Chương : 8
Thôi xong rồi, thôi xong rồi, làm sao bây giờ? Ra khỏi hoàng cung rổi Uyển Nghi mới cảm thấy sợ. Tuy nói cứng vậy thôi chứ thật ra giờ cô cũng không biết phải xử lí ra sao nữa. Tuy cô rất giỏi võ nhưng ở nơi này, võ công của cô chỉ như mèo cào. Hơn nữa, chỉ cần nhìn thấy Nam Cung Việt thôi là cô đã sợ đến mềm nhũn cả người rồi. Nhìn thấy hắn còn đáng sợ hơn là nhìn thấy diêm vương đại ca nữa á . Giờ cô mà trở về, hắn sẽ xẻ thịt cô ra làm 8 mảnh mất.
Không được, nhất định phải trốn thôi, thế gian này rộng lớn như vậy, chắc chắn sẽ có chỗ cho cô trốn. Tuy bây giờ trên người cô không có một lượng bạc nào nhưng 25 năm lăn lộn kiếm sống, cô không tin mình không thể sống ở thời đại này.
Trốn vào rừng sẽ khó bị phát hiện hơn, nếu có chuyện gì thì cũng có thể chạy được. Nghĩ vậy nên Uyển Nghi lập tức phi vào rừng trúc ở gần đấy.
Vừa đi được một đoạn, một cảnh tượng " kinh hoàng " đập vào mắt cô. Một đôi nam nữ trần như nhộng đang gắt gao ôm lấy nhau, thực hiện những động tác " chống đẩy " rất nhiệt tình.
Uyển Nghi sững sờ đến mức quên mất phải quay mặt đi. Hai...hai cái người này, giữa thanh thiên bạch nhật, sao có thể tự nhiên như ở chỗ đông người, lộn , không người thế này ( thì đây đúng là chốn không người mà ) . Cha mẹ ơi, về thời cổ đại rồi mà còn được xem phim AV miễn phí thế này sao ?
Khi Uyển Nghi còn đang đứng ngẩn ngơ ở đấy thì hai người kia đã phát hiện ra cô. Cô gái kia xấu hổ, vội lấy y phục che chắn cơ thể mình. Lúc này Uyển Nghi mới bừng tỉnh, xoay người định chạy đi. " Hừ, che cái gì mà che, bà đây cũng là nữ cơ mà, nếu muốn che thì cũng phải là cái tên đang nằm trên người ngươi chứ." Nhưng chưa kịp chạy đi thì bàn tay đã bị ai đó tóm lấy.
Uyển Nghi tức giận xoay người lại đang định mắng ột trận thì đập vào mắt là thứ không nên nhìn. ( LiLa: mọi người tự tưởng tượng cái đó là cái gì nhé ) Ôi trời ơi, cái tên biến thái này, hắn ngang nhiên không mặc gì mà đứng trước mặt cô. Cô xấu hổ vội nhắm chặt mắt lại ( LiLa: Đằng nào chả nhìn thấy rồi, nhắm mắt vào làm gì, mở mắt ra mà ngắm cho đã ). Nhưng cũng phải công nhận là tên này rất đẹp nha, còn đẹp hơn cả con gái nữa. Trông thì có vẻ ẻo lả nhưng cũng cơ bụng sáu múi, thân hình vạm vỡ nha.
" Ngươi làm gì vậy? Đồ biến thái, buông tay ta ra mau " Uyển Nghi hét ầm lên.
" Biến thái ? " Hắn ta cười nhạt " Vậy cô đi rình trộm người khác thì gọi là cái gì ? "
" Ai thèm rình trộm các ngươi chứ ? Là do ta xui xẻo, không may nhìn thấy cảnh không nên nhìn. Nếu các ngươi không có làm chuyện gì thì sợ gì bị người ta nhìn thấy chứ ? "
" Ta không sợ bị người ta nhìn thấy, nhưng ngươi đã phá hỏng chuyện tốt của ta, có phải là cũng nên bồi thường không ? "
" Bồi thường cái quái gì chứ ? " Uyển Nghi vẫn nhắm chặt mắt không dám mở ra. Chết tiệt, tên này mạnh quá, cô không thể hất tay hắn ra được.
" Đương nhiên là..." Hắn ghé vào sát tai cô, ngón tay ám muội lướt trên khuôn mặt cô "....dùng thân để đền rồi. " Hắn thấy cô cũng là một mỹ nhân, chơi đùa một chút cũng không tệ chút nào.
" Khốn khiếp ! " Cô mở mắt, dùng hết sức hất tay hắn ra, hung hăng đã vào " chân giữa " của hắn một phát nhưng hắn đã nhanh chóng né qua một bên. " Bà đây không ngại trai đẹp nhưng bà đây không có hứng thú với một tên biến thái như ngươi. "
Uyển Nghi cắm đầu chạy thẳng ra khỏi rừng trúc, hắn chưa có mặc y phục, chắc là chưa thể đuổi theo mình.
" Tên biến thái " đứng ngẩn ra nhìn cô chạy mất rồi đột nhiên cười lớn. Lần đầu tiên hắn gặp một nữ nhân thú vị như vậy. Được lắm, ta sẽ tìm ra nàng và biến nàng thành người của ta.