Chương : 4
Loan Loan vui vẻ đi tới, con gà rừng thấy có người tiến đến lập tức đứng dậy, lao về trước hai cái lại ngã xuống, xem ra chân nó bị thương, nhưng mà còn sống thì có thể nuôi, nói không chừng về sau còn có trứng gà ăn.
Tuy khó hiểu về vẻ mặt đen thối của Bách Thủ nhưng nàng cũng không thắc mắc gì, chỉ vui vẻ đi tới chào hỏi hắn: “Gà rừng là do chàng bắt về à? Không bằng chúng ta nuôi đi, không biết đây là gà trống hay gà mái nữa, nếu là gà mái như vậy sau này chúng ta có thể có trứng gà ăn đấy, chẳng bằng sau này chàng bắt thêm vài con gà sống về chúng ta bắt đầu nuôi, muốn ăn liền ăn, nếu như có thể có trứng gà ấp ra gà con, sau này chúng ta có thể đem đi bán, sống so với chết hẳn bán được nhiều tiền hơn đúng không?”
Bách Thủ nghe xong sắc mặt dần hòa hoãn, lại lấy làm kỳ quái nhìn Loan Loan, hắn không đáp lời chỉ đứng dậy đi đến bên cái cọc gỗ chẻ củi.
Loan Loan lắc đầu, nàng vẫn biết trượng phu của mình kì quái mà.
Bách Thủ thấy Loan Loan đi vào bếp, liền lặng lẽ quay lại nhìn, khi nàng đi ra ngoài trên tay có một ít cải xanh, Bách Thủ vừa khó hiểu chẻ củi, vừa nhìn Loan Loan cho gà ăn.
Sau đó phát giác Loan Loan vẫn giống hai ngày trước, không có bất kì một biến hóa nào, Bách Thủ mới yên tâm. Khi đi săn về, hắn phát hiện Loan Loan không có ở nhà, đi tìm một vòng quanh nhà cũng không thấy, sau lại thấy nàng cùng bà mai nói chuyện dưới chân núi.
Hắn chán ghét bà mai kia, nhất định bà ta lại không có lòng tốt đến xúi giục nương tử của hắn.
Sau khi vợ hắn tỉnh lại dường như thay đổi không ít, nàng chủ động tìm hắn nói chuyện, so với trước kia thì vui vẻ hơn nhiều, nàng cũng không cau có với hắn nữa. Trước kia, lúc ăn cơm nàng chỉ ước gì hắn ngồi càng xa nàng càng tốt, hiện giờ còn chủ động bảo hắn qua đó gắp thức ăn, thậm chí còn muốn hắn cùng ăn cơm chung.
Nhưng hắn không đi qua, vì sợ vạn nhất qua đó ngồi lại chọc nương tử mất hứng, nàng sẽ lại giống như trước kia không để ý tới hắn, không nói chuyện với hắn nữa. Hắn không muốn như vậy, hắn thích nương tử trò chuyện với mình.
Lúc nhỏ, khi cha còn sống, người một nhà hắn mỗi ngày đều vui vui vẻ vẻ, nhưng kể từ khi cha qua đời, bà nội cũng mất, không lâu sau đó thì người trong thôn liền ghét bỏ hắn, hắn hi vọng rất nhiều rằng sẽ có một người sống chung với hắn, thật không dễ dàng mới cưới được nương tử, thiết nghĩ nương tử không giống những người kia, nhưng không phải, nương tử cũng không thích hắn.
Ánh mắt Bách Thủ buồn rười rượi!
Nghĩ đến mấy ngày nay nương tử tươi cười nhiều lần với hắn, Bách Thủ có chút vui mừng, nhưng vạn nhất một ngày nào đó nương tử không để ý đến hắn nữa thì làm sao bây giờ?
Bách Thủ bắt đầu lo được lo mất.
Loan Loan cho gà ăn xong liền phát hiện Bách Thủ đang cúi đầu đứng cạnh cửa, có chút mất tinh thần.
Loan Loan đi tới, ngạc nhiên hỏi hắn: “Chàng làm sao vậy?”
Bách Thủ lắc lắc đầu, buồn bã, rầu rĩ đứng lên tiếp tục chẻ củi
Loan Loan lắc đầu bắt đầu đi quanh sân tìm cỏ xanh, nàng nhớ rõ trước kia ở quê lúc mẹ nuôi gà có cho chúng ăn lá cây. Sau này nàng lại đào mấy con sâu dưới gốc cây cho chúng ăn. Thì ra gà rừng cũng giống gà nhà, cũng ăn rau cỏ, lá cây còn có côn trùng. Nói như vậy gà rừng cũng rất dễ nuôi.
Bách Thủ chặt củi một lát rồi kéo cây trúc đã chặt từ mấy ngày hôm trước ra vác lên lưng, vừa nhìn Loan Loan trong sân. Hắn thấy cuộc sống như vậy rất tốt.
Đến tối, Bách Thủ sắc thuốc cho Loan Loan trước, sau đó mới nấu một bát cháo, xào chút rau xanh đem để trên bàn lại xoay người đi vào bếp.
Loan Loan ngồi bên bàn múc một thìa cháo loãng, cháo loãng đến mức có thể thấy trong thìa có bao nhiêu hạt gạo. Bách Thủ còn bận rộng trong bếp, nàng cứ tưởng hắn làm thêm món khác thì thấy hắn mang bánh đi ra.
“Không có thức ăn?” Loan Loan rướn cổ lên nhìn vào bát có vài cái bánh, hỏi.
Bách Thủ cúi đầu ngượng ngùng nói: “Không có.”
Nàng nhìn cháo loãng trong bát mình còn hắn chỉ có vài cái bánh thì lộ vẻ kinh ngạc: “Tại sao chỉ nấu một bát cháo? Chàng đừng nói nhà chúng ta không còn gạo nha?”
Bách Thủ bất an nhìn Loan Loan, cúi đầu nói: “Mấy ngày qua không đi chợ đổi bạc, ngày mai ta liền đi mua.” Mấy ngày qua bận rộn chiếu cố nương tử nên hắn quên mất trong nhà đã không còn gạo.
Loan Loan bất khả tử nghị trợn tròn mắt: “Ý chàng là trong nhà hết bạc rồi?”
Bách Thủ đỏ mặt gật gật đầu.
Loan Loan đưa mắt nhìn căn nhà cũ rích, mình sớm nên hiểu nhà này căn bản không có khả năng có tiền nha.
Suy nghĩ một chút nàng liền nói: “Không bằng chúng ta đi vay người trong thôn chút gạo, ngày mai sẽ trả lại.”
Bách Thủ ngẩn ra rồi cúi đầu không nói, một hồi lâu mới thô lỗ nói: “Không đi.”
Dường như hắn có chút giận.
Loan Loan nghi ngờ nhìn Bách Thủ đang gặm bánh ngồi ở cạnh cửa.
Sáng sớm ngày hôm sau, Bách Thủ đem con mồi hôm qua săn được đi chợ, lúc Loan Loan thức dậy cũng không biết bây giờ là giờ nào, dù sao mặt trời cũng đã lên cao.
Bệnh nhân không những cần nghỉ ngơi mà còn phải vận động thỏa đáng.
Nàng thật vất vả mới tìm được một tấm vải rách, sau đó múc một chậu nước sạch, đem đến bên bàn lau sạch tất cả hộc tủ còn có băng ghế gỗ một lần, trong nhà vốn cũng không có đồ gì để nàng thu dọn. Làm xong hết mọi việc nàng đi thăm con gà rừng trói bên gốc cây ngày hôm qua.
Loan Loan lấy một mảnh lá cho nó ăn trước, có lẽ ngày hôm qua nhìn ra Loan Loan không làm hại mình nên gà rừng đến gần Loan Loan chứ không nhảy loạn như hôm trước. Thấy nó ăn nàng liền đi quanh sân đào thêm mấy con sâu ném cho nó.
Xong nàng đến ngồi bên sườn núi nhìn xuống, không biết Bách Thủ sẽ từ hướng nào trở về. Ở nơi này mọi thứ đối với nàng đều vô cùng xa lạ. Hiện nàng chỉ có thể tin tưởng Bách Thủ, dù gì trên danh nghĩa hắn cũng là trượng phu của nàng không phải sao?
Cũng không biết đã ngồi bao lâu, tay chân có chút rét run. Thời tiết nơi đây rất kì quái, mới tháng chín mà tiết trời đã bắt đầu lạnh.
Loan Loan trở về phòng lên giường nằm một lát, nhưng không ngủ được, nàng lại ra ngồi cạnh cửa, đôi mắt trông ngóng ngó về phía sườn núi, nàng đói bụng rồi.
Tìm quanh bếp một vòng cũng không thấy có gì để ăn, thùng gạo không còn lấy một hạt. Mấy cái bánh Bách Thủ nướng ngày hôm qua thì đều bị hắn ăn sạch, muốn tìm chút đồ ăn vặt trong nhà này là chuyện không thể.
Loan Loan ngồi tựa cửa, hữu khí vô lực nhìn về phía sườn núi.
Nàng đoán chừng giờ cũng đã là giữa trưa, bởi trên các mái nhà trong thôn đã có từng đợt khói bay lên. Loan Loan trở về sân, đảo mắt nhìn tứ phía, nàng không thể bỏ đói mình như vậy được.
Loan Loan đi vòng quanh nhà, cách nhà nàng không xa là một mảnh rừng trúc, nhà nàng hẳn là ở dưới chân núi, không biết núi này cao bao nhiêu đây. Trước kia khi nàng đi du lịch từng phát hiện ở những địa điểm du lịch kia người nông dân bản địa thường kiếm được chút đồ ăn trên núi hay hoa quả các loại gì đó, không biết trên núi này có những thứ đó không.
Cẩn thận để ý ngoài đường, Loan Loan tìm mãi cũng không phát hiện ra một cây ăn quả nào đành buồn khổ ngồi ven đường, sao nàng lại luân lạc đến tình cảnh phải tìm quả dại để lót dạ chứ.
Đột nhiên nàng phát hiện bên hố đất có một loại cây quen thuộc, cẩn thận bới lên, ngắt ra một mẩu ngửi thử quả nhiên là rễ cỏ tranh.
Trước kia còn ở trường học nàng đã thích ăn, trộn nó cùng các loại rau cải khác mùi vị rất ngon. Lúc ấy nàng và bạn cùng phòng vẫn hay đến ngọn núi sau trường tìm. Không ngờ ở nơi này cũng có.
Cuộc sống phút chốc tràn đầy hi vọng.
Loan Loan lập tức bới đám cỏ tranh xung quanh lên, nàng kinh hỉ phát hiện đào một lúc như vậy đã được một bó to, ghi nhớ kĩ địa điểm, Loan Loan bó đám rễ cỏ tranh lại hưng phấn trở về nhà.
Để khẳng định mình không nhận nhầm, Loan Loan ngắt một khúc cho vào chậu rửa sạch rồi bỏ vào miệng nhai.
Ừhm, mùi vị giống nhau như đúc.
Bách Thủ hôm nay đem con mồi vào chợ đổi bạc không quá thuận lợi. Con mồi được bắt về từ trưa hôm qua, bình thường xế chiều hắn mới về nhà nhưng hôm qua lo lắng cho Loan Loan, chỉ bắt được mấy con hắn đã quay trở lại rồi, để ở trong nhà một đêm, mấy con vật không còn tươi nữa làm cho người ta mua lại với giá rẻ.
Trên đường hắn vội vã, gấp gáp trở về, một hơi cũng không nghỉ. Đi lên sườn núi liền thấy Loan Loan đang ngồi trong sân, trước mặt là một đống cỏ, trên tay còn cầm một khúc cho vào trong miệng, nàng ăn mà mặt mày rạng rỡ hớn hở.
Bách Thủ thấy vậy không khỏi đau lòng. Sải bước đi tới đoạt lấy mẩu rễ cỏ tranh trên tay Loan Loan. Hắn đau lòng muốn chết, hôm nay mình về muộn khiến nương tử đói bụng đến mức phải kiếm cỏ để ăn.
Tuy khó hiểu về vẻ mặt đen thối của Bách Thủ nhưng nàng cũng không thắc mắc gì, chỉ vui vẻ đi tới chào hỏi hắn: “Gà rừng là do chàng bắt về à? Không bằng chúng ta nuôi đi, không biết đây là gà trống hay gà mái nữa, nếu là gà mái như vậy sau này chúng ta có thể có trứng gà ăn đấy, chẳng bằng sau này chàng bắt thêm vài con gà sống về chúng ta bắt đầu nuôi, muốn ăn liền ăn, nếu như có thể có trứng gà ấp ra gà con, sau này chúng ta có thể đem đi bán, sống so với chết hẳn bán được nhiều tiền hơn đúng không?”
Bách Thủ nghe xong sắc mặt dần hòa hoãn, lại lấy làm kỳ quái nhìn Loan Loan, hắn không đáp lời chỉ đứng dậy đi đến bên cái cọc gỗ chẻ củi.
Loan Loan lắc đầu, nàng vẫn biết trượng phu của mình kì quái mà.
Bách Thủ thấy Loan Loan đi vào bếp, liền lặng lẽ quay lại nhìn, khi nàng đi ra ngoài trên tay có một ít cải xanh, Bách Thủ vừa khó hiểu chẻ củi, vừa nhìn Loan Loan cho gà ăn.
Sau đó phát giác Loan Loan vẫn giống hai ngày trước, không có bất kì một biến hóa nào, Bách Thủ mới yên tâm. Khi đi săn về, hắn phát hiện Loan Loan không có ở nhà, đi tìm một vòng quanh nhà cũng không thấy, sau lại thấy nàng cùng bà mai nói chuyện dưới chân núi.
Hắn chán ghét bà mai kia, nhất định bà ta lại không có lòng tốt đến xúi giục nương tử của hắn.
Sau khi vợ hắn tỉnh lại dường như thay đổi không ít, nàng chủ động tìm hắn nói chuyện, so với trước kia thì vui vẻ hơn nhiều, nàng cũng không cau có với hắn nữa. Trước kia, lúc ăn cơm nàng chỉ ước gì hắn ngồi càng xa nàng càng tốt, hiện giờ còn chủ động bảo hắn qua đó gắp thức ăn, thậm chí còn muốn hắn cùng ăn cơm chung.
Nhưng hắn không đi qua, vì sợ vạn nhất qua đó ngồi lại chọc nương tử mất hứng, nàng sẽ lại giống như trước kia không để ý tới hắn, không nói chuyện với hắn nữa. Hắn không muốn như vậy, hắn thích nương tử trò chuyện với mình.
Lúc nhỏ, khi cha còn sống, người một nhà hắn mỗi ngày đều vui vui vẻ vẻ, nhưng kể từ khi cha qua đời, bà nội cũng mất, không lâu sau đó thì người trong thôn liền ghét bỏ hắn, hắn hi vọng rất nhiều rằng sẽ có một người sống chung với hắn, thật không dễ dàng mới cưới được nương tử, thiết nghĩ nương tử không giống những người kia, nhưng không phải, nương tử cũng không thích hắn.
Ánh mắt Bách Thủ buồn rười rượi!
Nghĩ đến mấy ngày nay nương tử tươi cười nhiều lần với hắn, Bách Thủ có chút vui mừng, nhưng vạn nhất một ngày nào đó nương tử không để ý đến hắn nữa thì làm sao bây giờ?
Bách Thủ bắt đầu lo được lo mất.
Loan Loan cho gà ăn xong liền phát hiện Bách Thủ đang cúi đầu đứng cạnh cửa, có chút mất tinh thần.
Loan Loan đi tới, ngạc nhiên hỏi hắn: “Chàng làm sao vậy?”
Bách Thủ lắc lắc đầu, buồn bã, rầu rĩ đứng lên tiếp tục chẻ củi
Loan Loan lắc đầu bắt đầu đi quanh sân tìm cỏ xanh, nàng nhớ rõ trước kia ở quê lúc mẹ nuôi gà có cho chúng ăn lá cây. Sau này nàng lại đào mấy con sâu dưới gốc cây cho chúng ăn. Thì ra gà rừng cũng giống gà nhà, cũng ăn rau cỏ, lá cây còn có côn trùng. Nói như vậy gà rừng cũng rất dễ nuôi.
Bách Thủ chặt củi một lát rồi kéo cây trúc đã chặt từ mấy ngày hôm trước ra vác lên lưng, vừa nhìn Loan Loan trong sân. Hắn thấy cuộc sống như vậy rất tốt.
Đến tối, Bách Thủ sắc thuốc cho Loan Loan trước, sau đó mới nấu một bát cháo, xào chút rau xanh đem để trên bàn lại xoay người đi vào bếp.
Loan Loan ngồi bên bàn múc một thìa cháo loãng, cháo loãng đến mức có thể thấy trong thìa có bao nhiêu hạt gạo. Bách Thủ còn bận rộng trong bếp, nàng cứ tưởng hắn làm thêm món khác thì thấy hắn mang bánh đi ra.
“Không có thức ăn?” Loan Loan rướn cổ lên nhìn vào bát có vài cái bánh, hỏi.
Bách Thủ cúi đầu ngượng ngùng nói: “Không có.”
Nàng nhìn cháo loãng trong bát mình còn hắn chỉ có vài cái bánh thì lộ vẻ kinh ngạc: “Tại sao chỉ nấu một bát cháo? Chàng đừng nói nhà chúng ta không còn gạo nha?”
Bách Thủ bất an nhìn Loan Loan, cúi đầu nói: “Mấy ngày qua không đi chợ đổi bạc, ngày mai ta liền đi mua.” Mấy ngày qua bận rộn chiếu cố nương tử nên hắn quên mất trong nhà đã không còn gạo.
Loan Loan bất khả tử nghị trợn tròn mắt: “Ý chàng là trong nhà hết bạc rồi?”
Bách Thủ đỏ mặt gật gật đầu.
Loan Loan đưa mắt nhìn căn nhà cũ rích, mình sớm nên hiểu nhà này căn bản không có khả năng có tiền nha.
Suy nghĩ một chút nàng liền nói: “Không bằng chúng ta đi vay người trong thôn chút gạo, ngày mai sẽ trả lại.”
Bách Thủ ngẩn ra rồi cúi đầu không nói, một hồi lâu mới thô lỗ nói: “Không đi.”
Dường như hắn có chút giận.
Loan Loan nghi ngờ nhìn Bách Thủ đang gặm bánh ngồi ở cạnh cửa.
Sáng sớm ngày hôm sau, Bách Thủ đem con mồi hôm qua săn được đi chợ, lúc Loan Loan thức dậy cũng không biết bây giờ là giờ nào, dù sao mặt trời cũng đã lên cao.
Bệnh nhân không những cần nghỉ ngơi mà còn phải vận động thỏa đáng.
Nàng thật vất vả mới tìm được một tấm vải rách, sau đó múc một chậu nước sạch, đem đến bên bàn lau sạch tất cả hộc tủ còn có băng ghế gỗ một lần, trong nhà vốn cũng không có đồ gì để nàng thu dọn. Làm xong hết mọi việc nàng đi thăm con gà rừng trói bên gốc cây ngày hôm qua.
Loan Loan lấy một mảnh lá cho nó ăn trước, có lẽ ngày hôm qua nhìn ra Loan Loan không làm hại mình nên gà rừng đến gần Loan Loan chứ không nhảy loạn như hôm trước. Thấy nó ăn nàng liền đi quanh sân đào thêm mấy con sâu ném cho nó.
Xong nàng đến ngồi bên sườn núi nhìn xuống, không biết Bách Thủ sẽ từ hướng nào trở về. Ở nơi này mọi thứ đối với nàng đều vô cùng xa lạ. Hiện nàng chỉ có thể tin tưởng Bách Thủ, dù gì trên danh nghĩa hắn cũng là trượng phu của nàng không phải sao?
Cũng không biết đã ngồi bao lâu, tay chân có chút rét run. Thời tiết nơi đây rất kì quái, mới tháng chín mà tiết trời đã bắt đầu lạnh.
Loan Loan trở về phòng lên giường nằm một lát, nhưng không ngủ được, nàng lại ra ngồi cạnh cửa, đôi mắt trông ngóng ngó về phía sườn núi, nàng đói bụng rồi.
Tìm quanh bếp một vòng cũng không thấy có gì để ăn, thùng gạo không còn lấy một hạt. Mấy cái bánh Bách Thủ nướng ngày hôm qua thì đều bị hắn ăn sạch, muốn tìm chút đồ ăn vặt trong nhà này là chuyện không thể.
Loan Loan ngồi tựa cửa, hữu khí vô lực nhìn về phía sườn núi.
Nàng đoán chừng giờ cũng đã là giữa trưa, bởi trên các mái nhà trong thôn đã có từng đợt khói bay lên. Loan Loan trở về sân, đảo mắt nhìn tứ phía, nàng không thể bỏ đói mình như vậy được.
Loan Loan đi vòng quanh nhà, cách nhà nàng không xa là một mảnh rừng trúc, nhà nàng hẳn là ở dưới chân núi, không biết núi này cao bao nhiêu đây. Trước kia khi nàng đi du lịch từng phát hiện ở những địa điểm du lịch kia người nông dân bản địa thường kiếm được chút đồ ăn trên núi hay hoa quả các loại gì đó, không biết trên núi này có những thứ đó không.
Cẩn thận để ý ngoài đường, Loan Loan tìm mãi cũng không phát hiện ra một cây ăn quả nào đành buồn khổ ngồi ven đường, sao nàng lại luân lạc đến tình cảnh phải tìm quả dại để lót dạ chứ.
Đột nhiên nàng phát hiện bên hố đất có một loại cây quen thuộc, cẩn thận bới lên, ngắt ra một mẩu ngửi thử quả nhiên là rễ cỏ tranh.
Trước kia còn ở trường học nàng đã thích ăn, trộn nó cùng các loại rau cải khác mùi vị rất ngon. Lúc ấy nàng và bạn cùng phòng vẫn hay đến ngọn núi sau trường tìm. Không ngờ ở nơi này cũng có.
Cuộc sống phút chốc tràn đầy hi vọng.
Loan Loan lập tức bới đám cỏ tranh xung quanh lên, nàng kinh hỉ phát hiện đào một lúc như vậy đã được một bó to, ghi nhớ kĩ địa điểm, Loan Loan bó đám rễ cỏ tranh lại hưng phấn trở về nhà.
Để khẳng định mình không nhận nhầm, Loan Loan ngắt một khúc cho vào chậu rửa sạch rồi bỏ vào miệng nhai.
Ừhm, mùi vị giống nhau như đúc.
Bách Thủ hôm nay đem con mồi vào chợ đổi bạc không quá thuận lợi. Con mồi được bắt về từ trưa hôm qua, bình thường xế chiều hắn mới về nhà nhưng hôm qua lo lắng cho Loan Loan, chỉ bắt được mấy con hắn đã quay trở lại rồi, để ở trong nhà một đêm, mấy con vật không còn tươi nữa làm cho người ta mua lại với giá rẻ.
Trên đường hắn vội vã, gấp gáp trở về, một hơi cũng không nghỉ. Đi lên sườn núi liền thấy Loan Loan đang ngồi trong sân, trước mặt là một đống cỏ, trên tay còn cầm một khúc cho vào trong miệng, nàng ăn mà mặt mày rạng rỡ hớn hở.
Bách Thủ thấy vậy không khỏi đau lòng. Sải bước đi tới đoạt lấy mẩu rễ cỏ tranh trên tay Loan Loan. Hắn đau lòng muốn chết, hôm nay mình về muộn khiến nương tử đói bụng đến mức phải kiếm cỏ để ăn.