khi bộ lạc người sói ở phụ cận đuổi tới, nhìn thấy chính là một bức cảnh tượng như vậy, khăn trải bàn ren màu trắng thuần trải trên bàn băng hình dạng giống những bàn ăn đá cẩm thạch tinh xảo, bên cạnh đặt sáu băng ghế trải đệm lông thật dày, khụ, bàn băng này là Auckland hữu tình cung cấp… Sáu người quần áo không tầm thường dáng vẻ cũng đồng dạng không tầm thường thong dong ngồi trên ghế, trong tay cầm dao nĩa ăn thịt nướng hương thơm bốn phía, ở trên bàn thậm chí còn có một chai rượu nho ướp lạnh, mấy cái chén rót rượu nho sáng lên lấp lánh dưới ánh mặt trời lung linh rực rỡ!
Ừ, chai rượu này là đồ giữ kỹ của Auckland, ở trong tháp hắn có thế nào cũng luyến tiếc uống bình cuối cùng này, hiện tại nếu đã ra ngoài, cho dù chai rượu nho này có quý nữa, một khi trở lại đô thành còn sợ thiếu gia quý tộc Auckland của chúng ta không kiếm được?! Vì thế hắn vô cùng khẳng khái mà mở chai.
Mẹ kiếp, ngay cả Diệp Lâm cũng cảm thấy sáu người bên mình trang bức mười phần, quả thật khốc suất cuồng bá duệ đến cực hạn được không!
Đám người sói kia trực tiếp nhìn đến tròng mắt đều phải lồi ra!
Bọn họ không nhìn nhầm chứ, nơi này là địa bàn của bọn họ, lãnh địa bộ lạc quen thuộc của bọn họ, trước mặt vậy mà lại ngồi sáu nhân, loại, nhìn, qua, ung, dung, tự, đắc! Không thể dễ dàng tha thứ nhất là bọn họ còn nói cười yến yến, nói nói cười cười!
Đây là muốn lật trời đúng không!
Diệp Lâm liếc liếc mắt nhìn vành tai Xavier, chai nước thuốc ngụy trang cuối cùng đã bị Xavier uống xong nơi này khuyết thiếu tài liệu, y cũng không thể lại luyện chế thuốc mới, cho nên lúc này, bọn họ hoàn toàn chính là dáng vẻ sáu nhân loại, lại nói đã trải qua trận chiến hơn ba năm trước, lúc này quan hệ giữa nhân loại cùng thú nhân tuyệt đối sẽ không phải tốt.
Bởi vì bọn họ rất thong dong, người sói nhất thời bị nhìn ngu mắt, nhưng cũng không có nghĩa bọn họ đều là kẻ ngu si.
“Các ngươi là ai!” Người đầu lĩnh thú nhân hét lớn một tiếng, búa lớn trong tay nện rầm một tiếng trên nền đất, làm cho mặt đất chấn động một hồi.
Xavier nâng mi mắt, không chút để ý nói: “Ồn cái gì! Đừng quấy rầy thời gian cơm trưa của chúng ta.” Hắn thậm chí còn lấy ra một cái bình thủy tinh tinh mỹ xinh đẹp, ngón tay trái thon dài động một cái, mấy đóa hoa hồng nở rộ liền xuất hiện ở giữa ngón tay, hắn cắm vào trong bình, đưa bình hoa tươi đến trước mặt Diệp Lâm mới vừa lòng gật gật đầu.
Diệp Lâm bị hành vi của hắn lôi đến da gà da vịt nổi đầy cánh tay, bất mãn trừng mắt liếc Xavier một cái.
Xavier vô tội chớp chớp đôi mắt.
Người sói bên kia bắt đầu nghiến răng, đây quả thật là khiêu khích trắng trợn!
“Thật to gan, nhân loại đáng ghét!” Ngôn ngữ thông dụng của người sói cầm búa lớn trong tay kia hiển nhiên không phải rất tốt, nhưng hai câu này nói lại dị thường có thứ tự, giơ búa liền xông nhanh tới.
Kết quả chạy đến một nửa liến biến thành một bức tượng băng!
Một bức tượng băng hoàn toàn trong suốt sáng long lanh!
Người sói ở đây đều là vẻ mặt sợ hãi, bọn họ căn bản không nhìn thấy sáu người trước mặt ra tay, rõ ràng là ánh mắt mọi người đều nhìn chằm chằm vào, lại không có một ai phát hiện là người nào trong đối phương hạ thủ!
Bọn họ không phải đứa ngốc, vài người trong đó còn đã tham gia trận chiến ba năm trước, đương nhiên cũng từng thấy thủ đoạn của nhân loại, cho dù là ma pháp hệ băng và vân vân, vì sao lại không thấy đối phương giơ pháp trượng càng không thấy đọc chú ngữ?
“Các ngươi không phải đối thủ của chúng ta, nhân lúc tâm tình chúng ta còn không kém, đi nhanh lên đi! Dùng xong cơm trưa chúng ta tự nhiên sẽ rời đi.” Archie tốt bụng khuyên bảo.
Mấy người sói đều đỏ mắt, bọn họ cũng không phải những nhân loại sẽ tùy ý lùi bước kia!
Ô ô ô ——
Tiếng kèn vang vọng trời đất.
Bộ lạc tộc sói cách đó không xa đại loạn, các chiến sĩ tộc sói đồng loạt phát ra tiếng hô rung trời, không thể không nói loại chấn nhiếp này cực kỳ kinh người.
“Ai.” Xavier sâu kín thở dài, có vẻ có chút u buồn, “Thật sự là phiền toái…”
Diệp Lâm chống cằm đồng dạng thở dài, lập tức lại là mỉm cười, “Dùng bọn họ để luyện tập một chút cũng không tồi.”
Sau trận chiến tranh giết chóc kia, Diệp Lâm cảm thấy bản thân ra tay với thú nhân không còn nửa phần do dự cùng đồng tình, cảnh giới của bọn họ đến trình độ này là một chuyện, dù sao khuyết thiếu kinh nghiệm thực chiến, một đường này đánh về đại lục Anya đi, cũng là một chủ ý không tệ đâu.
Mà Garfield càng trực tiếp, hắn đã chạy nhanh ra ngoài, chỉ thấy một bóng dáng màu xám nhàn nhạt lóe lên vài cái, những người sói ở nơi này bao gồm người thổi kèn kia cũng đã bị chặt đứt cổ.
Tốc độ của hắn quá nhanh, căn bản là không đến lượt những người khác ra tay, Casimir tức giận đến hung hăng trừng mắt liếc hắn một cái.
Casimir phái hiếu chiến trong mấy năm này thật sự nghẹn đến có chút quá.
Bộ lạc người sói này là một bộ lạc không coi là nhỏ trong thú nhân, chỉ tính chiến sĩ thú nhân đã có mấy nghìn người, huống chi trong thú nhân không chỉ có chiến sĩ, cho dù là già yếu phụ nữ trẻ em, ai cũng đều có sức chiến đấu, người sói lại nổi tiếng vì kiên nhẫn dũng mãnh, chấp nhất hung tàn, lần đụng độ này, quả thật có thể dùng chen chúc tới để hình dung.
Đấu khí sáng ngời lấp lánh đầy trời, rầm rầm rầm, gai băng cực lớn phóng lên cao, từng mảng thú nhân rơi vào trong rừng rậm khói độc, bị cắn nuốt vô thanh vô tức phân giải, ngay cả một chút vết máu cũng không còn.
Có Diệp Lâm ở, bọn họ quả thật là đánh đến vô cùng tận hứng, cũng không lâu lắm lại kinh động đến mấy bộ lạc thú nhân khác, gần như có thể nói là khoắng cho nơi sâu trong băng nguyên này trời long đất lở.
Chỉ có Diệp Lâm cảm thấy khổ bức muốn chết, mẹ kiếp, y, căn, bản, không, muốn, lại, trị, liệu!
Y cũng muốn đánh nhau nữa đám khốn nạn kia! T^T