Chương 14: Cưới công chúa
Một đội cung nữ trong tay nâng đủ thể loại kiểu dáng y phục đẹp đẽ, nối đuôi nhau tiến vào thái y viện, đi tới trước mặt Thư Điện Hợp. vẫn là cung nữ trưởng quản lần trước.
" Nô tì gặp qua Bình thái y, Thư đại phu." nàng vừa tiến lên đối với hai người thi lễ một cái, sau đó hướng Thư Điện Hợp nói: "Thư đại phu, công chúa mệnh Thượng y cục may y phục cho Thư đại nhân đã xong, mời Thư đại nhân thử xem." Trong khay hiện một bộ trường sam màu trắng.
Thư Điện Hợp đứng dậy muốn tiếp, cúi đầu nhìn thấy bàn tay mình còn đang bẩn, có chút lúng túng: "Không bằng mời cung nhân trước để vào trong viện của ta, sau đó ta sẽ thử sau?"
Cung nữ của Thượng y cục hành động hiệu suất nhanh chóng, làm nàng bất ngờ. Bình thường phụ nhân chế tác một bộ y phục kỳ công, cũng phải mất mười ngày nửa tháng lâu dài, nàng không nghĩ tới cung nữ của Thượng y cục dĩ nhiên có thể trong thời gian ngắn như vậy, làm ra được những y phục này, tốc độ thật đáng kinh ngạc.
Cung nhân vâng theo thỉnh cầu, dẫn người đem y phục vào trong viện, lại rất nhanh đi ra, đứng trước mặt Thư Điện Hợp nói: " Nếu như không có vừa vặn, Thư Điện Hợp nói với nô tì, để sửa lại."
"Cung nhân tay nghề tốt, lại khéo tay, chế ra y phục tất nhiên là chuẩn, tại sao lại không vừa được?" Thư Điện Hợp khách khí nói.
Cũng nhân trong lòng vui vẻ, khẽ mỉm cười nói: " Y phục đã đưa đến, nô tì xin cáo lui trước."
"Tiễn cung nhân." Thư Điện Hợp đáp lễ lại.
Người của Thượng y cục rời đi, Thái y viện lại khôi phục yên tĩnh. Thư Điện Hợp cũng không vội đến xem những y phục kia, lại một lần nữa ngồi xuống, tiếp tục làm phụ với Bình thái y.
"Ta xem Tuyên Thành công chúa tựa hồ đối với Thư đại phu không hề tầm thường?" câu hỏi của Bình thái y, ngữ khí nhìn như bình thường, nội dung bên trong lại lộ là một chút bát quái, tay hắn một bên làm việc với sừng hươu, một bên phân tâm chú ý vẻ mặt của Thư Điện Hợp, muốn từ trên mặt nàng nhìn ra được chút gì đó. Mỗi cái mà hắn nghĩ tới giống như muốn nghiệm chứng vậy.
"Thật sao?" Thư Điện Hợp nghe vậy cười ha ha, hình tượng của vị công chúa này trong lòng nàng cũng không được tốt đẹp lắm. Cho nên đối phương có làm tất cả, dưới cái nhìn của nàng còn không muốn là đang cầu cạnh chính mình?
Đương nhiên, những lời này nàng chỉ dám ở trong lòng yên lặng thầm oán, nói ra chính là khó giữ được cái mạng nhỏ này.
"Nơi nào không phải?" Bình thái y trừng mắt nhìn. Trong cung tin tức đã sớm lan truyền, khắp nơi đều nói Tuyên Thành công chúa coi trọng Thư đại phu vì sắc đẹp, vì lẽ đó lại tặng lễ vật là y phục, hận không thể chính tay can thiệp vào đời sống sinh hoạt hàng ngày mọi phương diện của Thư đại phu.
Còn nói, chỉ chờ sau khi Thư đại phu chữa khỏi bệnh cho Hoàng thượng, sẽ đem hắn ở thái y viện, tìm cơ hội phong hắn làm Phò mã. Công chúa từ nhỏ tính tình ương bướng, nghịch ngợm, Hoàng thượng cũng không hàng phục được tính tình, làm sao mà lại trở nên bất thình lình trở nên dịu dàng học chăm sóc người khác đây?
Bình thái y vốn cho là người trước mặt nhanh nhẹn thông tuệ, Tuyên Thành công chúa nếu là có ý đó, hắn sớm cũng cảm giác được. Vậy mà đối phương, đối với việc mình thăm dò, đối phương lại trầm tĩnh không biểu hiện, cũng không biết là cố ý, hay là không phát giác việc mình thăm dò.
Hắn tiến một bước nói: " Tuyên Thành công chúa là do Đoan Kính Hoàng Hậu sinh ra, trong cung công chúa độc chiếm sủng ái của Hoàng Thượng. Tuổi mười sáu, đã tới tuổi phải kết hôn, tuy rằng tính cách không được tốt, nhưng lại rất xinh đẹp, làm nhiều người yêu mến. Trên đời này có nam tử nào có số phận may mắn lấy được Tuyên Thành công chúa, được Thánh thượng chiếu cố, thăng tiến rất nhanh, một bước lên mây, há không phải trong tầm tay?"
Bình thái y lần đầu thấy dáng vẻ già nua trên mặt, một mảnh tiếc nuối, nếu như hắn trẻ thêm vài tuổi nữa, cái này liền có cơ hội với Công chúa, trừ hắn ra không thể là ai khác.
Nếu nói là người người nguyện ý lấy công chúa, thì Thư Điện Hợp nhất đinh sẽ không ở trong số đó.
Nàng bề ngoài tuy là một nam tử, nhưng chân thật bên trong lại là nữ tử. Nữ nhân tại sao lại có thể cưới nữ nhân được? Lại ví dụ nàng là nam tử chân chính, nàng cũng không vui vẻ sống trong thâm cung sâu thẳm không có tự do này, khắp nơi đều phải cẩn thận.
Bình đại phu thấy Thư Điện Hợp vẫn cứ không hề bị lay động, không khỏi khả nghi trong lòng: "Thư đại phu tuổi còn trẻ, không biết đã cưới nương tử hay chưa? Hoặc là trong nhà có hay không định ra hôn sự?"
Thư Điện Hợp lắc đầu một cái.
Cái kia, Bính thái y càng thêm nghi hoặc, thế gian lẽ nào lại có nam tử sẽ đối với vinh hoa phú quý, mỹ nhân trước mặt không hề bị lay động?
Hắn dò xét bốn bề vắng lặng, liền đứng sát vào Thư Điện Hợp, giảm thấp âm thanh nói: " Ánh mắt ta thấy, Thư đại phu cùng công chúa trai tài gái sắc, rất xứng đôi. Thư đại phu lẽ nào liền không nghĩ đến ý này?"
"Công chúa là thiên chi kiêu tử, hòn ngọc quý trên tay Hoàng thượng, há lại để đám phàm phu tục tử chúng ta dám to gan mơ ước?" Thư Điện Hợp mặt không biến sắc nói.
Thư đại phu lời ấy sai rồi, "Nếu như có thể được công chúa coi trọng, dù cho đối phương là phàm phu tục tử, một khi vươn mình, còn không phải người của Hoàng Thất có tiếng nói?" Bình thái y chuyển đề tài: " Thư đại phu là ân nhân cứu mạng của Hoàng thượng, sau khi chữa khỏi bệnh cho Hoàng thượng, không biết là ở lại thái y viện, vẫn là đi từ chính con đường sao *?"
"Từ chính thì sao? Mà ở lại thái y viện thì làm sao?" Hai chuyện này, Thư Điện Hợp đều không muốn, chỉ là hiếu kì hắn tại sao muốn hỏi như vậy.
* "Từ chính con đường sao" ở đây chắc là tác giả ý chỉ: con đường lấy công chúa, làm phò mã. Mình không giám phỏng đoán chính xác nên để y nguyên như vậy.
Bình thái y tiếc nàng, chính trị ngu dốt: "Cái kia, trước mắt chính là một ngàn năm mới có cơ hội tốt a! bao nhiêu người cầu còn không được? Thư đại phu hà cớ gì không vững vàng nắm chắc?"
Hấn càng nói đến phần sau, âm thanh càng không thể ép được, đột nhiên nghĩ tới điều gì, sắc mặt tái mét, cuống quýt giảm xuống âm thanh nói: "Lời ấy chỉ hai người chúng ta biết, chớ cho người thứ ba biết."
"Bình thái y yên tâm, Điện Hợp miệng kín như bưng." Thư Điện Hợp đảm bảo, Bình thái y thở phào nhẹ nhõm. Cái đề tài này hai người không hẹn mà tự dừng lại, hai người giả bộ vô sự đàm luận một ít vấn đề dược lý, cho đến khi làm xong sừng hươu, rồi tản đi.
Thư Điện Hợp trở lại sân sau, nhìn thấy Thượng y cục đem tới y phục để đó, chỉnh tề trên bàn.
Từ trung y, đến áo choàng, phàm là có thể mặc vào dùng đến, không thiếu thứ gì cả. Kiểu dáng tự nhiên, thêu thanh lịch, màu sắc lấy trắng, lam nhạt làm chủ, phong cách cùng Tuyên Thành lần thứ nhất thấy nàng, trên người nàng cũng mặc y phục tương đồng.
Đồ vật Cũng đều xuất thân từ đại nội, chất liệu cùng công nghệ đương nhiên đều là thượng hạng, rất thượng hạng. Đường may chặt chẽ, Thư Điện Hợp chưa mặc, cũng liền cảm nhận được y phục mang đếm cảm giác mềm mại.
Thư Điện Hợp tùy ý thử hai cái, đều là rất vừa vặn. Từ những chi tiết nhỏ trên y phục, đủ thấy Tuyên Thành cũng không giống như người nhìn bề ngoài oại phong đáng sợ.
Nàng đương nhiên sẽ không cảm thấy Tuyên Thành đối với mình có ý định gì, Thế nhưng Tuyên Thành như vậy đối với mình, Trong hoàng cung nhiều bí mật khó giữ, nhiều người nói lên những lời đồn vô căn cứ. Nếu mình không sớm một chút rời đi, thì đối với danh tiết của Tuyên Thành e rằng sẽ bị hỏng.
Tại thế gian này, danh tiết đối với một nữ tử mà nói giống như mạng sống vậy. Thư Điện Hợp mặc dù từ nhỏ đã phẫn nam trang, cũng vẫn sẽ hiểu rõ đạo lý này.
Nàng không muốn gây thêm chuyện.
Hoàng cung tường cao sâu thẳm, sau này nàng mới hiểu được những dặn dò lúc trước của sư phụ là dụng tâm lương khổ. Bởi vậy nàng nhất định phải ẩn dấu thật tốt thân phận của chính mình, nhất định không thể để người khác phát hiện.
Trời đã tối, trong phòng tia sáng dần ảm đạm xuống, nàng thắp lên ngọn nến, bày ra giấy, mài mực viết xuống đơn từ chức để gửi cho Thái tử.
Ầm!!! một chén trà vỡ nát trên mặt đất, nhất thơi vỡ tan tành thành năm sáu mảnh vỡ, bay toán loạn trên đất.
"Làm càn!" từ bên trong Nghị Trung Điện truyền ra âm thanh hung dữ của Hoàng đế, "Là ai có lá gan lớn như vậy, dám ám sát Tuyên Thành công chúa, khi nàng cùng mới Thần Y trờ về?!"
"Là muốn trẫm chết sao?"
"Hoàng thượng bớt giận!" Thái tử cùng đám nô tài hốt hoảng quỳ xuống, trong đó có người rất quen mặt, là Sài Long Uy. Bọn họ cúi đầu, không giám thở mạnh, chỉ lo chạm đến Long uy.
Hoàng thượng bệnh nặng mới khỏi, lại vừa biết được Tuyên Thành trên đường hồi kinh gặp ám sát suýt chết. Tức giận tại chỗ ném tan ấm trà cùng khay. Việc hắn tức giận hơn nữa là, hắn bị bệnh lâu như vậy, hung thủ đứng sau vẫn không tìm được.
Thái tử quỳ gối ở dưới mồ hôi lạnh chảy ròng ròng, trước đó bởi vì tính mệnh phụ Hoàng ngàn cân treo sợi tóc, hắn không giám mở miệng nói ra việc Tuyên Thành bị ám sát, sợ phụ Hoàng tức giận lửa giận công tâm, dẫn đến bệnh tình càng nặng thêm. Vốn định tìm được hung thủ, chờ sau khi phụ Hoàng khôi bệnh bệnh tình thì báo cáo.
Ai ngờ đối thủ quá ẩn quá sâu, thêm vào việc những thích khách kia đã chết hết rồi, trên người bọn chúng không có điểm gì chứng minh thân phận, không có chứng cứ, muốn tìm được manh mối người giật dây. Căn bản là rất khó khăn.
Hiện tại phụ Hoàng đã khỏi bệnh rồi, một lần nữa lo liệu quốc sự, hắn không thể che dấu nổi.
Đừng nói là Tuyên Thành là công chúa Hoàng thượng sủng ái nhất, nếu là nàng có chuyện xảy ra, thì bệnh của Hoàng thượng phải làm thế nào. Càng quan trọng chính là, trong đội ngũ còn có duy nhất một người là thần Y có thể cứu bệnh tật của Hoàng thượng.
Đối phương lòng lang dạ thú, ý định rõ ràng.
Hoàng đế càng nghĩ càng giận, ngực từng trận khó chịu, thở ra liền có chút khó khăn.
Thái tử khẽ ngẩng đầu lên, nhìn thấy sắc mặt của phụ Hoàng có vẻ không đúng, vội vã nói: "Hoàng thượng bệnh nặng mới khỏi, xin chớ nên nổi giận!" phía sau hắn bọn thái giám lên tiếng phụ họa.
Hoàng thượng hừ lạnh một tiếng: "Thái tử đúng là biết trẫm bệnh nặng mới khỏi, không thích hợp tức giận. Trẫm cũng hỏi một chút Thái tử, lâu như vậy rồi, người tra ra cái gì rồi?"
"Là nhi thần vô năng, xin phụ Hoàng trách phạt." Thái tử có lỗi trước, không giám cãi lại, ngập ngừng nói.
Hắn vừa định lên tiếng, thì Sài Long Uy liền quỳ đi ra, song trưởng trước trán nói: "Hoàng thượng, không phải Thái tử không quan sát, mà là tất cả các thích khách kia đều đã chết, thân phận khó có thể tra rõ. Cũng không biết họ đến từ đâu, cũng không biết mục đích của họ là cái gì? Muốn tra chân tướng của sự việc, khó khăn tầng tầng, xin Hoàng thượng chớ trách Thái tử."
"Mà thần là người hộ tống công chúa không tốt, trước tiên xin Hoàng thượng giáng tội." nói xong hắn đem đầu dập mạnh xuống đất.
Hoàng thượng ngồi bên trên long ỷ, giọng nói đầy uy nghiêm: "Trẫm còn chưa nói gì, các nhau đã nói hộ cho nhau."
Thái tử cùng Sài Long Uy đồng thanh lên tiếng nói: "Nhi thần/ Thần không giám!."
"Thái tử xử lí sự tình bất lợi, phạt ba tháng bổng lộc, lần sau không được viện cớ này nữa." Hoàng thượng hạ xuống lử giận, chậm dãi xử lí mọi việc.
"Việc công chúa bị ám sát, tuyệt đối không thể dễ dàng buông tha, giao lại cho đại lý tự điều tra, phàm là có một chút tiến triển, cũng phải báo cho trẫm biết."
"Sài long Uy...."
Tác giả có lời muốn nói:
Thư: Sư phụ có phải là quên nói cho ta, bên dưới ngọn núi, phụ nữ đều là con hổ?
Vì để tránh cho công chúa coi trọng ta, ta trước hết là nên chạy trước.
Editor: Mình cũng không hiểu sao chương này tác giả lại để tên vậy.
" Nô tì gặp qua Bình thái y, Thư đại phu." nàng vừa tiến lên đối với hai người thi lễ một cái, sau đó hướng Thư Điện Hợp nói: "Thư đại phu, công chúa mệnh Thượng y cục may y phục cho Thư đại nhân đã xong, mời Thư đại nhân thử xem." Trong khay hiện một bộ trường sam màu trắng.
Thư Điện Hợp đứng dậy muốn tiếp, cúi đầu nhìn thấy bàn tay mình còn đang bẩn, có chút lúng túng: "Không bằng mời cung nhân trước để vào trong viện của ta, sau đó ta sẽ thử sau?"
Cung nữ của Thượng y cục hành động hiệu suất nhanh chóng, làm nàng bất ngờ. Bình thường phụ nhân chế tác một bộ y phục kỳ công, cũng phải mất mười ngày nửa tháng lâu dài, nàng không nghĩ tới cung nữ của Thượng y cục dĩ nhiên có thể trong thời gian ngắn như vậy, làm ra được những y phục này, tốc độ thật đáng kinh ngạc.
Cung nhân vâng theo thỉnh cầu, dẫn người đem y phục vào trong viện, lại rất nhanh đi ra, đứng trước mặt Thư Điện Hợp nói: " Nếu như không có vừa vặn, Thư Điện Hợp nói với nô tì, để sửa lại."
"Cung nhân tay nghề tốt, lại khéo tay, chế ra y phục tất nhiên là chuẩn, tại sao lại không vừa được?" Thư Điện Hợp khách khí nói.
Cũng nhân trong lòng vui vẻ, khẽ mỉm cười nói: " Y phục đã đưa đến, nô tì xin cáo lui trước."
"Tiễn cung nhân." Thư Điện Hợp đáp lễ lại.
Người của Thượng y cục rời đi, Thái y viện lại khôi phục yên tĩnh. Thư Điện Hợp cũng không vội đến xem những y phục kia, lại một lần nữa ngồi xuống, tiếp tục làm phụ với Bình thái y.
"Ta xem Tuyên Thành công chúa tựa hồ đối với Thư đại phu không hề tầm thường?" câu hỏi của Bình thái y, ngữ khí nhìn như bình thường, nội dung bên trong lại lộ là một chút bát quái, tay hắn một bên làm việc với sừng hươu, một bên phân tâm chú ý vẻ mặt của Thư Điện Hợp, muốn từ trên mặt nàng nhìn ra được chút gì đó. Mỗi cái mà hắn nghĩ tới giống như muốn nghiệm chứng vậy.
"Thật sao?" Thư Điện Hợp nghe vậy cười ha ha, hình tượng của vị công chúa này trong lòng nàng cũng không được tốt đẹp lắm. Cho nên đối phương có làm tất cả, dưới cái nhìn của nàng còn không muốn là đang cầu cạnh chính mình?
Đương nhiên, những lời này nàng chỉ dám ở trong lòng yên lặng thầm oán, nói ra chính là khó giữ được cái mạng nhỏ này.
"Nơi nào không phải?" Bình thái y trừng mắt nhìn. Trong cung tin tức đã sớm lan truyền, khắp nơi đều nói Tuyên Thành công chúa coi trọng Thư đại phu vì sắc đẹp, vì lẽ đó lại tặng lễ vật là y phục, hận không thể chính tay can thiệp vào đời sống sinh hoạt hàng ngày mọi phương diện của Thư đại phu.
Còn nói, chỉ chờ sau khi Thư đại phu chữa khỏi bệnh cho Hoàng thượng, sẽ đem hắn ở thái y viện, tìm cơ hội phong hắn làm Phò mã. Công chúa từ nhỏ tính tình ương bướng, nghịch ngợm, Hoàng thượng cũng không hàng phục được tính tình, làm sao mà lại trở nên bất thình lình trở nên dịu dàng học chăm sóc người khác đây?
Bình thái y vốn cho là người trước mặt nhanh nhẹn thông tuệ, Tuyên Thành công chúa nếu là có ý đó, hắn sớm cũng cảm giác được. Vậy mà đối phương, đối với việc mình thăm dò, đối phương lại trầm tĩnh không biểu hiện, cũng không biết là cố ý, hay là không phát giác việc mình thăm dò.
Hắn tiến một bước nói: " Tuyên Thành công chúa là do Đoan Kính Hoàng Hậu sinh ra, trong cung công chúa độc chiếm sủng ái của Hoàng Thượng. Tuổi mười sáu, đã tới tuổi phải kết hôn, tuy rằng tính cách không được tốt, nhưng lại rất xinh đẹp, làm nhiều người yêu mến. Trên đời này có nam tử nào có số phận may mắn lấy được Tuyên Thành công chúa, được Thánh thượng chiếu cố, thăng tiến rất nhanh, một bước lên mây, há không phải trong tầm tay?"
Bình thái y lần đầu thấy dáng vẻ già nua trên mặt, một mảnh tiếc nuối, nếu như hắn trẻ thêm vài tuổi nữa, cái này liền có cơ hội với Công chúa, trừ hắn ra không thể là ai khác.
Nếu nói là người người nguyện ý lấy công chúa, thì Thư Điện Hợp nhất đinh sẽ không ở trong số đó.
Nàng bề ngoài tuy là một nam tử, nhưng chân thật bên trong lại là nữ tử. Nữ nhân tại sao lại có thể cưới nữ nhân được? Lại ví dụ nàng là nam tử chân chính, nàng cũng không vui vẻ sống trong thâm cung sâu thẳm không có tự do này, khắp nơi đều phải cẩn thận.
Bình đại phu thấy Thư Điện Hợp vẫn cứ không hề bị lay động, không khỏi khả nghi trong lòng: "Thư đại phu tuổi còn trẻ, không biết đã cưới nương tử hay chưa? Hoặc là trong nhà có hay không định ra hôn sự?"
Thư Điện Hợp lắc đầu một cái.
Cái kia, Bính thái y càng thêm nghi hoặc, thế gian lẽ nào lại có nam tử sẽ đối với vinh hoa phú quý, mỹ nhân trước mặt không hề bị lay động?
Hắn dò xét bốn bề vắng lặng, liền đứng sát vào Thư Điện Hợp, giảm thấp âm thanh nói: " Ánh mắt ta thấy, Thư đại phu cùng công chúa trai tài gái sắc, rất xứng đôi. Thư đại phu lẽ nào liền không nghĩ đến ý này?"
"Công chúa là thiên chi kiêu tử, hòn ngọc quý trên tay Hoàng thượng, há lại để đám phàm phu tục tử chúng ta dám to gan mơ ước?" Thư Điện Hợp mặt không biến sắc nói.
Thư đại phu lời ấy sai rồi, "Nếu như có thể được công chúa coi trọng, dù cho đối phương là phàm phu tục tử, một khi vươn mình, còn không phải người của Hoàng Thất có tiếng nói?" Bình thái y chuyển đề tài: " Thư đại phu là ân nhân cứu mạng của Hoàng thượng, sau khi chữa khỏi bệnh cho Hoàng thượng, không biết là ở lại thái y viện, vẫn là đi từ chính con đường sao *?"
"Từ chính thì sao? Mà ở lại thái y viện thì làm sao?" Hai chuyện này, Thư Điện Hợp đều không muốn, chỉ là hiếu kì hắn tại sao muốn hỏi như vậy.
* "Từ chính con đường sao" ở đây chắc là tác giả ý chỉ: con đường lấy công chúa, làm phò mã. Mình không giám phỏng đoán chính xác nên để y nguyên như vậy.
Bình thái y tiếc nàng, chính trị ngu dốt: "Cái kia, trước mắt chính là một ngàn năm mới có cơ hội tốt a! bao nhiêu người cầu còn không được? Thư đại phu hà cớ gì không vững vàng nắm chắc?"
Hấn càng nói đến phần sau, âm thanh càng không thể ép được, đột nhiên nghĩ tới điều gì, sắc mặt tái mét, cuống quýt giảm xuống âm thanh nói: "Lời ấy chỉ hai người chúng ta biết, chớ cho người thứ ba biết."
"Bình thái y yên tâm, Điện Hợp miệng kín như bưng." Thư Điện Hợp đảm bảo, Bình thái y thở phào nhẹ nhõm. Cái đề tài này hai người không hẹn mà tự dừng lại, hai người giả bộ vô sự đàm luận một ít vấn đề dược lý, cho đến khi làm xong sừng hươu, rồi tản đi.
Thư Điện Hợp trở lại sân sau, nhìn thấy Thượng y cục đem tới y phục để đó, chỉnh tề trên bàn.
Từ trung y, đến áo choàng, phàm là có thể mặc vào dùng đến, không thiếu thứ gì cả. Kiểu dáng tự nhiên, thêu thanh lịch, màu sắc lấy trắng, lam nhạt làm chủ, phong cách cùng Tuyên Thành lần thứ nhất thấy nàng, trên người nàng cũng mặc y phục tương đồng.
Đồ vật Cũng đều xuất thân từ đại nội, chất liệu cùng công nghệ đương nhiên đều là thượng hạng, rất thượng hạng. Đường may chặt chẽ, Thư Điện Hợp chưa mặc, cũng liền cảm nhận được y phục mang đếm cảm giác mềm mại.
Thư Điện Hợp tùy ý thử hai cái, đều là rất vừa vặn. Từ những chi tiết nhỏ trên y phục, đủ thấy Tuyên Thành cũng không giống như người nhìn bề ngoài oại phong đáng sợ.
Nàng đương nhiên sẽ không cảm thấy Tuyên Thành đối với mình có ý định gì, Thế nhưng Tuyên Thành như vậy đối với mình, Trong hoàng cung nhiều bí mật khó giữ, nhiều người nói lên những lời đồn vô căn cứ. Nếu mình không sớm một chút rời đi, thì đối với danh tiết của Tuyên Thành e rằng sẽ bị hỏng.
Tại thế gian này, danh tiết đối với một nữ tử mà nói giống như mạng sống vậy. Thư Điện Hợp mặc dù từ nhỏ đã phẫn nam trang, cũng vẫn sẽ hiểu rõ đạo lý này.
Nàng không muốn gây thêm chuyện.
Hoàng cung tường cao sâu thẳm, sau này nàng mới hiểu được những dặn dò lúc trước của sư phụ là dụng tâm lương khổ. Bởi vậy nàng nhất định phải ẩn dấu thật tốt thân phận của chính mình, nhất định không thể để người khác phát hiện.
Trời đã tối, trong phòng tia sáng dần ảm đạm xuống, nàng thắp lên ngọn nến, bày ra giấy, mài mực viết xuống đơn từ chức để gửi cho Thái tử.
Ầm!!! một chén trà vỡ nát trên mặt đất, nhất thơi vỡ tan tành thành năm sáu mảnh vỡ, bay toán loạn trên đất.
"Làm càn!" từ bên trong Nghị Trung Điện truyền ra âm thanh hung dữ của Hoàng đế, "Là ai có lá gan lớn như vậy, dám ám sát Tuyên Thành công chúa, khi nàng cùng mới Thần Y trờ về?!"
"Là muốn trẫm chết sao?"
"Hoàng thượng bớt giận!" Thái tử cùng đám nô tài hốt hoảng quỳ xuống, trong đó có người rất quen mặt, là Sài Long Uy. Bọn họ cúi đầu, không giám thở mạnh, chỉ lo chạm đến Long uy.
Hoàng thượng bệnh nặng mới khỏi, lại vừa biết được Tuyên Thành trên đường hồi kinh gặp ám sát suýt chết. Tức giận tại chỗ ném tan ấm trà cùng khay. Việc hắn tức giận hơn nữa là, hắn bị bệnh lâu như vậy, hung thủ đứng sau vẫn không tìm được.
Thái tử quỳ gối ở dưới mồ hôi lạnh chảy ròng ròng, trước đó bởi vì tính mệnh phụ Hoàng ngàn cân treo sợi tóc, hắn không giám mở miệng nói ra việc Tuyên Thành bị ám sát, sợ phụ Hoàng tức giận lửa giận công tâm, dẫn đến bệnh tình càng nặng thêm. Vốn định tìm được hung thủ, chờ sau khi phụ Hoàng khôi bệnh bệnh tình thì báo cáo.
Ai ngờ đối thủ quá ẩn quá sâu, thêm vào việc những thích khách kia đã chết hết rồi, trên người bọn chúng không có điểm gì chứng minh thân phận, không có chứng cứ, muốn tìm được manh mối người giật dây. Căn bản là rất khó khăn.
Hiện tại phụ Hoàng đã khỏi bệnh rồi, một lần nữa lo liệu quốc sự, hắn không thể che dấu nổi.
Đừng nói là Tuyên Thành là công chúa Hoàng thượng sủng ái nhất, nếu là nàng có chuyện xảy ra, thì bệnh của Hoàng thượng phải làm thế nào. Càng quan trọng chính là, trong đội ngũ còn có duy nhất một người là thần Y có thể cứu bệnh tật của Hoàng thượng.
Đối phương lòng lang dạ thú, ý định rõ ràng.
Hoàng đế càng nghĩ càng giận, ngực từng trận khó chịu, thở ra liền có chút khó khăn.
Thái tử khẽ ngẩng đầu lên, nhìn thấy sắc mặt của phụ Hoàng có vẻ không đúng, vội vã nói: "Hoàng thượng bệnh nặng mới khỏi, xin chớ nên nổi giận!" phía sau hắn bọn thái giám lên tiếng phụ họa.
Hoàng thượng hừ lạnh một tiếng: "Thái tử đúng là biết trẫm bệnh nặng mới khỏi, không thích hợp tức giận. Trẫm cũng hỏi một chút Thái tử, lâu như vậy rồi, người tra ra cái gì rồi?"
"Là nhi thần vô năng, xin phụ Hoàng trách phạt." Thái tử có lỗi trước, không giám cãi lại, ngập ngừng nói.
Hắn vừa định lên tiếng, thì Sài Long Uy liền quỳ đi ra, song trưởng trước trán nói: "Hoàng thượng, không phải Thái tử không quan sát, mà là tất cả các thích khách kia đều đã chết, thân phận khó có thể tra rõ. Cũng không biết họ đến từ đâu, cũng không biết mục đích của họ là cái gì? Muốn tra chân tướng của sự việc, khó khăn tầng tầng, xin Hoàng thượng chớ trách Thái tử."
"Mà thần là người hộ tống công chúa không tốt, trước tiên xin Hoàng thượng giáng tội." nói xong hắn đem đầu dập mạnh xuống đất.
Hoàng thượng ngồi bên trên long ỷ, giọng nói đầy uy nghiêm: "Trẫm còn chưa nói gì, các nhau đã nói hộ cho nhau."
Thái tử cùng Sài Long Uy đồng thanh lên tiếng nói: "Nhi thần/ Thần không giám!."
"Thái tử xử lí sự tình bất lợi, phạt ba tháng bổng lộc, lần sau không được viện cớ này nữa." Hoàng thượng hạ xuống lử giận, chậm dãi xử lí mọi việc.
"Việc công chúa bị ám sát, tuyệt đối không thể dễ dàng buông tha, giao lại cho đại lý tự điều tra, phàm là có một chút tiến triển, cũng phải báo cho trẫm biết."
"Sài long Uy...."
Tác giả có lời muốn nói:
Thư: Sư phụ có phải là quên nói cho ta, bên dưới ngọn núi, phụ nữ đều là con hổ?
Vì để tránh cho công chúa coi trọng ta, ta trước hết là nên chạy trước.
Editor: Mình cũng không hiểu sao chương này tác giả lại để tên vậy.