Chương : 8
Diệp Vĩ Gia sau khi nhận được điện thoại không hề ngạc nhiên. Từ lúc bước khỏi cửa của Hoa Thụy cậu đã biết kết quả rồi. Chuyện xảy ra với Mộ Phi lúc đó, cậu cảm thấy gã thực sự sinh khí. Cậu là người có gì liền nói thẳng, cậu không hề nghĩ tới sẽ gặp lại gã, càng không nghĩ sẽ suy nghĩ về buổi tối hôm đó.
Cậu là một nam nhân bình thường, cậu thích nữ nhân, cậu chỉ nghĩ sau khi tốt nghiệp sẽ cùng nữ nhân mình thích kết hôn, sống một cuộc sống đơn giản bình thường, cậu chưa từng nghĩ sẽ phát sinh quan hệ cùng nam nhân, chuyện đêm đó hoàn toàn ngoài ý muốn.
Đèn nê ông đủ màu sắc dần dần được bật lên, đường phố người đến người đi nhộn nhịp, gió đầu hạ mát lạnh thổi qua, mang theo mùi hương gì đó như là hương hoa hòe, cũng không rõ.
Cậu đi tới đi lui, đột nhiên nghĩ đến Lâm Phỉ Phỉ, chính là đúng lúc đó, lại thấy Lâm Phỉ Phỉ kéo tay Mộ Hàn bước từ trong một nhà hàng sang trọng ra.
Thân hình Mộ Hàn cao lớn, mặc một chiếc áo sơ mi màu trắng, quần bò màu nhạt, đơn giản nhưng lại không hề làm giảm đi suất khí, trên mặt y hơi nở nụ cười, vầng trán cao lại khiến y có thêm vẻ anh khí bức người.
Lâm Phỉ Phỉ mặc váy màu hoa hạnh (một loại cây như cây mận), đi giày cao gót màu trắng, xinh đẹp động lòng người, kéo tay Mộ Hàn, mỉm cười ngọt ngào. Cũng không biết nàng nói chuyện gì với Mộ Hàn, y nói lại cái gì, ý cười trong suốt hiện lên trên gương mặt nàng, so với hoa mẫu đơn còn diễm lệ hơn nhiều.
Diệp Vĩ Gia nhìn nhìn, một chút đau đớn trong lòng dần dần lan tỏa, cậu nhìn một đôi trai tài gái sắc kia, không khỏi cười nhạo một chút.
Bọn họ cũng không cách nhau quá xa, ánh mắt Lâm Phỉ Phỉ lại chăm chú đặt trên người Mộ Hàn, chính là mâu quang của Mộ Hàn đột nhiên quét tới đây, trên mặt mang theo một chút kinh ngạc, chớp mắt lại không thấy, khôi phục tươi cười như lúc đầu, lại nồng hậu thêm vài phần.
Diệp Vĩ Gia oán hận nhìn y một cái, liền xoay người sang chỗ khác, không thèm nhìn đôi nam nữ kia nữa.
Trở lại trường học, canteen đã đóng cửa, Diệp Vĩ Gia cảm thấy cả thể xác lẫn tinh thần đều mệt mỏi, lại gặp hai người kia, khiến cậu càng thấy đói bụng hơn. Cậu kéo lê thân thể mệt mỏi đi tới cửa hàng dưới lầu, muốn mua mỳ tôm về ăn, lại không nghĩ sẽ gặp người làm cho hắn tức giận.
“Mỳ tôm không tốt cho sức khỏe.” – Mộ Hàn ở bên cạnh đang xem cái gì đó đột nhiên nói chuyện với hắn, thanh âm thản nhiên, lại làm cho người ta thấy sự quan tâm.
Diệp Vĩ Gia thấy y tự dưng mở miệng nói chuyện với mình, cảm thấy sửng sốt, sau đó tức giận nói: “Không khiến anh quản.”
Lập tức hừ lạnh một tiếng, bỏ mỳ tôm xuống, quay qua xem thứ khác.
Mộ Hàn nhìn bóng dáng xoay người của hắn, khóe miệng gợi lên nụ cười.
“Chuyện Lâm Phỉ Phỉ tôi thật có lỗi.” – Mộ Hàn đi đến bên người hắn, thành khẩn giải thích, âm thanh ôn hòa.
Tay Diệp Vĩ Gia muốn lấy bánh bích quy bị kiềm lại, trong lòng căng thẳng, lại nghe thấy Mộ Hàn nói: “Nhưng là, chuyện tình cảm không nên miễn cưỡng, nếu hai người không hợp nhau, chia tay chỉ là chuyện sớm hay muộn mà thôi. Tôi biết chuyện này khiến cậu thương tâm, thực xin lỗi.”
“Xin lỗi là được sao?” – Diệp Vĩ Gia cầm cái gì đó trong tay ném mạnh xuống đất, tức giận gào thét – “Anh dựa vào đâu mà nói tôi với cô ấy không hợp nhau? Dựa vào cái gì mà nói chúng tôi sớm muộn gì cũng sẽ chia tay? Chúng tôi kết giao lâu như vậy, tình cảm vẫn rất tốt, nếu không phải là anh, chúng tôi sao có thể chia tay? Anh đoạt bạn gái người khác, lại đến nói xin lỗi cái gì, những lời này thực ghê tởm.”
Diệp Vĩ Gia căm giận mắng xong, không mua gì ra khỏi cửa hàng.
Sắc mặt Mộ Hàn cũng không thể coi là đẹp, y đen mặt lại, một tay đấm vào giá hàng.
Thích nàng như vậy sao?
Chia tay nàng, thương tâm đến thế sao?
Diệp Vĩ Gia không có gì vào bụng, nằm trên giường không tài nào ngủ được, liền xoay người, xuống giường tìm đồ ăn.
“Lão Tam, tối rồi ngươi còn làm gì đấy?” – Dư Phàm dời mắt khỏi máy tính, ánh đèn chiếu qua mắt kính lấp lóa – “Không phải ngươi vừa mới bảo buồn ngủ sao?”
“Ta đói không ngủ được.” – Diệp Vĩ Gia than thở, tiếp tục lục tìm đồ ăn – “Sao không có cái gì có thể ăn được a?”
Lâm Vũ từ trên giường nhảy xuống: “Ngươi cho rằng bọn ta thích ăn vặt giống ngươi sao? Nếu không phải ngươi mua, phòng chúng ta khẳng định là không có đồ ăn vặt.”
Diệp Vĩ Gia vẻ mặt thất vọng ngồi trên ghế, trong bụng vẫn trống trơn, thở dài một tiếng, trong lòng tràn đầy hối hận: “Sớm biết thế này đã không nổi giận với y, mua mỳ tôm với bánh bích quy về là tốt rồi.”
“Lão Tứ giờ này chưa về đâu, đợi lát nữa hắn mang đồ ăn về cho ngươi.” – Dư Phàm đẩy mắt kính, ôn hòa cười.
“Đúng rồi, để ta gọi điện cho Lão Tứ.” – Diệp Vĩ Gia hưng phấn nhảy dựng lên, cầm di dộng, nhưng đầu kia không ai nhấc máy.
“Làm sao vậy?” – Lâm Vũ hỏi.
“Lão Tứ không biết làm sao, không nghe điện thoại.” – Diệp Vĩ Gia để điện thoại lên bàn, rầu rĩ nói.
“Bình thường Lão Tứ đều về rất sớm, sao hôm nay muộn thế này mà vẫn chưa thấy đâu, thật là kỳ quái.” – Lâm Vũ kéo ghế ra ngồi cạnh Diệp Vĩ Gia.
Hắn nói xong, Diệp Vĩ Gia và Dư Phàm đều cảm thấy kỳ quái, Từ Bân từ trước tới giờ đều rất quy củ, học đại học bốn năm, chưa bao giờ hắn về quá mười một giờ.
Ba người đang thảo luận, chợt nghe thấy thanh âm chìa khóa mở, quả nhiên là Từ Bân trở về.
Hắn vừa vào cửa, Diệp Vĩ Gia đã ngửi thấy mùi đồ ăn, lại càng thấy đói hơn.
“Lão Tứ, không phải ngươi mua thức ăn khuya cho chúng ta đấy chứ? Thơm quá a, đúng lúc ta đang đói.” – Diệp Vĩ Gia cười nói, hai mắt sáng như đèn pha ô tô.
“Ngươi đúng thật là chưa ăn cơm a?” – Từ Bân đưa hộp thức ăn trong tay cho Diệp Vĩ Gia, Diệp Vĩ Gia nhận lấy, hắn ngửi thấy mùi sườn kho, nhất thời tinh thần phấn chấn lên một ít, nghe được Từ Bân nói, lại cảm thấy kỳ quái, khó hiểu hỏi: “Ngươi vừa rồi có ý gì?”
Từ Bân biết mình vừa rồi nhanh miệng lỡ lời, vội vàng cười mỉa như trước nói: “Không có gì, không có gì, buổi tối ta đi ăn cùng bạn bè, thấy thừa nhiều, không muốn lãng phí nên đóng gói đem về.”
Diệp Vĩ Gia vốn đói bụng, nhìn thấy đồ ăn liền muốn ăn, cũng không nghĩ nhiều, chỉ cần biết đây là đồ Từ Bân mang về.
Vừa ăn cậu vừa than thở: “Xem ra hôm nay cũng không phải quá xui xẻo.”
Lâm Vũ tinh mắt, một chút kinh hoàng trên mặt Từ Bân đã nhìn thấy, hiện tại lại là thở phào nhẹ nhõm, trong lòng cảm thấy có chút gì đó không thích hợp, lại nhìn chữ bên ngoài túi, liền cảm thấy không thích hợp hơn nữa. Từ Bân vốn rất tiết kiệm, khi nào thì lại chạy đến nhà hàng năm sao ăn đồ xa xỉ như vậy, phương diện này khẳng định có vấn đề.
Lâm Vũ suy nghĩ, cặp con ngươi trong trẻo thâm thúy có vài phần lạnh lùng.
“Nhà hàng này đồ ăn thật ngon, lần sau chúng ta tới đó ăn cơm.” – Diệp Vĩ Gia cảm thấy thỏa mãn, cười hì hì đem túi xách bỏ vào thùng rác.
“Ân, hảo.” – Từ Bân cúi đầu lên tiếng, cười vòng vo – “Đã muộn rồi, ta đi tắm đây.”
“Ngươi đi Hoa Thụy phỏng vấn thế nào?” – Lâm Vũ nằm dài trên giường hỏi Diệp Vĩ Gia.
“Đừng nói nữa, bực cả mình.” – Diệp Vĩ Gia căm giận nói.
Lâm Vũ nhìn hắn một lát, liền đi ngủ.
Sáng sớm Diệp Vĩ Gia thức dậy, nhớ rõ giấc mơ đêm qua.
Cậu cư nhiên lại mơ đến chuyện đó, Mộ Phi ở trên người cậu, hôn cậu, còn làm chuyện đó với cậu.
Không chỉ có thế, cậu còn mơ thấy Mộ Hàn, thấy y tức giận ném Lam Cầu vào mặt cậu.
Diệp Vĩ Gia buồn bực nghĩ, cái này đúng là ác mộng a!
Vừa nghĩ vậy, di động đổ chuông.
Cậu vô lực tiếp máy, bên kia một âm thanh ngọt ngào thanh thúy vang lên: “Nhĩ hảo, xin hỏi ngài là Diệp Vĩ Gia Hiệp tiên sinh sao?”
“Là ta, xin hỏi ngươi là?”
“Ta là người của bộ phận nhân sự công ty Hoa Thụy, ta muốn thông báo cho ngài mười giờ sáng cuối tuần này đến công ty ta làm thủ tục nhận chức.”
“Cái gì?” – Diệp Vĩ Gia kinh ngạc ngồi dậy, đầu đụng vào trần nhà, cậu cố nén cơn đau, trong đầu còn quẩn quanh lời nói vừa rồi.
Đầu kia giọng nói có vẻ nặng nề: “Ta là Linda, ở bộ phận nhân sự của công ty Hoa Thụy, rất vui được thông báo rằng ngài đã được công ty chúng ta tuyển chọn, vì vậy mười giờ cuối tuần này, mời ngài đến để làm thủ tục nhận việc, xin hỏi Hiệp tiên sinh có vấn đề gì không?”
Trúng tuyển? Muốn cậu cuối tuần đến để nhận việc?
Diệp Vĩ Gia cảm thấy tất cả mọi thứ trước mắt đều không thực, cậu vừa xoa đầu vừa cười nói: “Không thành vấn đề, không thành vấn đề.”
“Tốt lắm, Hiệp tiên sinh, hẹn thứ hai gặp lại.”
“Tốt.”
Diệp Vĩ Gia vẻ mặt hưng phấn, đổ người xuống giường, hoàn toàn không thấy buồn ngủ.
Cậu là một nam nhân bình thường, cậu thích nữ nhân, cậu chỉ nghĩ sau khi tốt nghiệp sẽ cùng nữ nhân mình thích kết hôn, sống một cuộc sống đơn giản bình thường, cậu chưa từng nghĩ sẽ phát sinh quan hệ cùng nam nhân, chuyện đêm đó hoàn toàn ngoài ý muốn.
Đèn nê ông đủ màu sắc dần dần được bật lên, đường phố người đến người đi nhộn nhịp, gió đầu hạ mát lạnh thổi qua, mang theo mùi hương gì đó như là hương hoa hòe, cũng không rõ.
Cậu đi tới đi lui, đột nhiên nghĩ đến Lâm Phỉ Phỉ, chính là đúng lúc đó, lại thấy Lâm Phỉ Phỉ kéo tay Mộ Hàn bước từ trong một nhà hàng sang trọng ra.
Thân hình Mộ Hàn cao lớn, mặc một chiếc áo sơ mi màu trắng, quần bò màu nhạt, đơn giản nhưng lại không hề làm giảm đi suất khí, trên mặt y hơi nở nụ cười, vầng trán cao lại khiến y có thêm vẻ anh khí bức người.
Lâm Phỉ Phỉ mặc váy màu hoa hạnh (một loại cây như cây mận), đi giày cao gót màu trắng, xinh đẹp động lòng người, kéo tay Mộ Hàn, mỉm cười ngọt ngào. Cũng không biết nàng nói chuyện gì với Mộ Hàn, y nói lại cái gì, ý cười trong suốt hiện lên trên gương mặt nàng, so với hoa mẫu đơn còn diễm lệ hơn nhiều.
Diệp Vĩ Gia nhìn nhìn, một chút đau đớn trong lòng dần dần lan tỏa, cậu nhìn một đôi trai tài gái sắc kia, không khỏi cười nhạo một chút.
Bọn họ cũng không cách nhau quá xa, ánh mắt Lâm Phỉ Phỉ lại chăm chú đặt trên người Mộ Hàn, chính là mâu quang của Mộ Hàn đột nhiên quét tới đây, trên mặt mang theo một chút kinh ngạc, chớp mắt lại không thấy, khôi phục tươi cười như lúc đầu, lại nồng hậu thêm vài phần.
Diệp Vĩ Gia oán hận nhìn y một cái, liền xoay người sang chỗ khác, không thèm nhìn đôi nam nữ kia nữa.
Trở lại trường học, canteen đã đóng cửa, Diệp Vĩ Gia cảm thấy cả thể xác lẫn tinh thần đều mệt mỏi, lại gặp hai người kia, khiến cậu càng thấy đói bụng hơn. Cậu kéo lê thân thể mệt mỏi đi tới cửa hàng dưới lầu, muốn mua mỳ tôm về ăn, lại không nghĩ sẽ gặp người làm cho hắn tức giận.
“Mỳ tôm không tốt cho sức khỏe.” – Mộ Hàn ở bên cạnh đang xem cái gì đó đột nhiên nói chuyện với hắn, thanh âm thản nhiên, lại làm cho người ta thấy sự quan tâm.
Diệp Vĩ Gia thấy y tự dưng mở miệng nói chuyện với mình, cảm thấy sửng sốt, sau đó tức giận nói: “Không khiến anh quản.”
Lập tức hừ lạnh một tiếng, bỏ mỳ tôm xuống, quay qua xem thứ khác.
Mộ Hàn nhìn bóng dáng xoay người của hắn, khóe miệng gợi lên nụ cười.
“Chuyện Lâm Phỉ Phỉ tôi thật có lỗi.” – Mộ Hàn đi đến bên người hắn, thành khẩn giải thích, âm thanh ôn hòa.
Tay Diệp Vĩ Gia muốn lấy bánh bích quy bị kiềm lại, trong lòng căng thẳng, lại nghe thấy Mộ Hàn nói: “Nhưng là, chuyện tình cảm không nên miễn cưỡng, nếu hai người không hợp nhau, chia tay chỉ là chuyện sớm hay muộn mà thôi. Tôi biết chuyện này khiến cậu thương tâm, thực xin lỗi.”
“Xin lỗi là được sao?” – Diệp Vĩ Gia cầm cái gì đó trong tay ném mạnh xuống đất, tức giận gào thét – “Anh dựa vào đâu mà nói tôi với cô ấy không hợp nhau? Dựa vào cái gì mà nói chúng tôi sớm muộn gì cũng sẽ chia tay? Chúng tôi kết giao lâu như vậy, tình cảm vẫn rất tốt, nếu không phải là anh, chúng tôi sao có thể chia tay? Anh đoạt bạn gái người khác, lại đến nói xin lỗi cái gì, những lời này thực ghê tởm.”
Diệp Vĩ Gia căm giận mắng xong, không mua gì ra khỏi cửa hàng.
Sắc mặt Mộ Hàn cũng không thể coi là đẹp, y đen mặt lại, một tay đấm vào giá hàng.
Thích nàng như vậy sao?
Chia tay nàng, thương tâm đến thế sao?
Diệp Vĩ Gia không có gì vào bụng, nằm trên giường không tài nào ngủ được, liền xoay người, xuống giường tìm đồ ăn.
“Lão Tam, tối rồi ngươi còn làm gì đấy?” – Dư Phàm dời mắt khỏi máy tính, ánh đèn chiếu qua mắt kính lấp lóa – “Không phải ngươi vừa mới bảo buồn ngủ sao?”
“Ta đói không ngủ được.” – Diệp Vĩ Gia than thở, tiếp tục lục tìm đồ ăn – “Sao không có cái gì có thể ăn được a?”
Lâm Vũ từ trên giường nhảy xuống: “Ngươi cho rằng bọn ta thích ăn vặt giống ngươi sao? Nếu không phải ngươi mua, phòng chúng ta khẳng định là không có đồ ăn vặt.”
Diệp Vĩ Gia vẻ mặt thất vọng ngồi trên ghế, trong bụng vẫn trống trơn, thở dài một tiếng, trong lòng tràn đầy hối hận: “Sớm biết thế này đã không nổi giận với y, mua mỳ tôm với bánh bích quy về là tốt rồi.”
“Lão Tứ giờ này chưa về đâu, đợi lát nữa hắn mang đồ ăn về cho ngươi.” – Dư Phàm đẩy mắt kính, ôn hòa cười.
“Đúng rồi, để ta gọi điện cho Lão Tứ.” – Diệp Vĩ Gia hưng phấn nhảy dựng lên, cầm di dộng, nhưng đầu kia không ai nhấc máy.
“Làm sao vậy?” – Lâm Vũ hỏi.
“Lão Tứ không biết làm sao, không nghe điện thoại.” – Diệp Vĩ Gia để điện thoại lên bàn, rầu rĩ nói.
“Bình thường Lão Tứ đều về rất sớm, sao hôm nay muộn thế này mà vẫn chưa thấy đâu, thật là kỳ quái.” – Lâm Vũ kéo ghế ra ngồi cạnh Diệp Vĩ Gia.
Hắn nói xong, Diệp Vĩ Gia và Dư Phàm đều cảm thấy kỳ quái, Từ Bân từ trước tới giờ đều rất quy củ, học đại học bốn năm, chưa bao giờ hắn về quá mười một giờ.
Ba người đang thảo luận, chợt nghe thấy thanh âm chìa khóa mở, quả nhiên là Từ Bân trở về.
Hắn vừa vào cửa, Diệp Vĩ Gia đã ngửi thấy mùi đồ ăn, lại càng thấy đói hơn.
“Lão Tứ, không phải ngươi mua thức ăn khuya cho chúng ta đấy chứ? Thơm quá a, đúng lúc ta đang đói.” – Diệp Vĩ Gia cười nói, hai mắt sáng như đèn pha ô tô.
“Ngươi đúng thật là chưa ăn cơm a?” – Từ Bân đưa hộp thức ăn trong tay cho Diệp Vĩ Gia, Diệp Vĩ Gia nhận lấy, hắn ngửi thấy mùi sườn kho, nhất thời tinh thần phấn chấn lên một ít, nghe được Từ Bân nói, lại cảm thấy kỳ quái, khó hiểu hỏi: “Ngươi vừa rồi có ý gì?”
Từ Bân biết mình vừa rồi nhanh miệng lỡ lời, vội vàng cười mỉa như trước nói: “Không có gì, không có gì, buổi tối ta đi ăn cùng bạn bè, thấy thừa nhiều, không muốn lãng phí nên đóng gói đem về.”
Diệp Vĩ Gia vốn đói bụng, nhìn thấy đồ ăn liền muốn ăn, cũng không nghĩ nhiều, chỉ cần biết đây là đồ Từ Bân mang về.
Vừa ăn cậu vừa than thở: “Xem ra hôm nay cũng không phải quá xui xẻo.”
Lâm Vũ tinh mắt, một chút kinh hoàng trên mặt Từ Bân đã nhìn thấy, hiện tại lại là thở phào nhẹ nhõm, trong lòng cảm thấy có chút gì đó không thích hợp, lại nhìn chữ bên ngoài túi, liền cảm thấy không thích hợp hơn nữa. Từ Bân vốn rất tiết kiệm, khi nào thì lại chạy đến nhà hàng năm sao ăn đồ xa xỉ như vậy, phương diện này khẳng định có vấn đề.
Lâm Vũ suy nghĩ, cặp con ngươi trong trẻo thâm thúy có vài phần lạnh lùng.
“Nhà hàng này đồ ăn thật ngon, lần sau chúng ta tới đó ăn cơm.” – Diệp Vĩ Gia cảm thấy thỏa mãn, cười hì hì đem túi xách bỏ vào thùng rác.
“Ân, hảo.” – Từ Bân cúi đầu lên tiếng, cười vòng vo – “Đã muộn rồi, ta đi tắm đây.”
“Ngươi đi Hoa Thụy phỏng vấn thế nào?” – Lâm Vũ nằm dài trên giường hỏi Diệp Vĩ Gia.
“Đừng nói nữa, bực cả mình.” – Diệp Vĩ Gia căm giận nói.
Lâm Vũ nhìn hắn một lát, liền đi ngủ.
Sáng sớm Diệp Vĩ Gia thức dậy, nhớ rõ giấc mơ đêm qua.
Cậu cư nhiên lại mơ đến chuyện đó, Mộ Phi ở trên người cậu, hôn cậu, còn làm chuyện đó với cậu.
Không chỉ có thế, cậu còn mơ thấy Mộ Hàn, thấy y tức giận ném Lam Cầu vào mặt cậu.
Diệp Vĩ Gia buồn bực nghĩ, cái này đúng là ác mộng a!
Vừa nghĩ vậy, di động đổ chuông.
Cậu vô lực tiếp máy, bên kia một âm thanh ngọt ngào thanh thúy vang lên: “Nhĩ hảo, xin hỏi ngài là Diệp Vĩ Gia Hiệp tiên sinh sao?”
“Là ta, xin hỏi ngươi là?”
“Ta là người của bộ phận nhân sự công ty Hoa Thụy, ta muốn thông báo cho ngài mười giờ sáng cuối tuần này đến công ty ta làm thủ tục nhận chức.”
“Cái gì?” – Diệp Vĩ Gia kinh ngạc ngồi dậy, đầu đụng vào trần nhà, cậu cố nén cơn đau, trong đầu còn quẩn quanh lời nói vừa rồi.
Đầu kia giọng nói có vẻ nặng nề: “Ta là Linda, ở bộ phận nhân sự của công ty Hoa Thụy, rất vui được thông báo rằng ngài đã được công ty chúng ta tuyển chọn, vì vậy mười giờ cuối tuần này, mời ngài đến để làm thủ tục nhận việc, xin hỏi Hiệp tiên sinh có vấn đề gì không?”
Trúng tuyển? Muốn cậu cuối tuần đến để nhận việc?
Diệp Vĩ Gia cảm thấy tất cả mọi thứ trước mắt đều không thực, cậu vừa xoa đầu vừa cười nói: “Không thành vấn đề, không thành vấn đề.”
“Tốt lắm, Hiệp tiên sinh, hẹn thứ hai gặp lại.”
“Tốt.”
Diệp Vĩ Gia vẻ mặt hưng phấn, đổ người xuống giường, hoàn toàn không thấy buồn ngủ.