Chương : 14
Uyển Nghi mệt mỏi mở hé mắt ra, sắc trời bên ngoài đã tối, hắn ăn nàng suốt cả buổi trưa, không biết là bao nhiêu lần nữa ( Chứng tỏ là nhiều đến nỗi không nhớ nổi ) Thật là bất công, tại sao cùng làm một việc như nhau, mà hắn thì thấy thoải mái, còn cô thì mệt đến như vậy chứ ? Nhìn thấy đống y phục bị xé tan nát vứt ở dưới đất, cô thầm than khổ trong lòng. Tại sao ? tại sao quần áo của hắn thì hắn cởi, còn của cô thì hắn xé chứ, tiếc quá đi, cứ thế này thì sớm muộn gì y phục của cô cũng bị hắn xé rách hết. Aaaaa...Uyển Nghi, sao ngươi ngu đến thế chứ ? Cả hai lần đều tự động dâng mình cho hắn ăn. Cô chỉ muốn thay mẫu hậu tặng quà cho hắn chứ đâu có muốn thay mẫu hậu dâng thân cho hắn. Cô hung hăng quay ra trừng mắt nhìn hắn. Khuôn mặt đang ngủ của hắn trông hiền hòa hơn rất nhiều so với lúc thức, sống mũi cao thẳng tắp, làn da đẹp mịn màng. A, thật đẹp trai quá đi . Rốt cuộc là không biết từ lúc nào trừng mắt nhìn đã trở thành mê muội nhìn, cô cứ ngắm hắn một cách ngây ngốc, suýt thì chảy nước miếng.
" Ngắm đã chưa ? Ta tự biết bản thân mình rất tiêu sái anh tuấn rồi, nàng không cần si mê đến ngây ngốc vậy đâu. " Nam Cung Việt bỗng dưng lên tiếng, mắt vẫn không thèm mở ra. Ax, hắn tỉnh dậy từ lúc nào chứ ? Nam Cung Việt mở mắt, nhìn cô ma mãnh nói " Muốn nữa sao ? "
Uyển Nghi đỏ hết cả mặt, tức giận cầm cái gối phi thẳng vào mặt Nam Cung Việt " Muốn cái đầu ngươi ấy, mệt chết ta rồi "
Nam Cung Việt bị cả cái gối đập vào mặt nhưng lại không tỏ vẻ gì là tức giận, thậm chí còn khẽ mỉm cười, liền choàng tay qua ép đầu của cô vào lồng ngực rắn chắc của mình . " Hôm nay nàng gan thật đấy, dám nhục mạ bọn họ trước mặt mọi người. "
" Ngươi nói gì cơ ? Ta không hiểu. " Uyển Nghi giả vờ ngơ ngác hỏi, người thông minh là người phải biết giả ngu đúng lúc.
" Còn dám chối ." Nam Cung Việt khẽ nhéo mũi cô, trên mặt lộ vẻ yêu chiều.
Uyển Nghi vô thức dụi đầu vào ngực hắn, tham lam hít mùi hương nam tính trên người hắn " Không ra ngoài sao ? Mọi người đều đang đợi. "
" Kệ họ , năm nào cũng chỉ là xem múa hát rồi uống rượu thôi, có gì đáng xem đâu, vả lại..." Hắn nhẹ vuốt cái cằm nhỏ nhắn của cô " ....họ có vẻ rất đắc ý khi ta ở đây. "
Uyển Nghi đỏ bừng mặt, a, thật xấu hổ quá đi, ngày mai Nam Cung Nguyệt sẽ trêu chọc ta chết mất, còn hoàng thượng và các vị vương gia nữa, sau này ta làm sao còn mặt mũi mà gặp họ. "
" Lúc này..." Nam Cung Việt nâng cằm cô lên, nhìn thẳng vào đôi mắt to trong trẻo, khẽ âu yếm thì thầm bên tai " .....ta chỉ muốn được như thế này, ôm nàng thật chặt. " Giọng nói ôn nhu dịu dàng như rót mật vào tai Uyển Nghi, bàn tay siết chặt eo cô, ôm cô thật chặt không một khe hở khiến cô cảm thấy da đầu tê rần, cả người như có dòng điện chạy qua. Đôi bàn tay cũng bất giác vòng qua ôm lấy eo hắn, khẽ mỉm cười. Không hiểu sao, cô cảm thấy thật hạnh phúc.
" Tỉ tỉ, tỉ nhìn kìa. " Nam Cung Nguyệt hào hứng chỉ về phía xa, có một đám người đang mãi võ " Tỉ tỉ, chúng ta tới đó xem đi. "
" Muội và Hỷ nhi tới đó xem đi, ta muốn qua cửa hiệu kia xem y phục " Uyển nghi chỉ tay về một cửa hiệu quần áo ở gần đó, cô nghĩ mình cần mua thêm vài bộ y phục, nếu không thì sớm muộn gì cũng bị Nam Cung Việt xé rách hết.
" Để muội đi cùng với tỉ "
" Không cần đâu, ta đi một mình được rồi, muội và Hỷ nhi cứ đi chơi đi "
" Vậy được, lát nữa chúng ta sẽ qua tìm tỉ. " Nam Cung Nguyệt gật đầu, kéo theo Hỷ nhi chạy về phía đám đông.
~~" Mỹ nhân, ngoan ngoãn một chút, các đại gia đây sẽ thương nàng "
" Mỹ nhân, nàng thật là rất xinh đẹp "
Tử Y khẽ mỉm cười đầy coi thường, đám tạp nham không biết trời cao đất dày này dám trêu chọc đến cô, chúng không biết rằng cô là một nữ nhân mà bất cứ ai nghe thấy tên đều phải run sợ. Ngoài việc có võ công cao cường ra còn rất giỏi trong việc dùng độc. Võ công của cô có thể không đánh lại một số người nhưng nói về dùng độc thì trên thế gian này không ai có thể qua mặt cô.
" Mỹ nhân......" Một tên đưa bàn tay ra, định chạm vào người cô, Tử Y nắm tay lại thành quyền, đang định đánh cho hắn một chưởng thì hắn đã ngã xuống, vẻ mặt vô cùng đau đớn.
" Khốn khiếp thật, thời đại nào cũng có hạng người như vậy, dám trêu ghẹo con gái giữa thanh thiên bạch nhật " Uyển Nghi hơi nheo mắt lại, khuôn mặt lạnh lùng nói. Cô đang định ghé vào cửa tiệm y phục nhưng thấy đám người này vây quanh trêu ghẹo một người con gái liền không chịu nổi mà đánh cho hắn một cái.
" Mỹ nhân, nàng cũng rất xinh đẹp, lại đây với chúng ta. " Mấy tên kia nhìn thấy nàng thì lộ ra một nụ cười khiếm nhã, đôi mắt đầy vẻ thèm thuồng.
Uyển Nghi không nói gì, lạnh lùng đá ra mấy cước, khiến bọn chúng nằm lăn dưới đất, không đứng dậy nổi.
" Cô nương, đa tạ cô nương đã ra tay cứu giúp " Tử Y cơ bản không cần đến sự giúp đỡ của cô nhưng vẫn nói một câu khách sáo.
" Không có gì, là ta nhiều chuyện, thấy chuyện bất bình thì ra tay tương trợ thôi. " Uyển Nghi mỉm cười, một nữ nhân xinh đẹp như vậy, khó trách bị người khác trêu ghẹo.
" Cô nương, có duyên gặp mạt, chi bằng chúng ta vào quán trọ trước mặt dùng một chén trà, có được không ? " Tử Y khẽ mỉm cười, cô gái này cư nhiên lại đi cứu một cao thủ như mình.
" Được " Uyển Nghi vốn dĩ không cần được trả ơn nhưng đã có người mời thì tội gì từ chối.
" Ta tên là Tử Y, cho hỏi cô nương đây là...."
" Ta tên Dương Uyển Nghi "
" Cám ơn sự giúp đỡ của cô nương, ta kính cô một chén trà. " Tử Y nâng chén lên, trên mặt mang ý cười.
" Ta cũng kính cô một chén " Uyển Nghi cũng mỉm cười nâng chén.
" Ai zaa... chẳng phải là Tử Y tỉ tỉ đây sao ? " Một giọng nói ngột ngào vang lên sau lưng Uyển Nghi, cô quay đầu lại thì thấy một nữ nhân mặc áo đỏ, yểu điệu đi vào.
" Tỉ tỉ, tình cờ quá, không ngờ lại gặp tỉ ở đây. "
" Đúng vậy " Tử Y chỉ lạnh lùng đáp, không thèm liếc qua lấy một lần.
" Tỉ tỉ, để cám ơn tỉ vì lần trước đã cứu ta, ta kính tỉ một chén " Nữ nhân mặc áo đỏ ỏn ẻn cầm chén trà lên, bàn tay vừa lướt qua, Uyển Nghi bỗng nhìn thấy vài hạt nhỏ màu trắng rơi vào.
Tử Y khẽ nhếch mép cười, ả ta muốn hại độc cô sao ? Thật không biết lượng sức mình. Vốn dĩ lần trước có một tên vô lại muốn cưỡng bức cô ta, tình cờ kẻ đó lại là kẻ mà cô được thuê giết, vì thế nên ả mới nằng nặc nói rằng cô là ân nhân của ả. Không ngờ hôm nay ả lại muốn lấy oán báo ân. Cô cầm lấy chén trà, định đưa lên miệng uống.
" Coi chừng có độc " Uyển Nghi hô to lên, hất chén trà trong tay của Tử Y xuống đất.
Nữ nhân mặc áo đỏ bỗng tái mét cả mặt, ngay lập tức xông đến, dùng một tay bóp cổ cô. Tử Y chậm rãi đứng dậy, khẽ lắc đầu ra vẻ tiếc nuối " Uyển Nghi, ngươi chiếm mất phần hay nhất rồi " Cô vốn dĩ muốn định đóng kịch một chút, ai dè Uyển Nghi lại nhanh tay hất chén trà xuống.
" Ngọc Hà, ta đã từng cứu ngươi một lần, vậy mà hôm nay ngươi lại lấy oán báo ân " Cô khẽ mỉm cười khinh bỉ.
" Hừ, Tử Y, ta vì biết ơn ngươi đã cứu ta nên mới gọi ngươi một tiếng tỉ tỉ, vậy mà ngươi lại nỡ giết hại người mà ta yêu thương nhất. Hôm nay ta vốn dĩ cũng không tin mình có thể giết được ngươi, nhưng ta vẫn cứ liều mạng. Không ngờ lại bị cô ta phá hỏng..." Ả căm hận quay lại nhìn Uyển Nghi "....ta sẽ cho ngươi nếm mùi vị của độc dược, hôm nay dù có phải chết, ta cũng phải kéo theo ngươi xuống âm phủ. " Bàn tay ả liền tiến tới, định hạ độc cô. Tử Y vẫn đứng yên nhìn, cố nhớ xem người yêu của ả là ai trong số hàng nghìn người đã chết dưới tay cô, không thèm để tâm đến sống chết của Uyển Nghi, dẫu sao cũng chỉ là gặp qua có một lần, hơn nữa cô vốn nổi tiếng là lạnh lùng tàn độc, trước giờ vẫn chưa lưu tình với bất cứ ai.
" Ha ha ha" Uyển Nghi bỗng cười to một tiếng khiến cho bàn tay ả khựng lại giữa không trung.
" Ngươi cười cái gì ? " Ả tức giận hỏi
" Là ta cười ngươi quá ngu ngốc, ngươi đã có thể biết đầu độc người khác vậy mà lại không biết chính bản thân mình đã bị ta hạ độc, hơn nữa nếu ngươi có muốn hạ độc ta thì cũng vô ích thôi. Từ nhỏ ta đã tập quen với các loại độc, không có bất cứ loại độc nào có thể làm hại được ta. " Uyển Nghi cười mỉa mai
" Ngươi..." Ả ta kinh ngạc mở to hai mắt, cô đã hạ đọc lúc nào chứ ? Tử Y cũng ngạc nhiên, khẽ nhíu mày lại.
Cảm nhận được bàn tay ả vừa buông lỏng ra, Uyển Nghi liền lập tức tóm lấy tay ả, bẻ ngược ra sau. Ngay lúc đó, Tử Y liền đánh một chưởng vào ngực ả. " Phụt " Ả phun ra một ngụm máu rồi lăn quay ra chết ngay tại chỗ.
" Haizzz, sao ngươi lại giết chết ả chứ ? " Uyển Nghi khẽ thở dài.
" Ta khuyên ngươi, lương thiện cũng cần có chừng mực, nếu bản thân quá lương thiện sẽ rất dễ bị người ta ức hiếp đó. Hạng người này không xứng đáng để ngươi thương hại. " Tử Y lạnh lùng nói, cô ghét nhất là những người quá lương thiện.
" Ta không có thương hại ả, là ta muốn nói sao ngươi không để ả sống, cho ả nếm mùi vị của độc dược, để ả ta sống không bằng chết. " Uyển Nghi thản nhiên nói, lí lẽ đấy đương nhiên là cô biết. Vừa nãy ả định giết cô, tội gì phải xót thương cho ả chứ.
Tử Y kinh ngạc nhìn cô, thoáng khựng lại một chút rồi bỗng dưng cười lớn. " Ha ha ha, nha đầu ngươi thật là thú vị, ta rất có hứng thú với ngươi. Chúng ta đã có duyên như vậy, chi bằng kết giao làm tỉ muội đi có được không ? " Đây là lần đầu tiên cô đưa ra đề nghị như vậy.
" Được, vậy ta sẽ gọi tỉ là Tử Y tỉ tỉ, được không ? " Uyển Nghi hào hứng nói, có thêm bằng hứu là một điều rất tốt, biết đâu sau này có thể nhờ vả được gì đó.
" Được " Tử Y mỉm cười hài lòng rồi lấy từ trong ngực áo ra một gói nhỏ " Đây là một loại thuốc giải do ta chế ra,có thể giải được tất cả các loại độc, trước giờ chưa có giao cho ai. Nay muội là muội muội của ta, ta tặng muội coi như là quà kết nghĩa, muội giữ lấy, đề phòng sau này có việc cần dùng. "
" Cám ơn tỉ tỉ " Uyển Nghi cười rạng rỡ, mới kết giao tỉ muội đã nhận được món quà đáng giá thế này.
" Được rồi, ta có việc cần đi trước, sau này gặp lại. " Tử Y mỉm cười, xoay người rời đi.
" Tạm biệt tỉ tỉ. "
~~" Tỉ tỉ, tỉ đi đâu vậy, làm muội và Hỷ nhi tìm tỉ khắp nơi " Nam Cung Nguyệt vừa nhìn thấy cô vội hớt hải chạy đến.
" Ta có chút việc nên đi dạo một chút, muội và Hỷ nhi chơi có vui không ? " Uyển Nghi xoa đầu Nam Cung Nguyệt hỏi.
" Vui lắm, tỉ tỉ à, chẳng phải tỉ bảo đi mua y phục sao ? Y phục đâu "
" Ta đổi ý rồi, không mua nữa " Uyển Nghi mỉm cười, không nay cô còn kiếm được một thứ giá trị hơn nhiều.
Các ngươi cố tình gây sự phải không ?
" Hỷ nhi, ta đói quá, mau lấy gì cho ta ăn đi ! " Uyển Nghi kêu lên đầy thảm thiết.
" Tiểu thư , Người vừa mới ăn xong mà . " Hỷ nhi méo hết cả mặt , không hiểu tại sao dạo này tiểu thư lại ăn nhiều như thế, cô vừa mới ăn mười mấy cái bánh xong, giờ đã lại đòi ăn.
" Nhưng ta đói...." Uyển Nghi lại kêu lên, trước giờ cô vẫn ăn rất khỏe.
" Được rồi, sợ tiểu thư luôn, để em đi lấy bánh cho người. " Hỷ nhi nhún vai, khẽ lắc đầu " Tiểu thư ăn nhiều như vậy, nếu mập ra rồi thì sẽ không đẹp nữa đâu "
" Hỷ nhi, ngươi không hiểu rồi, có người dạo này bị hoàng huynh ăn nhiều quá nên cần phải ăn nhiều thì mới đủ sức được, hắc hắc..." Nam Cung Nguyệt ngồi bên cạnh ma mãnh nói.
" Nguyệt ! Nhi ! " Uyển Nghi gầm lên.
" Ha ha ha, muội nói không đúng sao ? Đâu phải mới là lần đầu, tỉ ngại cái gì chứ. ha ha ha....."
" Nguyệt nhi, ta mà bắt được muội thì đừng có trách " Uyển Nghi điên cuồng đuổi theo Nam Cung Nguyệt, nha đầu này càng ngày càng to gan, dám ngang nhiên trêu chọc cô. Tiếng cười nói vang vọng cả một góc sân.
" Á, trời ơi, cái con tiện tì này " Đột nhiên có tiếng Huệ phi hét lên đầy tức giận. Uyển Nghi và Nam Cung Việt dừng lại thì thấy Hỷ nhi đang liên tục dập đầu trước ba bông hoa héo " Huệ chủ tử, nô tì xin lỗi, nô tì đáng chết " Còn Huệ phi thì đang rất tức giận như muốn ăn tươi nuốt sống Hỷ nhi. Lan phi và Mai phi thì đứng khoanh tay bên cạnh như chờ xem kịch hay.
" Có chuyện gì thế " Uyển Nghi lên tiếng hỏi.
" Tiểu thư, vừa nãy Hỷ nhi đem thức ăn về cho người, không cẩn thận va phải Huệ chủ tử, làm bẩn y phục của người "
" Là ngươi va phải cô ta hay cô ta va phải ngươi ? " Uyển Nghi khẽ liếc qua tà áo bị bẩn của Huệ phi, chỉ bị bẩn một chút ở phía đuôi váy.
" Tiểu thư....." Hỷ nhi cúi gằm mặt xuống, không dám nói nhưng như thế là đã đủ để Uyển Nghi và Nam Cung Nguyệt hiểu, cô ta cố tình đâm phải Hỷ nhi.
" Uyển Nghi, ngươi nói vậy là sao? Ngươi muốn nói rằng là ta cố ý va vào a hoàn của ngươi phải không ? "
" Xem ra ngươi cũng không quá ngu ngốc để có thể hiểu được lời ta nói " Uyển Nghi khẽ nhếch mép cười khinh bỉ.
" Dương Uyển Nghi, ngươi đừng có mà quá đáng, dựa vào cái gì mà ta phải cố ý va vào con tiện tì này chứ ? "
Uyển Nghi quay sang liếc Huệ phi một cái khiến cho cô ta lạnh run cả người " A hoàn của ta không phải là người để ngươi có thể tùy tiện gọi như thế, ngươi cứ thử nói thêm từ tiện tì một lần nữa xem, ta sẽ cào nát cái khuôn mặt của ngươi ra đấy, có phải là cố ý hay không bản thân ngươi tự biết. Hỷ nhi, chúng ta đi thôi " Uyển Nghi kéo tay Hỷ nhi đứng dậy, định xoay người rời đi.
" Ngươi đứng lại cho ta, Dương Uyển Nghi, ngươi đừng tưởng được vương gia sủng ái thì muốn nói gì thì nói, muốn làm gì thì làm. " Huệ phi tru tréo gầm lên.
" Có chuyện gì vậy ? " Một giọng nam trầm đột ngột vang lên.
" Tham kiến vương gia "
" Đứng lên cả đi, nói cho ta nghe, đang có chuyện gì xảy ra ở đây vậy ? " Nam Cung Việt hỏi, vừa nãy khi hắn đang đi qua đây thì nghe thấy tiếng ồn ào nên ghé vào xem thử.
" Vương gia, xin người làm chủ cho thần thiếp..... " Huệ phi vừa nhìn thấy Nam Cung Việt lập tức nước mắt liền chảy như thác nước, dáng vẻ vô cùng ủy khuất ".....Vương gia, Hỷ nhi tuy là a hoàn của Uyển Nghi muội muội, nhưng khi đã phạm lỗi thì tất phải chịu phạt. Uyển Nghi muội muội không những không đồng ý mà còn đe dọa thần thiếp nữa. Vương gia, tuy thần thiếp biết rằng giờ người mà vương gia sủng ái chính là muội muội, nhưng thần thiếp đã đi theo người mấy năm nay, tuy không có công lao gì nhưng cũng là hết lòng vì người, vậy mà Uyển Nghi muội muội lại cậy được vương gia sủng ái mà khi dễ thần thiếp. Sau này làm sao thần thiếp còn chỗ đứng ở vương phủ nữa chứ. " Nói xong lại càng gào lên khóc to hơn. Lúc này Nam Cung Việt mới liếc qua vạt váy của Huệ phi, chớp mắt đã hiểu ra vấn đề.
" Vương gia..." Người của Uyển Nghi cũng đổ sụp xuống, hai tay bám lấy chân Nam Cung Việt, nước mắt cũng lã chã rơi, dáng vẻ ủy khuất ".....thiếp đây hạnh phúc vì được vương gia thương yêu, nhưng cầu xin người, từ nay đừng lui tới phòng của thần thiếp, khiến cho các tỉ tỉ ghen tị. Họ biết không thể làm gì được thần thiếp nên cố ý gây sự với Hỷ nhi. Hỷ nhi tuy thân là a hoàn nhưng đã đi theo thần thiếp từ nhỏ, đối với thần thiếp không khác gì tỉ muội, thần thiếp có thể chịu bị người ta ức hiếp nhưng tuyệt đối không để ai ức hiếp Hỷ nhi. " Uyển Nghi khóc lóc hết sức thảm thiết, hừ ,cô ta giả bộ được thì nàng cũng giả bộ được, trên đời này, việc mà cô giỏi nhất chính là diễn kịch.
" Tiểu thư " Hỷ nhi nghe thấy vậy mà cảm động, đôi mắt đã rơm rớm, kiếp này có một chủ nhân tốt với cô như vậy, cô có chết cũng cam lòng.
" Hoàng huynh, không phải là muội thiên vị, nhưng tỉ tỉ nói đúng, là họ cố tình gây sự. Chỉ là bộ y phục thôi, nếu muốn có thể mua lại bộ khác, nhưng họ lại cố tình làm to chuyện lên. Theo muội chúng ta không cần truy cứu nữa. " Nam Cung Nguyệt đứng ngoài xem nãy giờ cũng đã lên tiếng, bản thân cô cũng rất yêu quý Hỷ nhi, cũng đã sớm xem Hỷ nhi như tỉ muội của mình.
" Được, không truy cứu nữa, Hỷ nhi tự tát vào mặt mình ba cái rồi quỳ trước mặt Huệ phi nhận sai, chuyện này dừng ở đây. " Nam Cung Việt đột ngột ra lệnh.
Trong lòng Nam Cung Việt cũng biết Huệ phi là cố tình gây chuyện nhưng Huệ phi nói đúng, dẫu sao nàng cũng đã theo hắn mấy năm, trên danh nghĩa lại là tiểu thiếp của hắn, hắn không thể đối xử quá bạc với nàng, hơn nữa càng không thể vì một a hoàn mà trừng phạt nàng.
" Vâng, thưa vương gia " Hỷ nhi đưa tay lên định tát vào mặt mình, ngay lập tức cả hai bàn tay đều bị Uyển Nghi và Nam Cung Nguyệt giữ chặt lấy.
" Không được tát " Uyển Nghi phát cáu, quay ra nhìn Nam Cung Việt " dựa vào cái gì mà bắt Hỷ nhi nhận sai chứ ? "