Chương : 37
Edit: Sa Nguyên
Sự giác ngộ của Chung Tiểu Nhạc luôn luôn dồn hết vào quá trình theo đuổi ái tình với Tống Nghệ Thiên.
Lý trí, hiện thực, lời ngon tiếng ngọt, rèn sắt khi còn nóng, rơi lệ, Chung Tiểu Nhạc cái gì cũng không nhớ rõ, đầu cậu như bị một cái bàn ủi chạy qua đốt cháy hết cả, thậm chí còn tự động ngăn những chuyện khác ngoài Tống Nghệ Thiên xâm nhập vào tư duy.
Cậu chỉ muốn làm Tống Nghệ Thiên, dùng cả người làm anh, làm tình thật dữ dội với anh, giống như dã thú ***, hòa làm một với đối phương, từng tấc da thịt cậu đều đang kêu gào đòi kề cận Tống Nghệ Thiên, Chung Tiểu Nhạc chưa bao giờ cảm thấy y phục cậu mặc lại thô ráp như vậy, thô ráp đến mức ma sát làm đau từ bên ngoài vào bên trong sâu thẳm tâm hồn cậu.
Cậu như là hít thở không thông, hai người cùng lăn ra mặt đất vừa cứng vừa lạnh, nhưng không ai để ý, bọn họ đói khát nhau, không muốn đợi thêm phút nào để thân cận da thịt.
Quần áo trên người đối phương từng cái một bị lột ra, Chung Tiểu Nhạc đã không còn đủ sức mang Tống Nghệ Thiên về phòng ngủ nữa, bọn họ cứ thế ngay trên sàn phòng khách, ngay cả rèm cửa cũng không kịp kéo, khiến nắng chiều bất đắc dĩ rơi đầy trên thân thề trần trụi của hai người.
Chung Tiểu Nhạc dùng môi hôn lấy cơ thể của Tống Nghệ Thiên, xem như tất cả con người này là của cậu, làm cho Tống Nghệ Thiên vì từng động tác nhỏ của cậu mà ưỡn thành một vòng cung đẹp đến kinh ngạc.
Môi miệng cậu thành kính, cẩn trọng như cao tăng khổ hạnh rốt cuộc cũng đã hành hương đến được cửa thiền, động tác từ đôi tay lại *** loạn không kiềm chế. Đôi tay linh hoạt đã từng len lén họa ra biết bao hình bóng của Tống Nghệ Thiên, nay lại cứ thế miêu tả tường tận dục vọng mẫn cảm của anh.
Tống Nghệ Thiên không hề kiềm nén thanh âm của mình, anh tận tình rên rỉ theo nhịp điệu âu yếm của Chung Tiểu Nhạc, không hề bất mãn vì bản thân bị dẫn dắt, đôi chân thon dài vòng quanh eo Chung Tiểu Nhạc, dùng chính hạ thể cương cứng của mình cọ xát lên đùi Chung Tiểu Nhạc ý loạn tình mê.
Chung Tiểu Nhạc dùng chút kiên nhẫn cuối cùng đi ôn nhu khuếch trương cho hậu huyệt của Tống Nghệ Thiên, giữa bọn họ không có quá nhiều ngôn từ, chỉ có gã đàn ông mưu cầu dục vọng mà thở ồ ồ, cậu dùng đầu ngón tay trêu đùa điểm mẫn cảm khuất sau bên trong mà chính cậu đã sớm quen thuộc, si mê nhìn Tống Nghệ Thiên ngửa đầu nức nở bên dưới mình.
Khúc dạo đầu này lâu đến triền miên, lâu đến mức Tống Nghệ Thiên cảm thấy chính mình đã triệt để bị mở ra, có thể bao dung hết thảy của Chung Tiểu Nhạc.
Ngay vài giây cuối cùng trước khi đi vào, sắc mặt Chung Tiểu Nhạc ửng hồng, khuôn mặt tuấn mỹ toát ra thần tình ôn nhu đủ để hòa tan vạn vật, cậu nỉ non hôn lên mớ tóc mai ướt nhẹp mồ hôi của Tống Nghệ Thiên: “Anh Nghệ Thiên, em muốn vào.”
“Đến đi.”
Tống Nghệ Thiên vươn ra hai tay vòng quanh cổ Chung Tiểu Nhạc, kiên định ôm lấy người ở trên mình, nắng chói ngoài ban công làm anh khó mà thấy rõ khuôn mặt đối phương, vào khoảng quá khứ xa xăm, anh chưa bao giờ nghĩ chính mình sẽ đi cùng Chung Tiểu Nhạc đến một bước này.
“Để em đợi lâu, Chung Tiểu Nhạc.” Tống Nghệ Thiên ngẩng đầu hôn lên khóe môi cậu, trái tim đập nhanh từ nhịp: “Tôi thuộc về em, làm tôi đi, làm bất cứ gì em muốn, tôi yêu em.”
Ngay khoảnh khắc nước mắt của Chung Tiểu Nhạc trào ra, cậu cũng thành công tiến vào thân thể Tống Nghệ Thiên.
Tống Nghệ Thiên cảm thấy đau, chuyện anh vẫn lo lắng đã biến thành sự thật, thứ của biến thái quả nhiên quá lớn, cho dù trải qua một hồi dạo đầu lâu đến mức sốt ruột vẫn không giảm bớt cơn đau.
Nhưng lại không giống như lần đầu tiên của bọn họ, khi đó hai người vẫn còn giương cung bạt kiếm với nhau, Tống Nghệ Thiên cắn đến mức ngón tay của Chung Tiểu Nhạc chảy máu tươi đầm đìa, mà hôm nay, Tống Nghệ Thiên thầm nghĩ chỉ muốn hôn cậu thật mãnh liệt.
Anh chôn đầu vào vai của Chung Tiểu Nhạc, thở hổn hển nặng nề, thứ đó của Chung Tiểu Nhạc nóng đến dọa người, Tống Nghệ Thiên thật phân không rõ bản thân anh đến cùng là thoải mái hay là khó chịu, hay là cả hai. Nhưng lúc này anh chỉ muốn Chung Tiểu Nhạc làm anh thật mạnh, làm đến mức anh chẳng màng đến chuyện gì trên đời.
“Dùng sức……..” Tống Nghệ Thiên thậm chí phân không rõ trên mặt anh là mồ hôi hay nước mắt, dịch thể của bọn họ giao hòa, Chung Tiểu Nhạc vừa khóc vừa làm anh, anh cũng dùng nước mắt không biết từ đâu ra đáp lại.
“Làm tôi…. Sâu vào…….. Biến thái, tôi muốn em.” Tống Nghệ Thiên siết chặt hai chân, cảm thụ va chạm trong mông càng lúc càng mãnh liệt, thứ khốn kiếp to đùng kia ma sát tuyến tiền liệt của anh, từng nhịp sung sướng như điện truyền khắp cơ thể làm anh hận mình không thể gào hét.
“Em yêu anh, em yêu anh, em yêu anh, em yêu anh, em yêu anh, em yêu anh ……….” Chung Tiểu Nhạc thò tay thô bạo bóp lấy mông Tống Nghệ Thiên, liều mạng va chạm đối phương: “Anh Nghệ Thiên, em không thể nào dừng, em thật sự không thể nào dừng yêu anh ………”
Tống Nghệ Thiên vặn vẹo eo phối hợp tiết tấu của Chung Tiểu Nhạc, tại bị đâm chọt đến tàn nhẫn đành cắn vào vai phải Chung Tiểu Nhạc, thanh âm như phát khóc vẫn hùng hùng hổ hổ: “Mẹ nó, Chung Tiểu Nhạc…. Ưm…… Là em bẻ cong tôi, vẫn là em……. Tôi thế mà vẫn coi trọng em!”
Cả người Chung Tiểu Nhạc run lên, đưa đẩy càng lúc càng mạnh.
Hai người đều giống như dã thú đến kì phát tình, miệng lưỡi quấn quýt không rời, trên sàn lưu lại dấu vết ướt át, bọn họ thử qua vô số tư thế trên mặt đất cứng lạnh, Tống Nghệ Thiên thậm chí đã không còn cảm thấy đau, vui sướng xông thẳng vào đại não, tình ái kịch liệt làm anh như ngã vào một cơn say.
Không ai trong hai người nhớ việc đeo bao, Tống Nghệ Thiên bắn lên bụng Chung Tiểu Nhạc từng mảng nhớp nháp, còn Chung Tiểu Nhạc cũng lần lượt đổ đầy hậu huyệt của Tống Nghệ Thiên, đến mức có thể cảm thấy chất lỏng chảy đầy bên trong bụng, Chung Tiểu Nhạc bắn bao nhiêu lần cũng không đếm được, chỉ biết là anh đang bị dịch thể nóng hổi nhồi đầy.
Đó chính là thứ của Chung Tiểu Nhạc, nội tâm của Tống Nghệ Thiên tự nhiên vui thích đến lạ.
Lúc này, anh thật chỉ nhớ rõ tên của Chung Tiểu Nhạc, nhưng vậy đã đủ hết những gì cần nhớ. Anh ngồi trong lòng Chung Tiểu Nhạc mà vặn vẹo cơ thể, như là dùng sức dùng cả người làm chiêu thức câu dẫn Chung Tiểu Nhạc buông bỏ vũ khí xin hàng.
Cho đến khi mặt trời lặn hẳn, màn đêm buông xuống, hai người đều bắn ra hết tất cả, trận thịnh yến nhục dục này mới miễn cưỡng bế mạc.
Trên người của Chung Tiểu Nhạc đầy là dấu răng của Tống Nghệ Thiên, còn có vết cào, còn có những vết bầm do cặp đùi rắn chắc kia siết ra, mà Tống Nghệ Thiên cũng chẳng tốt hơn, trên cơ thể anh không có chỗ nào là không bị Chung Tiểu Nhạc cắn qua, ngay mặt bên trong đùi lẫn gót chân đều có.
“……. Em yêu anh.”
Giọng nói của Chung Tiểu Nhạc đã khàn đến kì cục.
“Ngậm miệng!”
Tống Nghệ Thiên cũng không kém gì.
Hai người lẳng lặng nằm trên sàn, phòng khách chưa bật đèn, không tên nào muốn nhúc nhích.
“Chúng ta còn có lần sau sao?” thanh âm khàn khàn của Chung Tiểu Nhạc vang lên trong bóng đêm.
“Có.”
“Còn lần sau nữa?”
“Có.”
“Còn lần sau của lần sau nữa?”
Tống Nghệ Thiên lười biếng trừng mắt nhìn cậu một cái:“Có rất nhiều lần, em đếm không hết đâu.”
Chung Tiểu Nhạc an tâm, đan mười ngón tay với Tống Nghệ Thiên, mê luyến ngửi hương vị tình ái trong không khí vẫn chưa tan.
“Em yêu anh.”
“……. Tôi cũng vậy.”
—-oo00oo—-
Ngày hôm sau, hai người cùng nhau bị cảm.
Nhược công tu dưỡng-38 (Hoàn)
Sự giác ngộ của Chung Tiểu Nhạc luôn luôn dồn hết vào quá trình theo đuổi ái tình với Tống Nghệ Thiên.
Lý trí, hiện thực, lời ngon tiếng ngọt, rèn sắt khi còn nóng, rơi lệ, Chung Tiểu Nhạc cái gì cũng không nhớ rõ, đầu cậu như bị một cái bàn ủi chạy qua đốt cháy hết cả, thậm chí còn tự động ngăn những chuyện khác ngoài Tống Nghệ Thiên xâm nhập vào tư duy.
Cậu chỉ muốn làm Tống Nghệ Thiên, dùng cả người làm anh, làm tình thật dữ dội với anh, giống như dã thú ***, hòa làm một với đối phương, từng tấc da thịt cậu đều đang kêu gào đòi kề cận Tống Nghệ Thiên, Chung Tiểu Nhạc chưa bao giờ cảm thấy y phục cậu mặc lại thô ráp như vậy, thô ráp đến mức ma sát làm đau từ bên ngoài vào bên trong sâu thẳm tâm hồn cậu.
Cậu như là hít thở không thông, hai người cùng lăn ra mặt đất vừa cứng vừa lạnh, nhưng không ai để ý, bọn họ đói khát nhau, không muốn đợi thêm phút nào để thân cận da thịt.
Quần áo trên người đối phương từng cái một bị lột ra, Chung Tiểu Nhạc đã không còn đủ sức mang Tống Nghệ Thiên về phòng ngủ nữa, bọn họ cứ thế ngay trên sàn phòng khách, ngay cả rèm cửa cũng không kịp kéo, khiến nắng chiều bất đắc dĩ rơi đầy trên thân thề trần trụi của hai người.
Chung Tiểu Nhạc dùng môi hôn lấy cơ thể của Tống Nghệ Thiên, xem như tất cả con người này là của cậu, làm cho Tống Nghệ Thiên vì từng động tác nhỏ của cậu mà ưỡn thành một vòng cung đẹp đến kinh ngạc.
Môi miệng cậu thành kính, cẩn trọng như cao tăng khổ hạnh rốt cuộc cũng đã hành hương đến được cửa thiền, động tác từ đôi tay lại *** loạn không kiềm chế. Đôi tay linh hoạt đã từng len lén họa ra biết bao hình bóng của Tống Nghệ Thiên, nay lại cứ thế miêu tả tường tận dục vọng mẫn cảm của anh.
Tống Nghệ Thiên không hề kiềm nén thanh âm của mình, anh tận tình rên rỉ theo nhịp điệu âu yếm của Chung Tiểu Nhạc, không hề bất mãn vì bản thân bị dẫn dắt, đôi chân thon dài vòng quanh eo Chung Tiểu Nhạc, dùng chính hạ thể cương cứng của mình cọ xát lên đùi Chung Tiểu Nhạc ý loạn tình mê.
Chung Tiểu Nhạc dùng chút kiên nhẫn cuối cùng đi ôn nhu khuếch trương cho hậu huyệt của Tống Nghệ Thiên, giữa bọn họ không có quá nhiều ngôn từ, chỉ có gã đàn ông mưu cầu dục vọng mà thở ồ ồ, cậu dùng đầu ngón tay trêu đùa điểm mẫn cảm khuất sau bên trong mà chính cậu đã sớm quen thuộc, si mê nhìn Tống Nghệ Thiên ngửa đầu nức nở bên dưới mình.
Khúc dạo đầu này lâu đến triền miên, lâu đến mức Tống Nghệ Thiên cảm thấy chính mình đã triệt để bị mở ra, có thể bao dung hết thảy của Chung Tiểu Nhạc.
Ngay vài giây cuối cùng trước khi đi vào, sắc mặt Chung Tiểu Nhạc ửng hồng, khuôn mặt tuấn mỹ toát ra thần tình ôn nhu đủ để hòa tan vạn vật, cậu nỉ non hôn lên mớ tóc mai ướt nhẹp mồ hôi của Tống Nghệ Thiên: “Anh Nghệ Thiên, em muốn vào.”
“Đến đi.”
Tống Nghệ Thiên vươn ra hai tay vòng quanh cổ Chung Tiểu Nhạc, kiên định ôm lấy người ở trên mình, nắng chói ngoài ban công làm anh khó mà thấy rõ khuôn mặt đối phương, vào khoảng quá khứ xa xăm, anh chưa bao giờ nghĩ chính mình sẽ đi cùng Chung Tiểu Nhạc đến một bước này.
“Để em đợi lâu, Chung Tiểu Nhạc.” Tống Nghệ Thiên ngẩng đầu hôn lên khóe môi cậu, trái tim đập nhanh từ nhịp: “Tôi thuộc về em, làm tôi đi, làm bất cứ gì em muốn, tôi yêu em.”
Ngay khoảnh khắc nước mắt của Chung Tiểu Nhạc trào ra, cậu cũng thành công tiến vào thân thể Tống Nghệ Thiên.
Tống Nghệ Thiên cảm thấy đau, chuyện anh vẫn lo lắng đã biến thành sự thật, thứ của biến thái quả nhiên quá lớn, cho dù trải qua một hồi dạo đầu lâu đến mức sốt ruột vẫn không giảm bớt cơn đau.
Nhưng lại không giống như lần đầu tiên của bọn họ, khi đó hai người vẫn còn giương cung bạt kiếm với nhau, Tống Nghệ Thiên cắn đến mức ngón tay của Chung Tiểu Nhạc chảy máu tươi đầm đìa, mà hôm nay, Tống Nghệ Thiên thầm nghĩ chỉ muốn hôn cậu thật mãnh liệt.
Anh chôn đầu vào vai của Chung Tiểu Nhạc, thở hổn hển nặng nề, thứ đó của Chung Tiểu Nhạc nóng đến dọa người, Tống Nghệ Thiên thật phân không rõ bản thân anh đến cùng là thoải mái hay là khó chịu, hay là cả hai. Nhưng lúc này anh chỉ muốn Chung Tiểu Nhạc làm anh thật mạnh, làm đến mức anh chẳng màng đến chuyện gì trên đời.
“Dùng sức……..” Tống Nghệ Thiên thậm chí phân không rõ trên mặt anh là mồ hôi hay nước mắt, dịch thể của bọn họ giao hòa, Chung Tiểu Nhạc vừa khóc vừa làm anh, anh cũng dùng nước mắt không biết từ đâu ra đáp lại.
“Làm tôi…. Sâu vào…….. Biến thái, tôi muốn em.” Tống Nghệ Thiên siết chặt hai chân, cảm thụ va chạm trong mông càng lúc càng mãnh liệt, thứ khốn kiếp to đùng kia ma sát tuyến tiền liệt của anh, từng nhịp sung sướng như điện truyền khắp cơ thể làm anh hận mình không thể gào hét.
“Em yêu anh, em yêu anh, em yêu anh, em yêu anh, em yêu anh, em yêu anh ……….” Chung Tiểu Nhạc thò tay thô bạo bóp lấy mông Tống Nghệ Thiên, liều mạng va chạm đối phương: “Anh Nghệ Thiên, em không thể nào dừng, em thật sự không thể nào dừng yêu anh ………”
Tống Nghệ Thiên vặn vẹo eo phối hợp tiết tấu của Chung Tiểu Nhạc, tại bị đâm chọt đến tàn nhẫn đành cắn vào vai phải Chung Tiểu Nhạc, thanh âm như phát khóc vẫn hùng hùng hổ hổ: “Mẹ nó, Chung Tiểu Nhạc…. Ưm…… Là em bẻ cong tôi, vẫn là em……. Tôi thế mà vẫn coi trọng em!”
Cả người Chung Tiểu Nhạc run lên, đưa đẩy càng lúc càng mạnh.
Hai người đều giống như dã thú đến kì phát tình, miệng lưỡi quấn quýt không rời, trên sàn lưu lại dấu vết ướt át, bọn họ thử qua vô số tư thế trên mặt đất cứng lạnh, Tống Nghệ Thiên thậm chí đã không còn cảm thấy đau, vui sướng xông thẳng vào đại não, tình ái kịch liệt làm anh như ngã vào một cơn say.
Không ai trong hai người nhớ việc đeo bao, Tống Nghệ Thiên bắn lên bụng Chung Tiểu Nhạc từng mảng nhớp nháp, còn Chung Tiểu Nhạc cũng lần lượt đổ đầy hậu huyệt của Tống Nghệ Thiên, đến mức có thể cảm thấy chất lỏng chảy đầy bên trong bụng, Chung Tiểu Nhạc bắn bao nhiêu lần cũng không đếm được, chỉ biết là anh đang bị dịch thể nóng hổi nhồi đầy.
Đó chính là thứ của Chung Tiểu Nhạc, nội tâm của Tống Nghệ Thiên tự nhiên vui thích đến lạ.
Lúc này, anh thật chỉ nhớ rõ tên của Chung Tiểu Nhạc, nhưng vậy đã đủ hết những gì cần nhớ. Anh ngồi trong lòng Chung Tiểu Nhạc mà vặn vẹo cơ thể, như là dùng sức dùng cả người làm chiêu thức câu dẫn Chung Tiểu Nhạc buông bỏ vũ khí xin hàng.
Cho đến khi mặt trời lặn hẳn, màn đêm buông xuống, hai người đều bắn ra hết tất cả, trận thịnh yến nhục dục này mới miễn cưỡng bế mạc.
Trên người của Chung Tiểu Nhạc đầy là dấu răng của Tống Nghệ Thiên, còn có vết cào, còn có những vết bầm do cặp đùi rắn chắc kia siết ra, mà Tống Nghệ Thiên cũng chẳng tốt hơn, trên cơ thể anh không có chỗ nào là không bị Chung Tiểu Nhạc cắn qua, ngay mặt bên trong đùi lẫn gót chân đều có.
“……. Em yêu anh.”
Giọng nói của Chung Tiểu Nhạc đã khàn đến kì cục.
“Ngậm miệng!”
Tống Nghệ Thiên cũng không kém gì.
Hai người lẳng lặng nằm trên sàn, phòng khách chưa bật đèn, không tên nào muốn nhúc nhích.
“Chúng ta còn có lần sau sao?” thanh âm khàn khàn của Chung Tiểu Nhạc vang lên trong bóng đêm.
“Có.”
“Còn lần sau nữa?”
“Có.”
“Còn lần sau của lần sau nữa?”
Tống Nghệ Thiên lười biếng trừng mắt nhìn cậu một cái:“Có rất nhiều lần, em đếm không hết đâu.”
Chung Tiểu Nhạc an tâm, đan mười ngón tay với Tống Nghệ Thiên, mê luyến ngửi hương vị tình ái trong không khí vẫn chưa tan.
“Em yêu anh.”
“……. Tôi cũng vậy.”
—-oo00oo—-
Ngày hôm sau, hai người cùng nhau bị cảm.
Nhược công tu dưỡng-38 (Hoàn)