Chương 27 : Thầy trò chung đường
>Author: Trần Nguyệt Vân
Trước khi rời đi, Diệp Tử Kiếm để lại cho thôn dân bốn con ngựa khỏe, để vận chuyển tro cốt và những thôn dân bị thương nặng. Nhậm Bang tặng họ một số dược liệu trị thương cầm máu, còn tận tình hướng dẫn cách dùng. Nam Cung Siêu dốc hầu bao tặng trưởng thôn mười nén vàng lớn, dùng dằng mãi cuối cùng lão trưởng thôn mới chịu nhận.
Riêng Nam Cung Hy lại tháo miếng ngọc bội bên hông xuống, đưa cho lão trưởng thôn, rồi dặn dò: “Sau này, nếu cần giúp đỡ, hãy mang ngọc bội đến Nam Cung gia ở thành Lạc Hạ tìm ta.’’
Nói xong, không đợi lão trưởng thôn và đám thôn dân kịp phản ứng, bóng dáng của bốn thầy trò đã nhanh chóng biến mất. Lão trưởng thôn ngơ ngác nhìn nơi vừa rồi bọn họ còn đứng, nay đã trống rỗng. Đến khi trấn tĩnh lại, quan sát kỹ mảnh ngọc bội trên tay, thì tâm trí lại một lần nữa chấn động.
Ngọc bội sáng bóng, từng đường vân uốn lượn mềm mại, vừa nhìn đã biết được làm từ chất liệu thượng hạng. Mặt trước của ngọc bội có khắc một chữ “Hy’’, phía sau là họa ấn của Nam Cung gia. Người được phép khắc tên mình lên ngọc bội gia tộc, ngoài những vị có chức sắc ra, thì chỉ có những anh tài được gia tộc dốc công bồi dưỡng mới có đặc quyền này.
Có thôn dân nhìn thấy vẻ mặt kỳ lạ của trưởng thôn, không kiềm được tiến lên hỏi: “Lão trưởng thôn, các vị ấy đã đi rồi, người cũng không cần phải…”
Người kia còn chưa kịp nói hết, thì lão trưởng thôn đã ngắt lời, trong giọng điệu có chút run rẩy: “Bọn họ…Bọn họ là người của Nam Cung gia! Chủ nhân của mảnh ngọc bội này, chính là Tứ công tử Nam Cung Hy!’’
Lần này, không chỉ có lão trưởng thôn kích động, mà toàn bộ thôn dân có mặt ở đó đều choáng váng. Khắp đế quốc Vũ Minh này, có ai lại không biết đến Nam Cung gia là gia tộc đứng đầu Thập tộc. Mỗi nhất cử nhất động của Thập tộc, đều có ảnh hưởng đến sự an nguy của đế quốc Vũ Minh, mà tiêu biêu chính là Nam Cung gia.
Ngay cả việc thế hệ tiếp theo thừa kế nhà Nam Cung là ai, cũng sẽ khiến toàn bộ đế quốc Vũ Minh quan tâm. Vừa khéo nhà Nam Cung lại có bốn vị công tử ưu tú được gọi là Tứ thiếu Nam Cung. Gồm có Đại công tử Nam Cung Mộc, Nhị công tử Nam Cung Siêu, Tam công tử Nam Cung Phong và Tứ công tử Nam Cung Hy.
Bốn người này đặc biệt nổi trội, tuổi còn nhỏ đã bộc lộ thiên phú hơn người, trở thành niềm kỳ vọng của cả gia tộc. Tương lai có thể thay thế Tam đại đương gia đương thời, gánh vác Nam Cung gia.
Trong bốn vị công tử, Tam công tử Nam Cung Phong lại là người có quan hệ gần gũi nhất với Hạ gia ở Hạ Châu. Mẫu thân của Tam công tử, chính là nữ nhi của Tộc trưởng Hạ gia, Hạ Thiên Tâm. Nhưng vị phu nhân này phúc bạc mệnh mỏng, sau khi sinh Nam Cung Phong không bao lâu cũng nhắm mắt lìa đời.
Mùa xuân năm ngoái, Nhị đương gia và Tam công tử đến Hạ Châu tế bái Hạ phu nhân. Trong vòng mấy ngày, đoàn người mất tích một cách bí ẩn, cả Hạ gia cũng bị diệt tộc. Sự việc này khiến cả Hạ Châu rúng động một phen, để lại cục diện hỗn loạn như hiện giờ.
Sau đó, Nam Cung gia đã cho mở rất nhiều cuộc điều tra, phái rất nhiều nhân mã tìm kiếm. Thế nhưng tung tích của Nhị đương gia và Tam công tử vẫn như cá lặn đáy sông, bặt vô âm tín. Hơn một năm trôi qua, cứ ngỡ mọi chuyện đã dần lắng xuống, nay người của Nam Cung gia lại xuất hiện ở đây, không phải là khiến người khác kinh ngạc sao?
Lão trưởng thôn nắm chặt mảnh ngọc bội trong tay, lúc này trong lòng ông ta có rất nhiều suy tính. Nam Cung gia và Hạ gia đều có ơn với thôn Ngọc Gia, tuy biết chuyện báo thù là vượt quá sức mình. Ông cũng không thể mặt dày cầm ngọc bội ân nhân để lại, đi tìm người ta nhờ báo thù hộ được.
Từ thái độ khinh thường lúc đầu của vị trưởng giả, có lẽ ông ấy đã cho rằng lão trưởng thôn vốn có ý định nhờ vả đám người Nam Cung Hy. Nếu lúc nãy, ông thật sự mở miệng cầu xin báo thù hộ, thì kết cuộc đã không êm đẹp như bây giờ.
“Trưởng thôn, nếu ân công đã có lời ngỏ, hay là chúng ta…’’ Một thôn dân lên tiếng nói, hai mắt như lóe sáng khi nhìn mảnh ngọc bội trong tay lão trưởng thôn.
“Câm miệng, A Ngô, ngươi có còn biết liêm sỉ không? Ân oán giữa chúng ta và Hổ Sư trại, không liên quan đến các vị ấy. Dựa vào cái gì mà bắt người ta liều mạng báo thù cho ngươi? Các vị ấy đã có rộng lòng cứu giúp, ngươi không biết ơn thì thôi, còn muốn lợi dụng người ta sao?”
Lão trưởng thôn nghe xong tức giận, lập tức quát mắng người tên A Ngô kia. Hắn biết mình đuối lý, ngẫm kỹ cũng thấy bản thân quá mức tham lam. Xấu hổ gãi đầu xin lỗi trưởng thôn: “Trưởng thôn đừng tức giận, là ta suy nghĩ nông cạn. Thế tiếp theo ngài định thế nào?’’
Câu hỏi của A Ngô cũng chính là thắc mắc của những thôn dân còn lại. Họ đều đưa mắt nhìn về phía lão trưởng thôn, chờ đợi câu trả lời. Lão trưởng thôn cất mảnh ngọc bội vào áo trong, ngẩng đầu nhìn về phía bốn con ngựa chất đầy tro cốt.
“Đưa họ về trước, an táng tử tế, sau đó chúng ta sẽ báo thù!’’ Lúc này, trong giọng điệu không còn chứa đựng sự run rẩy như vừa rồi. Sát khí kinh người tràn ngập trong lời nói, ngữ ý vô cùng đanh thép.
Toàn bộ thôn dân đều gật đầu đồng ý, chắp tay cúi người trước lão trưởng thôn: “Chúng ta xin nghe theo ngài!’’
Thù này không báo, thề không làm người.
Nợ máu trả máu, quyết không quên hờn.
Trăm mối sầu thương, đều phải nếm trải.
Nghiền thi xả cốt, tế bái vong linh.
(Mai Tuyết Vân – Trích Tế Ca)
Khi bốn người đã rời khỏi chỗ thôn dân Ngọc Gia một khoảng khá xa, Diệp Tử Kiếm mới thu lại linh lực, thả chậm cước bộ, đáp xuống mặt đất. Ba người Nam Cung Hy thấy Diệp Tử Kiếm như thế, không hẹn mà cùng ngưng vận công đề khí, đáp xuống bên cạnh Diệp Tử Kiếm.
Diệp Tử Kiếm đưa lưng về phía ba người bọn họ, chậm rãi bước về phía trước. Vừa đi vừa cất tiếng hỏi: “Vì sao con lại tặng họ ngọc bội?”
Ba người nhìn nhau một cái, lời này là đang hỏi Nam Cung Hy. Bọn họ nhanh chóng đuổi theo Diệp Tử Kiếm, bắt kịp tốc độ của ông. Lúc này, Nam Cung Hy mới trả lời: “Nếu mẫu thân con ở đây, nhất định người cũng sẽ làm như vậy.’’
Diệp Tử Kiếm nghe Nam Cung Hy nhắc đến Tô Vũ Đình, không kiềm được thở dài một tiếng. Tính cách lương thiện hay giúp đỡ người khác của mẫu tử bọn họ giống hệt nhau. Một khi đã quyết định chuyện gì, dù người khác có phản đối cũng không thay đổi được.
Nhưng lòng người hiểm ác, sóng gió phân tranh chốn giang hồ, kẻ xấu người tốt lẫn lộn. Làm việc thiện chưa chắc đã nhận quả tốt, lắm lúc còn bị kẻ gian lợi dụng, hại ngược bản thân. Những chuyện thượng vàng hạ cám này, làm sao một hài tử chưa nếm trải mùi đời như Nam Cung Hy có thể lường hết được.
“Cuộc đời con người là một mớ hỗn loạn phức tạp, con không thể tự tiện xen vào cuộc đời ai đó. Vì một khi đã cố tình chen ngang, con phải chịu trách nhiệm đến cùng về quyết định của mình. Thực lực chưa đủ, trước mắt nên bảo toàn bản thân.’’ Diệp Tử Kiếm mở miệng nhắc nhở, sau đó cũng không nói gì thêm.
Nam Cung Hy nghe xong cũng bừng tỉnh, là hắn đã sơ suất. Chưa tìm hiểu kỹ về tình hình của thôn Ngọc Gia đã vội vàng muốn giúp đỡ. Làm không khéo, không chỉ hại người hại mình, còn liên lụy đến Nam Cung gia phía sau.
Hạ gia là hậu duệ của Ngũ đại thế lực, thực lực chắc chắn không yếu. Còn có sự hỗ trợ của Thập tộc và mối giao hảo với Nam Cung gia làm hậu thuẫn. Ấy vậy mà chỉ sau một đêm, toàn gia đều bị diệt, ngay cả Nhị thúc và Tam ca của hắn cũng mất tích.
Nếu một ngày nào đó, Nam Cung gia người mạnh thế đông, lại rơi vào bước đường cùng như Hạ gia…Thì hắn phải làm sao?
Nhìn thấy vẻ mặt suy tư của Nam Cung Hy, Nhậm Bang biết hắn đã hiểu tâm ý của Diệp Tử Kiếm. Liền nhẹ giọng lên tiếng khuyên giải: “Nếu đổi lại là huynh, có được thực lực bảo hộ người khác, nhất định huynh cũng làm như đệ!’’
Nhậm Bang ngừng lại một chút, rồi mỉm cười nhìn Nam Cung Siêu. Hắn hiểu ý liền tiếp lời: “Diệp tiền bối chỉ muốn đệ cẩn thận hơn, chứ không hề có ý trách đệ. Kẻ học võ như chúng ta, lại đạt được thành tựu hơn người chính là phúc phận. Nếu có thể dùng thực lực để bảo vệ bách tính, xây dựng nước nhà, hà cớ gì lại không làm?”
Nam Cung Hy gật đầu với Nhậm Bang, tỏ vẻ đã hiểu, lúc này Nam Cung Siêu và Nhậm Bang mới nhìn nhau mỉm cười, vỗ vai hắn vài cái. Giải tỏa được tâm trạng không lâu, đáy lòng Nam Cung Hy lại nhanh chóng đầy ắp những nghi vấn khác. Đến tận bây giờ, bọn hắn vẫn chưa biết được ý định thật sự của Diệp Tử Kiếm trong chuyến đi lần này.
Rốt cuộc tin tức gì lại khiến Diệp Tử Kiếm hứng thú đến thế, có thể xác định được an nguy của phụ tử Nam Cung Khánh. Điều mà cho dù Nam Cung gia có xuất động toàn bộ nhân lực tình báo cũng không làm được?
Nghĩ như thế, hắn ngẩng đầu lên nhìn về phương hướng Diệp Tử Kiếm đang đi. Nam Cung Hy có chút ngạc nhiên, phía trước không phải là Lệ thành sao?
“Diệp tiền bối, chúng ta sẽ đến Lệ thành sao?’’ Nam Cung Hy lên tiếng hỏi.
Diệp Tử Kiếm đột ngột tăng tốc độ, càng lúc càng nhanh hơn, chỉ ném lại một câu với bọn họ: “Phải!’’
Ngựa đã tặng cho thôn dân Ngọc Gia, bốn thầy trò Diệp Tử Kiếm đành phải đi bộ. Nếu chỉ có một mình Diệp Tử Kiếm, ông sẽ đến thành trì gần nhất mua ngựa rồi tiếp tục lên đường. Nhưng nay lại dẫn theo đám người Nam Cung Hy, ông không thể không nghĩ cho sự an nguy của bọn họ.
Kế hoạch ban đầu của Diệp Tử Kiếm chính là, âm thầm nghe ngóng tin tức về các thế lực ở Hạ Châu. Tận dụng tám ngày đi đường để quan sát tình hình những khu vực lân cận Hạ gia. Sau đó mới bí mật đến nơi Hạ gia tọa trấn tìm kiếm tung tích của phụ tử Nam Cung Khánh.
Còn bây giờ, kế hoạch ấy vì ba người Nam Cung Hy mà thay đổi. Cách tốt nhất là đến Lệ thành, sử dụng đại trận truyền tống của Thành chủ, đưa cả bốn người đến Hạ gia. Như thế ông không cần phải lo lắng rằng bọn họ sẽ còn gặp những chuyện tương tự thôn Ngọc Gia nữa.
Không phải ông sợ phiền phức, mà lo đám Nam Cung Hy gặp nguy hiểm. Tứ thiếu Nam Cung đã mất một, ông không thể để bọn họ gặp bất trắc gì. Nhìn thấy Diệp Tử Kiếm đột ngột tăng tốc, ba người họ cũng vội vàng đuổi theo. Bốn thầy trò tiến thẳng về phía trước, một đường đi đến Lệ thành.