Chương : 66
“Ah, chào buổi tối, vị này chính là Lindberg hầu tước các hạ đúng không? Như vậy vị này nhất định chính là bá tước Sal.” Một thanh niên mặc trường bào màu trắng vừa nhìn chính là nhân sĩ giáo hội bỗng nhiên đi tới.
Diệp Lâm nhìn về phía Auckland, Auckland lắc lắc đầu, tỏ vẻ hắn cũng không biết.
Thanh niên mỉm cười tao nhã, “Lancelot Labity, hồng y giáo chủ mới của giáo hội quang minh, hiện tại tiếp nhận công tác vốn thuộc về giáo chủ Bleman, đại biểu giáo hội liên lạc với đô thành.”
Diệp Lâm ngẩn ra, lúc này y mới ý thức tới, có lẽ biến hóa y tạo thành còn lớn hơn so với trong tưởng tượng, thanh niên trước mặt này nụ cười nhu hòa đôi mắt sâu sắc, dùng cái tuổi này ngồi vào vị trí hồng y giáo chủ thật sự là có chút kinh người, đồng thời cũng thuyết minh hắn tuyệt đối không phải nhân vật đơn giản gì, nhưng Diệp Lâm có thể khẳng định, y không nhớ trong tiểu thuyết gốc có một người như vậy.
Nói thật, sau này quan hệ của Ngạo Thiên với giáo hội cũng không tốt hơn so với bọn họ cùng giáo hội, chỉ có thể dùng càng ác liệt để hình dung, tên các nhân vật lớn trong giáo hội nói thế nào thì Diệp Lâm ít nhiều cũng hẳn là có chút ấn tượng, nhưng mà khẳng định không có một vị hồng y giáo chủ trẻ tuổi anh tuấn tên Lancelot.
Nhưng bất luận như thế nào, quan hệ giữa mấy người Diệp Lâm cùng giáo hội đã đầy đủ ác liệt, phỏng chừng không còn khả năng giao hảo, vì thế mặc kệ Lancelot là đang tính toán gì, cho dù lại khen tặng bọn họ khen đến ba hoa chích chòe, việc duy nhất bọn họ cần phải làm chính là cảnh giác.
“Trăm nghe không bằng một thấy, các vị quả nhiên đều xuất sắc giống như nghe đồn.” Lancelot mỉm cười nói.
Xavier đồng dạng treo nụ cười khéo léo, “Làm gì có, giáo chủ Lancelot mới là tuổi trẻ tài cao, hồng y giáo chủ còn trẻ như vậy vẫn là lần đầu tiên đúng không?”
Lancelot chớp chớp mắt, đè thấp thanh âm nói: “Còn phải đa tạ các ngươi cho cơ hội xử lý Bleman, trong giáo hội có ý kiến với lão già này cũng không phải một hai người.” Sau đó ý vị sâu xa nói: “Nghe nói trong quý tộc truyền lưu một câu nói thế này, ‘Không có bằng hữu vĩnh viễn cũng không có kẻ địch vĩnh viễn’, những lời này vẫn là tương đối có đạo lý không phải sao?”
Diệp Lâm kinh ngạc, nhăn mi, đây là tính có ý gì?
Không đợi y suy nghĩ cẩn thận, tiếng nhạc cung đình thay đổi, hoàng đế bệ hạ xuất hiện ở cửa phòng tiệc, cuộc nói chuyện của bọn họ chỉ có thể tạm thời từ bỏ.
Hoàng đế bệ hạ đã không còn trẻ tuổi, hơn nữa đối với một người cấp bậc đấu khí không cao như hắn mà nói, nhìn lại càng già nua, Aselstine cao lớn anh tuấn đứng bên cạnh hoàng đế bệ hạ, nhìn thấy Diệp Lâm liền cười chớp chớp mắt với y. Diệp Lâm không nhìn thấy Rodliff, phỏng chừng vị đại hoàng tử này gần đây qua không được tốt lắm. Hoàng hậu sóng vai đi bên cạnh bệ hạ vẫn đoan tranh xinh đẹp như trước, Jacklyn đã lấy chồng, đi theo bên cạnh nàng chính là công chúa nhỏ nhất Arrilla.
Cho dù là công chúa nhỏ nhất, Arrilla này năm nay cũng đã mười bảy tuổi, thiếu nữ mười bảy tuổi đang ở trong tuổi đẹp nhất của cuộc đời, gen dòng máu hoàng thất luôn luôn không tệ, Arrilla coi như một đóa sắc vi sáng sớm tươi mới mê người, hôm nay đi theo bên cạnh hoàng hậu lại không thể hoạt bát sáng sủa giống như bt, ngược lại cúi đầu dáng vẻ ôn nhu thẹn thùng.
Diệp Lâm không dấu vết liếc mắt nhìn Auckland một cái, lại nhìn một chút Ngạo Thiên cách đó không xa, lại vừa vặn đụng phải ánh mắt ẩn tình đưa tình nhìn mình của hắn, lôi đến Diệp Lâm run một cái, nhanh chóng xoay đầu lại.
Ban đầu lúc này, Auckland đã đính hôn với Arrilla hai năm, mà Arrilla hẳn là đã có quan hệ với Ngạo Thiên, nhưng bởi vì bọn họ rời đô thành, chuyện đính hôn không xảy ra, giống như Ngạo Thiên cùng Arrilla vẫn là hai đường thẳng song song vậy, chẳng qua em gái xinh đẹp như vậy có lẽ Ngạo Thiên cũng sẽ không bỏ qua đâu…
Diệp Lâm đang miên man suy nghĩ, chợt nghe được hoàng đế bệ hạ điểm đến tên y ——
“Hầu tước Lindberg thân mến, ta muốn ngợi khen biểu hiện xuất sắc của ngươi trong chiến dịch đối với thú nhân, đặc biệt phong ngươi là công tước vinh dự Quang Huy Sắc Vi!”
Diệp Lâm đứng thẳng người, hành một cái lễ tiêu chuẩn quý tộc, cung kính đáp, “Đa tạ bệ hạ!”
Không chỉ có y, Xavier cũng được phong là hầu tước vinh dự Tinh Thần Ô Nha, nghe được danh hiệu vinh dự Diệp Lâm quả thật nghẹn cười cũng phải nghẹn chết, không chỉ có vậy, hai người bọn họ còn được ban cho một mảnh đất phong, đây quả thật là niềm vui ngoài ý muốn! Là quý tộc nội tình thâm hậu, vốn hoặc nhiều hoặc ít có một mảnh đất phong như vậy, nhưng thời gian dài qua đi, số lần hoàng đế bệ hạ ban đất phong càng ngày càng ít, đất phong vốn có càng nhiều là trả lại trong tay hoàng thất, chỉ có số ít quý tộc còn đất phong kinh doanh, tỷ như gia tộc Bonas, năm đó phụ thân Auckland kế thừa tước vị, mảnh đất phong lớn lại được đem cho Kay Bonas.
Gia tộc Anbridge là quý tộc cổ xưa, vốn cũng là có đất phong, nhưng đời trên của Diệp Lâm, vị công tước vinh dự lấy Hoa Hồng làm danh hiệu kia chính là dùng đất phong còn lại không bao nhiêu của gia tộc đổi một tên tuổi công tước. Trên thực tế quý tộc hiện tại còn có được đất phong của mình đã rất ít, phụ thân Auckland trong gia tộc Bonas chẳng qua chỉ là một hầu tước bậc hai, so với hầu tước bậc một ban đầu của Diệp Lâm thì vẫn có địa vị hơn nhiều, thậm chí nguyên nhân Auckland là trưởng tử của hắn có thể thường xuyên ra vào cung đình cũng ở ngay đây, gia tộc Bonas có đất phong, cũng có thể coi là quý tộc thực quyền, mà Diệp Lâm cùng Xavier, chỉ có thể xem như quý tộc phụ thuộc vào hoàng thất, mặc dù trong đô thành cũng có quyền lợi không coi là nhỏ, có rất nhiều sản nghiệp gia tộc, nhưng rốt cuộc vẫn là có chút không giống.
“Hôm nay, ta còn muốn tuyên bố một việc vui khác.” Hoàng đế bệ hạ già nua đứng lên, tự mình đi đến trước mặt Diệp Lâm.
Diệp Lâm có một loại dự cảm vô cùng không tốt!
Hoàng đế già giữ chặt tay y, sau đó một tay dắt con gái nhỏ tuổi nhất của hắn, Arrilla, mỉm cười lớn tiếng nói, “Hôm nay, ta tuyên bố công tước vinh dự Lindberg, cùng con gái ta, Arrilla chính thức đính hôn!”
Diệp Lâm: “…”
Mẹ kiếp, y một chút cũng không muốn bị Ngạo Thiên cắm sừng chết!
A, không đúng… Đời này y căn bản là không có khả năng lại ở bên một nữ nhân a!
Sắc mặt Xavier đã hoàn toàn âm trầm xuống, trong tiếng chúc mừng của mn, Auckland che mặt, hắn cảm thấy nói không chừng tối hôm nay, hoàng đế bệ hạ Richard Miler của bọn họ sẽ bị người phát hiện chết trên giường của mình!
Vì cái gì lại không có bao nhiêu người phát hiện người trước mặt này là một tên nguy hiểm ra sao chứ?
Diệp Lâm mấy lần muốn nói chuyện riêng với hoàng đế bệ hạ không có kết quả, Arrilla càng là vẫn luôn nhìn trộm y, dáng vẻ thiếu nữ hoài xuân, làm ý định muốn nói rõ ràng tâm tư với nàng của Diệp Lâm vẫn không thể nói ra, từ trong tiểu ngôn xem ra, vị Arrilla này căn bản là một tiểu công chúa bị làm hư, hoàn toàn không giống Jacklyn thông thấu minh lý!
Bỗng nhiên, khóe mắt y thấy được Ngạo Thiên sắc mặt không đẹp đẽ gì, một ý tưởng nào đó chợt lóe lên trong lòng.
Trừ lý do giúp đỡ Auckland ra, Diệp Lâm luôn luôn đang tìm một lập trường quang minh chính đại đối phó Ngạo Thiên, y không thể nói ra lý do chân chính với người khác, Xavier cũng không được. Được rồi, để Xavier không tam quan này đi đối phó người nào, có đôi khi căn bản là chẳng cần lý do gì, Diệp Lâm muốn một lý do mà tất cả mn sẽ không nghi ngờ vì sao y nhất định phải đạp chết Ngạo Thiên ở trong bụi bặm.
Hình như, Arrilla là một cái cớ tốt, tuy rằng một mặt nào đó nàng là vô tội, nhưng các mỹ nữ trong tiểu thuyết này ai không phải vô tội? Chỉ là các nàng đều không ngoại lệ đều sẽ bị Ngạo Thiên hấp dẫn, đây là vận mệnh bản thân các nàng rất khó chống lại, Diệp Lâm biết đến là, bản thân không có khả năng lấy nàng.
Yến hội kết thúc, Diệp Lâm cảm giác rất không ổn.
Xavier hình như rất tức giận…
Tiếng vó ngựa lộc cộc dừng lại, bọn họ về tới biệt thự phố Marman, tuy rằng “Ierze” đã qua đời, nhưng DK vẫn tiếng người ồn ào như trước, rất nhiều quý tộc hoài niệm nàng vẫn cứ thích đến nơi này dùng cơm, huống chi tay nghề của những đầu bếp bọn họ mời cũng không tính kém, cho nên cũng không vắng vẻ đi sau sự kiện kia.
Bọn họ trực tiếp từ cửa hông đi vào phòng ngủ trên tầng ba.
“Này, nhẹ một chút!” Cửa vừa đóng Xavier liền bắt đầu hung hăng lột quần áo Diệp Lâm, cố tình loại phục sức quý tộc này còn tương đối khó cởi, kéo đến trên người Diệp Lâm bị siết đến có chút đau.
Động tác của Xavier hơi chậm lại, trực tiếp hôn lên môi Diệp Lâm.
“… Ngươi là của ta.”
Diệp Lâm thở dài trong lòng, thân là một nam nhân, thật ra mỗi lần nghe được lời này trong lòng đều có chút không được tự nhiên, nhưng mà, y không thể gạt bỏ lời như vậy, bởi vì y biết, một khi gạt bỏ, còn không biết tên giống như Xavier này sẽ làm ra chuyện gì… =_=
Cho nên a, sau khi bị một boss phản diện tam quan bất chính coi trọng, đừng hy vọng có thể có chuyện cái gì mà được sủng mà kiêu xảy ra, càng đừng hy vọng có thể chia tay và vân vân, bởi vì hắn sẽ trả thù xã hội a trả thù xã hội! Trong tin tức không phải là có chuyện kiểu như một bên định nói chia tay kết quả bên kia trực tiếp cho hắn một đao xảy ra sao? Diệp Lâm không chút nghi ngờ Xavier có thể làm ra chuyện như vậy, một khi lên thuyền giặc vậy thì đừng nghĩ xuống dưới! Muốn vỡ đó là nằm mơ!
“A!”Diệp Lâm hít ngược một hơi khí lạnh, hung hăng trừng mắt liếc Xavier một cái, “… Ngươi muốn chết à!”
Vốn đã là kích cỡ không hợp, cũng may qua vài năm y cơ bản đã thích ứng, nhưng cũng không có nghĩa y có thể chịu đựng bị người này trực tiếp đâm vào dưới tình huống không có chút trơn gì được không!
Đau quá!
Phía sau khô khốc còn chưa làm tốt chuẩn bị đầy đủ, may mà Diệp Lâm đã tương đối quen thuộc với chuyện giường chiếu, chỉ có thể cố gắng điều chỉnh hô hấp nhanh chóng tiếp nhận Xavier, nhưng người này vậy mà lại lập tức bế Diệp Lâm lên, lại hung hăng đâm vào, một cái này trực tiếp đâm vào thật sâu, Diệp Lâm chỉ cảm thấy trước mắt đều là màu trắng, kích thích mãnh liệt cùng với khoái cảm dọc theo xương sống truyền lên, làm y không kìm lỏng nổi mà ngẩng cổ!
Nụ hôn nóng ẩm dừng trên xương quai xanh của cằm y, Diệp Lâm còn đang đầu váng mắt hoa, chợt cảm thấy xương quai xanh đau xót, Xavier trực tiếp để lại một chuỗi dấu răng trên xương quai xanh của y.
“Lâm, không được nhìn người khác, không nên nhìn người khác…”
Thật ra Diệp Lâm căn bản không nghe rõ Xavier đang nói cái gì, một đêm này hắn làm đặc biệt hung hãn, làm cho Diệp Lâm quả thực đầu váng mắt hoa dục tiên dục tử, cả đêm chỉ có thể thét chói tai thở dốc rên rỉ, theo tiết tấu của Xavier lần lượt bị hắn cướp đi hô hấp.
… Tên khốn kiếp này!
Ý muốn làm chết Xavier Diệp Lâm cũng có! Coi y là cái gì, lăn qua lộn lại gây sức ép y đến chết đi sống lại, thắt lưng đều sắp bị bẻ gãy được không?! Cúi đầu nhìn xanh tím mơ hồ lộ ra trên da thịt trắng nõn trên lưng mình, Diệp Lâm xanh mặt, mẹ kiếp, y tuyệt đối không thể tha thứ hắn!
Mẹ nó, còn dám làm xong bỏ chạy!
“Có giỏi thì đừng trở về! Hiszzzz ——” Diệp Lâm đấm giường, hung tợn mắng.
Diệp Lâm đang định chịu đựng thân thể khó chịu dậy mặc quần áo, y thật sự không muốn làm cả đêm liền hai chân như nhũn ra không đứng dậy được như đàn bà, nhưng chân y mới vừa chạm đất liền thật sự mềm nhũn trực tiếp đập xuống…
Một đôi tay vững vàng đón được y.
Sắc mặt Diệp Lâm cực khó coi, “Ngươi còn không biết xấu hổ trở về?”
Xavier ngoan ngoãn nói: “Thực xin lỗi.”
Diệp Lâm chỉ cảm thấy một hơi nghẹn trong ngực, fuck, vì cái gì nhận sai lại nhận nhanh như vậy, làm những lời mắng kế tiếp của y đều giống như bị ngăn chặn hết vậy!
“Cút ngay!”
Xavier đương nhiên sẽ không cút, mà là vội vàng đỡ Diệp Lâm ngồi lên giường, tay vừa động một tầng chất lỏng màu xanh nhạt xuất hiện trên bàn tay hắn, nhẹ nhàng xoa thắt lưng Diệp Lâm.
Diệp Lâm chỉ cảm thấy phần eo lành lạnh thoải mái, kiên quyết không bị loại thái độ nhận sai tốt đẹp này mê hoặc, đánh một gậy cho một quả táo cái gì, đừng tưởng rằng y dễ lừa như vậy!
“Thực xin lỗi.” Trong đôi mắt xanh biếc của Xavier tràn đầy xin lỗi, xuống tay càng ngày càng nhẹ.
Diệp Lâm không để ý tới hắn.
Xavier lấy quần áo ở bên cạnh sang, quả thật có thể nói là phục thấp làm đất trũng mặc quần áo cho Diệp Lâm, động tác trong suốt quá trình đặc biệt quy củ, giống như kẻ thú tính đại phát đêm qua không phải hắn.
“Thực xin lỗi mà.” Xavier mặc xong quần áo ôm lấy Diệp Lâm, lại nói một lần.
Diệp Lâm run một cái, y không nghe nhầm đấy chứ? Nghi ngờ mà nghiêng đầu sang chỗ khác, thanh âm kia của Xavier ——
Xin đừng dọa y! Nếu không nghe nhầm mà nói, đây hình như là… làm nũng?
Ta kháo, thân là boss phản diện ngẫu nhiên hắc hóa, Xavier vậy mà lại học được loại kỹ năng hoàn, toàn, không, khoa, học này?
Cầu đừng tan vỡ như vậy…
Cả người Diệp Lâm cứng ngắc, bị loại thần phát triển này làm cho hoàn toàn quên giận.
“Lâm.” Xavier cọ bả vai Diệp Lâm, nháy mắt nhìn y, “Đừng giận ta.”
Biểu lộ chân tình, động tác tự nhiên, hơn nữa lại đeo gương mặt này làm ra loại vẻ mặt này loại động tác này vậy mà lại không có bao nhiêu cảm giác không hợp, ngược lại nhìn qua còn có vài phần đáng yêu.
Làm nũng hoàn mỹ, một trăm điểm không giải thích.
Được rồi, người dáng vẻ xinh đẹp mặc kệ thế nào cũng sẽ không khó coi đến đâu. Nhưng mà! Đem loại vẻ mặt này loại động tác này ném lên trên người Xavier, thật sự là rất không thể tưởng tượng được không?!
Diệp Lâm trực tiếp bị cái làm nũng này làm cho rợn tóc gáy, đáy lòng kinh hoàng, ánh mắt nhìn về phía Xavier quả thật không thể dùng khiếp sợ để hình dung.
Diệp Lâm: “…”
“… Ai ra chủ ý nát này cho ngươi?”
“… Casimir…” Xavier không đánh liền khai.
Diệp Lâm: “…”
Mẹ kiếp, nghĩ đến Casimir to con làm ra cảnh tượng như vậy, Diệp Lâm hung hăng rùng mình một cái.
Tác giả nói ra suy nghĩ của mình:
BOSS: Co được dãn được tát được kiều bán được manh mới là tình nhân tốt~
Diệp Lâm: …
BOSS: ^^
Diệp Lâm nhìn về phía Auckland, Auckland lắc lắc đầu, tỏ vẻ hắn cũng không biết.
Thanh niên mỉm cười tao nhã, “Lancelot Labity, hồng y giáo chủ mới của giáo hội quang minh, hiện tại tiếp nhận công tác vốn thuộc về giáo chủ Bleman, đại biểu giáo hội liên lạc với đô thành.”
Diệp Lâm ngẩn ra, lúc này y mới ý thức tới, có lẽ biến hóa y tạo thành còn lớn hơn so với trong tưởng tượng, thanh niên trước mặt này nụ cười nhu hòa đôi mắt sâu sắc, dùng cái tuổi này ngồi vào vị trí hồng y giáo chủ thật sự là có chút kinh người, đồng thời cũng thuyết minh hắn tuyệt đối không phải nhân vật đơn giản gì, nhưng Diệp Lâm có thể khẳng định, y không nhớ trong tiểu thuyết gốc có một người như vậy.
Nói thật, sau này quan hệ của Ngạo Thiên với giáo hội cũng không tốt hơn so với bọn họ cùng giáo hội, chỉ có thể dùng càng ác liệt để hình dung, tên các nhân vật lớn trong giáo hội nói thế nào thì Diệp Lâm ít nhiều cũng hẳn là có chút ấn tượng, nhưng mà khẳng định không có một vị hồng y giáo chủ trẻ tuổi anh tuấn tên Lancelot.
Nhưng bất luận như thế nào, quan hệ giữa mấy người Diệp Lâm cùng giáo hội đã đầy đủ ác liệt, phỏng chừng không còn khả năng giao hảo, vì thế mặc kệ Lancelot là đang tính toán gì, cho dù lại khen tặng bọn họ khen đến ba hoa chích chòe, việc duy nhất bọn họ cần phải làm chính là cảnh giác.
“Trăm nghe không bằng một thấy, các vị quả nhiên đều xuất sắc giống như nghe đồn.” Lancelot mỉm cười nói.
Xavier đồng dạng treo nụ cười khéo léo, “Làm gì có, giáo chủ Lancelot mới là tuổi trẻ tài cao, hồng y giáo chủ còn trẻ như vậy vẫn là lần đầu tiên đúng không?”
Lancelot chớp chớp mắt, đè thấp thanh âm nói: “Còn phải đa tạ các ngươi cho cơ hội xử lý Bleman, trong giáo hội có ý kiến với lão già này cũng không phải một hai người.” Sau đó ý vị sâu xa nói: “Nghe nói trong quý tộc truyền lưu một câu nói thế này, ‘Không có bằng hữu vĩnh viễn cũng không có kẻ địch vĩnh viễn’, những lời này vẫn là tương đối có đạo lý không phải sao?”
Diệp Lâm kinh ngạc, nhăn mi, đây là tính có ý gì?
Không đợi y suy nghĩ cẩn thận, tiếng nhạc cung đình thay đổi, hoàng đế bệ hạ xuất hiện ở cửa phòng tiệc, cuộc nói chuyện của bọn họ chỉ có thể tạm thời từ bỏ.
Hoàng đế bệ hạ đã không còn trẻ tuổi, hơn nữa đối với một người cấp bậc đấu khí không cao như hắn mà nói, nhìn lại càng già nua, Aselstine cao lớn anh tuấn đứng bên cạnh hoàng đế bệ hạ, nhìn thấy Diệp Lâm liền cười chớp chớp mắt với y. Diệp Lâm không nhìn thấy Rodliff, phỏng chừng vị đại hoàng tử này gần đây qua không được tốt lắm. Hoàng hậu sóng vai đi bên cạnh bệ hạ vẫn đoan tranh xinh đẹp như trước, Jacklyn đã lấy chồng, đi theo bên cạnh nàng chính là công chúa nhỏ nhất Arrilla.
Cho dù là công chúa nhỏ nhất, Arrilla này năm nay cũng đã mười bảy tuổi, thiếu nữ mười bảy tuổi đang ở trong tuổi đẹp nhất của cuộc đời, gen dòng máu hoàng thất luôn luôn không tệ, Arrilla coi như một đóa sắc vi sáng sớm tươi mới mê người, hôm nay đi theo bên cạnh hoàng hậu lại không thể hoạt bát sáng sủa giống như bt, ngược lại cúi đầu dáng vẻ ôn nhu thẹn thùng.
Diệp Lâm không dấu vết liếc mắt nhìn Auckland một cái, lại nhìn một chút Ngạo Thiên cách đó không xa, lại vừa vặn đụng phải ánh mắt ẩn tình đưa tình nhìn mình của hắn, lôi đến Diệp Lâm run một cái, nhanh chóng xoay đầu lại.
Ban đầu lúc này, Auckland đã đính hôn với Arrilla hai năm, mà Arrilla hẳn là đã có quan hệ với Ngạo Thiên, nhưng bởi vì bọn họ rời đô thành, chuyện đính hôn không xảy ra, giống như Ngạo Thiên cùng Arrilla vẫn là hai đường thẳng song song vậy, chẳng qua em gái xinh đẹp như vậy có lẽ Ngạo Thiên cũng sẽ không bỏ qua đâu…
Diệp Lâm đang miên man suy nghĩ, chợt nghe được hoàng đế bệ hạ điểm đến tên y ——
“Hầu tước Lindberg thân mến, ta muốn ngợi khen biểu hiện xuất sắc của ngươi trong chiến dịch đối với thú nhân, đặc biệt phong ngươi là công tước vinh dự Quang Huy Sắc Vi!”
Diệp Lâm đứng thẳng người, hành một cái lễ tiêu chuẩn quý tộc, cung kính đáp, “Đa tạ bệ hạ!”
Không chỉ có y, Xavier cũng được phong là hầu tước vinh dự Tinh Thần Ô Nha, nghe được danh hiệu vinh dự Diệp Lâm quả thật nghẹn cười cũng phải nghẹn chết, không chỉ có vậy, hai người bọn họ còn được ban cho một mảnh đất phong, đây quả thật là niềm vui ngoài ý muốn! Là quý tộc nội tình thâm hậu, vốn hoặc nhiều hoặc ít có một mảnh đất phong như vậy, nhưng thời gian dài qua đi, số lần hoàng đế bệ hạ ban đất phong càng ngày càng ít, đất phong vốn có càng nhiều là trả lại trong tay hoàng thất, chỉ có số ít quý tộc còn đất phong kinh doanh, tỷ như gia tộc Bonas, năm đó phụ thân Auckland kế thừa tước vị, mảnh đất phong lớn lại được đem cho Kay Bonas.
Gia tộc Anbridge là quý tộc cổ xưa, vốn cũng là có đất phong, nhưng đời trên của Diệp Lâm, vị công tước vinh dự lấy Hoa Hồng làm danh hiệu kia chính là dùng đất phong còn lại không bao nhiêu của gia tộc đổi một tên tuổi công tước. Trên thực tế quý tộc hiện tại còn có được đất phong của mình đã rất ít, phụ thân Auckland trong gia tộc Bonas chẳng qua chỉ là một hầu tước bậc hai, so với hầu tước bậc một ban đầu của Diệp Lâm thì vẫn có địa vị hơn nhiều, thậm chí nguyên nhân Auckland là trưởng tử của hắn có thể thường xuyên ra vào cung đình cũng ở ngay đây, gia tộc Bonas có đất phong, cũng có thể coi là quý tộc thực quyền, mà Diệp Lâm cùng Xavier, chỉ có thể xem như quý tộc phụ thuộc vào hoàng thất, mặc dù trong đô thành cũng có quyền lợi không coi là nhỏ, có rất nhiều sản nghiệp gia tộc, nhưng rốt cuộc vẫn là có chút không giống.
“Hôm nay, ta còn muốn tuyên bố một việc vui khác.” Hoàng đế bệ hạ già nua đứng lên, tự mình đi đến trước mặt Diệp Lâm.
Diệp Lâm có một loại dự cảm vô cùng không tốt!
Hoàng đế già giữ chặt tay y, sau đó một tay dắt con gái nhỏ tuổi nhất của hắn, Arrilla, mỉm cười lớn tiếng nói, “Hôm nay, ta tuyên bố công tước vinh dự Lindberg, cùng con gái ta, Arrilla chính thức đính hôn!”
Diệp Lâm: “…”
Mẹ kiếp, y một chút cũng không muốn bị Ngạo Thiên cắm sừng chết!
A, không đúng… Đời này y căn bản là không có khả năng lại ở bên một nữ nhân a!
Sắc mặt Xavier đã hoàn toàn âm trầm xuống, trong tiếng chúc mừng của mn, Auckland che mặt, hắn cảm thấy nói không chừng tối hôm nay, hoàng đế bệ hạ Richard Miler của bọn họ sẽ bị người phát hiện chết trên giường của mình!
Vì cái gì lại không có bao nhiêu người phát hiện người trước mặt này là một tên nguy hiểm ra sao chứ?
Diệp Lâm mấy lần muốn nói chuyện riêng với hoàng đế bệ hạ không có kết quả, Arrilla càng là vẫn luôn nhìn trộm y, dáng vẻ thiếu nữ hoài xuân, làm ý định muốn nói rõ ràng tâm tư với nàng của Diệp Lâm vẫn không thể nói ra, từ trong tiểu ngôn xem ra, vị Arrilla này căn bản là một tiểu công chúa bị làm hư, hoàn toàn không giống Jacklyn thông thấu minh lý!
Bỗng nhiên, khóe mắt y thấy được Ngạo Thiên sắc mặt không đẹp đẽ gì, một ý tưởng nào đó chợt lóe lên trong lòng.
Trừ lý do giúp đỡ Auckland ra, Diệp Lâm luôn luôn đang tìm một lập trường quang minh chính đại đối phó Ngạo Thiên, y không thể nói ra lý do chân chính với người khác, Xavier cũng không được. Được rồi, để Xavier không tam quan này đi đối phó người nào, có đôi khi căn bản là chẳng cần lý do gì, Diệp Lâm muốn một lý do mà tất cả mn sẽ không nghi ngờ vì sao y nhất định phải đạp chết Ngạo Thiên ở trong bụi bặm.
Hình như, Arrilla là một cái cớ tốt, tuy rằng một mặt nào đó nàng là vô tội, nhưng các mỹ nữ trong tiểu thuyết này ai không phải vô tội? Chỉ là các nàng đều không ngoại lệ đều sẽ bị Ngạo Thiên hấp dẫn, đây là vận mệnh bản thân các nàng rất khó chống lại, Diệp Lâm biết đến là, bản thân không có khả năng lấy nàng.
Yến hội kết thúc, Diệp Lâm cảm giác rất không ổn.
Xavier hình như rất tức giận…
Tiếng vó ngựa lộc cộc dừng lại, bọn họ về tới biệt thự phố Marman, tuy rằng “Ierze” đã qua đời, nhưng DK vẫn tiếng người ồn ào như trước, rất nhiều quý tộc hoài niệm nàng vẫn cứ thích đến nơi này dùng cơm, huống chi tay nghề của những đầu bếp bọn họ mời cũng không tính kém, cho nên cũng không vắng vẻ đi sau sự kiện kia.
Bọn họ trực tiếp từ cửa hông đi vào phòng ngủ trên tầng ba.
“Này, nhẹ một chút!” Cửa vừa đóng Xavier liền bắt đầu hung hăng lột quần áo Diệp Lâm, cố tình loại phục sức quý tộc này còn tương đối khó cởi, kéo đến trên người Diệp Lâm bị siết đến có chút đau.
Động tác của Xavier hơi chậm lại, trực tiếp hôn lên môi Diệp Lâm.
“… Ngươi là của ta.”
Diệp Lâm thở dài trong lòng, thân là một nam nhân, thật ra mỗi lần nghe được lời này trong lòng đều có chút không được tự nhiên, nhưng mà, y không thể gạt bỏ lời như vậy, bởi vì y biết, một khi gạt bỏ, còn không biết tên giống như Xavier này sẽ làm ra chuyện gì… =_=
Cho nên a, sau khi bị một boss phản diện tam quan bất chính coi trọng, đừng hy vọng có thể có chuyện cái gì mà được sủng mà kiêu xảy ra, càng đừng hy vọng có thể chia tay và vân vân, bởi vì hắn sẽ trả thù xã hội a trả thù xã hội! Trong tin tức không phải là có chuyện kiểu như một bên định nói chia tay kết quả bên kia trực tiếp cho hắn một đao xảy ra sao? Diệp Lâm không chút nghi ngờ Xavier có thể làm ra chuyện như vậy, một khi lên thuyền giặc vậy thì đừng nghĩ xuống dưới! Muốn vỡ đó là nằm mơ!
“A!”Diệp Lâm hít ngược một hơi khí lạnh, hung hăng trừng mắt liếc Xavier một cái, “… Ngươi muốn chết à!”
Vốn đã là kích cỡ không hợp, cũng may qua vài năm y cơ bản đã thích ứng, nhưng cũng không có nghĩa y có thể chịu đựng bị người này trực tiếp đâm vào dưới tình huống không có chút trơn gì được không!
Đau quá!
Phía sau khô khốc còn chưa làm tốt chuẩn bị đầy đủ, may mà Diệp Lâm đã tương đối quen thuộc với chuyện giường chiếu, chỉ có thể cố gắng điều chỉnh hô hấp nhanh chóng tiếp nhận Xavier, nhưng người này vậy mà lại lập tức bế Diệp Lâm lên, lại hung hăng đâm vào, một cái này trực tiếp đâm vào thật sâu, Diệp Lâm chỉ cảm thấy trước mắt đều là màu trắng, kích thích mãnh liệt cùng với khoái cảm dọc theo xương sống truyền lên, làm y không kìm lỏng nổi mà ngẩng cổ!
Nụ hôn nóng ẩm dừng trên xương quai xanh của cằm y, Diệp Lâm còn đang đầu váng mắt hoa, chợt cảm thấy xương quai xanh đau xót, Xavier trực tiếp để lại một chuỗi dấu răng trên xương quai xanh của y.
“Lâm, không được nhìn người khác, không nên nhìn người khác…”
Thật ra Diệp Lâm căn bản không nghe rõ Xavier đang nói cái gì, một đêm này hắn làm đặc biệt hung hãn, làm cho Diệp Lâm quả thực đầu váng mắt hoa dục tiên dục tử, cả đêm chỉ có thể thét chói tai thở dốc rên rỉ, theo tiết tấu của Xavier lần lượt bị hắn cướp đi hô hấp.
… Tên khốn kiếp này!
Ý muốn làm chết Xavier Diệp Lâm cũng có! Coi y là cái gì, lăn qua lộn lại gây sức ép y đến chết đi sống lại, thắt lưng đều sắp bị bẻ gãy được không?! Cúi đầu nhìn xanh tím mơ hồ lộ ra trên da thịt trắng nõn trên lưng mình, Diệp Lâm xanh mặt, mẹ kiếp, y tuyệt đối không thể tha thứ hắn!
Mẹ nó, còn dám làm xong bỏ chạy!
“Có giỏi thì đừng trở về! Hiszzzz ——” Diệp Lâm đấm giường, hung tợn mắng.
Diệp Lâm đang định chịu đựng thân thể khó chịu dậy mặc quần áo, y thật sự không muốn làm cả đêm liền hai chân như nhũn ra không đứng dậy được như đàn bà, nhưng chân y mới vừa chạm đất liền thật sự mềm nhũn trực tiếp đập xuống…
Một đôi tay vững vàng đón được y.
Sắc mặt Diệp Lâm cực khó coi, “Ngươi còn không biết xấu hổ trở về?”
Xavier ngoan ngoãn nói: “Thực xin lỗi.”
Diệp Lâm chỉ cảm thấy một hơi nghẹn trong ngực, fuck, vì cái gì nhận sai lại nhận nhanh như vậy, làm những lời mắng kế tiếp của y đều giống như bị ngăn chặn hết vậy!
“Cút ngay!”
Xavier đương nhiên sẽ không cút, mà là vội vàng đỡ Diệp Lâm ngồi lên giường, tay vừa động một tầng chất lỏng màu xanh nhạt xuất hiện trên bàn tay hắn, nhẹ nhàng xoa thắt lưng Diệp Lâm.
Diệp Lâm chỉ cảm thấy phần eo lành lạnh thoải mái, kiên quyết không bị loại thái độ nhận sai tốt đẹp này mê hoặc, đánh một gậy cho một quả táo cái gì, đừng tưởng rằng y dễ lừa như vậy!
“Thực xin lỗi.” Trong đôi mắt xanh biếc của Xavier tràn đầy xin lỗi, xuống tay càng ngày càng nhẹ.
Diệp Lâm không để ý tới hắn.
Xavier lấy quần áo ở bên cạnh sang, quả thật có thể nói là phục thấp làm đất trũng mặc quần áo cho Diệp Lâm, động tác trong suốt quá trình đặc biệt quy củ, giống như kẻ thú tính đại phát đêm qua không phải hắn.
“Thực xin lỗi mà.” Xavier mặc xong quần áo ôm lấy Diệp Lâm, lại nói một lần.
Diệp Lâm run một cái, y không nghe nhầm đấy chứ? Nghi ngờ mà nghiêng đầu sang chỗ khác, thanh âm kia của Xavier ——
Xin đừng dọa y! Nếu không nghe nhầm mà nói, đây hình như là… làm nũng?
Ta kháo, thân là boss phản diện ngẫu nhiên hắc hóa, Xavier vậy mà lại học được loại kỹ năng hoàn, toàn, không, khoa, học này?
Cầu đừng tan vỡ như vậy…
Cả người Diệp Lâm cứng ngắc, bị loại thần phát triển này làm cho hoàn toàn quên giận.
“Lâm.” Xavier cọ bả vai Diệp Lâm, nháy mắt nhìn y, “Đừng giận ta.”
Biểu lộ chân tình, động tác tự nhiên, hơn nữa lại đeo gương mặt này làm ra loại vẻ mặt này loại động tác này vậy mà lại không có bao nhiêu cảm giác không hợp, ngược lại nhìn qua còn có vài phần đáng yêu.
Làm nũng hoàn mỹ, một trăm điểm không giải thích.
Được rồi, người dáng vẻ xinh đẹp mặc kệ thế nào cũng sẽ không khó coi đến đâu. Nhưng mà! Đem loại vẻ mặt này loại động tác này ném lên trên người Xavier, thật sự là rất không thể tưởng tượng được không?!
Diệp Lâm trực tiếp bị cái làm nũng này làm cho rợn tóc gáy, đáy lòng kinh hoàng, ánh mắt nhìn về phía Xavier quả thật không thể dùng khiếp sợ để hình dung.
Diệp Lâm: “…”
“… Ai ra chủ ý nát này cho ngươi?”
“… Casimir…” Xavier không đánh liền khai.
Diệp Lâm: “…”
Mẹ kiếp, nghĩ đến Casimir to con làm ra cảnh tượng như vậy, Diệp Lâm hung hăng rùng mình một cái.
Tác giả nói ra suy nghĩ của mình:
BOSS: Co được dãn được tát được kiều bán được manh mới là tình nhân tốt~
Diệp Lâm: …
BOSS: ^^