Chương : 6
" Tiểu thư, nước tắm xong rồi, để em giúp người tắm rửa. " Vừa nói, Hỷ nhi vừa xắn tay áo lên. Thấy vậy, Uyển Nghi lập tức xua tay lia lịa.
" Không cần, không cần, hôm nay để ta tự tắm được rồi, em cứ đi làm chuyện khác đi. " Cô không quen để người khác tắm rửa ình.
" Được, vậy tiểu thư tắm đi, em sẽ ra ngoài "
Đợi Hỷ nhi đi rồi cô mới cẩn thận đóng cửa lại rồi trút bỏ quần áo. Aiii.. được ngâm mình thế này thật thích nha. Trước giờ cô chỉ được tắm bằng vòi sen thôi ( nghèo mà )
" Có cần ta giúp ngươi tắm rửa không ? " Một giọng nói vang lên sau lưng cô.
Uyển Nghi giật mình quay lại thì thấy hắn đã đứng tựa ở cửa từ lúc nào, đang khoanh tay nhìn cô chằm chằm. Hắn....hắn....hắn....Nam Cung Việt, hắn ở đây từ lúc nào chứ? Cô vội vàng hụp xuống sâu hơn. Hắn... liệu hắn đã nhìn thấy gì chưa?
" Không cần phải giấu, ta đã nhìn thấy những thứ cần nhìn rồi " Hắn lại nở nụ cười nửa miệng đầy yêu mị kia ra.
" Ngươi...ngươi tới đây làm gì? "
" Đây là phủ của ta, muốn đến phòng của một tiểu thiếp như ngươi mà cũng cần phải báo trước sao ? "
" Ngươi.. chẳng phải ngươi đã nói không có hứng thú gì với ta sao ? "
" Đúng là ta có nói vậy, nhưng....." Lúc này ánh mắt của hắn đã chuyển sang nhìn ngực cô " Ta cũng không có nói là sẽ không thay đổi "
" Ngươi cút đi cho ta. " Uyển Nghi thện quá hóa giận, quên mất bản thân đang nói gì.
" Cút ? " Vẻ lạnh lùng của Nam Cung Việt lập tức chuyển thành giận dữ, đôi mắt vằn lên những tia máu đỏ ngầu, toàn thân phát ra hàn khí khiến cho người khác phải run sợ. Hắn bước lại gần, dùng một tay bóp cổ cô.
" Dương Uyển Nghi, ngươi dựa vào cái gì mà dám nói như vậy với bổn vương. Ngươi tưởng rằng có người đàn bà đó che chở cho ngươi thì muốn nói gì thì nói sao? Ngươi muốn chết phải không? "
Uyển Nghi bị hắn bóp cổ đến tái mặt lại, sắc mặt đã dần chuyển sang tím. Cô khẽ nhếch mép cười.
" Đến kẻ điên còn không muốn chết thì tại sao ta lại muốn chứ? Chỉ có điều nếu ta nói không muốn thì ngươi sẽ tha cho ta sao? Được, cùng lắm là chết chứ gì? có gì đáng sợ chứ ? "
Nam Cung Việt thả tay ra, trong mắt hiện lên một tia tàn khốc " Ta không đế cho ngươi chết, như vậy thì qúa dễ dàng cho ngươi rồi, chi bằng cho ngươi sống mà không bằng chết, như vậy chẳng phải sẽ đau đớn hơn sao ? "
Cổ của Uyển Nghi được thả ra, cô liền ho sặc sụa, cô thật sự nghĩ rằng hắn sẽ giết mình, lúc đó cô thật sự cảm thấy rất sợ.
" Hừ, Dương Uyển Nghi, nếu không phải hôm nay bà ta muốn gặp ngươi thì ta cũng sẽ không đến đây. "
" Bà ta ? Bà ta là ai ? "
" Ngươi còn muốn giả vờ sao? Mau chuẩn bị đi, tí ta sẽ đưa ngươi đến gặp bà ta. " Nam Cung Việt phất tay bỏ đi. Hừ, Dương Uyển Nghi, ta sẽ cho ngươi nếm mùi đau khổ.
Uyển Nghi sững sờ nhìn theo bóng lưng hắn bỏ đi, hắn đang nói cái gì vậy? Bà ta là ai ? Hắn muốn đưa mình đi đâu ?
" Tiểu thư ! Người bị làm sao vậy ? " Hỷ nhi vừa bước vào phòng, thấy dấu tay còn hằn đỏ trên cổ cô liền hốt hoảng kêu lên.
" Ta không sao, em đừng hỏi nữa, lấy cho ta một bộ y phục cao cổ một chút, ta muốn che đi mấy vết này "
Uyển Nghi vừa thay xong y phục thì Nam Cung Việt đã đến đưa cô đi. Ngồi trên xe ngựa, cô không dám nhìn hắn, chỉ còn cách nhìn ra ngoài, nhưng cô vẫn cảm nhận được một ánh mắt đang nhìn mình rất gay gắt.
Hắn đưa cô vào hoàng cung, đi đến Ngọc Lộ cung, Ngọc Lộ cung? Đây chẳng phải là nơi ở của thái hậu sao? Một người phụ nữ trông rất trẻ đẹp đang ngồi trên tràng kỉ, vừa nhìn thấy hai người liền tỏ ra rất vui.
" Việt nhi, Uyển Nghi, hai con đến rồi! " Bà nở một nụ cười rất đẹp, toàn thân phát ra một khí thế rất sang trọng, mẹ đẹp như vậy, thảo nào anh ta lại đẹp đến thế.
" Nhi thần khấu kiến mẫu hậu " Nam Cung Việt lạnh lùng hành lễ cho có lệ, ngữ khí thâm trầm, lạnh lùng, không có một chút cảm xúc.
Uyển Nghi cũng vội vàng hành lễ " Uyển Nghi khấu kiến thái hậu. "
Bà dịu dàng đỡ cô dậy, mỉm cười " Nha đầu này, sao hôm nay ngươi khách khí như vậy? Chẳng phải là nên gọi là mẫu thân sao ? "
Mẫu thân, phải rồi, mình đã thành thân cùng Nam Cung Việt, đương nhiên sẽ là con dâu của bà. Nghĩa là giờ cô đã có mẹ. Cô nghẹn ngào " Mẫu thân. "