Chương : 1
Dương Uyển Nghi nắm chặt tách cà phê trong tay, cố gắng giữ cho bản thân mình bình tĩnh, nhưng thật sự lúc này cô chỉ muốn hất cả tách cà phê vào kẻ đang ngồi trước mặt cô.
" Nói ! Anh với cô ta lén lút quen nhau được bao lâu rồi ? "
Sở Hạo bị khí thế của cô làm cho run bắn, mãi một lúc sau mới lắp bắp
" Hai....hai tháng."
" Hai tháng ? Thì ra mấy ngày gần đây anh luôn miệng nói phải đi công tác, hóa ra là đi công tác ở chỗ của cô ta hả ? Nếu không phải chính mắt tôi nhìn thấy anh âu yếm hôn cô ta giữa phố thì anh còn định lừa dối tôi đến bao giờ ? " Uyển Nghi gần như gầm lên. Tất cả khách hàng ngồi trong quán đều quay ra nhìn bạn họ.
Một vài người quay ra to nhỏ với nhau
" Nhìn kìa ! Cô gái kia xinh đẹp như vậy mà anh ta còn đi bắt cá hai tay, thật đúng là kẻ không có mắt "
" Nếu vậy chắc cô bồ mới của anh ta phải xinh đẹp lắm "
" Chắc là phải có lí do nào đó chứ, nếu không thì anh ta quả thật là một kẻ mù "
Sở Hạo khổ sở nhìn cô " Uyển Nghi, em bình tĩnh chút đi "
Uyển Nghi cảm thấy rất tức giận, đấy, đến kẻ ngoài cuộc còn nói anh ta là một kẻ mù, cô đã tin anh ta như thế mà anh ta lại lừa dối tình cảm của cô. Nếu như cô gái kia là một người xinh đẹp như họ nói thì thôi đi, đằng này, cô ta kém cô về mọi mặt, cô không hiểu nổi tại sao Sở Hạo lại có thể bỏ cô để đi theo cô ta.
" Uyển Nghi, anh thật sự xin lỗi, biết em rất yêu anh, anh cũng yêu em nhưng.........Anh đã cố tự nhủ bản thân mình không được yêu cô ấy, nhưng không biết từ lúc nào trong tim anh chỉ tràn ngập hình bóng của cô ấy, anh không thể kiềm chế được tình cảm của bản thân mình................"
" Đủ rồi ! Tôi không muốn nghe nữa " Một giọt nước mắt lăn dài trên khuôn mặt Uyển Nghi, lúc này đây cô cảm thấy trái tim mình rất đau.
" Anh giỏi lắm, ba năm yêu nhau cũng không bằng hai tháng anh quen cô ta. Đã vậy thì chúc anh và cô ta hạnh phúc, giữa chúng ta xem như chưa từng có gì cả. Sở Hạo, anh không đáng để cho tôi phải đau lòng "
Cô hất cả tách cà phê vào mặt Sở Hạo rồi chạy ra ngoài, cô không muốn để anh ta thấy mình khóc.
Sở Hạo, anh và cô ta cứ sống hạnh phúc bên nhau đi, rồi sinh một đứa con thật khỏe mạnh, tốt nhất là sinh con trai, tôi sẽ cho nó thành thái giám.
Uyển Nghi vừa đi vừa khóc, trong lòng không ngừng **** rủa, không để ý một chiếc xe tải đang lao thẳng vào mình.
" Rầm "
..................................
" Tiểu thư ! Tiểu thư ! Người tỉnh lại đi ! Tiểu thư ! Người đừng làm Hỷ nhi sợ ! "
Uyển Nghi nghe thấy một tiếng nói mơ hồ cứ nức nở bên tai mình, liền cố mở mắt ra. A! Đầu của cô thực sự là rất đau nha.
" Tiểu thư, người đã tỉnh lại rồi ! Thật tốt qúa "
Một cô gái mặc trang phục cổ trang đang nhìn cô mừng rỡ kêu lên, trên mặt đầy nước mắt.
" Cô lài ai ? "
Nụ cười trên mặt Hỷ nhi thoáng chốc đã tắt ngấm " Tiểu thư ! Người bị sao vậy ? Người không nhớ Hỷ nhi sao? Cao quản gia, ông mau mời đại phu lại đây, tiểu thư bị làm sao rồi. "
Lúc này Uyển Nghi mới định thần lại, nhìn kĩ cảnh vật xung quanh. Cô đang ở trong một căn phòng của thời xưa, nhìn lại bản thân thì thấy mình cũng đang mặc một bộ đồ cô trang. Thôi xong rồi ! Không phải là mình xuyên không như trong tiểu thuyết rồi chứ ?
Vị đại phu bắt mạch cho cô một lúc lâu mới nhăn trán đứng dậy " Tiểu thư nhà cô không bị gì hết, cơ thể hoàn toàn bình thường, có thể do va đập quá lớn đã làm cho đầu bị tổn thương, dẫn đến mất trí nhớ. Lão phu sẽ kê một đơn thuốc, nếu bệnh tình không thuyên giảm thì chỉ còn trông chờ vào thời gian thôi " Nói xong liền quay lưng đi thẳng.
" Tiểu thư, thật khổ cho người quá ! " Hỷ nhi lại khóc, ông trời thật khéo trêu ngươi tiểu thư nhà cô mà, cô còn chưa đủ bất hạnh sao mà giờ lại bị như vậy.
" Được rồi ! Đừng khóc nữa, nói cho ta biết em là ai ? "
" Tiểu thư, em là Hỷ nhi, em đã đi theo người từ nhỏ, đến nay đã được 15 năm rồi."
" Vậy ta là ai? Bao nhiêu tuổi ? Là người như thế nào ? "
" Người tên là Dương Uyển Nghi, con gái của đại thừa tướng, năm nay người vừa tròn 15 tuổi, tiểu thư là tài nữ nổi tiếng trong kinh thành, người rất thông minh, lại trong sáng, đáng yêu, là người rất tốt bụng " Nói đến đây, trong mát Hỷ nhi ánh lên một tia tự hào.
Ai zaaa~ xem ra cô tiểu thư này cũng không tệ nha, trùng tên với mình, chẳng lẽ mình nhập vào xác cô ta là vì hai người trùng tên sao ? Nghĩ ngợi một lúc, cô mới nhớ ra một điều, vội nhảy ngay đến bên cái gương ngắm nghía.
Mình biết ngay mà, là tài nữ nổi tiếng như vậy, chắc chắn là rất xinh đẹp, nhưng quả thật là cô không ngờ là lại đẹp đến vậy. Làn da trắng trẻo, tinh khiết như bạch ngọc, đôi mắt to trong sáng, ngũ quan cân đối một cách hoàn hảo, đôi môi nhỏ hồng mịn như cánh hoa đào.
" Ôi trời ơi ! Sao ta lại đẹp đến vậy hả ? Hỷ nhi, có phải là ta đã bay đến thiên đình, trở thành tiên nữa rồi không ? "
Hỷ nhi cười mà như mếu, trước giờ tiểu thư vẫn luôn tự tin với sắc đẹp của mình nhưng như vậy có phải là hơi thái quá rồi không? Cô cảm thấy tiểu thư như biến thành một người khác vậy .
" Chết rồi, chết rồi, xinh đẹp như vậy thì biết làm sao đây? Xinh đẹp đúng là một điều tốt nhưng cũng không nên đẹp quá mức như vậy chứ "
Ở thời hiện đai, cô cũng là một người đẹp nên có rất nhiều người theo đuổi, chính vì vậy mà cô cảm thấy rất phiền phức, nhiều lúc cô cũng thầm ước sao bản thân không xấu đi một tí ? Hơn nữa ở cái thời đại này, càng xinh đẹp càng dễ gặp phiền phức, rồi cái câu " hồng nhan họa thủy ", " hồng nhan bạc mệnh " là rất dễ xảy ra đó, chẳng phải cô cũng bị xe đâm chết lúc 25 tuổi sao ?