Chương 8 : Đào hôn
>Hoắc Thanh Đồng định trở về, báo tin bình an để phụ mẫu yên lòng. Vừa đặt chân đến đầu ngõ, đã nhìn thấy xe ngựa của Lý gia trước nhà. Cơ thể phản ứng còn nhanh hơn lý trí, Hoắc Thanh Đồng lập tức xoay người chạy trốn.
Đùa gì chứ? Nàng vì đào hôn* mà trốn khỏi trấn Đông Quang, nếu để Lý gia bắt được, không phải nàng sẽ chết chắc sao?
*đào hôn: bỏ trốn khỏi đám cưới hoặc hôn ước.
Nhưng ông trời lại không giúp nàng, mới chạy được vài bước, đã nghe thấy có người gọi mình: “Hoắc Thanh Đồng! Muội có gan thì thử chạy tiếp xem!”
Giọng điệu vang lên, mang theo bảy phần tức giận, ba phần lo lắng. Nhưng Hoắc Thanh Đồng chỉ nghe ra bảy phần tức giận, càng không thể đứng lại. Cước bộ mỗi lúc một nhanh, cứ như có lửa đốt dưới chân.
Nhìn thấy bộ dạng hoảng hốt của nàng như vậy, người kia lập tức bùng nổ. Không thèm quản cái gì là phong thái nho nhã, phất rèm xe ngựa, đề khí đuổi theo. Đôi mắt đẹp lóe lên một tia giảo hoạt, vừa chạy vừa la lớn.
“Bớ người ta, bắt trộm! Ai bắt được vị cô nương phía trước, ta sẽ hậu tạ mười lượng bạc!”
Hoắc Thanh Đồng không ngờ, hắn còn có thể vô sĩ như thế. Vì bắt nàng mà không ngại vung tiền như rác, tức giận muốn mắng người. Nhưng nàng còn chưa kịp mắng, thì đã thấy một đám người bổ nhào vào mình.
Vị thẩm thẩm này, sao lại bỏ làn rau xuống rồi, không phải thẩm thẩm đang đi chợ sao? Tỷ tỷ kia, tỷ đang bế hài tử mà, đuổi theo ta làm gì? Đại thúc à, rõ ràng vừa rồi thúc bảo có chuyện gấp phải về trước, sao lại rảnh rỗi chặn đường ta vậy?
Tình cảnh của Hoắc Thanh Đồng lúc này, có thể nói là địch vây bốn phía, không có đường lui.
Nàng cắn môi, gấp giọng cố gắng đẩy những người này ra: “Ta không phải kẻ trộm, các người đừng tin lời hắn! Mau, mau tránh ra!"
Nhưng mặc cho Hoắc Thanh Đồng có gào khản cổ, vẫn không ai chịu tránh đường, tất cả đều giữ nguyên vị trí. Mười lượng bạc, là mười lượng bạc đó, có thể nuôi sống cả một nhà năm người suốt một tháng. Cơ hội tốt như vậy dâng đến cửa, ai lại chịu bỏ qua kia chứ!
Lý Trạm nhảy qua đám đông vây quanh, áp sát Hoắc Thanh Đồng, mắt to trừng mắt nhỏ. Cánh tay vươn ra ôm lấy vòng eo nhỏ nhắn, không để Hoắc Thanh Đồng kịp phản ứng, đã vác nàng lên vai.
Trước khi rời đi, còn không quên dặn dò thuộc hạ: “Hạo Nhân! Thưởng bạc!’’
Hạo Nhân ở phía sau cung kính nhận mệnh, quay về phía dân chúng vừa hỗ trợ vây bắt Hoắc Thanh Đồng, khẽ hắng giọng: “Các vị, xin hãy xếp hàng, lần lượt nhận bạc. Đừng chen lấn, ai cũng có phần!’’
Lời nói của Hạo Nhân, còn hiệu quả hơn mười Hoắc Thanh Đồng cộng lại. Đám đông hung dữ lập tức ngoan ngoãn xếp hàng, tuần tự nhận bạc, một chút lộn xộn cũng không có.
Hoắc Thanh Đồng trơ mắt nhìn bản thân bị bán đứng, bị Lý Trạm vác lên vai. Trong lòng uất ức không chịu được, vùng vẫy muốn thoát ra: “Lý Trạm! Huynh thả muội xuống! Có nghe không hả? Lý Trạm!!!’’
Bốp!
Âm thanh vang lên giòn giã, khiến mọi thứ như đông cứng lại. Hoắc Thanh Đồng ngây người, không dám tin điều mình vừa cảm nhận được. Hai mắt trừng lớn, tức giận đến mức run rẩy, ngay cả lời nói cũng không rõ ràng: “Huynh…Huynh…Dám…’’
Lý Trạm nâng tay trái lên cao, thổi phù phù như thổi bụi. Đôi mắt nheo lại đầy nguy hiểm, không quên đe dọa nàng: “Nếu muội còn lộn xộn, ta sẽ đánh vào mông nữa đấy!’’
Hoắc Thanh Đồng nghe thấy thế, lập tức cứng người lại, con người Lý Trạm nói được làm được. Toàn thân Hoắc Thanh Đồng run rẩy vì giận dữ, nay lại càng kịch liệt hơn. Lý Trạm không dừng chân, vác Hoắc Thanh Đồng đi thẳng đến Hoắc phủ.
Mọi chuyện sau đó, diễn ra đúng như dự đoán của Hoắc Thanh Đồng. Lý Trạm ngồi một bên xem kịch hay, thỉnh thoảng còn được dịp góp vui, thêm dầu vào lửa. Khiến Hoắc lão gia càng tức giận, đập vỡ thêm vài cái bình bông.
Đồ sứ trong sảnh chính đều tan tành, nhưng không có cái nào khiến Hoắc Thanh Đồng bị thương. Mắng thì mắng, phạt quỳ thì phạt quỳ, dù có tức giận hơn nữa, Hoắc lão gia vẫn không nỡ ra tay đánh nàng thật. Chỉ có thể thở hồng hộc, ngồi trên ghế trừng mắt nhìn nàng.
Hoắc phu nhân thương xót nữ nhi, vừa nhìn thấy nàng, nước mắt liền tuôn rơi. Nửa câu trách mắng cũng không có, chỉ dịu dàng vuốt ve khuôn mặt nàng: "Nha đầu ngốc! Vì sao lại im lặng bỏ đi như thế? Con có biết, phụ mẫu lo lắng thế nào không hả?’’
Nhìn thấy mẫu thân như vậy, Hoắc Thanh Đồng có ương ngạnh cũng phải giơ tay đầu hàng, hốc mắt dần đỏ lên, nghẹn ngào nói: ‘‘Mẫu thân, con sai rồi! Con không nên vì chuyện gả đến Lý gia, mà tức giận bỏ nhà đi. Là nữ nhi ích kỷ, chỉ biết nghĩ cho bản thân mình! Mẫu thân, người đừng khóc nữa, con sai rồi.”
Lời vừa dứt, bầu không khí trong sảnh chính bỗng trở nên kỳ lạ. Hoắc phu nhân ngơ ngác nhìn nàng, Hoắc lão gia mơ hồ không rõ, còn khóe miệng Lý Trạm lại co giật.
“Hoắc Thanh Đồng, đừng nói với ta. Muội vì muốn đào hôn mà bỏ trốn đấy nhé!”
Hoắc Thanh Đồng thấy súng không sợ chết, quắc mắt lườm Lý Trạm: “Phải thì đã sao! Nếu không vì Lý gia huynh, ép phụ thân phải sớm gả muội qua đó. Thì muội có thể tức giận đến mức, nửa đêm bỏ nhà chạy đến thành Lạc Hạ không?”
Hoắc phu nhân có phản ứng đầu tiên, kéo tay Hoắc Thanh Đồng, hỏi: “Đồng Nhi! Có phải con đã hiểu lầm gì không? Tuy con và Lý công tử có hôn ước thật, nhưng nhà bên đó chưa từng muốn thúc ép. Ngay cả Lý công tử cũng đã nói, lúc nào con gật đầu đồng ý, khi đó chính là lúc thích hợp!”
Lần này, đổi lại là Hoắc Thanh Đồng ngơ ngác, có chút không chắc chắn, hỏi Hoắc lão gia: “Tối hôm đó, Lý Trạm đến Hoắc phủ bàn bạc chuyện cưới gả mà. Chính tai con, còn nghe phụ thân nói, con đã lớn rồi, không thể giữ mãi trong nhà, đã đến lúc phải để con rời khỏi Hoắc gia. ”
Một lời nói ra, khiến cả ba người đều choáng váng, đưa mắt nhìn nhau tỏ vẻ bất lực. Hoắc phu nhân cũng không nhịn nổi nữa, buông tay Hoắc Thanh Đồng ra, hơi khom người hành lễ với Lý Trạm: “Lý công tử, lần này là Hoắc gia có lỗi với cậu…”
Lý Trạm vội vàng đỡ lấy Hoắc phu nhân: “Bá mẫu, xin đừng như thế, lễ này, con không nhận nỗi đâu!”
Hoắc phu nhân cười một tiếng, sau đó lạnh mặt nhìn về phía Hoắc Thanh Đồng, hạ giọng nói: “Đồng Nhi! Lần này, con thực sự quá tùy hứng rồi. Hôm đó, Lý công tử có đến phủ chúng ta thật, nhưng là muốn dời hôn sự lại.’’
Hoắc lão gia vừa khôi phục bình tĩnh, tiếp lời: ‘‘Hôm đó, ta có nói như vậy, nhưng là muốn để con rời Hoắc gia đến thành Lạc Hạ dự tỷ thí, có chữ nào liên quan đến việc ép gả con đâu?’’
Hoắc phu nhân lại bồi thêm một câu: ‘‘Không phải con suốt ngày muốn đến thành Lạc Hạ, tranh giành tư cách đề cử gì đó sao? Người ta đã vì con mà làm đến bước này, con còn mặt mũi trách Lý công tử ư?’’
Hoắc Thanh Đồng bị mẫu thân mắng không ngẩng đầu lên được. Cúi đầu tự chất vấn bản thân, thật sự là nàng đã trách lầm Lý Trạm rồi sao?
Nếu đúng như thế, một mình nàng gây ra nhiều chuyện như vậy. Khiến cả Lý gia và Hoắc gia loạn lên vì nàng. Dù phụ thân không đánh chết, cũng sẽ bị mẫu thân mắng đến chết.
Hoắc Thanh Đồng đáng thương, đưa mắt cầu cứu Lý Trạm, hắn vừa nhìn thấy đã cười trừ. Tính tình nàng bộc chộp hay gây họa, hắn nhìn suốt mười bốn năm, đã thành thói quen!
Mỗi khi gây họa, người đứng ra bảo vệ nàng, vẫn luôn là hắn, lần này cũng không ngoại lệ.
“Bá mẫu, hay là thế này đi! Chuyện này, người cứ giao cho con xử lý, cũng xem như là cho Lý gia một công đạo. Dù sao, Đồng Nhi cũng đã an toàn trở về, không phải là điều hai nhà chúng ta, đều mong muốn hay sao?”
Một lời nói hóa giải cục diện, Hoắc Thanh Đồng cảm kích suýt rơi lệ.
Lý Trạm đã nói thế, Hoắc lão gia và Hoắc phu nhân cũng tạm tha cho Hoắc Thanh Đồng. Dù sao thì hai người chỉ có mình nàng là nữ nhi, ngoài mặt thì cứng nhưng trong lòng lại không đành.
Sau đó, không cần đợi Hoắc phu nhân tra hỏi, Hoắc Thanh Đồng đã thành thật khai báo. Mỗi một chuyện đều không dám kể qua loa, cẩn thận miêu tả lại từng việc.
Bắt đầu từ khi rời trấn Đông Quang, đến thành Lạc Hạ nghe ngóng tin tức. Rồi gia nhập tỷ thí Nam Cung gia, sau lại quen biết Tô Giai Giai. Nay vì chuyện của Nam Cung Hy, mà quay lại trấn Đông Quang.
Kể xong đã hết nửa ngày, Hoắc lão gia cũng gật đầu cảm thán: ‘‘Không tệ, xem như đi một ngày đường, học một ngày khôn.’’
Hoắc phu nhân không nghĩ được nhiều như vậy. Ai lại không biết Nam Cung gia và Tô gia đều là Thập đại gia tộc ở đế quốc Vũ Minh. Nay nữ nhi của bà lại có duyên kết giao, chỉ sợ không tiếp đón chu đáo, sẽ cùng lúc đắc tội cả hai nhà.
‘‘Đồng Nhi! Vì sao con không đưa Nam Cung thiếu gia về Hoắc phủ. Dù Hoắc gia không phải thế gia hào môn gì, nhưng lễ đón khách vẫn phải chu toàn. Ít ra, Hoắc phủ cũng thoải mái hơn là khách điếm trong trấn!’’
Hoắc Thanh Đồng xua tay: ‘‘Không phải con chưa từng nghĩ đến. Nhưng các vị ấy đến trấn Đông Quang có việc quan trọng, không thể thúc ép.’’
Phụ mẫu Hoắc Thanh Đồng nghe vậy, cũng không gặng hỏi nữa, chuyện quan trọng nhà Nam Cung, không đến lượt kẻ ngoại tộc như họ xen vào.
Hoắc Thanh Đồng sai gia nhân chuyển đến khách điếm một bức thư. Trong thư kể sơ về tình hình trong phủ, hẹn sáng mai gặp mặt tại khách điếm.
Tối hôm đó, Hoắc phu nhân mở tiệc mừng nàng trở về, còn mời cả Lý Trạm ở lại. Người một nhà đang quây quần trò chuyện, không khí vui vẻ náo nhiệt.
Sau khi bữa tiệc kết thúc, Lý Trạm cũng xin cáo từ, Hoắc phu nhân đẩy Hoắc Thanh Đồng một cái, ý bảo nàng tiễn Lý Trạm. Bị Hoắc phu nhân lườm, Hoắc Thanh Đồng mới miễn cưỡng đứng lên.
Hai người đi cùng nhau ra cửa lớn, quãng đường không ngắn lại chẳng nói được câu nào. Mãi đến khi Lý Trạm bước lên xe ngựa, Hoắc Thanh Đồng mới hạ giọng nói hai chữ: ‘‘Đa tạ!’’
Chuyện hôm nay, nếu không nhờ có Lý Trạm ra mặt nói giúp, chỉ sợ là phụ mẫu nàng đã không dễ dàng bỏ qua như thế. Hai tiếng đa tạ này, xuất phát từ thật tâm của Hoắc Thanh Đồng.
Động tác của Lý Trạm hơi khựng lại, xoay đầu nhìn nàng, ý cười trên môi nhàn nhạt: ‘‘Không cần phải cảm tạ! Dù sao cũng là lỗi của ta.’’
Nhìn bộ dạng miễn cưỡng của nàng lúc này, lại nhớ đến cảnh chạy trốn ban sáng. Sự tức giận trong lòng bùng nổ, Lý Trạm bất ngờ dỗi ngược Hoắc Thanh Đồng. Hắn làm nhiều việc cho nàng như vậy, ngay cả tỏ vẻ quan tâm hắn một chút, nàng cũng lười sao?
‘‘Vì hiểu lầm Lý gia ta ép hôn, mà muội có thể giữa đêm bỏ chạy. Nếu hôn ước giữa chúng ta, khiến muội khó chịu như thế, chi bằng hủy…’’
Lời Lý Trạm còn chưa dứt, thì Hoắc Thanh Đồng đã cắt ngang: ‘‘Ai nói là muội muốn hủy hôn? Huynh đừng nói bậy…Người ta chỉ muốn ngắm nhìn thế giới…Như vậy cũng không được sao?’’
Hoắc Thanh Đồng tủi thân cúi đầu, năm nay nàng mới mười bốn tuổi. Một khi đã bước vào Lý phủ, nàng chính là chủ mẫu tương lai. Mỗi lời ăn tiếng nói đều phải cẩn trọng, sợ nói sai điều, làm sai việc sẽ khiến phụ mẫu mất mặt.
Nàng lại không thích cuộc sống gò bó như thế, chỉ muốn tùy hứng làm bậy một lần, cũng không được sao?
‘‘Được, muội muốn nhìn ngắm thế gian rộng lớn sao? Ta đi cùng muội!’’
Hoắc Thanh Đồng kinh ngạc ngẩng đầu lên, Lý Trạm đã bước vào xe ngựa, chiếc xe khẽ lăn bánh. Mọi thứ cứ như một giấc mộng, nhưng lời nói kia, cứ vang vọng trong đầu nàng.
‘‘Được…Ta đi cùng muội!’’
Không chung mệnh, cầu chung đường,
Không cầu ly, chỉ cầu hợp.
Không chung gối, cầu chung mộng,
Không cầu hận, chỉ cầu yêu…