Chương 61: Đấu vũ
Đêm đó, Thư Điện Hợp không có ngủ tại phòng của Công Chúa, mà là ngủ ở thư phòng tại Công Chúa phủ.
Tuyên Thành cũng không có phái người tới mời, hai người không hẹn mà cẩn thận cùng nhau tách ra khi sự việc xấu hổ kia xảy ra, tránh cho cả đêm lúng túng.
Ngày hôm sau, Công Chúa ban thưởng cho cái tát cũng đã không còn dấu vết gì trên khuôn mặt trắng nõn của Thư Điện Hợp, bằng không người ngoài lại muốn truyền Công Chúa cùng Phò mã quan hệ không hoà hợp.
Nháy mắt cũng đã tới ngày Tuyên Thành cùng Phùng Chính hẹn nhau, vì để thuận tiện ra ngoài, tránh khỏi có người nhận ra thân phận, Tuyên Thành giống như trước xuất cung liền đổi một thân nam trang, để cho miên nhi đổi tóc của mình thành nam tử búi tóc.
Quá lâu nàng cũng không mặc nam trang, sau khi mặc vào, nhìn lấy gương chiếu, đều sắp không nhận ra mình là nữ tử rồi, khuôn mặt tuấn tú, da dẻ trắng trẻo, giống một công tử anh khí, nàng hết sức hài lòng với chính mình khi mặc bộ trang phục này.
Ưỡn ngực ngẩng cao đầu, hai tay chắp sau lưng, học dáng đi của Thư Điện Hợp tiêu sái, bước ra khỏi cửa trong lòng vô cùng chờ mong cùng Tô Vấn Ninh gặp mặt.
Tuyên Thành nói với Miên nhi rằng sáng sớm hôm nay muốn ra ngoài, Miên nhi đều hưng phấn, bởi vì mỗi lần Công Chúa ra ngoài về đều mang cho nàng đồ ăn ngon.
Có một người đứng đó cô đơn mà nhìn thấy Công Chúa đổi một thân nam trang chính là Sở ma ma.
Bà còn tưởng rằng sau khi Công Chúa thành thân, tính cách sẽ hạ xuống mà nhẹ nhàng, đã quên đi cái giang hồ mộng mị, không nghĩ tới mới không được bao lâu, Công Chúa lại không kiềm chế đươc chân mà lại chạy ra ngoài.
Hiện tại không có Hoàng thượng quản thúc, sợ là Công Chúa không sợ trời cao đất rộng nào nữa.
Bà nghĩ Công Chúa chắc chắn không nghe chính bà khuyên nhủ, cho nên bà muốn nói lại thôi. Dự định chờ sau khi Tuyên Thành trở về, hướng bọn hạ nhân cấm khẩu, không cho bọn chúng truyền ra ngoài hôm nay Công Chúa nữ phẫn nam trang ra ngoài, nếu Phò Mã biết, sợ là sẽ không cao hứng.
Phùng Chính tại cửa lớn của Công Chúa phủ chờ đợi, thấy Tuyên Thành mặc nam trang đi ra, hắn kinh ngạc, há miệng muốn rơi luôn cằm.
Tuyên Thành nhíu mày nhìn hắn, uy hiếp tự hỏi: "Làm gì mà kinh ngạc vậy, chẳng lẽ Bản Cung phẫn nam trang không dễ nhìn?"
Phùng Chính vội khép miệng lại, hành lễ nói: "Công Chúa sau khi đổi nam trang, tuấn tú dật chi phong không kém gì Phò mã."
Tuyên Thành nghe xong khịt mũi coi thường, nhưng trong lòng cực kỳ vui vẻ, đắc ý.
Đó là đương nhiên, nàng thấy khá tốt, Thư Điện Hợp là một nam tử như thế nào lại so với chính mình.
Một mình mang Công Chúa ra ngoài, Phùng Chính lo lắng Thư Điện Hợp biết sẽ trách mình, thấp thỏm nhắc hỏi: "Công Chúa không biết Phò Mã có biết chuyện thần cùng người hôm nay đi gặp Tô Vấn Ninh không?"
Tuyên Thành vung tay lên, hoàn toàn không để ở trong lòng nói: "Tại sao phải cho hắn biết? chúng ta lại không phải đi làm chuyện xấu gì."
Phùng Chính nghĩ một chút cũng thấy đúng, hắn dự định mang Công Chúa lén lút đi gặp mặt Tô Vấn Ninh, sau đó liền dẫn nàng trở về, hẳn là cũng không làm ra cái gì dẫn tới họa.
Tuyên Thành trước khi xuất phát hỏi Phùng Chính muốn dẫn nàng đi nơi nào gặp mặt Tô Vấn Ninh, người ngoài không tiến vào được trong quân doanh, muốn gặp được Tô Vấn Ninh, chờ tới khi nàng ấy nghỉ ngơi ở nhà, vì lẽ đó lúc này sẽ đi Tô gia, lấy danh nghĩa tới thăm hỏi.
Phùng Chính vì tránh hiềm nghi, không thể cùng Tuyên Thành ngồi cùng một chiếc xe ngựa, hắn cùng Phu xe ngồi chung càng thêm bất nhã, vì lẽ đó hắn cưỡi một con ngựa lại đây.
Nào có biết khi Tuyên Thành nhìn thấy con ngựa kia, liền nóng lòng muốn thử, bắt Phùng Chính ngồi trên xe ngựa.
Phùng Chính lúng túng, đừng nói tới thân phận của nàng ấy không tầm thường, nếu coi như là nữ tử bình thường, chính hắn đường đường là nam tử hán đại trượng phu, tại sao lại có thể để một nữ tử cưỡi ngựa, còn mình thì độc hưởng ưa thích mà ngồi trên xe ngựa đây?
Bởi vậy hắn ra sức khuyên bảo Công Chúa trả lại ngựa cho mình, Tuyên Thành cũng không muốn cùng hắn tanh nhau, vươn tay nắm dây cương nhảy lên ngựa giục Phùng Chính màu lên xe ngựa, không cần lãng phí thời gian.
Phùng Chính không còn cách nào, không thể làm gì khác là theo sau nàng.
Sau khí xuất phát lên đường, hắn ngồi trong xe ngựa thấp thỏm lo âu, thi thoảng nhấc màn che lên nhìn ra ngoài, nhìn xem một chút Công chúa có bình an hay không, sợ sệt vạn nhất nàng ấy xảy ra chuyện gì, chính mình không có cách nào bàn giao với Thư huynh.
Thế là dọc một đường này, hắn mệt mỏi quá sức.
Thật vất vả mới tới được Tô phủ, hắn vội vàng xuống ngựa, Tuyên Thành cũng vừa vặn xuống.
Hai người nhìn cửa nhà của Tô phủ, nói là phủ, kỳ thực giống tiểu viện hơn, môn đình rất hẹp, không có sư tử trấn cổng, từ bên ngoài nhìn vào, không tưởng tượng nơi này đã từng là nơi ở của một vị tướng quân chiến công hiển hách, mà hiện tại đã mất, trong viện chỉ còn lại một mẫu một nhi tử, hai người đều có suy nghĩ riêng, mỗi người đều có tư vị riêng.
Phùng Chính không có qua loa đi vào. Mà là đứng sau Tuyên Thành, hắn chưa là nam tử đã kết hôn, nếu lấy danh nghĩa đi bái phỏng Tô Vấn Ninh, sợ là không hợp lễ.
Tuyên Thành khinh bỉ mà liếc hắn một cái, nhìn hắn lúng túng, không trách vì sao nhân gia không vui khi để ý tới ngươi, tự nàng tiến lên gõ cửa.
Thời gian một chén trà, bên trong truyền tới tiếng gõ cửa đáp lại: "Ai nhỉ?"
Sau đó, cửa trước mặt được mở ra, bên trong đi ra một lão nhân bốn mươi, đến năm mươi tuổi, ăn mặc y phục hạ nhân.
Bà thấy ngoài cửa toàn người xa lạ, trước tiên nhìn nhìn, sau đó hỏi: "Xin hỏi ngài có chuyện gì không?" có lẽ là bình thường không có ai tới, nên trên mặt bà hiện lên vẻ hơi kinh ngạc.
Tuyên Thành nho nhã lễ độ nói: "Chào ngài, xin hỏi Tô Vấn Ninh, Tô tiểu thư ở nơi này sao?"
Bà bà gật gù: "Ngài là?"
Phùng Chính muốn vạch trần thân phận của Tuyên Thành, lại bị Tuyên Thành làm động tác ngăn lại, nàng nói: "Chúng ta là bằng hữu của Tô tiểu thư, lần này tới để làm khách."
Bà bà lộ ra biểu tình đã hiểu, mời các nàng vào trong.
Khi tiến vào bên trong của Tô phủ, liền gặp được mẫu thân của Tô Vấn Ninh, Tô thái thái. Lúc nãy người mở cửa cho các nàng là ma ma còn sót lại troNg phủ.
Tô lão thái thái cũng nghe thấy tiếng gõ cửa, đi ra xem ai. Bà để ma ma đi châm trà đãi khách, chính mình đem Tuyên Thành cùng Phùng Chính vào bên trong phòng khách ngồi.
Tuyên Thành hướng về Tô lão thái thái nói rõ ý đồ tới, Tô lão thái thái cười hiền lành nói: "Hiếm thấy có người là bằng hữu của Ninh nhi tới làm khách. Lão thân còn tưởng rằng Ninh nhi nhà mình tính tình quái gở, lại ở trong quân doanh, sẽ không có bằng hữu gì."
Tuyên Thành cùng Phùng Chính cười cười, cẩn thận giải thích một hồi.
Tô lão phu nhân một chút liền nhìn ra Tuyên Thành là nữ tử, lại thấy Phùng Chính trang phục hào hoa phú quý, cho rằng là công tử, cùng tiểu thư cao quý nhà tướng quân nào, không có nghi ngờ gì, nói: "Ninh nhi hiện tại ở phía sau viện luyện võ, lão thân đi gọi nàng tới đây cho các ngươi." Dứt lời, đứng dậy muốn rời đi.
Tuyên Thành nghe thấy Tô Vấn Ninh đang luyện võ, cảm thấy có chút hứng thú, bận bịu ngăn cản Tô thái thái, nói: "Không nhọc thái thái đi, để tự chúng ta đi tìm nàng?"
"Cái này..." Tô lão thái thái nhìn Phùng Chính, hậu viện cũng không có cái gì, thế nhưng Ninh nhi vẫn chưa thành thân, một nam tử lại đi vào trong đó, không được tốt lắm.
Tuyên Thành nhìn tầm mắt của bà, dĩ nhiên biết thân phận của mình đã bị người ta nhìn thấu, làm tan lo lắng của đối phương nói: "Không phải như vậy, Phùng huynh ngươi ở chỗ này chờ, ta đi tìm Tô tiểu thư?" thuận thế cho Phùng Chính một ánh mắt.
Phùng Chính lập tức lĩnh ngộ ý tứ của Công Chúa, tự nhiên phối hợp mà nói: "Có thể được, tại hạ liền ở đây chờ."
Các nàng khách khí, thuyết phục Tô lão thái thái. Tô phủ cấu tạo đơn giản, bà chỉ rõ con đường cho Tuyên Thành, liền dẫn nàng tới hậu viện.
Tuyên Thành còn chưa chân chính bước vào trong viện, cách một cánh cửa liền nghe thấy tiếng côn bổng được nện xuống đất.
Bước chân nàng lướt qua ngưỡng cửa, đất luyện võ của Tô phủ trống trải rộng lớn trước mắt nàng.
ở trong đình viện, một người y phục như lửa, tóc vấn cao, trong tay cầm trường mâu, giống như thân thể tự mọc ra, vung vẩy múa, thời điểm trường mâu trong tay vung lên bên tai chỉ nghe được tiếng vun vút của gió, và tàn ảnh, khiến xung quanh lạnh lẽo muốn dựng lông tơ, cho dù đối phương có mặc áo giáp, cũng chưa chắc chịu được lực của một đòn đánh vào.
Hình ảnh xinh đẹp, Tuyên thành xem tới trợn mắt há mồm, chậc chậc than thở. Chẳng trách Phùng Chính sẽ thích người này, chính mình nếu như là nam tử, nói không chừng cũng sẽ động tâm.
Tô Vấn Ninh nhận ra trong viện nhiều thêm một người, dừng lại động tác, cau mày hỏi: "Ngươi là ai?"
Đang tại phủ của người khác Tuyên Thành cũng không lỗ mãng, cũng không muốn làm lộ thân phận của chính mình, liền giải thích: "Nghe tiếng của Tô tiểu thư đã lâu, nói người võ công cao cường hôm nay gặp mặt, quả nhiên danh bất hư truyền."
"Tại hạ... tại hạ họ Thư, Nguyệt thần, vọng Thư Thư." Nếu không phải là họ của mình quá cao quý, tại kinh thành nói nếu nói ra khỏi miệng, sẽ khiến người ta liên tưởng tới hoàng thân quốc thích, nàng bất đắc dĩ dùng họ của Thư Điện Hợp.
"Tại hạ nghe nói Tô tiểu thư nữ nhân hào kiệt, anh dũng, cùng những nữ tử nhu nhược khác hoàn toàn không giống, bắt đầu sinh ra hiếu kỳ, muốn kết là bằng hữu, cho nên tới quấy rầy Tô tiểu thư, mong Tô tiểu thư thứ lỗi."
Công phu nói chuyện của Tuyên Thành, Tô Vấn Ninh đã nhìn thấy toàn bộ từ đầu tới chân. Tuyên Thành không hề che dấu giọng nói, liền có thể nghe ra là nữ tử, lại cảm thấy đối phương khá quen, giống như đã từng quen biết.
Tô Vấn Ninh tự nghĩ, có thể làm cho mẫu thân nàng cho người tiến vào, cũng không phải người xấu, nàng thả xuống cảnh giác, lập tức ôm lấy trọng điểm, hỏi: "Là ai trước mặt ngươi nhắc tới tên ta?" nàng cũng không phải người nổi danh, kinh thành này nhận biết nàng không có mấy người.
Tuyên Thành nghĩ, lúc này mà nói ra tên của Phùng Chính có thích hợp hay không, có thể hay không bị đuổi ra ngoài, dư quang thoáng nhìn thấy giá vũ khí ở bên cạnh có trường kiếm, nàng nhất thời có chủ ý
"Không bằng để tại hạ trước hết mời Tô tiểu thư lĩnh giáo một phen, nếu là Tô tiểu thư đánh thắng tại hạ, những chuyện khác nói sau?" nàng ngả ngớn nở nụ cười chắp tay nói, không chờ Tô Vấn Ninh đáp ứng, bước nhanh tới chỗ trường kiếm, đem kiếm bức tới trước mặt Tô Vấn Ninh.
Tô Vấn Ninh nhanh nhẹn phản ứng lại, xoay ngang trường mâu, đón đỡ lấy trường kiếm của Tuyên Thành.
Tuyên thành lâu không có hoạt động, nàng tưng bừng mà đánh tới, cổ tay xoay một cái, vẽ ra một đường kiếm xinh đẹp, thế tiến công mà đánh, làn thứ hai hướng về phía Tô Vấn Ninh đánh tới. vẻ mặt của Tô Vấn Ninh nhí mày mà đỡ kiếm.
Chỉ thấy bên trong viện vang lên tiếng trường kiếm và mâu đan xen, hàn quang ác liệt, vạn đạo ngân xà, hai người thân ảnh loá cả mắt, hồng y bay lượn, bên tai là tiếng binh khí giao nhau.
Tuyên Thành mũi kiếm dí sát gò má Tô Vấn Ninh, hầu như chỉ kém một phần lại bị Tô Vấn Ninh tránh được. bất luận nàng tấn công thế nào cũng không lại gần được Tô Vấn Ninh.
Mỗi khi nàng xuất ra một chiêu bất kỳ, bất ngờ tiến công, luôn bị Tô Vấn Ninh sớm biết mà tránh, thành thạo phá giải.
Tuyên Thành khí thế hùng hổ bất kì là thể lực, hay là tấn công, bại thế dần hiện ra.
Cuối cùng bị Tô Vấn Ninh đánh một mâu vào cổ tay cầm kiếm. ăn đau. Trường kiếm theo thế mà rơi xuống.
Tô Vấn Ninh mới dừng lại, cách Tuyên Thành một khoảng cách, năm tay nói: "Đa tạ."
Tuyên Thành cũng không có phái người tới mời, hai người không hẹn mà cẩn thận cùng nhau tách ra khi sự việc xấu hổ kia xảy ra, tránh cho cả đêm lúng túng.
Ngày hôm sau, Công Chúa ban thưởng cho cái tát cũng đã không còn dấu vết gì trên khuôn mặt trắng nõn của Thư Điện Hợp, bằng không người ngoài lại muốn truyền Công Chúa cùng Phò mã quan hệ không hoà hợp.
Nháy mắt cũng đã tới ngày Tuyên Thành cùng Phùng Chính hẹn nhau, vì để thuận tiện ra ngoài, tránh khỏi có người nhận ra thân phận, Tuyên Thành giống như trước xuất cung liền đổi một thân nam trang, để cho miên nhi đổi tóc của mình thành nam tử búi tóc.
Quá lâu nàng cũng không mặc nam trang, sau khi mặc vào, nhìn lấy gương chiếu, đều sắp không nhận ra mình là nữ tử rồi, khuôn mặt tuấn tú, da dẻ trắng trẻo, giống một công tử anh khí, nàng hết sức hài lòng với chính mình khi mặc bộ trang phục này.
Ưỡn ngực ngẩng cao đầu, hai tay chắp sau lưng, học dáng đi của Thư Điện Hợp tiêu sái, bước ra khỏi cửa trong lòng vô cùng chờ mong cùng Tô Vấn Ninh gặp mặt.
Tuyên Thành nói với Miên nhi rằng sáng sớm hôm nay muốn ra ngoài, Miên nhi đều hưng phấn, bởi vì mỗi lần Công Chúa ra ngoài về đều mang cho nàng đồ ăn ngon.
Có một người đứng đó cô đơn mà nhìn thấy Công Chúa đổi một thân nam trang chính là Sở ma ma.
Bà còn tưởng rằng sau khi Công Chúa thành thân, tính cách sẽ hạ xuống mà nhẹ nhàng, đã quên đi cái giang hồ mộng mị, không nghĩ tới mới không được bao lâu, Công Chúa lại không kiềm chế đươc chân mà lại chạy ra ngoài.
Hiện tại không có Hoàng thượng quản thúc, sợ là Công Chúa không sợ trời cao đất rộng nào nữa.
Bà nghĩ Công Chúa chắc chắn không nghe chính bà khuyên nhủ, cho nên bà muốn nói lại thôi. Dự định chờ sau khi Tuyên Thành trở về, hướng bọn hạ nhân cấm khẩu, không cho bọn chúng truyền ra ngoài hôm nay Công Chúa nữ phẫn nam trang ra ngoài, nếu Phò Mã biết, sợ là sẽ không cao hứng.
Phùng Chính tại cửa lớn của Công Chúa phủ chờ đợi, thấy Tuyên Thành mặc nam trang đi ra, hắn kinh ngạc, há miệng muốn rơi luôn cằm.
Tuyên Thành nhíu mày nhìn hắn, uy hiếp tự hỏi: "Làm gì mà kinh ngạc vậy, chẳng lẽ Bản Cung phẫn nam trang không dễ nhìn?"
Phùng Chính vội khép miệng lại, hành lễ nói: "Công Chúa sau khi đổi nam trang, tuấn tú dật chi phong không kém gì Phò mã."
Tuyên Thành nghe xong khịt mũi coi thường, nhưng trong lòng cực kỳ vui vẻ, đắc ý.
Đó là đương nhiên, nàng thấy khá tốt, Thư Điện Hợp là một nam tử như thế nào lại so với chính mình.
Một mình mang Công Chúa ra ngoài, Phùng Chính lo lắng Thư Điện Hợp biết sẽ trách mình, thấp thỏm nhắc hỏi: "Công Chúa không biết Phò Mã có biết chuyện thần cùng người hôm nay đi gặp Tô Vấn Ninh không?"
Tuyên Thành vung tay lên, hoàn toàn không để ở trong lòng nói: "Tại sao phải cho hắn biết? chúng ta lại không phải đi làm chuyện xấu gì."
Phùng Chính nghĩ một chút cũng thấy đúng, hắn dự định mang Công Chúa lén lút đi gặp mặt Tô Vấn Ninh, sau đó liền dẫn nàng trở về, hẳn là cũng không làm ra cái gì dẫn tới họa.
Tuyên Thành trước khi xuất phát hỏi Phùng Chính muốn dẫn nàng đi nơi nào gặp mặt Tô Vấn Ninh, người ngoài không tiến vào được trong quân doanh, muốn gặp được Tô Vấn Ninh, chờ tới khi nàng ấy nghỉ ngơi ở nhà, vì lẽ đó lúc này sẽ đi Tô gia, lấy danh nghĩa tới thăm hỏi.
Phùng Chính vì tránh hiềm nghi, không thể cùng Tuyên Thành ngồi cùng một chiếc xe ngựa, hắn cùng Phu xe ngồi chung càng thêm bất nhã, vì lẽ đó hắn cưỡi một con ngựa lại đây.
Nào có biết khi Tuyên Thành nhìn thấy con ngựa kia, liền nóng lòng muốn thử, bắt Phùng Chính ngồi trên xe ngựa.
Phùng Chính lúng túng, đừng nói tới thân phận của nàng ấy không tầm thường, nếu coi như là nữ tử bình thường, chính hắn đường đường là nam tử hán đại trượng phu, tại sao lại có thể để một nữ tử cưỡi ngựa, còn mình thì độc hưởng ưa thích mà ngồi trên xe ngựa đây?
Bởi vậy hắn ra sức khuyên bảo Công Chúa trả lại ngựa cho mình, Tuyên Thành cũng không muốn cùng hắn tanh nhau, vươn tay nắm dây cương nhảy lên ngựa giục Phùng Chính màu lên xe ngựa, không cần lãng phí thời gian.
Phùng Chính không còn cách nào, không thể làm gì khác là theo sau nàng.
Sau khí xuất phát lên đường, hắn ngồi trong xe ngựa thấp thỏm lo âu, thi thoảng nhấc màn che lên nhìn ra ngoài, nhìn xem một chút Công chúa có bình an hay không, sợ sệt vạn nhất nàng ấy xảy ra chuyện gì, chính mình không có cách nào bàn giao với Thư huynh.
Thế là dọc một đường này, hắn mệt mỏi quá sức.
Thật vất vả mới tới được Tô phủ, hắn vội vàng xuống ngựa, Tuyên Thành cũng vừa vặn xuống.
Hai người nhìn cửa nhà của Tô phủ, nói là phủ, kỳ thực giống tiểu viện hơn, môn đình rất hẹp, không có sư tử trấn cổng, từ bên ngoài nhìn vào, không tưởng tượng nơi này đã từng là nơi ở của một vị tướng quân chiến công hiển hách, mà hiện tại đã mất, trong viện chỉ còn lại một mẫu một nhi tử, hai người đều có suy nghĩ riêng, mỗi người đều có tư vị riêng.
Phùng Chính không có qua loa đi vào. Mà là đứng sau Tuyên Thành, hắn chưa là nam tử đã kết hôn, nếu lấy danh nghĩa đi bái phỏng Tô Vấn Ninh, sợ là không hợp lễ.
Tuyên Thành khinh bỉ mà liếc hắn một cái, nhìn hắn lúng túng, không trách vì sao nhân gia không vui khi để ý tới ngươi, tự nàng tiến lên gõ cửa.
Thời gian một chén trà, bên trong truyền tới tiếng gõ cửa đáp lại: "Ai nhỉ?"
Sau đó, cửa trước mặt được mở ra, bên trong đi ra một lão nhân bốn mươi, đến năm mươi tuổi, ăn mặc y phục hạ nhân.
Bà thấy ngoài cửa toàn người xa lạ, trước tiên nhìn nhìn, sau đó hỏi: "Xin hỏi ngài có chuyện gì không?" có lẽ là bình thường không có ai tới, nên trên mặt bà hiện lên vẻ hơi kinh ngạc.
Tuyên Thành nho nhã lễ độ nói: "Chào ngài, xin hỏi Tô Vấn Ninh, Tô tiểu thư ở nơi này sao?"
Bà bà gật gù: "Ngài là?"
Phùng Chính muốn vạch trần thân phận của Tuyên Thành, lại bị Tuyên Thành làm động tác ngăn lại, nàng nói: "Chúng ta là bằng hữu của Tô tiểu thư, lần này tới để làm khách."
Bà bà lộ ra biểu tình đã hiểu, mời các nàng vào trong.
Khi tiến vào bên trong của Tô phủ, liền gặp được mẫu thân của Tô Vấn Ninh, Tô thái thái. Lúc nãy người mở cửa cho các nàng là ma ma còn sót lại troNg phủ.
Tô lão thái thái cũng nghe thấy tiếng gõ cửa, đi ra xem ai. Bà để ma ma đi châm trà đãi khách, chính mình đem Tuyên Thành cùng Phùng Chính vào bên trong phòng khách ngồi.
Tuyên Thành hướng về Tô lão thái thái nói rõ ý đồ tới, Tô lão thái thái cười hiền lành nói: "Hiếm thấy có người là bằng hữu của Ninh nhi tới làm khách. Lão thân còn tưởng rằng Ninh nhi nhà mình tính tình quái gở, lại ở trong quân doanh, sẽ không có bằng hữu gì."
Tuyên Thành cùng Phùng Chính cười cười, cẩn thận giải thích một hồi.
Tô lão phu nhân một chút liền nhìn ra Tuyên Thành là nữ tử, lại thấy Phùng Chính trang phục hào hoa phú quý, cho rằng là công tử, cùng tiểu thư cao quý nhà tướng quân nào, không có nghi ngờ gì, nói: "Ninh nhi hiện tại ở phía sau viện luyện võ, lão thân đi gọi nàng tới đây cho các ngươi." Dứt lời, đứng dậy muốn rời đi.
Tuyên Thành nghe thấy Tô Vấn Ninh đang luyện võ, cảm thấy có chút hứng thú, bận bịu ngăn cản Tô thái thái, nói: "Không nhọc thái thái đi, để tự chúng ta đi tìm nàng?"
"Cái này..." Tô lão thái thái nhìn Phùng Chính, hậu viện cũng không có cái gì, thế nhưng Ninh nhi vẫn chưa thành thân, một nam tử lại đi vào trong đó, không được tốt lắm.
Tuyên Thành nhìn tầm mắt của bà, dĩ nhiên biết thân phận của mình đã bị người ta nhìn thấu, làm tan lo lắng của đối phương nói: "Không phải như vậy, Phùng huynh ngươi ở chỗ này chờ, ta đi tìm Tô tiểu thư?" thuận thế cho Phùng Chính một ánh mắt.
Phùng Chính lập tức lĩnh ngộ ý tứ của Công Chúa, tự nhiên phối hợp mà nói: "Có thể được, tại hạ liền ở đây chờ."
Các nàng khách khí, thuyết phục Tô lão thái thái. Tô phủ cấu tạo đơn giản, bà chỉ rõ con đường cho Tuyên Thành, liền dẫn nàng tới hậu viện.
Tuyên Thành còn chưa chân chính bước vào trong viện, cách một cánh cửa liền nghe thấy tiếng côn bổng được nện xuống đất.
Bước chân nàng lướt qua ngưỡng cửa, đất luyện võ của Tô phủ trống trải rộng lớn trước mắt nàng.
ở trong đình viện, một người y phục như lửa, tóc vấn cao, trong tay cầm trường mâu, giống như thân thể tự mọc ra, vung vẩy múa, thời điểm trường mâu trong tay vung lên bên tai chỉ nghe được tiếng vun vút của gió, và tàn ảnh, khiến xung quanh lạnh lẽo muốn dựng lông tơ, cho dù đối phương có mặc áo giáp, cũng chưa chắc chịu được lực của một đòn đánh vào.
Hình ảnh xinh đẹp, Tuyên thành xem tới trợn mắt há mồm, chậc chậc than thở. Chẳng trách Phùng Chính sẽ thích người này, chính mình nếu như là nam tử, nói không chừng cũng sẽ động tâm.
Tô Vấn Ninh nhận ra trong viện nhiều thêm một người, dừng lại động tác, cau mày hỏi: "Ngươi là ai?"
Đang tại phủ của người khác Tuyên Thành cũng không lỗ mãng, cũng không muốn làm lộ thân phận của chính mình, liền giải thích: "Nghe tiếng của Tô tiểu thư đã lâu, nói người võ công cao cường hôm nay gặp mặt, quả nhiên danh bất hư truyền."
"Tại hạ... tại hạ họ Thư, Nguyệt thần, vọng Thư Thư." Nếu không phải là họ của mình quá cao quý, tại kinh thành nói nếu nói ra khỏi miệng, sẽ khiến người ta liên tưởng tới hoàng thân quốc thích, nàng bất đắc dĩ dùng họ của Thư Điện Hợp.
"Tại hạ nghe nói Tô tiểu thư nữ nhân hào kiệt, anh dũng, cùng những nữ tử nhu nhược khác hoàn toàn không giống, bắt đầu sinh ra hiếu kỳ, muốn kết là bằng hữu, cho nên tới quấy rầy Tô tiểu thư, mong Tô tiểu thư thứ lỗi."
Công phu nói chuyện của Tuyên Thành, Tô Vấn Ninh đã nhìn thấy toàn bộ từ đầu tới chân. Tuyên Thành không hề che dấu giọng nói, liền có thể nghe ra là nữ tử, lại cảm thấy đối phương khá quen, giống như đã từng quen biết.
Tô Vấn Ninh tự nghĩ, có thể làm cho mẫu thân nàng cho người tiến vào, cũng không phải người xấu, nàng thả xuống cảnh giác, lập tức ôm lấy trọng điểm, hỏi: "Là ai trước mặt ngươi nhắc tới tên ta?" nàng cũng không phải người nổi danh, kinh thành này nhận biết nàng không có mấy người.
Tuyên Thành nghĩ, lúc này mà nói ra tên của Phùng Chính có thích hợp hay không, có thể hay không bị đuổi ra ngoài, dư quang thoáng nhìn thấy giá vũ khí ở bên cạnh có trường kiếm, nàng nhất thời có chủ ý
"Không bằng để tại hạ trước hết mời Tô tiểu thư lĩnh giáo một phen, nếu là Tô tiểu thư đánh thắng tại hạ, những chuyện khác nói sau?" nàng ngả ngớn nở nụ cười chắp tay nói, không chờ Tô Vấn Ninh đáp ứng, bước nhanh tới chỗ trường kiếm, đem kiếm bức tới trước mặt Tô Vấn Ninh.
Tô Vấn Ninh nhanh nhẹn phản ứng lại, xoay ngang trường mâu, đón đỡ lấy trường kiếm của Tuyên Thành.
Tuyên thành lâu không có hoạt động, nàng tưng bừng mà đánh tới, cổ tay xoay một cái, vẽ ra một đường kiếm xinh đẹp, thế tiến công mà đánh, làn thứ hai hướng về phía Tô Vấn Ninh đánh tới. vẻ mặt của Tô Vấn Ninh nhí mày mà đỡ kiếm.
Chỉ thấy bên trong viện vang lên tiếng trường kiếm và mâu đan xen, hàn quang ác liệt, vạn đạo ngân xà, hai người thân ảnh loá cả mắt, hồng y bay lượn, bên tai là tiếng binh khí giao nhau.
Tuyên Thành mũi kiếm dí sát gò má Tô Vấn Ninh, hầu như chỉ kém một phần lại bị Tô Vấn Ninh tránh được. bất luận nàng tấn công thế nào cũng không lại gần được Tô Vấn Ninh.
Mỗi khi nàng xuất ra một chiêu bất kỳ, bất ngờ tiến công, luôn bị Tô Vấn Ninh sớm biết mà tránh, thành thạo phá giải.
Tuyên Thành khí thế hùng hổ bất kì là thể lực, hay là tấn công, bại thế dần hiện ra.
Cuối cùng bị Tô Vấn Ninh đánh một mâu vào cổ tay cầm kiếm. ăn đau. Trường kiếm theo thế mà rơi xuống.
Tô Vấn Ninh mới dừng lại, cách Tuyên Thành một khoảng cách, năm tay nói: "Đa tạ."